LoveTruyen.Me

Hoa Sơn tái Khởi(321-521)

Chapter 433. Nhưng ta đâu phái Mai Hoa Kiếm Tôn?(3)

Kayei_Hakyo

Chapter 433. Nhưng ta đâu phái Mai Hoa Kiếm Tôn?(3)
"Hửm?"
Đường Quân Nhạc có chút hoàng hốt, quay đầu hét lớn. "Bá nhi! Đường Bá có ở đây không?"
"Vâng, phụ thân!"
Đường Bá nhanh chóng mở cửa bước vào món chủ điện.
"Phụ thân cho gọi con ạ?"
"Có ai đã đến Môn chủ điện trong thời gian ta không có ở đây không?"
"Dạ? Tại sao người lại"
Đường Quân Nhạc hỏi với gương mặt tràn ngập sự nghi ngờ.
"Tử ò Thiết ta đế ở đây đâu?"
"Đế con xem nào. Chuyện đó."
Đường Bá cau mày, trầm tư suy nghĩ, rồi bất giác mở to mắt, hít vào.
"ơ? Hình, hình như ?
"Hả?"
Miệng hắn ngắc ngứ như thể đang bị mắc nghẹn.
"Chuyện đó, sáng, sáng sớm nay con thấy tằng tố phụ thu dọn câ đống đồ đạc gì đó rồi bước về phía công phòng Rõ, rõ.... rõ ràng lúc đó nó ở gần
Đường Quân Nhạc trợn ngược mắt.
"Không lẽ?"
Ông ta vội vã nhìn khắp nơi.
Đến lúc này, Đường Quân Nhạc mới nhận ra Huyền Thiết vốn được đặt trang
trí bên trái Môn chủ điện cũng biến mất. cả những đồ vật bằng kim loại quý hiếm
cũng không cánh mà bay.
Môn chủ điện của Tứ Xuyên Đường môn nằm ở trung tâm của địa phận Đường
môn. Đường môn không đưa nơi này vào diện cấm địa bởi vì họ tin vào quyền uy
của Môn chủ, cũng như tin rằng không có một kẻ ngoại nhân nào có thế trốn vào
trong này.
Ấy vậy mà
"Kẻ, kẻ thù lại là người trong nội
Đường Quân Nhạc vội chạy đến công phòng với gương mặt trắng bệch.
"Tằng tố phụuuuuuuuuu!"
Vừa đến nơi, Đường Quân Nhạc vội đạp tung cửa xông vào. Rồi ông ta ra sức hít
một ngụm hơi lớn, chuẩn bị hét lên.
"Hự!"
Thế nhưng, ông ta chỉ biết nuốt luôn luồng hơi ấy vào trong bụng mà không thế
thốt ra bất kỳ lời nào.
Kenggggg!
Tiếng búa thanh tao vang lên.
Tiếng búa ấy chứa đựng cả linh hồn, đến mức khiến trái tim của người đã nghe
tiếng gõ búa câ đời như Đường Quân Nhạc cũng cảm thấy rung động.
Kenggggg!
Ánh lửa nhảy múa.
Hơi nóng trào dâng, không khí rung chuyển, những đốm lửa bập bùng, tàn lửa bay
mù mịt. Đó là một khung cảnh khiến ông ta không thế thốt lên lời.
Đường Quân Nhạc là Môn chủ của Tứ Xuyên Đường Môn.

