LoveTruyen.Me

Hikaru No Go Fanfic Akihika Thap Dang

Chap này bạn A dễ thương lắm :3 còn chap sau là chap quan trọng đó nha ❤

Chương 14: MỤC ĐÍCH CỜ VÂY LÀ THẮNG BẠI, NHƯNG CÒN NHIỀU THỨ HƠN THẾ

----------------------------------


Tuy rằng Hikaru và Akira vẫn bên cạnh nhau như trước đây, nhưng cảm giác...là cảm thấy mấy ngày nay Akira có vấn đề gì đó không đúng, ví dụ như...

Hikaru thấy trên màn hình hiện ra khung thoại Akira yêu cầu đấu cờ với bạn. Chấp nhận? Từ chối?  Cậu chọn "Chấp nhận" xong thì Akira nhắn đến một tin: Shindo, xem thử kết quả nghiên cứu mới nhất của tớ không? Hikaru chợt rùng mình, lẽ nào Akira đã có ý tưởng gì mới cho trận đấu sắp tới?

Bắt đầu Akira cầm quân đen, Hikaru hồi hộp chờ quân đen đánh xuống, tự hỏi quân trắng nên ứng phó như thế nào. Rất nhanh sau đó, Hikaru dần dần càng không nói nên lời. Quân đen hiển nhiên hoàn toàn không quan tâm gì đến quân trắng mà tụ lại ở phần trung tâm bàn cờ. Hikaru gõ vào khung thoại.

HoninboSH: rốt cuộc cậu nghiên cứu ra cái gì?

Akira: làm sao để có thể viết được chữ "Hikaru" bằng cách dùng số quân cờ ít nhất.

HoninboSH: Nếu cậu rảnh thì uống thuốc nhiều vào, đừng làm những chuyện vô bổ.

Akira: cậu xem, chỉ cần 23 quân.

HoninboSH: tớ thấy chỉ cần 20 quân là có thể viết được rồi.

Akira: thật vậy sao? Để tớ thử xem sao.

HoninboSH: ...mà tại sao tớ lại phải cùng cậu ngồi thảo luận cái loại vấn đề này chứ.

Bình thường ở trên mạng, người chơi đều biết Akira là Toya Akira, mỗi khi Akira đăng nhập, có rất nhiều người yêu cầu đấu cờ với cậu. Còn nếu cậu đánh cờ với ai đó cũng sẽ có rất nhiều người vào xem. Nhìn bàn cờ hiện lên "thế trận" của quân đen, Hikaru hoảng hốt, cậu lập tức dời điểm nhìn về phía danh sách người xem, phát hiện ván này Akira đã cài đặt chế độ riêng tư, lúc bấy giờ Hikaru mới thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Trên màn ảnh hiện lên "Akira xin đầu hàng. Bạn có đồng ý ? Không đồng ý?" Ngay sau khi Hikaru nhấn "Đồng ý" thì khung chat lại hiện ra tin nhắn của Akira: tuy rằng 18 quân cũng có thể viết được, nhưng tớ cảm thấy hình dạng rất xấu.

HoninboSH: bây giờ thì chúng ta chơi cờ được chưa.

Akira: được.

Thấy Akira rất nhanh tập trung vào ván đấu, cùng với sức cờ cao tay như thế thì Hikaru mới tin phía bên kia của cái tài khoản này là Toya Akira thật.

Hoặc ví dụ như...

Akira điện thoại tới hỏi Hikaru là có muốn hay không cùng cậu ta tới chỗ kí tặng sách của bố mình. Hôm sau Hikaru vừa bước ra khỏi cửa thì trước mắt là hình ảnh không thể kinh ngạc hơn. Akira tóc buộc thành đuôi ngựa phía sau, mặc một bộ vest đen dạo phố đơn giản nhưng thanh lịch, thắt chiếc cà vạt màu nhạt, từ lúc nào đã đến nhà mình đứng ung dung tựa vào cột điện trước cổng. So với Hikaru trong chiếc áo thun và giày thể thao, Akira rõ ràng sang trọng hơn nhiều.

