Hoan Huan Van Lo Lang Hoa Yeu
- Là đại ca trường này.
- Ngon nhào vào để xem Tiểu Vương Tử thập phần hoàn mỹ ra sao? Hay chỉ là tin đồn.Trình Khả Vương nhếch mày, là thấy chết không sợ sao? Khả Khang cũng không có bảo cậu là không được đánh lộn khi đến trường nha!- Haha chỉ là tên yếu đuối, nói khoác, dựa hơi người khác bày đặt tự xưng đại ca?
- Mày không được quyền vũ nhục tao.
- Đó là sự thật.
- Láo đập nó cho tao.
Đám kia thấy vậy cũng xông lên đánh cậu. Cậu cũng nhào vào. Trận xô xát xảy ra, không may cho cậu là thầy giám thị đi xuống.
- Mấy em kia làm gì đó? Mau lên phòng giám thị hết cho tôi.
Cậu tạch lưỡi đi theo thầy, đám kia cũng chả tốt hơn cậu. Mặt mũi đều bị bầm tím.
- Cả gan dám làm loạn trong trường mấy anh muốn làm trùm trường đúng không?
- Gọi phụ huynh lên cho tôi. Còn Vương ở lại đây còn tất cả quay về lớp.
Anh bước xuống sau khi nghe cuộc gọi của thầy giám thị. Hôm nay anh rất bực mình đấy vì chấm cả núi bài mà sai toàn lỗi căn bản.
- Thầy tới rồi!
- Thầy xem nó lại gây gổ đánh nhau phía sau trường đó.
- Đã làm phiền thầy, tôi sẽ quản lại học sinh lớp tôi.
Anh nói xong bỏ đi, cậu thấy anh hơi thất thường liền chào thầy giám thị rồi chạy theo. Suốt quãng đường không ai với nói ai câu gì. Trong lòng cậu thấp thỏm lo lắng. Anh dù có giận cũng sẽ la cậu nhưng sao lại im lặng thế này.
- Mau nằm sấp xuống.
- Anh à!
- Đừng lề mề mông em sẽ thêm thảm.
Chát.
- A!
Chát... chát.... chát.... chát.... chát.
Anh hạ từng thước mạnh bạo xuống mông cậu. Thằng nhóc này năm lần bảy lượt đều bỏ qua lời anh.
Chát... chát.... chát.... chát.... chát.
- Trình Khả Vương tối qua tôi dặn em ra sao?
- Anh dặn là mai đi học phải đi thẳng tới tìm anh nhưng...
- Vậy sao có tình trạng đánh nhau?
- Do tụi nó xô em té còn nói em này nọ.
Chát... chát.... chát .... chát.... chát.
- Hay do em khiêu khích tụi nó?
- Em không có là do bọn chúng xô em.
- Chúng khiêu khích em hay em khiêu khích chúng? Được nếu em không muốn nói thì anh sẽ đánh tới khi nào em nói.
Trình Khả Vương mím môi ngoan cố không trả lời. Đáng giận anh ấy hôm nay thật sự là muốn ép cậu nói không thì liền đánh cậu đứng không nổi mà.
Chát... chát.... chát.... chát.... chát.
Chát... chát.... chát.... chát.... chát.
Chát... chát.... chát....chát.... chát.
Anh rất hiểu rõ tính cậu, rất dễ nổi nóng nên sẽ gây gổ đánh nhau là chuyện hiển nhiên.
- Aaa đúng là em gây gổ đánh nhau, đúng là em có khiêu khích bọn nó do bọn nó khiêu khích em trước.
- Vậy có đáng đánh không? Cãi lời là một tội. Quên lời anh dặn là hai. Gây gổ đánh nhau là ba. Để bản thân bị thương là bốn.
- Hức nhưng anh đã đánh nãy giờ rồi mà.
Trình Khả Vương ủy ủy khuất khuất nói, cậu thật sự không thể chịu nổi nữa đâu. Đau chết cậu rồi!
- Đó chỉ là mới đánh tội không trả lời anh thôi.
- Nhưng em còn bệnh mà! Anh nỡ đánh em sao?
- Bị bệnh mà đánh nhau tội không thể tha.
- Mau cởi quần ra.
Anh nhịp thước lên mông cậu. Nay anh phải trị bớt vài tính xấu của cậu mới được.
- Anh!!!
- Mau lên.
Bị anh quát cậu liền co rúm người, lủi thủi quỳ lên kéo hai lớp quần xuống rồi nằm lại chỗ cũ.
Anh nhìn mông cậu không khỏi nhăn mày, đúng là thước gỗ không bằng roi, mông cậu chỉ bị bầm tím thôi. Chỉ có vài chỗ do anh đánh trùng nhau nhiều lần mới bật máu.
- Anh đánh em mười roi nữa đếm số roi cho anh và hứa những gì pem cũng biết rồi đấy.
Chát.
- Á...một..hức em hứa sẽ không cãi lời anh.
Chát.
- Hai hức em hứa sẽ không quên lời anh.
Chát.
- Á đau ba em sẽ không gây gổ đánh nhau.
Chát.
- Bốn anh nhẹ tay đi em đau quá. Hức sẽ không khiến cơ thể mình bị thương
Cậu gồng người, bấu chặt gra giường tới nổi tay nổi đầy gân xanh.
Chát.
- ưm năm Em hứa sẽ nghe lời anh.
Chát.
- Á huhu sáu sẽ ngoan ngoãn mà.
Chát... chát.... chát.... chát
Anh đánh liên tục 4 roi cuối khiến cậu hét um sùm có vài roi còn trúng lên phần đùi non.
- Á huhu hức bảy, tám, chín, mười đau quá!
Cậu ôm mông khóc lớn, rõ ràng anh rất tức giận nên đánh không nương tay với cậu mà.
- Ngoan để anh bôi thuốc cho.
Nhìn con mèo nhỏ nào đó thấy anh vỗ về liền ăn vạ. Đúng là bản tính khó dời mà.
- Hức anh không thương Tiểu Vương nữa rồi anh ghét Tiểu Vương rồi.
- Này tiểu miêu giận anh rồi đấy à?
- Đúng! Không thèm chơi với anh nữa.
- Được vậy anh sẽ tiếp tục đánh tới khi nào tiểu miêu hết giận anh thì thôi.
- Không cần em không giận anh thập phần đều không giận.
- Bé con, em thật dễ thương muốn cắn một cái quá!
- Đau, em không chơi với anh nữa. Em đi tìm cô em đây.
Trình Khả Vương bĩu môi tức giận ôm hai má bị nhéo đau nhanh chóng rời đi. Cậu giận rồi có mang kẹo ra cũng không dỗ được đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me