LoveTruyen.Me

Hoa Son Tai Khoi 321 521

Chapter 520. Mọi người đợi ta lâu lắm rồi đúng không?
Cơ thể Tuyết Duy Bạch run rẩy như cây non trước gió.
Hắn cảm thấy hoa mắt và nghẹt thở.
Tim hắn giống như chỉ chực nổ tung ngay lập tức vì không thể chạy khỏi nơi này. Khi đối mặt với sát khí cùng ma khí mà những giáo đồ Ma Giáo tỏa ra, hắn cảm thấy như thể linh hồn bị giẫm đạp vậy.
Cơ thể hệt như đang rơi thỏm xuống nơi nào đó không có giới hạn.
Hắn có thể ngay lập tức hiểu được tại sao các võ giả Băng Cung lại tuyệt vọng đến mức bỏ trốn như vậy.
'Ta, ta......'
Ngay lúc đó, trong khi hắn vẫn đang tái mét mặt mày và không ngừng run rẩy, một bàn tay nho nhỏ đã đặt lên vai hắn.
Theo phản xạ hắn quay phắt đầu nhìn sang. Đường Tiểu Tiểu đang đứng bên cạnh nhìn
hắn với khuôn mặt cứng rắn.
"Đừng quá lo lắng, Cung chủ."
"Chúng ta sẽ không thua đâu."
Tuyết Duy Bạch tròn xoe mắt nhìn lên nàng ấy.
'Tỷ tỷ không sợ sao?'
Không lý nào lại như vậy.
Cũng là con người như nhau. Dù Đường Tiểu Tiểu có mạnh hơn hắn đi nữa thì cũng là con người, không lý nào lại không sợ hãi khi nhìn thấy một lũ như cầm thú đó được.
Thế nhưng làm thế nào mà Đường Tiểu Tiểu lại không chút run rẩy như vậy chứ? Thậm chí không chỉ riêng nàng ấy.
Băng Cung với quân số áp đảo gần gấp 10 lần cũng không thể ngăn được Ma Giáo. À không, cũng không phải là không thể ngăn chặn.
Nếu bọn họ chiến đầu hết sức và bất khả kháng bị dồn ép thì hắn vẫn có thể đường đường chính chính mà ngẩng cao đầu, nhưng Băng Cung lại không dám đối đầu với bọn Ma Giáo đó mà đã tháo chạy tán loạn.
Tự thân họ đã từ bỏ cuộc chiến, và thậm chí còn để người khác chứng kiến bộ dạng thảm hại không nên có với tư cách của một võ giả.

Tuy nhiên.
Các môn đồ Hoa Sơn dù số lượng không quá một phần mười đám Ma Giáo lại chặn đứng phía trước bọn họ mà không lùi về sau dù chỉ một bước.
Có gì khác biệt?
Rốt cuộc thì điều khác biệt nào đã dẫn đến kết quả này chứ?
'Hoa Sơn......'
Tuyết Duy Bạch cố gắng dồn sức vào đôi chân đang run lẩy bẩy. Hắn chỉ muốn mở toang cánh cửa đó rồi lao đi ngay lập tức, nhưng như vậy thì không được.
'Phải xem thử.'
Rốt cuộc thì bọn họ có điểm gì khác biệt.
Keng! Keng! Keng!
Bàn tay nhuốm một màu đen kịt và thanh kiếm sáng bóng va chạm nhau giữa hư không. Khi thanh kiếm và tay va vào nhau lại vang lên âm thanh kỳ lạ như thể tiếng kim loại va chạm.
Bạch Thiên cắn chặt môi.
Thanh kiếm của hắn vững chắc ngăn chặn từng đợt tấn công của kẻ địch. Nhưng số lần va chạm càng tăng thì chuyện này cũng trở nên nặng nề áp lực hơn.
Hắn cảm thấy làn da nóng rát bởi sát khí ngùn ngụt của tên giáo đồ Ma Giáo. Thoáng chốc ngực hắn đập thình thịch liên hồi, lông khắp người như dựng đứng lên.
