Hoa Son Tai Khoi 921 1120
Chapter 980. Làm sao lại không tin được cơ chứ. (5)
Không chỉ là uy áp.
Tuy đám thủy tặc của Thủy Lộ Trại đang chiếm ưu thế về số lượng trên Mai Hoa Đảo, thế nhưng, chúng đã sớm đánh mất khí thế. Bởi các đệ tử Hoa Sơn và Đường Môn đứng quanh Huyền Tông đang bừng bừng sát khí uy hiếp đến Trường Nhất Tiếu.
Nói ngắn gọn thì Trường Nhất Tiếu đang bị bao vây.
Tuy nhiên, ngay khi vừa đối mặt với Trường Nhất Tiếu, Huyền Tông bỗng có cảm giác như mình đang phải đối mặt với một cơn cuồng phong.
Cảm giác mà ông ta đã cảm nhận được trong lễ thành lập Thiên Hữu Minh.
Thế nhưng, cảm giác mà ông cảm nhận lúc này còn mạnh mẽ và áp đảo hơn cả khi ấy. Khiến Huyền Tông phải đột ngột ngẩng đầu lên nghi ngờ không biết mình có đủ tư cách để đối mặt với Trường Nhất Tiếu hay không.
Minh Chủ Thiên Hữu Minh. Và Chưởng Môn Nhân Hoa Sơn.
Những cái danh ấy giúp ông ta có đủ tư cách để đối đầu với Minh Chủ Tứ Bá Liên. Thế nhưng, với tư cách là một võ giả, Huyền Tông lại cảm thấy bản thân quá nhỏ bé để có thể đối mặt với Trường Nhất Tiếu.
Một sự tĩnh lặng bao trùm.
Ngay cả khi Trường Nhất Tiếu một mình tiến tới Mai Hoa Đảo, hay khi hắn thỏa thuận muốn được đối đầu với Thanh Minh, Huyền Tông vẫn giữ yên lặng. Bởi ông ta cho rằng đó là điều tốt nhất mình có thể làm.
Ấy vậy nhưng...... Thanh Minh lại nhất quyết để ông ta đối đầu với Trường Nhất Tiếu. Như thể, Trường Nhất Tiếu mới là đối thủ của Huyền Tông.
'Tiểu tử Thanh Minh lúc nào cũng nhắc bọn trẻ.'
Rằng kẻ cầm kiếm phải biết được sức nặng của thanh kiếm trong tay mình. Và không bao giờ được phép quên vũ khí trong tay họ chính là thứ sẽ cướp đi mạng sống của người khác.
Những lời ấy của hắn đã khắc sâu vào trong tim Huyền Tông. Thanh Minh đã nói. Hắn là thanh kiếm của Hoa Sơn.
Một thanh kiếm vô cùng sắc bén. Tới mức trên thế gian này sẽ chẳng có được thanh kiếm thứ hai như thế. Và khi đã cầm thanh kiếm ấy trong tay, Huyền Tông phải nắm được sức nặng của nó.
Điều đó đồng nghĩa với việc...... Huyền Tông liếc nhìn Thanh Minh. Bằng một ánh mắt không chút dao động.
'Ta có tư cách để nắm chắc thanh kiếm ấy trong tay.'
Tuy đó không phải là ý đồ của Thanh Minh. Nhưng ít nhất, đó là điều mà Huyền Tông có thể cảm nhận được. Bởi đó là gánh nặng ông ta phải tự mình đối mặt.
Hoa Sơn hiện giờ đã không còn là Hoa Sơn trong quá khứ.
Vậy nên, người đã bất đắc dĩ phải lên làm Chưởng Môn Nhân của Hoa Sơn như Huyền Tông cần phải làm được nhiều điều hơn thay vì chỉ cam chịu như trước đây.
'Ta có thể đảm đương nổi không?' Những thanh kiếm sắc bén này?
Không chỉ Thanh Minh. Bạch Thiên cũng là một thanh kiếm sắc bén, cả Lưu Lê Tuyết, Nhuận Tông, Chiêu Kiệt..... và toàn bộ Hoa Sơn, liệu ông ta có đủ năng lực để vung những thanh kiếm ấy một cách chính xác không?
Trên thế gian này không có gì đáng sợ hơn một thanh kiếm trong tay kẻ mù. Cầm một thanh kiếm không phù hợp với năng lực của mình ngược lại càng khiến họ dễ bị tổn hại hơn. Cả với người cầm kiếm, và cả với thanh kiếm trên tay họ.
Trường Nhất Tiếu mở miệng trước khi Huyền Tông tìm ra câu trả lời cho những nghi vấn vừa rồi.
"Bổn quân gọi ngài là Minh Chủ được không? Hay là.......?" "Chưởng Môn Nhân là được rồi."
Huyền Tông nhìn thẳng.
Đường Môn cũng đang có mặt ở đây. Nếu để Trường Nhất Tiếu gọi ông ta là Minh Chủ, thì sự lựa chọn của Huyền Tông cũng sẽ đại diện cho ý của Đường Môn. Và đó không phải điều Huyền Tông mong muốn.
