LoveTruyen.Me

Hoan That Kho Than Nang Nu Phu A

Trận mưa bên ngoài chưa có dấu hiệu dừng lại, cô thầm nghĩ.

"Có lẽ là sáng mai vẫn chưa tạnh hẳn."

Hết nghĩ ngợi lại quay qua cái đám vịt ngồi im trên ghế kia, thở dài. Bất chợt, một tiếng ọc ọc phát ra từ bụng của Lăng Trịnh Kiểm phá vỡ cái sự im lặng chết chóc này. 

Lăng Trịnh Kiểm xấu hổ, lấy hai tay che mặt lại nhưng hai tai cậu ta vẫn đỏ lên như cà chua.

-Các cậu chưa ăn tối sao?

-Ờ thì...

Cô lấy tay vỗ trán, không ngờ cái đám nam chủ này là một lũ ngốc. Đôi mắt hoàng kim bỗng chốc chuyển thành huyết sắc, nhưng cô vẫn kiềm chế cố chuyển màu lại thành hoàng kim. Rồi cô đưa mắt nhìn, cất giọng nói.

-Vậy trong mấy người ai biết nấu ăn? Nếu biết thì phụ tôi vào bếp nấu.

-A, tôi biết nấu ăn.-Thời Mặc Sênh nhanh nhảu nói, như sợ có ai sẽ cướp giật vậy.

-Có tôi nữa.- Lần này là Châu Vương Hạo.

Ba người còn lại bắn tia lửa vào hai kẻ mới phát ngôn, hận không thể đem đi chôn sống.

-Nếu vậy thì Huỳnh Vy vào giúp tao đi, còn lại ngồi bên ngoài đi. 

Cô vừa nói, tay vừa ngoắc ngoắc Huỳnh Vy kêu đi vào. Sau khi vào bếp, cả bọn tản ra kiếm đồ để nấu. Cô tìm thấy một đống mỳ Ý, Huỳnh Vy kiếm thấy những hộp thiếc đựng sốt cà chua, hai người kia chỉ tìm được một chút rau củ. Bày ra bếp, cô gãi đầu, hỏi ngược hai tên nam nhân vừa nãy.

-Vậy thì ăn tạm món mỳ Ý với rau củ, được không?

Hai người kia gật đầu lia lịa, và thế là cô chia ra làm việc: cô đi luộc mỳ, Vy đi rửa rau củ, hai tên kia được phân nhiệm vụ là chuẩn bị sốt cà chua. Trong lúc làm việc, Thời Mặc Sênh không hẹn nhìn qua bên cô, rồi lại nhìn nhau với ánh mắt hình viên đạn. Loay hoay một hồi, thành phẩm cũng được bày ra đĩa. Món mỳ Ý sốt cà chua và rau củ được đưa lên bàn ăn. Và cả đám còn lại bước tới bàn ăn, nhưng cô lại ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc đến khó chịu. 

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ăn cũng đã xong, bát chén cũng đã rửa. Bọn cô ban đầu định lôi bài tập ra làm, nhưng với cái không khí ngượng ngùng như vậy nên thôi. 

Vương Lệ có vẻ cực kỳ khó chịu khi nhìn thấy cái đám nam nhân chết dẫm kia có ý đồ bất chính với Đào mỹ nhân của nhỏ, rồi nhìn lại Gấu đang trong tình trạng muốn phá hủy thế giới nhưng lương tâm không cho phép, nhỏ thầm cầu cho thời gian nhanh nhanh trôi đi.

Huỳnh Vy thì cảm thấy bài tập hồi sáng vẫn chưa hết nên nàng mới giật giật tay áo cô.

-Đào Đào, chỉ cho mình cái bài tập hồi sáng đi.

Cô thoáng nhìn qua Vy, rồi cuối cùng cũng đi lên phòng lôi tờ đề cương và những tờ đề cương phô dư đem xuống trước mặt mọi người.

-Không phải chúng ta có bài kiểm tra giữa kỳ mà, khôn hồn lấy mỗi người một tờ mà lấy ra làm.

