Hoan Dong Nhan Hi Trung Tong Chu Nha Ta Ma Nguoi Dam Ngan Can
Màn đêm buông xuống cũng là thời gian gia chủ cùng các môn sinh trong gia tộc đi săn đêm. Lần này theo tư liệu của tứ sư đệ Giang Phong để lại trước khi đi Trung Nguyên có ghi chép trong vùng Tà Hoả sơn có một con yêu thú lộng hành gây hại cho người dân xung quanh, làm ảnh hưởng đến mùa màng thu hoạch. Giang tông chủ đêm nay dẫn đoàn môn sinh nhà mình chính là đi đến vùng núi này, cách Vân Mộng khoảng hai mươi dặm về phía Bắc. Ngay từ khi đứng ở bìa rừng, Giang Tuệ cùng Giang Việt đã cảm nhận được một luồng oán khí mạnh mẽ xuất hiện, bọn họ quay lại nhìn Giang Trừng, hắn cũng gật đầu. Sau đó Giang Trừng nói với các môn sinh còn lại:
- Hết thảy phải cẩn thận, nơi đây tích tụ nhiều oán khí nguy hiểm!Tà khí trước mặt họ còn nguy hiểm hơn những gì mà Giang Phong viết trong sách, vì vậy đây không thể coi là một cuộc săn đêm bình thường nữa. Để bảo vệ an nguy cho môn sinh, Giang Trừng dự định để Giang Tuệ ở lại trông chừng các đệ tử, còn mình cùng đại đệ tử Giang Việt đi vào trong rừng săn yêu thú. Nhưng xui làm sao Giang Việt không am hiểu thuật truy vết bằng nhị muội của hắn, và cũng vì nàng năn nỉ nằng nặc đòi đi theo cho thoả đam mê săn thú sau một tháng "ăn chay" cho nên đại đệ tử Giang Việt tự Thịnh Hàm của chúng ta phải đứng ngoài bìa rừng trông chừng các môn sinh còn lại và chờ đợi pháo cứu viện trong rừng phát ra.
< Nội tâm Giang Việt: Muội không được săn thú ta cũng không được săn mà, tại sao giờ muội được đi ta lại phải ở đây TvT , biết dị hồi đó chăm chỉ học truy tinh thuật rồi!!!>
- Ta nói ta có thể hữu dụng hơn đại sư huynh mà tông chủ không tin, giờ người thấy chưa tông chủ, Giang Tuệ ta không hề yếu đuối a - Giang Tuệ vừa đi vừa vỗ ngực tự hào
- Tập trung vận chuyển linh lực đi đừng nhiều lời, không ta ném ngươi ra ngoài rừng rồi đem Giang Việt thay thế - Giang Trừng nhăn mặt nhăn mày gắt gỏng nói
Trong rừng, nhờ có ánh sáng tử sắc dẫn đường được nhờ hấp thụ linh lực của Giang Tuệ, đây là thuật gia truyền của Giang gia, vì được hấp thụ linh lực của người sử dụng, linh lực biến thành tử quang có khả năng dẫn đường cho người sử dụng nó. Càng đi sâu vào trong, oán khí càng nặng, khiến tử quang mờ nhạt đi và dần mất phương hướng làm cho hai người khó khăn di chuyển. Khi đến một nơi, đột nhiên tử quang vụt tắt, vận dụng linh lực cỡ mấy cũng không thể thắp sáng. Hai người dừng lại, phong bế linh lực thăm dò tình hình xung quanh. Bỗng có một tiếng gầm vang lên trước mặt họ, từ trong bụi cây phía trước nhảy ra một con quái vật mang hình dạng của gấu rừng, đôi mắt nó đỏ ngàu căm phẫn, miệng nó đầy dính máu tươi, bao bọc xung quanh nó là một lớp tà khí dày đặc, nhất là ở móng vuốt đen kịt to lớn. Nó hướng về phía Giang Trừng và Giang Tuệ gầm lên một tiếng rồi chạy đến định cào hai người. Cả hai vận linh lực nhảy lên cành đây gần đó nhanh nhẹn né được móng vuốt của yêu thú. Tử Điện của