LoveTruyen.Me

Hoan Dao Mo Dao Ra Quy Quan Tu Tai Da

A Nhan ngồi bên giường, khép chân, tinh tế giải thích.

Minh hôn tức âm hôn, đi tìm bầu bạn cho người đã chết, trước đây nam nữ một khi đã đính hôn, nếu cả hai người không may đều mất sớm, mọi người cho rằng nếu không thay bọn họ thành hôn, thì linh hồn của người chết sẽ không thể ngủ yên, bởi vậy nhất định phải cử hành nghi thức âm hôn, đưa bọn họ hợp táng, trở thành vợ chồng.

Phong tục này xuất phát từ đời nhà Hán, nhưng thịnh nhất vào triều Nam Tống, sau đó vẫn tiếp tục kéo dài đến thời kì dân quốc, trên thực tế không chỉ có tập tục người chết gả cho người chết, mà các nhà giàu còn không tiếc hao phí một số tiền lớn để tìm người sống làm bầu bạn, vào nửa đêm, người ta thường nghe thấy tiếng kèn trống hân hoan, tân nương mặc hồng y, ôm bài vị, từ nay về sau cả đời đều không thể bước chân ra khỏi cửa nhà chồng, chưa lập gia đình đã thành quá phụ để giữ đạo hiếu.

Nghi thức tổ chức âm hôn có rất nhiều dị bản, hôn lễ bình thường đều tương tự như với người sống, vì sợ xác chết không thể bảo quản vào mùa hè, nên trình tự xác nhập cũng được giản lược rất nhiều, vẫn là bà mối tới cửa vấn danh đạp cát, song phương trao đổi ngày sinh tháng đẻ, bên nhà trai sẽ đặt sính lễ định minh phục, một nửa là tơ lụa sang quý, một nửa là phục sức bằng giấy, hai hộp trang sức, hoa tai, vòng tay, nhẫn cùng các loại đá quý khác, còn bên nhà gái thì chỉ chuẩn bị giấy tiền vàng mã, đến ngày minh hôn thì sẽ mang ra đốt.

Lâm Ngôn cùng Doãn Chu hai mặt nhìn nhau, hơn nửa ngày cũng không thể hồi phục tinh thần.

"Chờ đã... đám này rốt cuộc là phải cưới như thế nào, mà cưới ai mới được?" Lâm Ngôn xấu hổ chỉ vào mũi mình "Hắn và "ta" của mấy trăm năm trước?"

A Nhan gật đầu, biểu tình nghiêm túc "Đúng vậy, nếu nguyện vọng chưa thành của hắn là "ngươi", nếu là lúc hắn còn nhận sai người thì khi quỷ môn quan mở ra hắn mang ngươi đi, nhưng giờ hắn đã khôi phục kí ức, vậy chỉ sợ nhất định phải là người kia mới được."

Lâm Ngôn cười khổ "Dù sao thì ta cũng đã luân hồi mười kiếp, nào có phải là người mà hắn đang chờ?"

"Người, người không có, nhưng thi cốt nhất định vẫn còn, tính ra thì bọn họ cũng là lưỡng tình tương duyệt, chưa lập gia đình đã chết, vậy phải ấn theo cổ lễ mà kết hôn hợp táng."

Doãn Chu cũng cảm thấy bất khả tư nghị "Này chẳng phải là quá qua loa có lệ? Không tìm được chính là không tìm được, bây giờ chỉ cần bài vị liền nhận định người kia đã gả cho hắn, là suy nghĩ của con nít ba tuổi sao..."

A Nhan trừng mắt nhìn hắn, Doãn Chu không tình nguyện lẩm bẩm nói xin lỗi.

"Kì, kì thật, suy nghĩ của quỷ đơn thuần hơn con người nhiều lắm, có oán báo oán, có ân bán ân, lúc, lúc trước ta có nghe sư phụ kể, ngày xưa có một đôi vợ chồng son, người chồng bị tai nạn gian thông qua đời, vào ngày cúng thất, người vợ hứa nguyện nói muốn người chồng trở về, linh hồn nghe xong liền thật sự về nhà, mỗi đêm đều xuất hiện với gương mặt đầy máu, người vợ bị dọa ốm liệt giường, van vái nói không bao giờ muốn nhìn thấy hắn nữa, hắn mới bỏ đi đầu thai."

"Nếu chuyện này xảy ra với một người sống thì sẽ khiến người đó rất khó xử." A Nhan chớp mắt "Ta cũng không biết biện pháp này có hữu dụng hay không, nhưng chỉ có thể thử xem."

