LoveTruyen.Me

Hoan Sau Khi Bong Long Nhan Viec Minh Phu Vuonnhocuakhoaitay

Chapter 206: Vườn thú âm quỷ (2)

Những người của Ban điều tra đặc biệt khá sợ khi có một Diêm Vương chết trong sân nhà. Hắc Vô Thường nói đúng hai lọ, đám chấp hành viên mớm thuốc chen nhau xông lên, ba chân bốn cẳng tay run run rót vào chừng mười lọ.

Lúc này, nhìn Diêm Vương có vẻ không qua khỏi lại cử động một chút. Tuy không tới mức hồi quang phản chiếu nhưng nhấc tay nhấc chân thì hoàn toàn không làm được.

"Để tôi đẩy Diêm Vương cho!" Hùng Thành vội vàng giơ tay la to, sau đó giọng nói nhỏ xuống, "Cũng đừng có chôn chứ, trong ký túc xá ở sân sau có người sống mà..."

Tất cả chấp hành viên Bắc thị vừa kính nể vừa cảm kích nhìn Hùng Thành. Tiếp đó là một trận nhốn nháo hoảng loạn, bọn họ vội vàng chuyển Diêm Vương tới ghế giám đốc có bánh xe, nhanh chóng thu dọn bịch nước biển rồi cắm trở lại như cũ, cuối cùng trịnh trọng giao cho Hùng Thành.

Hắc Vô Thường chẳng ừ hử gì với hành động của bọn họ, lạnh nhạt mở miệng: "Muốn mang theo thì mang đi."

Nhiệm vụ được chia làm hai đội, một là lẻn vào khu vườn cố gắng dọn dẹp quỷ quái bên trong, hai là vác từng viên đá dẫn hồn nặng cả tấn vào vườn thú bày trận pháp.

"Tường rào sân sau rất cao, nếu như lái xe tải cho nổ mặt tường sẽ gây ra động tĩnh rất lớn." Chương Dục Cẩn vốn không có lòng tin vào lần vùng vẫy cuối cùng này, nhưng vẫn tĩnh táo trầm giọng phân tích, "Cho dù chúng ta tạm thời đánh lui lệ quỷ trong khu vườn cũng không có khả năng vận chuyển đá dẫn hồn kịp thời để bày trận pháp."

Hắc Vô Thường: "Các ngươi dọn dẹp quỷ hồn, một mình ta bày trận là đủ."

Cứ thế, phân công nhiệm vụ đã được quyết định.

Hai mươi phút sau, bóng lông nhỏ đứng giữa bãi cỏ đen thui, cái đầu nhỏ ngước lên nhìn Hùng Thành và mấy vị chấp hành viên Ban điều tra đặc biệt Bắc thị phập phồng lo sợ đẩy Diêm Vương đang ngồi trên ghế giám đốc, kế bên là giá treo ống truyền nước biển, định im hơi lặng tiếng đẩy qua bức tường cao.

Quá trình chật vật này đã kéo dài năm phút, mồ hôi lạnh đổ đầy trên mặt bọn họ, vừa phải mang cái ghế vừa không phát ra tiếng động, đồng thời phải giữ cho gã Diêm Vương nửa tỉnh nửa mê không trượt khỏi ghế. Thật đúng là còn khó hơn lên trời.

Đội một đi trước đến địa cực dọn dẹp lệ quỷ đã đi sâu vào vườn thú từ lâu, bóng lông nhỏ vẫn còn ở chỗ này với đội hai cùng leo tường.

Quỷ chim cánh cụt xông vào Ban điều tra đặc biệt lúc trước đúng là đáng sợ, khu địa cực cũng bị nhận định là ổ âm hồn quỷ quái. Cho nên, tất cả người của đội một đều là tinh anh. Chương Dục Cẩn, Trương Vũ, Hứa Vi, Lỗ Phong, và ách chủ bài mạnh nhất của bọn họ là Quỷ Đế Tôn Thư Thành, tất cả đều được chọn và phái đến đội một. Các chấp hành viên tinh anh của Bắc thị đều nằm dưới sự lãnh đạo của bọn họ.

Còn "cục cưng" bóng lông nhỏ của Hắc Vô Thường thì được chia sang đội hai, đội dưỡng lão.

Hùng Thành và những chấp hành viên không tinh anh của Ban điều tra đặc biệt Bắc thị liều chết cũng phải dẫn theo cọng rơm cứu mạng cuối cùng, tức ngài Diêm Vương cá chết.

Bóng lông nhỏ thò móng vuốt lấy điện thoại di động ra liếc nhìn màn hình, bọn họ đã bị bỏ lại ở phía sau mười phút, cậu có chút lo lắng ngẩng đầu, kêu một tiếng nhỏ: "Chút chít..." Không được thì chôn đi, đừng mang theo nữa.

"Nhóc thú cưng của Vô Thường đại nhân nói gì thế?" Hùng Thành đè thấp giọng hỏi.

Cậu lính mới gác cửa cũng được phân công đến đội 2 bị bóng lông nhỏ làm sợ hết hồn, nơm nớp lo sợ suy đoán: "Nó muốn bảo chúng ta nhanh lên phải không?"

Mọi người trên đầu tường rào lập tức căng thẳng, tay hơi dùng sức, cuối cùng chân ghế bánh xe ma sát với tường xi-măng, cả cái ghế giám đốc lật ngược...

Lạch cạch!!!

Diêm Vương tai to mặt lớn ngã lộn nhào từ đầu tường cao bốn mét xuống bãi cỏ, ghế giám đốc và gậy truyền nước biển theo sát phía sau, bịch bịch đập xuống đầu Diêm Vương.

Mọi người: "..."

Hùng Thành ngu người vài giây, anh ta hạ thấp giọng gấp gáp nói: "Nhanh nhanh nhanh, đi nhanh lên! Ông ta muốn chết cũng phải chết ở bên trong, không được chết ở chân tường rào Ban điều tra đặc biệt."

Những người còn lại cũng tự cho như thế là đúng. Thế là bọn họ khéo léo nhảy lên tường cao, nhặt Diêm Vương và đống đồ nằm dưới đất sau đó chồng chất qua loa lên ghế giám đốc, vừa đẩy vừa chạy!

Cậu lính gác cửa bắn chết Diêm vương lúc trước thì vừa căng thẳng vừa tự trách, cậu ta không dám đến gần ghế giám đốc. Thấy thú cưng của đại nhân Hắc Vô Thường có vẻ như sắp rớt lại phía sau, cậu lính vội vàng nâng bóng lông nhỏ lên một cách hết sức trịnh trọng giống như bưng Bồ Tát tôn kính, chạy chậm đi theo sau.

Bên kia tường rào vườn thú không bố trí buồng nhốt động vật mà là một sân cỏ rộng lớn, đám người di chuyển xem như thuận lợi. Chỉ là giữa đường có mấy con mèo hoang mắt lóe ánh sáng xanh, chúng kêu meo meo ngụy trang thành mèo con bình thường bị đói mấy ngày, vây lại định cọ chân đám người.

Sau đó bị mọi người giải quyết dễ dàng.

Cậu lính gác cửa vô cùng căng thẳng bưng bóng lông nhỏ, lắp ba lắp bắp hạ thấp giọng nói: "Ông trời nhỏ đừng lo lắng, tôi hứa sẽ trả ngài cho đại nhân Hắc Vô Thường mà không mất một cọng lông đuôi nào."

"Vô Thường đại nhân thật đúng là một tấm gương sáng cho binh sĩ," Hùng Thành nhìn Diêm Vương ngồi trên ghế giám đốc có vẻ như không cử động nổi, tâm trạng anh ta khá tốt bắt đầu móc xỉa, "Mặc dù có hơi làm dáng một chút, còn đem thú cưng tới đây."

Cậu lính gác cửa hùa theo: "Đúng thế, nếu nói Vô Thường đại nhân đem thú cưng theo cùng bày trận, vậy thì ôm nó đi theo đi, dù sao cũng chẳng nguy hiểm chút nào."

Có người chần chờ mở miệng: "Vô Thường đại nhân phải gánh đá dẫn hồn đúng không, mọi người tưởng tượng động tác gánh bao bố đi, làm sao ôm được thú cưng chứ?"

Mọi người suy nghĩ một chút rồi cũng không dám tùy tiện ý kiến, dường như bọn họ nhận ra đó không phải chân tướng.

Sở dĩ Hắc Vô Thường đại nhân bày trận một mình không phải vì thế. Thật ra hắn không muốn để bất cứ ai trên thế giới nhìn thấy dáng vẻ gánh bia đá chạy đi chạy lại của hắn...

Đoàn người im lặng đẩy ghế giám đốc tiếp tục di chuyển, thời khắc căng thẳng bao trùm tứ phía. Bây giờ đang là buổi trưa nhưng bầu trời đen kịt giống như đêm khuya, cảm giác chẳng lành tràn ngập.

"Hình như sắc trời bây giờ tối hơn mọi khi," Có người mở miệng nói, giọng nói đè ép tới cực thấp, "Những thứ đi lên đây sau khi Địa Ngục bị công phá đều là tàn hồn không có thần trí. Còn quỷ trong Quỷ Vực chắc chắn không phải mấy thứ này..."

Trong nhất thời không ai mở miệng tiếp lời, trong lòng tất cả mọi người đều hiểu, người này nói đúng. Quân đoàn hùng mạnh thật sự của Quỷ Vực vẫn chưa hiện thân. Việc bọn họ liều chết bày trận pháp lúc này đúng thật là chuyện vô nghĩa. Cho dù pháp trận Dẫn Hồn thành công, có thể tạm thời bảo vệ tất cả người bị quỷ hồn hại. Nhưng khi quân đoàn Quỷ Vực tràn tới, tất cả bọn họ đều sẽ chết, vậy ai sẽ bảo vệ trận pháp này đây?

Những hồn phách mà bọn họ cực khổ bảo vệ vẫn sẽ rơi vào tay Quỷ Vực.

Vậy bây giờ bọn họ đang làm gì, tự lừa dối mình?

Nhưng bọn họ không thể nói ra những lời này. Trong bầu không khí yên tĩnh như chết, đoàn người tiếp tục tiến lên.

Bóng lông nhỏ cũng đang bối rối, cậu biết tình huống bây giờ càng nghiêm trọng hơn so với những gì mấy người Ban điều tra đặc biệt được biết. Muốn chiếm đóng cả dương gian, làm cho tất cả mọi người tin quỷ thờ quỷ, ép khô "chất dinh dưỡng" dương gian đến giọt cuối cùng, không chỉ có Ngũ Phương Quỷ Đế mà còn có Thiên Đình, thậm chí là Bắc Âm Đại Đế, lực lượng hùng mạnh nhất cũng là phe phái biến loạn thất thường nhất.

Nhân giới quật khởi, quỷ thần suy tàn.

Thế lực nào cũng muốn được chia một chén canh. Ngay từ đầu, nhân giới đã hoàn toàn không có phần thắng.

Bóng lông nhỏ biết, át chủ bài lớn nhất của bọn họ là Hà Xuyên Thần. Ngay cả Bắc Âm Đại Đế cũng không biết bí mật của Hà Xuyên Thần, nhưng chỉ có một điểm này thôi thì còn thiếu rất nhiều.

Bắt đầu từ mấy năm trước Bắc Âm Đại Đế đã tàn sát giáo viên học sinh trong trường của mình, ra lệnh hồn phách của bọn họ lẻn vào Quỷ Vực. Bây giờ sợ rằng đội quân Quỷ Vực đã hoàn toàn bị Bắc Âm Đại Đế nắm trong tay... Nhưng vì sao Hắc Vô Thường vẫn tự tin như vậy?