Hắn cảm nhận được hai điều.
Võ công của đối thủ không mạnh như những gì hắn đã nghĩ.
Dĩ nhiên điều đó không có nghĩa là bọn chúng không mạnh, chỉ là không đến nỗi kinh hãi như những gì hắn nghĩ khi chứng kiến cảnh tượng những bên Băng Cung đó bị thảm sát đến áp đảo.
Và điều còn lại......
'Dù vậy thì việc đối phó với bọn chúng khó hơn ta nghĩ."
Võ công không phải là tất cả.
Đó là lời mà hắn đã nghe đến nhàm chán, nhưng cho đến khi đối đầu với giáo đồ Ma Giáo, hắn mới hiểu rõ ràng những lời đó có ý nghĩa gì.
Việc đối mặt với một kẻ không quan tâm đến tính mạng mà chỉ điên cuồng lao đến giết chết đối thủ, là chuyện vô cùng khó khăn và hoàn toàn không liên can gì đến cảnh giới võ công cả.
Hơn nữa dù là chuyển động hay khí thế đều không tuân theo kiến thức thông thường, nên hắn không thể không cảm thấy bất an.
Mỗi khi thanh kiếm của hắn va vào thứ đó, thể lực và cả tinh thần đều giảm sút.
Nhưng hắn không phải là người duy nhất bị dồn ép như thế.
Uỳnhh!
Sau khi thi triển chấn cước, Bạch Thiên dồn hết sức lực đẩy đổi thủ ra. Và đồng thời nới rộng khoảng cách, thi triển Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp.
Ngay khi hoa mai bắt đầu được thêu dệt một cách hoa lệ vào hư không, đôi mắt của giáo đồ Ma Giáo bị hất ra cũng nhuốm màu đỏ thẫm. Chân ngôn phát ra liên tục trong suốt thời gian qua dừng lại một lát, âm thanh như thể tiếng sắt cào vang lên.
"Làm màu......!"
Giáo đồ Ma Giáo cứ như thế lao nhanh hướng về những đóa mai.
"HA......
Móng tay phát triển dài ra xé toạc những đóa mai đang nở rộ giữa hư không. Hệt như một con quái điểu khổng lồ đi ngang qua vườn mai rồi phá hủy tất thảy bởi móng vuốt đáng sợ của nó.
Những đóa mai nở rộ hoa mỹ bị vỡ nát tan tành rồi mất hút vào hư không.
Ngay lúc đó.
Bùmmmm!
Chưởng lực mà Tuệ Nhiên đánh ra đã thổi bay cơ thể của tên giáo đồ Ma Giáo với tốc độ khủng khiếp.
Boongggggg!
Cùng với âm thanh như tiếng đánh chuông chùa vang lên, hắn ta phụt máu rồi văng ra xa.
Tuy nhiên.
Xoẹtttt!
Tên giáo đồ Ma Giáo bị thổi bay về sau đã lật người, móng tay cào xuống nền. Kítttttttt!
Nền đá vững chắc thoáng chốc bị nứt ra. Và cuối cùng hắn không rơi ra ngoài lỗ thủng

của bức tường mà dừng lại rồi đứng bật dậy khiến người khác không khỏi sởn gai ốc.
Hắn ngẩng đầu lên, máu chảy ròng ròng tuôn ra từ mắt, mũi, miệng. Ai nhìn vào cũng thấy hắn rõ ràng đang bị trọng thương. Nhưng hắn vẫn không chút rên rỉ dù bị thương nặng như vậy.
"......Thiên ma tái lâm, vạn ma ngưỡng phục."
Hắn ta mở miệng, máu cứ như thế mà trào ngược ra ngoài, nhưng vẫn không ngừng thốt lên chân ngôn.
Máu chảy ra toàn thân, gương mặt vẫn vô cảm. Và hắn vẫn điên cuồng nói thêm chân ngôn, khiến các môn đồ Hoa Sơn trong giây lát không nói nên lời. Chính cảnh tượng thảng thốt, khiếp sợ đó khiến họ sởn cả da gà da ốc.