Thế nhưng, khóe miệng của Trường Nhất Tiếu lại vén lên một đường ngạo nghễ.
"Khiêm nhường đúng là một đức tính tốt." "......."
"Nếu không muốn nói là hèn nhát." Huyền Tông khẽ nhắm mắt.
Nếu Pháp Chỉnh cũng có mặt ở đây thì chắc hẳn, ông ta sẽ cảm thấy vô cùng nhục nhã. Nam Cung Hoảng sẽ bừng bừng lửa giận, còn Đường Quân Nhạc chẳng dễ dàng bộc lộ cảm xúc cũng phải tỏa ra sát khí đằng đằng.
Ấy vậy mà thật nực cười khi Huyền Tông lại chẳng cảm thấy bất kì một chút phẫn nộ nào trước câu nói vừa rồi của Trường Nhất Tiếu. Ông ta đã trải qua quá nhiều điều, tới mức một lời nói của Trường Nhất Tiếu chẳng thể khiến ông ta cảm thấy nhục nhã. Hơn nữa, khoảng cách giữa Huyền Tông và Trường Nhất Tiếu quá lớn. Cũng chính vì vậy nên ông ta mới có thể bình tĩnh đến như thế.
"Ngọn núi của ta không lớn tới mức đó đâu."
Trường Nhất Tiếu cau mày trước giọng nói lạnh lùng ấy. Như thể hắn hoàn toàn không ngờ tới câu trả lời đó.
Hắn nhìn Huyền Tông một hồi rồi chầm chậm gật đầu. "........Ngài nói đúng. Chưởng Môn Nhân."
Trường Nhất Tiếu mỉm cười. Sắc mặt của hắn hoàn toàn chẳng lộ ra một chút địch ý nào.
Nếu là người khác thì có lẽ họ đã cảnh giác trước âm mưu hiểm độc có thể được ẩn giấu sau nụ cười ấy. Thế nhưng, Huyền Tông lại thẳng thắn đón nhận nụ cười của hắn. Trường Nhất Tiếu không cần phải để mắt tới sự tồn tại của Huyền Tông. Vậy nên, hắn không cần thiết phải để lộ địch ý với Huyền Tông.
Huyền Tông cũng đã quen với điều ấy.
Trước khi Thanh Minh tới, khi ông vẫn còn là Chưởng Môn Nhân của một Hoa Sơn đang trên bờ vực sụp đổ. Người khác vẫn luôn đối xử với Huyền Tông bằng nụ cười như thế. Uy áp là để thể hiện địch ý với kẻ thù. Vậy nên, họ sẽ luôn nở một nụ cười nhẹ nhàng đối với những người không có khả năng uy hiếp mình.
Do đó...... Nụ cười ấy tuy nhẹ nhàng, nhưng lại khiến Huyền Tông đau đớn.
"Với tư cách là Minh Chủ Tứ Bá Liên, bổn quân chính thức yêu cầu Chưởng Môn Nhân Hoa Sơn. Mong ngài hãy rủ lòng từ bi với Phó Minh Chủ của Tứ Bá Liên Hắc Long Vương, người đang bị Hoa Sơn trấn áp."
Huyền Tông tiếp tục giữ yên lặng trước lời nói của Trường Nhất Tiếu.
Ông ta nhanh chóng liếc nhìn Thanh Minh như thể đang tìm kiếm câu trả lời, thế nhưng, Thanh Minh chỉ trưng ra vẻ mặt vô cảm, hoàn toàn không giống với Thanh Minh luôn truyền đạt ý của mình thông qua từng biểu cảm như thông thường. Thanh Minh lúc này chỉ nhìn Huyền Tông với một vẻ vô cảm lạ thường. Như thể hắn là người chỉ thực thi mệnh lệnh của Huyền Tông. Thanh kiếm trên cổ Hắc Long Vương vẫn đang tỏa ra sát khí khủng khiếp.
Huyền Tông hít một hơi thật sâu rồi nhìn Trường Nhất Tiếu.
"Trước khi trả lời câu hỏi của Bá Quân, ta muốn hỏi ngươi một điều."
"......."
"Tại sao ta phải thả Hắc Long Vương đi như lời ngươi vừa nói?"
"Lý do rất đơn giản."
Trường Nhất Tiếu nhìn Huyền Tông bằng đôi mắt sâu thẳm.
"Bởi đó là cách duy nhất để Hoa Sơn, Đường Môn và Nam Cung Thế Gia an toàn rời khỏi hòn đảo này."
Huyền Tông khẽ phát ra một tiếng thở dài. Nghĩ kỹ thì hắn nói không sai chút nào.
Rõ ràng Hắc Long Vương đang bị họ trấn áp. Thế nhưng, ngoài Hắc Long Vương ra, gần như toàn bộ lực lượng của Thủy Lộ Trại vẫn được bảo toàn. Nếu Hắc Long Vương bị lấy mạng, đám thủy tặc sẽ hoàn toàn nghe theo lệnh của Trường Nhất Tiếu.
