Hoan 12 Chom Sao Co Em Noi Do Viet Tat La Thien Duong
Tự nhiên bài hát này lại khiến mình có chút bồi hồi
Write By : Diệp Tử Đằng.Những ngày nắng đẹp không hề thiếu ở đất nước Việt Nam , nhưng kèm theo đó là độ nóng cháy da làm cho dân chúng chả còn hứng thú bước ra tận hưởng cái nắng đó như những người khách du lịch ở trời tây đến đây chỉ để có được làn da bánh mật nóng bỏng . Thế mà đâu đó có một sinh vật ở trong bóng tối giấu mình vào căn phòng hiu quạnh , bật bài nhạc chứa đầy kỉ niệm lúc trước rồi khóc đến khi không còn tiếng và nhạc cứ thế tiếp tục chạy đi chạy lại một bài duy nhất."đủ rồi đó"Thiên Bình nhận được tin nhắn đến từ Nhân Mã trong gấp gáp kêu cô nhanh chóng thay đồ rồi chạy lại nhà của Bảo Bình , vì hình như cô nàng đang trong tình trạng tuyệt vọng đến mức có thể sẽ nghĩ quẩn . Lúc đầu Thiên Bình nghe được điều này đầu cô như ong lên một trận chỉ biết cố gắng tới phòng của Bảo Bình thật nhanh , vậy mà giờ khi đứng trước cửa phòng cô lại có chút không muốn mở cánh cửa này cảnh này không phải có chút quen mắt rồi sao ? Từ ngoài đã có thể nghe được tiếng khóc thương tâm , không biết nên trách hay an ủi nên sử dụng câu đủ rồi đó là xong .Bảo Bình từ trên giường ngồi dậy nhìn cô bây giờ thật sự quá thảm hại nhưng cô không có cách nào dứt ra được , cố gắng thế nào cũng không thể . Tính cách cô sao lại như thế này đáng ghét quá đi . Nghĩ đến những kỉ niệm họ tự có cùng nhau , những nụ hôn ngọt ngào , cùng cái nắm tay siết chặt ánh mắt biết cười anh trao tặng cô lúc này tất cả đều hiện rõ trong trí óc và rồi bài hát kia càng vang lên bao nhiêu càng khiến cô suy sụp bấy nhiêu. Cảm giác đau đến tâm can , dòng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt đôi ngư đỏ lên, cô gần như muốn hét lên vì lòng ngực bị bóp nghẹt đến cả thở cũng khó khăn ngay khoảng khắc này . Cô không hiểu vì sao mình lại yếu đuối , tất cả đều đúng mà không phải sao? tại sao nước mắt từ đâu vẫn cứ tiếp tục chảy như thế chứ . Cảm giác như có sương mù dày đặc bao quanh võng mạc không tài nào thoát ra khỏi cảm xúc đầy hổn loạn này , không có cách nào dừng lại được ."Mọi thứ đều sẽ đúng nếu mày bình tâm lại một chút " Thiên Bình ở kế vỗ về người đang sống trong đau khổ ngập tràn ."mày thì biết gì chứ Thiên Bìnhhh" Như cố gắng trút hết mọi nổi giận của mình lên đầu cô em họ bằng cách hét lên , bình thường nó sẽ im lặng và có vẻ khó chịu một chút nhưng lúc này gương mặt chuyển từ trắng sang hồng vì điên tiết ."đúng!! lúc nào tao cũng là đứa không biết gì , nhưng còn mày thì sao? yêu bao nhiêu người rồi sao vẫn còn ngây ngô như tình đầu thế hã . Lúc nào cũng rơi vào đúng một sai lầm chả bao giờ học được cái gì " Họ im lặng tránh mắt của nhau Thiên Bình lẫn Bảo Bình đều có chút hối lỗi , nhưng tính cách của Bảo Bình cô còn không hiểu sao . Lời nói tiếp theo đã thực sự khiến Thiên Bình không còn tức giận nữa mà nó làm cô cảm thấy bất lực khó hiểu và muốn rời khỏi chổ này ."cưng có thể điện cho Xà Phu kêu anh ấy quay về với chị được không?" Tông giọng cầu xin nên có chút nhẹ hơn , yếu đuối hơn mọi ngày nước mắt đã ngừng chảy nhưng nó vẫn không khiến Bảo Bình cảm thấy tốt hơn .Mọi chuyện xãy ra một tiếng trước đó , khi Bảo Bình cùng Xà Phu ngồi ở một quán cafe trong tình trạng cả hai đối diện nhau phải họ đã chính thức quen nhau được một tuần và Bảo