Chapter 1002. Lạ lẫm quá. (2)
Chapter 1002. Lạ lẫm quá. (2)
Thanh Minh mở mắt ngơ ngác nhìn trần nhà.
Sau đó hắn dời mắt nhìn những ánh nắng đang chiếu rọi qua khung cửa sổ.
Trong lúc Thanh Minh vẫn còn ngơ ngác, cơn đau nhói ở bên vai trái bỗng kéo tới.
Nhói! Nhói!
Cơn đau khiến cả cơ thể hắn khẽ rùng mình. Dù biết chẳng có vết thương nào, nhưng hắn vẫn cởi áo ra kiểm tra.
Hắn biết. Chẳng có vết thương nào cả. Chỉ có những vết sẹo còn in hằn, chứ tuyệt nhiên không có bất kì một vết thương nào khiến hắn đau đớn đến thế. "......."
Thanh Minh nhìn cánh tay của mình một hồi lâu như thể đang nhìn một thứ gì đó lạ lẫm lắm. Rồi hắn chầm chậm đứng dậy tiến lại gần về phía cửa sổ. Cánh cửa vừa được mở toang, không khí se lạnh của buổi sớm mai bỗng chốc ùa vào phòng.
Có tiếng chim hót.
Đâu có còn có tiếng côn trùng rả rích kêu vọng tới.
Và cả sự tĩnh lặng bao trùm như thể mảnh đất này chẳng có vết tích của con người.
Ở phía xa xa, có ai đó đã bắt đầu tu luyện, những tiếng hô ngắn vang lên, cùng tiếng vũ khí va vào nhau vọng tới.5
'Thật yên bình.'
Phải. Quả thật rất yên bình. Thanh Minh khẽ ngước nhìn lên bầu trời cao. Bầu trời trong và xanh tới độ chẳng một ngôn từ nào có thể tả xiết. Những đám mây trắng bồng bềnh trôi. Thanh Minh lặng lẽ ngắm nhìn cảnh tượng ấy rồi khẽ cất lời.
".......Lạ lẫm quá."
Thế gian này thật yên bình.
** *
Nam Cung Đản có chút bối rối nhìn quanh.
Ngoại trừ những người vẫn chưa hồi phục, thì những người có thể đi lại được đều đã tập hợp tại nơi này.
'Rốt cuộc chuyện này là sao?'1 Tất cả chuyện này đều bắt nguồn từ một lời nói của Nam Cung Độ Huy.
Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta sẽ tu luyện cùng Hoa Sơn. 'Đúng là không thể hiểu được.'
Nói vòng nói vo, nhưng nói tóm lại, chẳng phải ý của hắn chính là Hoa Sơn sẽ dạy dỗ Nam Cung Thế Gia sao. Nếu không thì có lý do gì để họ phải tu luyện cùng Hoa Sơn chứ.
Vậy nên, gương mặt của các võ giả Nam Cung Thế Gia trở nên cứng đờ khi nghe được câu nói ấy cũng là điều đương nhiên thôi.
Nam Cung Thế Gia là nơi như thế nào kia chứ? Họ đã dùng chính kiếm pháp của mình để trèo lên ngôi vị Thiên Hạ Đệ Nhất Thế Gia.
Nam Cung Thế Gia chính là nơi có thể dạy người khác tất cả mọi thứ về kiếm pháp, chứ chẳng còn gì để học từ người khác cả.
Tất nhiên là ai cũng biết tình hình của Nam Cung Thế Gia hiện nay không còn như xưa nữa. Thế nhưng, chẳng mấy ai có thể chấp nhận được việc chỉ vì thế lực yếu đi mà họ phải cúi đầu nhờ vả môn phái khác dạy dỗ.
'Rốt cuộc Tiểu Gia Chủ đang nghĩ gì vậy?'
Nam Cung Đản nhìn chằm chằm về phía Nam Cung Độ Huy đang đứng ở phía trước.
Thế nhưng, lý do họ vẫn ra ngoài đây xếp hàng để thể hiện thành ý của mình chẳng phải vì gì khác mà chính là vì Nam Cung Độ Huy.
Bởi hắn là Tiểu Gia Chủ sao? Hay vì hắn sẽ trở thành Gia Chủ?
Đều không phải. Chính là bởi vì Nam Cung Độ Huy đã đánh cược cả mạng sống của mình, dùng chính bàn chân của mình để quay trở lại địa ngục Mai Hoa Đảo cứu họ.
