LoveTruyen.Me

Hoan Trans Zsww Dien Ha Gia Dao

Tiêu Chiến mang theo Vương Nhất Bác nhổ trại trở về thành, Tiêu Chiến vốn muốn lén lút đưa Vương Nhất Bác về gặp Sở Ung đế, bị Vương Nhất Bác ngăn cản, hiện tại trên dưới Sở quốc một mảnh hỗn loạn, không nói đến không còn lòng dạ nào chiêu đãi bọn họ, huống hồ danh hào Thái tử Đại Ân của Tiêu Chiến bị người có tâm biết đến, sẽ không tốt để xử lý, nói hết lời khuyên Tiêu Chiến trở về. 

Ngoài thân phận của Tiêu Chiến không tiện phiền phức, Vương Nhất Bác còn có một nguyên nhân khác, trong lòng y luôn cảm thấy bất an, dường như sắp xảy ra đại sự. 

Nhưng hôm nay còn có thể có đại sự gì? Tiêu Chiến một bên trấn an Vương Nhất Bác, một bên sai người nhanh chóng đuổi theo, cuối cùng cũng sớm hơn nửa tháng so với thời gian định ra, chỉ một ngày là đến Du Thành, nhưng càng đến gần Du Thành, trong lòng Vương Nhất Bác càng thấp thỏm, Tiêu Chiến chỉ có thể lĩnh ba trăm tinh binh đi theo hắn, dẫn đầu suốt đêm trở về thành. 

Nhưng đến bên ngoài Du Thành, Tiêu Chiến lại phát hiện không đúng, toàn bộ tướng sĩ thủ thành đều thay mới, nội thành khói đen dày đặc, ánh lửa ngút trời, là phương hướng của hoàng thành! 

“Nguy rồi!” Tiêu Chiến tức giận sai Cố Uẩn cùng Tần Lãng trở về điều binh, trong khi hắn cùng Đường An Quân tắc khứ cần vương cứu giá, người thủ thành không biết Tiêu Chiến, ở trên cửa thành phát ngôn bừa bãi, nói Tiêu Chiến giả mạo Thái tử, tội đáng chết, Tiêu Chiến tức giận bắn tên đâm thủng ngực giết chết kẻ đó, vốn là đổi quân thủ thành tạm thời lập tức tan rã, bị Tiêu Chiến mang binh phá của thành, Tiêu Chiến một đường phóng ngựa tiến đến hoàng thành, chỉ cảm thấy trong lòng như lửa đốt. 

Hắn cho rằng sẽ là bộ hạ cũ của Tiêu Kích hay Tiêu Dung tạo phản, lại chưa từng nghĩ người đứng trong Vạn An cung, là Tiêu Tiển! 

“Tại sao là ngươi?!” Tiêu Chiến mở to hai mắt, khó tin nhìn người trước đây có vẻ bệnh lại tao nhã trước mắt, lúc này vẻ mặt dửng dưng cầm kiếm đặt trên cổ Ân Chính đế, “Tại sao không thể là ta?"

Tiêu Tiển câu dẫn ra một nụ cười lương bạc châm chọc, "Cũng bởi vì ta quanh năm thể nhược nhiều bệnh, các ngươi đã vô thức tước đoạt quyền kế vị của ta, phải không?" 

Trong đầu Tiêu Chiến có chút hỗn loạn, nhưng hắn nhanh chóng kịp phản ứng, "Nếu như ngươi muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, ngươi có thể nói thẳng với Phụ hoàng, ngươi thân là hoàng trưởng tử, kế vị cũng là chuyện đương nhiên, ngươi hà tất..." 

“Nói thẳng?” Tiêu Tiển giống như nghe được một câu chuyện buồn cười nhất thiên hạ, cười đến tiền phủ hậu ngưỡng, “Ngươi có biết, tại sao ta thể nhược nhiều bệnh không?” 

Tiêu Chiến không trả lời, Tiêu Tiển lại giễu cợt nhìn Ân Chính đế, "Phụ hoàng, ngài có biết không?" 

Tiêu Chiến kinh hãi, lẽ nào... 

“Không sai, là Phụ hoàng thân yêu của ta, hạ độc.” Tiêu Tiển đứng lên, kiếm vẫn hướng vào Ân Chính đế, “Ông ta nghi ngờ mẫu thân ta, cho mẫu thân ta hương an thần, bên trong bỏ thêm Thiên Nhật Hồng.” 

Vương Nhất Bác nhíu chặt lông mày, y đã từng đọc qua trong sách về độc dược Thiên Nhật Hồng này, là một loại độc dược đã thất truyền, nghe nói sẽ không lập tức muốn mạng người, lại có thể khiến cho người dần dần mệt mỏi, triền miên trên giường bệnh, cuối cùng bỏ mạng, ngay cả chẩn đoán bệnh của đại phu cũng chỉ có thể xem ra quanh năm thể nhược nhiều bệnh dẫn đến thân thể suy yếu, bệnh lâu không chữa trị, mà cũng không...

“Trên vách tường của Bình Nhạc Đường, Phụ hoàng tự mình sai người, đem Thiên Nhật Hồng trộn vào sơn đỏ, mà mỗi nửa năm lại sơn tường một lần, thể hiện sự… ân sủng.” Bình Nhạc Đường là nơi mẫu thân của Tiêu Tiển từng ở! 