"Thiên Ma Tái Lâm......"
Mỗi khi tên giáo đồ Ma Giáo đó tiến đến gần, âm thanh kéo lê chân như thể cào vào ngực người khác.
Đôi mắt của Bạch Thiên nãy giờ vẫn rất cương quyết, thoáng chốc dao động.
Ngay lúc đó, giọng nói dứt khoát của Chiêu Kiệt vang lên từ phía sau hắn.
"Sư thúc, nếu mệt quá thì để con lên đi ạ!"
Bạch Thiên lấy lại tỉnh táo rồi nghiến răng giận dữ.
"Hãy đứng đó mà theo dõi đi, tên tiểu tử này!"
Giọng nói rất lớn, nhưng thâm tâm trái lại chùng xuống lạnh lẽo.
Hắn gập lại đầu gối đã cứng đơ nãy giờ vì quá căng thẳng và ổn định tư thế. Trấn tĩnh đôi vai đang run rẩy, xoa dịu trái tim đang đập loạn nhịp.
Lời nói mà hắn nghe không biết bao nhiêu lần. Bây giờ lại vô thức tái hiện trong đầu. Nhưng bất cứ khi nào bước vào thực chiến, hắn lại quên điều đó mà làm ngược lại.
'Hãy suy nghĩ không ngừng nghỉ, phải suy nghĩ.'
Dù đối thủ có là ai thì trước tiên phải nhìn thẳng vào 'chính bản thân ta'.
Mũi kiếm của Bạch Thiên nãy giờ khẽ rung động, đã tìm lại được sự yên tĩnh hoàn hảo.
Dĩ nhiên đối thủ mạnh mẽ và kỳ quái. Nhưng sự thật đó không phải là lý do khiến Bạch Thiên không thể phát huy thực lực của bản thân.
'Nặng quá.'
Phía sau lưng là các sư điệt. Bây giờ tất cả chúng đều đang nhìn vào bóng lưng của hắn. Hắn có thể thực cảm một cách rõ ràng rằng trọng trách trên vai hắn nặng đến nhường nào.
'Rên rỉ cái gì chứ.'
Ánh mắt của Bạch Thiên đã kiên định và vững chắc hơn bao giờ hết.
Chẳng phải có người vẫn luôn còng lưng dẫn dắt các sư điệt và toàn thể Hoa Sơn sao. Chỉ rơi vào chút khủng hoảng như thế đã rên rỉ thì lấy thể diện đâu mà gặp mọi người nữa chứ?
Đám Ma Giáo đó đã xuyên thủng lớp phòng thủ của Băng Cung và hiện tại vẫn đang không ngừng dâng lên.
Bây giờ là sáu tên.
Nhưng
'Sáu hay mười thì có gì quan trọng chứ!'
"Ta sẽ không để tên rác rưởi nào vượt qua được!"
Ngay khi thanh kiếm của Bạch Thiên chuyển động rồi bắt đầu vẽ từng đóa hoa mai sống động trong hư không, hoa mai của Lưu Lê Tuyết đã phối hợp, nở rộ hướng về phía trước.
Khung cảnh hệt như Hoa Sơn đang đón chào mùa xuân mở ra trước mắt.
Xoẹt!
Đám Ma Giáo quả nhiên cũng không chỉ đứng nhìn. Mỗi khi bọn chúng vung hai tay lên, trảo khí đen kịt giống như móng vuốt của ma quỷ lại xé nát hoa mai, chưởng lực đen ngòm giống như oan hồn của bóng tối xé toạc những cánh hoa.
Nhưng không có lý do gì hắn phải lùi lại dù bị dồn ép như vậy.
Vì trên những cánh hoa biến mất, một đóa mai lại nở ra, nở ra rạng rỡ hơn nữa.
Mai Hoa Mãn Khai trong Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp đã được thi triển ở mũi
kiếm của Bạch Thiên và Lưu Lê Tuyết.
Những đóa mai nở rộ trong phút chốc bao phủ toàn bộ phía trước.
"Cái gì......?"
