[ Hoàn ] / Thiên Quan Tứ Phúc - Đồng Nhân Văn /Ca Ca Tốt Của Những đứa Trẻ
Chương 9 - Chán ghét quá Nam Dương tướng quân nhỉ ?
Phong Tín ngơ ra một lúc, sau đó lắc đầu : " Ta không thấy chút kỳ lạ nào . "Mộ Tình lười giải thích, cũng sợ những gì mình nghĩ là sai, dù gì cũng chẳng có chứng cứ. Y vừa đi vừa uống dừa, Phong Tín ngẩn đó mà nhìn y, cứ như vậy đi đến cuối khu chợ. Bên kia, Tiểu Toả vẫn đang vui vẻ trong phủ Lý gia. Bởi vì có cùng một lúc cả ba thiếu gia, phủ này cũng thật lắm đồ chơi. Có cả một vườn cây không nhỏ, đủ để biết ba nhóc này năng động cỡ nào. Lý Nhã và Lý Mộc đều thuộc kiểu người nói nhiều, nói cả ngày không mệt, chỉ cần có người nghe, tụi nó lập tức sẽ mang đủ loại chuyện trên trời dưới đất, từ ngày xửa ngày xưa đến ngày nảy ngày nay hay thậm chí là ngày sảu ngày sau. Có khi kể chuyện ma quỷ doạ người, có khi lại kể giai thoại thần tiên, cả chuyện về Tiên Lạc thái tử và Huyết Vũ Thám Hoa cũng được thuật lại rành rành mạch mạch, rồi hôm qua thấy một con kiến bò ngang qua vũng nước trượt ngã lăn quay nó cũng kể, mà người nghe lại càng chăm chú. Tiểu Toả hai mắt mở tròn, chăm chăm chú chú không bỏ sót từ nào, đây là lần đầu tiên nó gặp người nói nhiều hơn cả nó. Lý Nhã nãy giờ đã chạy đi đâu rồi, gia nô bảo nó cũng hay chạy đi, rồi sẽ tự về thôi. Bên này, Lý Mộc cùng bạn nhỏ mới quen đang chơi thắt dây, hai đứa nhỏ ôm hai trái dừa, cùng nhau kéo kéo thả thả sợi dây đỏ, miệng nói không ngừng, có vài phần ngây thơ, điểm thêm một chút ấm áp, một chút náo nhiệt cho cơn mưa hè. Tạ Liên cũng không có ý định ở lại nhà người khác, nhưng bọn họ nhiệt tình ơi là nhiệt tình, hai đứa nhỏ thì lại quấn lấy nhau thế đấy, y đến từ chối cũng cảm thấy ngại. Hoa Thành từ đầu đến cuối chỉ ngồi sau Tạ Liên, tay chống cằm, quan sát thật kỹ Lý Mộc. Rõ ràng hắn nhìn thấy gì đó, chỉ cười cười, nói rằng đây là chuyện trên đất của Nam Dương, nếu không đụng đến Tạ Liên hoặc Toả Nhi, cứ để đó cho Phong Tín giải quyết. Tạ Liên cũng biết điều này không mấy quan trọng, y cũng đoán đoán ra chút ít rồi, chỉ không muốn xen vào chuyện trên đất nhà người ta, biết nó không nguy hiểm nên muốn coi Phong Tín giải quyết thế nào. Mộ Tình đoán ra cũng được phân nửa, chưa chắc chắn lắm muốn suy nghĩ thêm. Riêng chỉ có Phong Tín, người ta đến miếu Nam Dương của hắn xin mà hắn vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, còn bị Mộ Tình cười vào mặt, bảo hắn không có kinh nghiệm, hay là không giỏi suy nghĩ vấn đề, nói thẳng ra là đang chửi hắn ngốc. Phong Tín thấy chán ghét người này nhất trên đời, chuyện gì đụng đến người này hắn đều chán ghét, chỉ có cùng y đánh