Hoa Son Tai Khoi 921 1120
Chapter 1072. Ngươi vừa nói ai đã phạm phải sai lầm vậy? (2)
Khoảng cách giữa hai chân mày Vạn Kim Đại Phu mỗi lúc càng gần nhau hơn.
'Đó là?'
Tình hình đang ngày càng đi lệch khỏi tính toán của hắn.
Trước khi xuống nước cờ này, hắn đã nghiên cứu rất kỹ phái Hoa Sơn. Nếu là một môn phái thấu hiểu một chút về thế sự giang hồ, đương nhiên sẽ biết Hoa Sơn là biến số lớn ra sao.
Vạn Kim Đại Phu nghĩ bản thân đã đặt ra một cái bẫy vô cùng hoàn hảo. Và sự thật là đám người kia đã rơi vào bẫy của hắn. Hơn nữa, hiện giờ hắn còn bảo toàn được sức mạnh của Hắc Quỷ Bảo và thành công dàn thế trận, chính vì vậy, hắn nghĩ rằng sẽ không còn biến số nào xuất hiện nữa.
Thế nhưng, thái độ của Hoa Sơn hiện giờ lại hoàn toàn khác xa những gì hắn nghĩ. 'Chuyện này có thể xảy ra sao?'
Lý nào lại vậy chứ?
Con người về cơ bản đều mang chí hướng không đổi. Đại đa số họ luôn tin tưởng vào kết quả mà họ cho là đúng đắn sau khi đã suy nghĩ sâu sắc, cũng có nhiều người có khuynh hướng tin vào bản thân thay vì lý lẽ.
Môn phái cũng như vậy. Chí hướng của một môn phái là thứ không dễ thay đổi. Không, nói đúng hơn, môn phái là nơi tập hợp nhiều người sau đó cùng đưa ra kết luận cuối cùng, vậy nên chí hướng của môn phái sẽ càng vững chắc, khó thay đổi hơn.
Thế nhưng, Hoa Sơn đang cho Vạn Kim Đại Phu thấy rằng chí hướng hiện giờ của họ hoàn toàn khác biệt so với trước đây.
Hoa Sơn vốn là nơi càng rơi vào nghịch cảnh, họ lại càng đâm đầu về trước. Sự thật đó chưa từng thay đổi, cho dù trong trận chiến ở Hắc Long Trại hay ở Mai Hoa Đảo.
Thế nhưng, bọn họ thế mà lại đứng im như phỗng và chịu đựng sao?
'Chuyện này thật quá vô lý!'
Có điều, nói đi cũng phải nói lại, trên thiên hạ này chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nếu vậy nhất định là có ẩn tình.
Vạn Kim Đại Phu sớm đã phát hiện ra ẩn tình giấu trong đó. 'Lục Lâm Vương.'
Hắn nhìn Lâm Tố Bính vừa phe phẩy quay vừa hướng mắt về phía này. Mặc dù khoảng cách khá xa nhưng Vạn Kim Đại Phu vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng. Ánh mắt Lâm Tố Bính chứa đầy vẻ nhạo báng khinh miệt.
Ken két.
Vạn Kim Đại Phu nghiến chặt răng.
Dù trong tình thế tiến thoái lưỡng nan vẫn nắm bắt được thủ pháp của đối phương và tìm ra cách đối phó hợp lý nhất. Người có thể làm được chuyện đó ở nơi này hiện giờ chỉ có Lâm Tố Bính hắn thôi.
Đúng là luận về tu vi võ công, Lâm Tố Bính không đủ khả năng trở thành biến số trong kế hoạch của Vạn Kim Đại Phu, nhưng luận về binh lược, Vạn Kim Đại Phu cũng phải công nhận năng lực của hắn ta.
Vậy thì nguyên nhân dẫn đến chuyện này phải chăng đã quá rồi sao? Phải chăng thật sự vì có Lâm Tố Bính ở đây đã khiến Vạn Kim Đại Phu không thể lên đối sách nào khác?
Làm gì có ai dám nói như vậy.
Thử nghĩ mà xem. Danh môn chính phái là nơi luôn lấy hiệp nghĩa làm kim chỉ nam. Vậy nên, bọn họ lúc nào cũng cảm thấy ghê tởm khi nhắc tới Tà Phái. Hoa Sơn là nơi đã đủ tư cách để gọi là danh môn. Những kẻ những vậy lại nghe theo lệnh của Lục Lâm Vương - một tên Tà Phái ư? Điều này sao có thể chứ?