Lời nói tưởng chừng thừa thãi hoang mang đó đã được thốt ra từ miệng của giáo đồ Ma
Giáo.
Nhưng bọn chúng cũng không có thời gian để ngạc nhiên. Bởi vì những đóa mai nở rộ không ngừng đó đã nhấp nhô dao động rồi trong nháy mắt tấn công tới tấp về phía

chúng.
Hai mắt của đám giáo đồ Ma Giáo tỏa ra sát khí, ma khí đen ngòm phun ra khi chúng lao mình về hướng cánh rừng hoa mai đó.
Mai hoa kiếm khí bay xuyên qua cơ thể, nhưng càng như vậy bọn chúng càng hung dữ điên cuồng lao về trước. Vì không thể chặn hết thảy kiếm khí giống như cánh hoa đang bay phấp phới, nên bọn chúng đã lựa chọn bảo vệ đầu và trọng tâm cơ thể rồi một đường tiến tới.
Xoẹt! Xoẹt!
Mai hoa kiếm khí cắt tay chân, xuyên qua đùi, nhưng bọn chúng dù có đổ máu, khí thế vẫn không hề suy giảm dù chỉ một chút.
"Thiên Ma Tái Lâm, Vạn Ma Ngưỡng Phục!"
Cuối cùng tên giáo đồ Ma Giáo đi xuyên qua rừng hoa mai, máu không ngừng túa ra từ miệng, vung hai tay nhắm đến đầu của Bạch Thiên.
Phụt!
Nhưng thanh kiếm trong tay Bạch Thiên đã lao tới đâm xuyên qua ngực của hắn trước. Nếu là con người thì chắc chắn sẽ lùi lại trong tình huống đó.
Nhưng hắn lại không lùi về sau dù chỉ một bước. Mặc dù thanh kiếm càng ngày càng đâm vào sâu vào ngực, máu từ miệng chảy ra ròng ròng, nhưng hắn vẫn chỉ liên tục tiến tới.
"Khực!"
Đến Bạch Thiên cũng bối rối khi nhìn thấy cảnh tượng lúc này. Nhưng không phải vì bối rối mà việc đối phó giáo đồ Ma Giáo với hắn dễ dàng hơn.
Hắn nhanh chóng rút một chân về sau và rút thanh kiếm ra.
Nhưng vào khoảnh khắc đó.
Tên giáo đồ Ma Giáo gồng thắt cơ bắp ở ngực, giữ chặt thanh kiếm của Bạch Thiên. Vạn Niên Hàn Thiết Kiếm liên tục đâm sâu hơn vào vết thương nhưng vẫn không tìm được dấu vết thống khổ trong đôi mắt của tên đó.
Bạch Thiên mở to hai mắt.
"Khực."
"Tên.......tên điên!"
Nhân thời cơ đó, những tên giáo đồ Ma Giáo khác nhảy lên phía trên đầu Bạch Thiên.

Lưu Lê Tuyết và Tuệ Nhiên đều đang bận chiến đấu với những tên giáo đồ Ma Giáo khác bên cạnh Bạch Thiên, vì vậy rất khó để ngăn được bọn chúng ngay lập tức.
"A di đà Phật!"
Tuệ Nhiên vội vã niệm Phật rồi nhảy lên tấn công tên
tấn công vô nghĩa. Cho dù có là Tuệ Nhiên đi nữa thì
phó với nhiều tên như vậy.
Sự hy sinh của một tên giáo đồ Ma Giáo.
Sự hy sinh mà ai cũng nghĩ không có giá trị gì đó.....
đó. Nhưng đó cũng chỉ là đòn cũng không thể đồng thời đối
Nhờ vào sự hy sinh đó, đám Ma Giáo đã thành công phá hủy đội hình của các môn đồ Hoa Sơn.
Lưu Lê Tuyết nghiên răng rồi vung kiếm. Nhanh và chính xác, nhắm vào sơ hở của đối thủ.