đấm đến sức đầu mẻ trán hắn mới đỡ chán ghét một chút. Cũng chẳng biết vì cái trời xui đất khiến gì mà hắn có thể nhìn người này từ đầu chợ đến cuối chợ, không biết mình bị bỏ bùa gì, đến khi Mộ Tình phát hiện, mắng : " Không biết xấu hổ ! " , hắn mới nhận ra mình nhìn người ta lâu vậy. Rồi chiều đó, Phong Tín hồi Tiên Kinh, đến Linh Văn Điện thông báo chuyện có quỷ hoành hành. Linh Văn nghe một hồi , chẳng hiểu gì, hỏi :" Nam Dương tướng quân, con nít nói ngươi cũng tin à ? ""..."Linh Văn cũng không phải không đoán ra gì, thầm cười trong lòng, nhưng vẫn giữ cho hắn chút mặt mũi, nàng nói : " Ầy, nếu thật sự như vậy thì có vẻ rất quan trọng, điện Linh Văn ta sẽ cố gắng điều tra. " Phong Tín hiểu rõ ý tứ này là muốn giữ cho hắn mặt mũi sau này còn nhìn thiên hạ, nhưng hắn vẫn không cam lòng, rõ ràng mình thấy điều này rất không ổn, nhưng sao ai nấy đều nghĩ bình thường ? Chẳng lẽ hắn đã thừa nhận mình ngốc như thế khi nói với Linh Văn Điện đây là việc quan trọng sao ? Nhớ tới nét mặt Mộ Tình cười đến hả hê, hắn lại rất khó chịu. Thấy ghét chết được ! Ôi trời ơi ghét quá đi mất ! Ai thấy mà ngờ được tên này đã sống ở đời hơn tám trăm năm ? Rõ là ấu trĩ mà. Phóng Tín nghĩ tới việc ai cũng nhìn thấu, chỉ có mỗi mình ngờ ngờ nghệch nghệch, vừa tức mình lại vừa xấu hổ, còn cảm thấy lo lắng cho cái thành kia nữa. Nếu bây giờ được thay một bộ óc khác , một bộ óc cùng một đôi mắt nhìn thấu thiên hạ, hắn liền có thể dùng trăm vạn công đức để thay đó ! Phong Tín còn muốn mình biến thành đứa trẻ ba tuổi, lúc đó mình không biết gì người ta liền ân cần chỉ bảo, coi đó là ngây thơ, coi đó là đáng yêu, bây giờ mà không biết liền bị nói là ngu, bị cười vào mặt, làm người lớn thật chán . Rồi hắn nghĩ một hồi, nghĩ đến khi mình biến nhỏ, biến thành một đứa nhóc ba tuổi đáng yêu lại thành thật can đảm, hắn nghĩ lúc đó sẽ thật vui. Hắn lại nghĩ đến Mộ Tình ôm Phong Tín ba tuổi kia, tay chọt chọt lên má hắn, rồi y cười, lấy ra một bát súp trứng sườn, bón cho hắn ăn..... " Ta Thao ! "Phong Tín đập bàn, phát hiện mình đã đi về Nam Dương Điện, lại còn nghĩ đến thứ vừa rồi.... Thật sự điên quá mà, nghĩ sao mà mình lại biến thành con nít ba tuổi ? Rồi làm sao Mộ Tình có thể cho mình ăn theo cách đó chứ ? Nhưng tại câu hỏi này, hắn lại hỏi thêm một câu nữa : " Nếu như mình được y bón kiểu như vậy sẽ thế nào nhỉ ? "Phong Tín lắc đầu thật mạnh thật mạnh, còn lấy tay cú vào đầu mình hai ba cái, thật sự là điên hết thuốc chữa mà. Hắn càng ngày càng chán cái óc mình, chuyện cần nghĩ thì nghĩ chẳng ra, chuyện trời ơi hỡi thì bay qua bay lại trong đó cả ngày, ai ơi cho tôi thay