Tuy rằng theo lẽ thường, việc chuyển nhượng quyền chỉ huy chỉ diễn ra trong tình cảnh vô cùng hỗn loạn....... 'Nhưng vì đối phương là Trường Nhất Tiếu, nên chuyện đó sẽ không thể xảy ra.'
Từ chức vị Minh Chủ Tứ Bá Liên, tới cái danh Bá Quân. Trường Nhất Tiếu hiện giờ chẳng khác gì biểu tượng của Tà Phái. Nếu Trường Nhất Tiếu đứng ra chỉ huy Thủy Lộ Trại, thì có lẽ, tử khí sẽ không ngừng tăng lên.
Hơn nữa, chẳng có lý nào Trường Nhất Tiếu lại tới đây mà không tính trước tới tình huống này.
Chính vì vậy nên nếu muốn thoát khỏi hòn đảo này, họ sẽ phải đối mặt với tàn dư của Thủy Lộ Trại và cả Vạn Nhân Phòng vẫn chưa hành động.
Thậm chí, những tấm ván tạo thành con đường tiến ra hòn đảo này cũng đã bị phá hủy.
Huyền Tông vô thức liếc nhìn về phía bờ bên kia.
Nếu Thiếu Lâm đang đứng bên đó cùng hành động, có lẽ đây sẽ là một trận chiến đáng để họ thử......
'Quả là một hy vọng hão huyền.'
Huyền Tông đã cảm nhận được. Thiếu Lâm sẽ không hành động. Nếu Thiếu Lâm có suy nghĩ ấy, họ đã phải hành động và xông lên hòn đảo này trước khi tình hình trở nên nghiêm trọng hơn rồi. Nhưng vì đã bỏ lỡ thời cơ, nên họ chỉ còn cách đứng một bên quan sát.
"Nếu ta thả Hắc Long Vương ra thì ngươi sẽ để bọn ta an toàn quay về Giang Bắc sao?"
"Tất nhiên rồi."
Trường Nhất Tiếu khẽ mỉm cười rồi đáp lời.
Huyền Tông không cần phải xác minh tính xác thực của câu nói ấy nữa.
Không phải là vì ông ta tin tưởng Trường Nhất Tiếu. Mà ngược lại, nếu phải chọn ra những người không tin Trường Nhất Tiếu nhất trên thế gian này, thì Huyền Tông chính là một trong số đó.
Nhưng cũng chính vì vậy mà Huyền Tông có thể tin lời vừa rồi của hắn.
Bởi những kẻ chuyên nói dối về đại sự thường không nói dối về tiểu tiết. Những kẻ muốn lừa cả thế gian trái lại thường rất trung thực.
Đứng trên lập trường của Huyền Tông, quyết định mạng sống của Hắc Long Vương không phải là một việc nhỏ. Nhưng trên lập trường của Trường Nhất Tiếu, chẳng có việc gì quan trọng hơn việc tín nhiệm của bản thân bị suy giảm.
"Ngài sẽ quyết định như thế nào?"
Trường Nhất Tiếu âm thầm gây áp lực cho Huyền Tông.
"Ngài sẽ thả Hắc Long Vương ra rồi quay trở về chứ? Hay là......"
Trường Nhất Tiếu khẽ đưa tay, chầm chậm lướt qua môi.
"Ngài muốn..."
Ngay khi đầu ngón tay vừa được hạ xuống, khóe môi Trường Nhất Tiếu liền phát ra một giọng nói đáng sợ.
"Tất cả cùng chết tại nơi này?"
Một sự uy hiếp vô cùng rõ ràng. Mang lại nỗi sợ lớn tới mức khiến người khác phải lạnh sống lưng.
Huyền Tông cố ép trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực xuống.
Ông ta có nên chém đầu Hắc Long Vương rồi nhắm tới Trường Nhất Tiếu không?
Hay ông ta phải tha mạng cho hắn rồi rút lui để bảo vệ an toàn cho Hoa Sơn, Đường Môn và Nam Cung Thế Gia? Chẳng ai trên thế gian này có thể dễ dàng đưa ra quyết định cho điều đó.
Tuy nhiên.......
Huyền Tông nhìn chằm chằm vào các đệ tử Hoa Sơn. Tất cả bọn họ đang nhìn ông ta với ánh mắt tin tưởng tuyệt đối.
Những ánh mắt ấy đã nói lên rằng, cho dù ông ta có đưa ra quyết định như thế nào, họ cũng sẽ tin tưởng và nghe theo, dẫu có phải bỏ mạng tại nơi này.
Có thể người khác sẽ coi việc Chưởng Môn Nhân Hoa Sơn nhận được những ánh mắt ấy là điều vô cùng đương nhiên. Thế nhưng, để làm được điều ấy, Huyền Tông phải trở thành một người vô cùng vĩ đại.
Chỉ có điều.......
Khóe miệng Huyền Tông nở một nụ cười tươi rói. 'Ta chỉ là một người nhỏ bé mà thôi.'
