LoveTruyen.Me

Hoan Edit Om Trang Sang Quy Hong Lac Tuyet


Edit: Ji

[Đây chính là an cư lạc nghiệp]

—–o0o—–


Vương Điền biết rất ít về quá khứ của Lương Diệp, y chỉ biết hắn trước tám tuổi không được người khác thương yêu, đi theo Biện Vân Tâm cố gắng sống sót trong hậu cung, hai mẹ con này chẳng ai đoái hoài quan tâm.

Sau khi Tiên đế Lương Hoa băng hà, tất cả các hoàng tử và công chúa lớn một chút đều chết gần hết, Thôi Ngữ Nhàn mới phát hiện ra đứa trẻ tám tuổi này, đẩy hắn lên ngai vàng để buông rèm nhiếp chính, mỗi tháng đưa cho hắn uống một bát canh bạch ngọc, cuối cùng nuôi dưỡng hắn thành một kẻ điên, vang danh bốn nước.

Có lẽ hình ảnh điên cuồng của hắn đã ăn sâu vào lòng người khác, Vương Điền trước khi nhìn thấy hắn luôn đề phòng vạn phần, cho đến khi bản thân y bị hắn đưa cổ trùng vào người ——

Có lúc y cảm thấy Lương Diệp điên khùng khiến người ta chán ghét vô cùng, có lúc y lại thấy khi đối phương tỉnh táo thì lạnh lùng, tâm tư kín đáo, có lúc y nhận ra người này thật ngây thơ đáng thương.

Nhưng cuối cùng vẫn là thỏa hiệp tới lui, lý trí tựa hồ đã chạy xa khỏi nhà tám trăm dặm... Vương Điền ôm người không nói lời nào vào trong ngực, cảm xúc đau lòng vừa mới từ kẽ đất chui lên, liền sụp đổ và biến mất không còn dấu vết.

"Lương Diệp, ngươi làm gì vậy?" Vương Điền sắc mặt âm trầm hỏi.

Lương Diệp ngẩng đầu, vô tội nhìn y: "Không có gì."

"Lấy tay ra." Vương Điền lạnh lùng nói.

Lương Diệp giơ một bàn tay lên cho y xem.

"Tay kia", Vương Điền nói câu cuối cùng này nghiến răng nghiến lợi, vành tai không biết là tức giận hay là nóng nảy mà đỏ bừng.

Lương Diệp miễn cưỡng rút tay ra, tình ý dạt dào hỏi: "Ngươi thực sự không muốn thử sao? Trẫm có thể dùng bằng tay trước —hmm."

Vương Điền bịt miệng hắn: "Lương Diệp, ngươi dù sao cũng là Hoàng đế, có liêm sỉ chút đi."

Lương Diệp nắm tay y cười vui vẻ, không buông tha mà dán sát vào người y: "Lại đây ôm một cái."

"Không ôm, mùa hè nóng như vậy ôm cũng không thấy nóng." Vương Điền đẩy hắn ra, chán ghét nhìn cái bàn phía dưới, "Ngươi đúng là không biết chọn chỗ."

"Trẫm đã nhìn bọn họ lau rồi." Người không thèm nhìn Vương Điền tự tin nói: "Rất sạch sẽ."

"Chỗ này cũng không phải nơi có thể ngồi được." Vương Điền hai tay đặt ở trên bàn bỏ xuống dưới, liếc mắt thoáng thấy Lương Diệp duỗi một ngón tay sờ lên mặt bàn, sau đó mở ra, xác định mặt bàn sạch sẽ, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Vương Điền cố nén cười, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ trời tối đen như mực: "Đêm nay có hồi cung không?"

"Không về" Lương Diệp nhìn theo ánh mắt của y liếc ra bên ngoài: "Trẫm đưa ngươi đi thuê phòng trọ".

Vương Điện cười nói: "Ta còn tưởng ngươi dẫn ta đi Hoa Lâu."

"Những nơi đó vừa bẩn vừa lộn xộn, chơi không vui." Lương Diệp cúi đầu dùng chóp mũi cọ cọ sườn cổ y: "Trẫm cũng không thích người khác chạm vào ngươi."

