Hoan Tcct Khuu Kieu Hoang Hon Troi Dong 2
Trước hàng chục ánh mắt tràn ngập bất ngờ xen lẫn hoài nghi của những vị thượng khách có mặt trong đại sảnh đường ngập trổ ánh đèn, nữ vương của đế chế Hưng Hân bước về trước, bất ngờ cất lời."Kiều Nhất Phàm, lên đây."Nhất thời, không khí bên trong đại sảnh đường như bị mấy câu từ giản đơn này hút đi sạch sẽ, mọi ánh mắt không hẹn mà gặp đều dừng lại trên người vị sứ giả đến từ đế chế Hưng Hân. Đừng nói là những người khác, bản thân người vừa bỗng nhiên trở thành tâm điểm là Kiều Nhất Phàm cũng đang tràn ngập hoang mang và khó hiểu. Nếu chẳng phải ngay khi hướng mắt về phía Tô Mộc Tranh đã nhận được câu trả lời thay cái gật đầu, chính cậu cũng sẽ cho rằng vừa rồi mình đã nghe nhầm điều gì đó. Nhưng tiếc thay, đó lại là sự thật. Cái tên Kiều Nhất Phàm đã được nữ hoàng đế chế Hưng Hân xướng lên, rõ ràng và rành mạch.Trong khoảnh khắc ấy, chàng trai với đôi mắt màu biếc xanh thấy tay chân mình bỗng cứng đờ, ngay cả nụ cười nhẹ thường treo trên môi cũng trở nên gượng gạo. Cậu chưa từng hình dung bản thân sẽ trở thành tâm điểm của sự chú ý trong một sự kiện trang trọng như thế này, càng không nghĩ ra được lý do cho hành động của Tô Mộc Tranh vừa rồi. Chuyện xảy ra quá đột ngột, hoàn toàn làm vị sứ giả ấy ngây ra với hết thảy sự ngạc nhiên và khó hiểu. Xin chớ hiểu lầm, Kiều Nhất Phàm chưa bao giờ nghi ngờ nữ vương mà mình đang phụng sự. Dù sao, cả hai cũng đã quen biết và cùng đồng hành bảo vệ đế chế Hưng Hân suốt hơn nửa thế kỷ qua, tính cách của công chúa Gia Thế ngày trước, cậu đương nhiên hiểu được phần nào. Vào hoàn cảnh hiện tại, nàng không có bất kỳ lý do gì để gây bất lợi cho Kiều Nhất Phàm. Nếu đã là vậy, có chuyện gì mà nữ vương Tô Mộc Tranh cần phải trịnh trọng mời một Ám Vệ đang ẩn thân dưới thân phận sứ giả Hưng Hân đến bên mình, trở thành trung tâm của sự chú ý cơ chứ? Bản hiệp ước liên minh đã được ký xong, bấy giờ mọi người phải tập trung vào nó mới đúng. Tại sao, nàng lại gọi cậu cơ chứ? Mặc dù trong đầu đang là ngàn vạn thắc mắc chưa tìm được câu trả lời, sau vài giây điều chỉnh lại tâm trạng, Kiều Nhất Phàm vẫn giữ trên môi một nụ cười lịch sự đáp lại mọi ánh nhìn tò mò. Rất nhanh thôi, chàng trai ấy đã khôi phục lại sự bình tĩnh vốn có của mình, để đôi mắt biếc xanh trở về dáng vẻ bình lặng như mặt hồ ngay thu. Đứng dậy khỏi chỗ ngồi, rảo từng bước về phía hai vị hoàng đế, cậu có thể lắng nghe nhịp tim mình đang đập từng nhịp đầy nặng nề. Khoảng cách chỉ bằng đôi ba bước chân giờ phút này lại trở như được kéo dãn ra, dài đến lạ kỳ. Hít sâu một hơi dài để bình ổn lại tâm trí rối bời, Kiều Nhất Phàm cuối cùng cũng đến bên nữ vương của mình.Dường như chỉ đợi khoảnh khắc này, Tô Mộc Tranh ngẩng cao đầu, nghiêm trang dõng dạt cất tiếng với nét rạng rỡ lộ rõ nơi đáy mắt. "Nhân tiện có mặt các vị khách quý ngày hôm nay, đế chế Hưng Hân cũng xin phép công bố một chuyện quan trọng khác."