Bình không hề có ý định nói với cô em họ . Người duy nhất biết được chỉ có một mình Nhân Mã ."anh nghĩ tụi mình không nên gặp nhau nữa , anh đã khiến em tệ hơn rất nhiều xin lỗi. Số em anh đã block rồi đừng cố gắng gọi tìm anh "Xà Phu đứng dậy định bụng phóng đi cho nhanh nhưng lại bị Bảo Bình nắm lấy không buông , khi anh chuẩn bị rời khỏi thì cô chỉ vừa tiêu hoá được xong thông tin nên heo quán tính mà giữ người lại ."liệu anh không thể nào thương hại em một chút sao?""không" Xà Phu lúc này hoàn toàn dứt khoát gạt phăng tay của Bảo Bình ra sau đó liền bước ra khỏi quán . Để lại một cô gái nhỏ gắng gượng , cô là một kẻ yếu đuối nhưng tự tôn xã hội rất cao nên chưa bao giờ muốn khóc trước mặt những người mà cô không hề quen biết . Gắng gượng đẩy cơ thể mình đứng dậy bước đi , trên quãng đường chạy về nhà không biết bao nhiêu lần xuýt chút nữa là gây tai nạn . Giờ cô không còn gì cả mất hết rồi , nếu thực sự tự mình gây thương vong rồi chết chắc cũng chả ai để tâm đến .Thiên Bình với cơ thể đông cứng cô không thể tin được chính mình vừa nghe cái gì cũng không thể tin nổi cô chị họ này vừa nói ra câu như thế , cầu xin chỉ để có một mối quan hệ với người con trai tung cô ấy như trái bóng . Thảm hại đến thế là cùng đúng là khi nói về mãn tình yêu cô không nên nói với Bảo Bình nếu như chả muốn cãi nhau . Nhìn Bảo Bình thật lâu rồi lại để y được phần bọng mắt đã đỏ và sưng lên của người chị họ làm cô không nỡ nói câu vô tình, nhưng nó không có nghĩa là cô sẽ làm lần này chỉ có thể tìm giùm người giúp đỡ khác thôi."tao sẽ kêu chị Mã nói cho mày , chứ việc đó vượt quá lòng tự tôn của tao rồi" . Đứng dậy không nói thêm gì hết chỉ có chị hai của cô mới hiểu được Bảo Bình lúc này , cô càng ở đây chỉ càng khiến cô nói thêm lời không hay hướng tới Bảo Bình một trong những người thân thiết nhất của cô .Chạy xe về nhà trong sự mệt mõi cơn giận cũng đã nguôi được chút ít nhìn quanh con đường náo nhiệt tấp nập cố gắng tìm kiếm chút bình yên đâu đó để tự sưởi ấm bản thân mình , thế rồi một hiệu sách nhỏ cũ kỉ đã bắt được mắt của cô đúng là chỉ có thứ này mới khiến cô bình tâm được lúc này tấp xe bước vào bên trong . Mùi hương của gỗ hoà lẫn cùng với những cuốn sách không ai biết được nó đã ở giá đó lâu tới mức nào, tự mình đắm chìm vào vật vô tri một cách kì hoặc là cô lạnh lùng với vật thể ba mươi bảy độ C hay Bảo Bình đã quá uỷ mị với nó ."Thiên Bình?".Kim Ngưu có chút ngạc nhiên khi nghe được tin tức từ bọn bạn về việc giữa Bảo Bình cùng Xà Phu không ngờ họ quen nhau nhanh đến vậy , hèn gì khi họp Bí Thư Lớp Trưởng nhìn gương mặt cô nàng lại tươi tắn hồng hào có sinh khí đến thế .Nhưng hôm nay hình như mọi thứ có chút gì đó khác lạ , gương mặt ưu buồn với đôi mắt sưng lên con ngư ánh lên sự chán nản đến khó tả. Thế mà trái lại Xà Phu vẫn an tỉnh vui vẻ chỉ có khi họ tránh ánh nhìn nhau thật nhanh giả vờ như chả có gì thực sự xãy ra . Và cũng vì thế mà Kim Ngưu hầu như không hề tập trung vào những gì mà bí thư khoa nói , anh không quan tâm là tại sao mình lại chú ý đến cô ấy chỉ biết hình ảnh cô lúc này khiến anh có chút khó chịu. "buổi họp tới đây kết thúc mọi người về nhớ thông báo lại với các bạn trong lớp , về sự kiện hội thao sẽ xãy ra vào tháng 10 cùng một số hoạt động cho tháng thanh niên . Cảm ơn mọi người" Kim Ngưu không vội về anh đi