Kiếm pháp của nàng ấy chuẩn xác tột độ, nhưng đối với những tên không lùi bước dù có bị thương mà nói thì thế nào sức lực cũng sẽ dần giảm đôi một nửa.
Xoẹt!
Trong trạng thái thanh kiếm của Lưu Lê Tuyết cắm chặt trên vai, tên giáo đồ Ma Giáo vung móng tay. Ba vệt đỏ dần xuất hiện rõ ràng bên cạnh cổ nàng ấy.
Và ngay sau đó máu từ từ chảy ra.
Nhưng nàng ấy không thèm bận tâm đến vết thương mà chém mạnh kiếm xuống, chém sâu
vào vết thương của đối thủ.
"Khực......"
Trong khoảnh khắc tên đó thảng thốt khựng lại, chân của Lưu Lê Tuyết đã đá mạnh vào bụng của hắn. Sau khi đá bay tên đó, nàng ấy lợi dụng lực phản chấn nâng cơ thể lên.
Thanh kiếm của nàng ấy vung lên như thể chạm đến trần nhà, ngay sau đó vượt qua cả Bạch Thiên mà rải hoa mai về phía sau lưng kẻ địch đang nhắm đến Chiêu Kiệt và Nhuận Tông.
Xoẹt! Xoẹt!
Hoa mai chạm đến đâu thì phần lưng của chúng lại bị cắt sâu rách toạc đến mức lộ cả xương. Nhưng khí thế của bọn chúng vẫn không hề giảm tí nào.
"Lũ khốn khiếp này chui từ đâu ra vậy chứ!"
Chiêu Kiệt là người đầu tiên phát hiện ra đám Ma Giáo định lao tới với sát khí kinh
hoàng ngay trước mặt.
"Nhìn ta giống bù nhìn lắm à!"

Phập!
Khoái kiếm sáng lóa của Chiêu Kiệt chém rồi đâm liên tục về đám giáo đồ Ma Giáo đó.
Trước tốc độ không thể lường trước đó, bọn chúng giật bắn người ngần ngại trong giây
lát, nhưng cuối cùng vẫn giữ tốc độ như vậy mà lao về phía hắn.
"Gàooo!"
Tên giáo đồ Ma Giáo kêu gào lên như mãnh thú rồi vung tay. Trảo khí tỏa ra từ đầu ngón tay như thể xe toạc thân thể Chiêu Kiệt ngay lập tức.
Xoẹt! Xoẹt!
Nhưng lần này thanh kiếm của Chiêu Kiệt cũng nhanh hơn một bước. Chiêu Kiệt không chút thương tiếc, đã tạo một lỗ trên ngực và bụng của tên đó rồi nhanh chóng giật mạnh thanh kiếm lăn về sau.
Gàooo!
Đồng thời ngay lúc đó, sàn nhà nơi hắn lăn ra bị
hằn sâu cũng đủ khiến mọi người dựng cả tóc gáy.
"Khực!"
Chiêu Kiệt phát ra tiếng rên rỉ. Có lẽ việc hoàn
với hắn, từ sau lưng bắt đầu truyền đến cảm giác
lún xuống. Nhìn thấy năm vết thương
toàn tránh khỏi đòn đó là quá sức
nóng bừng bừng, cơn đau ập đến.
Máu chảy ròng ròng từ vết cắt dài trên lưng của hắn.
"Tiểu Kiệt!"
"Đừng lo cho đệ, sư huynh! Không chết được đâu!"
Chiêu Kiệt lớn tiếng hét lên. Nhuận Tông quan sát vết thương rồi cuối cùng cắn chặt môi gật đầu.
Ánh mắt cả hai đồng thời quay sang nhìn về hướng Thanh Minh.
Thanh Minh vẫn đang ngồi tư thế tọa thiền vận khí, biểu cảm bình yên như thể tách
biệt hoàn toàn với cục diện hiện tại.
"A ôi, đúng là tên tiểu tử đáng ghét mà."
"Chậc."
Chiêu Kiệt và Nhuận Tông lầm bầm than vãn rồi lại vung kiếm nhìn về những tên giáo đồ Ma Giáo đang lao đến.