Đến cuối sân cỏ, xa xa là một cái hồ sương mù dày đặc. Dựa vào cột mốc chỉ đường trên sân cỏ, 400 mét phía trước chính là hồ thủy cầm của vườn thú.

Một trận đánh ác liệt liều chết cùng âm quỷ lại sắp bắt đầu.

Sau khi Hùng Thành nhìn chừng vài phút thì anh ta vẫn không biết mình chết hay sống, càng nghĩ càng giận. Rốt cuộc anh ta không nhịn được nữa, lập tức lấy máy bộ đàm, đè xuống nút bấm trong sự kích động: "Vô Thường đại nhân, chẳng phải chúng ta nên dồn toàn lực của cả đất nước chống lại đội quân Quỷ Vực sắp đến hay sao? Cho dù bây giờ dọn dẹp chừng một nghìn lệ quỷ trong vườn thú thì có ích lợi gì?"

Những người bên cạnh bị anh ta dọa sợ hết hồn hết vía, vội vàng xông lên cướp máy bộ đàm của Hùng Thành, ngay cả đụng ngã ghế giám đốc có Diêm Vương đang ngồi cũng không quan tâm.

"Đại Hùng cậu không muốn sống nữa hả?"

"Mau cướp lấy bộ đàm, lập tức câm miệng!"

Hùng Thành gào xong một tràn này, tất cả dũng khí của anh ta cũng trút cạn sạch. Mặt xám như tro tàn nhìn chằm chằm máy bộ đàm, chờ tiếng trả lời.

Bầu không khí gần như ngưng đọng, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được rõ ràng.

Một giây.

Hai giây.

Mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu chảy trên mặt Hùng Thành, sự im lặng không một tiếng đáp lại gần như ép chết anh ta. Cuối cùng, Hùng Thành không thể chịu nổi cảm giác đè ép này nữa, cầm lấy máy bộ đàm: "Vô Thường đại nhân, mới vừa rồi tôi ăn càn nói bậy, xin ngài đừng xem là thật! Phía trước chính là hồ thủy cầm, bây giờ chúng tôi đến đó quét sạch âm quỷ ngay đây..."

Nửa giây sau, tiếng của Hắc Vô Thường truyền tới trong máy bộ đàm: "Đi đi."

Hùng Thành và người xung quanh suýt chút nữa chết ngay tại chỗ, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Hùng Thành cầm máy bộ đàm nói mấy tiếng vâng dạ, sau đó mới lau mồ hôi lạnh đứng vững trở lại.

Còn chưa bắt đầu diệt quỷ, mọi người đã sợ tới xốc hông. Nhìn hồ thủy cầm bị quỷ vụ bao quanh trước mặt cứ như ẩn giấu vô số nguy hiểm không tên. Trong lòng mọi người đều biết mình bị rớt lại phía sau, đã cách đội một rất xa nên không ai dám chậm trễ, vội vàng đỡ Diêm Vương vừa đẩy vừa chạy về phía trước.

Cậu lính gác cửa chưa tỉnh hồn, tay bưng bóng lông mập như bưng củi cháy, không dám ôm gần mình mà giơ xa xa. Đồng thời vô cùng đồng cảm lẩm bẩm: "Nếu tôi bị Hắc Vô Thường nắm trong tay ngày qua ngày chắc tôi chết vì sợ mất. Anh cũng thê thảm thật đấy."

Nhưng ngay lúc nhóm người đi dọc theo đường chính, lặng lẽ xuất phát về phía hồ thủy cầm. Một bóng đen thật dài đột nhiên thò ra từ rừng cây bên trái, nó quấn lấy ghế giám đốc và mọi người nhanh như tia chớp, rút vào khoảng không đen ngòm dưới bóng cây.

"A —— ——"

"Cứu mạng! Cứu..."

Tiếng kêu cứu của bốn người bị cuốn đi còn chưa kéo dài quá một giây đã im bặt. Bóng lông nhỏ sợ hãi quan sát xung quanh, đứng ở trên đường chính chỉ còn Hùng Thành đẩy Diêm Vương và cậu lính mới đang run lẩy bẩy.

Còn bên trái đường chính là một tòa kiến trúc hình vòm rất bình thường bị hàng cây Bạch Dương cao lớn che chắn phía sau. Bên trên có mấy chữ kim loại —— —— khu động vật bò sát.

Cậu lính mới run run vài giây mới miễn cưỡng tìm về được giọng nói của mình: "Có thứ gì mới rơi xuống, dưới đất là..."

Hùng Thành bước nhanh tới trước, nhặt thứ trên đất lên. Sau đó anh ta đột nhiên thét lên kinh hoàng, vung tay quăng cái thứ đó ra xa!

Đó là bàn tay của chấp hành viên mới bị đứt ra...

Chapter 207: Vườn thú âm quỷ (3)

Máu chảy ồ ạt từ chỗ cổ tay bị vặn đứt.

Ngón tay còn đang nắm một lá bùa màu tím, là bùa Lôi Bạo chuyên dụng của Ban điều tra đặc biệt. Còn chưa kịp sử dụng, bàn tay đã tách rời khỏi cổ tay.

Cậu lính gác cửa bưng bóng lông nhỏ nước mắt rơi ào ào, nhịn nãy giờ mới dám khóc nghẹn ngào. Hùng Thành gào lên, không để ý đến việc đẩy Diêm Vương, cứ thế sải bước chạy nhanh về phía khu động vật bò sát!

Nhưng bị cậu lính gác cửa khóc hu hu ngăn cản: "Đại Hùng anh đang đi chịu chết hả, đừng quên nhiệm vụ của chúng ta, chúng ta phải..."

Lúc cậu lính gác cửa đi cản Hùng Thành, cậu ta vô thức đặt tạm bóng lông nhỏ lên ghế giám đốc của Diêm Vương. Bóng lông nhỏ bất ngờ nhìn thấy cái mặt to bè lật mắt trắng nửa chết nửa sống của Diêm Vương, cậu sợ tới mức dùng phương pháp đối phó lệ quỷ, phồng má muốn thổi bay cái mặt bự xấu xí này.

Phù...

Âm phong mạnh mẽ xông thẳng lên đầu Diêm Vương!

Một giây kế tiếp, Diêm Vương giật mình tỉnh lại: "Đến nơi rồi hả, nơi nào có quỷ?"

Diêm Vương làm tư thế lý ngư đả đĩnh bật lên, nhưng hai chân lại giẫm vào khoảng không tê liệt ngã trở lại, nâng cao giọng gào lên: "Bổn vương vẫn khỏe! Người đâu, đẩy bổn vương đi đánh quỷ!"

Lúc này, Hùng Thành và cậu lính gác cửa cũng bình tĩnh lại. Mới vừa rồi không có du hồn trôi về phía trận pháp Dẫn Hồn trong khu động vật bò sát, vậy chứng tỏ bốn nhân viên chấp hành vẫn còn sống, ít nhất tạm thời còn sống.

Hùng Thành vội vàng đè nỗi lo và nôn nóng trong lòng, xoay người đẩy ghế xoay chở Diêm Vương. Anh ta khóc lóc kể lể chuyện bốn đồng nghiệp vượt qua gian nan hiểm trở chăm sóc Diêm Vương mang bệnh suốt quãng đường như thế nào...

Sau khi Diêm Vương nghe xong thì giận đến phùng mang trợn mắt: "Người trung nghĩa như vậy sao có thể vùi thây trong miệng rắn? Bọn họ có ơn lớn với bổn vương, bổn vương sao có thể không cứu... Ủa, sao trên đầu bổn vương có nhiều đất thế?"

Hùng Thành và cậu lính nhìn nhau, tất nhiên không dám nói đầu Diêm Vương đầy bùn đất là do ngã lộn cổ trong sân cỏ. Hùng Thành một tay cầm giá truyền nước biển, tay còn lại đẩy ghế giám đốc lộc cộc lộc cộc đi về phía mái vòm khu động vật bò sát: "Nhanh lên ngài Diêm Vương, chút nữa hồn bay ra là không còn kịp nữa đâu."

Lính mới gác cửa cũng căng thẳng nâng bóng lông nhỏ, theo sát phía sau.

Con rắn lớn mà bọn họ mới vừa nhìn thấy dài ít nhất mấy chục mét. Ban đầu mọi người nghĩ, bước vào cổng sẽ là một trận chiến lớn. Nhưng khi Hùng Thành đẩy Diêm Vương ngồi trên ghế giám đốc vào khu động vật bò sát bằng lối đi chuyên dụng cho người khuyết tật, trước mắt lại trống trơn.

Từ vị trí cửa, mười mấy bậc thang hướng lên là khu triển lãm các loài rắn, còn mười mấy bậc thang hướng xuống là khu triển lãm động vật lưỡng cư. Còn khu vực bọn họ vừa bước vào là khu trung gian giữa hai tầng lầu, từ đây có thể nhìn rõ cảnh tượng của cả hai tầng trên dưới mà không sót chỗ nào.

Vườn thú bị cúp điện đã lâu, chỉ có lồng thủy tinh trưng bày thực vật nhiệt đới được đặt ngay chính giữa thông với cả hai tầng lầu, là có ánh sáng yếu ớt xuyên qua nóc nhà kính chiếu xuống.

Vòng ngoài phòng triển lãm là những ô kính trưng bày âm tường hình vuông. Trong tình trạng ánh sáng cực kỳ ảm đạm, phía sau ô kính một chút ánh sáng cũng không có, biến thành một ô vuông đen ngòm đưa tay không thấy được năm ngón.

"Người đâu?" Hùng Thành hạ thấp giọng lo lắng nói.

Bọn họ tận mắt nhìn thấy rắn khổng lồ hoặc là cái thứ gì đó giống xúc tu rúc vào nơi này. Bây giờ nó không có trong hành lang, vậy chỉ có thể ở...

Cậu lính gác cửa khó khăn nuốt nước miếng cái ọt: "Có phải bị kéo vào khu triển lãm không?"

Từ vị trí này vốn đã không nhìn rõ, liệu phía sau tấm kính chắn âm tường đen thui trống rỗng có thứ gì đó hay không. Hùng Thành vội vàng lia đèn pin chiếu sáng, quả nhiên tìm được vết máu đỏ thẫm trên sàn nhà kéo dài một đường vào thẳng khu triển lãm loài rắn.

Trong đại sảnh hình vòm vừa trống trải vừa tăm tối chỉ có tiếng bánh xe ghế giám đốc lộc cộc, giống như khua chiêng gõ trống bước vào một chiếc bẫy thú to lớn. Mặc dù Diêm Vương ngu người ở Địa Phủ mấy ngàn năm nhưng năm nào điện Diêm Vương nguy nga lộng lẫy của gã cũng cực kỳ náo nhiệt, Quỷ Cơ Quỷ Thiếp gì đó cũng cỡ hơn năm mươi người, chớ đừng nhắc tới đi ba bước là gặp một tên thị vệ đầy tớ.

Lúc đầu Diêm Vương còn kêu đánh kêu giết, nhưng sau khi thật sự bước vào, gã có hơi hoảng sợ. Gã móc ra Diêm Vương Lệnh to chừng cục gạch nắm trong lòng bàn tay, rốt cuộc trong lòng cũng yên tâm hơn một chút: "Tìm từng người một cho ta, ta không tin bốn tên người sống sờ sờ ra đó lại biết bay!"

Hùng Thành gật đầu điên cuồng, sau đó đẩy ghế giám đốc đến trước ô triển lãm đơn đầu tiên, còn mình thì theo sau cách nửa bước, lấy đèn pin dốc hết can đảm chiếu vào bên trong.