'Chẳng biết nữa.' Xét về vị thế trong gia môn, hắn là Tiểu Gia Chủ, xét về mặt cá nhân, hắn là Nam Cung Độ Huy, là huynh đệ của Nam Cung Đản, chính vì vậy mà lòng Nam Cung Đản càng trở nên cấp bách hơn.
'Nếu chuyện này bị đồn ra bên ngoài thì chúng ta sẽ bị thiên hạ cười nhạo mất.'
Một đứa trẻ vẫn chưa biết quá rõ về nhân tình thế thái đã phải đảm nhiệm vị trí Gia Chủ, lại đem gạt niềm kiêu hãnh của Nam Cung Thế Gia sang một bên mà cúi đầu nhờ cậy Hoa Sơn.
"Hầy......."
Nam Cung Đản không nhịn được mà phát ra một tiếng thở dài.
'Hết cách rồi. Ta chỉ còn cách tham gia rồi biến nó thành một mớ hỗn độn thôi.'
Hắn quyết định vậy không phải vì hắn muốn phản nghịch Nam Cung Độ Huy. Mà chính vì hắn hiểu quá rõ lập trường của Nam Cung Độ Huy nên mới phải làm như vậy. Nam Cung Độ Huy đang phải gánh trên vai một gánh nặng quá lớn. Vậy nên việc một người như vậy đưa ra phán đoán sai lầm là điều có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Và nếu Gia Chủ đưa ra phán đoán sai, thì chẳng phải việc của hắn chính là phải đưa phán đoán ấy về đúng đường sao?
Nam Cung Đản khẽ trao đổi ánh mắt với các huynh đệ xung quanh mình. Chẳng biết có phải tất cả bọn họ đều có cùng suy nghĩ ấy hay không mà dù không nói ra, nhưng họ cùng đồng lòng gật đầu.
'Xin lỗi nhé. Tiểu Gia Chủ.'
Thực lòng, họ rất mong Nam Cung Độ Huy sẽ không hiểu lầm ý của họ.
Đúng lúc ấy, trên sân luyện võ bắt đầu xuất hiện một nhóm người.
Khoảnh khắc vừa nhìn thấy kẻ đang dẫn đầu, Nam Cung Đản bỗng vô thức mà nuốt khan. 'Hoa Sơn Kiếm Hiệp!'
Hắn vô thức dồn sức xuống eo.
Cảm giác uy áp tới mức hắn không thể nói được bất cứ điều gì khi nhìn thấy dáng vẻ của Hoa Sơn Kiếm Hiệp đang bước về phía mình với ánh mắt sắc bén.
Hoa Sơn Kiếm Hiệp Thanh Minh.
Bây giờ trong giang hồ làm gì có ai không biết tới tên tuổi của hắn chứ?
Không chỉ dừng lại ở Hoa Sơn, Thanh Minh đã trở thành biểu tượng của Thiên Hữu Minh. Và hiện giờ, tên tuổi của hắn đã trở nên có chút đặc biệt với Nam Cung Thế Gia.
Bởi vì hắn đã tận mắt nhìn thấy. Hình ảnh Hoa Sơn Kiếm Hiệp chém đứt cánh tay của Hắc Long Vương, và hình ảnh hắn đường đường chính chính đối mặt với Phương Trượng Thiếu Lâm Pháp Chỉnh và Minh Chủ Tứ Bá Liên Bá Quân Trường Nhất Tiếu.
'Hoa Sơn Kiếm Hiệp đích thân ra mặt ư?'
Vừa nhìn thấy hình ảnh Hoa Sơn Ngũ Kiếm sóng bước bên cạnh Thanh Minh, trong lòng Nam Cung Đản bỗng rung động.
Người khác thì hắn không biết, nhưng nếu là Hoa Sơn Kiếm Hiệp thì chắc chắn sẽ có thứ để hắn học hỏi. Bởi vì đó chính là sự chỉ bảo của tuyệt thế cao thủ.
'Không, không được.'
Thế nhưng, hắn đã nhanh chóng trấn tĩnh lại tâm trạng của mình. Tất cả đều là vì Nam Cung Thế Gia đang bị dồn vào bước đường cùng. Cho dù hắn có tham vọng tới đâu đi chăng nữa, hắn cũng không nên đi sai hướng.
Nam Cung Đản nghiến răng nhìn Hoa Sơn Kiếm Hiệp.
Cơ bắp toàn thân Nam Cung Đản bỗng căng cứng khi nhớ lại hình ảnh của hắn tại Mai Hoa Đảo.