Vương Điền hắng giọng, một lúc sau vẫn không nhịn được nói: "Ngươi đừng nói mấy lời dễ hiểu lầm như vậy."

"Trẫm nói thật." Y đi đến nơi nào Lương Diệp cũng đi theo đó, hận không thể dính chặt vào người y, thằng ranh này dường như cuối cùng cũng tìm được cách thức để tiếp cận, hơn nữa hắn chưa bao giờ che dấu dục vọng ngày càng lớn của mình, chỉ muốn Vương Điền ôm hắn.

Vương Điền vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, cố ý trêu chọc hắn một hồi, đến khi thấy tên điên này đã hao mòn hết sự kiên nhẫn của mình, y mới vươn cánh tay ôm hắn vào lòng.

Rõ ràng trước đó y đã ôm hắn nhiều lần, nhưng không biết lần này y đã chạm vào chỗ nào khiến hắn vô cùng thoải mái, Lương Diệp nhìn rất hưởng thụ, ôm y không chịu buông ra.

Vốn dĩ Vương Điền chỉ nghĩ đến chuyện dỗ dành người ta chơi chơi, nhưng lúc ôm hắn, tim y có chút mất kiểm soát, may mắn là tiếng gõ cửa bên ngoài đã kịp thời cứu y, Lương Diệp đành phải buông y ra.

Lúc ông chủ mang theo người đưa đồ ăn tới, Vương Điền vẫn có chút không thoải mái, rõ ràng chỉ ôm một cái, nhưng y luôn có cảm giác vừa rồi mình cùng Lương Diệp làm chuyện gì đáng xấu hổ lắm.

Lương Diệp rất phấn khích, ánh mắt hắn rực lửa nhìn y, hai người ngồi gần sát nhau ăn cơm, chân cọ vào chân y, thỉnh thoảng câu lấy mắt cá chân của y, hoặc gắp thức ăn cho y, còn lợi dụng cơ hội để chạm vào eo hoặc phía sau lưng y, khiến Vương Điền ăn bữa cơm này có chút lơ đãng.

"Ngươi ngồi yên đi." Vương Điền đặt bát xuống, rất tự nhiên nói: "Vì ngươi mà ta không thể yên ổn ăn xong bữa cơm này."

Lương Diệp nghe vậy lặng yên bỏ móng vuốt đặt trên đùi y ra, lạnh lùng liếc y một cái, một mình ăn nốt hai miếng thịt viên còn lại mà Vương Điền rất thích, khiêu khích nhìn y một cái.

"Trẻ con." Vương Điền hừ lạnh một tiếng, gắp vào trong bát của mình miếng cá tươi ngon nhất, mềm nhất.

Ầm ĩ cãi cọ cuối cùng cũng ăn xong bữa cơm này với Lương Diệp, Vương Điền tuy vẫn tỉnh táo, nhưng cảm thấy còn mệt mỏi hơn là phê duyệt tấu chương cả đêm, cho nên lúc đi ngang qua chợ đêm, y cũng chẳng có tâm tư xem cái gì, chỉ muốn đến nhà trọ tắm rửa và nghỉ ngơi.

Lương Diệp tinh lực tràn đầy, khăng khăng đòi dẫn y đi xem khỉ tung hứng, Vương Điền bị hắn kéo đi chen chúc trong đám đông, nhìn con khỉ tội nghiệp bị ép làm đủ mọi thứ theo chỉ dẫn của ông chủ. Thỉnh thoảng làm đúng thì được ăn, còn làm sai thì bị quất roi tơi tả, lớp lông trên cổ bị chiếc vòng cổ bằng da buộc chặt khiến lông chẳng còn mấy.

Lương Diệp nhìn một lúc, sau đó quay đầu lại nhìn Vương Điền, kéo y ra khỏi đám đông, tiếng roi và tiếng vỗ tay vui vẻ từ phía sau họ thỉnh thoảng vang lên.

"Sao vậy?" Vương Điền cảm thấy hắn có chút không vui.

"Khó coi." Lương Diệp mở mười ngón tay đan vào tay y, nắm chặt lấy.

