LoveTruyen.Me

Hoan Trans Zsww Dien Ha Gia Dao

Tiêu Chiến cuối cùng vẫn đáp ứng yêu cầu của Ân Chính đế, quyết định hai mươi tháng tám kế vị, Lễ bộ lập tức loay hoay chân không chạm đất, Tiêu Chiến cũng càng ngày càng bận rộn, chỉ là Miện phục cũng đã thử bốn năm lần, Vương Nhất Bác vẫn không hài lòng, chung quy có thể toàn thân không hợp, hai tiểu bánh bao đứng một mình bên cạnh, nắm vạt áo Vương Nhất Bác, gật gù đắc ý mà phụ họa, "Không hợp!" 

“Gần giống là được rồi.” Miện phục vừa dày vừa nặng, mùa hè thử tới thử lui thật sự là cực kỳ phiền phức, Tiêu Chiến lại dễ đổ mồ hôi, lăn qua lăn lại một trận mồ hôi rơi như mưa, chỉ cảm thấy mệt hơn xem sổ sách một ngày.

“Như vậy sao được!” Vương Nhất Bác trừng mắt nhìn hắn, Đoàn Đoàn cũng không cam chịu thua kém, “Vậy sao được...!” Viên Viên nói theo, “Không được!"

Phụ tử ba người kẻ xướng người họa, khiến Tiêu Chiến bật cười. 

“Sao ngươi lại mệt như vậy?” Vương Nhất Bác thì thào nói, “Ngươi đứng bất động một chỗ, chúng ta ở đây đều bận rộn, ngươi nói mệt mỏi ý tứ cũng không khá tốt.” 

Tiêu Chiến nhướng mày, "Không sao, buổi tối phu nhân cũng có thể nằm bất động, một mình vi phu bận rộn là được... ách!" 

Thái tử điện hạ bị ghìm chặt cổ gần như không thở được, bị Thái tử phi ghìm cổ mưu sát, nhìn thấy ánh mắt Vương Nhất Bác lộ ra hung quang, thực sự có khí thế nếu hắn nói thêm gì nữa "mưu sát thân phu." Tiêu Chiến lập tức giơ tay đầu hàng, "Là ta không tốt, ta nói hưu nói vượn, phu nhân đừng tức giận." 

Một vài hạ nhân giúp thay y phục mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nhìn không chớp mắt, rành mạch phân minh, hơn nữa tập mãi thành thói quen. 

Tiêu Chiến thay xong thường phục cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, rót vào chén kim bạc, đem trà ngon thượng đẳng uống một bát lớn, Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, ngược lại là Viên Viên nghiêng đầu nhìn hồi lâu, cảm thấy phụ phụ như vậy trông đặc biệt quen mắt, minh tư khổ tưởng rất lâu, rốt cục ngộ ra! 

Thời điểm tỷ tỷ uống sữa cũng như vậy! 

Tiêu Chiến không biết hình tượng của mình trong suy nghĩ của nhi tử đã trở nên "cao cả" giống như tỷ tỷ, thầm nghĩ đến một điều, "Đúng rồi, hôm nay người của Hồng Lư Tự thượng tấu nói, sứ đoàn của Sở quốc đã định ra rồi, dẫn đầu là Tứ ca của ngươi." Hắn có chút lo lắng nhìn về phía Vương Nhất Bác, từ sau khi Sở quốc truyền đến tin tức, Vương Hoài Cẩn được ban cho rượu độc, tuyên bố với bên ngoài mắc bệnh hiểm nghèo chết bất đắc kỳ tử, Sở quốc liền không truyền đến tin tức nào nữa, Tiêu Chiến vẫn luôn lo lắng cho Vương Nhất Bác. 

Vương Nhất Bác ngược lại là thần sắc như thường, thậm chí còn có chút mong đợi, "Vậy thì tốt quá! Ta đã lâu không gặp Tứ ca, Đoàn Đoàn cùng Viên Viên cũng chưa gặp cữu cữu!" 

"Thu thu! Thu thu!" Đoàn Đoàn lại học được từ mới, không thể chờ đợi được mà kêu lên, chọc người trong phòng bật cười, Tiêu Chiến ôm nữ nhi vào lòng hung hăng hôn một cái, "Muốn ta nói, không được gọi hắn, tính tình của Tứ ca ngươi như Khổng Tước, nghe ngoại sanh cùng ngoại sanh nữ gọi một tiếng cữu cữu, có thể trở về khoe khoang mấy tháng, huynh trưởng ngươi còn âm dương quái khí muốn viết thư đưa tới đây." 

(ngoại sanh, ngoại sanh nữ: cháu ngoại trai, cháu ngoại gái)

Sở Ung đế trải qua chuyện lần này cũng cảm thấy lực bất tòng tâm sâu sắc, trước đó không lâu hạ chiếu lập Vương Ấu Thanh làm Thái tử, Thái tử giám quốc, không thể tùy ý đi sứ, có lẽ trong lòng đã tích tụ nhiều ngày, từ lần trước ở Xương Thành hắn vì chú ý đại cục, bí mật tiềm hướng kinh thành Đại Sở, lỡ mất dịp tốt gặp Vương Nhất Bác sau đó lại qua nửa năm, so với Vương gia nhàn tản Vương Nhạc Khang, hắn thật sự nghẹn khuất không được. 

“Phụ phụ, xấu xấu!” Đoàn Đoàn cẩn thận chu đáo xem kỹ bộ y phục hồi lâu, lon ton chạy tới, cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai người, níu lấy vạt áo của Tiêu Chiến để hắn ngồi xổm xuống, Tiêu Chiến thuận theo nhìn tiểu nhục đoàn tử, thấy nàng nghiêm túc chỉ vào Kim Long khí vũ hiên ngang trên ngực Miện phục, ra vẻ ông cụ non mà lắc đầu. 

