Chapter 478. Cho thức ăn ngon thì là người tốt cả! (3)
Chapter 478. Cho thức ăn ngon thì là người tốt cả! (3)
Cung chủ Bắc Hải Băng Cung Tuyết Xuyên Thượng cùng với đám thuộc hạ bước đi giữa hành lang, nơi cơn bão tuyết đang ùn ùn kéo tới.
Mặc cho những cơn gió lạnh buốt liên tục quét qua cơ thể, hắn vẫn không chớp mắt lấy một lần.
Nam nhân của vùng Bắc Hải không bao giờ bị tác động bởi cái lạnh cả.
"Cung chủ."
Một giọng nói già dặn vọng đến từ sau lưng, Tuyết Xuyên Thượng dừng bước.
"Thứ cho thuộc hạ quá lời, nhưng thuộc hạ hoàn toàn không thể hiểu được. Sao ngài lại đón tiếp bọn họ nồng nhiệt như vậy?"
Một câu hỏi rất thận trọng, nhưng Tuyết Xuyên Thượng lại cau mày thành hình chữ xuyên (JII).
"Chẳng có lý do gì cả."
Giọng nói vô cùng lạnh lùng
"Ý đồ của bọn chúng khi đến đây đã quá rõ ràng rồi. Chẳng phải chúng muốn xác nhận xem Băng Cung đang hoạt động như thế nào sao?"
"Vậy nên càng.."
"Đúng là ngu ngốc.
Tuyết Xuyên Thượng cau mày quay lại nhìn trưởng lão.
"Các ngươi nghĩ ai là người đã cử bọn chúng đến đây?"
"...Chuyện đó.....
"Đương nhiên là Thiếu Lâm rồi."
Tuyết Xuyên Thượng vừa nói ra cái tên Thiếu Lâm, các trưởng lão liền nghiêm mặt.
"Không phải Thiếu Lâm không đủ khả năng nên mới để mặc Băng Cung đến tận bây giờ đâu. Bọn chúng cần phải có danh nghĩa.
Hiện giờ Thiếu Lâm không còn khả năng chi phối như trong quá khứ nữa.
Nếu là cái thời mà Trung Nguyên còn tuân theo chỉ thị của bọn họ, mạnh mẽ đứng lên như lửa đốt đồng thì kể cả Băng Cung cũng sẽ không dám đẩy lùi sự giám sát của Thiếu Lâm ra khỏi Bắc Hải.
Nhưng giờ thì khác rồi.
Vị thế của Thiếu Lâm yếu dần đi, không có môn phái nào mò đến vùng Bắc Hải xa xôi này theo chỉ thị của bọn họ nữa. Vì vậy nên Thiếu Lâm phải đơn độc đối đầu với Bắc Hải thôi. Đối với Thiếu Lâm, việc đó cũng không hề dễ dàng chút nào.
Và giả như bọn họ có chiến thắng đi chăng nữa, nhưng nếu một mình đi đến tận Bắc Hải rồi phải gánh lấy những thiệt hại nặng nề, thì sức ảnh hưởng của Thiếu Lâm ở Trung Nguyên sẽ tổn thất rất nhiều.
"Nếu chọc giận bọn chúng tức là ta đang cho bọn chúng một lý do đấy"
"Lý do ư..."
"Hoa Sơn Thần Long. Và Tuệ Nhiên của Thiếu Lâm."
Ánh mắt của Tuyết Xuyên Thượng sắc như dao.
"Nếu hai hậu khởi chi tú đại diện cho danh môn chính phái cùng bỏ mạng ở Bắc Hải thì kể cả những đại môn phái im hơi lặng tiếng nhất cũng sẽ can dự vào việc của Bắc Hải."
"...Ý ngài là Thiếu Lâm đã suy tính tới việc đó rồi mới cử bọn chúng tới đây sao?
Hơn nữa, thuộc hạ còn nghe nói Thiếu Lâm Tuệ Nhiên là kỳ tài được Phương trượng Thiếu Lâm vô cùng yêu thương và coi trọng. Thế nhân bảo hắn là nhân tài trăm năm có một đấy.
"Đúng vậy. Trăm năm. Một quãng thời gian rất dài, cũng quan trọng đấy."
Tuyết Xuyên Thượng trầm giọng lẩm bẩm như thế đang nói chuyện một mình. Rồi đột nhiên hắn nói với các trưởng lão.
"Nhưng kỳ tài mà Thiên Niên Thiếu Lâm có được cũng chỉ là một kỳ tài mà thôi. Quan trọng hơn là vị thế của Thiếu Lâm kìa."
"Hừm."
Các trưởng lão toàn thân run rẩy.
Nếu lời vừa rồi là thật thì có nghĩa là Phương trượng Thiếu Lâm đã cử đệ tử mà hắn trân quý nhất đến một nơi có khả năng sẽ trở thành tử địa sao?
'Đúng là nhẫn tâm và đáng sợ.
Với những kẻ điều khiển thiên hạ thì độc tâm (L) là một yếu tố cần thiết, nhưng không ngờ là lại đến mức này...
"Nếu chúng ta gây hại cho bọn chúng thì sẽ tạo cho Thiếu Lâm một cái cớ thích hợp để đàn áp Băng Cung."
"Nhưng mà Cung chủ. Nếu Trung Nguyên đàn áp chúng ta thì chuyện gì sẽ xảy ra?"