Chẳng phải thật khó hiểu khi ngay từ đầu đã cho Lục Lâm Vương vào hàng ngũ xuất chiến sang Giang Nam dù số lượng người hạn chế như vậy hay sao? Lẽ nào đệ tử Hoa Sơn lại nghe theo chỉ thị của Lâm Tố Bính ư? Ai mà nghĩ tới điều đó chứ?
'Chết tiệt.'
Vạn Kim Đại Phu cắn chặt môi.
'Nhưng bây giờ phân đúng sai đã không còn ý nghĩa nữa.'
Thứ hắn chắc chắn bây giờ chính là chuyện khó tin đang xảy ra trước mặt hắn.
'Mọi chuyện vẫn đang tốt đẹp kia mà...'
Hắn vẫn luôn nắm chắc cơ hội chiến thắng trong tay. Mọi chuyện có chút rắc rối, nhưng đám người Hoa Sơn chắc chắn sẽ không đủ sức vượt qua vòng vây mà hắn đã dàn ra.
Với một cuộc chiến làm tiêu hao sinh lực địch thế này, không sớm thì muộn bọn họ cũng phải bỏ mạng tại đây.
Thế nhưng, hiện giờ lại có biến số khác xuất hiện trước mặt Vạn Kim Đại Phu. Hắn ta nhìn kẻ đó với gương mặt đứng đờ. 'Trong tình thế này....'
Thanh Minh nhắm mắt đứng giữa các đệ tử Hoa Sơn.
Vận khí là một hành động vô cùng nguy hiểm, chỉ với một chấn động nhỏ nhất cũng có thể dẫn đến nhập ma (入魔). Vậy nên vận khí phải được thực hiện ở nơi được đảm bảo an toàn tuyệt đối.
Thế nhưng tên điên kia lại thản nhiên vận khí tại chiến trường khốc liệt đang đứng giữa ranh giới sinh tử này. Cho dù thần kinh hắn có vững hơn sắt thép đi chăng nữa, hắn vẫn không nên làm chuyện đó. Gọi hắn là một kẻ điên quả thật không ngoa chút nào.
Vấn đề chính là hành động của tên cuồng nhân kia cứ như đang siết chặt lấy cổ Vạn Kim Đại Phu.
'Phải mất bao lâu chứ?'
Hắn biết Thanh Minh không thể hồi phục hoàn toàn. Cả Thanh Minh ắt cũng không mong chuyện đó. Nhưng liệu hắn có thể hồi phục tới mức có thể cầm kiếm chiến đấu tiếp hay không?
'Một khắc? Hay hai khắc?'
Vạn Kim Đại Phu không thể tính ra được.
Hắn ta cứ nhìn chằm chằm Thanh Minh với đôi mắt ngập tràn sát khí. Hắn thoáng giật mình rồi xòe tay ra. Lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi tự lúc nào. '... Ta đang bị dồn ép ư? Dù ta đang chiếm ưu thế thế này?' Gương mặt Vạn Kim Đại Phu dần méo mó đến khó coi.
Tu vi võ công của Thanh Minh quả nhiên là một mối hiểm họa.
Cứ cho rằng hắn không thể hồi phục hoàn toàn, nhưng sự thật hắn là kẻ đã hạ gục được Đoạn Tự Cường. Vạn Kim Đại Phu biết rõ Đoạn Tự Cường là một con quái vật đáng sợ đến nhường nào. Bởi vì chỗ cánh tay hắn bị đứt lìa hãy còn nhức nhối.
Nếu Thanh Minh hắn lấy lại được một phần công lực và quay lại chiến đấu, Vạn Kim Đại Phu không thể đảm bảo trận pháp của hắn có thể giữ vững được.
'Phải kết thúc mọi chuyện trước lúc đó.'
Vạn Kim Đại Phu bất giác tiến về trước một bước. Hắn chỉ hành động trong vô thức. Mặc dù hắn biết lúc này cần phải suy tính thêm chút nữa. Vạn Kim Đại Phu cố gắng kìm nén ý muốn tổng tấn công, hắn cắn chặt môi hét lên.
"Siết chặt vòng vây hơn nữa. Không được để chúng có thời gian xoay sở!"
"Vâng!"