Diêm Vương lập tức chống cự: "Này này, ngươi đẩy bổn vương đến gần như thế làm gì?"

Nhưng mà, ngay một khắc khi ánh sáng đèn pin của Hùng Thành quét qua ô cửa, một thứ màu trắng đột nhiên đâm sầm vào kính phát ra một tiếng "bang"!

Máu đỏ tươi thấm ướt da lông, răng cửa lồi ra khô vàng gần như dán vào kính... đó là một con chuột bạch. Khi nó nhận ra không có cách nào cắn người bên ngoài, nó rít lên chít chít rúc vào bóng tối, sau đó âm thanh nghiến răng như động vật gặm cắn truyền tới từ phía sau ô cửa. Một con rắn lục bị mổ bụng, cơ thể chỉ còn phân nửa treo bên bờ rãnh nước.

Diêm Vương sợ tới mức mắt trợn tròn, quay cuồng một trận trên ghế giám đốc, suýt chút nữa rít lên: "Cái, cái thứ yêu nghiệt gì thế?"

Hùng Thành và cậu lính nhìn vị Diêm Vương có vẻ như không xài được này, bỗng cảm thấy hối hận. Biết vậy bọn họ đã chôn gã ở sân sau, như thế có khi lại hay.

Hùng Thành: "Hầy, trường hợp này là lệ quỷ bám vào cơ thể."

Cậu lính gác cửa gật đầu liên tục: "Nó chỉ cần bám vào thân rắn là được, tại sao phải chui vào con chuột rồi ăn nội tạng con rắn để làm gì..."

Một giây kế tiếp, hai người lập tức móc súng bắn đoàng đoàng hai phát, giải quyết con chuột bạch bên kia tấm kính, sau đó tiếp tục đẩy Diêm Vương đi về phía trước.

Công việc dọn dẹp chính thức bắt đầu, trong lòng mọi người hơi thả lỏng. Nhưng mà ngay lúc chùm tia sáng từ đèn pin của Hùng Thành chiếu sáng ô cửa kính đen ngòm thứ hai. Một gương mặt người nhợt nhạt bất ngờ hiện ra phía sau tấm kính...

Là gương mặt của một người đàn bà chừng bốn mươi năm mươi tuổi đã chết từ lâu, lẳng lặng dựa vào trên kính.

Hùng Thành và cậu lính sợ tới gào to.

"Má nó, cái đéo gì thế này!"

"Bà ta, bà ta chắc là nhân viên quét dọn của khu bò sát, anh nhìn quần áo của bà ta đi..."

Nửa cơ thể khô khốc của nhân viên quét dọn tựa vào trên kính, có lẽ đã chết ít nhất một hai ngày.

Mới vừa rồi Diêm Vương còn đứng rất gần, gã sợ tới mức cứng người nói không ra tiếng, bây giờ thấy đó chỉ là xác chết. Phần kính phía trên cái trán của xác chết bị đục một cái lỗ lớn, chắc là có vật gì đó chui vào gặm ăn nhân viên quét dọn đang làm việc tại khu triển lãm cách đây mấy ngày trước.

Diêm Vương phùng mang trợn mắt: "Lệ quỷ lớn mật chớ ngông cuồng. Chờ khi ta bắt được tên lệ quỷ dám ăn thịt người, ta chắc chắn sẽ rút gân lột da nó!"

Lúc Diêm Vương nói những lời này thì đầu quay sang hướng mọi người, lưng đưa về phía ô cửa. Nhưng mà, ngay lúc gã thề thốt chắc như đinh đóng cột, nửa cái xác dán lên cửa kính đột nhiên cử động...

Cái cổ bắt đầu dài ra giống như rắn, càng lúc càng dài, thò ra từ cái lỗ trên tấm kính. Nó bắt đầu chậm rãi thăm dò, sau đó gục xuống sau ót Diêm Vương.

Hùng Thành và cậu lính bị sự sợ hãi cực độ làm cho chết cứng tại chỗ, sắc mặt càng lúc càng kinh hoàng. Bóng lông nhỏ run lẩy bẩy vươn móng, chọc chọc cánh tay Diêm vương: "Chút chít..." Ông quay ra sau nhìn đi...

Chapter 208: Vườn thú âm quỷ (4)

Diêm Vương quay phắt ra sau, bất ngờ nhìn thấy một cái đầu người màu nâu xỉn to lớn gục xuống từ cái lỗ trên kính, gần như dán vào sau gáy của gã. Diêm Vương sợ tới mức hồn phi phách tán ngay tại chỗ, gã vung Diêm Vương Lệnh đập thẳng lên cái đầu người: "Hây a! Yêu nghiệt to gan dám đe dọa bổn vương!"

"Mãng xà" cúi người đang định cạp cái tên ngồi xe lăn nửa chết nửa sống nhưng âm khí trên người cực kỳ nặng này một miếng, kết quả bị một cục gạch đáp trực tiếp lên mặt, bay hình xoắn ống hướng thẳng lên trời, xoảng một phát đụng nát mặt kính triển lãm thực vật nhiệt đới ngay trung tâm đại sảnh.

Tiếng động to lớn châm ngòi cả khu triển lãm!

Thính lực của bóng lông nhỏ vô cùng bén nhạy, thậm chí cậu có thể nghe ra tiếng vảy động vật bò sát ma sát với hạt cát và xi măng truyền ra từ vô số ô kính đen ngòm, theo đó là tiếng keng két vì mặt kính không chịu nổi gánh nặng...

Nếu lúc này chạy ra khỏi cửa cũng chưa chắc nhặt về được cái mạng, còn bốn người bị bắt đi lúc trước thì chắc chắn chỉ có một con đường chết. Huống hồ, nhiệm vụ của bọn họ là dọn dẹp quỷ hồn, không phải gặp quỷ rồi chạy thoát thân.

Diêm Vương ngu người: "Chẳng... chẳng lẽ... Yêu nghiệt kia sợ bổn vương, đập nó một phát thôi sao ta biết gây ra động tĩnh lớn như vậy chứ?"

Trốn hay không trốn?

Một giây kế tiếp, bóng lông nhỏ vẫn luôn nằm bất động trong tay cậu lính mới nhấc chân ngắn nhảy xuống, leo lên ghế giám đốc của Diêm Vương. Sau đó hai cái vuốt lông móc ra súng của Ban điều tra đặc biệt từ trong ngực, nhắm ngay Diêm Vương...

Đoàng!!!

"A a a a a a..."

Diêm Vương sợ hãi gào to. Nhưng mà khi khói mù tản đi, chỉ thấy ngoại trừ cánh tay của Diêm Vương trúng đạn thì cũng không có chuyện gì, ngược lại âm khí càng đậm hơn một chút.

Hùng Thành và cậu lính cũng kịp nhận ra bóng lông nhỏ vừa mới làm gì. Hóa ra chỉ cần không bắn thủng đầu Diêm Vương thì gã sẽ không chết, ngược lại còn có thể giúp gia tăng âm khí?

Tiếp đó bóng lông nhỏ nhấc chân ngắn nhảy xuống ghế, vòng ra sau đẩy ghế giám đốc ung dung chạy chậm về phía trước, hơn nữa còn cố ý cách cửa kính cực kỳ gần.

Diêm Vương lập tức hóa thân thành một con mồi siêu bự, rêu rao gây sự chú ý trong khu triển lãm nguy cơ tứ phía. Mấy thứ vươn về phía ô kính không nhìn thấy bóng lông nhỏ ở vị trí rất thấp, tất cả đều chen lấn phá vỡ ô kính, nhào về phía Diêm Vương trông có vẻ đáng thương!

Nhất thời, Diêm Vương phát ra âm thanh còn lớn hơn tiếng thét chói tai, gã giơ Diêm Vương Lệnh quơ múa giữa không trung thành một trận gió lốc: "Hây a a a a! Muốn tới gần bổn vương hả! Cút!!!!! "

Hùng Thành và cậu lính phản ứng cực nhanh, lập tức giơ súng chỉa sau lưng Diêm Vương bắn một trận. Theo tiếng súng như mưa rơi, nhân viên chăm sóc hình thù kỳ quái, quỷ xà, quỷ chuột liên tục xông tới giống như muốn biến đạn và Diêm Vương Lệnh thành cái cối xay thịt, nhưng chúng lập tức bị bắn cho thành cái rỗ ngay trong đường tơ kẽ tóc.

Bóng lông nhỏ vui vẻ đẩy Diêm Vương, hơn nữa còn kén cá chọn canh vung móng vuốt gạt bỏ mấy cục thức ăn rơi lung tung xuống ghế, nhưng sau đó cậu lại chê bai rụt móng về. Mấy thứ này ghê quá, không ăn được.

Bóng lông nhỏ đẩy Diêm Vương chạy từng vòng từng vòng lớn, mặc dù nghe tiếng thét chói tai hây a a của Diêm Vương hơi khàn nhưng vẫn còn tràn đầy sức sống.

Bóng lông nhỏ đẩy cái ghế sang lối đi chuyên dụng cho người khuyết tật, lộc cộc lộc cộc đi xuống lầu, lại bắt đầu một vòng diễu hành mới. Diêm Vương còn chưa kịp thở phào đã nhìn thấy vô số rùa đen, ba ba, cá sấu, ếch xanh hình dáng quái dị tông nát ô kính nhào về phía gã!

"Hây a a a a!"

Diêm Vương bắt đầu một vòng tức giận rống to mới, Diêm Vương Lệnh trong tay quơ múa chỉ còn tàn ảnh. Lúc đập vào rùa đen, ba ba, cóc nhái giống như đập phải quạt máy xoay tròn tốc độ cao, bốp bốp bốp hất bay ra ngoài!

Hùng Thành và cậu lính đi theo sau ở đằng xa vô cùng kinh ngạc, ngay cả cơ hội nổ súng bọn họ gần như không có. Chỉ là lâu lâu khi nhìn thấy âm khí trên người Diêm Vương phai nhạt một chút, bọn họ liền nổ đoàng đoàng hai phát súng sau lưng Diêm Vương, "sạc điện" cho gã...

Trình diễn xong hai vòng lầu trên lầu dưới. Cho đến khi kỳ nhông mặt quỷ trong ô kính triển lãm đơn cuối cùng bị Diêm Vương Lệnh quất bay, bốn phía trở lại yên tĩnh. Chỉ còn lại Diêm Vương mãi vẫn không chịu dừng, hai tiếng hây a tiếp tục vang lên trong bầu không khí yên tĩnh đến mức nghe được tiếng kim rơi, sau đó đột nhiên im bặt.

"Hừ, mới thế đã xong rồi à?" Mấy giây sau, chẳng mấy chốc Diêm Vương đã quên sạch vẻ lúng túng khó xử hô hây a hây a của mình, sờ râu cười khẩy, "Một bầy kiến hôi mà dám ngang ngược trước mặt bổn vương, lũ hạ đẳng!"

Nhưng mà bóng lông nhỏ và hai người theo sau không lạc quan như Diêm Vương. Dường như bọn họ đều cảm thấy có chỗ bất thường...

Tất cả ô cửa đều bị phá hết rồi. Nhưng bốn chấp hành viên của Ban điều tra đặc biệt Bắc thị đâu? Còn đầu rắn khổng lồ kia nữa?

Sàn sạt sàn sạt...

Là tiếng vảy ma sát, dường như có vật gì đó đang xê dịch ngay tại trong khu triển lãm nhưng mà không có cách nào xác định được phương hướng. Tiếng động làm lông tóc người ta dựng đứng này giống như mưa phùn đầu xuân đập lên lá cây, bao phủ bốn phương tám hướng.

Một tiếng ầm vang lên, đi đôi với nó là một tia sấm màu tím đánh xuống!