Sau khi chấp nhận sự thật ấy, trong lòng Huyền Tông cũng cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Ông ta không phải là người có thể trở thành một tồn tại vĩ đại như họ kỳ vọng. Vậy nên ông ta có thể biết được. Tuy không biết Chưởng Môn Nhân Hoa Sơn sẽ phải đưa ra quyết định như thế nào, nhưng Huyền Tông biết mình phải đưa ra lựa chọn ra sao.
Cuối cùng, Huyền Tông quay sang nhìn Thanh Minh. 'Sẽ ổn cả chứ?'
Thanh Minh khẽ mỉm cười như thể hiểu được ẩn ý trong ánh mắt ấy của Huyền Tông. Và như vậy là đủ.
Huyền Tông hít một hơi thật sâu rồi nhìn Trường Nhất Tiếu.
Cho dù ông ta quyết tâm tới mấy, thì Trường Nhất Tiếu vẫn là một sự tồn tại quá sức đối với ông ta.
Tuy nhiên, Huyền Tông cũng chẳng cần thiết phải trở thành một người vĩ đại hơn Trường Nhất Tiếu.
"Vậy là......."
Trường Nhất Tiếu nghiêng đầu.
"Ngài đã quyết tâm rồi phải không, Chưởng Môn Nhân?" Huyền Tông kiên quyết cất lời đáp lại nụ cười mềm mại ấy. "Bá Quân."
"Ngài cứ nói."
"Hoa Sơn......." Huyền Tông ngừng lại một chút rồi cương quyết nói.
"Sẽ không chấp nhận lời đề nghị của Bá Quân."
Câu nói ấy khiến Trường Nhất Tiếu nhất thời đông cứng.
Cơ thể Trường Nhất Tiếu bất động tới mức quên cả thở, hắn đưa mắt nhìn chằm chằm về phía Huyền Tông.
Ngay sau đó, gương mặt hắn bỗng méo mó một cách thảm khốc. Đúng là một sự biến chuyển vô cùng kịch tích.
".......Ngươi vừa nói gì?"
Thấy Trường Nhất Tiếu gầm gừ cởi bỏ phong thái nhã nhặn khi khoác trên mình bộ y phục hoa lệ, các kiếm tu Hoa Sơn đang đứng sau lưng Huyền Tông đồng loạt tiến lên một bước.
Cuộc đàm phán đã trở nên gián đoạn.
Sát khí khủng khiếp bắt đầu tỏa ra từ cơ thể của Trường Nhất Tiếu. Đúng lúc ấy.
"Tuy nhiên......."
Huyền Tông vẫn tiếp tục bằng một giọng vô cùng bình tĩnh.
"Bọn ta sẽ thả Hắc Long Vương ra." Trường Nhất Tiếu nhìn chằm chằm như muốn xuyên thủng qua người Huyền Tông. Bởi hắn không thể hiểu được suy tính của Huyền Tông ngay lúc này.
"Chỉ có điều mong ngươi luôn nhớ."
".......Chuyện gì?"
"Hoa Sơn sẽ không bao giờ thỏa thuận với Tứ Bá Liên."
"......."
"Còn về lý do thả Hắc Long Vương ra, chỉ bởi vì đó đã là quyết định của bọn ta ngay từ đầu."
"Ngươi đã quyết định như vậy sao?" "Phải."
"Lý do là gì?"
Huyền Tông chầm chậm quay đầu, ánh mắt ông ta chạm tới Nam Cung Độ Huy đang siết chặt kiếm tới mức khiến cả bàn tay trở nên trắng bệch.
"Là bởi đây không phải mối thù của Hoa Sơn."
"......."
"Hoa Sơn tới đây theo yêu cầu của Nam Cung Thế Gia. Không phải để nâng cao danh tiếng, cũng không phải để khiến cả giang hồ rung chuyển. Chỉ đơn giản là bởi vì bọn ta không thể quay lưng lại trước lời nhờ cậy của một người đang trong trạng thái tuyệt vọng."
Trường Nhất Tiếu nhìn Huyền Tông với vẻ mặt ngơ ngác như vừa bị đánh một cú sau gáy. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn để lộ ra biểu cảm này.
"Chính vì vậy, Nam Cung Thế Gia mới là nơi sẽ phục thù Hắc Long Vương. Hoa Sơn không có tư cách gì để tước đi cơ hội ấy của họ."
"......."
"Do đó, bọn ta sẽ thả Hắc Long Vương ra. Vậy nên Bá Quân cũng hãy quay về đi. Đây không phải nơi để ta cũng như Bá Quân ra mặt."
"Ha...... ha ha......"
Gương mặt Trường Nhất Tiếu méo mó một cách kỳ quái. Như thể hắn đang cười, nhưng cũng như thể hắn đang thất vọng, và dường như, hắn lại đang nổi cơn thịnh nộ.
Trường Nhất Tiếu nhìn Huyền Tông như người vừa nhìn thấy ma, rồi chầm chậm quay người.
Thanh Minh.