Nghe thấy vậy Tuyết Xuyên Thượng quay đầu lại nhìn thẳng vào vị trưởng lão. Đốidiện với ánh mắt dữ tợn đó, vị trưởng lão kia giật mình cúi đầu.
Tuyết Xuyên Thượng nét mặt khó chịu, hắn không hề che giấu sự bực bội trong lòng, thở dài một hơi.
"Trung Nguyên không có gì đáng sợ cả. Thiếu Lâm lại càng không đáng sợ. Vấn đề là hiện tại nếu chúng ta đối đầu với bọn chúng thì chẳng được lợi lộc gì cả. Nếu không thể tiến vào Trung Nguyên ngay lập tức thì dù chiến thắng chúng ta cũng chỉ chịu thiệt hại nặng nề hơn mà thôi."
"Đúng là vậy"
"Ưu tiên hàng đầu là không cần đánh mà vẫn thắng. Nếu tiếp đãi bọn chúng nồng hậu thì Thiếu Lâm sẽ không có lý do gì để kéo đến Băng Cung cả.
"À."
Các trưởng lão của Băng Cung đi theo phía sau vừa cảm thán vừa liên tục gật đầu.
"Quả nhiên là Cung chủ!"8
"Bọn chúng làm sao đoán được tâm tư và sự tinh tường của Cung chủ được chứ!"
"Thiên niên vinh hoa của Băng Cung sắp đến rồi."
Những lời tán thưởng không ngừng tuôn ra, Tuyết Xuyên Thượng mỉm cười mãn nguyện. Nhưng thâm tâm của hắn lại khác hoàn toàn với biểu cảm đó.
'Mấy tên đần độn.
Việc đơn giản vậy mà cũng không nghĩ ra, cứ phải hỏi linh tinh vớ vẩn như thế đấy.
Để cai trị được Băng Cung một cách nhanh chóng, so với những người có năng lực, hắn chọn những kẻ có lòng trung thành tuyệt đối ở lại bên mình.
Giờ nhìn lại thì cái đám trưởng lão này chỉ biết nịnh hót và run sợ mà thôi, chẳng giúp ích được gì cả.
Đầu óc Tuyết Xuyên Thượng quay cuồng, hắn cố kiềm nén cơn tức giận, hỏi.
"Bọn chúng đang làm gì vậy?"1
"Bọn chúng được mời rượu và thức ăn nên đang ăn uống thỏa thuê không biết gì
đâu ạ."
"Không nghi ngờ gì luôn hả?"
"Vâng. Hoàn toàn không hề cảnh giác gì cả."
"...Bọn chúng ngu ngốc vậy sao?"
Tuyết Xuyên Thượng lầm bầm một lúc, nụ cười trên gương mặt hắn cũng tắt lại. Chỉ còn lại sự khinh miệt và xem thường.
"Đến cả Cung chủ Dã Thú Cung Mạnh Tiểu cũng kể về bọn chúng nên ta có hơi lo lắng, nhưng hình như chúng vẫn chỉ là một đám tâm thường quen sống ở nơi âm áp và sung túc thôi nhỉ?"
Vốn dĩ những kẻ sống ở nơi đất đai cằn cỗi lúc nào cũng phải lo lắng như vậy đấy.
Nhưng có vẻ như đám người kia không đáng quan ngại tới mức đó thì phải.
Thế nhưng đúng lúc đó, một trong số các trưởng lão đứng quan sát từ phía sau lại ấp a ấp úng với biểu cảm vô cùng kỳ lạ. Tuyết Xuyên Thượng thấy rất rõ vẻ mặt biến sắc của hắn.
"Ngươi có gì muốn nói à?"
"Cung chủ."
Hắn bị Tuyết Xuyên Thượng chỉ điểm thì nuốt nước bọt, vẻ mặt lúng túng.
"Có... có gì đó hơi khác đấy ạ."Hai hàng lông mày Tuyết Xuyên Thượng giật giật. Khác?
"Ý ngươi là sao?"
"Không phải bọn chúng không cảnh giác mà là... Chuyện đó...
Giọng điệu ấp úng khiến Tuyết Xuyên Thượng bực mình, hắn cau mày.
"Nói rõ ra xem nào. Ý ngươi là gì?"
..Dù sao thì, thuộc hạ nghĩ ngài nên đến xem trực tiếp đi ạ."
"Hȧ?"
Cuối cùng Tuyết Xuyên Thượng vẫn không được nghe một lời giải thích thỏa đáng, hắn nhìn chằm chằm vào vị trưởng lão kia. Nhưng hắn cũng không quát mắng gì thêm, cứ thế di chuyển bước chân.
Cứ đến xem là biết chứ gì.
Đúng lúc hắn cũng đang định đi tới đó mà.
Một lúc sau.
Tuyết Xuyên Thượng bước vào nơi tổ chức yến tiệc, hai mắt của hắn trợn to như thế mới vừa chứng kiến chuyện gì không thể tin được vậy.
"Gì thế?
Nơi này là Bắc Hải Băng Cung.
Bắc Hải. Phải, là Bắc Hải. Là vùng đất cằn cỗi cách Trung Nguyên dị vực vạn lý.
Bất kể những kẻ ngoại bang nào khi đến vùng đất do Băng Cung quản lý cũng phải tỏ ra lo lắng và run sợ.