Lâm Ngôn trầm mặc một hồi "Đồng quan cộng huyệt, ta tin hợp táng có thể khiến người chết ngủ yên."

"Nghe đồn có một người thăng chức, chuyển sang nhà mới, sân sau có quỷ hàng đêm sênh ca kêu khóc không thôi, khiến cả nhà đều kinh hãi, chủ nhân đào xới hậu viện tìm được hai chiếc quan tài hợp táng, năm dài tháng rộng địa chất thay đổi, hai chiếc quan tài bị cách nhau mấy thước, lúc còn sống cảm tình của hai người rất tốt nên không muốn bị chia lìa, cho nên hàng đêm đều khóc than, chủ nhân làm theo lời thầy phong thủy hợp táng hai người một lần nữa, quả thật về sau không còn bị quấy phá." Lâm Ngôn thản nhiên nói "Đáng tiếc hợp táng không thực tế, trộm thi cốt của hắn ta sẽ ngồi tù, còn "ta"
lại không biết lưu lạc nơi đâu."

"Cũng không cần, không nhất định phải có hài cốt của hắn, chúng ta chỉ cần trực tiếp dẫn âm hồn của hắn đến chỗ "ngươi" an táng, làm lễ bái đường thành thân là được, hiện tại chỉ còn thiếu địa điểm an táng "ngươi" nữa thôi."

Doãn Chu chịu không được, xì một tiếng bật cười, vỗ vỗ bả vai Lâm Ngôn "Ngươi hạ táng ở đâu vậy?! Cương thi Tiểu Lâm Tử, đến nhảy một cái cho anh xem."

Lâm Ngôn lườm Doãn Chu, không rảnh để ý đến hắn, suy tư nói "Ý ngươi là, chúng ta đi tìm mộ của "ta", đào hài cốt "ta" lên, gả cho hắn?"

A Nhan thở dài, buồn bã nói "Hắn bất quá cũng chỉ muốn gặp lại người nọ, chúng ta nên thỏa mãn tâm nguyện này."

Lâm Ngôn suy nghĩ một hồi nhíu mày "Không phải là ta không đồng ý, người với người, dù cho tình cảm có tốt đế đâu thì cũng sẽ trải qua sinh ly tử biệt, ta chỉ cảm thấy Tiêu Úc người này tâm cao khí ngạo, không giống như sẽ vì một hôn ước mà ép buộc bản thân thành cái dạng này."

A Nhan lấy máy ảnh ra, lật xem lại những ảnh chụp, trong hình là xương khô cùng vật bồi táng, phóng đại lên xem liền khiến người ta xúc mục kinh tâm.

"Vật phẩm bồi táng đa phần đều là ngọc bội, lược gỗ, hôn phục, tất cả đều có một đôi, nếu không có di nguyện của chủ nhân thì người hạ táng sẽ không làm như vậy, ta cảm thấy có thể nắm chắc bảy tám phần."

Doãn Chu nghe nghe liền cảm thấy nhàm chán, kéo ghế ngồi xuống, tựa cằm vào lưng ghế, ngáp một cái "Dù sao thì cũng không có cách nào khác, chúng ta tổng không thể ngồi chồm hổm ngắm quan tài đến sáng như hôm qua."

"Chuyện này ta không làm chủ được, có nguyện ý hay không thì phải hỏi hắn." Lâm Ngôn nhìn Tiêu Úc.

Con quỷ không trả lời, Lâm Ngôn cũng bắt đầu do dự, tiểu hồ ly ăn hết thịt thỏ, ôm cái bụng tròn vo chạy đến chỗ Tiêu Úc, miệng dính đầy máu cùng lông tơ, Lâm Ngôn nhìn không được, chặn giữa đường, bế hồ ly lên nghiêm giọng giáo huấn "Ngươi bẩn muốn chết, đi qua một bên chờ, chờ ngươi tắm rửa sạch sẽ xong rồi lại cọ hắn."

Doãn Chu đầy mặt cười gian "Đang đang răn dạy con trai của các ngươi sao?"

Lâm Ngôn đỏ mặt, thuận tay ném con hồ ly đi, tiểu gia hỏa rơi xuống đất lăn một vòng, bất mãn dùng ống quần của hắn lau miệng, quần bò bị cọ hiện lên những đốm máu đỏ sậm.

Cả phòng đều bị hành động ngây ngốc của nó chọc cười.