Thanh Minh nhìn Trường Nhất Tiếu rời đi rồi nở một nụ cười rạng rỡ.
Không chỉ là uy áp.
Tuy đám thủy tặc của Thủy Lộ Trại đang chiếm ưu thế về số lượng trên Mai Hoa Đảo, thế nhưng, chúng đã sớm đánh mất khí thế. Bởi các đệ tử Hoa Sơn và Đường Môn đứng quanh Huyền Tông đang bừng bừng sát khí uy hiếp đến Trường Nhất Tiếu.
Nói ngắn gọn thì Trường Nhất Tiếu đang bị bao vây.
Tuy nhiên, ngay khi vừa đối mặt với Trường Nhất Tiếu, Huyền Tông bỗng có cảm giác như mình đang phải đối mặt với một cơn cuồng phong.
Cảm giác mà ông ta đã cảm nhận được trong lễ thành lập Thiên Hữu Minh.
Thế nhưng, cảm giác mà ông cảm nhận lúc này còn mạnh mẽ và áp đảo hơn cả khi ấy. Khiến Huyền Tông phải đột ngột ngẩng đầu lên nghi ngờ không biết mình có đủ tư cách để đối mặt với Trường Nhất Tiếu hay không.
Minh Chủ Thiên Hữu Minh. Và Chưởng Môn Nhân Hoa Sơn.
Những cái danh ấy giúp ông ta có đủ tư cách để đối đầu với Minh Chủ Tứ Bá Liên. Thế nhưng, với tư cách là một võ giả, Huyền Tông lại cảm thấy bản thân quá nhỏ bé để có thể đối mặt với Trường Nhất Tiếu.
Một sự tĩnh lặng bao trùm.
Ngay cả khi Trường Nhất Tiếu một mình tiến tới Mai Hoa Đảo, hay khi hắn thỏa thuận muốn được đối đầu với Thanh Minh, Huyền Tông vẫn giữ yên lặng. Bởi ông ta cho rằng đó là điều tốt nhất mình có thể làm.
Ấy vậy nhưng...... Thanh Minh lại nhất quyết để ông ta đối đầu với Trường Nhất Tiếu. Như thể, Trường Nhất Tiếu mới là đối thủ của Huyền Tông.
'Tiểu tử Thanh Minh lúc nào cũng nhắc bọn trẻ.'
Rằng kẻ cầm kiếm phải biết được sức nặng của thanh kiếm trong tay mình. Và không bao giờ được phép quên vũ khí trong tay họ chính là thứ sẽ cướp đi mạng sống của người khác.
Những lời ấy của hắn đã khắc sâu vào trong tim Huyền Tông. Thanh Minh đã nói. Hắn là thanh kiếm của Hoa Sơn.
Một thanh kiếm vô cùng sắc bén. Tới mức trên thế gian này sẽ chẳng có được thanh kiếm thứ hai như thế. Và khi đã cầm thanh kiếm ấy trong tay, Huyền Tông phải nắm được sức nặng của nó.
Điều đó đồng nghĩa với việc...... Huyền Tông liếc nhìn Thanh Minh. Bằng một ánh mắt không chút dao động.
'Ta có tư cách để nắm chắc thanh kiếm ấy trong tay.'
Tuy đó không phải là ý đồ của Thanh Minh. Nhưng ít nhất, đó là điều mà Huyền Tông có thể cảm nhận được. Bởi đó là gánh nặng ông ta phải tự mình đối mặt.
Hoa Sơn hiện giờ đã không còn là Hoa Sơn trong quá khứ.
Vậy nên, người đã bất đắc dĩ phải lên làm Chưởng Môn Nhân của Hoa Sơn như Huyền Tông cần phải làm được nhiều điều hơn thay vì chỉ cam chịu như trước đây.
'Ta có thể đảm đương nổi không?' Những thanh kiếm sắc bén này?
Không chỉ Thanh Minh. Bạch Thiên cũng là một thanh kiếm sắc bén, cả Lưu Lê Tuyết, Nhuận Tông, Chiêu Kiệt..... và toàn bộ Hoa Sơn, liệu ông ta có đủ năng lực để vung những thanh kiếm ấy một cách chính xác không?
Trên thế gian này không có gì đáng sợ hơn một thanh kiếm trong tay kẻ mù. Cầm một thanh kiếm không phù hợp với năng lực của mình ngược lại càng khiến họ dễ bị tổn hại hơn. Cả với người cầm kiếm, và cả với thanh kiếm trên tay họ.
Trường Nhất Tiếu mở miệng trước khi Huyền Tông tìm ra câu trả lời cho những nghi vấn vừa rồi.
"Bổn quân gọi ngài là Minh Chủ được không? Hay là.......?" "Chưởng Môn Nhân là được rồi."
Huyền Tông nhìn thẳng.
Đường Môn cũng đang có mặt ở đây. Nếu để Trường Nhất Tiếu gọi ông ta là Minh Chủ, thì sự lựa chọn của Huyền Tông cũng sẽ đại diện cho ý của Đường Môn. Và đó không phải điều Huyền Tông mong muốn.