Không cần biết dân cư ở đó rộng lượng và thoải mái ra sao. Đã là người thì ai cũng sẽ cảm thấy lo lắng khi đối diện với một nền văn hóa và điều kiện tự nhiên mới cả.
Vậy nên những kẻ ngoại bang đã từng ghé qua Bắc Hải Băng Cung từ trước tới giờ ai cũng có cùng một phản ứng.
Ấy thế mà...
'Bọn chúng làm gì thế?
BONOV
Cảnh tượng đang diễn ra trước mắt hắn là một cảnh tượng vô cùng lạ lẫm mà từ trước đến giờ hắn chưa thấy qua một lần nào.
ừng ực! ực! Ực!
Cái tên ngồi ở vị trí trung tâm đang cầm nguyên bình rượu to tổ tướng tu ừng ực.
Nhìn thấy yết hầu của hắn chuyển động mãnh liệt, cổ họng của Tuyết Xuyên
Thượng tự nhiên cũng cảm thấy vô cùng sảng khoái.
"Khàààààààà!"
Tên đó đặt bình rượu xuống thật mạnh, dùng tay lau miệng rồi sung sướng cảm
thán.
"Rượu này ngon chết đi được?!"
Cái tên đang ngồi giữa bật cười khà khà đương nhiên chính là Thanh Minh.
Hắn nhìn bình rượu với ánh mắt vô cùng thỏa mãn.Hắn nhìn bình rượu với ánh mắt vô cùng thỏa mãn.
Hắn liên tục liếm môi như vẻ rất ưng loại rượu mạnh đến mức không thể tìm thấy ở
Trung Nguyên này, rồi hắn đột nhiên chộp lấy miếng thịt để trước mặt, bắt đầu cắn
ngon lành.
"Thịt! Là thịt này!"
Chóp chép chóp chép.
Thanh Minh nghiền hết miếng thịt trong chớp mắt, rồi hắn lại đưa tay hướng tới miếng thịt khác.
Soat!
Nhưng có ai đã đã nhanh tay thó mất miếng thịt mà hắn đang nhắm tới.
"O hay?"
Thanh Minh đảo mắt nhìn Chiêu Kiệt, người vừa mới thó mất miếng thịt của mình.
"Dám đụng vào miếng thịt của ta hả? Không có trên dưới gì cả!"
"Thanh Minh à. Đệ ở cửa dưới đấy."
"Ờ, đúng rồi ha."
Chiêu Kiệt tỏ ra đề phòng với Thanh Minh, sau đó hắn đưa miếng thịt lên miệng vừa nhai ngấu nghiến vừa rơi nước mắt vì cảm động.
"Thịt mềm thật đấy..! Không phải miếng khô bò héo queo mà là thịt thật! Huhu! Thịt
đang tan trong miệng này, tan thật này!"
"Yên lặng mà ăn đi! Yên lặng mà ăn!"
Mặc dù trách mắng Chiêu Kiệt nhưng quả nhiên Nhuận Tông cũng đang bận huơ đũa liên tục.
Thậm chí cả Bạch Thiên, người luôn luôn đứng lên trước tiên để chỉ trích các môn đồ khi bọn chúng lơ là tâm trí giờ đây cũng không thèm mở miệng nói một lời nào mà chỉ lo thồn thức ăn như điên, Lưu Lê Tuyết và Đường Tiểu Tiểu ngồi một bên cũng đang vừa dán mắt lên bàn ăn vừa phấn khích quét đồ ăn bỏ vào miệng.
"Cơm! Cơm!"
"Chết tiệt, ngon dã man...!"
Chiêu Kiệt sung sướng ngất ngây như thế đã hoàn toàn rơi vào lưới tình với toàn bộ số thịt này.
"Phải tới tận đây mới được ăn uống đàng hoàng thế này đấy!"
"..Mang theo ngũ cốc nhưng cũng chẳng có thời gian để nấu ăn nữa."
"Cái tên ma quỷ đó cứ hối chúng ta phải đi nhanh rồi bắt chúng ta ăn gạo sống
không thôi!"
Vì phải bận rộn di chuyển trong suốt quãng thời gian đi đến Bắc Hải nên bọn họ không được ăn uống hẳn hoi, khi đến thôn làng rồi lại phải chữa trị cho người dân nên cũng chẳng nấu cơm đàng hoàng mà ăn được
Những người mang danh đạo sĩ cũng đâu thể nào "nhúng thìa" vào nồi cháo của các bệnh nhân đang lâm vào cảnh khốn cùng được.
Vậy nên tính ra cũng phải hơn một tháng rồi các môn đồ Hoa Sơn mới được ăn một bữa đàng hoàng như thế này.
Ở Hoa Sơn một ngày ăn ba bữa thịt, đột nhiên phải ăn khô bò trộn với gạo sống trong suốt một thời gian dài thì bọn họ phải vất vả đến mức nào? Thức ăn ngon cuối cùng cũng được bày ra trước mắt rồi, bọn họ còn quan tâm đến thứ gì khác nữa chứ.
Nhưng chỉ có một người.
Nhấm nháp.
Chỉ có một người duy nhất là không thể tận hưởng bữa ăn này được. Hắn huơ huơ chiếc thìa giữa mấy cái đĩa, rồi cuối cùng đành bất lực đặt nó xuống.
...Tiểu, tiểu sư phụ."
...Tiểu, tiểu sư phụ...