Vạn Kim Đại Phu bất giác gõ những ngón tay vào đùi. Động tác của hắn ta hệt như đang lăn hạt bàn tính.
Trong chiến trường ác liệt này, Lâm Tố Bính phía bên kia không bỏ lỡ nhất cử nhất động nào của Vạn Kim Đại Phu.
"Hưm."
Trường Nhất Tiếu hết nhìn Vạn Kim Đại Phu rồi nhìn vào Lâm Tố Bính.
Lâm Tố Bính đang vừa phe phẩy quạt vừa lạnh lùng lướt mắt nhìn xung quanh.
'Lục Lâm Vương.'
Ánh mắt Trường Nhất Tiếu u ám đi mấy phần.
Trước khi Tứ Bá Liên thành lập, người mà Trường Nhất Tiếu cảnh giác nhất không phải là Hắc Long Vương, Vạn Kim Đại Phu hay Thiên Diện Tú Sĩ, mà chính là Lục Lâm Vương - Lâm Tố Bính.
Bởi vì Lục Lâm mạnh ư? Hay do Lâm Tố Bính hắn xuất chúng?
Không hề.
Trường Nhất Tiếu chỉ muốn gấp rút thâu tóm bọn chúng.
Lục Lâm Vương mà hắn biết giống hệt một Kỳ Sĩ (棋士) chơi cờ tướng mà không dụng đến con xe hay pháo nào. Lục Lâm chỉ được số lượng, nếu xét đến hàng cao thủ tuyệt thế lại không bằng các môn phái khác.
Thậm chí, Lục Lâm còn không biết dụng người đúng cách. Việc chúng có thể tập hợp thành viên Lục Lâm ở khắp thiên hạ vào một chỗ và phổ cập kiến thức tối thiểu về binh lực cũng như duy trì hàng ngũ một cách hoàn hảo gần như là không thể.
Đây là một nơi có quy mô lớn nhưng lại không biết cách tập trung và vận dụng sức mạnh, chúng cũng không có thứ gọi là chủ lực. Liệu còn có miếng mồi nào béo bở hơn thế cơ chứ?
Thế nhưng, khi Lâm Tố Bính xuất hiện, hắn chính là người đã dẫn dắt một Lục Lâm như vậy chống lại Vạn Nhân Phòng.
Để duy trì chiến tuyến lâu dài, Lâm Tố Bính cố gắng tránh xa các cuộc xung đột trực tiếp càng nhiều càng tốt, hắn thậm chí còn xây dựng một nơi có thể che giấu hành tung của Lục Trại và cả sự tồn tại của bản thân.
Lâm Tố Bính đã dùng thứ gọi là chiến lược để làm giảm tối thiểu tổn thất mà Lục Lâm có thể nhận.
Về lâu dài, Trường Nhất Tiếu càng vững chí hơn. Hắn muốn thâu tóm Lục Lâm nhanh nhất có thể. Trước khi nước cờ trong tay Lâm Tố Bính chặn nước đi của hắn.
Thế nhưng.....
'Lẽ nào hắn ta đã có được một nước cờ tốt hơn rồi sao?'
Trường Nhất Tiếu không lầm khi nhìn thấy gương mặt tên Lâm Tố Bính kia trông có vẻ vô cùng hứng thú. Một kẻ luôn tận dụng triệt để quân cờ trong tay như hắn, lần đầu phải làm một việc ngược lại ý muốn của mình.
"Hưm."
Trường Nhất Tiếu nhìn Lâm Tố Bính với ánh mắt vô cùng kỳ quái.
'Hơn nữa....'
Trường Nhất Tiếu nhìn Lâm Tố Bính đang đối phó với tình hình hiện tại và cả Hoa Sơn đang bị bao vây, nụ cười trên môi hắn liền trở nên vặn vẹo. Răng nanh lộ ra đầy uy áp như mãnh thú. "Ngươi đúng là giỏi đọc vị người khác mà. Vẫn hệt như trước đây."
Trường Nhất Tiếu khẽ lẩm bẩm rồi nói với Hỗ Gia Danh đang đứng bên cạnh.
"Gia Danh à."
"Vâng, Minh Chủ."
"Chúng ta phải thay đổi kế hoạch một chút."
Hỗ Gia Danh nhìn Trường Nhất Tiếu với ánh mắt nghi hoặc.
"Cần phải điều chỉnh cho khớp khuôn nhịp chứ."