Thế nhưng, khóe miệng của Trường Nhất Tiếu lại vén lên một đường ngạo nghễ.
"Khiêm nhường đúng là một đức tính tốt." "......."
"Nếu không muốn nói là hèn nhát." Huyền Tông khẽ nhắm mắt.
Nếu Pháp Chỉnh cũng có mặt ở đây thì chắc hẳn, ông ta sẽ cảm thấy vô cùng nhục nhã. Nam Cung Hoảng sẽ bừng bừng lửa giận, còn Đường Quân Nhạc chẳng dễ dàng bộc lộ cảm xúc cũng phải tỏa ra sát khí đằng đằng.
Ấy vậy mà thật nực cười khi Huyền Tông lại chẳng cảm thấy bất kì một chút phẫn nộ nào trước câu nói vừa rồi của Trường Nhất Tiếu. Ông ta đã trải qua quá nhiều điều, tới mức một lời nói của Trường Nhất Tiếu chẳng thể khiến ông ta cảm thấy nhục nhã. Hơn nữa, khoảng cách giữa Huyền Tông và Trường Nhất Tiếu quá lớn. Cũng chính vì vậy nên ông ta mới có thể bình tĩnh đến như thế.
"Ngọn núi của ta không lớn tới mức đó đâu."
Trường Nhất Tiếu cau mày trước giọng nói lạnh lùng ấy. Như thể hắn hoàn toàn không ngờ tới câu trả lời đó.
Hắn nhìn Huyền Tông một hồi rồi chầm chậm gật đầu. "........Ngài nói đúng. Chưởng Môn Nhân."
Trường Nhất Tiếu mỉm cười. Sắc mặt của hắn hoàn toàn chẳng lộ ra một chút địch ý nào.
Nếu là người khác thì có lẽ họ đã cảnh giác trước âm mưu hiểm độc có thể được ẩn giấu sau nụ cười ấy. Thế nhưng, Huyền Tông lại thẳng thắn đón nhận nụ cười của hắn. Trường Nhất Tiếu không cần phải để mắt tới sự tồn tại của Huyền Tông. Vậy nên, hắn không cần thiết phải để lộ địch ý với Huyền Tông.
Huyền Tông cũng đã quen với điều ấy.
Trước khi Thanh Minh tới, khi ông vẫn còn là Chưởng Môn Nhân của một Hoa Sơn đang trên bờ vực sụp đổ. Người khác vẫn luôn đối xử với Huyền Tông bằng nụ cười như thế. Uy áp là để thể hiện địch ý với kẻ thù. Vậy nên, họ sẽ luôn nở một nụ cười nhẹ nhàng đối với những người không có khả năng uy hiếp mình.
Do đó...... Nụ cười ấy tuy nhẹ nhàng, nhưng lại khiến Huyền Tông đau đớn.
"Với tư cách là Minh Chủ Tứ Bá Liên, bổn quân chính thức yêu cầu Chưởng Môn Nhân Hoa Sơn. Mong ngài hãy rủ lòng từ bi với Phó Minh Chủ của Tứ Bá Liên Hắc Long Vương, người đang bị Hoa Sơn trấn áp."
Huyền Tông tiếp tục giữ yên lặng trước lời nói của Trường Nhất Tiếu.
Ông ta nhanh chóng liếc nhìn Thanh Minh như thể đang tìm kiếm câu trả lời, thế nhưng, Thanh Minh chỉ trưng ra vẻ mặt vô cảm, hoàn toàn không giống với Thanh Minh luôn truyền đạt ý của mình thông qua từng biểu cảm như thông thường. Thanh Minh lúc này chỉ nhìn Huyền Tông với một vẻ vô cảm lạ thường. Như thể hắn là người chỉ thực thi mệnh lệnh của Huyền Tông. Thanh kiếm trên cổ Hắc Long Vương vẫn đang tỏa ra sát khí khủng khiếp.
Huyền Tông hít một hơi thật sâu rồi nhìn Trường Nhất Tiếu.
"Trước khi trả lời câu hỏi của Bá Quân, ta muốn hỏi ngươi một điều."
"......."
"Tại sao ta phải thả Hắc Long Vương đi như lời ngươi vừa nói?"
"Lý do rất đơn giản."
Trường Nhất Tiếu nhìn Huyền Tông bằng đôi mắt sâu thẳm.
"Bởi đó là cách duy nhất để Hoa Sơn, Đường Môn và Nam Cung Thế Gia an toàn rời khỏi hòn đảo này."
Huyền Tông khẽ phát ra một tiếng thở dài. Nghĩ kỹ thì hắn nói không sai chút nào.
Rõ ràng Hắc Long Vương đang bị họ trấn áp. Thế nhưng, ngoài Hắc Long Vương ra, gần như toàn bộ lực lượng của Thủy Lộ Trại vẫn được bảo toàn. Nếu Hắc Long Vương bị lấy mạng, đám thủy tặc sẽ hoàn toàn nghe theo lệnh của Trường Nhất Tiếu.