Mặc dù ông ta không đi theo con đường của thiết tượng, nhưng ông ta có thế hiếu được cuộc đời của một thiết tượng. Cũng chính vì thế mà ông ta mới nhất thời không thế thốt ra thành lời.
Kengggg!
Thiết tượng có kỹ thuật thượng thừa nhất Đường Môn, người đã lặng lẽ cầm búa suốt cả cuộc đời, đang dồn hết tâm huyết, linh hồn của mình rèn kiếm.
Đường Quân Nhạc nhìn Đường Tạo Bình, rồi chuyến hướng sang nhìn Thanh Minh đang ở phía sau. Thanh Minh cũng đang lặng lẽ theo dõi từng hành động của Đường Tạo Bình.
Đúng lúc đó, Đường Tạo Bình mở miệng.
"Môn chủ cũng đến đây đi."
Keenggg!
Có vẻ như không cần ngoảnh đầu nhìn lại, Đường Tạo Bình vẫn biết ông ta đến. Đường Quân Nhạc bước tới sau lưng ông ta như đang bị mê hoặc.
Keeng!
Tiếng búa mạnh mẽ vang lên, đập vào miếng sắt đang giãn dài ra.
Đường Tạo Bình tăng nhiệt độ của lò, rồi đút thanh sắt vào giữa đống than bằng những động tác dứt khoát.
Rồi ông ta nhìn lò than bằng ánh mắt tĩnh lặng. Tiếng búa tạm thời lẳng xuống. Đường Quân Nhạc cất lời.
"Tằng tổ phụ, đây là
"Yên lặng."
Đường Tạo Bình yên lặng nhìn thanh sắt nằm trong lò, rồi dùng kẹp gắp thanh sắt ra đặt lên đe.
Keengggg!
Cái búa trong tay ông ta lại bắt đầu nhảy múa.
"Ta đã sống cả đời ở Đường Môn."
"Có khi ta tạo ra kiếm, có khi ta tạo ra phi tiêu, cũng có khi, ta tạo ra thứ không nên tạo ra."
Những tiếng 'ôn cứ liên tục vang lên, nhưng chẳng hiểu sao, bọn họ vần bị cuốn vào lời của Đường Tạo Bình.
"Ta cứ làm rồi lại làm. Ta chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ trở thành một thiết tượng vĩ đại. Ta chỉ tạo ra những thứ phù hợp với từng giai đoạn trong đời của ta. Và chẳng biết ta đã dẫn dắt những thiết tượng khác của Đường Môn từ lúc nào."
Giọng nói của một lão nhân đang suy ngẫm về phần đời đã qua trầm tĩnh vang lên. "Nhưng đến tầm tuổi này, nhìn lại cuộc đời của mình, ta bỗng nghĩ. Rốt cuộc ta đã tạo ra những thứ gì?"
"Tằng tố phụ."
Đường Tạo Bình chỉ nhìn chằm chằm vào thanh sắt trên chiếc đe, tiếp tục nói.
"Ngài hãy nhìn cho kỹ đi Môn chủ. Ta không phái là một võ giả nên không có thứ gì để cho ngài xem. Mà cho dù có thứ đế cho ngài xem đi chăng nữa, ta cũng không đủ khả năng để diễn tả bằng lời. Vì vậy nên, đây là tất cả những gì ta có thế cho ngài thấy."
Đường Quân Nhạc nín thở.
Người đang đứng trước mặt ông ta bây giờ chẳng còn chút dáng vẻ nào của một lão nhân lấm cấm mất trí nữa.