Giang Trừng lóe lên đánh bay đòn tấn công tiếp theo của con gấu nhưng nó không có cảm giác đau đớn, ngược lại còn nhổ cây sau lưng nó ném về phía Giang Trừng. Tử Điện lần nữa chẻ đôi cây gỗ hất rồi hất ngược về phía con gấu, rồi nhân cơ hội này làn roi điện tử sắc trói chặt lại con yêu thú không cho nó có cơ hội tấn công, nó càng cố gắng vùng vẫy thì roi quấn quanh người nó càng siết lại. Giang Trừng dùng linh lực giữ chặt con gấu, quay đầu lại ra hiệu cho Giang Tuệ, nàng hiểu ý rút Bách Liên bên hông nhảy lên định chặt đứt móng vuốt của con gấu. Nhưng kiếm còn chưa chạm đến bộ móng nó thì lập tức kiếm và người cùng bị đánh bật trở lại mất phương hướng đâm vào tảng đá rồi rơi xuống đất.- A Tuệ! - Giang Trừng lo lắng la lên- Ta không sao. - Giang Tuệ lau vết máu trên miệng, gắng gượng đứng dậy - Trên móng vuốt của yêu thú là chỗ tích tụ tà khí nhiều nhất, và vì vậy nên tà khí ở chỗ đó như một lớp màng bảo vệ cho nó. Linh lực ta không đủ nên không thể tấn công vào nơi đó........Tông chủ!! Cẩn thận!!!Thừa dịp Giang Trừng đang nhìn về phía Giang Tuệ không để ý, con yêu thú vùng vẫy thoát khỏi sự trói buộc của Tử Điện khiến Giang Trừng không kịp trở tay, nó nắm lấy Tử Điện định hất Giang Trừng té xuống dưới. Nhưng Giang Trừng mạnh mẽ giữ chặt Tử Điện giật lại về phía mình rồi nhảy xuống chỗ Giang Tuệ, đồng thời tạo một kết giới nhỏ màu tím bảo vệ hai người. Con gấu mất kiểm soát mắt giận dữ đánh vào kết giới. Như nhớ ra một điều gì, Giang Trừng nói:- A Tuệ! Trên đường về trong lần đi Miêu Cương vừa rồi, ngươi có nhắc đến việc được trưởng làng tặng cho một vài lá bùa nổ phải không?- Đúng rồi tông chủ - Giang Tuệ lấy ra trong áo hai đoản đao cột sẵn lá bùa đưa cho Giang Trừng.- Ta có hai lá- Bây giờ ngươi đánh lạc hướng yêu thú, còn ở đằng sau ta dùng bùa nhân cơ hội ghim vào nó - Giang Trừng nhận lấy bùa nổ từ Giang Tuệ, bày kế- Được - Giang Tuệ suy nghĩ một lúc rồi nói - Nhưng ngài phải cẩn thậnGiang Trừng gật đầu, thu lại kết giới, di chuyển thật nhanh tránh khỏi tầm mắt của yêu thú. Còn Giang Tuệ đứng trước mặt nó tung ra hư chiêu, cũng như né khỏi các đòn tấn công của con gấu khổng lồ, dụ nó tập trung đánh với mình. Trong khi đó Giang Trừng đã đứng sau lưng con gấu, vận linh lực vào hai đoản đao nhắm chính xác về hai cánh tay nó ném. Vì đang bận giao chiến với Giang Tuệ nên cánh tay của con yêu thú chuyển động liên tục nên đoản đao chỉ kịp ghim vào một bên cánh tay nó, đoản đao còn lại may mắn trúng vào vùng lưng. Sau khi ném đao, Giang Trừng nhanh chóng chạy về phía trước kéo Giang Tuệ ra xa một chút. Bùm!!! Tiếng nổ chấn động cả cánh rừng. Một cánh tay của nó rơi xuống, ma khí trên bộ móng cũng biến mất, phần lưng của nó bị rách, bắn ra một vùng đầy máu tươi. Con quái thú thấy mình bị đả thương càng trở nên dữ dằn, nó không ngừng tấn công về phía Giang Trừng bằng cánh tay còn lại. Mặc dù mất cánh tay nhưng dường như oán khi đã dồn về cánh tay