Tuy rằng theo lẽ thường, việc chuyển nhượng quyền chỉ huy chỉ diễn ra trong tình cảnh vô cùng hỗn loạn....... 'Nhưng vì đối phương là Trường Nhất Tiếu, nên chuyện đó sẽ không thể xảy ra.'
Từ chức vị Minh Chủ Tứ Bá Liên, tới cái danh Bá Quân. Trường Nhất Tiếu hiện giờ chẳng khác gì biểu tượng của Tà Phái. Nếu Trường Nhất Tiếu đứng ra chỉ huy Thủy Lộ Trại, thì có lẽ, tử khí sẽ không ngừng tăng lên.
Hơn nữa, chẳng có lý nào Trường Nhất Tiếu lại tới đây mà không tính trước tới tình huống này.
Chính vì vậy nên nếu muốn thoát khỏi hòn đảo này, họ sẽ phải đối mặt với tàn dư của Thủy Lộ Trại và cả Vạn Nhân Phòng vẫn chưa hành động.
Thậm chí, những tấm ván tạo thành con đường tiến ra hòn đảo này cũng đã bị phá hủy.
Huyền Tông vô thức liếc nhìn về phía bờ bên kia.
Nếu Thiếu Lâm đang đứng bên đó cùng hành động, có lẽ đây sẽ là một trận chiến đáng để họ thử......
'Quả là một hy vọng hão huyền.'
Huyền Tông đã cảm nhận được. Thiếu Lâm sẽ không hành động. Nếu Thiếu Lâm có suy nghĩ ấy, họ đã phải hành động và xông lên hòn đảo này trước khi tình hình trở nên nghiêm trọng hơn rồi. Nhưng vì đã bỏ lỡ thời cơ, nên họ chỉ còn cách đứng một bên quan sát.
"Nếu ta thả Hắc Long Vương ra thì ngươi sẽ để bọn ta an toàn quay về Giang Bắc sao?"
"Tất nhiên rồi."
Trường Nhất Tiếu khẽ mỉm cười rồi đáp lời.
Huyền Tông không cần phải xác minh tính xác thực của câu nói ấy nữa.
Không phải là vì ông ta tin tưởng Trường Nhất Tiếu. Mà ngược lại, nếu phải chọn ra những người không tin Trường Nhất Tiếu nhất trên thế gian này, thì Huyền Tông chính là một trong số đó.
Nhưng cũng chính vì vậy mà Huyền Tông có thể tin lời vừa rồi của hắn.
Bởi những kẻ chuyên nói dối về đại sự thường không nói dối về tiểu tiết. Những kẻ muốn lừa cả thế gian trái lại thường rất trung thực.
Đứng trên lập trường của Huyền Tông, quyết định mạng sống của Hắc Long Vương không phải là một việc nhỏ. Nhưng trên lập trường của Trường Nhất Tiếu, chẳng có việc gì quan trọng hơn việc tín nhiệm của bản thân bị suy giảm.
"Ngài sẽ quyết định như thế nào?"
Trường Nhất Tiếu âm thầm gây áp lực cho Huyền Tông.
"Ngài sẽ thả Hắc Long Vương ra rồi quay trở về chứ? Hay là......"
Trường Nhất Tiếu khẽ đưa tay, chầm chậm lướt qua môi.
"Ngài muốn..."
Ngay khi đầu ngón tay vừa được hạ xuống, khóe môi Trường Nhất Tiếu liền phát ra một giọng nói đáng sợ.
"Tất cả cùng chết tại nơi này?"
Một sự uy hiếp vô cùng rõ ràng. Mang lại nỗi sợ lớn tới mức khiến người khác phải lạnh sống lưng.
Huyền Tông cố ép trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực xuống.
Ông ta có nên chém đầu Hắc Long Vương rồi nhắm tới Trường Nhất Tiếu không?
Hay ông ta phải tha mạng cho hắn rồi rút lui để bảo vệ an toàn cho Hoa Sơn, Đường Môn và Nam Cung Thế Gia? Chẳng ai trên thế gian này có thể dễ dàng đưa ra quyết định cho điều đó.
Tuy nhiên.......
Huyền Tông nhìn chằm chằm vào các đệ tử Hoa Sơn. Tất cả bọn họ đang nhìn ông ta với ánh mắt tin tưởng tuyệt đối.
Những ánh mắt ấy đã nói lên rằng, cho dù ông ta có đưa ra quyết định như thế nào, họ cũng sẽ tin tưởng và nghe theo, dẫu có phải bỏ mạng tại nơi này.
Có thể người khác sẽ coi việc Chưởng Môn Nhân Hoa Sơn nhận được những ánh mắt ấy là điều vô cùng đương nhiên. Thế nhưng, để làm được điều ấy, Huyền Tông phải trở thành một người vô cùng vĩ đại.
Chỉ có điều.......
Khóe miệng Huyền Tông nở một nụ cười tươi rói. 'Ta chỉ là một người nhỏ bé mà thôi.'