Có người dùng bùa lôi bạo đánh nổ đường ống tản nhiệt trên trần nhà cách đó không xa.

"Là đám người lão Chử và lão Trần!" Hùng Thành lập tức nhận ra đó là người phe mình sử dụng bùa của Ban điều tra đặc biệt, anh ta chạy như điên về phía đường ống bị nổ banh.

Cậu lính theo sát phía sau: "Tại sao mấy người lão Trần phải cho nổ đường ống tản nhiệt, hơn nữa lúc nãy ở bên dưới, nếu bọn họ mới đi ngang qua chúng ta, tại sao bọn họ không nói..."

Hùng Thành đột nhiên ngắt lời: "Cẩn thận, đó không phải ống tản nhiệt!"

Hai người mới vừa chạy tới trước chừng mười mấy mét liền nhìn thấy cái ống tản nhiệt to tướng thỏng xuống đột nhiên chậm rãi di chuyển, ngọa nguậy co rúc hướng lên trên.

Đó là một cái đuôi rắn khổng lồ màu đen!

Thân thể to lớn vẫn luôn cuộn tròn trên trần nhà, kéo dài sang cả hai tầng trên dưới khiến cho người ta lầm tưởng đây chỉ là đường ống tản nhiệt bình thường... Kể từ lúc mọi người bước vào khu động vật bò sát, con rắn khổng lồ này vẫn luôn lẳng lặng tập trung nhìn con mồi đi đến.

Bây giờ cả bọn đã hoàn toàn rơi vào vòng vây của rắn khổng lồ, toàn bộ "đường ống tản nhiệt" gần như phủ kín cả trần nhà thật ra là thân thể của rắn khổng lồ. Tất cả "đường ống tản nhiệt" cùng nhúc nhích uốn lượn, quả thật khiến người ta hoa cả mắt, lông tóc dựng đứng.

Theo hai tiếng bịch bịch vang lên, bốn bóng người rơi từ trên trần nhà đập xuống đất, bất động. Hùng Thành và cậu lính trừng muốn rách cả mí mắt nhưng không dám chạy tới kiểm tra, bởi vì thứ mới vừa bị bùa lôi bạo làm nổ tung chẳng qua chỉ là đuôi rắn, còn đầu rắn ở đâu?

Hùng Thành kéo cậu lính lui đến góc tường nơi bên trên không có "đường ống tản nhiệt". Sau đó giơ súng hướng về phía thân rắn bắn một trận đoàng đoàng đoàng điên cuồng!

Nhưng mà, ngay khi đạn của Ban điều tra đặc biệt chạm vào da rắn lại giống như bắn vào tường đồng vách sắt, một chuỗi tia lửa kim loại lóe lên nhưng không thể xuyên thấu.

Bây giờ, mặc dù Diêm Vương hơi "xụi" nhưng tố chất tâm lý vẫn mạnh hơn người phàm rất nhiều. Gã híp mắt quan sát tỉ mỉ trong chốc lát, trầm giọng nói: "Đây là một con rắn khổng lồ trăm năm tuổi, không biết bị kẻ ngu nào bắt vào vườn thú. Sau khi bị mấy chục lệ quỷ nhập hồn rồi ăn người, bây giờ đã hóa thành yêu! Cho dù có mấy trăm lệ quỷ đồng loạt xuất lực cũng không có khả năng nắm con xà yêu này trong tay. Nhưng con rắn khổng lồ này đã hóa yêu trước khi bị đám quỷ nhập hồn. Chuyện, chuyện này... Chính là hiện tượng dị thường ngàn năm hiếm gặp."

Ba người còn lại nghe cái được cái không, mặc dù không hiểu rõ nhưng biết đây có thể là con xà yêu bị quỷ khống chế duy nhất trên thế giới, chắc chắn cực kì khủng khiếp.

Trong lúc Diêm Vương nói chuyện, rắn khổng lồ cuộn tròn trên trần nhà đột nhiên rơi xuống, cả cơ thể nện trên sàn phòng triển lãm, gần như lấp đầy không gian trong đại sảnh. Một giây kế tiếp, thân của rắn khổng lồ uốn éo như xúc tu phóng về phía hai người Hùng Thành và cậu lính!

Hai người hoàn toàn không né tránh kịp. Hùng Thành gào lên, hai tay liều mạng chống đỡ thân rắn mới giúp cho anh ta và cậu lính không bị mãng xà đè thành thịt vụn. Nhưng theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu chảy xuống trên mặt Hùng Thành, hai cánh tay không ngừng run rẩy, hiển nhiên anh ta không kiên trì được bao lâu.

Diêm Vương như bị bỏ vào nồi nước sôi, gã quơ quào tay chân muốn bò ra ngoài nhưng bò cả nửa ngày vẫn không bò dậy nổi, chỉ đành phải cúi đầu nặn ra một cái mặt vui vẻ, len lén nói với bóng lông nhỏ: "Tiểu tử, ngươi mau đẩy bổn vương ra ngoài, sau này ngươi muốn ăn cái gì bổn vương sẽ mua cho ngươi cái đó, đi theo tên Hắc Vô Thường kia chẳng khác gì chui vào ngõ cụt, hắn nghèo đến mức ngay cả cửa điện Vô Thường cũng không sửa nổi..."

Bóng lông nhỏ hất bàn tay muốn lấy lòng của Diêm Vương ra, cậu nhảy lên lưng con rắn cách đó một mét, há cái miệng rộng hai mét cà uồm tợp một phát.

Diêm Vương: "Tiểu tử ngươi đừng chạy, chuyện Hắc Vô Thường ta nói cho ngươi... Ông nội mẹ ơi, cái thứ bé tí đó sao lại có cái miệng lớn thế! Ngươi đừng đừng tới đây... Ta đã bảo ngươi đừng tới đây..."

Bóng lông nhỏ cà uồm một phát không cắn được, cậu khí thế hung hăng túm con rắn lớn lôi kéo nó về phía Diêm Vương khiến gã sợ tới mức mật liệt hồn bay, xua tay lia lịa.

Khoảng cách rất gần, Diêm Vương có cố sức rụt đầu cũng không tránh thoát. Gã cầm Diêm Vương Lệnh đập bốp bốp bốp một trận thật mạnh, ánh sáng vàng kim nổ văng tung tóe, vảy bay loạn xạ!

Diêm Vương không hổ là Diêm Vương, theo tình hình đập xuống này, không quá mười phút là có thể đập vỡ da mãng xà.

Vấn đề là, mười giây sau, Diêm Vương đã mỏi nhừ, gã một người bệnh nặng đã dùng hết sức lực cuối cùng, tê liệt ngã xuống trên thân rắn, bắt đầu thở phì phò...

Bóng lông nhỏ nhả ra, liếc nhìn dấu răng trên thân rắn, rồi nhìn phần vảy bị Diêm Vương đập vỡ cách đó một mét, sau đó vui vẻ.

Ừm, vẫn là mình lợi hại hơn!

Bóng lông nhỏ nhấc chân ngắn, vui mừng đào đào tại chỗ.

Rốp rốp rốp rốp rốp rốp!

Sau đó cắn loạn một trận lên thân rắn.

Rốt cuộc động tĩnh bên này cũng chọc giận đến rắn khổng lồ, tiếng lè lưỡi xì xì của con rắn vang vọng phóng đại bên trong khiến lông tóc người ta dựng đứng.

Bóng lông nhỏ chẳng ngó ngàng gì, vẫn vui vẻ gặm rốp rốp rốp rốp, sau đó...

"Chút chít!!!!!"

Cục bông mập bị thân rắn quấn lấy, phát ra một tiếng thét chói tai như cá heo bị bóp.

Nhưng mà tất cả vang động nơi này vẫn không ảnh hưởng đến việc bao vây của rắn khổng lồ đối với hai người Hùng Thành cách đó mười mấy mét. Con rắn này quá lớn, cho dù chém đứt một đoạn thì đoạn còn lại vẫn có thể quấn lấy người khác.

Lúc Diêm Vương nhìn thấy bóng lông mập to chừng một mét bị rắn khổng lồ cuốn lấy trông vô cùng chật vật, gã thở dài hoàn toàn buông tha chống cự, bắt đầu dùng quỷ khí khó khăn đẩy ghế giám đốc, len lén bay ra ngoài.

Bóng lông mập to một mét đột nhiên nhỏ dần... càng lúc càng nhỏ...

Cuối cùng biến thành một quả bóng lông kích thước chừng một bàn tay, trượt xuống từ khe hở giữa thân rắn, sau đó khí thế hung hăng vừa chạy vừa cắn.

Cạp cạp cạp cạp!

Sau khi bóng lông thu nhỏ lại, lực cắn giữa hai hàm răng ngược lại tăng lên, có lẽ vì thể tích nhỏ đi. Miệng của cậu vừa hạ xuống, mãng xà liền đau đến oằn mình, đầu rắn to lớn nâng lên nhanh như chớp, rốt cuộc để lộ ra gương mặt thật...

Một cái đầu rắn khổng lồ với hai con mắt thuần một màu trắng đục ngầu không có con ngươi, ánh mắt của nó không có một chút yêu khí, nhìn giống như mắt người chết.

Diêm Vương vừa nhìn thấy cặp mắt kia chợt cảm thấy bắp chân như bị chuột rút, sau đó gã lại nhìn thấy, theo mỗi tiếng cà uồm của bóng lông nhỏ ở xa xa, lại có một cái đầu nâng lên cách sau lưng bóng lông nhỏ vài mét!

Bóng lông nhỏ khí thế hung hăng cạp cạp cạp cạp cạp cạp cắn tới suốt một đường, cách Diêm Vương càng lúc càng gần...

Hai cái!

Ba cái!

Bốn cái!

...

Đến lúc bóng lông nhỏ chạy đến sát bên, cả đại sảnh có ước chừng tổng cộng chín cái đầu nâng lên từ bốn phương tám hướng. Mười tám con mắt tròn xoe thuần một màu trắng không có con ngươi nhìn chằm chặp Diêm Vương – một mục tiêu lớn hơn. Trong tròng trắng mắt đục ngầu phản chiếu ra vô số gương mặt lệ quỷ.

Đúng lúc này, bóng lông nhỏ cắn xong một miếng cuối cùng, kêu một tiếng chút chít đầy tự hào, sau đó nhảy lên tay vịn của ghế giám đốc, xem đây là ván cầu chuẩn bị xông về phía Hùng Thành và cậu lính đang hấp hối.

Cách đó mười mấy mét, Hùng Thành và cậu lính bị cuốn vào thân rắn không chịu nổi nữa. Cánh tay và bắp chân gầy gò của cậu lính trực tiếp bị ép gãy, vài chiếc xương sườn bị nứt, tiếng kêu thê thảm phát ra không dứt. Còn xương cốt toàn thân của Hùng Thành cũng bị ép cho kêu rắc rắc vang dội, chẳng mấy chốc toàn bộ sẽ bị nghiền nát...

Đúng lúc này, chín cái đầu rắn đột nhiên bắn ra giống như lò xo, lao về phía Diêm Vương ngồi trên ghế giám đốc.

Trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, vẻ chột dạ bỗng lóe lên trong mắt Diêm Vương. Gã giơ tay níu lấy bóng lông nhỏ định xông về phía Hùng Thành, sau đó ném thật mạnh về phía chín cái đầu rắn đang áp tới gần! Gã gửi gắm hy vọng vào bóng lông nhỏ có thể đột nhiên biến lớn, thay gã chịu một kích trí mạng này.

Hùng Thành kinh ngạc đến mức sắc mặt thay đổi: "Tiểu Trúc!!!!"