Vốn biết tâm trạng của cô rất tệ nên ai cũng lấy một tờ rồi ngồi làm. Một khoảng không yên tĩnh kéo dài như vô tận, nếu như không phải tiếng của Cẩn Hùng về câu số 10. Và thế là một tràng hỏi qua hỏi lại bắt đầu, dĩ nhiên Thời Mặc Sênh buộc trở thành một gia sư bất đắc dĩ. Tuy nhiên thấy cô cũng không hỏi mình, anh cảm thấy hụt hẫng một chút.

Đồng hồ điểm 9 giờ.

Cô không phải là cú đêm gì nên cảm thấy buồn ngủ, vả lại nhìn cả đám ai cũng xong xuôi hết nên cô cũng cho giải tán hết. Nhưng cái chính là kiếm đâu ra đồ ngủ cho cái đám đực rựa kia, nên cô tiến hành lục soát tủ đồ của ba ba mình tìm được vài bộ và đưa đại cho bọn kia. Cô cũng chia phòng cho mọi người, còn cô, Vy và Lệ thì ngủ cùng nhau.

Sau khi chia phòng xong thì cả ba người bọn cô về phòng ngủ. Hai người Vy và Lệ được mặc quần áo ngủ của cô, nhưng bọn họ muốn rủ tắm chung nên cô cũng chiều bọn họ.

Tắm xong bước ra, cô cảm thấy thật sảng khoái nhưng lại cảm thấy ớn lạnh bởi một đôi mắt háo sắc nào đó. Cô kéo mấy cái đệm ra giữa thảm, ngồi xuống mặc cho cặp mắt rực lửa của Lệ nhìn chòng chọc vào cô.

-Có chuyện gì mà mày nhìn con Đào dữ vậy?-Vy thắc mắc.

Lần này đôi mắt háo sắc ấy nhìn qua người của Huỳnh Vy, làm cả hai người bọn cô hết hồn. Vương Lệ nhanh nhảu vòng ra sau người của Vy, hai tay sờ mó vào...e hèm...bộ ngực của cô ấy.

-Kya~, bà thôi đi Lệ.

-Oaaaa, không công bằng, ông trời thật không công bằng. Tại sao con Vy lại có cặp ngực khủng thế chứ?

Cô hắc tuyến đầy đầu.

-Của con Vy là cup C, trong khi tao thì teo tóp như hai ốc vít ấy, oaaaaaaaaaa... Cơ mà sờ đã thật!!!

-Bà thôi ngay đi mà. Bà còn làm vậy nữa thì sau này tui lấy chồng kiểu gì?-Vy khóc toáng lên.

-Thôi nào, có sao đâu.A!- rồi nhỏ quay qua nhìn cô-Vẫn còn con Đào mà, hehehehehehehehehe...

Nụ cười của Lệ ngày càng thiếu đi đạo đức. Rồi nhỏ cũng bay qua người của cô tiếp tục công việc biến thái ấy. Lần này, cô đỏ mặt như cà chua chín.

-Á, mày tránh xa tao ra, con biến thái!!!!!!

-Kệ tao đi. Ý, Đào Đào, của mày cup B hả? Thật mềm quá a~.

-Thôi mà, để tao còn lấy chồng mà...

RẦM!!!

Cái cửa phòng của cô bỗng chốc bị mở toang, cả một đám đực rựa bỗng bị té nhào.

Flashback vài phút trước...

Gấu lôi trong cặp ra một lốc sữa, định bụng mang cho cô uống thì gặp Cẩn Hùng đứng trước mặt cửa phòng anh. Cẩn Hùng trừng mắt hung ác, trong khi đôi mắt của anh tĩnh lặng không một chút gợn sóng.

-Có chuyện gì?-Anh lạnh lùng hỏi.

-Mày tránh xa Anh Đào ra, bằng không tao sẽ cho mày chết!-Cẩn Hùng hăm dọa.

-Tại sao tôi lại phải nhường cô ấy cho anh?

-Mày...ở nhà mày quyến rũ mẹ tao chưa đủ, mày còn dám quấy rầy cô ấy. Một kẻ dơ bẩn như mày tao không cho phép xuất hiện bên cạnh Anh Đào.

Cẩn Hùng dõng dạc khẳng định, nhưng thật không may Gấu không hề chịu một tia đả kích nào.