còn lại tạo nên một sức mạnh đáng gờm. Từng móng vuốt như là lưỡi kiếm sắc bén vồ lấy như muốn bẻ gãy Tam Độc. Mặc dù linh lực của Giang Trừng cũng thuộc loại cực kỳ mạnh trong Tu chân giới nhưng do mấy hôm nay lao đầu vào công việc nên sức khỏe của hắn bị giảm sút, hắn bây giờ thủ là chính không thể tấn công. Năm cái móng vuốt kia cứ tiếp tục cuồng bạo mà đánh Giang Trừng, rồi nó tụ oán khí ở móng giữa đánh thật mạnh vào Tam Độc đem người và kiếm mất phương hướng bay ra đằng sau. Giang Trừng phụt ra ngúm máu tươi, chống kiếm cố gắng gượng dậy, thấy móng vuốt đang lao tới mình, hắn chuẩn bị tư thế tiếp tục chống trả. Bỗng có hai đạo quang sáng chói bay thẳng tới đâm vào người con yêu thú, rồi sau đó như có một sợi dây trói đỏ rực siết con yêu thú lại khiến nó không thể vùng vẫy, nhưng nó vẫn gầm gừ . Rồi tiếp đó lại có một tiếng sáo cất lên nhẹ nhàng thanh khiết làm con gấu đang cố gắng giãy giụa bỗng nhiên ngừng lại, rồi như một đứa ngáo đá, mắt con yêu thú mất đi sắc đó thẫm rồi từ từ nhắm lại, rồi lúc sau, con yêu thú gục xuống bất động.Chứng kiến một màn này, Giang Tuệ hết sức kinh ngạc, nhưng chợt nhớ đến tông chủ nhà mình liền chạy ra chỗ hắn. Nhưng nàng vừa đứng dậy thì đã có một nam nhân bạch y nhanh chóng đến đỡ lấy Giang Trừng, lo lắng nhìn vết thương trên tay hắn.- Lam Hi Thần..- Giang Trừng gọi tên nam nhân ấy rồi ngã vào lòng y.- Vãn Ngâm! Ngươi không sao chứ? Sao lại để bị thương thế này - Để Giang Trừng dựa vào người mình, Lam Hi Thần nhẹ nhàng đưa cánh tay hắn nhìn sơ qua vết thương, y thở ra một hơi nhẹ nhõm - May mắn là không ảnh hưởng đến tính mạng.- Ta đã nói rồi, không chết được! - Giang Trừng nằm gọn trong lòng y mệt mỏi nói - Chỉ do mấy ngày nay không kịp nghỉ ngơi đủ nên mới vô ý bị đả thương thôi.- Ngươi lại vùi đầu vào công vụ nữa? - Lam Hi Thần nét mặt không còn ôn hòa - Tại sao ngươi lại không nghe lời ta, Vãn Ngâm ngươi là đang khiến ta đau khổ đúng không?- Ồn ào quá Lam Hoán - Giang Trừng nhăn mặt - Ta đã nói là không sao...ưm- Đừng nói gì nữa, ta mang ngươi về trị thương - Lam Hi Thần đặt ngón tay thon dài của y lên miệng Giang Trừng ngăn không cho hắn nói. Sau đó y ôm lấy Giang Trừng đang đỏ mặt ngự kiếm bay thẳng về Liên Hoa Ổ.
- Hết thảy phải cẩn thận, nơi đây tích tụ nhiều oán khí nguy hiểm!Tà khí trước mặt họ còn nguy hiểm hơn những gì mà Giang Phong viết trong sách, vì vậy đây không thể coi là một cuộc săn đêm bình thường nữa. Để bảo vệ an nguy cho môn sinh, Giang Trừng dự định để Giang Tuệ ở lại trông chừng các đệ tử, còn mình cùng đại đệ tử Giang Việt đi vào trong rừng săn yêu thú. Nhưng xui làm sao Giang Việt không am hiểu thuật truy vết bằng nhị muội của hắn, và cũng vì nàng năn nỉ nằng nặc đòi đi theo cho thoả đam mê săn thú sau một tháng "ăn chay" cho nên đại đệ tử Giang Việt tự Thịnh Hàm của chúng ta phải đứng ngoài bìa rừng trông chừng các môn sinh còn lại và chờ đợi pháo cứu viện trong rừng phát ra.