Đúng lúc Kiều Nhất Phàm nhìn sang người con gái kiều diễm, người đứng đầu vương quốc non trẻ cũng đáp lại cậu bằng một nụ cười tràn ngập sự thích thú. "Kể từ ngày hôm nay, Kiều Nhất Phàm sẽ chính thức trở thành em trai ta, là hoàng tử - người thừa kế hợp pháp của đế chế Hưng Hân."Có thứ gì đó vừa rơi vào hố sâu của tâm trí, bùng nổ tựa một quả pháo hoa được bắt lửa, tỏa ra ánh sáng rực rỡ đến chói mắt giữa bóng đêm vô định. Thế giới trong tầm mắt của Kiều Nhất Phàm được bao phủ bởi ánh đèn vàng và tiếng vỗ tay chúc tụng rộn ràng vang vọng khắp đại sảnh đường. Hai bên tai đã như đã ù đi, đôi chân như bị chôn xuống tại chỗ còn cả người tựa như đã vừa bị hóa thành một người gỗ vô tri. Chuyện gì vừa xảy ra thế này?Vì sao chị Tô Mộc Tranh lại đột ngột nhận mình làm em trai, trở thành người thừa kế tương lai của đế chế Hưng Hân như vậy?Phải tận khi bàn tay được một bàn tay khác nắm lấy, từng ngón thon dài ấm áp đan lấy nhau chẳng có một khe hở, hương Sơn Trà thoang thoảng ướp trên lễ phục nhẹ nhàng lướt qua cánh mũi, Kiều Nhất Phàm mới giật mình ra khỏi cơn mộng mị mơ màng. Ngẩng đầu lên như quán tính nhằm tìm ra người vừa làm hành động đó, chàng trai ấy không khỏi tròn mắt khi nhận ra Khưu Phi đang dựa sát vào mình, hành động thân mật không hề chút che giấu. Còn chưa kịp để cậu kịp phản ứng, vị hoàng đế anh tuấn mang cặp đồng tử màu Ruby sâu thẳm như ngân hà đã kéo cậu tiến về trước một bước, đường hoàng cất lời. "Nhân tiện đây, ta cũng muốn thông báo cho mọi người một chuyện khác. Đó là về việc hôn sự của ta."Ngay khi nhận ra điều mà Khưu Phi chuẩn bị nói ra, sống lưng của Kiều Nhất Phàm đã trở nên cứng đờ. Cậu toang lùi lại thì ngay lập tức đã bị bạn đời mình giữ chặt. Nhìn về phía chàng trai mình đã yêu thương trong suốt hơn nửa thế kỷ qua, gương mặt thanh tú của vị sứ giả đã nhuộm một sắc đỏ ửng tới tận mang tai. Bởi thời khắc này đây, Kiều Nhất Phàm đã đoán được điều mà bạn đời mình sắp sửa nói ra. "Thuận theo tâm ý của đôi bên cũng là củng cố thêm liên minh giữa hai đế chế, ta tại đây xin tuyên bố hôn ước giữa ta và người kế tục của đế chế Hưng Hân Kiều Nhất Phàm. Lễ đính hôn sẽ được tổ chức vào năm sau, rất mong mọi người sẽ dành chút ít thời gian quý giá đến tham dự."Thanh âm đã là một phần đặc biệt trong cuộc đời Kiều Nhất Phàm hơn nửa thế kỷ qua chậm rãi cất lên. Dẫu, ngữ khí vẫn nghiêm túc và bình tĩnh tựa mọi ngày nhưng, chỉ cần hiểu về người này đủ nhiều, bất cứ ai cũng sẽ nhận ra hắn đang kìm nén niềm vui sướng lẫn kích động đặc biệt nơi đáy lòng. Bàn tay đang nắm chặt lấy cậu khẽ run lên một nhịp rất khẽ rồi lại siết chặt hơn, tựa như bảo vệ, tựa như trấn an, lại giống như một xiềng xích không cho phép cậu trốn chạy. Có lẽ, Khưu Phi đã chờ đợi quá lâu để có thể tuyên bố trước toàn thế giới về tình cảm của hai người. Lâu tới mức, ngay cả sự kiên nhẫn của chính hắn cũng không còn lại quá nhiều. Nhưng mà thật là lo xa, Kiều Nhất Phàm thầm phì cười. Chuyện đã đến nước này, cậu còn có gì để mà chạy trốn cơ chứ? Một thiếu niên Vi Thảo không còn chỗ nương tựa, một Thích Khách lạc lối trên chính con đường đời, một người ngập ngừng trước rung động của bản thân rồi lại lặng lẽ giấu đi tâm tư ẩn sau nụ cười nhàn nhạt. Tất cả những hình bóng đó đều là cậu, không sai. Thế nhưng nửa thế kỷ là thời gian đủ để một chàng trai trẻ từng bước trưởng thành, vững từng bước chân hướng về tương lai phía trước. Kiều Nhất Phàm giờ đây đã bỏ qua hết những mặc cảm ràng buộc mình trước kia, dũng cảm tiến về phía tương lai của chính mình.Cậu tin tưởng bản thân, càng tin tưởng Khưu Phi. Rằng một ngày nào đó, lời hứa từ thuở thiếu niên giữa hai người sẽ trở thành hiện thực. Trải qua bao biến thiên của lịch sử, sinh ly tử biệt tới mức ngỡ rằng sẽ mãi mãi lạc mất nhau, giờ đây sứ mạng được giao trên vai mỗi