"Không được để bọn chúng chạm tới dù chỉ một ngón tay!"

"Tuyệt đối ngăn lại dù phải hy sinh cả mạng sống!"
Giữa lúc đó, đám giáo đồ Ma Giáo đang lần lượt leo lên từng tên một thông qua bức tường thủng lỗ.
Họ đã biết.
Việc ngăn chặn tất cả bọn chúng chỉ với sức mạnh là bất khả thi.
Nhưng họ không quan tâm đến điều đó.
'Chỉ một lát nữa thôi!'
Cố gắng chịu đựng.
Kengggg!
Hắc Sát Chưởng của giáo đồ Ma Giáo mạnh mẽ tấn công vào thanh kiếm của Chiêu Kiệt. Chiêu Kiệt không thể chịu được sức mạnh đó, thổ huyết rồi văng ra sau.
"A Ô!"
Chiêu Kiệt đã xác nhận Thanh Minh có ở phía sau nên ngay lập tức cắm kiếm xuống sàn rồi xoay người. Nhờ vậy mà hắn tránh được một pha va chạm với Thanh Minh, nhưng lại chưa phòng bị bước sau đó nên cứ như thế mà đập mạnh vào tường.
Rầm!
"Khực!"
Miệng hắn thổ huyết. Nhưng Chiêu Kiệt chưa kịp lau vết máu đã hét lớn.
"Sư huynh!"
"Biết rồi!"
Nhuận Tông thi triển kiếm pháp trên diện rộng, đồng thời đối phó với đối thủ ban nãy
của Chiêu Kiệt.
"Hộc!"
Một hơi thở thô ráp vang lên từ miệng Nhuận Tông.
Vì đang chiến đấu ở phía sau cùng nên hắn có thể nhìn toàn bộ cục diện đang diễn ra
trước mắt.
Tuệ Nhiên liên tục đánh bay những tên đang cố xâm nhập vào nơi này bằng chưởng lực. Nếu hắn đứng chặn ở lối vào mà không thể làm giảm quân số kẻ địch thì bọn họ tuyệt đối không thể cầm cự đến hiện tại.
Bạch Thiên quả nhiên cũng đang chiến đấu hết mình.

Hắn đứng ở giữa vung kiếm liên tục, có vẻ như đã bị thương nhiều chỗ. Võ phục đã bị vấy máu chỗ này chỗ kia.
Nhưng hắn vẫn không lùi về sau dù chỉ một bước. Có vẻ như vì không muốn thêm một tên địch nào khác lọt về phía sau nên dù kiệt sức vẫn cố gắng chịu đựng.
'Sư thúc!'
Nhuận Tông nghiến răng.
Lưu Lê Tuyết đứng bên cạnh Bạch Thiên vẫn đang chém kẻ địch với gương mặt lạnh lẽo tột độ. Một nửa võ phục của nàng ấy cũng đã ướt đẫm máu chảy ra từ cổ.
Tất cả mọi người đang liều chết chiến đấu hết mình như vậy, nhưng...... 'Chết tiệt.'
Cũng chỉ đẩy lùi được một chút.
Bọn khốn khiếp đó lão luyện đến mức kỳ lạ.
Bọn chúng biết họ đang cố gắng bảo vệ Thanh Minh nên cứ lăm le nhắm tới mỗi Thanh
Minh.
Kenggggg!
"Khực!"
Kiếm pháp của Nhuận Tông không thể cùng lúc đối đầu với hai tên giáo đồ Ma Giáo, không thể chống lại sức mạnh của bọn chúng truyền tới nên bị đẩy lùi về sau.
Và.
Xoẹt!
Móng vuốt của tên đó đã lướt qua ngực của Nhuận Tông.
"Sư huynhhhh!"
Tiếng hét thảm thiết của Chiêu Kiệt vang lên như thể đâm xuyên qua tai mọi người, nhưng Nhuận Tông lại chậc lưỡi.
Sao lại làm ầm ĩ như thể hắn bị cắt đứt da đứt thịt vậy chứ?