Cuối cùng các môn đồ Hoa Sơn cũng chịu đưa mắt nhìn xung quanh, bọn họ nhìn Tuệ Nhiên với vẻ tiếc nuối.
Có vẻ như Băng Cung đã quyết tâm thiết đãi khách cho đàng hoàng nên trên bàn ăn chỉ bày toàn thịt là thịt.
Thịt xào, thịt luộc, thịt rán, thịt nướng...
Tất nhiên đối với các môn đồ Hoa Sơn thì những thứ này đã quá thịnh soạn rồi, nhưng với một hòa thượng như Tuệ Nhiên thì cũng chỉ như đồ ngon trên mâm cúng mà thôi.
Tuệ Nhiên nhìn lên bàn ăn với ánh mắt buồn rầu, cuối cùng hắn đành gắp rau luộc
được bày sẵn trên bàn lên nhai nhóp nhép.
"...Hay là tiểu sư phụ ăn thử món khác đi?"
"A di đà Phật.."
Tuệ Nhiên hai mắt ngấn nước nhìn Nhuận Tông, hắn vô lực lắc đầu.
"Tiểu tăng... Tiểu tăng không sao đâu."
"Hắn bảo không sao đâu! Ăn đi!"
"Vâng!"
Bọn họ lại tiếp tục "trận chiến" ăn uống. Tuệ Nhiên ánh mắt ngơ ngác thất thần nhìn
các môn đồ Hoa Sơn.
'Mời ta thêm một lần nữa đi. Một lần nữa thôi...
Sao lại nhẫn tâm quay lưng ngay như thế? Sao lại nhẫn tâm như thế?
Nhưng không phải chỉ có mình Tuệ Nhiên bàng hoàng và ngơ ngác.
Cung chủ Bắc Hải Băng Cung Tuyết Xuyên Thượng cũng đang hết sức hoang mang
nhìn chằm chằm các môn đồ Hoa Sơn.
'Hoa Sơn phái không phải Đạo Môn hả?
Dù Bắc Hải không có quá nhiều thông tin về Trung Nguyên nhưng không có lý nào
những thông tin cơ bản như thế này lại sai được.
'Rốt cuộc trên đời này có đạo sĩ nào mà lại nốc rượu, ăn thịt như ma đói thế kia
không?
OGNOVEL
Còn cái tên hòa thượng liên tục nhìn bình rượu với vẻ thèm khát kia là sao nữa?
Phải đến khi đó hắn mới hiểu được tại sao vị trưởng lão kia lại bảo hắn phải tận
mắt chứng kiến mới được. Cảnh tượng này... hoàn toàn không thể giải thích bằng
lời.
"Hừ! Giờ mới khỏe hơn một chút."
Thanh Minh chén nhiều thịt đến mức làm đầu bếp cũng kiệt sức, hắn vừa vỗ bộp
bộp vào bụng vừa chụp lấy bình rượu.
"Ăn nhiều vậy mà vẫn uống rượu được hả?"
"Đồng Long à. Bụng ăn cơm và bụng uống rượu khác nhau mà. Chuyện đơn giản
như thế mà sư thúc cũng không biết hả? Chậc chậc chậc.
Thanh Minh cười khì khì, hắn mãn nguyện gập cổ xuống.
"Ơ?"
Cuối cùng hắn nhìn thấy Tuyết Xuyên Thượng đang đứng ở thềm cửa. Thanh Minh
tươi cười đứng dậy.
"Cung chủ đến rồi à!"
".."
"Khà! Đa tạ nhé! Không ngờ ngươi lại tiếp đón bọn ta nồng hậu như thế này!"
"...Vậy, vậy à?"
Trán của Tuyết Xuyên Thượng lấm tấm mồ hôi.
Không biết đã bao lâu rồi hắn mới lại đổ mồ hôi ngay giữa vùng Bắc Hải này nữa.
'Hắn... hơi thiểu năng nhỉ?
Trán của Tuyết Xuyên Thượng lấm tấm mồ hôi.
Không biết đã bao lâu rồi hắn mới lại đổ mồ hôi ngay giữa vùng Bắc Hải này nữa.
'Hắn... hơi thiểu năng nhỉ?'
Quan hệ giữa Trung Nguyên và Bắc Hải vẫn không được tốt đẹp cho lắm. Cho dù bọn chúng có được Mạnh Tiểu giới thiệu đến đi chăng nữa thì nơi này đối với chúng cũng không khác gì căn cứ của địch cả.
Nhưng chẳng phải cái tên tiểu tử đó đang hành xử hết sức tự nhiên như thể đây là gia môn của hắn sao?"
"Ngươi uống một ly nhé?""1
"Rượu này ngon lắm đấy. Ngon ngất ngây luôn.
OGNOVEL
Tuyết Xuyên Thượng cũng cạn lời trước mức độ mặt dày của Thanh Minh, hắn cười
gượng gạo nói.
"Cũng may là ngươi thấy thích."
Rồi hắn hít thở một hơi thật sâu, sau đó chấn chỉnh lại tinh thần. Mãi đến khi hắn đi
qua phía đối diện các môn đồ Hoa Sơn, kéo ghế ra ngồi xuống, đầu óc hắn mới
bình tĩnh hơn.
"Được. Có vẻ như các ngươi đều đã no bụng rồi, giờ chúng ta nói chuyện thôi nhỉ?"
Hắn hỏi với vẻ mặt tươi cười.
"Các ngươi đến Bắc Hải có việc gì?"