một cái não mới đi ! Nếu để người khác biết được, chắc hắn sẽ nhảy xuống Nhân gian mai danh ẩn tích luôn chứ chẳng còn luyến tiếc chức thần quan gì nữa. Rảnh quá chắc hay nghĩ vớ vẩn, Phong Tín liền đi đến mấy chồng ước nguyện, lật từng cái ra xem. " Tướng quân ... Không phải những việc này toàn là chúng tôi làm sao ? " - Một tiểu võ quan đi đến chồng giấy cao tận nóc, hỏi Phong Tín. Nếu bây giờ quay đi chỗ khác, hắn lập tức nghĩ đâu đâu liền, nên vị tướng quân hơn tám trăm tuổi kia vẫy vẫy tay hai cái ra vẻ ngầu, ý bảo người kia hãy lui đi. Hắn lật tờ đầu tiên ---Tiểu nữ tên Vu Khê, mong Nam Dương tướng quân ban phúc, chuyện phu thê hoà hợp, sớm sinh quý tử. "..."Phong Tín đen mặt, để tờ kia sang một bên, lấy lên tờ tiếp theo. Ai ngờ những tờ khác đều tương tự, người này nói ngắn gọn súc tích, người kia kể vòng vo trên trời xuống biển, nhưng tóm lại đều có chừng đấy ý ----Chuyện đó bền vững, phu thì hùng dũng, thê thì mến yêu, hằng đêm điên loan đảo phụng, sau này sớm sinh quý tử. Bảo sao trước giờ toàn tiểu thần quan đọc mấy cái này, nếu để tướng quân đọc, mặt sẽ như bây giờ, đen hơn cả đáy nồi. Phong Tín không thể hiểu nổi tại sao những điều nhạy cảm thế này người ta có thể đi đến đạo quán miếu thờ mà nói cả ngày, đó phải là nơi trang nghiêm chứ ? Mà nếu đã muốn ước, sao không ước bên miếu của Mộ Tình ? Rồi hắn mở đến tờ thứ hơn một ngàn, mới là một lời thỉnh cầu không phải ý như trên. Cầu Nam Dương tướng quân ban phúc, ngày mai sư phụ cho đề dễ, con không muốn ăn cơm chan nước mắt đâu ! "..." " Sao không xin cho mai sập trường luôn đi ? " Phong Tín vừa tức vừa buồn cười, cũng hiểu những đứa nhỏ đang đi học bây giờ, ngày xưa mình không có cơ hội được trốn học hay cầu đề dễ thế này, nhìn thấy bọn trẻ ngây thơ lo lắng mình thi trượt rồi bị phụ mẫu mắng cho nước mắt đầy tô cơm, nhìn thấy tụi nó ngày ngày cầu cho trường sập để đi chơi, thật là tốt hơn mình ngày xưa rất nhiều, thật là tốt hơn tuổi thơ của Mộ Tình rất nhiều...... " Ta thao ! Thao thao thao ! Ta thật sự thao ! Sao làm cái gì cũng nghĩ đến tên chán ghét kia ? Dạo này ta đã bị bỏ bùa gì hả ? " Hắn cảm thấy mình dạo này rất không ổn, nếu để Mộ Tình biết được chuyện này... cái tên cực kỳ đáng bị chán ghét kia nhất định sẽ cười hắn thêm tám kiếp nữa ! Phong Tín nhủ thầm : " Đọc xong một tờ này, mình nhất định sẽ đến chỗ Linh Văn tìm công vụ cực kỳ khó khăn gian khổ mà giải quyết, giải quyết thêm mấy tuần nữa cũng đỡ hơn phải nhìn thấy bản mặt chán ghét kia ! " Mà chán ghét thay, tờ giấy này lại liên quan đến bản mặt chán ghét hắn cả đời không muốn nhìn thấy :Lý gia thành Đông Nam, cầu Nam