-Ồ vậy sao, là bà ta nói với anh như thế à?

-Hừ, đã biết mà không chấp nhận sự thật. Sao, mày có chịu rút lui chưa?-Cẩn Hùng đắc ý nhìn Gấu.

Gấu chẳng nói gì, chỉ nhếch lên một điệu cười như có như không.

-Hah, thật là chỉ có vậy mà anh đã tự tin như vậy sao, anh trai? Anh lúc đó thật sự ngu đến mức cho rằng là tôi quyến rũ bà ta? 

Cẩn Hùng bắt đầu nổi một tia nghi ngờ, nhưng rất nhanh trở lại vẻ mặt bình thường. Gấu không nhanh không chậm bước về phía trước, ghé miệng vào tai của hắn nói.

-Anh cho rằng mình là Cẩn đại thiếu gia sao? Mẹ anh thực chất chỉ là một con điếm ngoài đường, mang thai anh ngoài ý muốn mà thôi, bà ta còn chả biết cha ruột của anh là ai, nên mới làm ầm ĩ trước dinh thự Cẩn gia rồi mới được vào nhà đó . Thật ra, cách đây rất lâu, khi còn ở nhà, tôi đã từng nghe lén cha nói chuyện. Và anh biết gì không? Cả anh và mẹ anh vốn chỉ là một quân cờ của ông ta mà thôi. Đến khi ông ta chán chê thì chỉ cần giết hai mẹ con anh là xong. Còn mẹ tôi trước kia yêu ông ta nhưng đổi lại là một chuỗi ngày đau khổ, kể cả tôi sinh ra, ông ta cũng không một lần nhìn lấy mặt tôi. Đối với ông ta mà nói, anh chẳng qua chỉ là một con tốt thí mà thôi, cái thứ ông ta cần là quyền lực, làm gì có chuyện ông ta có người trong lòng thật sự. Vả lại anh nói bà ta quyến rũ tôi, thực chất là ngược lại, bởi vốn dĩ đó là bản chất của bà ta. 

Lời nói của anh càng làm cho Cẩn Hùng mặt không còn một giọt máu nào.

-Còn nữa, anh cho rằng anh có thể cướp lấy Anh Đào từ tay tôi. Thật ngây thơ! Anh có nhìn thấy những nam nhân lúc nãy hay không? Tôi e là cho dù không có tôi, thì anh vẫn phải đối mặt với những kẻ kia mà thôi. Cộng thêm...-Giọng của Gấu dường như trở nên trầm hơn bình thường-Đều là do lựa chọn của cô ấy. Càng bắt ép, càng khiến cô ấy hận anh hơn.

Rồi anh bước đi với một vẻ ngạo nghễ, bỏ mặc lại kẻ đang chôn chân ở sau lưng, thầm nhủ rằng phải bảo vệ cô bằng mọi giá.  

Cẩn Hùng căm hận, định quay lại cho anh một trận thì anh đã biến mất từ bao giờ. Hắn lập tức đi đến phòng của cô, thì thấy Gấu đang đứng trước mấy thằng đực rựa còn lại đang nghe lén trước cửa phòng của cô.

Các bạn không nghe nhầm đâu, là đang nghe lén đấy.

Gấu và Cẩn Hùng đen mặt nhìn đám kia, và bọn kia cũng vậy. Định xông vào đấu mắt thì bên trong phát ra một tiếng kêu xấu hổ của Huỳnh Vy, lúc này đang bị sờ mó. Rồi kế tiếp là tiếng của Vương Lệ và cuối cùng là tiếng của Anh Đào. Cả bọn nghe thấy liền có kẻ muốn xịt máu mũi khi nghe tiếng la của cô, và thế là cả đám áp tai lên cửa nghe tiếp, trong đó có Gấu nhưng cửa phòng vì không khóa, chỉ để hờ hờ nên cả bọn mất đà mà chúi về phía trước, thành công lọt vào vào phòng. 

Vương Lệ, cô và Vy:............

Đám đực rựa:............... 

Cô xấu hổ, hét lên.

-TẤT CẢ RA NGOÀI NGAY CHO TÔI!!!!!!!!!!!!! 

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me