Hoa Sơn Kiếm Hiệp lạnh lùng bước về phía trước bỗng phát hiện ra Nam Cung Độ Huy đang đứng đầu, hắn bỗng nhiên nở một nụ cười lớn.
"Ôi chaooooooooo!"
Thậm chí, hắn còn dang rộng hai tay chạy ào tới.
Hình ảnh đó giống hệt như...... một thương nhân xấu xa đang chào đón công tử của một đại phú hào tới giao dịch.
Thanh Minh chạy tới bất ngờ siết chặt tay Nam Cung Độ Huy. "Đêm qua ngươi ngủ ngon chứ?"
"Ha..... ha..... cũng nhờ sự quan tâm của ngài mà tại hạ ngủ rất ngon."
"Ta cảm thấy vô cùng xấu hổ khi trang viên của bọn ta không được tươm tất cho lắm! Các ngươi chỉ cần đợi thêm một chút nữa thôi, ta sẽ sai người xây dựng cho các ngươi một điện các nguy nga như cung điện!"
"A, ngài không cần phải làm tới mức đó đâu."
"Ngươi đang nói gì thế! Đó là chuyện đương nhiên mà!"
"Thực, thực sự không cần đâu mà."
Mồ hôi lạnh khẽ chạy dọc sống lưng Nam Cung Độ Huy. "Khừ. Ngươi cũng tốt bụng thật đấy."
Thanh Minh siết chặt tay Nam Cung Độ Huy ra chiều cảm kích lắm. Các võ giả Nam Cung Thế Gia đồng loạt há hốc miệng khi chứng kiến cảnh tượng ấy.
'Người đó có đúng là Hoa Sơn Kiếm Hiệp không thế......'
'Đó có phải là người mà chúng ta biết không vậy?'
Cũng đúng thôi.
Trong số họ chẳng có mấy người được tận mắt chứng kiến đại hội tỉ võ hậu khởi chi tú toàn thiên hạ được tổ chức tại Thiếu Lâm.
Mà không, cho dù có được chứng kiến đi chăng nữa, thì ấn tượng mà Thanh Minh để lại chắc chắn sẽ mạnh tới mức khiến cả đời này họ không thể quên được. Ba năm trước, hắn đã đối đầu với Trường Nhất Tiếu ở Hắc Long Trại, và chỉ vừa mới đây thôi, hắn chính là Hoa Sơn Kiếm Hiệp đã chặt đứt một cánh tay của Hắc Long Vương trên Mai Hoa Đảo.
Vậy nên, những người đã chứng kiến đường kiếm lạnh lùng và sắc bén của hắn không thể tránh khỏi cú sốc cùng cảm giác sợ hãi kỳ lạ kéo tới khi nhìn thấy Thanh Minh không ngừng uốn lưỡi cười hi hi như lúc này.
'Đó mới là tính cách thực sự của hắn ư?'
'Làm gì có chuyện đó chứ?'
Hình ảnh Thanh Minh không chút do dự chém đứt tay Hắc Long Vương đã khắc sâu vào trong trí nhớ của họ, chính vì vậy nên họ không thể tiếp nhận được hình ảnh của Thanh Minh lúc này.
"Ahihihihihihihi!"
Thanh Minh bật cười với gương mặt rạng rỡ, không ngừng lắc tay Nam Cung Độ Huy. "Đạo trưởng."
Nam Cung Độ Huy cúi đầu nói.
"Mong ngài chiếu cố."
Thấy Nam Cung Độ Huy trở nên nghiêm túc, Thanh Minh liền bật cười khúc khích.
"Được rồi, được rồi!"
"Vậy nhờ cậy cả vào ngài."
Nam Cung Độ Huy ngay lập tức lùi về phía sau. Hắn không đứng đây với tư cách là Tiểu Gia Chủ của Nam Cung Thế Gia, mà là một võ giả. Thanh Minh nhìn thấy cảnh tượng ấy thì gật đầu rồi quay sang nhìn tất cả mọi người.
'.......' 'Ơ, gì thế?'
Vừa nhìn thấy ánh mắt ấy của Thanh Minh, các võ giả Nam Cung Thế Gia liền toát mồ hôi hột. Dáng vẻ hoạt bát sảng khoái khi nãy đã biến mất như thể nó chưa từng tồn tại. Thay vào đó là cảm giác phiền phức đang hiện rõ trên mặt hắn.
"Chậc."
Ơ....... con người có thể thay đổi nhanh tới như vậy sao?
Thanh Minh tặc lưỡi rồi bẻ cổ.
"Vốn dĩ ta không phải là người quan tâm tới các môn phái khác."
"......."