Dương tướng quân ban phúc, mong cho con trai Lý Nhã sớm được khỏi bệnh. Phong Tín ngẩn ra một hồi, không biết rốt cuộc là thế nào. Lễ vật nhà họ Lý mang đến miếu cúng bái không ít, chẳng lẽ lại xin sai tên ? Hắn giữ một chút chán ghét trong lòng, chán ghét suy nghĩ, suy nghĩ ra rồi, chán ghét xuống lại phủ Lý gia. Mộ Tình đã từ chợ trở về. Trong phủ, Tạ Liên , Hoa Thành ngồi nhìn con họ và Lý Mộc chơi. Chẳng hiểu tụi nó chơi vui thế nào, nói mãi mà chẳng hết. Lúc Phong Tín đến hỏi Mộ Tình ở đâu, hình như tụi nó đang kể chuyện cuộc đời ngọn nến, nghe Lý Mộc nói : " Toả à, đệ thấy cây nến kia chứ ? Nó phát sáng đến chết đấy, đáng thương lắm ! "Rồi hắn đứng nghe một chút, trước con mắt cạn lời của Tạ Liên, hắn nghe Lý Mộc nói : " Trước đây nghe mẫu thân ta kể, nến thường độc thân, ngày xưa, ở thành Đông Nam này, người ta chỉ thắp mỗi phòng một nến. Cây nến trong các phòng tân hôn là đáng thương nhất. Chúng một mình nhìn người ta có đôi có cặp, lại phải thắp sáng cho hạnh phúc của họ, rồi sáng đến lúc chảy hết sáp, từ giã cuộc đời. Thế nên sau này người ta thường thắp hai cây nến một lần, để chúng nó được cùng nhau sáng, cùng nhau đồng cam cộng khổ, cùng nhau tan biến, sẽ cùng nhau lưu lại khoảnh khắc đẹp. "Phong Tín lúc đầu chỉ thấy nó làm lố ghê, có mỗi một cây nến. Nhưng sau lại thấy hợp lý, rồi lại chuyển thành xấu hổ : " Nếu mình kể chuyện có khi còn không hay bằng trẻ con năm tuổi... "Tạ Liên nhìn hắn một hồi, e ngại nói : " Phong Tín à... hai đứa nó đang muốn đuổi đệ đi kìa. ""..."Bà quản gia lại không ngại như y, đến trước mặt Phong Tín : " Vị này hẳn là đang muốn tìm công tử hắc y đi ? "Đến cả quản gia mới gặp lần đầu còn suy nghĩ tốt hơn mình, Phong Tín hơi thất vọng về bản thân, nhưng rồi vẫn đi theo bà. Bà đưa hắn đến một thư phòng, cách khá xa sảnh chính, hắn có thể thấy Mộ Tình một thân hắc y cột tóc cao, tóc bay trong gió, đừng từ xa quan sát đứa nhỏ ngồi trước cửa phòng. Quản gia nói : " Công Tử kia nói hai người có thể chữa bệnh cho thiếu gia nhà chúng tôi. Lão gia và phu nhân cũng đã đồng ý, thiếu gia thật sự rất đáng thương, nhờ hai người cả đấy. " Rồi bà quay đầu đi. Phong Tín tiến đến bên Mộ Tình, mở lời : " Này... "Người kia không đáp. " Tiểu tử Mộ Tình ? "Vẫn là im lặng. " Mộ... "" Ta đâu có điếc ! " - Mộ Tình quay lại, tán thẳng vào mặt hắn một câu. Phong Tín thấy y đã nghe, nhìn sang đứa nhỏ trước thư phòng, nhỏ giọng : " Ta hiểu rồi. "Mộ Tình không thèm liếc hắn, nhàn nhạt gật đầu : " Tốt. Trình độ ngươi xem ra cũng không ngu lắm. Tối nay chúng ta giải quyết. " Hết Chương 9
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me