Nhìn nụ cười quái dị hiện trên mặt Trường Nhất Tiếu, Hỗ Gia Danh thoáng nhìn về phía Hoa Sơn.
Ánh mắt hắn lướt qua lũ Hồng Thiên. Hiện giờ, chúng không thể phát huy sức mạnh dù đang ở yên một vị trí giống như các đệ tử Hoa Sơn. Chuyện đó chỉ có Hoa Sơn mới làm được. Thế nhưng, cả trong tình huống này, vẫn còn cách để kích phát được sức mạnh của Hồng Thiên.
"Phải chuyển đối tượng bị cắn xé đã. Xử lý đám người đang nhắm vào Hoa Sơn trước đi."
"Vậy thì Minh Chủ sẽ gặp nguy hiểm mất ạ." "Chậc."
Trường Nhất Tiếu tặc lưỡi tỏ vẻ không hài lòng. Đó chính là lý do dù Trường Nhất Tiếu vô cùng tin tưởng Hỗ Gia Danh nhưng lại không giao toàn quyền cho hắn.
"Nếu muốn tóm được con cá to như Vạn Kim Đại Phu, chẳng phải ta cũng nên mạo hiểm tính mạng của mình một chút sao?"
"Thế nhưng...."
Hỗ Gia Danh thoáng nhìn ra biểu cảm của Trường Nhất Tiếu rồi miễn cưỡng gật đầu.
"Thuộc hạ đã rõ. Thưa Minh Chủ."
Hỗ Gia Danh vừa dứt chỉ thị, ánh mắt lũ Hồng Thiên liền đồng loạt quay lại. Phản ứng của chúng nhanh và hoàn hảo đến kinh ngạc.
Đôi mắt Trường Nhất Tiếu vẽ nên một đường cong vô cùng kỳ quái.
"Nào, Vạn Kim Đại Phu...."
Trường Nhất Tiếu khúc khích cười.
'Ngươi có tính ra được tình huống này hay không hả?' Liệu ngươi có thể chi phối được cả nơi này chỉ với mấy viên hạt bàn tính hay không?
Kẻ nhìn con người không khác gì con số.
Kẻ hiểu rõ sự hão huyền của những con số hơn bất cứ ai.
Kẻ chỉ cần thắng sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Và còn....
Hỗ Gia Danh hướng mắt nhìn Thanh Minh đang vận khí.
'Một kẻ điên chỉ đứng nhắm mắt tại chỗ vẫn có thể khiến người khác phải đau đầu.'
Thứ mà Vạn Kim Đại Phu phải đối phó hiện giờ chính là địa ngục - nơi những con quái vật đang đứng trên đỉnh và chi phối giang hồ không ngừng vùng vẫy cắn xé lẫn nhau.
Nếu hắn đảm đương nổi thế cục này, hắn có thể câu được những con cá to như Trường Nhất Tiếu, Thanh Minh và cả Lâm Tố Bính.
Thế nhưng nếu hắn phạm phải sai lầm thì sao? Kết quả đã quá rõ ràng. Gương mặt Vạn Kim Đại Phu dần cứng đờ. Ngược lại, khóe miệng Trường Nhất Tiếu mỗi lúc càng nâng cao hơn.
"Có lẽ đây là lần đầu tiên nhỉ?"
Một kẻ không bao giờ chấp nhận tổn thất như Vạn Kim Đại Phu kia chưa từng phải đánh cược cả mạng sống của mình vào chuyện gì đó.
Trường Nhất Tiếu chầm chậm tiến mấy bước về phía đội quân tinh nhuệ của Hắc Quỷ Bảo. Hệt như hắn muốn dụ dỗ kẻ săn mồi lao tới.
"Nào, cái đầu mà mà các ngươi muốn đây. Mau đến lấy nó đi."
Nhìn Trường Nhất Tiếu bước lên đưa cổ ra, hai mắt lũ quân tinh nhuệ của Hắc Quỷ Bảo bắt đầu long lanh lên. Cơ hội lập được công to khi 'lấy được đầu Trường Nhất Tiếu' đang ở ngay trước mắt chúng.
Quân tinh nhuệ của Hắc Quỷ Bảo trợn mắt rồi xông về trước. Nhìn thấy cảnh tượng đó, Trường Nhất Tiếu liền nở nụ cười đầy quỷ khí.
"Đúng rồi, phải vậy chứ."