"Nhưng đã là người thì cũng phải có thành ý chứ. Ta sẽ thành tâm chỉ dạy nên các ngươi chỉ cần làm theo những gì ta chỉ là được. Chỉ cần làm theo thôi. Như vậy thì sẽ không có vấn đề gì hết. Đã hiểu rồi chứ?"
Đúng lúc ấy, ánh mắt của các võ giả Nam Cung Thế Gia đồng loạt hướng về phía Nam Cung Đản.
Nam Cung Đản vô thức nuốt khan trước những ánh mắt ấy.
Ngoại trừ Nam Cung Độ Huy ra thì hắn chính là người có bối phận cao nhất khi là nhi tử của Nam Cung Minh.
'Được rồi.'
Nam Cung Đản lấy hết quyết tâm cất lời.
"Đạo trưởng. Ta có thể nói một lời này được không?"
"Hửm?" Thanh Minh liếc nhìn Nam Cung Đản.
"Ta hiểu ngài nói vậy là vì bọn ta xin được Hoa Sơn chỉ giáo, nhưng ít ra, ngài cũng cần phải có sự tôn trọng tối thiểu với bọn ta chứ."
"Hảaa?"
Thanh Minh nghiêng đầu. Nam Cung Đản lấy hết dũng khí nói tiếp.
"Bọn ta không phải đệ tử Hoa Sơn. Bọn ta là người của Nam Cung Thế Gia. Mong ngài hãy cho bọn ta thấy sự tôn trọng của ngài đối với các môn phái, thế gia khác."
"......."
"Hơn nữa, ta nghĩ bọn ta chỉ thỉnh cầu Hoa Sơn chỉ giáo thêm cho bọn ta về tư thế cố định khi dùng kiếm. Còn những thứ khác, Nam Cung Thế Gia không cần ngài phải chỉ dạy thêm đâu. Mong ngài hãy cân nhắc tới điều ta vừa nói." Quả là một giọng điệu vô cùng đường hoàng.
Nam Cung Đản siết chặt nắm đấm.
Hắn đã không hề run sợ mà bộc lộ hết những gì hắn muốn nói trước mặt Hoa Sơn Kiếm Hiệp. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc hắn đã cho mọi người thấy, thứ mà Nam Cung Thế Gia không thiếu nhất chính là ý chí.
Tất nhiên là hắn rất tôn trọng Hoa Sơn Kiếm Hiệp. Làm gì có ai không ngưỡng mộ một võ giả trẻ tuổi mà đã làm được nhiều điều vĩ đại như vậy kia chứ? Thế nhưng, hắn không thể vì vậy mà không xác định rõ quan hệ giữa hai bên được. Bởi trên vai hắn còn có lòng tự tôn của Nam Cung Thế Gia.
Chẳng biết có phải những người khác cũng đồng ý với lời ấy của Nam Cung Đản hay không, mà họ cùng đồng lòng gật đầu tiếp thêm sức mạnh cho hắn.
Chỉ có điều...... "Sư thúc."
"Hửm?"
"Hắn đang lảm nhảm gì thế?"
"Yêu cầu được tôn trọng."
"Thì chính vì vậy nên ta mới hỏi hắn đang lảm nhảm cái quái gì đấy."
"Hừm."
Thanh Minh quay sang hỏi Bạch Thiên như thể hắn vẫn chưa hiểu.
Bạch Thiên bỗng chốc cảm thấy khổ tâm. Vì phải tìm từ ngữ đơn giản nhất để giải thích cho tên sư điệt chết tiệt này. "Hắn yêu cầu con đối xử tốt với họ một chút. Vì họ là Nam Cung Thế Gia."
"Đối xử tốt?"
"Ừ, đối xử tốt."
"Ôi trời, vậy mà ta không biết. Hóa ra là ý đó. Đối xử tốt."
Thanh Minh nhìn Nam Cung Đản rồi bật cười.
"Khừ. Chuyện đó thì ta có thể đảm bảo được. Vậy là ngươi muốn được đối xử tử tế chứ gì?"
Nụ cười của Thanh Minh dần biến đổi một cách kì quái.
"Ta đã định để các ngươi tu luyện bằng với lượng cơm các ngươi ăn thôi, nhưng nếu các ngươi đã thành khẩn mong muốn được đối xử tử tế tới mức này thì sao ta có thể lười biếng mà khước từ được đây." "......."
"Chà, vậy bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu kiểm tra xem các ngươi có đủ thực lực để được đối xử tử tế không chứ nhỉ?"