Nghe thấy câu hỏi đó, khóe miệng Thanh Minh cong lên.
Cung chủ Bắc Hải Băng Cung Tuyết Xuyên Thượng cùng với đám thuộc hạ bước đi giữa hành lang, nơi cơn bão tuyết đang ùn ùn kéo tới.
Mặc cho những cơn gió lạnh buốt liên tục quét qua cơ thể, hắn vẫn không chớp mắt lấy một lần.
Nam nhân của vùng Bắc Hải không bao giờ bị tác động bởi cái lạnh cả.
"Cung chủ."
Một giọng nói già dặn vọng đến từ sau lưng, Tuyết Xuyên Thượng dừng bước.
"Thứ cho thuộc hạ quá lời, nhưng thuộc hạ hoàn toàn không thể hiểu được. Sao ngài lại đón tiếp bọn họ nồng nhiệt như vậy?"
Một câu hỏi rất thận trọng, nhưng Tuyết Xuyên Thượng lại cau mày thành hình chữ xuyên (JII).
"Chẳng có lý do gì cả."
Giọng nói vô cùng lạnh lùng
"Ý đồ của bọn chúng khi đến đây đã quá rõ ràng rồi. Chẳng phải chúng muốn xác nhận xem Băng Cung đang hoạt động như thế nào sao?"
"Vậy nên càng.."
"Đúng là ngu ngốc.
Tuyết Xuyên Thượng cau mày quay lại nhìn trưởng lão.
"Các ngươi nghĩ ai là người đã cử bọn chúng đến đây?"
"...Chuyện đó.....
"Đương nhiên là Thiếu Lâm rồi."
Tuyết Xuyên Thượng vừa nói ra cái tên Thiếu Lâm, các trưởng lão liền nghiêm mặt.
"Không phải Thiếu Lâm không đủ khả năng nên mới để mặc Băng Cung đến tận bây giờ đâu. Bọn chúng cần phải có danh nghĩa.
Hiện giờ Thiếu Lâm không còn khả năng chi phối như trong quá khứ nữa.
Nếu là cái thời mà Trung Nguyên còn tuân theo chỉ thị của bọn họ, mạnh mẽ đứng lên như lửa đốt đồng thì kể cả Băng Cung cũng sẽ không dám đẩy lùi sự giám sát của Thiếu Lâm ra khỏi Bắc Hải.
Nhưng giờ thì khác rồi.
Vị thế của Thiếu Lâm yếu dần đi, không có môn phái nào mò đến vùng Bắc Hải xa xôi này theo chỉ thị của bọn họ nữa. Vì vậy nên Thiếu Lâm phải đơn độc đối đầu với Bắc Hải thôi. Đối với Thiếu Lâm, việc đó cũng không hề dễ dàng chút nào.
Và giả như bọn họ có chiến thắng đi chăng nữa, nhưng nếu một mình đi đến tận Bắc Hải rồi phải gánh lấy những thiệt hại nặng nề, thì sức ảnh hưởng của Thiếu Lâm ở Trung Nguyên sẽ tổn thất rất nhiều.
"Nếu chọc giận bọn chúng tức là ta đang cho bọn chúng một lý do đấy"
"Lý do ư..."
"Hoa Sơn Thần Long. Và Tuệ Nhiên của Thiếu Lâm."
Ánh mắt của Tuyết Xuyên Thượng sắc như dao.
"Nếu hai hậu khởi chi tú đại diện cho danh môn chính phái cùng bỏ mạng ở Bắc Hải thì kể cả những đại môn phái im hơi lặng tiếng nhất cũng sẽ can dự vào việc của Bắc Hải."
"...Ý ngài là Thiếu Lâm đã suy tính tới việc đó rồi mới cử bọn chúng tới đây sao?
Hơn nữa, thuộc hạ còn nghe nói Thiếu Lâm Tuệ Nhiên là kỳ tài được Phương trượng Thiếu Lâm vô cùng yêu thương và coi trọng. Thế nhân bảo hắn là nhân tài trăm năm có một đấy.
"Đúng vậy. Trăm năm. Một quãng thời gian rất dài, cũng quan trọng đấy."
Tuyết Xuyên Thượng trầm giọng lẩm bẩm như thế đang nói chuyện một mình. Rồi đột nhiên hắn nói với các trưởng lão.
"Nhưng kỳ tài mà Thiên Niên Thiếu Lâm có được cũng chỉ là một kỳ tài mà thôi. Quan trọng hơn là vị thế của Thiếu Lâm kìa."
"Hừm."
Các trưởng lão toàn thân run rẩy.
Nếu lời vừa rồi là thật thì có nghĩa là Phương trượng Thiếu Lâm đã cử đệ tử mà hắn trân quý nhất đến một nơi có khả năng sẽ trở thành tử địa sao?
'Đúng là nhẫn tâm và đáng sợ.
Với những kẻ điều khiển thiên hạ thì độc tâm (L) là một yếu tố cần thiết, nhưng không ngờ là lại đến mức này...
"Nếu chúng ta gây hại cho bọn chúng thì sẽ tạo cho Thiếu Lâm một cái cớ thích hợp để đàn áp Băng Cung."
"Nhưng mà Cung chủ. Nếu Trung Nguyên đàn áp chúng ta thì chuyện gì sẽ xảy ra?"