Cậu lính thì càng không để ý đến kêu đau, kinh hoàng hô to: "Đừng! Đó là thú cưng của Vô Thường đại nhân..."

Bóng lông nhỏ đã sợ đến điên rồi: "Chút chít!!!!!"

Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng đen ở tít đằng xa lao vụt tới, nhanh đến nổi không thấy rõ hình dáng. Tiếp đó chỉ trong một cái chớp mắt, bóng đen như bất ngờ chia ra, một cái là hình hộp chữ nhật khổng lồ, và một cái hình người bay lướt qua.

Ầm!!!

Đá dẫn hồn đập vào chín cái đầu rắn tụ chung một chỗ, sức nặng mười mấy tấn giáng xuống, máu tươi chảy ào ào văng tung tóe khắp người đầy mặt Diêm Vương.

Đến lúc bóng lông nhỏ tỉnh hồn lại, cậu đã va vào bộ ngực lạnh lẽo của Hắc Vô Thường. Hắc Vô Thường nâng cục bóng lông đáng thương, cẩn thận kiểm tra một phen. Sau khi chắc chắn không có chuyện gì mới dịu dàng xoa xoa vành tai nhỏ mềm mại đầy lông tơ: "Sao lại sợ đến thế, quên lệnh bài vô thường?"

Bóng lông nhỏ đáng thương: "Chút chít ~"

Tôi quên...

Hắc Vô Thường vươn tay chọt chóp mũi của bóng lông nhỏ, sau đó thu lại nụ cười nhìn Diêm Vương tê liệt ngã trên ghế, ánh mắt vừa rét lạnh vừa sắc bén: "Lá gan cũng không nhỏ."

Diêm Vương lập tức nói dối: "Bổn, Bổn vương trượt tay... Thật sự là trượt tay..."

Hắc Vô Thường cười khẽ nhưng trong con ngươi không hề có một chút ý cười: "Thật không?"

Diêm Vương gật đầu như gà mổ thóc: "Thật thật thật!"

Hắc Vô Thường bước từng bước đi về phía ghế giám đốc, hắn giơ tay làm như vô tình đẩy một cái, Diêm Vương thét lên a a a cùng với ghế giám đốc bay như tên bắn, băng qua cửa sau của khu động vật bò sát, đụng gãy lan can một cái rầm rồi rơi thẳng xuống hồ thủy cầm, sóng trắng văng lên tung tóe.

Hùng Thành và cậu lính núp ở góc tường đã sợ đến mức sắp tè ra quần, liều mạng giảm nhỏ cảm giác tồn tại của mình.

Hắc Vô Thường thu lại vẻ lạnh nhạt trên mặt, khôi phục dáng vẻ lãnh đạo bình dị gần gũi gần như trong nháy mắt. Sắc mặt hắn hoà nhã, mở miệng nói: "Ta không có ý nhắm vào ngươi, ta cũng chỉ trượt tay thôi."

Chapter 209: Vườn thú âm quỷ (5)

Hiển nhiên, câu giải thích của Hắc Vô Thường vẫn không thể trấn an được nỗi sợ trong lòng Hùng Thành và cậu lính. Hai người kinh hoàng nhìn nhau, sau đó cẩn thận nhìn xuống mặt hồ đen thui.

Chỉ thấy, sau khi sóng trắng lăn lộn thì mặt nước dần nhấp nhô nhưng vẫn không bình phẳng trở lại. Phía dưới âm vụ, dường như có vật gì đó chuyển động muốn tiếp cận mặt hồ, chúng tuôn ồ ạt từ bốn phương tám hướng nhắm ngay vị trí nơi Diêm Vương rơi xuống.

Hùng Thành khó khăn nuốt nước miếng: "Chúng... Chúng tôi có cần giải cứu Diêm Vương trong hồ không?"

Hắc Vô Thường gật đầu: "Diêm Vương gia nhập Ban điều tra đặc biệt là vì muốn cùng chúng ta bảo vệ nhân gian. Là một đồng chí cùng chung chí hướng, dĩ nhiên phải cứu, đi đi."

Lúc Hắc Vô Thường nói những lời này, thái độ của hắn ung dung nhàn nhã, như thể người mới vừa thất lễ, đẩy Diêm Vương xuống nước không phải hắn.

Hùng Thành và cậu lính vội vàng giãy giụa đứng dậy, rất sợ chậm thêm nửa nhịp sẽ nhận được đãi ngộ giống như đồng chí Diêm. Ngày thường, Hùng Thành dựa vào việc anh dũng xông lên rồi bị thương để kiếm phí trợ cấp từ lãnh đạo. Bây giờ chút vết thương nhỏ này không đáng là bao, anh ta vuốt mặt một cái để lên tinh thần, cắn răng chịu đựng đứng lên.

Cậu lính bị thương nhẹ hơn Hùng Thành một chút, mấy chiếc xương sườn bị gãy có thể dùng thuốc phun cấp cứu của Ban điều tra đặc biệt để chữa trị, sau đó vẫn có thể tiếp tục đứng vững.

Cậu lính sợ tới mức sắp khóc, mới vừa rồi cậu ta là người phụ trách bưng bóng lông nhỏ. Vì bóng lông nhỏ bị ném đi nên Hắc Vô Thường mới tức giận như vậy. Hai tay cậu lính gác cửa run run, vội vàng vọt tới khu bán đồ lưu niệm ở phía tây đại sảnh, cầm lấy một cái nón cỏ lớn rồi xông trở lại.

Công việc của Hắc Vô Thường vẫn là lập bia bày trận, bóng lông nhỏ vung móng tạm biệt rồi nhảy lên cái nón cỏ lớn mà cậu lính gác đang bưng bằng cả hai tay. Cậu lính gác cửa kinh hồn bạt vía bưng một quả bóng lông, dập đầu lắp bắp nói: "Vô Thường đại nhân, tôi, tôi nhất định sẽ mang, mang theo sát bên mình..."

Hắc Vô Thường: "Đi đi."

Cậu lính như được đại xá, bưng ông cố nội chạy chậm về phía hồ thủy cầm rồi cùng với Hùng Thành nghểnh cổ nhìn xuống. Hùng Thành ép giọng, sợ kinh động đến mấy thứ trong hồ: "Diêm Vương, ông còn sống không? Còn sống thì ới một tiếng đi!"

Hùng Thành gọi mấy lần mà Diêm Vương vẫn không có động tĩnh, nhưng mặt hồ bên dưới lan can gãy lìa lại càng lúc càng sôi trào cuồn cuộn, cứ như nước bị nấu sôi, bong bóng màu đen bốc lên ùng ục ùng ục.

Lúc này, Hắc Vô Thường đã hóa thành bóng đen rời đi, trở về làm tiếp công việc vận chuyển của mình. Bốn người bị thương nặng trong đại sảnh cũng được hắn mang theo cùng, trở về giao cho đội hậu cần cứu chữa.

Thế là, nhân lực thực hiện hạng mục to lớn trong khu vườn rộng thênh thang chỉ còn lại hai người và một bóng lông, bọn họ kinh hồn táng đảm nhìn xuống khói đen tràn ngập trên mặt hồ, định dùng đèn pin chiếu xuống mặt nước để thấy rõ hơn.

Bầu trời lại âm u thêm một chút, dường như bóng lông nhỏ thoáng nhìn thấy đường nét binh sĩ mặc giáp thô kệch cưỡi chiến mã hiện lên trong tầng mây đen như mực. Thế nhưng, khi mây đen di chuyển, hình ảnh đó lại tiêu tán ngay lập tức như gặp ảo giác.

Đó là, quỷ binh?

Vì không muốn làm Hùng Thành và cậu lính sợ tới rớt xuống hồ, bóng lông nhỏ không kêu chút chít bảo bọn họ nhìn lên bầu trời, thay vào đó vươn móng vuốt nhỏ chỉ vào hồ: "Chút chít!" Chúng ta cần phải dọn dẹp nhanh lên.

Hai người nghe ra vẻ thúc giục trong tiếng chít chít của bóng lông nhỏ, cậu lính sợ tới run run: "Đại Hùng, ông trời nhỏ này bảo chúng ta nhanh lên. Hay là chúng ta cũng nhảy thẳng xuống đó luôn đi, được không?"

Hùng Thành tát cái bốp lên ót cậu lính: "Cậu bị đần à, mới vừa rồi Vô Thường đại nhân trượt tay là vì muốn ném Diêm Vương xuống dưới thăm dò một chút xem trong hồ có cái gì. Đây gọi là cố gắng giảm bớt hy sinh tính mạng của các đồng chí, hiểu chưa?"

Tự bản thân cậu lính cũng cảm thấy đúng, vội vàng gật đầu.

Hùng Thành mở ánh sáng đèn pin lên mức tối đa, chiếu vào mặt hồ cuồn cuộn: "Rốt cuộc mấy thứ này là cái gì, phải mau xác định rõ, không thể để đồng chí Diêm hy sinh vô cớ..."

Nhưng ngay lúc ánh sáng từ đèn pin cầm tay chiếu vào mặt nước đen thui, sân phơi dọc theo xung quanh mặt hồ của khu động vật bò sát đột nhiên chấn động, như thể có vật gì đó đập mạnh vào cây cột bên dưới.

Hai người đứng kế bên lan can bị gãy, dưới chân không vững thế là cùng thét lên ngã vào trong hồ. Đèn pin trong tay Hùng Thành cũng bay ra, xoay vòng vòng rơi vào trong hồ nước.

Bóng lông nhỏ bị nước hồ thấm ướt thành một bé nhím biển mập ú màu trắng, bởi vì trọng lượng cơ thể quá béo giống như một quả cân nên bắt đầu chìm xuống. Bóng lông nhỏ sợ hết hồn, bốn cái móng vuốt lông đạp bạch bạch bạch một trận, dáng vẻ giống như một chú cún đang đào bới. Mặc dù có chiều hướng không còn chìm xuống nhưng cũng không nổi lên được...

Chất lượng của đèn pin do Ban điều tra đặc biệt phân phát rất tốt, ánh sáng cực mạnh, chống nước 100%. Trong quá trình đèn pin xoay vòng rơi xuống nước, nó lần lượt chiếu sáng từng ngóc ngách tối tăm trong hồ giống như một chiếc đèn pha lớn dưới nước.

Là cá Koi, hàng trăm hàng nghìn con cá Koi!

Con nhỏ nhất chừng 30 cm, lớn nhất thì dài chừng một thước. Nhưng khi nhìn mấy con cá Koi lớn hơn bình thường một chút này lại không thấy đáng yêu phú quý một chút nào.

Cá Koi đỏ trắng đan xen, bây giờ nhìn kỹ thì lại giống như vết máu đỏ tươi trên quần áo trắng, đáng sợ một cách quái dị. Còn loại thuần một màu đen hoặc thuần một màu trắng, con thì đen âm u như Địa ngục, con thì trắng nhách nhợt nhạt như xương khô...

Còn người bị đám cá Koi đáng sợ vây quanh chính là ngài Diêm Vương đáng thương. Bây giờ gã đang liều chết ôm lấy nguồn phun nước dưới mặt hồ bằng cả tay chân, đá đạp loạn xạ cá Koi lớn đang đến gần: "Cút ngay cút ngay, chớ tới gần bổn vương!"

Diêm Vương không phải là người nên không cần hít thở, nhưng hai người Hùng Thành và cậu lính thì cần. Hai người cũng đã từng trải qua huấn luyện nghiêm túc bài bản, nhanh chóng móc ra bùa chặn nước do Ban điều tra đặc biệt trang bị, dán vào cổ họng.

Bùa chặn nước là bùa vô cùng cao cấp, giá bán trên thị trường có thể lên đến mấy vạn. Sau khi dán nó lên có khả năng nín thở từ 5 đến 10 phút, hơn nữa còn có thể nhìn và trò chuyện trong nước.