Mà chỉ còn lại dáng vẻ của một thiết tượng đã dành cả đời bên lò rèn và những thanh sắt.
Keeeggg!
Tiếng búa đập vào sắt.
Một kiếm tu không ngừng vung kiếm đế theo đuối đạo ở đầu lưỡi kiếm.
Nếu vậy, chẳng lẽ ở đầu búa của một thiết tượng đã vung búa cả đời lại không có đạo sao?
Kỹ thuật đã tích lũy cả đời.
Niềm tin đã duy trì cả đời.
Tất cả những thứ đó hoà lại, tạo thành tiếng búa gõ không ngừng vang lên.
Đường Tạo Bình dùng kẹp nhấc Vạn Niên Hàn Thiết lên nhúng vào thùng nước. Xèooooo!
Luồng khói trắng toả ra như sương.
"Sắt."
Giọng nói điềm đạm của Đường Tạo Bình vang lên giữa không gian mờ ảo.
"Ngài phải đun nóng bằng lửa, làm nguội bằng nước, phải gõ rồi lại gõ."
Âm thanh ấy giống với con đường ông ta đã đi qua.
"Nhìn lại thì cuộc sống của ta cũng chẳng khác gì. Có lúc vui, có lúc mệt, nhưng ta vần không ngừng bước, và bước."
Keenggg!
Tia lửa lại bắt đầu toé ra trên chiếc đe.
"Kiếm Tôn, người còn nhớ chứ?"
"Hửm?"
"Con không muốn trở thành thiết tượng. Con muốn trở thành một võ giả của Đường Môn, dùng độc và ám khí. Giống như tổ phụ của con."
"Chẳng phái người đã nói với con khi thấy con bật khóc vì không muốn cả đời quanh quấn bên mấy thanh sắt rằng."
Cái tên tiếu tử thối này! Vung kiếm có gì hay mà con không thể làm được một việc
vĩ đại như thế này vậy hả. Những kẻ có đôi tay dính máu là những kẻ thối nát nhất thế gian này. vả lại, nếu không có người rèn kiểm, vậy thì ta cầm gậy tre đánh nhau à? Dù làm gì đi chăng nữa, thì con cũng chỉ cần cô' gắng làm hết sức trên con đường của mình là được. Như vậy là đủ rồi.
Khoé miệng Đường Quân Nhạc nở một nụ cười.
"Con không thể ngờ Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm lại nói ra những lời như vậy. Nhưng cũng nhờ thế mà con mới có thế vững tâm bước trên con đường của chính mình." Thanh Minh lặng nghe những lời ấy, khẽ nhắm mắt lại.
"Bây giờ chính là lúc con phải báo đáp cho những lời khi ấy người đã nói. Chắc hẳn tổ phụ sẽ khen con nhiều lắm đây."
Khoé miệng của Thanh Minh run rấy, hân khó khăn lắm mới mở miệng.
"Ta"
"Không sao hết."
Keenggg!
Tiếng búa trong trẻo vang lên ngắt lời Thanh Minh.
"Mai Hoa Kiếm Tôn là người sẽ sử dụng thanh tuyệt thế bảo kiếm này."
Keengg!
"Kiếm tu trẻ tuổi của Hoa Sơn sẽ lại dần dắt Hoa Sơn."