Nghe thấy vậy Tuyết Xuyên Thượng quay đầu lại nhìn thẳng vào vị trưởng lão. Đốidiện với ánh mắt dữ tợn đó, vị trưởng lão kia giật mình cúi đầu.
Tuyết Xuyên Thượng nét mặt khó chịu, hắn không hề che giấu sự bực bội trong lòng, thở dài một hơi.
"Trung Nguyên không có gì đáng sợ cả. Thiếu Lâm lại càng không đáng sợ. Vấn đề là hiện tại nếu chúng ta đối đầu với bọn chúng thì chẳng được lợi lộc gì cả. Nếu không thể tiến vào Trung Nguyên ngay lập tức thì dù chiến thắng chúng ta cũng chỉ chịu thiệt hại nặng nề hơn mà thôi."
"Đúng là vậy"
"Ưu tiên hàng đầu là không cần đánh mà vẫn thắng. Nếu tiếp đãi bọn chúng nồng hậu thì Thiếu Lâm sẽ không có lý do gì để kéo đến Băng Cung cả.
"À."
Các trưởng lão của Băng Cung đi theo phía sau vừa cảm thán vừa liên tục gật đầu.
"Quả nhiên là Cung chủ!"8
"Bọn chúng làm sao đoán được tâm tư và sự tinh tường của Cung chủ được chứ!"
"Thiên niên vinh hoa của Băng Cung sắp đến rồi."
Những lời tán thưởng không ngừng tuôn ra, Tuyết Xuyên Thượng mỉm cười mãn nguyện. Nhưng thâm tâm của hắn lại khác hoàn toàn với biểu cảm đó.
'Mấy tên đần độn.
Việc đơn giản vậy mà cũng không nghĩ ra, cứ phải hỏi linh tinh vớ vẩn như thế đấy.
Để cai trị được Băng Cung một cách nhanh chóng, so với những người có năng lực, hắn chọn những kẻ có lòng trung thành tuyệt đối ở lại bên mình.
Giờ nhìn lại thì cái đám trưởng lão này chỉ biết nịnh hót và run sợ mà thôi, chẳng giúp ích được gì cả.
Đầu óc Tuyết Xuyên Thượng quay cuồng, hắn cố kiềm nén cơn tức giận, hỏi.
"Bọn chúng đang làm gì vậy?"1
"Bọn chúng được mời rượu và thức ăn nên đang ăn uống thỏa thuê không biết gì
đâu ạ."
"Không nghi ngờ gì luôn hả?"
"Vâng. Hoàn toàn không hề cảnh giác gì cả."
"...Bọn chúng ngu ngốc vậy sao?"
Tuyết Xuyên Thượng lầm bầm một lúc, nụ cười trên gương mặt hắn cũng tắt lại. Chỉ còn lại sự khinh miệt và xem thường.
"Đến cả Cung chủ Dã Thú Cung Mạnh Tiểu cũng kể về bọn chúng nên ta có hơi lo lắng, nhưng hình như chúng vẫn chỉ là một đám tâm thường quen sống ở nơi âm áp và sung túc thôi nhỉ?"
Vốn dĩ những kẻ sống ở nơi đất đai cằn cỗi lúc nào cũng phải lo lắng như vậy đấy.
Nhưng có vẻ như đám người kia không đáng quan ngại tới mức đó thì phải.
Thế nhưng đúng lúc đó, một trong số các trưởng lão đứng quan sát từ phía sau lại ấp a ấp úng với biểu cảm vô cùng kỳ lạ. Tuyết Xuyên Thượng thấy rất rõ vẻ mặt biến sắc của hắn.
"Ngươi có gì muốn nói à?"
"Cung chủ."
Hắn bị Tuyết Xuyên Thượng chỉ điểm thì nuốt nước bọt, vẻ mặt lúng túng.
"Có... có gì đó hơi khác đấy ạ."Hai hàng lông mày Tuyết Xuyên Thượng giật giật. Khác?
"Ý ngươi là sao?"
"Không phải bọn chúng không cảnh giác mà là... Chuyện đó...
Giọng điệu ấp úng khiến Tuyết Xuyên Thượng bực mình, hắn cau mày.
"Nói rõ ra xem nào. Ý ngươi là gì?"
..Dù sao thì, thuộc hạ nghĩ ngài nên đến xem trực tiếp đi ạ."
"Hȧ?"
Cuối cùng Tuyết Xuyên Thượng vẫn không được nghe một lời giải thích thỏa đáng, hắn nhìn chằm chằm vào vị trưởng lão kia. Nhưng hắn cũng không quát mắng gì thêm, cứ thế di chuyển bước chân.
Cứ đến xem là biết chứ gì.
Đúng lúc hắn cũng đang định đi tới đó mà.
Một lúc sau.
Tuyết Xuyên Thượng bước vào nơi tổ chức yến tiệc, hai mắt của hắn trợn to như thế mới vừa chứng kiến chuyện gì không thể tin được vậy.
"Gì thế?
Nơi này là Bắc Hải Băng Cung.
Bắc Hải. Phải, là Bắc Hải. Là vùng đất cằn cỗi cách Trung Nguyên dị vực vạn lý.
Bất kể những kẻ ngoại bang nào khi đến vùng đất do Băng Cung quản lý cũng phải tỏ ra lo lắng và run sợ.
Không cần biết dân cư ở đó rộng lượng và thoải mái ra sao. Đã là người thì ai cũng sẽ cảm thấy lo lắng khi đối diện với một nền văn hóa và điều kiện tự nhiên mới cả.