Một nụ cười gian ác xuất hiện trên khóe môi Thanh Minh.
Thanh Minh mở mắt ngơ ngác nhìn trần nhà.
Sau đó hắn dời mắt nhìn những ánh nắng đang chiếu rọi qua khung cửa sổ.
Trong lúc Thanh Minh vẫn còn ngơ ngác, cơn đau nhói ở bên vai trái bỗng kéo tới.
Nhói! Nhói!
Cơn đau khiến cả cơ thể hắn khẽ rùng mình. Dù biết chẳng có vết thương nào, nhưng hắn vẫn cởi áo ra kiểm tra.
Hắn biết. Chẳng có vết thương nào cả. Chỉ có những vết sẹo còn in hằn, chứ tuyệt nhiên không có bất kì một vết thương nào khiến hắn đau đớn đến thế. "......."
Thanh Minh nhìn cánh tay của mình một hồi lâu như thể đang nhìn một thứ gì đó lạ lẫm lắm. Rồi hắn chầm chậm đứng dậy tiến lại gần về phía cửa sổ. Cánh cửa vừa được mở toang, không khí se lạnh của buổi sớm mai bỗng chốc ùa vào phòng.
Có tiếng chim hót.
Đâu có còn có tiếng côn trùng rả rích kêu vọng tới.
Và cả sự tĩnh lặng bao trùm như thể mảnh đất này chẳng có vết tích của con người.
Ở phía xa xa, có ai đó đã bắt đầu tu luyện, những tiếng hô ngắn vang lên, cùng tiếng vũ khí va vào nhau vọng tới.5
'Thật yên bình.'
Phải. Quả thật rất yên bình. Thanh Minh khẽ ngước nhìn lên bầu trời cao. Bầu trời trong và xanh tới độ chẳng một ngôn từ nào có thể tả xiết. Những đám mây trắng bồng bềnh trôi. Thanh Minh lặng lẽ ngắm nhìn cảnh tượng ấy rồi khẽ cất lời.
".......Lạ lẫm quá."
Thế gian này thật yên bình.
** *
Nam Cung Đản có chút bối rối nhìn quanh.
Ngoại trừ những người vẫn chưa hồi phục, thì những người có thể đi lại được đều đã tập hợp tại nơi này.
'Rốt cuộc chuyện này là sao?'1 Tất cả chuyện này đều bắt nguồn từ một lời nói của Nam Cung Độ Huy.
Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta sẽ tu luyện cùng Hoa Sơn. 'Đúng là không thể hiểu được.'
Nói vòng nói vo, nhưng nói tóm lại, chẳng phải ý của hắn chính là Hoa Sơn sẽ dạy dỗ Nam Cung Thế Gia sao. Nếu không thì có lý do gì để họ phải tu luyện cùng Hoa Sơn chứ.
Vậy nên, gương mặt của các võ giả Nam Cung Thế Gia trở nên cứng đờ khi nghe được câu nói ấy cũng là điều đương nhiên thôi.
Nam Cung Thế Gia là nơi như thế nào kia chứ? Họ đã dùng chính kiếm pháp của mình để trèo lên ngôi vị Thiên Hạ Đệ Nhất Thế Gia.
Nam Cung Thế Gia chính là nơi có thể dạy người khác tất cả mọi thứ về kiếm pháp, chứ chẳng còn gì để học từ người khác cả.
Tất nhiên là ai cũng biết tình hình của Nam Cung Thế Gia hiện nay không còn như xưa nữa. Thế nhưng, chẳng mấy ai có thể chấp nhận được việc chỉ vì thế lực yếu đi mà họ phải cúi đầu nhờ vả môn phái khác dạy dỗ.
'Rốt cuộc Tiểu Gia Chủ đang nghĩ gì vậy?'
Nam Cung Đản nhìn chằm chằm về phía Nam Cung Độ Huy đang đứng ở phía trước.
Thế nhưng, lý do họ vẫn ra ngoài đây xếp hàng để thể hiện thành ý của mình chẳng phải vì gì khác mà chính là vì Nam Cung Độ Huy.
Bởi hắn là Tiểu Gia Chủ sao? Hay vì hắn sẽ trở thành Gia Chủ?
Đều không phải. Chính là bởi vì Nam Cung Độ Huy đã đánh cược cả mạng sống của mình, dùng chính bàn chân của mình để quay trở lại địa ngục Mai Hoa Đảo cứu họ.