Doãn Chu cùng hai A Nhan trở về phòng, Lâm Ngôn dùng sức kéo màn, ôm gối ngồi bên giường ngẩn người, chỉ trong vòng một ngày mà đã xảy ra quá nhiều chuyện, cơ hồ khiến hắn vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh, hắn thậm chí còn kinh ngạc tại sao mình còn có thể nở nụ cười, nhưng mà khi mọi người đều rời đi, chỉ còn lại một mình hắn, thì bi ai lại mạnh mẽ trỗi dậy, áp lực đến mức làm người ta không thể thở nổi.

Vô luận như thế nào cũng không nghĩ đến mọi chuyện sẽ đi đến nước này, tại đây, trong một khu trấn xa lạ, ở trong một căn phòng không quen, hắn và người mình yêu, cùng nhau thảo luận hôn sự của người yêu cùng kẻ khác, trớ trêu thay lại do chính tay mình lo liệu, giống như bị một con dao hung hăng đâm vào tim, mà vẫn phải mỉm cười, nói không sao.

Ngoài cửa sổ, tiếng người ồn ào náo nhiệt, leng keng leng keng một loạt tiếng chuông vang lên "Mài kéo đây~" Thanh âm khàn khàn từ dưới lầu truyền đến, lúc gần lúc xa, khu trấn nhỏ tấp nập giống như đến từ thế giới bên kia.

"Ngươi nghĩ như thế nào?" Trầm mặc hồi lâu, Lâm Ngôn mở miệng hỏi.

"Dẫn ta đi gặp hắn." Tiêu Úc bắt lấy cánh tay Lâm Ngôn, khàn giọng nói "Ta muốn gặp hắn."

Lâm Ngôn chết lặng ừ một tiếng, sau một lúc lâu mới quay đầu lại nhìn vào mắt con quỷ, cười khổ nói "Ngươi nhất định rất yêu hắn."

"Ta mệt rồi, muốn ngủ." Nói xong liền nhích người qua bên phải, chừa lại một chỗ trống "Ngươi cũng nghỉ ngơi đi, ngày mai tính tiếp, giường ở đây rất lớn, hắn sẽ không tức giận đâu."

Mí mắt nặng trịch như chì, rõ ràng là chỉ cách một bức màn, nhưng vẫn bị ánh nắng chiếu vào đau xót.

Tiêu Úc đứng bên giường bất động, hắn đứng thật lâu, trong mắt tràn đầy đau lòng cùng thất vọng.

Đau lòng cho người khác, mà thất vọng là về chính mình.

Lâm Ngôn đột nhiên bị chọc giận, không nhịn được nữa, hung hăng ném gối về phía hắn "Ngươi không chọc ta không được sao? Ta đã nhân nhượng đến mức này ngươi còn không hài lòng, chẳng lẽ muốn ta giả làm người khác động phòng với ngươi?"

Hắn đã cố gắng chống đỡ để người khác không nhìn ra rằng mình bị vứt bỏ, bị kiêu ngạo cùng tự tôn lấn át, không cho phép lộ ra vẻ yếu đuối trong lòng, nước mắt than khóc đều bị xem nhẹ, trái tim trở nên lý trí mà kiên cường, hệt như một đầu đạn hạt nhân, vô kiên bất tồi (sức mạnh vô địch).

Năm ngón tay siết chặt drap giường.

Trong lòng nghĩ gì thì chỉ có bản thân mình biết, không phải là không hy vọng Tiêu Úc quay đầu lại liếc nhìn hắn một cái, nhưng hắn không rảnh, hắn rất bận rộn, chỉ có thể giãy dụa trong vội vàng.

Tiêu Úc thở dài, ngồi bên mép giường ôm Lâm Ngôn vào lòng, hai tay quàng qua bờ vai hắn, cái ôm rộng lớn lại làm cho lòng người hoảng hốt, Lâm Ngôn không chịu, dùng sức đẩy Tiêu Úc ra, nhưng thân thể Tiêu Úc lại vững chãi như núi, mỗi lần phản kháng đều không có tác dụng, cuối cùng Lâm Ngôn chỉ có thể cắn răng, hung hăng đấm vào lưng Tiêu Úc.

Trong nháy mắt liền trở nên yếu đuối vô lực "Lần trước, ta làm một giấc mộng, trong mơ ta thấy ngươi đi cưới người khác..."

"Ta cưới ai?" Tiêu Úc kinh ngạc hỏi.