Nếu là khi đối đầu với Vạn Nhân Phòng, vết thương của Thanh Minh còn nghiêm trọng hơn gấp mấy lần, thậm chí không là gì so với vết thương của Vân Kiếm.
"Lại đây nào!"
Nhuận Tông gào lên giận dữ rồi vung kiếm mạnh mẽ.
Ngay khoảnh khắc đó, thanh chủy thủ mang theo nguyên khí lục sắc, sắc bén lao đến từ phía sau hắn rồi nhắm vào bọn giáo đồ Ma Giáo. Đó là Đường Tiểu Tiểu.

Keng! Keng!
Bọn chúng vung tay đánh lệch hướng chủy thủ theo bản năng. Và Nhuận Tông đã không để lỡ thời cơ đó.
"Haaaa!"
Hoa mai được tạo ra từ thanh kiếm của Nhuận Tông bao phủ đám giáo đồ Ma Giáo. Và quả nhiên Chiêu Kiệt cũng không bỏ lỡ cơ hội đó mà nhanh như chớp dồn thêm kiếm khí dữ dội lên phía trên chúng.
Ngay khoảnh khắc đó.
'Hể?'
Nhuận Tông đã nhìn thấy một khung cảnh lỳ lạ.
Từ trong khu rừng hoa mai do hai người họ tạo ra đó, có thứ gì đó đen kịt đang chậm rãi, rất chậm rãi đi xuyên ra ngoài.
Điều thực sự kì lạ là bàn tay đen kịt đó chỉ chậm rãi trong mắt của Nhuận Tông.
Và không chỉ bàn tay chậm chạp. Đến mai hoa kiếm khí mà hắn tạo ra, hay kiếm khí của Chiêu Kiệt bao phủ trên đó cũng trở nên chậm chạp tột độ. Thậm chí ngay cả các sư thúc, và bọn Ma Giáo cũng đang di chuyển một cách chậm chạp.
'Chuyện này......'
Sau đó bàn tay hướng đến cổ hắn.
Dù trông rất chậm, nhưng dù cố gắng tránh đi chăng nữa thì cơ thể cũng không chuyển động được chút nào.
Chuyện này rõ ràng.......
'Cái chết......'
Đôi tay mang theo khí tức chết chóc xông tới ngay trước cổ hắn.
Nhuận Tông vô thức nhắm chặt mắt.
'Hoa Sơn'
Ngay khoảnh khắc đó.
Uỳnh!
Đột nhiên tiếng nổ lớn chói tai vang lên, cơ thể Nhuận Tông bị bắn tung ra sau.

"Chuyện, chuyện quái gì thế......."
Bộp.
Trong nháy mắt, hắn bị ném ra xa, đập mông xuống đất, rồi ngẩng đầu nhìn về trước với gương mặt bối rối.
'Gì chứ?'
Hắn mò mẫm quanh cổ theo phản xạ, nó vẫn lành lặn gắn chặt vào thân thể của hắn. Rõ ràng không phải là thứ đó đang nhắm vào đầu hắn sao?
Thế nhưng trái lại tên đó lại bị đánh văng ra xa rồi đang vất vưởng trên sàn thế kia.
Nhuận Tông vẫn chưa nắm bắt được tình hình hiện tại thì nghe thấy giọng nói trầm thấp vang bên tai.
"Mọi người đợi ta lâu lắm rồi đúng không?"
Nhuận Tông ngẩn người quay sang nhìn chủ nhân giọng nói đó.
Không biết tự lúc nào Thanh Minh đã bật dậy khỏi chỗ ngồi rồi chậm rãi quan sát bọn họ.
"A"
Trong khoảnh khắc đó, Nhuận Tông mới được thả lỏng cơ thể.
"Chúng ta"
Thanh Minh bẻ khớp cổ một cái rồi bật cười.
"Dù là một tên cũng đừng hòng nghĩ tới việc sống sót mà bò về."
Hai mắt Thanh Minh bắt đầu tỏa ra sát khí cuồng bạo kinh thiên......

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me