Chính lúc ấy, hai mắt hắn liền vọt lên tia kỳ quái.
Khoảng cách giữa hai chân mày Vạn Kim Đại Phu mỗi lúc càng gần nhau hơn.
'Đó là?'
Tình hình đang ngày càng đi lệch khỏi tính toán của hắn.
Trước khi xuống nước cờ này, hắn đã nghiên cứu rất kỹ phái Hoa Sơn. Nếu là một môn phái thấu hiểu một chút về thế sự giang hồ, đương nhiên sẽ biết Hoa Sơn là biến số lớn ra sao.
Vạn Kim Đại Phu nghĩ bản thân đã đặt ra một cái bẫy vô cùng hoàn hảo. Và sự thật là đám người kia đã rơi vào bẫy của hắn. Hơn nữa, hiện giờ hắn còn bảo toàn được sức mạnh của Hắc Quỷ Bảo và thành công dàn thế trận, chính vì vậy, hắn nghĩ rằng sẽ không còn biến số nào xuất hiện nữa.
Thế nhưng, thái độ của Hoa Sơn hiện giờ lại hoàn toàn khác xa những gì hắn nghĩ. 'Chuyện này có thể xảy ra sao?'
Lý nào lại vậy chứ?
Con người về cơ bản đều mang chí hướng không đổi. Đại đa số họ luôn tin tưởng vào kết quả mà họ cho là đúng đắn sau khi đã suy nghĩ sâu sắc, cũng có nhiều người có khuynh hướng tin vào bản thân thay vì lý lẽ.
Môn phái cũng như vậy. Chí hướng của một môn phái là thứ không dễ thay đổi. Không, nói đúng hơn, môn phái là nơi tập hợp nhiều người sau đó cùng đưa ra kết luận cuối cùng, vậy nên chí hướng của môn phái sẽ càng vững chắc, khó thay đổi hơn.
Thế nhưng, Hoa Sơn đang cho Vạn Kim Đại Phu thấy rằng chí hướng hiện giờ của họ hoàn toàn khác biệt so với trước đây.
Hoa Sơn vốn là nơi càng rơi vào nghịch cảnh, họ lại càng đâm đầu về trước. Sự thật đó chưa từng thay đổi, cho dù trong trận chiến ở Hắc Long Trại hay ở Mai Hoa Đảo.
Thế nhưng, bọn họ thế mà lại đứng im như phỗng và chịu đựng sao?
'Chuyện này thật quá vô lý!'
Có điều, nói đi cũng phải nói lại, trên thiên hạ này chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nếu vậy nhất định là có ẩn tình.
Vạn Kim Đại Phu sớm đã phát hiện ra ẩn tình giấu trong đó. 'Lục Lâm Vương.'
Hắn nhìn Lâm Tố Bính vừa phe phẩy quay vừa hướng mắt về phía này. Mặc dù khoảng cách khá xa nhưng Vạn Kim Đại Phu vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng. Ánh mắt Lâm Tố Bính chứa đầy vẻ nhạo báng khinh miệt.
Ken két.
Vạn Kim Đại Phu nghiến chặt răng.
Dù trong tình thế tiến thoái lưỡng nan vẫn nắm bắt được thủ pháp của đối phương và tìm ra cách đối phó hợp lý nhất. Người có thể làm được chuyện đó ở nơi này hiện giờ chỉ có Lâm Tố Bính hắn thôi.
Đúng là luận về tu vi võ công, Lâm Tố Bính không đủ khả năng trở thành biến số trong kế hoạch của Vạn Kim Đại Phu, nhưng luận về binh lược, Vạn Kim Đại Phu cũng phải công nhận năng lực của hắn ta.
Vậy thì nguyên nhân dẫn đến chuyện này phải chăng đã quá rồi sao? Phải chăng thật sự vì có Lâm Tố Bính ở đây đã khiến Vạn Kim Đại Phu không thể lên đối sách nào khác?
Làm gì có ai dám nói như vậy.
Thử nghĩ mà xem. Danh môn chính phái là nơi luôn lấy hiệp nghĩa làm kim chỉ nam. Vậy nên, bọn họ lúc nào cũng cảm thấy ghê tởm khi nhắc tới Tà Phái. Hoa Sơn là nơi đã đủ tư cách để gọi là danh môn. Những kẻ những vậy lại nghe theo lệnh của Lục Lâm Vương - một tên Tà Phái ư? Điều này sao có thể chứ?