"Đại tiểu thư của viên ngoại cách vách, ngươi nói muốn ta đốt quần áo trẻ con cho ngươi."

Tiêu Úc không phúc hậu cười ra tiếng.

"Ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, ta phải làm sao bây giờ, ngươi bảo ta phải làm sao bây giờ?" Hai tay liên tục dùng sức đánh, hận không thể đấm đến biến dạng, ồn ào một trận sau đó gắt gao ôm lấy eo Tiêu Úc, vùi mặt vào vai hắn, cả người phát run, từ phía sau nhìn qua, quả thật giống như đang nôn mửa.

Tiêu Úc mặc hắn hồ nháo, không phản đối cũng không trấn an, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói "Lâm Ngôn, ngươi biết rõ loại tư vị này sao, khi ngươi mở to mắt ra, vĩnh viễn chỉ có bóng đêm, ngày xưa Lưu Linh mua rượu, nốc cạn ba chung Đỗ Khang, liền say ba năm, chính là ta không giống, vì mỗi ngày ta đều thanh tỉnh, trơ mắt nhìn thân thể của mình thối rữa bốc mùi, ngươi sợ không muốn nhìn, nhưng ta lại phải chứng kiến cảnh đó suốt năm trăm năm, chỉ nhớ rõ phải chờ đợi một người, mà người nọ lại chưa từng trở về."

"Rốt cuộc đến một ngày ta gặp lại người xưa, trong lòng tràn đầy vui mừng, không nghĩ tới chỉ qua một giấc mộng dài, thì tất cả đã hoàn toàn thay đổi, nơi nơi đều là những người cùng cảnh vật lạ lẫm, ngươi biết rõ ta tên là Tiêu Úc, nhưng cái tên Tiêu Úc này, chỉ có ngươi mới có thể gọi, ai lại chấp nhận để người khác gọi thẳng tục danh của mình?"

"Thời nay ai còn so đo chuyện gọi danh vẫn là tự... Ngươi cảm thấy ta đáng sợ, nhưng ta bất quá cũng chỉ là một kẻ dư thừa, mỗi ngày chịu đựng ánh mặt trời thiêu đốt, dương khí bức người, ở lì một chỗ không đi?" Ánh mắt của con quỷ trở nên sắc bén "Tại sao ngươi không phải là hắn?"

"Ngươi đây là đang trách ta sao?" Lâm Ngôn ngẩng đầu, khịt khịt, ủy khuất nói "Ngươi đã không cần còn trách ta, ai dạy ngươi bá đạo như vậy, ta làm thịt hắn."

Tiêu Úc gác chân lên, tựa vào đầu giường, một bộ công tử phong lưu, dương quang rọi vào mặt hắn, khiến cho làn xa tái nhợt có chút sinh khí, một gốc cây tùng, một tấm giấy Tuyên thành cùng ngọc bội, sa trướng che lấp thời gian.

"Ta chỉ muốn gặp lại hắn một lần, cho dù hắn đã biến thành xương khô, nhưng cũng là cố nhân duy nhất mà ta có thể tìm đến"

Chợt nghe cố nhân đến, dường như cố nhân đã đến, nhưng cuối cùng vẫn không thấy cố nhân, từ nay về sau người kia trải qua luân hồi không rõ tung tích, duyên nợ thế nào cũng nên hết, này quả thật là điều đáng buồn đối với một con quỷ vừa thức tỉnh, hắn không hy vọng xa vời có thể tục duyên, hắn chỉ đang khẩn cầu Lâm Ngôn dẫn hắn đi gặp người yêu đã chết đi từ hàng trăm năm trước mà mình luôn tưởng nhớ.

Lâm Ngôn nhìn hắn, bỗng cảm thấy như mình rất thấu hiểu hắn, bọn họ đều cùng một loại người, ở trong dòng người tấp nập, trước mặt hắn là một đám đông, còn trước mặt Tiêu Úc, là một thế giới xa lạ.

Chỉ cần một chút an ủi cùng lý giải là có thể tiếp tục chống đỡ, thật vất vả mới gặp được nhau, nắm trong tay còn chưa kịp ấm đã bị xói mòn.

"Còn ta thì sao?" Lâm Ngôn nắm lấy vạt áo của hắn, không cam lòng nói "Còn những điều mà ngươi đã đáp ứng ta thì sao?"

Tiêu Úc nhìn hắn, nhìn thật lâu, nhưng lại không nói lời nào.