Keengg!
"Vậy thì có khác gì đâu. Nếu như Kiếm Tôn sử dụng thanh kiếm này thì cuối cùng,
nó cũng sẽ được truyền lại cho Hoa Sơn. Kiếm của Kiếm Tôn cũng là kiếm của Hoa Sơn. Vì vậy nên nếu thanh kiếm này được vung lên trong tay các đệ tử Hoa Sơn, thì
nó cũng chính là thanh kiếm của Kiếm Tôn."
Keenggg!
Tiếng búa đập vào sắt lại vang lên.
Đun nóng, làm nguội, rồi lại đun nóng.
Mỗi lần chiếc búa nằm trong bàn tay chai sần những dấu vết của thời gian vung
lên, kí ức và hiện tại lại hoà tan vào nhau.
Bàn tay nhỏ nhắn và trắng trẻo hồi nào đã trở nên chai sần, nhăn nheo vì những vết thương. Đến cả mái tóc đen nhánh cũng đã sớm bạc phơ.
Rốt cuộc ông ta đã đạt được những gì trong thời gian dài ấy?
Đường Tạo Bình chỉ trầm lặng gõ búa, rồi lắc đầu.
Không. Bây giờ chuyện đó không còn ý nghĩa gì nữa.
Chiếc búa đập thắng vào thanh sắt.
Một ngày, rồi hai ngày.
Tiếng búa không ngừng vang lên suốt ba ngày ba đêm.
Kiếm thân trắng tinh gần như trong suốt.
Trắng hơn cá bạc, gần như trắng tinh và trong suốt.
Thoạt nhìn qua thì thanh kiếm này mỏng hơn một nửa so với những thanh kiếm
bình thường, nhưng càng nhìn, nó càng đem đến một câm giác nặng nề khó diễn tả bằng lời.
Phía dưới kiếm diện ngay dưới chuôi kiếm được khắc một bông hoa mai, sống động như thật, trên miếng da có chất lượng cực phẩm treo ở cuối chuôi kiếm được thêu bằng những sợi chỉ lục sắc biểu tượng của Đường Môn.
"Người cầm thử đi."
Đường Tạo Bình hơi cúi người. Thanh Minh nhẹ nhàng vươn tay ra nắm lấy thanh kiếm.
Rồi hắn khẽ nhắm mắt trước những cảm giác nhất thời không thế thốt thành lời.
Thanh kiếm nằm gọn trên tay hắn. Giống như ngay từ đầu nó đã là một phần của
cơ thể hắn.
Hắn dùng đầu ngón tay đánh nhẹ vào kiếm diện, thân kiếm mỏng rung lên, rồi
nhanh chóng trở lại bình thường.
Mặc dù nó mềm mại uyển chuyến như nhuyễn kiếm nhưng lại cứng rắn như
bá kiếm. Và nhuệ khí của thanh kiếm này thì lại càng không cần phái bàn đến.
"Đây ạ."
Đường Tạo Bình đấy vỏ kiếm về phía Thanh Minh.
Trên vỏ kiếm làm từ Mặc Thiết được khắc hình một bông hoa mai huyết sắc.
Dường như hắn đã nhìn thấy một bông hoa mai nở đỏ rực giữa màn đêm u tối.
Thanh Minh tra kiếm vào vỏ.
"Người có hài lòng không ạ."
Thanh Minh lưỡng lự trước câu hỏi của Đường Tạo Bình.
Hắn phải trả lời thế nào đây?
Thanh Minh nhìn Đường Quân Nhạc,
Thế nhưng, ông ta chỉ mỉm cười gật đầu như thế không sao đâu.

"ừm Chuyện này."
Thanh Minh vừa gãi đầu vừa thận trọng mở miệng.
"Có lẽ ta không có tư cách để đánh giá về thanh kiếm này "
"Người có hài lòng không ạ?"
Thanh Minh gật đầu.
"Không thể hài lòng hơn."
Gương mặt của Đường Tạo Bình tràn ngập sự mãn nguyện.
Tựa như tất cá những khổ cực của ông ta trong suốt thời gian vừa rồi đã được báo đáp, chỉ bằng một câu nói.
"Vậy người hãy đặt tên cho nó đi ạ."
"Tên ư?"
"Thanh kiếm tự tìm đến chủ cần phái được đặt tên. Vậy nên người hãy đặt cho nó một cái tên thật phù hợp."
Tên ư.
Thanh Minh yên lặng nhìn thanh kiếm rồi nắm lấy chuôi kiếm.
Soạtttt.
Nếu như ở ngoài vỏ kiếm là một bông hoa mai nở trong đêm tối, thì bên trên thân
kiếm lại giống như một bông hoa mai nở rộ giữa ban ngày.
Thanh Minh ngắm nhìn thanh kiếm ấy rồi khẽ bật cười.
Có lẽ tên của thanh kiếm này đã được định sẵn ngay từ đầu.
"Ám Hương Mai Hoa Kiếm."
"Ám Hương."
Đường Tạo Bình khẽ lẩm nhấm rồi nhắm mắt lại.
Đường Quân Nhạc nói bằng một giọng tràn ngập sự bất mãn như thế ông ta không hài lòng với cái tên đó.
"Ngươi không còn cái tên nào hay hơn à? Tất nhiên là ta biết tại sao Hoa Sơn lại sử dụng từ ám hương nhiều như vậy, nhưng cái tên này chẳng thế hiện được một chút nào vẻ đẹp của thanh kiếm này cả. Nếu nói ngân gọn lại thì nó sẽ thành Ám Mai
Kiếm, cái tên này cũng quá thô thiến rồi"
"Ám ư "
Thê' nhưng, sau khi lẩm nhẩm một hồi lâu, Đường Tạo Bình mờ mắt mỉm cười.
Một nụ cười không thể sáng hơn. Và vui hơn.
Khoé mắt ông ta đầm lệ.
"Đúng là một cái tên đẹp. Thực sự rất đẹp."
Đường Quân Nhạc nín lặng.
Ông ta không thế hiểu tại sao Đường Tạo Bình lại rơi nước mắt trước cái tên ấy.
Thế nhưng, người tạo ra thanh kiếm này đã nói như vậy, thì có lẽ tên của nó cũng
đã được ấn định rồi.
Thanh Minh không thế rời mắt khỏi thanh kiếm.
"Đây là thanh kiếm Tứ Xuyên Đường môn làm cho Hoa Sơn, nên ta không thế đặt
tên khác ngoài cái tên này cho nó."
"Đúng vậy. Là Ám. Đúng là như vậy."
Đường Tạo Bình liên tục gật đầu.
Những ký ức mơ hồ hiện lên trước mắt ông ta.
Vào một đêm trăng sáng.