Biểu tượng của Vua một nước cứ như vậy bị tiểu oa nhi chưa đầy hai tuổi ghét bỏ, Tiêu Chiến hứng thú vuốt bàn tay bé nhỏ của nữ nhi, hỏi: "Vậy Đoàn Đoàn cảm thấy cái gì mới đẹp?" 

“Hoa hoa!” Đoàn Đoàn rõ ràng đã sớm có đáp án, hưng phấn nói ra, Viên Viên dường như cũng nhớ ra cái gì, nói theo, “Hoa hoa! Hoa hoa màu đỏ!"

Tiêu Chiến có chút không hiểu ra sao, ngược lại là Vương Nhất Bác đứng một bên đột nhiên vội vã muốn đuổi hai tiểu quỷ gây sự ra ngoài, bị Tiêu Chiến bắt gặp đôi tai đỏ ửng, trực giác lúc này chắc chắn có chút kỳ lạ, ôm hai tiểu nãi oa bỏ chạy, hai đứa trẻ trong ngực hắn liên tục cười khanh khách, Đoàn Đoàn còn chỉ dẫn Tiêu Chiến đến tiểu thư phòng. 

Dưới sự chỉ huy của tiểu phản đồ, Tiêu Chiến đã thuận lợi tìm được "bảo tàng", một cuốn họa quyển, dưới ánh mắt ngượng ngùng của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến mở bức họa ra. 

Ánh chiều tà chiếu vào sơn quang thủy sắc ở phía xa, chủ cảnh là một tòa đại trạch, tố tường ngói lớn, đình đài lầu cát, trì quán thủy tạ, hòn non bộ quái thạch, đều trông rất sống động, trong đó có một chỗ là vườn hoa đào rực rỡ. 

Tay Tiêu Chiến run rẩy, đặt lên hai người ôm nhau dưới tán hoa đào, hai người một thân hồng trang, không phải trang phục đại hôn, tay cầm lụa đỏ, rõ ràng là quang cảnh bái đường, là ngày Lâm Vương phủ chưa được sửa chữa xong, hắn đưa cho Vương Nhất Bác y phục kia, duy nhất thuộc về hai người bọn họ. 

Nhu tình mật ý của đôi phu phu mới cưới không ngừng nhảy trên tờ giấy, bây giờ Tiêu Chiến mới hiểu hoa hoa màu đỏ mà Đoàn Đoàn Viên Viên nói có nghĩa là gì. 

Đưa hài tử cho nhũ mẫu, Nhất Hỉ thức thời đóng cửa cho Tiêu Chiến, ngay khi Tiêu Chiến nắm lấy tay Vương Nhất Bác, liền nghe Vương Nhất Bác vội vàng nói: "Ngươi, ngươi làm gì vậy? Đây là thư phòng! Ngươi đừng làm loạn!" 

Tiêu Chiến khàn giọng bật cười, ngón tay thô ráp do cầm thương quanh năm xoa má lên Vương Nhất Bác, "Tiểu tử ngươi, trong đầu nghĩ cái gì vậy? Ta chỉ muốn... ôm ngươi một cái thôi mà." 

Không đợi Vương Nhất Bác kịp phản ứng, Tiêu Chiến đã ôm người vào lòng, dáng người của cả hai tương đương nhau, ôm cũng không tốn sức, Vương Nhất Bác đỏ mặt, đặt tay lên lưng Tiêu Chiến, "Không nên quá cảm động." 

“Làm sao bây giờ, đã cảm động đến muốn khóc rồi.” Tiêu Chiến bật cười. 

“Nếu hôm nay ngươi không ban thưởng cho ta một chút gì đó, cũng không được.” Vương Nhất Bác giả vờ suy nghĩ, “Vậy ta phải suy nghĩ thật kỹ phần thưởng, qua một tháng nữa, phu quân của ta đã là Hoàng Thượng, chuyện này quân không thể nói đùa, cũng không thể lãng phí." 

Tiêu Chiến bị y chọc cười, buông tha cho y, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của Vương Nhất Bác, liền thu liễm nụ cười, "Không biết Thái tử phi điện hạ, có cần thần cho một lời khuyên không?" 

“Ngươi có thể nói nghe một chút.” Vương Nhất Bác nghiêm túc gật đầu. 

"Ngươi có thể yêu cầu hắn, phong ngươi làm Hậu, cùng ngươi chia sẻ vạn dặm giang sơn này." 

"Ngươi cũng có thể yêu cầu hắn giải tán hậu cung, một mình một bầu rượu, quãng đời còn lại sau này, trong tâm trong mắt, đều là ngươi." 

"Nếu cảm thấy như vậy liền khinh tung hắn, ngươi vẫn có thể yêu cầu hắn, khi xuân cùng ngươi chôn hoa tửu, khi hạ cùng ngươi phủ thanh phong, khi thu cùng ngươi hái thục quả, khi đông cùng ngươi cộng bạch đầu." 

Vương Nhất Bác nghe xong lắc đầu, kìm chế nghẹn ngào trong cổ họng, cười nhạt nói: "Ta mới không ngốc, ngươi nói những lời này, ta tin tưởng hắn, ta không cưỡng cầu, hắn cũng cho ta." 

"Ta thầm nghĩ muốn hắn bình an vui vẻ, suông sẻ như ý. Duy chỉ nguyện như vậy là đủ." 

Hòa minh cầm sắc kỷ kinh cương, tẩy tẫn duyên hoa tình canh trường. Chỉ mong kiếp này làm bạn lão, mặc cho mưa gió lướt hàn giường. 

"Giờ lành đã đến ---- Bệ hạ giá lâm --" 

 HOÀN CHÍNH VĂN.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me