LoveTruyen.Me

Hoang Tu Chu Phong Va Ke Thu Phien Ban Khac


Sau khi tiêu diệt cứ điểm của Hắc Dạ ở phía Đông và phát hiện manh mối về kẻ thù bí ẩn từ phương Nam, Chu Phong không để thời gian trôi qua vô ích. Hắn quyết định dẫn quân tiến về phía Nam đại lục để truy tìm và xóa sổ kẻ đứng sau tổ chức sát thủ này, bảo vệ thời bình rực rỡ của Tử Vân và Liên Minh Đại Lục. Ánh mắt sắc lạnh của hắn không chút dao động, ý chí thép cháy bỏng hơn bao giờ hết.

Sáng hôm sau, Chu Phong triệu tập Kael, Lyria, và Thane vào đại sảnh lâu đài, đặt bản đồ lấy từ pháo đài Hắc Dạ lên bàn đá. Bản đồ chi tiết vùng đất phía Nam – một khu vực hoang vu với sa mạc cát đỏ, đầm lầy độc, và những dãy núi đá hiểm trở. Một điểm được đánh dấu đỏ: “Hắc Nham Thành” – pháo đài chính của kẻ thù. “Đây là đích đến. Chúng ta sẽ tấn công trước khi chúng kịp chuẩn bị,” hắn nói, giọng trầm lạnh, tay siết chặt Huyết Phong.

Lyria nhìn bản đồ, nhíu mày: “Phía Nam xa xôi, địa hình khắc nghiệt. Hải Vân sẽ cần tàu lớn để vận chuyển quân qua sông.” Thane gật đầu: “Lục Phong sẽ mang xe kéo và lương thực. Sa mạc không dễ vượt qua.” Kael nhếch môi: “Hắc Diệt sẽ đi trước, do thám đường. Chúng ta không để chúng có cơ hội phục kích lần nữa.” Chu Phong gật đầu: “Tập hợp 15.000 quân: 7.000 từ Tử Vân, 5.000 từ Hải Vân, 3.000 từ Lục Phong. Khởi hành trong ba ngày.”

Hắn đích thân giám sát việc chuẩn bị: kiểm tra tàu chiến, xe kéo, và lương thực, đảm bảo mọi thứ sẵn sàng cho hành trình dài. Trước ngày lên đường, Chu Phong đứng trước quân lính, giơ cao Huyết Phong: “Chúng ta đi để tiêu diệt kẻ thù, bảo vệ đại lục. Không ai được phép lùi bước!” Tiếng hô vang dội đáp lại, khí thế rung chuyển cả Tử Vân.

Hành trình bắt đầu bằng đường bộ qua đồng cỏ, rồi xuống tàu lớn của Hải Vân vượt sông Nam Giang – con sông rộng lớn chia cắt đại lục. Sau đó, họ đối mặt với sa mạc cát đỏ, nơi nắng cháy da và gió cuốn bụi mù mịt. Chu Phong cưỡi ngựa đen, mặc giáp nhẹ, dẫn đầu đội quân, không để khó khăn làm chậm bước tiến. Đêm xuống, họ dựng trại giữa sa mạc, hắn đứng canh gác, ánh mắt quét qua bóng tối, Huyết Phong sáng rực trong tay.

Ngày thứ mười, khi vượt qua sa mạc, họ đến vùng đầm lầy độc – không khí nặng mùi lưu huỳnh, nước đen ngòm sủi bọt. Một đàn cá sấu khổng lồ tấn công, lao lên từ đầm. Chu Phong nhảy xuống, Huyết Phong chém như gió, cắt đôi từng con, máu đỏ nhuộm nước đen. Quân lính theo sau, dùng giáo và cung tiêu diệt đàn thú, mở đường tiến lên. “Không gì cản được ta,” hắn nói, giọng lạnh băng, lau máu trên kiếm.

Cuối cùng, sau hai tuần hành quân, họ đến chân dãy núi đá phía Nam. Từ xa, Hắc Nham Thành hiện ra: một pháo đài khổng lồ bằng đá đen, tường thành cao chót vót, khói bốc lên từ các tháp canh. Chu Phong quan sát, ánh mắt sắc lạnh: “Chúng ở đó. Chuẩn bị tấn công.” Hắn chia quân: Lyria dẫn 5.000 quân Hải Vân đánh từ phía Tây qua đầm lầy, Thane dẫn 3.000 quân Lục Phong phá cổng chính, Kael và Hắc Diệt đột nhập từ phía Đông, còn hắn dẫn 7.000 quân Tử Vân tấn công trung tâm.