Vậy nên những kẻ ngoại bang đã từng ghé qua Bắc Hải Băng Cung từ trước tới giờ ai cũng có cùng một phản ứng.
Ấy thế mà...
'Bọn chúng làm gì thế?
BONOV
Cảnh tượng đang diễn ra trước mắt hắn là một cảnh tượng vô cùng lạ lẫm mà từ trước đến giờ hắn chưa thấy qua một lần nào.
ừng ực! ực! Ực!
Cái tên ngồi ở vị trí trung tâm đang cầm nguyên bình rượu to tổ tướng tu ừng ực.
Nhìn thấy yết hầu của hắn chuyển động mãnh liệt, cổ họng của Tuyết Xuyên
Thượng tự nhiên cũng cảm thấy vô cùng sảng khoái.
"Khàààààààà!"
Tên đó đặt bình rượu xuống thật mạnh, dùng tay lau miệng rồi sung sướng cảm
thán.
"Rượu này ngon chết đi được?!"
Cái tên đang ngồi giữa bật cười khà khà đương nhiên chính là Thanh Minh.
Hắn nhìn bình rượu với ánh mắt vô cùng thỏa mãn.Hắn nhìn bình rượu với ánh mắt vô cùng thỏa mãn.
Hắn liên tục liếm môi như vẻ rất ưng loại rượu mạnh đến mức không thể tìm thấy ở
Trung Nguyên này, rồi hắn đột nhiên chộp lấy miếng thịt để trước mặt, bắt đầu cắn
ngon lành.
"Thịt! Là thịt này!"
Chóp chép chóp chép.
Thanh Minh nghiền hết miếng thịt trong chớp mắt, rồi hắn lại đưa tay hướng tới miếng thịt khác.
Soat!
Nhưng có ai đã đã nhanh tay thó mất miếng thịt mà hắn đang nhắm tới.
"O hay?"
Thanh Minh đảo mắt nhìn Chiêu Kiệt, người vừa mới thó mất miếng thịt của mình.
"Dám đụng vào miếng thịt của ta hả? Không có trên dưới gì cả!"
"Thanh Minh à. Đệ ở cửa dưới đấy."
"Ờ, đúng rồi ha."
Chiêu Kiệt tỏ ra đề phòng với Thanh Minh, sau đó hắn đưa miếng thịt lên miệng vừa nhai ngấu nghiến vừa rơi nước mắt vì cảm động.
"Thịt mềm thật đấy..! Không phải miếng khô bò héo queo mà là thịt thật! Huhu! Thịt
đang tan trong miệng này, tan thật này!"
"Yên lặng mà ăn đi! Yên lặng mà ăn!"
Mặc dù trách mắng Chiêu Kiệt nhưng quả nhiên Nhuận Tông cũng đang bận huơ đũa liên tục.
Thậm chí cả Bạch Thiên, người luôn luôn đứng lên trước tiên để chỉ trích các môn đồ khi bọn chúng lơ là tâm trí giờ đây cũng không thèm mở miệng nói một lời nào mà chỉ lo thồn thức ăn như điên, Lưu Lê Tuyết và Đường Tiểu Tiểu ngồi một bên cũng đang vừa dán mắt lên bàn ăn vừa phấn khích quét đồ ăn bỏ vào miệng.
"Cơm! Cơm!"
"Chết tiệt, ngon dã man...!"
Chiêu Kiệt sung sướng ngất ngây như thế đã hoàn toàn rơi vào lưới tình với toàn bộ số thịt này.
"Phải tới tận đây mới được ăn uống đàng hoàng thế này đấy!"
"..Mang theo ngũ cốc nhưng cũng chẳng có thời gian để nấu ăn nữa."
"Cái tên ma quỷ đó cứ hối chúng ta phải đi nhanh rồi bắt chúng ta ăn gạo sống
không thôi!"
Vì phải bận rộn di chuyển trong suốt quãng thời gian đi đến Bắc Hải nên bọn họ không được ăn uống hẳn hoi, khi đến thôn làng rồi lại phải chữa trị cho người dân nên cũng chẳng nấu cơm đàng hoàng mà ăn được
Những người mang danh đạo sĩ cũng đâu thể nào "nhúng thìa" vào nồi cháo của các bệnh nhân đang lâm vào cảnh khốn cùng được.
Vậy nên tính ra cũng phải hơn một tháng rồi các môn đồ Hoa Sơn mới được ăn một bữa đàng hoàng như thế này.
Ở Hoa Sơn một ngày ăn ba bữa thịt, đột nhiên phải ăn khô bò trộn với gạo sống trong suốt một thời gian dài thì bọn họ phải vất vả đến mức nào? Thức ăn ngon cuối cùng cũng được bày ra trước mắt rồi, bọn họ còn quan tâm đến thứ gì khác nữa chứ.
Nhưng chỉ có một người.
Nhấm nháp.
Chỉ có một người duy nhất là không thể tận hưởng bữa ăn này được. Hắn huơ huơ chiếc thìa giữa mấy cái đĩa, rồi cuối cùng đành bất lực đặt nó xuống.
...Tiểu, tiểu sư phụ."
...Tiểu, tiểu sư phụ...
Cuối cùng các môn đồ Hoa Sơn cũng chịu đưa mắt nhìn xung quanh, bọn họ nhìn Tuệ Nhiên với vẻ tiếc nuối.