Sau khi chấp nhận sự thật ấy, trong lòng Huyền Tông cũng cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Ông ta không phải là người có thể trở thành một tồn tại vĩ đại như họ kỳ vọng. Vậy nên ông ta có thể biết được. Tuy không biết Chưởng Môn Nhân Hoa Sơn sẽ phải đưa ra quyết định như thế nào, nhưng Huyền Tông biết mình phải đưa ra lựa chọn ra sao.
Cuối cùng, Huyền Tông quay sang nhìn Thanh Minh. 'Sẽ ổn cả chứ?'
Thanh Minh khẽ mỉm cười như thể hiểu được ẩn ý trong ánh mắt ấy của Huyền Tông. Và như vậy là đủ.
Huyền Tông hít một hơi thật sâu rồi nhìn Trường Nhất Tiếu.
Cho dù ông ta quyết tâm tới mấy, thì Trường Nhất Tiếu vẫn là một sự tồn tại quá sức đối với ông ta.
Tuy nhiên, Huyền Tông cũng chẳng cần thiết phải trở thành một người vĩ đại hơn Trường Nhất Tiếu.
"Vậy là......."
Trường Nhất Tiếu nghiêng đầu.
"Ngài đã quyết tâm rồi phải không, Chưởng Môn Nhân?" Huyền Tông kiên quyết cất lời đáp lại nụ cười mềm mại ấy. "Bá Quân."
"Ngài cứ nói."
"Hoa Sơn......." Huyền Tông ngừng lại một chút rồi cương quyết nói.
"Sẽ không chấp nhận lời đề nghị của Bá Quân."
Câu nói ấy khiến Trường Nhất Tiếu nhất thời đông cứng.
Cơ thể Trường Nhất Tiếu bất động tới mức quên cả thở, hắn đưa mắt nhìn chằm chằm về phía Huyền Tông.
Ngay sau đó, gương mặt hắn bỗng méo mó một cách thảm khốc. Đúng là một sự biến chuyển vô cùng kịch tích.
".......Ngươi vừa nói gì?"
Thấy Trường Nhất Tiếu gầm gừ cởi bỏ phong thái nhã nhặn khi khoác trên mình bộ y phục hoa lệ, các kiếm tu Hoa Sơn đang đứng sau lưng Huyền Tông đồng loạt tiến lên một bước.
Cuộc đàm phán đã trở nên gián đoạn.
Sát khí khủng khiếp bắt đầu tỏa ra từ cơ thể của Trường Nhất Tiếu. Đúng lúc ấy.
"Tuy nhiên......."
Huyền Tông vẫn tiếp tục bằng một giọng vô cùng bình tĩnh.
"Bọn ta sẽ thả Hắc Long Vương ra." Trường Nhất Tiếu nhìn chằm chằm như muốn xuyên thủng qua người Huyền Tông. Bởi hắn không thể hiểu được suy tính của Huyền Tông ngay lúc này.
"Chỉ có điều mong ngươi luôn nhớ."
".......Chuyện gì?"
"Hoa Sơn sẽ không bao giờ thỏa thuận với Tứ Bá Liên."
"......."
"Còn về lý do thả Hắc Long Vương ra, chỉ bởi vì đó đã là quyết định của bọn ta ngay từ đầu."
"Ngươi đã quyết định như vậy sao?" "Phải."
"Lý do là gì?"
Huyền Tông chầm chậm quay đầu, ánh mắt ông ta chạm tới Nam Cung Độ Huy đang siết chặt kiếm tới mức khiến cả bàn tay trở nên trắng bệch.
"Là bởi đây không phải mối thù của Hoa Sơn."
"......."
"Hoa Sơn tới đây theo yêu cầu của Nam Cung Thế Gia. Không phải để nâng cao danh tiếng, cũng không phải để khiến cả giang hồ rung chuyển. Chỉ đơn giản là bởi vì bọn ta không thể quay lưng lại trước lời nhờ cậy của một người đang trong trạng thái tuyệt vọng."
Trường Nhất Tiếu nhìn Huyền Tông với vẻ mặt ngơ ngác như vừa bị đánh một cú sau gáy. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn để lộ ra biểu cảm này.
"Chính vì vậy, Nam Cung Thế Gia mới là nơi sẽ phục thù Hắc Long Vương. Hoa Sơn không có tư cách gì để tước đi cơ hội ấy của họ."
"......."
"Do đó, bọn ta sẽ thả Hắc Long Vương ra. Vậy nên Bá Quân cũng hãy quay về đi. Đây không phải nơi để ta cũng như Bá Quân ra mặt."
"Ha...... ha ha......"
Gương mặt Trường Nhất Tiếu méo mó một cách kỳ quái. Như thể hắn đang cười, nhưng cũng như thể hắn đang thất vọng, và dường như, hắn lại đang nổi cơn thịnh nộ.
Trường Nhất Tiếu nhìn Huyền Tông như người vừa nhìn thấy ma, rồi chầm chậm quay người.
Thanh Minh.
Thanh Minh nhìn Trường Nhất Tiếu rời đi rồi nở một nụ cười rạng rỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me