Trận chiến bắt đầu vào bình minh. Tiếng nổ từ thuốc nổ phá tan cổng, Chu Phong lao vào, Huyết Phong chém hạ hàng chục tên lính Hắc Nham trong phút đầu, máu loang trên đá. Quân địch đông đảo, mặc giáp đen, dùng kiếm và giáo chống trả quyết liệt, nhưng sự phối hợp của liên minh áp đảo chúng. Lyria đốt cháy kho vũ khí phía Tây, Thane dùng xe bắn đá phá tường, Kael cắt đường tiếp viện từ Đông.

Chu Phong tiến thẳng vào trung tâm pháo đài, đối mặt với một gã cao lớn – thủ lĩnh Hắc Nham – mặc giáp gai, tay cầm búa chiến khổng lồ. “Ngươi là Chu Phong? Hắc Dạ là món quà nhỏ ta gửi ngươi. Giờ thì chết đi!” gã gầm lên. Hắn nhếch môi: “Quà của ngươi quá tệ.” Huyết Phong va chạm búa, tia lửa bắn ra. Gã mạnh mẽ, nhưng Chu Phong nhanh hơn, né cú đánh, chém vào khe hở giáp, đâm xuyên ngực gã, máu đen phun ra, gã ngã gục.

Pháo đài rơi vào tay liên minh sau trận chiến kéo dài đến trưa. Chu Phong lục soát, tìm thấy thư từ xác nhận Hắc Nham là trung tâm của Hắc Dạ, và gã thủ lĩnh là kẻ cuối cùng trong tổ chức. Hắn ra lệnh đốt cháy Hắc Nham Thành, dẫn quân trở về. Trên đường về, hắn đứng trên tàu, nhìn về phía Bắc, Huyết Phong sáng rực: “Hắc Dạ đã xong. Đại lục là của ta.”

Một vị hoàng tử bất khuất, vừa dẫn quân vượt ngàn dặm về phương Nam, tiêu diệt Hắc Nham và Hắc Dạ, giờ đây bảo vệ Tử Vân và Liên Minh Đại Lục với sức mạnh và ý chí thép không gì sánh bằng trong thời bình rực rỡ.


Sau khi tiêu diệt Hắc Nham Thành và xóa sổ Hắc Dạ, Chu Phong dẫn quân trở về Tử Vân, mang theo chiến thắng vang dội. Hành trình ngược về phương Bắc qua sa mạc, đầm lầy và sông lớn mất gần ba tuần, nhưng tinh thần quân lính vẫn cao ngút trời. Khi đội quân đặt chân đến cổng thành Tử Vân, dân chúng đổ ra đón chào, cờ hoa rợp trời, tiếng reo hò vang vọng như sóng biển. Chu Phong cưỡi ngựa đen, giáp nhẹ dính bụi đường, Huyết Phong sáng rực bên hông, ánh mắt sắc lạnh thoáng nét hài lòng trước sự phấn khởi của mọi người.

Hắn không nán lại để nhận hoa hay lời ca tụng, mà ra lệnh cho quân nghỉ ngơi, rồi triệu tập Kael, Lyria, và Thane vào đại sảnh lâu đài. “Hắc Dạ đã bị xóa sổ, nhưng ta muốn chắc chắn không còn mối đe dọa nào sót lại. Tăng cường tuần tra biên giới và gửi gián điệp về phía Nam thêm một tháng,” hắn nói, giọng trầm lạnh, đặt bản đồ Hắc Nham lên bàn đá. Lyria gật đầu: “Hải Vân sẽ giám sát đường biển.” Thane cười lớn: “Lục Phong sẽ kiểm tra vùng núi.” Kael nhếch môi: “Hắc Diệt sẽ lo phần còn lại.”

Sau cuộc họp, Chu Phong quyết định nghỉ ngơi vài ngày để hồi phục sau hành trình dài. Một buổi chiều, hắn cưỡi ngựa một mình đến một hồ nước nhỏ trong rừng gần Tử Vân – nơi yên tĩnh, ít người biết đến. Hắn cởi giáp, chỉ mặc áo lót mỏng và quần dài, để lộ cơ thể rắn rỏi: cơ bụng săn chắc, lồng ngực rộng lớn, con cu 22cm và trứng dái đầy uy lực ẩn dưới lớp vải. Hắn ngâm mình trong nước mát, Huyết Phong đặt trên bờ, ánh mắt lạnh băng dần dịu lại.

Nhưng sự yên bình bị phá vỡ khi một trinh sát hớt hải chạy đến từ bìa rừng. “Hoàng tử! Có phát hiện lớn ở mỏ đá phía Tây! Một lối vào bí mật dưới lòng đất vừa lộ ra sau trận lở đá!” gã báo cáo, giọng run run. Chu Phong nhíu mày, đứng dậy khỏi nước, lau khô người: “Dẫn ta đến đó.” Hắn mặc giáp, cầm Huyết Phong, cưỡi ngựa theo trinh sát về phía Tây.

