Hoc Vien Thien Tai Full Ngoai Truyen
Cuộc thi cuối cùng cũng kết thúc, tôi không biết kết quả, chỉ
nghe vài người bạn nói rằng Vũ đã bỏ vòng thi cuối. Tôi là
người trở về trường đầu tiên, còn lại mọi người đều ở lại theo
đoàn, sáng hôm sau mới trở về. Ngày mai lại là ngày nghỉ,
nên có lẽ các học viên khác cũng tranh thủ về nhà thay vì ở
lại trường. Chỉ có mình tôi ngồi bần thần trong căn phòng. Sự
biến mất của mũ lưỡi trai khiến tôi gần như mất hết hi vọng.
Manh mối cuối cùng cũng đã mất. Tôi làm thế nào tìm được
anh đây? Rốt cuộc là tôi đã làm đúng hay sai?
Nhìn sợi dây bằng bạc trong hộp, tôi bất giác lại thở dài.
Đúng lúc đó thì nghe có tiếng gõ cửa. Tôi vừa ngạc nhiên
chạy ra, bất ngờ thấy Thiên Vũ đang đứng trước mặt.
- Chúng ta nói chuyện một chút! – Vũ nói rồi ra hiệu cho tôi
xuống dưới sân trường. Tôi lật đật đi theo cậu, khi đã đứng
dưới kí túc xá. Cậu mới đưa một tập giấy tới trước mặt tôi.
Tôi ngạc nhiên nhìn lại
- Đây là?….
- Hồ sơ!
- Hả? – Tôi tròn mắt nhìn Vũ, lập tức cầm lấy tập giấy trong
tay cậu. Hai mắt cứ từ từ mở lớn ra. Thật sự, thật sự đúng là
nó! Đúng là hồ sơ! Vũ không hề lừa tôi!
- Làm sao cậu lấy được nó? – Thấy ánh mắt khó hiểu của tôi,
Vũ từ từ giải thích
- Ở trong phòng tài liệu có ghi lại bản gốc, thực ra thứ trong
phòng hồ sơ cũng chỉ là bản sao mà thôi. Còn làm sao tôi lấy
được, có lẽ là không cần thiết!
Cậu tiếp tục nhìn tôi, hạ giọng
- Tôi đã hứa sẽ giúp cậu, tôi đã làm. Mọi chuyện kết thúc ở
đây! Cậu cũng không cần phải theo đuổi tôi nữa!– Cậu hơi
ngừng lại một chút, còn tôi thì chỉ biết im lặng nhìn cậu! Vũ
quay đi, nói nhỏ – Tạm biệt!
Cậu nói rồi đi thẳng về phía kí túc xá nam. Trong phút chốc
tôi chỉ đứng trân trân nhìn, cũng không biết phải nói gì. Chỉ
cảm thấy một cảm giác hụt hẫng. Tay vẫn ôm chặt tập hồ sơ,
bao nhiêu vất vả mới lấy được nó, nhưng tại sao, tôi lại có
cảm giác không vui. Tôi mơ hồ lắc đầu, phía trước mặt, hình
ảnh Vũ lại trở nên không rõ nét. Tuyết Mai! Mày đang chờ đợi
điều gì? Mày còn muốn gì nữa? Không phải đã lấy được thứ
quan trọng nhất rồi sao? Không phải mục đích của mày chỉ là
để lấy thứ này sao? Tôi im lặng nghe giọng nói vang lên trong
thâm tâm. Phải, mục đích của tôi chính là thứ này. Tôi ghì
chặt tập hồ sơ, tự nói với chính mình: Cuối cùng, em cũng có
thể tìm thấy anh rồi!
…………..
Theo thông tin ghi trên hồ sơ, thì sau khi tốt nghiệp, anh tôi
đã được một công ti truyền thông nhận vào làm. Địa chỉ bên
dưới cũng ghi rất rõ ràng. Khoảng cách từ chỗ làm của anh tới
học viện cũng không quá xa. Vậy thì tại sao trong suốt một
năm, anh không hề về thăm tôi? Tôi tự hỏi rồi lại tự tìm lí do
biện hộ: Nhất định là công việc của anh mới làm, còn chưa
quen. Chắc anh định khi công việc ổn định mới về tìm tôi, mới
quay lại đón tôi. Nghĩ như vậy tôi chợt mỉm cười, tâm trạng
càng trở nên hồi hộp. Tôi bất ngờ đến tìm anh, anh có ngạc
nhiên không? Liệu anh ấy sẽ phản ứng thế nào nhỉ? Nếu anh
biết tôi còn đỗ vào học viện thiên tài, không biết sẽ ngạc nhiên
đến như thế nào nữa. Tôi không ngừng tưởng tưởng ra khuôn
mặt của anh, tự nhiên mỉm cười.