Hùng Thành móc súng chĩa về phía cá Koi đầu đỏ to lớn dài nửa mét đang há cái miệng rộng xông tới. Sau khi bắn đoàng đoàng đoàng ba phát, anh ta nghiêng đầu la to với cậu lính: "Nhanh cứu thú cưng của Hắc Vô Thường đại nhân, sau đó làm hết khả năng giết chết đám cá này. Chắc chắn có một khối đá dẫn hồn được dựng trong hồ, chúng ta giết được bao nhiêu hay bấy nhiêu!"

Ý nói là không chuẩn bị để lại đường lui cho mình, tranh thủ làm hết khả năng tiêu diệt quỷ hồn trước khi chết.

Hiện tại Hùng Thành đang núp trong khe hở giữa hai mỏm núi đá dưới đáy hồ, nổ súng điên cuồng về phía bầy cá đang bơi tới gần. Còn đám cá chép hàng nghìn con thì ngăn cách giữa anh ta với mặt hồ, nếu kéo dài tới khi bùa chặn nước mất hiệu lực, anh ta chỉ có một con đường chết.

Hành động của người ở trong nước rất chậm, tốc độ đạn bắn cũng kém rất rất xa so với tốc độ chen nhau xông lên của bầy cá. Không tới nửa phút, bả vai và cánh tay của Hùng Thành bị cắn mạnh mấy miếng, cho dù anh ta là luyện thể giả, da cứng hơn người thường, nhưng máu tươi vẫn chảy ồ ạt, tạo thành một vùng máu đỏ dưới đáy hồ.

Hùng Thành nổi giận: "Con mẹ nó, đây là cá Koi hay cá Piranha thế, còn dám cắn ông? Để xem ông nội đây vặn đầu chúng mày nấu canh cá như thế nào..."

Hùng Thành hung hăng vặn con cá lớn màu đỏ nãy giờ gặm cánh tay mình, sau đó liều mạng xông về phía mỏm đá!

Còn cậu lính gác cửa vẫn luôn liều mạng nhào lên cứu bóng lông nhỏ kể từ một khắc khi cậu ta rơi xuống nước, vậy nên cậu ta không bị chìm xuống đáy hồ. Nhưng ngay lúc cậu ta nổ súng lung tung, vất vả lắm mới quẫy đạp đến vị trí cách mặt nước nửa thước, đưa tay tóm lấy bóng lông nhỏ bơi kiểu chó trôi lơ lửng trong nước. Một cặp mỏ chim nhọn hoắc to tướng đột nhiên tấn công từ bên trên, nuốt trọn cậu lính chỉ với một hớp!

Đó là một con bồ nông to béo, từ vị trí của bóng lông nhỏ chỉ có thể ngẩng đầu nhìn cậu lính liều mạng giãy giụa trong túi cổ họng của bồ nông. Nhưng giống như bị một bọc cao su hơi mờ bọc ở bên trong, cho dù cậu ta có làm thế nào cũng không đâm thủng nó được. Cậu ta bắt đầu từ từ nghẹt thở, sức lực giãy giụa càng lúc càng yếu.

Bên kia, Diêm Vương thấy tình hình đã chuyển biến xấu, gã ôm nguồn phun nước tức miệng chửi thề: "Bà nội cha mày, tao đường đường là Diêm Vương, cho dù quy thuận Ngũ Phương Quỷ Đế thì cũng là khách quý. Tao không nên tin lời ngon tiếng ngọt của Hắc Vô Thường..."

Thấy Hùng Thành và cậu lính sắp vùi thây nơi hồ thủy cầm, bóng lông nhỏ gấp gáp lập tức sặc một hớp nước lớn, nhưng sau đó...

Phì!!!!!!!

Bóng lông nhỏ phun hớp nước hướng lên. Con bồ nông ăn thịt người dài mấy thuớc ở trên mặt nước đang quạt cánh nghểnh cổ muốn nuốt cậu lính, bất ngờ bị cột nước phụt lên từ dưới hồ đẩy vèo một phát xông thẳng lên trời, sau đó kêu to cạc cạc cạc lộn cổ cắm đầu đập xuống mặt nước, hôn mê bất tỉnh.

Bóng lông nhỏ thấy cách này có hiệu quả, vội vàng uống ừng ực thêm một hớp nước hồ. Theo một hớp lớn của bóng lông nhỏ, cả mặt hồ của hồ thủy cầm thấp xuống mấy cm, bóng lông nhỏ phồng má, chuyển hướng sang Diêm Vương đang ôm nguồn phun nước miệng chửi ra rả.

Tiếng mắng của Diêm Vương bị kẹt trong cổ họng ngay tức khắc, không hiểu sao trong lòng cảm thấy sợ hãi: "Này này này, ngươi định làm gì, đừng hướng về phía ta... A!!!"

Một giây kế tiếp, Diêm Vương bị một cột nước đẩy thẳng sang bờ hồ bên kia. Nước hồ đen thùi giống như một quả tên lửa chọc thẳng vào Diêm Vương kêu la oe oe, đẩy gã đập "ầm" vào bờ hồ.

Nước gợn tản đi, xen lẫn trong sóng trắng dâng lên tạo thành quỹ đạo có mấy con cá Koi lật bụng, giống như một nồi canh cá vừa nấu xong.

Thế là, bóng lông nhỏ... có hơi đói.

Hùng Thành nhân cơ hội này vội vàng vứt con cá Koi lớn trong tay, đạp nước bơi tới bên cạnh bồ nông lớn bất động trôi nổi trên mặt hồ, anh ta cạy miệng chim lôi cậu lính ra. Hai người run lẩy bẩy leo lên bờ hồ. Sau đó bọn họ nhìn thấy, hóa ra có vô số cá Koi hoảng sợ tột độ nhảy qua nhảy lại trong hồ thủy cầm u ám, ầm ầm vô cùng náo nhiệt. Còn ở trong hồ có một quả bóng lông mập hai mét quơ móng vuốt nhỏ, không ngừng dí sát theo con cá Koi mập mạp. Khi thấy không ăn được cá, bóng lông mập liền uống ừng ực một hớp canh cá...

Ừng ực —— ——

Mặt hồ thấp xuống một chút xíu

Ừng ực —— ——

Mặt hồ lại thấp thêm chút nữa.

Bóng lông nhỏ vừa đáng yêu vừa đáng thương chỉ có thể húp canh, cho đến khi húp hai mươi hớp canh cá thì hồ thủy cầm chỉ còn thấy đáy. Mấy con cá Koi may mắn sống sót bất lực nhảy đành đạch dưới đáy hồ khô cạn, một đám chim biển bị âm quỷ nhập thân thì run lẩy bẩy ôm nhau thành một cục trên hòn đảo nhỏ chính giữa hồ thủy cầm.

Lông măng toàn thân bóng lông nhỏ ướt sũng, cậu nằm lẻ loi dưới đáy hồ trông vô cùng đáng thương. Bóng lông nhỏ lắc lắc người làm cho toàn bộ sợi lông trắng như tuyết xù lên lần nữa, sau đó nhấc chân ngắn định đi lên bờ.

Cậu không vui một chút nào, cậu không ăn được bất cứ con cá nào dù chỉ một con...

Gió âm thổi qua, đáy hồ lạnh thấu xương, bóng lông nhỏ nâng móng vuốt xoa xoa lỗ mũi.

Ách chíu!

Hơn mười con cá lớn và một cái bóng hình người bay thẳng lên trời theo cú hắt xì của cậu...

Mấy chục giây sau, một cơn mưa to đột nhiên ập xuống cả vườn thú, trong đó còn xen lẫn vài con cá lớn. Đám người Chương Dục Cẩn đang bị một con hươu cao cổ mắt tỏa ánh sáng xanh dí sát phía sau, chợt một trận mưa cá rơi xuống bùm bùm bùm khiến hươu cao cổ trực tiếp bị đập gãy cổ, xiêu xiêu vẹo vẹo ngã sang một bên.

Trương Vũ sợ tới rớt điếu thuốc: "Đây là gió lốc? Nhìn con cá to này xem, nó nặng cỡ nào có thể mới đập gãy cổ hươu cao cổ?"

Trương Vũ châm điếu thuốc khác đi lên kiểm tra, anh ta giơ mủi giày đá "một đống" lớn nằm kế bên hươu cao cổ: "Con cá này lớn thật, mà sau nó còn có tay có chân thế... Hả! Đây không phải Diêm Vương sao!!!"

Chapter 210: Vườn thú âm quỷ (6)

Mặc dù có rất nhiều cá Koi và "một đống" Diêm Vương rơi xuống từ trên trời, cộng thêm chút sắc thái gian khổ vì nhiệm vụ trừ quỷ, nhưng tình trạng tổng thể vẫn không mấy lạc quan, hoặc nên nói là... Tuyệt vọng.

Đánh chiếm được ước chừng một khu nho nhỏ trong vùng địa cực đã khiến nhân sốcủa đội Chương Dục Cẩn giảm một nửa. Hơn nữa vẫn chưa tiêu diệt hết toàn bộ bầy chim cánh cụt trong đó, phần lớn đã vẫy cánh nhỏ kêu éc éc* biến mất trong rừng cây của khu vườn.

*Tui thề tui không chế, tụi nó kêu gừ gừ rồi éc éc như trong clip này á...

Chương Dục Cẩn nhìn chằm chằm Diêm Vương vài giây, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Nhìn có vẻ không sống qua nổi. Bây giờ không còn thời gian gây thêm rắc rối, lập tức chạy tới khu động vật ăn đêm, nơi đó là nơi đặt bia đá, phải dọn dẹp sạch sẽ!"

Vì vậy, những người còn sót lại chạy vượt qua Diêm Vương, vội vàng xuất phát đến khu động vật ăn đêm. Tôn Thư Thành là chủ lực của đội 1, lúc bay ngang qua còn cố ý đạp Diêm Vương một cú.

...

Trong hồ thủy cầm, bóng lông nhỏ vừa nhảy mũi xong thì lông lại run lên, khiến cho lông măng trắng như tuyết rối bù dựng đứng, nhưng bây giờ da lông của cậu vẫn dính nước, nhìn ẩm ướt dinh dính. Trong hồ thủy cầm toàn là bùn, móng vuốt của bóng lông nhỏ bị bùn làm bẩn, nhìn từ xa giống như một miếng giẻ lau nhỏ màu trắng.

Lúc Hắc Vô Thường vác khối bia đá thứ hai đi tới liền bị dáng vẻ bẩn thỉu thê thảm của bóng lông nhỏ làm kinh hãi, hắn trực tiếp cưỡi âm phong xông tới nâng cậu nhóc cả người toàn là bùn.

Bóng lông nhỏ: "Chút chít..."

Bên cạnh bờ hồ, cậu lính phụ trách trông nom bóng lông nhỏ sợ tới giật mình, cậu ta lập tức nhảy xuống hồ thủy cầm chạy vượt qua đáy hồ toàn là bùn, nhào tới: "Đại nhân, không phải tôi cố ý, tiểu chủ tử cậu, cậu ấy... muốn ăn cá..."

Cậu lính biết nhiệm vụ của Hắc Vô Thường là bày trận, còn cậu ta là chấp hành viên của Ban điều tra đặc biệt, ngay thời khắc này tuyệt đối không được khiến Hắc Vô Thường phân tâm. Cậu lính run sợ vội vàng nhận lấy bóng lông nhỏ, dùng ống tay áo của mình lau qua lau lại, thành công biến bóng lông nhỏ từ đen trắng thành một quả bóng lông bẩn bẩn đen thui thùi lùi... Nhưng ít ra cũng đã lau khô.