"Sao cậu không nói với tớ phải ăn mặc lịch sự như thế." Hikaru đi tới trước mặt Akira nói.

"Này là mẹ tớ bảo mặc, tớ đã nói chỉ là đi đến dự một buổi ký tặng thôi mà, nhưng vẫn không thể không nghe theo. Cậu đừng lo, dù sao cậu cũng chỉ bị tớ rủ đến làm khán giả thôi." Akira cười, hiện lên trong ánh mắt là một sự dịu dàng.

"Loại người có thể nói thẳng ra nhiều chuyện mà không hề ngại ngùng gì như cậu thật khiến người khác khó chịu mà." Hikaru yếu ớt thở dài.

"Tuy rằng rất nhiều nhà xuất bản bảo bố chỉ cần kí tặng thôi, không lộ diện cũng được, nhưng ông ấy không đồng ý. Mãi đến khi đi du lịch cả năm về thì hình như tâm tình ông đã dễ chịu hơn, chỉ đồng ý với điều kiện sẽ đi thẳng đến đó mà không để nhà xuất bản đến đón." Akira vừa đi vừa nói, "Tên cuốn sách là « Quan tử » , tớ nghĩ mình nên đến xem, dù sao cũng là tâm huyết của ông sau bao năm chơi cờ."

Buổi ký tặng quả nhiên có rất nhiều nhà báo đến dự, sau đó họ nhanh chóng tìm Akira phỏng vấn, "Ngày hôm trước vừa kết thúc vòng đấu Bản Nhân Phường giữa Ogata Tiên Sinh và ngài Kuwabara. Ogata Tiên Sinh như dồn nén bao lâu, thắng liên tiếp bốn trận và giành được danh hiệu, sau đó ngài Kuwabara cũng tuyên bố rời khỏi giới cờ. Như vậy giới cờ hiện nay thay đổi một số vị trí. Toya Thất đẳng có nghĩ mục tiêu lớn nhất của mình hiện tại chính là Ogata Tiên Sinh không?"

Đứng ở phía người tham dự, Hikaru rùng mình, không kìm chế mà đôi mắt mở to, ông Kuwabara tuyên bố rút khỏi giới cờ sao?

"Đạt được danh hiệu luôn là mục tiêu để mỗi kỳ thủ phấn đấu. Tôi tin anh Ogata cũng mang trong mình mục tiêu này, nên anh ấy sẽ thấu hiểu rất rõ cảm giác của tôi." Akira mỉm cười, đáp án của cậu luôn hoàn hảo không có khuyết điểm.

"Anh Toya!" Đã lâu không gặp Chiba Komi, cô gái hào hứng vẫy tay trên không rồi chạy đến: "Sau khi các kỳ thủ của làng cờ đều bắt đầu luyện tập hăng say trên mạng thì tỉ số thắng của Toya cũng luôn rất cao. Nhưng nhiều người phát hiện gần đây anh Toya chỉ đấu cùng anh Shindo nên tỷ số thắng thua dần không còn nữa. Bởi vì nhìn thấy hai kỳ thủ trẻ tài giỏi bí mật cùng nhau luyện tập nên tất cả mọi người đều rất hiếu kỳ. Vậy nghĩa là anh Shindo đã có sách lược gì để áp chế anh Toya rồi sao? Còn anh Toya có cho rằng sức cờ của anh Shindo đã tăng lên nhiều đủ để đánh bại mình khi thi đấu chính thức không?"

Hikaru ở trong lòng yên lặng đáp: Bởi vì cậu ta mà gần đây tôi không còn tập trung được.

Akira vẫn như cũ, duy trì nụ cười cho đến khi nghe xong toàn bộ câu hỏi, cậu trả lời lại: "Những buổi chơi cờ cùng nhau chúng tôi không đặt nặng vấn đề chiến thắng mà là ở quá trình thảo luận, giống như bố tôi viết trong sách vậy, mục đích cờ vây tuy rằng là tìm ra thắng bại, nhưng chung quy còn nhận-được-nhiều-thứ-hơn-thế."

