Hoan Menh Dong Nhan Van Song Huyen
Nhìn khung cảnh đầy ấm áp trước mắt, bất giác khiến Thanh Huyền cảm thấy chua xót trong lồng ngực. Kiếp trước, Sư Thanh Huyền cũng từng mơ ước được sống một cuộc đời bình yên như thế, không bị Bạch Thoại Chân Tiên bám lấy, làm một thiến quân khuynh soái chu du khắp nơi, hưởng thụ thế gian này.Tiếc là, ước mơ đó sẽ mãi mãi không thành hiện thực được."Công tử?"Thanh âm nhẹ nhàng trong trẻo của nữ tử vang lên, khiến Sư Thanh Huyền phải chú ý đến, trước mặt y là một nữ nhân, tuy nhan sắc không được gọi là khuynh quốc khuynh thành, nhưng lại mang một vẻ thuần khiết, dịu dàng như ánh mai của sáng sớm, rọi xuống những giọt sương còn đang quấn quít lấy cánh hoa, đánh thức cả thế gian này tỉnh khỏi giấc chiêm bao. Đôi mắt nàng đen láy, ẩn trong đó là một chút lo lắng lẫn ái ngại nhìn về phía y.Quả thật là hôn thê của Hạ Huyền, nàng ấy, quả thật rất đẹp.Cũng rất tốt. Rất hợp với hắn.Phất trần đong đưa, Sư Thanh Huyền mỉm cười."Ta muốn tìm nhà trọ, không biết hai vị có biết nhà trọ gần đây nhất ở đâu không?"Màn đêm dần buông xuống, Sư Thanh Huyền ngồi ở trong căn trọ tồi tàn ở Bác Cổ trấn, suy nghĩ về kế hoạch để ngăn chặn ca ca của y hoán mệnh y với Hạ Huyền. Kiếp trước, y hoàn toàn không biết gì về chuyện này, cho đến khi Hạ Huyền lộ diện. Vì để ngăn chặn việc đó, kiếp này, y cần phải làm gì đó để chặn đứng âm mưu đổi mệnh của ca ca y. Sư Thanh Huyền ngẫm nghĩ, theo trí nhớ của y, ca ca đã nhờ vào điện Linh Văn để có được thông tin của Hạ Huyền.Vậy thì đốt quách đống giấy đó đi cho rồi!Sư Thanh Huyền hốt hoảng lắc đầu, ca ca y rất cứng đầu, điện Linh Văn làm việc rất cẩn thận, lấy được đống giấy đó đã khó, muốn trộm lại càng khó hơn, hơn nữa, dù cho y có đốt bản này, thì vẫn còn vô số văn kiện khác được đưa lên lại cho ca ca y, chẳng khác nào làm việc một cách vô ích.Y cũng đã nghĩ đến việc thử thuyết phục Sư Vô Độ, nhưng điều đó rủi ro quá cao, nếu không thành công có khi lại bị ca ca bắt giam lại một chỗ, như thế thì càng không ổn.Bùi Minh? Hah, hắn ta mà ngăn cản được ca ca y?Khắp Tiên Kinh, ngó đi ngó lại cũng chẳng thấy ai đủ tiêu chuẩn để giúp đỡ y trong chuyện này cả. Sư Thanh Huyền thở dài, sau đó tự vỗ hai má mình vang lên tiếng bôm bốp. Sao y lại nghĩ đến việc nhờ vả vào người khác cơ chứ? Vấn đề của y, y có thể tự mình giải quyết!Nếu không thể ngăn chặn từ đầu, vậy thì trực tiếp đối đầu là được rồi mà!"Hừm! Được, quyết định vậy đi!"Sư Thanh Huyền chấn chỉnh tinh thần, sau đó an tâm vén chăn đi ngủ."Việc mà ngươi mong muốn sẽ thất bại thảm hại."Âm thanh méo mó đáng sợ vang lên trong bóng đêm khiến Sư Thanh Huyền choàng tỉnh, ngồi bật dậy nhìn quanh căn phòng, ánh nến lay lắt rọi chiếu khắp căn phòng, không hề có ai ở đó cả, nhưng giọng nói đó vẫn lặp đi lặp lại câu nói ấy."Việc mà ngươi mong muốn sẽ thất bại thảm hại."Sư Thanh Huyền không rét mà run, làm sao y có thể quên âm thanh này được cơ chứ! Đây vốn dĩ là giọng của Bạch Thoại Chân Tiên mà! Y mím môi, con quỷ này thật sự là mồm thối, sao lại bám lấy y vào lúc này cơ chứ?Nhưng y tuyệt đối sẽ không chịu đầu hàng nó nữa, chịu cho nó đè đầu một kiếp đã quá đủ rồi. Lần này y sẽ cho nó thấy vận may của y tốt hơn sự xúi quẩy của nó nhiều!Sáng hôm sau, y mang một cặp mắt thâm quầng rời khỏi nhà trọ, mặc dù hùng hổ là thế, nhưng nỗi ám ảnh với Bạch Thoại Chân Tiên đã đi theo y hết cả kiếp trước, không phải muốn bỏ là có thể bỏ dễ dàng như vậy được. Sư Thanh Huyền sải bước, bắt đầu đi đến sạp màn thầu nho nhỏ của nhà họ Hạ, trông thấy Hạ Huyền đã đứng đó cầm quyển sách đọc chăm chú, Sư Thanh Huyền bất giác cũng thấy dịu lòng, một cảm giác yên bình nhẹ quấn lấy tâm trí y.Thiếu niên với bộ thường phục sờn cũ, đã có nhiều chỗ hổng chỗ rách, nhưng vẫn không khiến cho nhan sắc tuấn mỹ của hắn phai nhạt đi, nét dịu dàng trên gương mặt hắn đang