đến nhà vệ sinh nam trước , rồi vô tình nghe được cuộc hội thoại thú vị của bọn bạn Xà Phu khi họ đang chờ tới lượt mình vào buồng giải quyết . Chủ đề chỉ xung quanh một cô gái duy nhất đó là Bảo Bình và cách mà cô bị tung như trái bóng, cộng thêm đólà cậu đã làm cô nàng đau khổ ra sao . Vậy mà cô nàng vẫn khăng khăng níu giữ thảm hại ."tao cố gắng dựng hình tượng trai tốt và nó vẫn nghĩ tao có nổi khổ riêng rồi lụy , thảm hại vãi" Xà Phu cười nói phóng khoáng khác với hình tượng thường ngày , đúng là chỉ khi ở gần đám bạn thân thiết bộ mặt của từng người mới có thể dần dần được tiết lộ ra xấu đẹp tốt tất cả .Mở cửa buồng vệ sinh bước ra với gương mặt bình thản khiến tiếng cười của họ tắt đi âm thầm , nói ra chính mình không phải là dạng anh hùng thấy người gặp nạn liền ra tay cứu giúp . Nhưng lần này là trường hợp đặc biệt , vì anh hoàn toàn không thích Xà Phu nói đúng hơn là không thích cách xử sự luôn nghĩ mình là nhất của cậu."Xà Phu""gì?" Cảm thấy có chút nguy hiểm khi mình bị gọi tên ."đôi lúc im lặng người khác sẽ nghĩ mày thông minh hơn"Rửa xong tay nói xong câu thoại là liền bước ra ngoài không nán lại , anh sợ còn ở lâu chắc sẽ có cuộc ẩu đả không cần thiết xãy đến . Vậy mà vẫn không đúng kế hoạch ngay hành lan của nhà vệ sinh , ánh mắt đã tập trung vào một cơ thể đang bó gối cố gắng tự ôm lấy bản thân . Nếu anh đoán không sai cô đã nghe được tất cả những gì mà Xà Phu nói về mình , đau khổ tự chán ghét bản thân nhưng cuối cùng vẫn chả thể tài nào dứt ra được sao nó lại khó tới cái mức này."cứ tiếp tục nghe theo tiếng gọi con tim đi em , dù em có lặp lại sai lầm em đau khổ thì ít nhất em cũng khiến cho người em luỵ cảm thấy giải trí thú vị một chút" Kim Ngưu biết được những lời khuyên sáo rỗng hay chân thành cũng không khiến Bảo Bình có thể quay đầu , vậy thì anh đi ngược lại một lần thử xem sao . Nhìn cô suy nghĩ anh như bị chia hai một là cô nhỏ bé đến đáng thương làm người khác thật muốn ôm trọn vào lòng , che chở an ủi .Hai là cô thật thảm hại nên anh ít nhất cũng nên có chút tính người mà đi an ủi con gái người ta .Bảo Bình ngước lên nhìn anh lý do cô ở đây là vì muốn mình và Xà Phu có thể nói rõ cùng nhau , xem thử liệu cả hai có bao nhiêu cơ hội ở cùng nhau thế mà cái cô vô tình nghe được đã đủ hiểu . Trong mối duyên này chỉ có mình cô tự buộc dây tơ , ép Xà Phu chấp nhận cô chứ anh hoàn toàn chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ nghiêm túc cùng cô bước tới tương lai màu hồng phía trước. "anh cho em lời khuyên như thế thật à?" Có chút uất ức kèm theo lời nói lại nghe thành sủng nịnh"đó là những gì anh nghĩ chứ không phải khuyên , em không cần nghe theo" Tư thế dựa vào tường đầu nghiêng sang một bên , chiều cao lại còn giúp anh có dáng vẻ của một kẻ lãng tử. Cô bật cười chỉ vì câu nói đơn giản cuối cùng lần đầu sau cả tuần mang đầy ưu sầu đã có chút sắc thái mới trên gương mặt của bản thân . Nhìn Kim Ngưu rồi lại nghĩ đến cách anh an ủi kì hoặc lúc này như xuân đã về muộn cố gắng sưởi ấm những đau thương còn sót lại cho một kẻ mang đầy vết xước là cô..Write by : Diệp Tử Đằng.P/S : Nói về truyện mà mình sắp viết chỉ có hai nhân vật chính thuộc 2 chòm sao , nhưng họ sẽ có một cái tên khác . Đó là gì thì khi có phần giới thiệu nhân vật sẽ rõ .Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me