Đến mỏ đá, Chu Phong thấy một khe hở lớn trên vách núi, dẫn vào một đường hầm sâu hun hút, không khí lạnh lẽo và mùi đất cũ bốc lên. Hắn triệu tập đội Hắc Diệt, mang đuốc và vũ khí, cùng Kael tiến vào khám phá. Đường hầm dài ngoằng, tường đá khắc những ký hiệu cổ xưa – không giống bất kỳ ngôn ngữ nào họ từng thấy. Sau một giờ, họ đến một hang động rộng lớn, trung tâm là một bàn thờ đá, trên đó đặt một viên ngọc đen lấp lánh, tỏa ra luồng khí kỳ lạ.

Chu Phong bước tới, ánh mắt sắc lạnh: “Đây là gì?” Kael nhíu mày: “Có thể là tàn dư của Hắc Ám hoặc Hắc Dạ, nhưng cảm giác không giống.” Hắn đưa tay chạm vào viên ngọc, và ngay lập tức, một luồng sáng đen bùng lên, chiếu ra hình ảnh mờ ảo: một gã mặc áo choàng đen, giọng trầm đục vang vọng: “Chu Phong, ngươi đã phá hủy Hắc Dạ, nhưng ta – Hắc Thần – vẫn sống. Viên ngọc này là chìa khóa. Tìm ta nếu ngươi dám, hoặc đại lục sẽ chìm trong bóng tối vĩnh cửu.”

Hình ảnh tan biến, hang động rung chuyển, đá rơi lả tả. Chu Phong ra lệnh rút lui, mang viên ngọc về Tử Vân. Trở lại lâu đài, hắn triệu tập hội đồng, đặt viên ngọc lên bàn: “Hắc Thần – kẻ đứng sau tất cả. Hắn thách ta tìm hắn. Ta sẽ không để đại lục rơi vào tay hắn.” Lyria hỏi: “Hắn ở đâu?” Chu Phong lắc đầu: “Chưa rõ. Nhưng viên ngọc này sẽ dẫn đường.”

Đêm đó, Chu Phong đứng trên ban công, nhìn viên ngọc đen lấp lánh dưới ánh trăng, Huyết Phong bên hông. Hắn siết chặt tay: “Hắc Thần, ngươi muốn chơi? Ta sẽ đến tận chỗ ngươi.” Một vị hoàng tử bất khuất, vừa tận hưởng thời bình nhưng phát hiện bí mật dưới lòng đất, giờ đây sẵn sàng đối mặt với Hắc Thần, bảo vệ Tử Vân và Liên Minh Đại Lục với sức mạnh và ý chí thép không gì sánh bằng.


Sau khi phát hiện viên ngọc đen và lời thách thức từ Hắc Thần, Chu Phong không để mình chìm trong sự nghi ngờ hay do dự. Hắn hiểu rằng thời bình rực rỡ của Tử Vân và Liên Minh Đại Lục đang bị đe dọa bởi một kẻ thù lớn hơn cả Hắc Dạ hay Hắc Nham. Viên ngọc đen – chìa khóa dẫn đến Hắc Thần – trở thành mục tiêu tiếp theo của hắn. Với ý chí thép không gì lay chuyển, hắn quyết định bắt đầu hành trình săn lùng kẻ đứng sau bóng tối.

Sáng hôm sau, Chu Phong triệu tập Kael, Lyria, và Thane vào đại sảnh lâu đài, đặt viên ngọc đen lên bàn đá. Ánh sáng mờ ảo từ viên ngọc phản chiếu trên khuôn mặt sắc lạnh của hắn. “Hắc Thần là kẻ thù mới. Hắn thách ta tìm hắn, và ta sẽ làm điều đó. Viên ngọc này sẽ dẫn đường,” hắn nói, giọng trầm lạnh, tay siết chặt Huyết Phong. Lyria nhìn viên ngọc, nhíu mày: “Nó có sức mạnh kỳ lạ. Làm sao biết nó dẫn ta đi đâu?” Kael gật đầu: “Có thể là bẫy. Chúng ta cần cẩn thận.” Thane cười lớn: “Bẫy hay không, cứ đập nát hắn là xong!”

