Hoc Vien Thien Tai Full Ngoai Truyen
- Như vậy là sao? Sao lại cùng ở vị trí số 1?
- Phải đó! Vậy là ai thắng?
Những lời bàn tán không ngừng trên con đường tôi đến lớp.
Kết quả được dán ở bảng tin dường như không thỏa mãn được
đám học viên nhiều chuyện, thậm chí còn phản tác dụng, làm
sự việc ngày càng rắc rối.
Vẫn là người bình thản nhất, Vũ ngồi yên lặng ở vị trí của
mình. Chăm chú đọc một cuốn sách ngoại văn mà tôi chẳng
thể nào dịch được. Đôi khi sự bình thản quá đáng của cậu làm
người ta phát bực. Tôi ngó nghiêng một hồi, vẫn chưa thấy
nhân vật gây chú ý thứ hai xuất hiện. Có một chút cảm giác
là lạ. Bình thường Nhân đi học rất sớm, khi tôi đến lớp là đã
thấy khuôn mặt toe toét của anh ta rồi.
Tôi tự gõ vào đầu mình, nhiều chuyện làm gì chứ. Suy cho
cùng, hai người họ có đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán đi
chăng nữa thì cũng chẳng liên quan đến tôi. Nghĩ vậy, tôi lại
cúi xuống giải nốt mấy bài tập khô khan.
Chuông vào học reo lên, Nhân từ đâu bỗng lù lù xuất hiện.
Nhưng hôm nay anh ta không đi một mình, mà còn kéo theo
cả đống học viên rồng rắn đằng sau. Ngay khi tôi chưa kịp
hiểu anh ta định làm gì thì Nhân đã tiến đến chỗ Vũ, trên
khuôn mặt nở một nụ cười. Mà mỗi lần anh ta cười như thế,
thường sẽ chẳng có chuyện gì hay ho.
Đúng như dự đoán, tôi và mọi người cùng ngỡ ngàng nhìn lá
thư màu đỏ được anh rút ra, đặt lên bàn Vũ: Thư khiêu chiến!
Ánh mắt thách thức của anh chiếu vào Vũ. Giọng nói lại có
chút bỡn cợt, như thể đang định mời cậu… đi ăn chè.
- Xưa nay một núi không thể có hai hổ, nếu cậu dám nhận lời
khiêu chiến của tôi thì hãy bóc nó ra!
Cả căn phòng nín lặng. Vũ chậm chạp đưa ánh mắt từ cuốn
sách dày cộp sang lá thư trên bàn, lại nhìn Nhân. Tât thảy
mọi người trong phòng đều hồi hộp chờ kết quả. Tôi lại nghe
rõ tiếng nói trong tim đang gào lên: Đừng bóc! Đừng bóc!
Nhân vẫn nhìn Vũ chờ đợi. Cánh tay cậu miết miết cuốn sách.
Rồi bằng một động tác không thể nhanh hơn, Vũ giật lá thư
khỏi bàn, kẹp nó vào chỗ đang đọc dở. Sau đó đóng sách lại.
Căn phòng đang yên lặng bỗng vang lên tiếng cười của Nhân
- Tốt lắm! Tôi là người khiêu chiến, vì vậy sẽ ra đề, cậu không
phản đối chứ?
- Không! – Vũ đáp không chút do dự
Nhân mỉm cười thích thú
- Được! vậy tôi sẽ nói luôn! Đề thi chính là “xà động”!
Không gian xung quanh lại một lần nữa chìm vào yên lặng.
Hai chữ “xà động” dường như làm tất cả mọi người ngây ra.
Riêng tôi vẫn ngơ ngác không hiểu. Ánh mắt Vũ chẳng hề dao
động, vẫn bình thản nói một tiếng
- Được!
Nhân dường như tính toán trước được phản ứng của cậu, trên
môi khẽ nở nụ cười
- Mỗi người có thể dẫn cùng một người khác tham gia? Cậu
không phản đối chứ?
Vũ im lặng thay cho sự thừa nhận. Nhân lại quay sang tôi.
Khiến cho ánh mắt mọi người trong chốc lát bỗng đổ dồn về
phía tôi. Anh vẫn nói đều đều
- Người tôi chọn….là Tuyết Mai!
Cái…cái gì chứ? Tôi dùng cặp mắt không thể ngạc nhiên hơn
để nhìn Nhân. Cái tên biến thái này. Sao lần nào cũng tự
động lôi tôi vào cuộc vậy??? Còn không thèm hỏi xem tôi có
đồng ý hay không. Tệ nhất là Thiên Vũ cũng chẳng tỏ ý phản
đối
- Tôi không cần ai cả, một mình là đủ rồi!