'Chẳng biết nữa.' Xét về vị thế trong gia môn, hắn là Tiểu Gia Chủ, xét về mặt cá nhân, hắn là Nam Cung Độ Huy, là huynh đệ của Nam Cung Đản, chính vì vậy mà lòng Nam Cung Đản càng trở nên cấp bách hơn.
'Nếu chuyện này bị đồn ra bên ngoài thì chúng ta sẽ bị thiên hạ cười nhạo mất.'
Một đứa trẻ vẫn chưa biết quá rõ về nhân tình thế thái đã phải đảm nhiệm vị trí Gia Chủ, lại đem gạt niềm kiêu hãnh của Nam Cung Thế Gia sang một bên mà cúi đầu nhờ cậy Hoa Sơn.
"Hầy......."
Nam Cung Đản không nhịn được mà phát ra một tiếng thở dài.
'Hết cách rồi. Ta chỉ còn cách tham gia rồi biến nó thành một mớ hỗn độn thôi.'
Hắn quyết định vậy không phải vì hắn muốn phản nghịch Nam Cung Độ Huy. Mà chính vì hắn hiểu quá rõ lập trường của Nam Cung Độ Huy nên mới phải làm như vậy. Nam Cung Độ Huy đang phải gánh trên vai một gánh nặng quá lớn. Vậy nên việc một người như vậy đưa ra phán đoán sai lầm là điều có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Và nếu Gia Chủ đưa ra phán đoán sai, thì chẳng phải việc của hắn chính là phải đưa phán đoán ấy về đúng đường sao?
Nam Cung Đản khẽ trao đổi ánh mắt với các huynh đệ xung quanh mình. Chẳng biết có phải tất cả bọn họ đều có cùng suy nghĩ ấy hay không mà dù không nói ra, nhưng họ cùng đồng lòng gật đầu.
'Xin lỗi nhé. Tiểu Gia Chủ.'
Thực lòng, họ rất mong Nam Cung Độ Huy sẽ không hiểu lầm ý của họ.
Đúng lúc ấy, trên sân luyện võ bắt đầu xuất hiện một nhóm người.
Khoảnh khắc vừa nhìn thấy kẻ đang dẫn đầu, Nam Cung Đản bỗng vô thức mà nuốt khan. 'Hoa Sơn Kiếm Hiệp!'
Hắn vô thức dồn sức xuống eo.
Cảm giác uy áp tới mức hắn không thể nói được bất cứ điều gì khi nhìn thấy dáng vẻ của Hoa Sơn Kiếm Hiệp đang bước về phía mình với ánh mắt sắc bén.
Hoa Sơn Kiếm Hiệp Thanh Minh.
Bây giờ trong giang hồ làm gì có ai không biết tới tên tuổi của hắn chứ?
Không chỉ dừng lại ở Hoa Sơn, Thanh Minh đã trở thành biểu tượng của Thiên Hữu Minh. Và hiện giờ, tên tuổi của hắn đã trở nên có chút đặc biệt với Nam Cung Thế Gia.
Bởi vì hắn đã tận mắt nhìn thấy. Hình ảnh Hoa Sơn Kiếm Hiệp chém đứt cánh tay của Hắc Long Vương, và hình ảnh hắn đường đường chính chính đối mặt với Phương Trượng Thiếu Lâm Pháp Chỉnh và Minh Chủ Tứ Bá Liên Bá Quân Trường Nhất Tiếu.
'Hoa Sơn Kiếm Hiệp đích thân ra mặt ư?'
Vừa nhìn thấy hình ảnh Hoa Sơn Ngũ Kiếm sóng bước bên cạnh Thanh Minh, trong lòng Nam Cung Đản bỗng rung động.
Người khác thì hắn không biết, nhưng nếu là Hoa Sơn Kiếm Hiệp thì chắc chắn sẽ có thứ để hắn học hỏi. Bởi vì đó chính là sự chỉ bảo của tuyệt thế cao thủ.
'Không, không được.'
Thế nhưng, hắn đã nhanh chóng trấn tĩnh lại tâm trạng của mình. Tất cả đều là vì Nam Cung Thế Gia đang bị dồn vào bước đường cùng. Cho dù hắn có tham vọng tới đâu đi chăng nữa, hắn cũng không nên đi sai hướng.
Nam Cung Đản nghiến răng nhìn Hoa Sơn Kiếm Hiệp.
Cơ bắp toàn thân Nam Cung Đản bỗng căng cứng khi nhớ lại hình ảnh của hắn tại Mai Hoa Đảo.
Hoa Sơn Kiếm Hiệp lạnh lùng bước về phía trước bỗng phát hiện ra Nam Cung Độ Huy đang đứng đầu, hắn bỗng nhiên nở một nụ cười lớn.