Chu Phong cầm viên ngọc lên, cảm nhận luồng khí lạnh chạy qua tay. Đột nhiên, nó rung nhẹ, phát ra một tia sáng đen mỏng manh, chỉ về phía Tây Bắc – vùng đất hoang vu ít người biết đến, nằm ngoài biên giới Liên Minh Đại Lục. “Hắn ở đó,” hắn nói, ánh mắt không dao động. “Tập hợp 10.000 quân: 5.000 từ Tử Vân, 3.000 từ Hải Vân, 2.000 từ Lục Phong. Ta cần đội Hắc Diệt đi trước do thám. Khởi hành trong hai ngày.”

Hắn đích thân giám sát việc chuẩn bị: tàu chiến từ Hải Vân, xe kéo từ Lục Phong, và lương thực đủ cho hành trình dài. Trước ngày lên đường, Chu Phong đứng trước quân lính, giơ cao Huyết Phong: “Chúng ta đi để tiêu diệt Hắc Thần, bảo vệ đại lục. Không ai được phép thất bại!” Tiếng hô vang dội đáp lại, khí thế rung trời.

Hành trình bắt đầu bằng đường biển, vượt qua vịnh phía Tây bằng tàu Hải Vân, rồi đổ bộ lên bờ đất hoang vu phía Tây Bắc. Sau đó, họ tiến vào một vùng đất kỳ lạ: rừng cây khô cằn, đất nứt nẻ, không khí nặng mùi lưu huỳnh. Viên ngọc rung mạnh hơn, tia sáng đen dẫn đường qua những con đường gập ghềnh. Chu Phong cưỡi ngựa đen, mặc giáp nhẹ, đi đầu đội quân, ánh mắt sắc lạnh quét qua cảnh vật.

Ngày thứ bảy, họ đến một thung lũng chết chóc: không cây cối, chỉ có đá đen và xương trắng nằm rải rác. Viên ngọc bừng sáng, chỉ xuống một khe nứt lớn trên mặt đất – lối vào một hang động sâu thẳm. Chu Phong ra lệnh dựng trại, rồi dẫn Kael và 200 quân Hắc Diệt tiến vào hang, mang đuốc và vũ khí. Đường hầm tối tăm, không khí lạnh buốt, tường đá khắc ký hiệu giống trong mỏ đá Tử Vân, nhưng dày đặc hơn.

Sau hai giờ, họ đến một không gian rộng lớn dưới lòng đất, trung tâm là một ngai đá đen khổng lồ, nơi Hắc Thần ngồi chờ. Hắn cao lớn, mặc áo choàng đen, khuôn mặt ẩn sau mũ trùm, đôi mắt đỏ rực như lửa địa ngục, tay cầm một cây trượng tỏa khí đen. “Ngươi đến rồi, Chu Phong,” giọng hắn trầm đục vang vọng. “Ta là Hắc Thần, kẻ sống sót từ Hắc Ám, kẻ tạo ra Hắc Dạ. Ngươi phá hủy tất cả, giờ thì đối mặt với ta!”

Chu Phong nhếch môi: “Ngươi nói quá nhiều.” Hắn lao tới, Huyết Phong chém xuống, va chạm cây trượng, tia lửa đen bắn ra. Hắc Thần tung phép thuật, triệu hồi bóng đen tấn công, nhưng Chu Phong né nhanh, chém tan chúng, tiến gần gã. Kael dẫn Hắc Diệt chống lại đám bóng đen, tiếng kiếm vang vọng trong hang.

Trận chiến kéo dài, Hắc Thần mạnh mẽ, mỗi đòn phép làm đất rung chuyển, nhưng Chu Phong kiên trì, tìm sơ hở. Hắn nhảy lên, Huyết Phong sáng rực, chém một nhát ngang, cắt qua áo choàng, máu đen phun ra. Hắc Thần gầm lên, tung đòn cuối cùng, nhưng Chu Phong đâm kiếm xuyên ngực gã, viên ngọc đen rơi xuống, vỡ tan. Gã ngã gục, cơ thể tan thành khói, hang động rung chuyển dữ dội.

Chu Phong ra lệnh rút lui, mang quân thoát ra trước khi hang sụp đổ. Trở về trại, hắn nhìn đống đổ nát, Huyết Phong nhỏ máu đen: “Hắc Thần đã xong.” Hành trình về Tử Vân mất hai tuần, hắn triệu tập hội đồng, báo cáo: “Mối đe dọa lớn nhất đã bị xóa sổ. Đại lục an toàn.”

Đêm đó, Chu Phong đứng trên tường thành, nhìn trời sao, Huyết Phong bên hông. Hắn tự nhủ: “Hòa bình thật sự bắt đầu từ đây.” Một vị hoàng tử bất khuất, vừa dẫn quân tìm và tiêu diệt Hắc Thần, giờ đây bảo vệ Tử Vân và Liên Minh Đại Lục với sức mạnh và ý chí thép trong thời bình rực rỡ mãi mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me