Sau đó cậu lính gác cửa trịnh trọng bưng nón lá, đặt quả bóng lông đã được lau khô ngay chính giữa: "Đại... Đại nhân, ngài yên tâm để tiểu chủ tử ở lại chỗ tôi, tôi nhất định..."

Một tiếng sấm đột nhiên nổ vang trên bầu trời, mưa như trút nước rào rào rơi xuống. Bóng lông nhỏ mới vừa được lau khô lập tức bị giội cho lạnh thấu tim.

Bóng lông nhỏ hít hít mũi, ách chíu!

Phun ra hai con cá Koi lớn.

Cậu lính bưng cái nón cỏ giống như đang hứng nước mưa, mấy giây sau lông măng của bóng lông nhỏ nổi lềnh bềnh trong cái nón chứa đầy nước mưa.

Hắc Vô Thường lẳng lặng nhìn cậu lính gác cửa.

Cậu lính sợ tới mức sắp phát điên, tay mắt lanh lẹ lật ngược cái nón cỏ, đổ hết nước mưa bên trong, biến thành một chiếc ô che mưa ụp lên đầu bóng lông nhỏ.

Bóng lông nhỏ hài lòng chọc chọc cái mũ mới của mình: "Chút chít!"

Cuối cùng Hắc Vô Thường thở dài, bất đắc dĩ xua xua tay. Cậu lính gác cửa như trút được gánh nặng ôm lấy bóng lông nhỏ xoay người chạy.

Cậu lính gác cửa và Hùng Thành được xem như là hai nhân loại còn sót lại của đội 2 sau khi trải qua sàng lọc, vẫn phải tiếp tục thi hành nhiệm vụ.

Khu động vật bò sát và hồ thủy cầm đã được dọn dẹp xong, bây giờ đến lượt Hắc Vô Thường bày trận. Còn địa điểm kế tiếp chính là chuồng tinh tinh ở phía bắc của hồ thủy cầm.

Chỉ trong vòng nửa ngày, nhiệm vụ quét sạch quỷ quái đã cực kỳ thê thảm, nhất là đội 2 chỗ của bóng lông nhỏ gần như là toàn diệt. Cũng may Hùng Thành dễ dãi, không dễ bi quan, còn cậu lính thì toàn bộ tâm tư đều đặt lên việc phòng ngừa, làm thế nào để tránh cho tiểu chủ tử dầm mưa, ngược lại không còn thời gian đau đớn tuyệt vọng.

Nhưng bây giờ, cả vườn thú đã rơi vào màn mưa ùn ùn kéo đến, tiếng hạt mưa đập vào lá cây vang lên liên tục, thỉnh thoảng xen lẫn mấy tiếng nổ. Hùng Thành và cậu lính bị cơn mưa như thác đổ che chắn đến mức mắt không mở ra nổi, lúc nói chuyện với nhau chỉ có thể híp mắt rống to.

"Đại Hùng, hình như có thứ gì đó đi theo phía sau chúng ta." Cậu lính gác cửa nơm nớp lo sợ quay đầu nhìn ra sau nhưng chỉ có thể nhìn thấy rừng cây lung lay trong màn mưa, "Anh có thấy không?"

Hùng Thành là người luyện thể chất, năng lực thiên nhãn còn không bằng cậu lính gác cửa nhưng anh ta cũng lờ mờ cảm thấy bất an, dường như có chuyện gì đó không ổn: "Cậu lắng nghe cẩn thận... Đợi đã, hình như nó lại biến mất rồi."

Bóng lông nhỏ đội cái nón cỏ lớn, bị hạt mưa dội rào rào liên tục lên vành nón che chắn nên không nhìn rõ bất cứ thứ gì, nhưng cậu lại có thể nghe được. Trong tiếng mưa đập rào rào đúng thật là có xen lẫn tiếng động vang lên theo quy luật, đi theo phía sau bọn họ.

Bẹp bẹp bẹp...

Nghe như tiếng dép lê giẫm lên mặt nước.

"Đại Hùng, đội các cậu còn lại bao nhiêu người?" Giọng lo lắng của Chương Dục Cẩn đột nhiên vang lên trong máy bộ đàm, "Sau khi mưa trút xuống, số người chết ở dương gian đột nhiên gia tăng, trận pháp Dẫn Hồn trong trụ sở chính sắp đầy, cần phải hành động thật nhanh!"

"Vâng, Chương lão đại!" Hùng Thành lau nước mưa trên mặt, rống cổ gào lên, "Chúng tôi còn lại hai người, bây giờ đang chạy đến chuồng tinh tinh."

"Chuồng tinh tinh?" Mưa to khiến cho tín hiệu của máy bộ đàm đứt quãng, giọng nói của Chương Dục Cẩn vô cùng mơ hồ, "Mọi người phải cẩn thận..."

Lời nói sau cùng chìm trong tiếng xoẹt xoẹt của dòng điện, hai giây sau máy bộ đàm của Hùng Thành hoàn toàn không còn âm thanh.

"Cẩn thận cái gì? Đại Hùng anh nghe rõ không?" Cậu lính gác cửa cuống cuồng nói, "Đại Hùng, máy bộ đàm của tôi rớt trong miệng bồ nông rồi..."

Hùng Thành nhớ lại một chút, cuối cùng vẫn chỉ đành lắc đầu: "Tôi không nghe rõ, nhưng vẫn nên chạy nhanh lên, không được chậm trễ."

Bóng lông nhỏ rụt người, tình hình bây giờ khiến cậu rất sợ.

Mặc dù trong tay Hùng Thành và cậu lính có bản đồ vườn thú nhưng khi chạy trong cơn mưa to thế này, tất cả cũng trở nên mơ hồ. Bọn họ chỉ còn cách đến gần bảng tên đường mới biết rốt cuộc mình ở nơi nào.

"700m phía trước là chuồng tinh tinh," Đèn pin đã mất, Hùng Thành dùng điện thoại di động chật vật chiếu sáng cột mốc đường bên cạnh bồn cây xanh, "Cần vượt qua cây cầu đá trước mặt là đến."

Cầu đá hình vòm nhỏ trên sông bắt mắt hơn cảnh vật xung quanh một chút, lúc đi qua cây cầu tuy chỉ tốn mấy giây nhưng lại dễ dàng trở thành mục tiêu sống. Hùng Thành và cậu lính chân tay co cóng. Có một con mèo yêu băng qua cầu đá, chạy như điên về phía chuồng chim cánh cụt ở phía sau bồn cây xanh.

Còn bóng lông nhỏ thì vẫn luôn len lén nhìn chằm chằm cây cầu đá hình vòm phía sau bọn họ từ bên dưới vành mũ rộng. Quả nhiên theo một tràn âm thanh bẹp bẹp rất nhỏ, một bầy bóng đen thấp nhỏ đung đưa giống như con lật đật leo lên mặt cầu.

Mấy bóng đen này có cái bụng tròn quay, dáng vẻ ngây thơ đi lạch bạch, mắt tỏa ánh sáng xanh, bên trong mỏ chim hẹp dài chứa đầy răng nhọn trắng hếu... Đó là một bầy quỷ chim cánh cụt đang đi theo phía sau bọn họ!

Bóng lông nhỏ kêu to: "Chút chít!!!!!"

Hùng Thành và cậu lính gác cửa nghe tiếng giật mình lập tức quay đầu, vừa nhìn đã sợ đến mức hồn phi phách tán.

"Sao... Sao lại có nhiều chim cánh cụt thế..."

"Chạy mau!"

Biểu cảm của hai người còn sợ hơn bóng lông nhỏ. Tối hôm qua quỷ chim cánh cụt đã chạy vào trụ sở Ban điều tra đặc biệt, cắn nát đầu gối của rất nhiều người. Có thể nói, bọn họ là những người biết rõ sự lợi hại của đám chim cánh cụt này hơn ai hết.

Hai người ôm bóng lông nhỏ đạp bõm bõm bõm lên đống bùn trong bồn cây xanh, liều mạng chạy như điên về phía chuồng tinh tinh!

Quỷ chim cánh cụt lặng lẽ bám đuôi tiếp cận suốt một đường cũng không còn ý định ẩn nấp, kêu éc éc éc đuổi theo. Có lẽ thứ nhập hồn vào chim cánh cụt là bọn lệ quỷ lợi hại nhất trong số quỷ hồn. Đừng nhìn dáng vẻ ngây thơ dáng đi lạch bạch chạy còn không nổi ấy mà xem thường, tốc độ của đám chim cánh cụt không hề thua kém Hùng Thành và cậu lính đang chạy như điên.

Khoảng cách giữa bầy chim cánh cụt và người càng lúc càng gần...

"Tốt quá, trong chuồng tinh tinh có đèn sáng, có lẽ bọn họ có máy phát điện dự phòng!"

"Có ai không, mau mở cửa, mau mở cửa đi!"

"Cứu mạng, mau mở cửa!!!"

Hùng Thành và cậu lính vừa rống cổ gào lên, vừa liều mạng vẫy tay với ô cửa sổ bán vé trước chuồng tinh tinh.

Dưới ánh đèn vàng nhạt tỏa ra từ ô cửa bán vé, đúng là có thể thấy một người mặc quần áo nhân viên bán vé đứng dậy. Người nọ đi vào bên trong, chốc lát sau, theo một tràn tiếng xiềng xích va chạm vang lên, cửa lớn đang đóng của chuồng tinh tinh mở ra một kẽ hở.

Hùng Thành và cậu lính giữ cửa mừng khôn xiết. Trong mấy chục mét chạy nước rút cuối cùng, bọn họ chật vật kéo dài khoảng cách vài mét với bầy chim cánh cụt sắp bao vây, sau đó khéo léo né người nhào vào khe cửa.

Nhưng mà ngay một khắc khi bọn họ chui vào khe cửa, dường như có tiếng gọi lo lắng của Chương Dục Cẩn truyền đến từ đường chính bên phải chuồng tinh tinh: "Cẩn thận! Đừng đi vào, ở trong đó..."

Trong tình thế chạy nước rút một trăm mét, bọn họ không thể nào vừa nhào vào đã dừng chính xác ngay trước cổng. Hai người theo quán tính trượt thêm mười mấy mét mới ngừng lại, lảo đảo chưa hết sợ hãi thở hồng hộc từng hơi từng hơi.

"Sao trong này lại tối thế, chỉ có bên ngoài là có đèn thôi sao? Mùi thật khó ngửi, giống như mùi thúi của..."

"Có phải Chương lão đại vừa mới hét lên không?"

"Không biết, không nghe rõ. Cú ngã lộn mèo này thật đáng sợ, ông trời nhỏ kia không sao chứ?"

Sau khi cả hai xông vào cửa, cánh cửa chỉ hé ra một tí đã đóng sầm lại, đàn chim cánh cụt chạy loạn xạ đập vào cửa sắt phát ra tiếng bang bang kinh hoàng. Nhưng theo tiếng xích sắt vang động, cửa sắt bị đóng chặt hoàn toàn, lúc này tiếng đâm vào cửa mới nhỏ xuống mọt chút.

...

Bên ngoài chuồng tinh tinh, Chương Dục Cẩn mới hét lên nửa chừng thì nhìn thấy hai người đã lao vào chuồng tinh tinh, anh lo lắng đến độ dậm chân:

"Các cậu xông bừa vào đó làm cái gì? Nếu trong chuồng tinh tinh vẫn còn người sống, không bị lệ quỷ tấn công, vậy chỉ cần trực tiếp đặt bia đá trong đó là được rồi, cần gì phải phái một đống người đến thu dọn hả!"