Hình ảnh của Ám Tôn Đường Bảo và Mai Hoa Kiếm Tôn Thanh Minh ngồi đối ấm với nhau như thường lệ.
Thanh kiếm này vừa là kiếm của Mai Hoa Kiếm Tôn, nhưng cũng vừa là thanh kiếm tượng trưng cho tình bằng hữu giữa Tứ Xuyên Đường môn và Hoa Sơn.
Giống như bọn họ trong quá khứ.
"Người hãy sử dụng nó thật hữu ích nhé."
Thanh Minh nhẹ nhàng gật đầu.
Thanh kiếm trong tay hắn bắt đầu toả ra một luồng hàn khí.
Thế nhưng hắn lại chẳng cảm thấy lạnh.
Mà phải nói sao đây.
Mà có hơi
Sư huynh
Đúng vậy.
Có chút ấm áp.
Thanh Minh tra kiếm vào vỏ, đeo lên eo, rồi bước về phía Đường Tạo Bình. Rồi hắn mỉm cười khẽ gật đầu.
"Cảm ơn."
Đường Tạo Bình mỉm cười thay cho lời muốn nói.
"Ch"
Thanh Minh định nói gì đó, nhưng cuối cùng hắn chỉ lắc đầu, ho khan vài cái.
"Ta ờ, ta còn phải xem những thanh kiếm khác như thế nào nữa. ờ đúng vậy. Nên ta đi trước đây."
Thanh Minh quay người nhanh chóng bước ra ngoài. Đường Tạo Bình cười nhẹ. Đường Quân Nhạc do dự rồi mở miệng.
"Tằng tổ phụ, thực ra"
"Quân Nhạc."
Ánh mắt của Đường Quân Nhạc dao động. Đã mấy chục năm rồi Đường Tạo Bình mới gọi ông ta là Quân Nhạc?
"Vâng! Tằng tổ phụ."
"Ta muốn làm một thứ. Con hãy chuẩn bị Công Phòng cho ta đi."
"Ngay, ngay bây giờ ạ? Người không nghỉ ngơi một chút sao."
"Thiết tượng không được phép hạ búa cho tới khi chết. Ta đã quên mất điều đó
trong một thời gian quá dài."
Đường Quân Nhạc lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt của Đường Tạo Bình.
Trên gương mặt đã lâu không còn sức sống của ông tràn ngập vẻ mãn nguyện. Đường Quân Nhạc bất giác mỉm cười.
"Vâng ạ."
Thấy Đường Quân Nhạc vội vã bước ra ngoài, Đường Tạo Bình nhìn ra ngoài với
ánh mắt xa xăm.
"Hương hoa mai "
Và rồi ông ta khẽ nhắm mắt.
"Không bao giờ biến mất."
Mùi hương của hoa mai nồng đậm trong đêm tối.
Mùi hương của hoa mai đã chìm sâu vào trong ký ức của ông ấy bây giờ lại tiếp tục tỏa hương.
Về sau. Mãi về sau.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me