Khi tôi đang mải mê nghĩ đến lúc được gặp anh thì bỗng nhiên
nhìn thấy một người phụ nữ đi ra từ trong quán café. Qua
cách ăn mặc có thể thấy là người ở tầng lớp thượng lưu,
khoảng hơn 30 tuổi. Một tay người phụ nữ vịn vào tường, sắc
mặt xanh xao, rồi bỗng nhiên cả thân người đổ ập về phía
trước. Tôi vội vàng chạy đến, đỡ lấy người phụ nữ kia
- Bác không sao chứ ạ?
Người phụ nữ lắc lắc đầu, ngước lên nhìn tôi
- Không..sa…
Khi ánh nhìn của tôi và người phụ nữ kia chạm nhau. Mắt bà
bỗng nhiên mở lớn, nhìn tôi bằng một ánh mắt không thể ngạc
nhiên hơn. Rồi bỗng nhiên bà nắm chặt lấy tay tôi, tôi còn
ngơ ngác nhìn thì đã thấy người phụ nữ xúc động, nước mắt
trào ra, không ngừng nói
- Là ..con! Có phải ..là con đó không?
Bác ấy dang tay ôm chầm lấy tôi. Tôi đông cứng, cứ đứng
yên mà không biết phản ứng như thế nào. Sau một lúc mới gỡ
được tay của bác ấy, bối rối nói
- Bác…bác..nhầm người rồi!
Bác ấy vẫn nhìn tôi, ánh mắt vẫn rưng rưng. Đúng lúc đó thì
có một chiếc xe tiến đến bên cạnh. Người phụ nữ vội vàng
quệt nước mắt.
- Xin lỗi cháu! Tại …ta xúc động quá! Cháu làm ta nhớ đến
một người!
Nói rồi bác ấy mỉm cười, nhân hậu nhìn tôi
- Cảm ơn cháu nhiều lắm!
Tôi lắc đầu. Bác ấy lên xe, tôi chỉ nhìn thấy thân người bị tấm
kính che khuất. Chiếc xe nổ máy, nhanh chóng lao ra đường.
Tôi quay lại phía tập hồ sơ bị rơi dưới đất. Trong phút chốc
lại nhớ tới người phụ nữ kì lạ kia. Những năm tháng sống
trong cô nhi viện, tôi chưa từng được ai ôm vào lòng mà gọi
bằng con như thế, dù chỉ là nhầm người, nhưng vẫn có cảm
giác ấm áp. Thì ra, có mẹ lại là một chuyện hạnh phúc tới
như vậy. Được mẹ ôm vào lòng lại ấm áp như vậy. Tôi thở dài
nghĩ mình tham lam quá. Đã có anh trai thương yêu nhiều như
vậy, tôi còn đòi hỏi điều gì nữa chứ. Tôi nắm chặt hồ sơ trong
tay, lắc đầu, đứng dậy bắt xe tới tập đoàn truyền thông.
……
Tôi ngồi trên băng ghế, đung đưa chân. Thỉnh thoảng lại liếc
nhìn chiếc đồng hồ trên tường, kim giờ đã quay được hai vòng
nhưng cô gái ở quầy tiếp tân không thèm đếm xỉa gì đến tôi,
vẫn chăm chút cho mấy móng tay xanh đỏ, sau khi vứt cho
tôi một lí do: chưa đến giờ làm việc! Tôi nóng lòng ngồi đợi.
Nghĩ đến viễn cảnh một lát nữa tôi sẽ được gặp anh. Cuối
cùng cũng có thể gặp anh, lại không khỏi háo hức. Không biết
trong một năm qua anh có sống tốt không? Có tự chăm sóc
tốt cho bản thân không?
Đúng 4.00, cô gái ở quầy tiếp tân mới cáu kỉnh gọi tôi lại. Tôi
nhỏ giọng
- Em muốn hỏi trong công ti có người nào là: Phương Anh
Tuấn hay không?
- Không có! – Cô gái cáu kỉnh đáp lại.