- Được thôi! Nhưng nếu có thua cũng đừng trách chúng tôi ỷ
đông hiếp yếu nhé! – Nhân quay sang nháy mắt nhìn tôi
- Cứ quyết định vậy đi!
Hai người đó mỗi người một cậu, tự thỏa thuận mà không
thèm để ý tới nỗi bức xúc đang ngày một lớn dần của tôi. Rốt
cuộc thì đây là cái xã hội gì vậy??? Sao chẳng ai buồn nghe ý
kiến của tôi chứ? Ít nhất thì cũng phải hỏi xem tôi có đồng ý
hay không. Tôi ấm ức lên tiếng
- Này….tôi….
Thế nhưng chẳng đề tôi kịp nói, Vũ đã nhảy vào chặn họng
- Hình phạt thế nào?
Khóe môi Nhân hơi cong cong, vẽ nên một nụ cười. Hai bàn
tay đan lại trịnh thượng.
- Nếu cậu thua, sẽ mất vị trí số một. Và….- ánh mắt Nhân
hướng về phía tôi, khiến Vũ cùng nhìn theo, – …không được
đến gần Tuyết – Mai – của – tôi!
Câu nói này còn khiến tôi shock hơn. Cái gì mà Tuyết Mai của
tôi chứ? Tôi là của anh ta hồi nào chứ? Vũ cũng có vẻ khá
ngạc nhiên trước yêu cầu kì cục của Nhân. Tôi có thể cảm
nhận ánh mắt cậu khẽ lướt qua chỗ tôi. Thế nhưng cậu ấy chỉ
nói
- Tôi đồng ý!
Lời nói của Vũ làm tôi chết sững. Đồng ý ư? Kể cả khi cậu ấy
có thể không bao giờ gặp tôi nữa? Trong mắt cậu ta tôi
không có chút xíu giá trị nào sao?
- Tốt lắm! Thời gian sẽ cho cậu tự chọn! – Nhân đưa tay gõ
nhẹ vào mặt bàn. Chuẩn bị quay về chỗ
- Thứ 5!
- Cứ quyết định như vậy!
Nét mặt Nhân lộ rõ vẻ hứng thú. Khi ngồi xuống còn quay
sang cười với tôi. Đám học sinh bu quanh cửa thấy đã kết
thúc mới đành trở về lớp học.
……………
- Anh đang làm cái gì vậy chứ????? – Tôi hét lên với Nhân
khi chuông tan học vừa reo. Anh nhăn mặt, dùng hai tay bịt
chặt lỗ tai. Lại nhăn nhở nhìn tôi
- Đâu có gì! Khiêu chiến ở học viện có phải chuyện lạ đâu.
Không phải em cũng từng khiêu chiến với cậu ta sao?
- Vấn đề không phải ở đó. Sao anh lại tự tiện quyết định tôi
tham gia cùng anh? Hả??? – Tôi vẫn không ngừng màn gào
thét của mình.
- Vậy em không muốn sao?
- Tất nhiên là….- Tôi đang gân cổ lên thì chợt khựng lại. hình
như tôi cũng không biết là mình có muốn đi hay không. Tôi
chỉ không muốn nhìn thấy trận quyết đấu này.
- Sao hả? – Nhân nghiêng người nhìn tôi
- Ít nhất thì anh cũng phải hỏi tôi có đồng ý hay không rồi
hãy quyết định chứ? – Tôi bị kiểu nhìn của anh làm cho bối
rối, đành gào lên để lấp liếm
Nhân giơ hai tay tỏ ý biết lỗi.
- Ok! Ok! Anh sẽ rút kinh nghiệm, từ nay việc gì cũng làm theo
ý em. Được rồi chứ?
- Ai cần!
Tôi ngúng nguẩy bỏ về phòng. Ai mướn anh chiều theo ý tôi
chứ. Mà anh ta thì có biết nghe lời ai bao giờ. Đóng cửa lại
đánh “rầm” một cái. Tôi bực bội trèo lên giường. Vĩ đang ngồi
nghe nhạc cũng bị tôi làm cho giật mình. Quay sang hỏi
- Là ai chọc giận cậu thế?