Chẳng phải thật khó hiểu khi ngay từ đầu đã cho Lục Lâm Vương vào hàng ngũ xuất chiến sang Giang Nam dù số lượng người hạn chế như vậy hay sao? Lẽ nào đệ tử Hoa Sơn lại nghe theo chỉ thị của Lâm Tố Bính ư? Ai mà nghĩ tới điều đó chứ?
'Chết tiệt.'
Vạn Kim Đại Phu cắn chặt môi.
'Nhưng bây giờ phân đúng sai đã không còn ý nghĩa nữa.'
Thứ hắn chắc chắn bây giờ chính là chuyện khó tin đang xảy ra trước mặt hắn.
'Mọi chuyện vẫn đang tốt đẹp kia mà...'
Hắn vẫn luôn nắm chắc cơ hội chiến thắng trong tay. Mọi chuyện có chút rắc rối, nhưng đám người Hoa Sơn chắc chắn sẽ không đủ sức vượt qua vòng vây mà hắn đã dàn ra.
Với một cuộc chiến làm tiêu hao sinh lực địch thế này, không sớm thì muộn bọn họ cũng phải bỏ mạng tại đây.
Thế nhưng, hiện giờ lại có biến số khác xuất hiện trước mặt Vạn Kim Đại Phu. Hắn ta nhìn kẻ đó với gương mặt đứng đờ. 'Trong tình thế này....'
Thanh Minh nhắm mắt đứng giữa các đệ tử Hoa Sơn.
Vận khí là một hành động vô cùng nguy hiểm, chỉ với một chấn động nhỏ nhất cũng có thể dẫn đến nhập ma (入魔). Vậy nên vận khí phải được thực hiện ở nơi được đảm bảo an toàn tuyệt đối.
Thế nhưng tên điên kia lại thản nhiên vận khí tại chiến trường khốc liệt đang đứng giữa ranh giới sinh tử này. Cho dù thần kinh hắn có vững hơn sắt thép đi chăng nữa, hắn vẫn không nên làm chuyện đó. Gọi hắn là một kẻ điên quả thật không ngoa chút nào.
Vấn đề chính là hành động của tên cuồng nhân kia cứ như đang siết chặt lấy cổ Vạn Kim Đại Phu.
'Phải mất bao lâu chứ?'
Hắn biết Thanh Minh không thể hồi phục hoàn toàn. Cả Thanh Minh ắt cũng không mong chuyện đó. Nhưng liệu hắn có thể hồi phục tới mức có thể cầm kiếm chiến đấu tiếp hay không?
'Một khắc? Hay hai khắc?'
Vạn Kim Đại Phu không thể tính ra được.
Hắn ta cứ nhìn chằm chằm Thanh Minh với đôi mắt ngập tràn sát khí. Hắn thoáng giật mình rồi xòe tay ra. Lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi tự lúc nào. '... Ta đang bị dồn ép ư? Dù ta đang chiếm ưu thế thế này?' Gương mặt Vạn Kim Đại Phu dần méo mó đến khó coi.
Tu vi võ công của Thanh Minh quả nhiên là một mối hiểm họa.
Cứ cho rằng hắn không thể hồi phục hoàn toàn, nhưng sự thật hắn là kẻ đã hạ gục được Đoạn Tự Cường. Vạn Kim Đại Phu biết rõ Đoạn Tự Cường là một con quái vật đáng sợ đến nhường nào. Bởi vì chỗ cánh tay hắn bị đứt lìa hãy còn nhức nhối.
Nếu Thanh Minh hắn lấy lại được một phần công lực và quay lại chiến đấu, Vạn Kim Đại Phu không thể đảm bảo trận pháp của hắn có thể giữ vững được.
'Phải kết thúc mọi chuyện trước lúc đó.'
Vạn Kim Đại Phu bất giác tiến về trước một bước. Hắn chỉ hành động trong vô thức. Mặc dù hắn biết lúc này cần phải suy tính thêm chút nữa. Vạn Kim Đại Phu cố gắng kìm nén ý muốn tổng tấn công, hắn cắn chặt môi hét lên.
"Siết chặt vòng vây hơn nữa. Không được để chúng có thời gian xoay sở!"
"Vâng!"
Vạn Kim Đại Phu bất giác gõ những ngón tay vào đùi. Động tác của hắn ta hệt như đang lăn hạt bàn tính.