"Ôi chaooooooooo!"
Thậm chí, hắn còn dang rộng hai tay chạy ào tới.
Hình ảnh đó giống hệt như...... một thương nhân xấu xa đang chào đón công tử của một đại phú hào tới giao dịch.
Thanh Minh chạy tới bất ngờ siết chặt tay Nam Cung Độ Huy. "Đêm qua ngươi ngủ ngon chứ?"
"Ha..... ha..... cũng nhờ sự quan tâm của ngài mà tại hạ ngủ rất ngon."
"Ta cảm thấy vô cùng xấu hổ khi trang viên của bọn ta không được tươm tất cho lắm! Các ngươi chỉ cần đợi thêm một chút nữa thôi, ta sẽ sai người xây dựng cho các ngươi một điện các nguy nga như cung điện!"
"A, ngài không cần phải làm tới mức đó đâu."
"Ngươi đang nói gì thế! Đó là chuyện đương nhiên mà!"
"Thực, thực sự không cần đâu mà."
Mồ hôi lạnh khẽ chạy dọc sống lưng Nam Cung Độ Huy. "Khừ. Ngươi cũng tốt bụng thật đấy."
Thanh Minh siết chặt tay Nam Cung Độ Huy ra chiều cảm kích lắm. Các võ giả Nam Cung Thế Gia đồng loạt há hốc miệng khi chứng kiến cảnh tượng ấy.
'Người đó có đúng là Hoa Sơn Kiếm Hiệp không thế......'
'Đó có phải là người mà chúng ta biết không vậy?'
Cũng đúng thôi.
Trong số họ chẳng có mấy người được tận mắt chứng kiến đại hội tỉ võ hậu khởi chi tú toàn thiên hạ được tổ chức tại Thiếu Lâm.
Mà không, cho dù có được chứng kiến đi chăng nữa, thì ấn tượng mà Thanh Minh để lại chắc chắn sẽ mạnh tới mức khiến cả đời này họ không thể quên được. Ba năm trước, hắn đã đối đầu với Trường Nhất Tiếu ở Hắc Long Trại, và chỉ vừa mới đây thôi, hắn chính là Hoa Sơn Kiếm Hiệp đã chặt đứt một cánh tay của Hắc Long Vương trên Mai Hoa Đảo.
Vậy nên, những người đã chứng kiến đường kiếm lạnh lùng và sắc bén của hắn không thể tránh khỏi cú sốc cùng cảm giác sợ hãi kỳ lạ kéo tới khi nhìn thấy Thanh Minh không ngừng uốn lưỡi cười hi hi như lúc này.
'Đó mới là tính cách thực sự của hắn ư?'
'Làm gì có chuyện đó chứ?'
Hình ảnh Thanh Minh không chút do dự chém đứt tay Hắc Long Vương đã khắc sâu vào trong trí nhớ của họ, chính vì vậy nên họ không thể tiếp nhận được hình ảnh của Thanh Minh lúc này.
"Ahihihihihihihi!"
Thanh Minh bật cười với gương mặt rạng rỡ, không ngừng lắc tay Nam Cung Độ Huy. "Đạo trưởng."
Nam Cung Độ Huy cúi đầu nói.
"Mong ngài chiếu cố."
Thấy Nam Cung Độ Huy trở nên nghiêm túc, Thanh Minh liền bật cười khúc khích.
"Được rồi, được rồi!"
"Vậy nhờ cậy cả vào ngài."
Nam Cung Độ Huy ngay lập tức lùi về phía sau. Hắn không đứng đây với tư cách là Tiểu Gia Chủ của Nam Cung Thế Gia, mà là một võ giả. Thanh Minh nhìn thấy cảnh tượng ấy thì gật đầu rồi quay sang nhìn tất cả mọi người.
'.......' 'Ơ, gì thế?'
Vừa nhìn thấy ánh mắt ấy của Thanh Minh, các võ giả Nam Cung Thế Gia liền toát mồ hôi hột. Dáng vẻ hoạt bát sảng khoái khi nãy đã biến mất như thể nó chưa từng tồn tại. Thay vào đó là cảm giác phiền phức đang hiện rõ trên mặt hắn.
"Chậc."
Ơ....... con người có thể thay đổi nhanh tới như vậy sao?
Thanh Minh tặc lưỡi rồi bẻ cổ.
"Vốn dĩ ta không phải là người quan tâm tới các môn phái khác."
"......."