< Nội tâm Giang Việt: Muội không được săn thú ta cũng không được săn mà, tại sao giờ muội được đi ta lại phải ở đây TvT , biết dị hồi đó chăm chỉ học truy tinh thuật rồi!!!>
- Ta nói ta có thể hữu dụng hơn đại sư huynh mà tông chủ không tin, giờ người thấy chưa tông chủ, Giang Tuệ ta không hề yếu đuối a - Giang Tuệ vừa đi vừa vỗ ngực tự hào
- Tập trung vận chuyển linh lực đi đừng nhiều lời, không ta ném ngươi ra ngoài rừng rồi đem Giang Việt thay thế - Giang Trừng nhăn mặt nhăn mày gắt gỏng nói
Trong rừng, nhờ có ánh sáng tử sắc dẫn đường được nhờ hấp thụ linh lực của Giang Tuệ, đây là thuật gia truyền của Giang gia, vì được hấp thụ linh lực của người sử dụng, linh lực biến thành tử quang có khả năng dẫn đường cho người sử dụng nó. Càng đi sâu vào trong, oán khí càng nặng, khiến tử quang mờ nhạt đi và dần mất phương hướng làm cho hai người khó khăn di chuyển. Khi đến một nơi, đột nhiên tử quang vụt tắt, vận dụng linh lực cỡ mấy cũng không thể thắp sáng. Hai người dừng lại, phong bế linh lực thăm dò tình hình xung quanh. Bỗng có một tiếng gầm vang lên trước mặt họ, từ trong bụi cây phía trước nhảy ra một con quái vật mang hình dạng của gấu rừng, đôi mắt nó đỏ ngàu căm phẫn, miệng nó đầy dính máu tươi, bao bọc xung quanh nó là một lớp tà khí dày đặc, nhất là ở móng vuốt đen kịt to lớn. Nó hướng về phía Giang Trừng và Giang Tuệ gầm lên một tiếng rồi chạy đến định cào hai người. Cả hai vận linh lực nhảy lên cành đây gần đó nhanh nhẹn né được móng vuốt của yêu thú. Tử Điện của Giang Trừng lóe lên đánh bay đòn tấn công tiếp theo của con gấu nhưng nó không có cảm giác đau đớn, ngược lại còn nhổ cây sau lưng nó ném về phía Giang Trừng. Tử Điện lần nữa chẻ đôi cây gỗ hất rồi hất ngược về phía con gấu, rồi nhân cơ hội này làn roi điện tử sắc trói chặt lại con yêu thú không cho nó có cơ hội tấn công, nó càng cố gắng vùng vẫy thì roi quấn quanh người nó càng siết lại. Giang Trừng dùng linh lực giữ chặt con gấu, quay đầu lại ra hiệu cho Giang Tuệ, nàng hiểu ý rút Bách Liên bên hông nhảy lên định chặt đứt móng vuốt của con gấu. Nhưng kiếm còn chưa chạm đến bộ móng nó thì lập tức kiếm và người cùng bị đánh bật trở lại mất phương hướng đâm vào tảng đá rồi rơi xuống đất.- A Tuệ! - Giang Trừng lo lắng la lên- Ta không sao. - Giang Tuệ lau vết máu trên miệng, gắng gượng đứng dậy - Trên móng vuốt của yêu thú là chỗ tích tụ tà khí nhiều nhất, và vì vậy nên tà khí ở chỗ đó như một lớp màng bảo vệ cho nó. Linh lực ta không đủ nên không thể tấn công vào nơi đó........Tông chủ!! Cẩn thận!!!Thừa dịp Giang Trừng đang nhìn về phía Giang Tuệ không để ý, con yêu thú vùng vẫy thoát khỏi sự trói buộc của Tử Điện khiến Giang Trừng không kịp trở tay, nó nắm lấy Tử Điện định hất Giang Trừng té xuống dưới. Nhưng Giang Trừng mạnh mẽ giữ chặt Tử Điện giật lại về phía mình rồi nhảy xuống chỗ Giang Tuệ, đồng thời tạo một kết giới nhỏ màu tím bảo vệ hai người. Con gấu mất kiểm soát mắt giận dữ đánh vào kết giới. Như nhớ ra một điều gì, Giang Trừng nói:- A Tuệ! Trên đường về trong lần đi Miêu Cương vừa rồi, ngươi có nhắc đến việc được trưởng làng tặng cho một vài lá bùa nổ phải không?- Đúng rồi tông chủ - Giang Tuệ lấy ra trong áo hai đoản đao cột sẵn lá bùa đưa cho Giang Trừng.