Hoan Cham Cham Yeu Anh Ca Mot Doi
Mấy tháng sau đó, Trịnh Hào và Lâm Tiên vẫn thường liên lạc, nếu không có gì đặc biệt thì cuối tuần sẽ cùng nhau đi ăn rồi xem phim, tình cảm cũng không tệ. Hơn nữa Trịnh Hào còn phát hiện Lâm Tiên cũng là fan của một tiểu thuyết gia trinh thám Nhật Bản mà anh thích, vậy nên đề tài nói chuyện luôn vô cùng phong phú. Lâm Tiên cũng rất hay cười, nên khi ở bên cô Trịnh Hào thấy rất thoải mái. Vào một tối chủ nhật, Trịnh Hào như thường lệ đến đón Lâm Tiên đi ăn tối. Hôm nay cả hai quyết định đi ăn món Tây. - Anh Hào, có phải nhà anh sau khi kết hôn thì sẽ ra ở riêng không ạ? Trịnh Hào ừ một tiếng sau đó đem đĩa bò đã được mình cắt thành miếng vừa ăn đưa sang cho Lâm Tiên. - Cha mẹ của anh không đặt nặng việc phải ở chung, thật ra nếu ở chung thì cũng được, nhưng mà anh của anh sau khi kết hôn cũng mua một căn nhà gần đó để ở. Có điều theo như thông lệ thì mỗi thứ bảy, thành viên trong gia đình phải tụ họp ở nhà để cùng ăn tối, vậy là được. Mà sao tự nhiên em lại hỏi như vậy? Lâm Tiên mỉm cười. - Vậy thì tuần sau chúng ta đi mua nhà đi. Trịnh Hào giật mình, từ lúc gặp nhau đến giờ, Lâm Tiên hiếm khi đề nghị gì với Trịnh Hào, nhưng mỗi khi cô đưa ra lời đề nghị nào đó đều khiến anh sốc đến không thở nổi, trước đó là kết hôn, hiện tại là mua nhà. - Sao em lại quyết định như vậy? - Em nghĩ kĩ rồi, nếu đã là giả vờ thì ở chung nhà sẽ rất bất tiện. Nhưng mà nếu là thuê nhà thì em lại không thích, vậy nên chúng ta góp tiền lại để mua nhà đi. Mấy năm đi làm em dành được kha khá, cộng với tiền mà cha mẹ cho thì em nghĩ là mình đủ tiền để mua một căn hộ. Anh cứ hùn vào nếu thiếu và mua đồ gia dụng là được rồi. Khi chia tay thì bán nhà đi, chúng ta lấy lại phần tiền mà mình bỏ ra, lời lỗ thì chia đôi. Trịnh Hào nghĩ một lúc, cảm thấy những lời mà Lâm Tiên nói rất có lý nên cũng đồng ý, dù sao thì anh cũng không mất mát gì. Hơn nữa, Trịnh Hào cũng đã có kế hoạch sẽ mua nhà, hiện tại thực hiện trước dự kiến cũng xem như là rất tốt. Vậy là ngay cuối tuần sau, hai người đã xem được một căn hộ có hai phòng, ba nhà vệ sinh và một gian bếp, có cả ban công, không gian cũng khá rộng. Đây là căn nhà mà Trịnh Hào dùng mối quan hệ của mình để mua, vậy nên giá cả cũng khá tốt. Trịnh Hào có được sự ủng hộ của gia đình vậy nên cũng xem như là dư dả để chi trả khoản tiền còn thiếu. Cứ như vậy, Trịnh Hào đã có được một ngôi nhà với "vợ chưa cưới" của mình. Cả hai cũng bắt đầu bàn đến bước cuối cùng, đó là kết hôn. Lâm Tiên nói với Trịnh Hào đợi đến khi căn nhà được sửa lại và đặt đầy đủ nội thất vào thì sẽ bắt đầu đám cưới. Sổ đỏ sẽ ghi tên của cả hai người, tiền đám cưới là do hai bên gia đình chi trả nên họ không phải bận tâm, nhưng sau khi cưới thì sẽ tìm cách để từ từ hoàn trả cho gia đình hai bên. Cả hai tính toán rất rạch ròi, kế hoạch cũng vô cũng hợp lý. Cứ như vậy mà ngày kết hôn cuối cùng cũng đến. Không có tình yêu rực lửa trước hôn nhân, không có nụ hôn cháy bỏng hay giọt nước mắt nuối tiếc khi cô dâu về nhà chồng, hôn lễ diễn ra rất êm đềm. Gia đình hai bên thì không phải nói cũng biết, cha mẹ của Trịnh Hào và Lâm Tiên đều vui mừng thấy rõ. Lâm Tiên và Trịnh Hào cũng rất phối hợp nắm tay nhau đi mời rượu họ hàng. Lúc được mời lên hát một bài, cha của Lâm Tiên đã ngà ngà say, ông nói. - Cả đời tôi, tự hào lớn nhất chính là sinh ra được một đứa con gái vừa giỏi giang vừa hiếu thảo như là Lâm Tiên. Hôm