Nhưng mà đội 1 của Chương Dục Cẩn cũng đang trong tình trạng vô cùng nguy hiểm, họ không có thời gian đi cứu những người khác. Thật ra bọn họ chạy trốn tới đây, sau lưng là một đàn dơi đông nghịt đang đuổi theo.

Ngoại trừ Tôn Thư Thành hoàn hảo không chút tổn hại, thì Chương Dục Cẩn và Trương Vũ cả người bê bết máu. Dọc đường chạy đến đây đã có hai chấp hành viên bị đàn dơi nhào vào kéo tụt lại phía sau, sợ rằng dữ nhiều lành ít.

Lúc này, đàn chim cánh cụt bên ngoài chuồng tinh tinh không vào được cũng bị tiếng ồn ào nơi đây hấp dẫn, chúng lục tục chuyển hướng, lắc lư thân hình mũm mĩm, kêu éc éc éc vọt tới.

Chương Dục Cẩn và những người khác không dám đứng lại giữa khoảng đất trống, chứ đừng nói đến việc lao vào đập cửa cứu người. Vì vậy anh chỉ có thể lo lắng nhìn cánh cửa đóng chặt trong giây lát, cuối cùng thở dài, quay người dẫn đội 1 bỏ trốn vào trong rừng

...

Bên trong chuồng tinh tinh, Hùng Thành và cậu lính giúp nhau đứng dậy. Hùng Thành vui tươi hớn hở nói với bóng người đang từ từ tiến đến trước mặt mình, "Ông anh này, vừa rồi cảm ơn anh nhé, trong tình huống thế này mà anh còn dám mở cửa... Hồi nãy tôi thấy nơi này có ánh đèn, sao bây giờ anh lại không mở nữa?"

Trong lòng Hùng Thành cũng có chút sợ hãi, mặc dù thiên nhãn của anh ta không linh nghiệm cho lắm nhưng vẫn mơ hồ nhìn thấy xung quanh bọn họ có rất nhiều người xúm lại. Phần lớn đều mặc đồng phục của nhân viên chăm sóc, nhân viên quét dọn và nhân viên bán vé, nhưng tư thế của họ có chút quái dị: Lưng gù, bờ vai rộng, cánh tay dài buông thõng gần như chạm đến đầu gối.

Cậu lính gác cửa cảm thấy khó hiểu: "Sao mọi người không nói chuyện?"

Hùng Thành thấy những người này chậm rãi đi tới, giống như định bao vây bọn họ ở chính giữa, nụ cười trên mặt anh ta hơi gượng gạo: "Các vị đại tỷ đại ca*, mọi người..."

*Nghe nó yang lake với hài hài nên tui để vậy.

Còn bóng lông nhỏ có thiên nhãn lợi hại nhất đã sớm nhìn rõ khuôn mặt của các vị "đại tỷ đại ca" xung quanh mình, cậu sợ hãi co rúm thành một cục.

"Gào —— ——"

Hùng Thành chưa kịp nói hết thì nhân viên bán vé vóc người vạm vỡ đứng hàng trước đột nhiên ngửa lên trời gầm rú, nhào tới.

"Chút chít!!!!!"

Trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, bóng lông nhỏ sợ hãi hét lên chui ra khỏi tay cậu lính. Thiên nhãn của cậu có thể nhìn thấy nơi này rất rõ ràng, nhanh chóng tìm được vị trí của công tắc đèn.

Bóng lông nhỏ hét to nhảy lên chiếc tủ phía sau cậu lính, vươn móng vuốt lông nhấn công tắc điện cái "tách". Sau vài lần nhấp nháy, bên trong chuồng tinh tinh được chiếu sáng hoàn toàn. Lúc này Hùng Thành và cậu lính mới thấy rõ diện mạo của đám "đại ca đại tỷ" đang vây quanh họ.

Dưới nón của nhân viên quét dọn và nhân viên chăm sóc, là những khuôn mặt to lớn với bộ lông đen và hàm dưới nhô ra...

Hùng Thành nghiêng người vừa vặn tránh được cái miệng to như chậu máu của bóng đen vồ tới. Khi anh ta quay đầu lại đối diện với khuôn mặt to bè của "ông anh" tốt, anh ta sợ tới mức run lên bần bật: "Má nó, ngoại hình của con tinh tinh này bị cái gì thế, sao nó lại có nhiều răng vậy!"

Cậu lính gác cửa cũng sợ tới mức cả người run rẩy. Từ lúc sinh ra, dường như con người đã không thích khuôn mặt của khỉ và tinh tinh, vì chúng quá giống con người nên ngược lại chúng khiến con người cảm thấy kỳ lạ và đáng sợ. Mà những con tinh tinh này đã phát huy sự kỳ lạ đáng sợ này đến mức cao nhất.

Con tinh tinh mặc quần áo của nhân viên bán vé tung một kích không trúng, nó không tiếp tục nhào về phía mọi người, cái miệng mọc đầy răng nanh nhô ra phía trước như vượn đột biến nhếch lên thành một nụ cười quái dị, nó ngắt quãng nói bằng quỷ ngữ: "Kẻ địch của Quỷ Vực... phải chết..."

Con tinh tinh bên cạnh cũng vỗ ngực rống lên cười ha hả.

"Không biết... Ăn có ngon không..."

"Nhân viên chăm sóc lúc trước... Thịt quá già... bọn tao cho miếng thịt đó vào nồi nước sôi... khặc khặc..."

"Móc bộ óc nóng hổi... ăn ngon hơn..."

Hùng Thành bất ngờ rút súng nhắm vào cái đầu đen trắng của nhân viên bán vé, bắn đoàng đoàng đoàng mấy phát.

Nhưng mà tốc độ phản ứng của tinh tinh nhanh hơn nhiều so với con người. Ngay khi Hùng Thành vừa rút súng, con tinh tinh đã nghiêng người né tránh, cánh tay dài vươn ra dễ dàng bấu lấy tay của Hùng Thành. Quỷ tinh tinh cướp lấy súng, cười khằng khặc giơ súng chỉ vào ấn đường của Hùng Thành.

Cậu lính đột nhiên trở nên lớn gan, sống chết lao về phía cổ của con tinh tinh mặc đồ nhân viên bán vé, nhưng bị tay trái của nó xách lên. Mấy con tinh tinh còn lại vươn tay muốn bắt, chúng định xé xác cậu lính thành từng mảnh để ăn thịt.

Hai mắt Hùng Thành trừng đến sắp rách cả mi, liều mạng la to nhưng không thể làm gì: "Không!!!!!!!!"

Giữa lúc điện quang hỏa thạch, bóng lông nhỏ không biết mình lấy hết can đảm từ đâu mà dám nhảy xuống từ nóc tủ nơi không ai để ý, biến thành một thiếu niên: "Chờ đã."

Những con tinh tinh và người có mặt ở đây đều sững sờ.

Nhưng chẳng mấy chốc, trên mặt Hùng Thành và cậu lính thoáng hiện lên vẻ tuyệt vọng. Bé thú cưng của Hắc Vô Thường đại nhân có thể biến thành người, nhưng tại sao lại biến thành người vào lúc này, mau chạy đi!

Còn con tinh tinh bị quỷ ám thì chảy cả nước miếng. Mới vừa rồi cục bông nhỏ kia không đủ nhét kẽ răng, bây giờ bỗng dưng có thêm một phần thịt người, ai mà không vui?

"Cậu chạy đi, đừng để ý chúng tôi!" Hùng Thành bất ngờ quát to, thoát khỏi sự khống chế của hai con tinh tinh. Sau đó đâm thẳng vào con tinh tinh bên cạnh Trúc Ninh, vì cậu mà cướp một con đường sống.

Nhưng Trúc Ninh không di chuyển một bước, cậu lẳng lặng đảo mắt một vòng: "Ngay cả cửa sổ cũng dùng báo dán lại?"

Con tinh tinh mặc đồ mhân viên bán vé cười ác độc, từng bước ép đến gần Trúc Ninh, tiếp tục nói bằng thứ quỷ ngữ âm u: "Hôm nay... Không ai trốn thoát... Đều phải chết..."

Trúc Ninh không nhìn bất cứ một con tinh tinh nào, cậu vẫn im lặng nhìn chằm chằm chỗ mưa dột trên cửa sổ, nước mưa nhỏ giọt đọng lại thành vũng trên sàn nhà, tạo thành một bãi nước đọng trong góc.

Hùng Thành và cậu lính đã phát điên lên, họ không biết thú cưng của Hắc Vô Thường đại nhân tại sao lại ngu ngốc đến mức không biết chạy trốn. Bọn họ trơ mắt nhìn hàng chục con tinh tinh há cái miệng toàn là răng nanh cả hàm trên lẫn hàm dưới, lao về phía ba người.

Mọi thứ như thước phim quay chậm, thậm chí Hùng Thành và cậu lính có thể nhìn thấy máu thịt còn sót lại trong răng nanh của con tinh tinh và ánh sáng đỏ quái dị trong mắt chúng.

Còn thiếu niên sắp bị chúng phanh thây ăn thịt lại nhắm mắt...

Sau đó nhẹ nhàng giơ tay...

Từng giọt nước long lanh trong suốt lặng lẽ dâng lên từ vũng nước mưa sau lưng đám người. Một giây kế tiếp, giọt nước đột nhiên xẹt qua không trung, giống như những mũi tên sắc bén vô hình đâm xuyên qua đầu của hơn chục con tinh tinh trong nháy mắt!

Sau khi những giọt nước xuyên qua hộp sọ của con tinh tinh, chúng nhuốm một màu đỏ thẫm giống như giọt máu bình thường bắn tung tóe lên bức tường đối diện, trộn lẫn với vết máu loang lổ vốn đã có sẵn trên tường rồi biến mất.

Mọi thứ diễn ra cực kỳ nhanh mà không một tiếng động.

Hùng Thành và cậu lính hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, họ nhìn thấy gương mặt của tất cả những con tinh tinh lao về phía trước đột nhiên cứng đờ, sau đó ngã xuống đất không còn sức sống như những miếng vải rách, bất động.

"A a a a a a..."

"Liều mạng với đám súc sinh này đi..."

Tiếng hét giận dữ của Hùng Thành và cậu lính kéo dài nửa giây mới ngừng lại. Sau đó, cả hai kinh hoàng nhìn từng cái xác tinh tinh lần lượt ngã xuống đất.

Hộp sọ của những con tinh tinh này đã bị thứ gì đó chọc thủng, dòng máu đỏ thẫm từ từ chảy ra, chậm rãi ngưng tụ thành một dòng máu thấm xuống sàn nhà ẩm ướt.

Hùng Thành và cậu lính còn chưa kịp kinh ngạc vui mừng vì thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, đã bị cảnh tượng kinh hoàng này làm cho sợ tới mức mật liệt hồn bay. Cả hai nhảy qua đống xác tinh tinh, lao tới kéo thiếu niên bỏ chạy ra ngoài.

"Trong, trong đây có cái gì?"

"Cứu... cứu... nơi này có ma quỷ lộng hành..."

Nhưng Trúc Ninh lại không có sức mở mắt, cậu cảm giác trong đầu mình đau nhói, cảnh vật xung quanh quay cuồng, dần dần mờ đi. Trúc Ninh bị Hùng Thành kéo mất thăng bằng, lảo đảo ngã về phía trước, cộng thêm không thể duy trì hình người, cứ thế biến trở về hình dạng bóng lông nhỏ.

Một giây trước khi mất đi ý thức, một ý nghĩ bực tức thoáng qua trong tâm trí bóng lông nhỏ:

Đường đường là Hà Xuyên Thần, chỉ mới khống chế nửa ly nước đã mệt mỏi tới mức hôn mê rồi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me