Có vẻ như Băng Cung đã quyết tâm thiết đãi khách cho đàng hoàng nên trên bàn ăn chỉ bày toàn thịt là thịt.
Thịt xào, thịt luộc, thịt rán, thịt nướng...
Tất nhiên đối với các môn đồ Hoa Sơn thì những thứ này đã quá thịnh soạn rồi, nhưng với một hòa thượng như Tuệ Nhiên thì cũng chỉ như đồ ngon trên mâm cúng mà thôi.
Tuệ Nhiên nhìn lên bàn ăn với ánh mắt buồn rầu, cuối cùng hắn đành gắp rau luộc
được bày sẵn trên bàn lên nhai nhóp nhép.
"...Hay là tiểu sư phụ ăn thử món khác đi?"
"A di đà Phật.."
Tuệ Nhiên hai mắt ngấn nước nhìn Nhuận Tông, hắn vô lực lắc đầu.
"Tiểu tăng... Tiểu tăng không sao đâu."
"Hắn bảo không sao đâu! Ăn đi!"
"Vâng!"
Bọn họ lại tiếp tục "trận chiến" ăn uống. Tuệ Nhiên ánh mắt ngơ ngác thất thần nhìn
các môn đồ Hoa Sơn.
'Mời ta thêm một lần nữa đi. Một lần nữa thôi...
Sao lại nhẫn tâm quay lưng ngay như thế? Sao lại nhẫn tâm như thế?
Nhưng không phải chỉ có mình Tuệ Nhiên bàng hoàng và ngơ ngác.
Cung chủ Bắc Hải Băng Cung Tuyết Xuyên Thượng cũng đang hết sức hoang mang
nhìn chằm chằm các môn đồ Hoa Sơn.
'Hoa Sơn phái không phải Đạo Môn hả?
Dù Bắc Hải không có quá nhiều thông tin về Trung Nguyên nhưng không có lý nào
những thông tin cơ bản như thế này lại sai được.
'Rốt cuộc trên đời này có đạo sĩ nào mà lại nốc rượu, ăn thịt như ma đói thế kia
không?
OGNOVEL
Còn cái tên hòa thượng liên tục nhìn bình rượu với vẻ thèm khát kia là sao nữa?
Phải đến khi đó hắn mới hiểu được tại sao vị trưởng lão kia lại bảo hắn phải tận
mắt chứng kiến mới được. Cảnh tượng này... hoàn toàn không thể giải thích bằng
lời.
"Hừ! Giờ mới khỏe hơn một chút."
Thanh Minh chén nhiều thịt đến mức làm đầu bếp cũng kiệt sức, hắn vừa vỗ bộp
bộp vào bụng vừa chụp lấy bình rượu.
"Ăn nhiều vậy mà vẫn uống rượu được hả?"
"Đồng Long à. Bụng ăn cơm và bụng uống rượu khác nhau mà. Chuyện đơn giản
như thế mà sư thúc cũng không biết hả? Chậc chậc chậc.
Thanh Minh cười khì khì, hắn mãn nguyện gập cổ xuống.
"Ơ?"
Cuối cùng hắn nhìn thấy Tuyết Xuyên Thượng đang đứng ở thềm cửa. Thanh Minh
tươi cười đứng dậy.
"Cung chủ đến rồi à!"
".."
"Khà! Đa tạ nhé! Không ngờ ngươi lại tiếp đón bọn ta nồng hậu như thế này!"
"...Vậy, vậy à?"
Trán của Tuyết Xuyên Thượng lấm tấm mồ hôi.
Không biết đã bao lâu rồi hắn mới lại đổ mồ hôi ngay giữa vùng Bắc Hải này nữa.
'Hắn... hơi thiểu năng nhỉ?
Trán của Tuyết Xuyên Thượng lấm tấm mồ hôi.
Không biết đã bao lâu rồi hắn mới lại đổ mồ hôi ngay giữa vùng Bắc Hải này nữa.
'Hắn... hơi thiểu năng nhỉ?'
Quan hệ giữa Trung Nguyên và Bắc Hải vẫn không được tốt đẹp cho lắm. Cho dù bọn chúng có được Mạnh Tiểu giới thiệu đến đi chăng nữa thì nơi này đối với chúng cũng không khác gì căn cứ của địch cả.
Nhưng chẳng phải cái tên tiểu tử đó đang hành xử hết sức tự nhiên như thể đây là gia môn của hắn sao?"
"Ngươi uống một ly nhé?""1
"Rượu này ngon lắm đấy. Ngon ngất ngây luôn.
OGNOVEL
Tuyết Xuyên Thượng cũng cạn lời trước mức độ mặt dày của Thanh Minh, hắn cười
gượng gạo nói.
"Cũng may là ngươi thấy thích."
Rồi hắn hít thở một hơi thật sâu, sau đó chấn chỉnh lại tinh thần. Mãi đến khi hắn đi
qua phía đối diện các môn đồ Hoa Sơn, kéo ghế ra ngồi xuống, đầu óc hắn mới
bình tĩnh hơn.
"Được. Có vẻ như các ngươi đều đã no bụng rồi, giờ chúng ta nói chuyện thôi nhỉ?"
Hắn hỏi với vẻ mặt tươi cười.
"Các ngươi đến Bắc Hải có việc gì?"
Nghe thấy câu hỏi đó, khóe miệng Thanh Minh cong lên.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me