"Anh Toya lúc nào cũng trả lời một cách sâu sắc hết." Chiba Komi ca ngợi.

Hikaru nghe không nổi nữa, cậu đưa mắt về phía Akira đang ngồi trên ghế, ánh mắt Akira cũng chuyển về đám đông, nhìn đến chỗ Hikaru đứng, cứ như...

— Shindo, câu trả lời của tớ có vấn đề gì sao?

— Cậu bây giờ đúng là một tên lừa đảo.

________________________________

Sau trận đấu ngoài dự đoán của Ogata và Kuwabara, lịch thi đấu vòng loại thứ hai bị trì hoãn bao lâu nay đã được công bố. 60 kỳ thủ vào vòng thứ hai dựa vào bốc thăm chia thành mười hai tổ, mỗi tổ sẽ chọn ra một người đứng đầu, sau đó cùng sáu người ở Viện Cờ Kansai quyết đấu, đến cuối cùng sẽ chọn ra bốn người. Bốn người này sẽ cùng bốn người còn lại của năm trước trở thành tám người của vòng đấu chính.

Hikaru xem lịch thi đấu dán bên ngoài Viện Cờ, thấy mình và Akira không cùng một tổ, Satake Hideaki cũng vậy. Nhìn bảng danh sách, cậu tự bảo: "Satake, ông nhất định phải đứng đầu tổ của mình đó."

Waya đề nghị mấy người họ cùng vài đàn em trong lớp viện sinh đến thăm Kuwabara, coi như tỏ lòng tôn kính đến ông. Hikaru nhớ tới Kuwabara khi mình vừa bước vào giới chuyên nghiệp, ông ấy vô cùng coi trọng cậu, rồi khoảng thời gian ấy nhanh chóng trôi đến hôm nay. Cậu nói với Waya và Isumi rằng, vì hiện tại cậu đã có thể cùng Akira luận cờ, giống như trước đây ông Kuwabara đã tin tưởng, cho nên để chứng minh chuyện này, cậu sẽ đặc biệt gọi Akira đi theo.

Kuwabara là một ông lão đang sống một mình, nghe nói vợ con ông hồi đó đã bỏ ông mà đi. Sau khi tuyên bố rút khỏi giới cờ, dường như Kuwabara toát ra một loại cảm giác thoải mái, không còn lo lắng khó chịu như lúc trước.

"Ha ha, trông mấy đứa nhỏ các người này... lão già như ta quyết định thoái lui quả là đúng đắn mà."

Nase cúi ngồi xuống sau khi vào trong gian nhà, dè dặt hỏi: "Ngài Kuwabara, ông không thấy tiếc nuối gì sao?"

Kuwabara phát ra tiếng cười khô khốc của tuổi già, "Các ngươi đều nghĩ ta dừng bước vì nuối tiếc danh hiệu Bản Nhân Phường đã liên tiếp nắm giữ trong mấy năm nay sao? "

Nase lại vội vàng quơ tay: "Không phải không phải ạ, cháu không có ý này đâu."

Kuwabara chậm rãi đứng lên, từ trong nhà lấy ra một cuốn album màu vàng. Ông chậm rãi và cẩn thận mở từng trang của cuốn album. Hikaru rất ngạc nhiên, mặt trên hiển nhiên là hình trắng đen của Kuwabara chụp khi ông thi đấu lúc còn nhỏ, mà người đối diện hình như là người trẻ tuổi. Ảnh chụp từng tờ một lướt qua, trong từng tấm ảnh hiện lên những nơi thi đấu khác nhau, Kuwabara theo thời gian cũng từ từ thành người lớn, nhưng ngồi ở phía đối diện, dù khác đi nhưng hình như là cùng một người, người kia cũng dần trở nên thay đổi. Ảnh chụp biến thành màu sắc rực rỡ, Kuwabara trở nên già hơn. Album ảnh nhanh chóng đi đến kết thúc, Hikaru đột nhiên phát hiện, người kia bình thường xuất hiện trong mấy tấm ảnh, nhưng sau đó lại không còn thấy nữa.