"Nhưng đã là người thì cũng phải có thành ý chứ. Ta sẽ thành tâm chỉ dạy nên các ngươi chỉ cần làm theo những gì ta chỉ là được. Chỉ cần làm theo thôi. Như vậy thì sẽ không có vấn đề gì hết. Đã hiểu rồi chứ?"
Đúng lúc ấy, ánh mắt của các võ giả Nam Cung Thế Gia đồng loạt hướng về phía Nam Cung Đản.
Nam Cung Đản vô thức nuốt khan trước những ánh mắt ấy.
Ngoại trừ Nam Cung Độ Huy ra thì hắn chính là người có bối phận cao nhất khi là nhi tử của Nam Cung Minh.
'Được rồi.'
Nam Cung Đản lấy hết quyết tâm cất lời.
"Đạo trưởng. Ta có thể nói một lời này được không?"
"Hửm?" Thanh Minh liếc nhìn Nam Cung Đản.
"Ta hiểu ngài nói vậy là vì bọn ta xin được Hoa Sơn chỉ giáo, nhưng ít ra, ngài cũng cần phải có sự tôn trọng tối thiểu với bọn ta chứ."
"Hảaa?"
Thanh Minh nghiêng đầu. Nam Cung Đản lấy hết dũng khí nói tiếp.
"Bọn ta không phải đệ tử Hoa Sơn. Bọn ta là người của Nam Cung Thế Gia. Mong ngài hãy cho bọn ta thấy sự tôn trọng của ngài đối với các môn phái, thế gia khác."
"......."
"Hơn nữa, ta nghĩ bọn ta chỉ thỉnh cầu Hoa Sơn chỉ giáo thêm cho bọn ta về tư thế cố định khi dùng kiếm. Còn những thứ khác, Nam Cung Thế Gia không cần ngài phải chỉ dạy thêm đâu. Mong ngài hãy cân nhắc tới điều ta vừa nói." Quả là một giọng điệu vô cùng đường hoàng.
Nam Cung Đản siết chặt nắm đấm.
Hắn đã không hề run sợ mà bộc lộ hết những gì hắn muốn nói trước mặt Hoa Sơn Kiếm Hiệp. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc hắn đã cho mọi người thấy, thứ mà Nam Cung Thế Gia không thiếu nhất chính là ý chí.
Tất nhiên là hắn rất tôn trọng Hoa Sơn Kiếm Hiệp. Làm gì có ai không ngưỡng mộ một võ giả trẻ tuổi mà đã làm được nhiều điều vĩ đại như vậy kia chứ? Thế nhưng, hắn không thể vì vậy mà không xác định rõ quan hệ giữa hai bên được. Bởi trên vai hắn còn có lòng tự tôn của Nam Cung Thế Gia.
Chẳng biết có phải những người khác cũng đồng ý với lời ấy của Nam Cung Đản hay không, mà họ cùng đồng lòng gật đầu tiếp thêm sức mạnh cho hắn.
Chỉ có điều...... "Sư thúc."
"Hửm?"
"Hắn đang lảm nhảm gì thế?"
"Yêu cầu được tôn trọng."
"Thì chính vì vậy nên ta mới hỏi hắn đang lảm nhảm cái quái gì đấy."
"Hừm."
Thanh Minh quay sang hỏi Bạch Thiên như thể hắn vẫn chưa hiểu.
Bạch Thiên bỗng chốc cảm thấy khổ tâm. Vì phải tìm từ ngữ đơn giản nhất để giải thích cho tên sư điệt chết tiệt này. "Hắn yêu cầu con đối xử tốt với họ một chút. Vì họ là Nam Cung Thế Gia."
"Đối xử tốt?"
"Ừ, đối xử tốt."
"Ôi trời, vậy mà ta không biết. Hóa ra là ý đó. Đối xử tốt."
Thanh Minh nhìn Nam Cung Đản rồi bật cười.
"Khừ. Chuyện đó thì ta có thể đảm bảo được. Vậy là ngươi muốn được đối xử tử tế chứ gì?"
Nụ cười của Thanh Minh dần biến đổi một cách kì quái.
"Ta đã định để các ngươi tu luyện bằng với lượng cơm các ngươi ăn thôi, nhưng nếu các ngươi đã thành khẩn mong muốn được đối xử tử tế tới mức này thì sao ta có thể lười biếng mà khước từ được đây." "......."
"Chà, vậy bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu kiểm tra xem các ngươi có đủ thực lực để được đối xử tử tế không chứ nhỉ?"
Một nụ cười gian ác xuất hiện trên khóe môi Thanh Minh.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me