- Ta có hai lá- Bây giờ ngươi đánh lạc hướng yêu thú, còn ở đằng sau ta dùng bùa nhân cơ hội ghim vào nó - Giang Trừng nhận lấy bùa nổ từ Giang Tuệ, bày kế- Được - Giang Tuệ suy nghĩ một lúc rồi nói - Nhưng ngài phải cẩn thậnGiang Trừng gật đầu, thu lại kết giới, di chuyển thật nhanh tránh khỏi tầm mắt của yêu thú. Còn Giang Tuệ đứng trước mặt nó tung ra hư chiêu, cũng như né khỏi các đòn tấn công của con gấu khổng lồ, dụ nó tập trung đánh với mình. Trong khi đó Giang Trừng đã đứng sau lưng con gấu, vận linh lực vào hai đoản đao nhắm chính xác về hai cánh tay nó ném. Vì đang bận giao chiến với Giang Tuệ nên cánh tay của con yêu thú chuyển động liên tục nên đoản đao chỉ kịp ghim vào một bên cánh tay nó, đoản đao còn lại may mắn trúng vào vùng lưng. Sau khi ném đao, Giang Trừng nhanh chóng chạy về phía trước kéo Giang Tuệ ra xa một chút. Bùm!!! Tiếng nổ chấn động cả cánh rừng. Một cánh tay của nó rơi xuống, ma khí trên bộ móng cũng biến mất, phần lưng của nó bị rách, bắn ra một vùng đầy máu tươi. Con quái thú thấy mình bị đả thương càng trở nên dữ dằn, nó không ngừng tấn công về phía Giang Trừng bằng cánh tay còn lại. Mặc dù mất cánh tay nhưng dường như oán khi đã dồn về cánh tay còn lại tạo nên một sức mạnh đáng gờm. Từng móng vuốt như là lưỡi kiếm sắc bén vồ lấy như muốn bẻ gãy Tam Độc. Mặc dù linh lực của Giang Trừng cũng thuộc loại cực kỳ mạnh trong Tu chân giới nhưng do mấy hôm nay lao đầu vào công việc nên sức khỏe của hắn bị giảm sút, hắn bây giờ thủ là chính không thể tấn công. Năm cái móng vuốt kia cứ tiếp tục cuồng bạo mà đánh Giang Trừng, rồi nó tụ oán khí ở móng giữa đánh thật mạnh vào Tam Độc đem người và kiếm mất phương hướng bay ra đằng sau. Giang Trừng phụt ra ngúm máu tươi, chống kiếm cố gắng gượng dậy, thấy móng vuốt đang lao tới mình, hắn chuẩn bị tư thế tiếp tục chống trả. Bỗng có hai đạo quang sáng chói bay thẳng tới đâm vào người con yêu thú, rồi sau đó như có một sợi dây trói đỏ rực siết con yêu thú lại khiến nó không thể vùng vẫy, nhưng nó vẫn gầm gừ . Rồi tiếp đó lại có một tiếng sáo cất lên nhẹ nhàng thanh khiết làm con gấu đang cố gắng giãy giụa bỗng nhiên ngừng lại, rồi như một đứa ngáo đá, mắt con yêu thú mất đi sắc đó thẫm rồi từ từ nhắm lại, rồi lúc sau, con yêu thú gục xuống bất động.Chứng kiến một màn này, Giang Tuệ hết sức kinh ngạc, nhưng chợt nhớ đến tông chủ nhà mình liền chạy ra chỗ hắn. Nhưng nàng vừa đứng dậy thì đã có một nam nhân bạch y nhanh chóng đến đỡ lấy Giang Trừng, lo lắng nhìn vết thương trên tay hắn.- Lam Hi Thần..- Giang Trừng gọi tên nam nhân ấy rồi ngã vào lòng y.- Vãn Ngâm! Ngươi không sao chứ? Sao lại để bị thương thế này - Để Giang Trừng dựa vào người mình, Lam Hi Thần nhẹ nhàng đưa cánh tay hắn nhìn sơ qua vết thương, y thở ra một hơi nhẹ nhõm - May mắn là không ảnh hưởng đến tính mạng.- Ta đã nói rồi, không chết được! - Giang Trừng nằm gọn trong lòng y mệt mỏi nói - Chỉ do mấy ngày nay không kịp nghỉ ngơi đủ nên mới vô ý bị đả thương thôi.- Ngươi lại vùi đầu vào công vụ nữa? - Lam Hi Thần nét mặt không còn ôn hòa - Tại sao ngươi lại không nghe lời ta, Vãn Ngâm ngươi là đang khiến ta đau khổ đúng không?- Ồn ào quá Lam Hoán - Giang Trừng nhăn mặt - Ta đã nói là không sao...ưm- Đừng nói gì nữa, ta mang ngươi về trị thương - Lam Hi Thần đặt ngón tay thon dài của y lên miệng Giang Trừng ngăn không cho hắn nói. Sau đó y ôm lấy Giang Trừng đang đỏ mặt ngự kiếm bay thẳng về Liên Hoa Ổ.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me