"Khó coi thì đừng xem nữa." Vương Điền nắm chặt lòng bàn tay hắn, nhìn xung quanh nói: "Trên cầu hình như có thả đèn."

Lương Diệp nghiêng đầu hỏi y: "Ngươi muốn thả sao?"

"Lẽ nào không được?" Vương Điền hỏi.

"Chỉ toàn cô nương thả đèn thôi." Lương Diệp kéo y lên cầu.

Các cô nương trên bờ cười đùa vui vẻ rồi thả đèn lồng trong tay xuống sông, thỉnh thoảng cũng có mấy thiếu gia công tử, đi cùng phu nhân hoặc muội muội của mình đến thả, bầu trời đầy sao và ánh lửa phản chiếu trên dòng sông, tiếng nhạc du dương, tiếng người ồn ào, chính là cảnh náo nhiệt phồn hoa từ nhân gian.

Gió bên bờ sông mát mẻ, Vương Điền vươn vai chống tay lên lan can cầu: "Thật tuyệt."

Lương Diệp nghiêng đầu nhìn y: "Vui sao?"

"Buổi tối tan sở đi dạo bên bờ sông rất thoải mái." Vương Điền chỉ vào đám đông náo nhiệt và những tiếng la hét của người bán hàng rong trên bờ phía đối diện: "Ngươi nhìn đi, đây chính là an cư lạc nghiệp."

Lương Diệp im lặng trong giây lát, sau đó nói: "Cũng không phải là tất cả."

Vương Điền ngạc nhiên nhìn hắn.

"Sư phụ luôn nói trẫm không biết đau khổ trên đời này." Lương Diệp tránh đi ánh mắt của y, nhìn vô số đèn lồng trôi trên sông: "Khi ấy trẫm cảm thấy mình sống như vậy là thoải mái rồi, cũng giống như con khỉ kia, đau khổ trên đời không liên quan gì đến trẫm."

Vương Điền thu hồi ánh mắt, cũng không ngắt lời hắn.

"Sau đó, trẫm mang theo Sung Hằng một đường xuôi về phía Nam, băng qua sông Hà Tây, đi hơn nửa nước Lương, sau đó đến Nam Triệu, Đông Thần." Lương Diệp nói có chút khó khăn, hắn có vẻ rất không quen nói chuyện với người khác, nhìn có vẻ mới lạ lại vụng về, nhưng hắn nắm rất chặt tay Vương Điền, như sợ y sẽ chạy mất.

Hắn nói xong điều này liền nhíu mày, lại trầm mặc lần nữa.

"Sau đó thì sao?" Vương Điền đợi một hồi, thấy hắn không có ý định tiếp tục nói, không nhịn được hỏi hắn.

Lương Diệp cười toe toét với y: "Sau đó phát hiện tất cả mọi chuyện không có gì liên quan đến trẫm".

"..." Vương Điền nhìn chằm chằm hắn hai giây, không nhịn được cũng nở nụ cười với hắn, mắng: "Đồ điên."

Lương Diệp dẫn y đi xuống cầu, hai người bọn họ âm thầm phân cao thấp, so ai có thể bước nhiều bậc thang hơn, Vương Điền ham muốn chiến thắng được khơi dậy, y xảo trá nhảy liền năm bước, quay đầu nhìn Lương Diệp, phát hiện hắn không có tức giận, cũng không nhảy theo y.

Một người đứng trên cầu, người kia đứng dưới cầu, giữa dòng người hối hả cùng những đợt pháo hoa bắn đầy trời xa xa nhìn nhau.


Lương Diệp khoé miệng ngậm nụ cười lười biếng, giọng nói tuỳ ý trong bóng đêm lọt vào tai Vương Điền.

"Sau đó trẫm nghĩ, nếu nước Lương nơi nào cũng có thể giống nhau, như lời ngươi nói an cư lạc nghiệp, thì khi trẫm ra đi hẳn sẽ vui vẻ hơn một chút".

———————–

Ji: Đây chính là lý do Lương Diệp trở về, phải không? Ôm ôm Diệp nào, thương quá.

Bù chương sau có chút nước lèo, mà nước lèo này nó lạ lắm, H kéo rèm mà tý chảy máu mũi =)))

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me