Kuwabara ngẩng đầu, nhìn lên trước mặt là Hikaru và Akira, cảm thán nói: "Nếu có tiếc nuối, thì chính là việc ta không thể cùng đối thủ chơi cờ được nữa." Ông chậm rãi đóng cuốn ảnh lại, "Còn về phần cờ vây của bản thân mình, ta không có gì tiếc."

Hikaru nhịn không được chen vào hỏi: "Trong tấm hình đó, người trẻ tuổi kia có phải là Takeshita Shuei?" Đó là người đã liên tiếp 8 lần giữ danh hiệu Bản Nhân Phường, cũng là người liên tiếp 8 lần đánh bại Kuwabara.

Kuwabara gật đầu, "Đúng vậy, đó là người anh cùng thầy với ta."

Thấy Kuwabara cũng không ngại nhắc tới Takeshita Shuei, Hikaru đem can đảm hỏi tiếp: "Ngài có phiền không nếu cháu hỏi cái này, nếu như không có người này... thì... sẽ như thế nào..."

"Không có sự tồn tại của người này, sẽ không có ta hôm nay. Ha ha, tuy rằng lúc ấy có một ít cảm giác thất bại, nhưng ta vẫn rất hào hứng mỗi khi ông ta đạt được thành tựu. Ông ta không phải là chưa từng thua khi đấu với ta, chỉ là như thế nào đó mà những trận ta thắng không phải là vòng cuối giải Bản Nhân Phường. Số phận cả, nhưng nghĩ lại cũng hơi kỳ lạ, chẳng phải ta cũng đã là Bản Nhân Phường rồi sao?" Kuwabara chợt nhớ tới cái gì, buồn vô cớ thở dài, "Tuy rằng một ván cờ chung cuộc chính là thắng bại, nhưng nếu như chơi cờ chỉ quan tâm tới thắng bại, sức cờ của kỳ thủ sẽ rất khó đột phá. Đáng tiếc rất nhiều người vẫn không nhận ra điều đó..." Ông nhìn thật sâu về phía Hikaru, rồi nhìn về phía Akira, bất lực thở dài: "Nếu như là lời của hai ngươi nói, có thể sẽ khiến người đó hiểu được ta."

Những kỳ thủ trẻ cùng đám nhóc ngồi đó gần như không hiểu được lời của Kuwabara nữa, chỉ có Akira từ trong mắt bỗng nhiên nghiêm túc, thật sâu nhìn về phía Kuwabara. Hikaru nhìn Akira, sau đó nhìn Kuwabara, trong lòng tràn đầy cảm giác khó hiểu.

________________________________

Sau khi rời khỏi nhà Kuwabara, Hikaru và Akira cùng đi song song với nhau. Hikaru nhỏ giọng hỏi: "Thế nào mà khi nãy dường như chỉ có một mình cậu là hiểu ý ông ấy vậy?"

Akira cười khúc khích, ghé đến sát bên tai Hikaru bảo: "Khi còn bé, trong những dịp đi đây đó cùng bố thì tớ có nghe được, Satake Hideaki hình như là con trai của Kuwabara, về sau ông ấy theo họ mẹ."

"Cái gì?" Hikaru kinh hãi, lập tức hạ giọng, "Cho nên người ông Kuwabara nói khi nãy chính là Satake sao?"

Akira nhún vai, "Tớ nghĩ là như vậy."

Gương mặt Hikaru hiện ra biểu cảm "thì ra thế" rồi nói, "Vậy những người già của làng cờ khi gặp nhau còn nói những chuyện phiếm như vậy à?" Akira cười cười không nói gì.

Waya cùng Isumi đi song song phía sau Akira và Hikaru, nhìn về phía trước thấy hai người khi thì châu đầu nói chuyện, lúc lại cùng nhau cười đùa. Waya lấy cánh tay chọt nhẹ vào Isumi, nhẹ giọng hỏi: "Anh nghĩ họ bây giờ và trước đây có vẫn như cũ không? " Isumi suy nghĩ rồi lắc đầu không đáp.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me