Tiêu Chiến khó tin nhìn Ân Chính đế ngồi trên mặt đất suy sụp tinh thần, không biết là trúng độc hay bị thương, lúc này đã không thể di chuyển. 

“Ngũ đệ, hiện tại ngươi đã biết, Phụ hoàng của chúng ta, là người lòng dạ độc ác lạnh lùng như thế nào rồi đúng không?” Nụ cười của Tiêu Tiển có chút ác độc, “Ông ta hại chết mẫu thân ta, làm hại ta nửa đời triền miên trên giường bệnh, cũng suýt chút nữa hại ngươi, Ngũ đệ, ngươi còn muốn giúp ông ta sao?" 

Tiêu Chiến thống khổ hạ thương xuống, Ân Chính đế mở to hai mắt, lại chỉ có thể phát ra tiếng âm thanh "ô ô", Tiêu Tiển nhìn ông ta đắc ý, chiến thắng coi như đã nằm gọn trong tay hắn. 

“Tuyết Cơ, xuất hiện đi.” Tiêu Tiển gọi Tuyết Cơ đang đứng trong góc, tướng mạo nàng vẫn xinh đẹp như vậy, chỉ là thần sắc có chút đờ đẫn, làn váy cùng tay dính đầy máu. 

Tiêu Chiến nhíu chặt lông mày, Tuyết Cơ không biết võ công, nàng giết ai? 

Rất nhanh Tiêu Chiến đã có được đáp án, hóa ra trong góc Tuyết Cơ đứng, thi thể phế hậu Tống thị nằm đó, hai mắt trừng trừng phẫn nộ, sắc mặt dữ tợn, chết không nhắm mắt, máu me bê bết khắp cơ thể, có thể thấy được trước khi chết chịu thống khổ cùng vũ nhục cực lớn.

"Hoàng huynh, Phụ hoàng đối xử với ta như vậy, lòng ta quặn đau như cắt, không muốn nội bộ bất hòa, nếu ngươi không từ bỏ, đem ngọc tỉ của Thái tử đi đi, đợi khi nào Phụ hoàng tấn thiên, ngươi sẽ danh chính ngôn thuận làm hoàng đế." Tiêu Chiến thở dài một hơi, lấy ra ngọc tỉ của Thái tử trong ngực đưa tới. 

“Ngươi không tiếc ngôi vị Cửu Ngũ Chí Tôn này sao?” Tiêu Tiển nhướng mày. 

Tiêu Chiến thở dài, “Ta vốn không có ý định với ngôi vị hoàng đế.” Hắn nắm chặt tay Vương Nhất Bác ở bên cạnh, “Ta thầm nghĩ cùng Nhất Bác song túc song tê, ngôi vị hoàng đế với ta mà nói là trùng trùng điệp điệp gông xiềng, ta không thích, lúc trước tranh giành cũng là vì không muốn hai tên khốn kiếp Tiêu Dung cùng Tiêu Kích được tiện nghi, ta cùng đại hoàng huynh không có hiềm khích, nếu như ngươi lên ngôi, nhất định sẽ chứa chấp được ta, sau này ta nhàn rỗi làm Vương gia, mang theo y du sơn ngoạn thủy cũng không sao." 

Tiêu Tiển bị tình cảnh trước mắt của Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác chạm đến nơi mềm mại nhất trong lòng, hai mắt đỏ hoe, đã từng, hắn cũng nghĩ như vậy, hắn thầm nghĩ cùng A Tu ở bên nhau ngâm thơ vẽ tranh, nhưng Hoàng Hậu bọn họ xem mạng người như cây cỏ, hủy hoại tương lai tốt đẹp của hắn, càng khiến hắn tức giận chính là, Ân Chính đế liên tục xì mũi coi thường hắn, thậm chí còn trách cứ ánh mắt của hắn thiển cận lòng dạ hẹp hòi. 

Trong mắt Ân Chính đế, hắn chỉ là Hoàng tử phế vật, căn bản không đáng để ông ta hao tâm tổn trí vì hắn chu toàn cái gì.

Tiêu Tiển buông kiếm, tiến lên hai bước lấy ngọc tỉ Thái tử, nhìn thấy ánh mắt Tiêu Chiến đột nhiên thay đổi, trở tay bắt hắn, Vương Nhất Bác nắm lấy kiếm của Tuyết Cơ, tình hình lập tức thay đổi.

"Tất cả người bên ngoài dừng tay! Huệ Vương đã bị bắt!" Tiêu Chiến hét lớn, người bên ngoài lần lượt truyền đến tiếng hô, trong lúc nhất thời tiếng chém giết giảm xuống rất nhiều.

Tiêu Tiển vốn là ma ốm bệnh liên tục, trù tính nửa đời chính là vì hôm nay đoạt vị, không ngờ Tiêu Chiến bình định chiến loạn nhanh như vậy đã nằm ngoài ý liệu của hắn, nếu Tiêu Chiến đã hồi kinh vậy khởi sự của hắn không còn hy vọng nữa, lúc này mới bí quá hóa liều, hôm nay binh bại như núi đổ, một ma ốm bệnh liên tục như hắn không thể là đối thủ của Tiêu Chiến, không có cách nào xoay chuyển. 

Tiêu Tiển nhắm mắt lại, kéo ra một nụ cười khổ, bình thản chấp nhận sự thật này.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me