người là thứ duy nhất ngăn cản mối nhân duyên này công khai trước toàn lục địa Vinh Quang. Dẫu có là thế, cả hai chưa từng một lần oán trách nhau hay đổ lỗi cho số phận của mình. Đứng trước nghĩa vụ và trách nhiệm với đế chế, tình cảm riêng tư của họ có đáng là gì.Chỉ là trong thâm tâm, thỉnh thoảng, Kiều Nhất Phàm vẫn vô thức để bản thân mình chìm đắm trong những băn khoăn cùng dòng suy nghĩ miên man mơ hồ. Dù có giữ bản thân tỉnh táo và hiểu chuyện đến nhường nào, cậu vẫn không thể ngăn mình nghĩ đến những chuyện chẳng mong muốn ở tương lai. Vốn dĩ, cuộc đời nào có ai nói trước được điều gì cơ chứ. Thời gian trôi qua như nước chảy qua kẽ tay, từng khoảnh khắc hội ngộ ngắn ngủi, cuộc chuyện trò chứa đầy nỗi nhớ mong đều trở thành thứ nước mát tưới táp lên nhành xương rồng giữa sa mạc khô cằn, từng chút giữ cho sự sống ấy tồn tại trước sự khắc nhiệt của tạo hóa. Để rồi ngày hôm nay, Khưu Phi đã đứng ra trước hết thảy, nắm lấy đôi bàn tay này và tuyên bố những điều đã kìm nén bấy lâu.Trong thoáng chốc, Kiều Nhất Phàm như tỉnh khỏi giấc mộng dài. Toàn bộ những chuyện xảy ra trong tối nay như được tua ngược lại, trở thành những mảnh ghép nhỏ của một bức tranh khổng lồ. Và, cậu đã thống suốt được hết thảy những điều vừa xảy ra, hiểu được cả nụ cười đặc biệt mà nữ vương Tô Mộc Tranh dành cho mình tối nay. Là hai người họ đã cất công chuẩn bị mọi thứ, kiếm tìm giải pháp vẹn cả đôi đường. Một lời tuyên bố thừa nhận tình ý lẫn danh phận cho Kiều Nhất Phàm vốn không phải là thứ quá khó nói ra với Khưu Phi. Chỉ là, tình hình Gia Thế hiện tại, hắn không thể tùy hứng mà mặc kệ bao cặp mắt như sói đói đang nhắm vào mình. Huống hồ, hành động này còn có thể để bạn đời mà bản thân trân quý vào hố lửa, trở thành mục tiêu công kích của miệng đời. Sau tất cả những biến động mà bản thân đã trải qua, Khưu Phi đương nhiên không cho phép chuyện bất lợi như vậy xảy đến với người mình thương. Vậy nên, vị hoàng đế trẻ mới phải cất công nhờ đến người chị đã ở bên từ thuở ấu thơ để kiếm tìm sự giúp đỡ. Và, đây chính là giải pháp vẹn cả đôi đường đã được họ thông qua. Để Kiều Nhất Phàm có danh phận hoàng tử đế chế Hưng Hân, từ đó trở thành người xứng đôi vừa lứa với hoàng đế Gia Thế. Dưới danh nghĩa liên minh toàn diện vừa được thông qua cần có thêm sự củng cố, cậu sẽ đường đường chính chính kết hôn với Khưu Phi. Mối nhân duyên này không chỉ là vì tình cảm nhiều năm giữa đôi bên, còn là giúp hai đế chế thêm phần gắn kết cùng nhau hướng tới tương lai. Trong khoảnh khắc đặc biệt hiện tại, Kiều Nhất Phàm không khỏi mỉm cười mà dành cho người bạn đời đang đứng cạnh mình một cái nhìn thật trìu mến. Đáy lòng được lấp đầy bởi mật ngọt ấm áp, trái tim rộn lên những nhịp đập không ngừng, đôi bàn tay siết chặt không thôi. Đây là Khưu Phi, kẻ mang trong mình một nửa dòng máu thần thánh của Phượng Hoàng, con trai của Đấu Thần huyền thoại, sư huynh đồng thời cũng là một người đồng hành đặc biệt trong nửa thế kỷ qua. Và trên hết, chàng trai với gương mặt hoàn hảo như tượng tạc này chính là người mà cậu từng nguyện thề yêu thương đến trọn vẹn kiếp người. Có lẽ hết thảy đã được an bày, hoặc giả như số phận đang mỉm cười với cậu.Kiều Nhất Phàm quay đầu lại nhìn những gương mặt bên dưới mà bất giác mỉm cười."Rất mong nhận được sự chúc phúc của mọi người."
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me