Trong chiến trường ác liệt này, Lâm Tố Bính phía bên kia không bỏ lỡ nhất cử nhất động nào của Vạn Kim Đại Phu.
"Hưm."
Trường Nhất Tiếu hết nhìn Vạn Kim Đại Phu rồi nhìn vào Lâm Tố Bính.
Lâm Tố Bính đang vừa phe phẩy quạt vừa lạnh lùng lướt mắt nhìn xung quanh.
'Lục Lâm Vương.'
Ánh mắt Trường Nhất Tiếu u ám đi mấy phần.
Trước khi Tứ Bá Liên thành lập, người mà Trường Nhất Tiếu cảnh giác nhất không phải là Hắc Long Vương, Vạn Kim Đại Phu hay Thiên Diện Tú Sĩ, mà chính là Lục Lâm Vương - Lâm Tố Bính.
Bởi vì Lục Lâm mạnh ư? Hay do Lâm Tố Bính hắn xuất chúng?
Không hề.
Trường Nhất Tiếu chỉ muốn gấp rút thâu tóm bọn chúng.
Lục Lâm Vương mà hắn biết giống hệt một Kỳ Sĩ (棋士) chơi cờ tướng mà không dụng đến con xe hay pháo nào. Lục Lâm chỉ được số lượng, nếu xét đến hàng cao thủ tuyệt thế lại không bằng các môn phái khác.
Thậm chí, Lục Lâm còn không biết dụng người đúng cách. Việc chúng có thể tập hợp thành viên Lục Lâm ở khắp thiên hạ vào một chỗ và phổ cập kiến thức tối thiểu về binh lực cũng như duy trì hàng ngũ một cách hoàn hảo gần như là không thể.
Đây là một nơi có quy mô lớn nhưng lại không biết cách tập trung và vận dụng sức mạnh, chúng cũng không có thứ gọi là chủ lực. Liệu còn có miếng mồi nào béo bở hơn thế cơ chứ?
Thế nhưng, khi Lâm Tố Bính xuất hiện, hắn chính là người đã dẫn dắt một Lục Lâm như vậy chống lại Vạn Nhân Phòng.
Để duy trì chiến tuyến lâu dài, Lâm Tố Bính cố gắng tránh xa các cuộc xung đột trực tiếp càng nhiều càng tốt, hắn thậm chí còn xây dựng một nơi có thể che giấu hành tung của Lục Trại và cả sự tồn tại của bản thân.
Lâm Tố Bính đã dùng thứ gọi là chiến lược để làm giảm tối thiểu tổn thất mà Lục Lâm có thể nhận.
Về lâu dài, Trường Nhất Tiếu càng vững chí hơn. Hắn muốn thâu tóm Lục Lâm nhanh nhất có thể. Trước khi nước cờ trong tay Lâm Tố Bính chặn nước đi của hắn.
Thế nhưng.....
'Lẽ nào hắn ta đã có được một nước cờ tốt hơn rồi sao?'
Trường Nhất Tiếu không lầm khi nhìn thấy gương mặt tên Lâm Tố Bính kia trông có vẻ vô cùng hứng thú. Một kẻ luôn tận dụng triệt để quân cờ trong tay như hắn, lần đầu phải làm một việc ngược lại ý muốn của mình.
"Hưm."
Trường Nhất Tiếu nhìn Lâm Tố Bính với ánh mắt vô cùng kỳ quái.
'Hơn nữa....'
Trường Nhất Tiếu nhìn Lâm Tố Bính đang đối phó với tình hình hiện tại và cả Hoa Sơn đang bị bao vây, nụ cười trên môi hắn liền trở nên vặn vẹo. Răng nanh lộ ra đầy uy áp như mãnh thú. "Ngươi đúng là giỏi đọc vị người khác mà. Vẫn hệt như trước đây."
Trường Nhất Tiếu khẽ lẩm bẩm rồi nói với Hỗ Gia Danh đang đứng bên cạnh.
"Gia Danh à."
"Vâng, Minh Chủ."
"Chúng ta phải thay đổi kế hoạch một chút."
Hỗ Gia Danh nhìn Trường Nhất Tiếu với ánh mắt nghi hoặc.
"Cần phải điều chỉnh cho khớp khuôn nhịp chứ."
Nhìn nụ cười quái dị hiện trên mặt Trường Nhất Tiếu, Hỗ Gia Danh thoáng nhìn về phía Hoa Sơn.