- Ơ…chị tìm lại giùm em được không?
- Đã nói là không có! – Cô ta gắt lên, làm tôi giật mình sau
đó xoay người, tiếp tục chăm sóc mấy móng tay. Tôi chỉ biết
đứng trân trân tại chỗ. Không có? Như vậy là sao? Rõ ràng
trong hồ sơ ghi là ở đây. Rốt cuộc là sao chứ? Tôi thiểu não
quay bước, tiến đến chiếc ghế gần đó. Tập hồ sơ lúc này đã bị
tôi ghì chặt tới mức cong lại. Tại sao lại không có? Tại sao
lại không có? Không đúng! Tôi phải quay lại. Khi tôi định
đứng dậy thì có một giọng nói khác vang lên bên cạnh
- Chị có thể giúp gì cho em!
Lúc tôi ngẩng lên chỉ thấy một người lễ tân khác đang đứng
trước mặt mình. Có lẽ bộ dạng của tôi đã khiến chị ấy chú ý.
Tôi như tìm được hy vọng, hấp tấp nói
- Em…em muốn tìm người!
…….
Thái Hà lật lật những trang giấy, chăm chú nhìn từng tên
trong danh sách, đột nhiên chị reo lên
- Thấy rồi! Thấy rồi! Phương Anh Tuấn, nhân viên phòng hành
chính!
Tôi sung sướng hỏi lại
- Thật không chị?
- Đúng vậy! Nhưng….
Giọng nói của chị đột nhiên ngừng lại, tôi lo lắng hỏi
- Sao ạ?
Thái Hà ngước lên nhìn tôi, nhỏ giọng
- Nhưng ….đã nghỉ việc cách đây hai tháng!
Hai tháng? Tôi chỉ còn biết đứng chết lặng. Đó cũng chính là
điểm tôi vào học viện. Tại sao lại như vậy? Chỉ một chút nữa
thôi là tôi tìm được, tại sao anh lại không chờ em? Thấy tôi
hụt hẫng, Thái Hà an ủi
- Chị rất tiếc! Nhưng đừng buồn, tin rằng em sẽ tìm được anh
trai!
Tôi gật đầu nhưng lòng nặng trĩu. Không nói gì, cúi chào chị
rồi ra về.
nghe vài người bạn nói rằng Vũ đã bỏ vòng thi cuối. Tôi là
người trở về trường đầu tiên, còn lại mọi người đều ở lại theo
đoàn, sáng hôm sau mới trở về. Ngày mai lại là ngày nghỉ,
nên có lẽ các học viên khác cũng tranh thủ về nhà thay vì ở
lại trường. Chỉ có mình tôi ngồi bần thần trong căn phòng. Sự
biến mất của mũ lưỡi trai khiến tôi gần như mất hết hi vọng.
Manh mối cuối cùng cũng đã mất. Tôi làm thế nào tìm được
anh đây? Rốt cuộc là tôi đã làm đúng hay sai?
Nhìn sợi dây bằng bạc trong hộp, tôi bất giác lại thở dài.
Đúng lúc đó thì nghe có tiếng gõ cửa. Tôi vừa ngạc nhiên
chạy ra, bất ngờ thấy Thiên Vũ đang đứng trước mặt.
- Chúng ta nói chuyện một chút! – Vũ nói rồi ra hiệu cho tôi
xuống dưới sân trường. Tôi lật đật đi theo cậu, khi đã đứng
dưới kí túc xá. Cậu mới đưa một tập giấy tới trước mặt tôi.
Tôi ngạc nhiên nhìn lại
- Đây là?….
- Hồ sơ!
- Hả? – Tôi tròn mắt nhìn Vũ, lập tức cầm lấy tập giấy trong
tay cậu. Hai mắt cứ từ từ mở lớn ra. Thật sự, thật sự đúng là
nó! Đúng là hồ sơ! Vũ không hề lừa tôi!
- Làm sao cậu lấy được nó? – Thấy ánh mắt khó hiểu của tôi,
Vũ từ từ giải thích
- Ở trong phòng tài liệu có ghi lại bản gốc, thực ra thứ trong
phòng hồ sơ cũng chỉ là bản sao mà thôi. Còn làm sao tôi lấy
được, có lẽ là không cần thiết!