hướng về đứa em gái bé bỏng của hắn, thi thoảng lại thấy hắn ta cười rộ lên trước ánh mắt đầy oán trách và giận dỗi của cô em gái.Một chàng thiếu niên phong quang vô hạn như thế, đem so với Hắc Thủy Trầm Chu của kiếp trước quả thật khác một trời một vực. Có vẻ như do chính ca ca và y đã khiến cho chàng thiếu niên năm nào lâm vào con đường không thể quay đầu, một bước thành Tuyệt, mang theo nỗi hận vô bờ bến trả thù từng chút, từng chút một.Bàn tay siết lấy cán quạt của y trắng bệch, trước mắt y vẫn chưa biết nên làm như thế nào để chặn ca ca y lại, ngày mà Sư Vô Độ đổi mệnh cho cả hai, có lẽ là ngày Sư Thanh Huyền phi thăng. Y nhẩm tính, chỉ còn có 2 ngày nữa thôi!Sư Thanh Huyền mím môi, y không thể nghĩ ra được cách gì hết, dù cho trực tiếp đối đầu, nhưng ca ca y là Thủy Sư, y chỉ là thần quan ở Trung Thiên Đình, hoàn toàn không có đủ khả năng cự lại! Sư Thanh Huyền mệt mỏi, muốn trốn quách đi cho rồi, y vừa đi vừa day day trán, vô tình đụng vào tấm lưng rắn chắc của người trước mắt mà loạng choạng suýt ngã, may mà được đối phương nhanh tay chụp lại."...Công tử?"Chất giọng quen thuộc này khiến Sư Thanh Huyền vội ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt đầy nghi hoặc của đối phương khiến y chợt nhận ra mình đã vô tình lủi vào gian hàng của Hạ Huyền từ lúc nào."A... haha... khụ... xin lỗi... ta mãi suy nghĩ nên..."Y lúng túng, tránh né bàn tay đã giữ cánh tay của y khi nãy, mở quạt ra phẩy phẩy mấy cái như đang muốn thổi đi sự lúng túng của mình."Không sao, thi thoảng ta cũng như vậy mà."Hạ Huyền như không quan tâm đến nét lúng túng của y, mở lồng hấp lấy ra một cái màn thầu còn bốc khói."Đây, nên ăn nhẹ trước khi vận động não chứ nhỉ?""C..Cảm ơn.."Sư Thanh Huyền nhận lấy màn thầu, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống một chỗ mà gặm. Màn thầu nóng hổi ăn vào buổi sớm mai, không biết vì sao lại trở nên ngon đến như vậy.Vì mãi ngẩng người nên y cũng chẳng để ý bên cạnh đã có thêm một nữ nhân ngồi cùng y ngắm nhìn dòng người tấp nập qua lại mưu sinh kia, cho đến khi y ăn hết màn thầu, định nâng trà lên uống thì thấy nét mặt tươi cười của nàng."!! Diệu Nhi cô nương!"Sư Thanh Huyền suýt thì phun trà vào mặt nàng, may mà y vẫn chưa uống một ngụm nào cả. Mà Diệu Nhi khi nghe y kêu tên mình thì hơi bất ngờ, sau đó mỉm cười."Hóa ra công tử đã biết tên ta rồi."Sư Thanh Huyền gật gật đầu, sau đó hắng giọng."Ta là Sư Thanh Huyền."Diệu Nhi mở to mắt ngạc nhiên."Cùng tên với Huyền sao?"Sư Thanh Huyền gật đầu."Đúng đúng, cùng tên với y."Diệu Nhi híp mắt cười rộ lên."Chà, trùng hợp quá! Có lẽ là do duyên trời nhỉ?"Sư Thanh Huyền gật đầu, cười trừ. Nếu được, y càng không trông mong mình sẽ gặp cái loại 'duyên' này.Y thở dài, ngón tay vân vê tách trà trước mặt, đôi mắt thấm đậm phiền muộn không hề giấu diếm khiến nữ nhân trước mặt càng lúc càng chú ý. Nàng nhìn chăm chú vào y, sau đó cất tiếng."Đôi khi có những thắc mắc mãi mà chúng ta không thể giải thích được, và những lúc ấy, ý kiến của người khác có khi lại là chìa khóa đưa ta đến đáp án thật sự ấy."Sư Thanh Huyền ngẩng đầu, đối diện với gương mặt tươi cười đầy dịu dàng của Diệu Nhi, biết rằng nàng đang cố giúp mình nên y không nén khỏi xúc động, cũng cảm thán vị hôn thê của Hạ Huyền quả nhiên không hề tầm thường chút nào.Một tia sáng nhẹ chớp qua đầu y, một ý nghĩ hiện lên, tuy có đôi chút táo bạo nhưng có lẽ đó là cách duy nhất để đối chọi với việc thay mệnh của Sư Vô Độ. Sư Thanh Huyền đứng phắt dậy, cảm ơn rối rít cô nàng trước mặt. Diệu Nhi lại chỉ khoan thai đứng lên, nhẹ mỉm cười."Đừng khách sáo, khách hàng là thượng đế mà."
---Tui vẫn chưa beta lại phần này nên có gì sai sót mấy bà bỏ qua cho tui nha QAQ!!!
---Tui vẫn chưa beta lại phần này nên có gì sai sót mấy bà bỏ qua cho tui nha QAQ!!!
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me