Ánh mắt hắn lướt qua lũ Hồng Thiên. Hiện giờ, chúng không thể phát huy sức mạnh dù đang ở yên một vị trí giống như các đệ tử Hoa Sơn. Chuyện đó chỉ có Hoa Sơn mới làm được. Thế nhưng, cả trong tình huống này, vẫn còn cách để kích phát được sức mạnh của Hồng Thiên.
"Phải chuyển đối tượng bị cắn xé đã. Xử lý đám người đang nhắm vào Hoa Sơn trước đi."
"Vậy thì Minh Chủ sẽ gặp nguy hiểm mất ạ." "Chậc."
Trường Nhất Tiếu tặc lưỡi tỏ vẻ không hài lòng. Đó chính là lý do dù Trường Nhất Tiếu vô cùng tin tưởng Hỗ Gia Danh nhưng lại không giao toàn quyền cho hắn.
"Nếu muốn tóm được con cá to như Vạn Kim Đại Phu, chẳng phải ta cũng nên mạo hiểm tính mạng của mình một chút sao?"
"Thế nhưng...."
Hỗ Gia Danh thoáng nhìn ra biểu cảm của Trường Nhất Tiếu rồi miễn cưỡng gật đầu.
"Thuộc hạ đã rõ. Thưa Minh Chủ."
Hỗ Gia Danh vừa dứt chỉ thị, ánh mắt lũ Hồng Thiên liền đồng loạt quay lại. Phản ứng của chúng nhanh và hoàn hảo đến kinh ngạc.
Đôi mắt Trường Nhất Tiếu vẽ nên một đường cong vô cùng kỳ quái.
"Nào, Vạn Kim Đại Phu...."
Trường Nhất Tiếu khúc khích cười.
'Ngươi có tính ra được tình huống này hay không hả?' Liệu ngươi có thể chi phối được cả nơi này chỉ với mấy viên hạt bàn tính hay không?
Kẻ nhìn con người không khác gì con số.
Kẻ hiểu rõ sự hão huyền của những con số hơn bất cứ ai.
Kẻ chỉ cần thắng sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Và còn....
Hỗ Gia Danh hướng mắt nhìn Thanh Minh đang vận khí.
'Một kẻ điên chỉ đứng nhắm mắt tại chỗ vẫn có thể khiến người khác phải đau đầu.'
Thứ mà Vạn Kim Đại Phu phải đối phó hiện giờ chính là địa ngục - nơi những con quái vật đang đứng trên đỉnh và chi phối giang hồ không ngừng vùng vẫy cắn xé lẫn nhau.
Nếu hắn đảm đương nổi thế cục này, hắn có thể câu được những con cá to như Trường Nhất Tiếu, Thanh Minh và cả Lâm Tố Bính.
Thế nhưng nếu hắn phạm phải sai lầm thì sao? Kết quả đã quá rõ ràng. Gương mặt Vạn Kim Đại Phu dần cứng đờ. Ngược lại, khóe miệng Trường Nhất Tiếu mỗi lúc càng nâng cao hơn.
"Có lẽ đây là lần đầu tiên nhỉ?"
Một kẻ không bao giờ chấp nhận tổn thất như Vạn Kim Đại Phu kia chưa từng phải đánh cược cả mạng sống của mình vào chuyện gì đó.
Trường Nhất Tiếu chầm chậm tiến mấy bước về phía đội quân tinh nhuệ của Hắc Quỷ Bảo. Hệt như hắn muốn dụ dỗ kẻ săn mồi lao tới.
"Nào, cái đầu mà mà các ngươi muốn đây. Mau đến lấy nó đi."
Nhìn Trường Nhất Tiếu bước lên đưa cổ ra, hai mắt lũ quân tinh nhuệ của Hắc Quỷ Bảo bắt đầu long lanh lên. Cơ hội lập được công to khi 'lấy được đầu Trường Nhất Tiếu' đang ở ngay trước mắt chúng.
Quân tinh nhuệ của Hắc Quỷ Bảo trợn mắt rồi xông về trước. Nhìn thấy cảnh tượng đó, Trường Nhất Tiếu liền nở nụ cười đầy quỷ khí.
"Đúng rồi, phải vậy chứ."
Chính lúc ấy, hai mắt hắn liền vọt lên tia kỳ quái.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me