Cậu tiếp tục nhìn tôi, hạ giọng
- Tôi đã hứa sẽ giúp cậu, tôi đã làm. Mọi chuyện kết thúc ở
đây! Cậu cũng không cần phải theo đuổi tôi nữa!– Cậu hơi
ngừng lại một chút, còn tôi thì chỉ biết im lặng nhìn cậu! Vũ
quay đi, nói nhỏ – Tạm biệt!
Cậu nói rồi đi thẳng về phía kí túc xá nam. Trong phút chốc
tôi chỉ đứng trân trân nhìn, cũng không biết phải nói gì. Chỉ
cảm thấy một cảm giác hụt hẫng. Tay vẫn ôm chặt tập hồ sơ,
bao nhiêu vất vả mới lấy được nó, nhưng tại sao, tôi lại có
cảm giác không vui. Tôi mơ hồ lắc đầu, phía trước mặt, hình
ảnh Vũ lại trở nên không rõ nét. Tuyết Mai! Mày đang chờ đợi
điều gì? Mày còn muốn gì nữa? Không phải đã lấy được thứ
quan trọng nhất rồi sao? Không phải mục đích của mày chỉ là
để lấy thứ này sao? Tôi im lặng nghe giọng nói vang lên trong
thâm tâm. Phải, mục đích của tôi chính là thứ này. Tôi ghì
chặt tập hồ sơ, tự nói với chính mình: Cuối cùng, em cũng có
thể tìm thấy anh rồi!
…………..
Theo thông tin ghi trên hồ sơ, thì sau khi tốt nghiệp, anh tôi
đã được một công ti truyền thông nhận vào làm. Địa chỉ bên
dưới cũng ghi rất rõ ràng. Khoảng cách từ chỗ làm của anh tới
học viện cũng không quá xa. Vậy thì tại sao trong suốt một
năm, anh không hề về thăm tôi? Tôi tự hỏi rồi lại tự tìm lí do
biện hộ: Nhất định là công việc của anh mới làm, còn chưa
quen. Chắc anh định khi công việc ổn định mới về tìm tôi, mới
quay lại đón tôi. Nghĩ như vậy tôi chợt mỉm cười, tâm trạng
càng trở nên hồi hộp. Tôi bất ngờ đến tìm anh, anh có ngạc
nhiên không? Liệu anh ấy sẽ phản ứng thế nào nhỉ? Nếu anh
biết tôi còn đỗ vào học viện thiên tài, không biết sẽ ngạc nhiên
đến như thế nào nữa. Tôi không ngừng tưởng tưởng ra khuôn
mặt của anh, tự nhiên mỉm cười.
Khi tôi đang mải mê nghĩ đến lúc được gặp anh thì bỗng nhiên
nhìn thấy một người phụ nữ đi ra từ trong quán café. Qua
cách ăn mặc có thể thấy là người ở tầng lớp thượng lưu,
khoảng hơn 30 tuổi. Một tay người phụ nữ vịn vào tường, sắc
mặt xanh xao, rồi bỗng nhiên cả thân người đổ ập về phía
trước. Tôi vội vàng chạy đến, đỡ lấy người phụ nữ kia
- Bác không sao chứ ạ?
Người phụ nữ lắc lắc đầu, ngước lên nhìn tôi
- Không..sa…
Khi ánh nhìn của tôi và người phụ nữ kia chạm nhau. Mắt bà
bỗng nhiên mở lớn, nhìn tôi bằng một ánh mắt không thể ngạc
nhiên hơn. Rồi bỗng nhiên bà nắm chặt lấy tay tôi, tôi còn
ngơ ngác nhìn thì đã thấy người phụ nữ xúc động, nước mắt
trào ra, không ngừng nói
- Là ..con! Có phải ..là con đó không?
Bác ấy dang tay ôm chầm lấy tôi. Tôi đông cứng, cứ đứng
yên mà không biết phản ứng như thế nào. Sau một lúc mới gỡ
được tay của bác ấy, bối rối nói
- Bác…bác..nhầm người rồi!
Bác ấy vẫn nhìn tôi, ánh mắt vẫn rưng rưng. Đúng lúc đó thì
có một chiếc xe tiến đến bên cạnh. Người phụ nữ vội vàng
quệt nước mắt.
- Xin lỗi cháu! Tại …ta xúc động quá! Cháu làm ta nhớ đến
một người!
Nói rồi bác ấy mỉm cười, nhân hậu nhìn tôi
- Cảm ơn cháu nhiều lắm!