Lâm Ngôn lắc đầu "Đã hiểu."

Hắn vội vàng che giấu vẻ luống cuống của mình, cười nói "Không sao, ngươi đi rồi thì ta vẫn còn người khác, dù sao thì ta cũng không kiên nhẫn như ngươi, chờ một người đến mấy trăm năm, ngày mai ta liền không thích ngươi, thật đó, những ngày sau, ngươi xem rồi đi đi."

"Chờ tỉnh ngủ, chúng ta đi đến tiệm may, tiệm hàng mã, chúng ta cũng xem như là có quen biết, ta nhất định sẽ thay ngươi tổ chức hôn lễ này."

Tro bụi lơ lửng trong không khí, thời gian nặng nề trôi qua, bên phòng bọn Doãn Chu cũng không có động tĩnh, đoán chừng là đã ngủ say, Lâm Ngôn lăn qua lăn lại, khều khều tay áo Tiêu Úc, nhẹ giọng nói "Ngươi ôm ta được không?"

Tiêu Úc không trả lời, chỉ ngả người xuống, nằm song song với Lâm Ngôn, thân thủ ôm lấy eo hắn, không khác gì những lúc bình thường.

Tiếng hít thở đều đều thủy chung vẫn không có vang lên, Tiêu Úc cọ môi lên mặt hắn "Ngủ không được?"

Lâm Ngôn gật đầu, quay sang nói "Chúng ta nói chuyện đi."

Dưới lầu không biết con cái nhà ai đang chơi trống bỏi, lắc lắc lắc, lắc lắc lắc, bị người lớn răn dạy hai câu, tựa hồ bị tịch thu đồ chơi, đứa trẻ oa oa khóc lớn, thanh âm to rõ trong suốt.

Lâm Ngôn nhịn không được cười, gối đầu lên ngực Tiêu Úc, ôn nhu nói "Thứ này lúc trước ta rất thích, hiện tại còn giữ lại một cái, thời các ngươi có sao?"

"Có."

"Ngươi xem, tính ra thì giữa chúng ta cũng không quá khác biệt" Lâm Ngôn nói "Kể chuyện của ngươi đi, cái gì cũng được."

Tiêu Úc hơi hơi kinh ngạc, tập trung tinh thần, sau đó nhẹ nhàng nói "Ngày ta đi, trời mưa rất to, rất ít người đi đưa ma, hắn đỡ quan tài, ta một đường đi theo..."

"Tiêu Úc, danh Úc, tự Tử Thanh, Ngạn chỉ đinh lan, úc úc thanh thanh, chỉ cây cối tươi tốt."

"Ta lại nghĩ đến "Tử Khâm", thanh thanh tử bội, túng ta không hướng, tử ninh không đến." Lâm Ngôn phốc một tiếng bịt miệng lại, Tiêu Úc lắc đầu nói không sao.

"Vậy chúng ta phải xưng tên tự, không xưng thể danh?"

"Ân." Tiêu Úc gác cằm lên vai Lâm Ngôn, ngữ điệu ôn nhu "Tùy ngươi, lúc trước ngươi cũng không theo quy cũ..."

Trong lòng Lâm Ngôn chợt lãnh, Tiêu Úc ý thức được mình lỡ lời, im lặng không nói nữa.

"Thôi." Lâm Ngôn tránh thoát khỏi tay Tiêu Úc, quay người đi, tiểu hồ ly vô tâm vô phế, ăn no liền nằm trên giường ngủ say, một thân sũng nước, là do nó tắm rửa xong không chịu lau khô, cái bụng phủ khăn, trên đất đều là nước, Lâm Ngôn vừa động liền làm nó tỉnh, chen vào giữa hai người, cọ cọ lên người Tiêu Úc, rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp.

"Nó còn nhỏ, chưa đầy hai trăm tuổi, là một con hồ yêu."

Lâm Ngôn sợ tới mức thiếu chút nữa đã ngã xuống giường.

"Chúng ta, chúng ta vẫn là nói về chuyện của vị kia đi." Lâm Ngôn kinh hồn chưa định, trong lòng thầm than không biết gần đây như thế nào mà toàn gặp phải ma quỷ với yêu tinh, sau này không chừng còn gặp được thần tiên, "Bái đường thì cũng phải biết ngươi muốn cưới ai, ngươi, ngươi còn nhớ rõ tên hắn sao, con cái nhà ai, bao nhiêu xuân xanh, để ta còn đi tìm bà mối."

Hết chương 51

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me