nay gả nó đi, tâm nguyện lớn nhất trong đời tôi cũng coi như là hoàn thành. Tiên à, cha không mong con sống giàu sang, phú quý, chỉ mong con sống hạnh phúc thôi. Lâm Tiên rưng rưng nước mắt, trong lòng cô biết rõ cha của mình mong mỏi ngày này đến như thế nào. Mấy tháng trước, Lâm Hùng đột nhiên ngất xỉu, bác sĩ nói bệnh tình của ông chuyển biến rất thất thường, không thể bị kích động. Lúc vào thăm cha, Lâm Hùng tha thiết nói ra tâm nguyện lớn nhất của mình chính là được nhìn con gái mặc váy cưới. Bởi vì muốn cha vui, Lâm Tiên chỉ đành dùng hạ sách này. Rất may là người chồng giả này của cô cũng xem như là rất tốt. Ngoại trừ việc đi đứng có chút khó coi thì không có gì để chê trách. Dù không thể bên nhau cả đời, làm bạn với người này cũng rất đáng tin. Trịnh Hào đưa khăn giấy cho cô, nhẹ nhàng nói. - Em đừng khóc, nếu không trôi đi lớp trang điểm thì sẽ khó coi lắm, dù gì thì cũng phải giả vui vẻ. Lâm Tiên biết Trịnh Hào đang an ủi mình, nhưng anh lại không giỏi ăn nói. Mấy tháng nay tiếp xúc, cô thấy anh đúng là dân kĩ sư trong truyền thuyết, rất thẳng thắn, hơn nữa cũng không biết nói mấy lời ngọt ngào. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Trịnh Hào rất chu đáo, đối xử với cô rất tốt. - Cảm ơn anh. Trịnh Hào cười cười rồi gãi đầu, sau đó hỏi tiếp. - Em có mệt không? Mặc bộ váy dài như thế này mà. Anh xin lỗi vì hôm thử váy cưới đã không đến được, nếu có anh ở đó, anh sẽ không để em mặc cái váy cồng kềnh như thế này. Trịnh Hào vừa nói vừa đẩy một cái ghế qua cho Lâm Tiên, cô ngồi xuống rồi mỉm cười nhìn anh, đôi mắt trong veo, nhìn rất động lòng người. - Không sao mà, đây là lựa chọn của em nên em sẽ không hối hận đâu. Nghe xong lời của Lâm Tiên nói, Trịnh Hào khựng lại một chút. Câu này hình như không chỉ nói về chiếc váy cưới, mà còn bao hàm cả cuộc hôn nhân giả này nữa. Đúng là mấy ngày trước khi cưới Trịnh Hào có hơi căng thẳng, không biết mình làm vậy có đúng không. Cũng có nhiều lần anh mấp mé khuyên Lâm Tiên nghĩ lại, vì lỡ đâu tìm được người thương khác, dù hai người trên pháp luật không có ràng buộc thì cô vẫn sẽ mang danh là gái đã có một đời chồng. Những lúc đó, Lâm Tiên chỉ cười cười lảng tránh. Hôm nay cô nói như vậy, anh cũng xem đó là câu trả lời cho những băn khoăn trong lòng mình. Khi tiệc đã tàn, khách đã về hết thì cũng đã hơn mười giờ tối. Gia đình hai bên đều có ý nói Trịnh Hào đưa Lâm Tiên về nhà sớm. Bà của Trịnh Hào còn cười cười vỗ vai cháu trai, cao hứng nói. - Một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng, hai đứa phải cố gắng trân trọng. Mặt của Lâm Tiên đỏ lên, Trịnh Hào cũng không biết phải đáp lại lời của bà mình như thế nào. Trên đường về nhà, Lâm Tiên lên tiếng. - Thoải mái ghê, cuối cùng thì cũng xong đám cưới, những ngày sau có thể sống thoải mái được rồi. Trịnh Hào cười cười, không để ý gì mấy mà đáp lại. - Em cảm thấy sống cùng với anh thì sẽ rất thoải mái hả? Lời này khiến cho Lâm Tiên ngượng đến nỗi không biết nên nói cái gì tiếp theo. Trịnh Hào thấy cô im lặng lại tưởng là cô đang giận dỗi. - Anh xin lỗi... Anh... - Sao lại xin lỗi chứ, em không thấy giận gì hết mà, em chỉ thấy hơi ngại thôi. Đúng thật là trước giờ em chưa từng ở chung nhà với người đàn ông khác. Bầu không khí đột nhiên trở nên yên ắng đến lạ. Trịnh Hào cũng cố gắng chạy xe nhanh hơn, chỉ hơn mười phút sau thì cả hai đã đến nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me