Tôi lắc đầu. Bác ấy lên xe, tôi chỉ nhìn thấy thân người bị tấm
kính che khuất. Chiếc xe nổ máy, nhanh chóng lao ra đường.
Tôi quay lại phía tập hồ sơ bị rơi dưới đất. Trong phút chốc
lại nhớ tới người phụ nữ kì lạ kia. Những năm tháng sống
trong cô nhi viện, tôi chưa từng được ai ôm vào lòng mà gọi
bằng con như thế, dù chỉ là nhầm người, nhưng vẫn có cảm
giác ấm áp. Thì ra, có mẹ lại là một chuyện hạnh phúc tới
như vậy. Được mẹ ôm vào lòng lại ấm áp như vậy. Tôi thở dài
nghĩ mình tham lam quá. Đã có anh trai thương yêu nhiều như
vậy, tôi còn đòi hỏi điều gì nữa chứ. Tôi nắm chặt hồ sơ trong
tay, lắc đầu, đứng dậy bắt xe tới tập đoàn truyền thông.
……
Tôi ngồi trên băng ghế, đung đưa chân. Thỉnh thoảng lại liếc
nhìn chiếc đồng hồ trên tường, kim giờ đã quay được hai vòng
nhưng cô gái ở quầy tiếp tân không thèm đếm xỉa gì đến tôi,
vẫn chăm chút cho mấy móng tay xanh đỏ, sau khi vứt cho
tôi một lí do: chưa đến giờ làm việc! Tôi nóng lòng ngồi đợi.
Nghĩ đến viễn cảnh một lát nữa tôi sẽ được gặp anh. Cuối
cùng cũng có thể gặp anh, lại không khỏi háo hức. Không biết
trong một năm qua anh có sống tốt không? Có tự chăm sóc
tốt cho bản thân không?
Đúng 4.00, cô gái ở quầy tiếp tân mới cáu kỉnh gọi tôi lại. Tôi
nhỏ giọng
- Em muốn hỏi trong công ti có người nào là: Phương Anh
Tuấn hay không?
- Không có! – Cô gái cáu kỉnh đáp lại.
- Ơ…chị tìm lại giùm em được không?
- Đã nói là không có! – Cô ta gắt lên, làm tôi giật mình sau
đó xoay người, tiếp tục chăm sóc mấy móng tay. Tôi chỉ biết
đứng trân trân tại chỗ. Không có? Như vậy là sao? Rõ ràng
trong hồ sơ ghi là ở đây. Rốt cuộc là sao chứ? Tôi thiểu não
quay bước, tiến đến chiếc ghế gần đó. Tập hồ sơ lúc này đã bị
tôi ghì chặt tới mức cong lại. Tại sao lại không có? Tại sao
lại không có? Không đúng! Tôi phải quay lại. Khi tôi định
đứng dậy thì có một giọng nói khác vang lên bên cạnh
- Chị có thể giúp gì cho em!
Lúc tôi ngẩng lên chỉ thấy một người lễ tân khác đang đứng
trước mặt mình. Có lẽ bộ dạng của tôi đã khiến chị ấy chú ý.
Tôi như tìm được hy vọng, hấp tấp nói
- Em…em muốn tìm người!
…….
Thái Hà lật lật những trang giấy, chăm chú nhìn từng tên
trong danh sách, đột nhiên chị reo lên
- Thấy rồi! Thấy rồi! Phương Anh Tuấn, nhân viên phòng hành
chính!
Tôi sung sướng hỏi lại
- Thật không chị?
- Đúng vậy! Nhưng….
Giọng nói của chị đột nhiên ngừng lại, tôi lo lắng hỏi
- Sao ạ?
Thái Hà ngước lên nhìn tôi, nhỏ giọng
- Nhưng ….đã nghỉ việc cách đây hai tháng!
Hai tháng? Tôi chỉ còn biết đứng chết lặng. Đó cũng chính là
điểm tôi vào học viện. Tại sao lại như vậy? Chỉ một chút nữa
thôi là tôi tìm được, tại sao anh lại không chờ em? Thấy tôi
hụt hẫng, Thái Hà an ủi
- Chị rất tiếc! Nhưng đừng buồn, tin rằng em sẽ tìm được anh
trai!
Tôi gật đầu nhưng lòng nặng trĩu. Không nói gì, cúi chào chị
rồi ra về.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me