Tôi lắc lắc đầu. Thực tình tôi cũng không hiểu tại sao mình
lại giận. Vì Nhân tự ý lôi tôi vào cuộc? Hay vì thái độ của Vũ
khi Nhân ra điều kiện? Tôi càng nghĩ càng đau đầu. Càng nghĩ
càng thấy bản thân mình đúng là kì cục. Thành ra giận luôn
chính mình. Vĩ thấy tôi như vậy thì không hỏi nữa, hai mắt
nhắm lại, người hơi đung đưa theo điệu nhạc. Tôi chợt nhớ ra
còn một thắc mắc, quay ra kéo kéo áo cậu
- Gì thế? – Vĩ hỏi nhưng hai mắt vẫn nhắm chặt. Tôi mím môi
- Xà động…là cái gì thế?
Vĩ lười biếng mở mắt. Cất cái tai nghe vào túi áo, quay ra nhìn
tôi. Điệu bộ này làm tôi có chút chột dạ. Cậu lấy tay vẽ vẽ lên
mặt bàn, giải thích
- Cậu là học viên mới nên không biết chỗ đó. Thực ra ở đằng
sau trường có một đường hầm bí mật. Chỗ đó vỗn là mê cung
được thiết kế từ rất lâu. Nghe nói ở chính giữa mê cun có cất
giấu bí kíp cổ gì gì đó. Không biêt thực hư thế nào nhưng các
học viên trước nay đều rất sợ chỗ đó, không ai dám lại gần.
Cậu ngừng một lát, lấy ra một miếng bánh, vừa cắn vừa nói
tiếp
- Mê cung đó không có bản đồ, nghe mọi người đồn thổi thì
bên trong toàn là rắn. Chính vì vậy mới gọi là xà động. Vào
trong nếu không bị lạc thì cũng bị rắn cắn mà chết.
- Thật…thật như vậy sao? – Tôi trợn mắt nhìn Vĩ. Trong lòng
thầm rủa xả Nhân: Cái tên chết bầm này. Sao lại có thể lấy
nơi nguy hiểm như vậy ra thách đấu chứ. Chẳng lẽ anh ta
thật sự muốn một mất một còn với Thiên Vũ sao?
Giọng Vĩ vẫn đều đều
- Trước đây những học viên cũng thích lấy đó làm nơi thách
đấu, nhưng lần nào cũng có người chết. Dần dần mọi người
không còn ai dám đến đó nữa. Xà động dường như trở thành
cấm địa của học viện.
Càng nghe Diên Vĩ nói, da gà của tôi càng nổi lên dần dần. Tôi
cũng phải vào nơi kinh dị ấy ư? Đừng có đùa chứ! Vĩ thấy
khuôn mặt tái mét lại của tôi, vỗ vỗ vai trấn an
- Dù sao cũng chỉ là lời đồn thôi! Chưa có ai kiểm chứng!
Nói vậy nhưng tôi vẫn không hết lo. Không được! Tôi phải
ngăn họ lại. Tôi bật dậy khỏi ghế, lao vội ra ngoài tìm Thiên
Vũ.
Lúc tôi chạy tới kí túc xá nam, cửa phòng cậu đang khóa
chặt. Nhưng tôi đoán Vũ ở trong, tôi đưa tay đập cửa
- Thiên Vũ! Mở cửa ra! Thiên Vũ!
- Ồn ào quá!
Cánh cửa vừa mở ra, Vũ đã trưng bộ mặt khó chịu nhìn tôi.
Hai mắt hơi díu lại, có vẻ như cậu ta đang làm một giấc ngủ
trưa. Khuôn mặt cau có nhìn tôi muốn hỏi: Có chuyện gì?
Tôi đưa ánh mắt e dè nhìn Vũ. Cân nhắc một hồi, mãi mới nói
- Tôi….thực ra tôi muốn…cậu…cậu có thể, đừng thách đấu với
Văn Nhân. Được không?
Mắt cậu ta thoáng nhíu lại, nhưng vẻ ngạc nhiên rất nhanh
biến mất. Vũ hỏi bằng cái giọng thờ ơ thường thấy
- Tại sao?
- Cậu biết đó là nơi thế nào mà. Hai người có cần phải dùng
đến cách đó không? – Tôi lo lắng nhìn cậu ta. Bây giờ thì tôi
không phủ nhận nữa. Tôi thật sự lo cho Thiên Vũ. Không
muốn có chuyện gì xấu xảy ra cho cậu ta. Mặc dù trên thực tế
thì tôi chẳng có lí do gì để làm thế cả.
- Nếu tôi không đồng ý thì sao? – Vũ khoanh tay lại nhìn tôi
- Cậu….cậu đúng là đồ hết thuốc chữa! Cậu muốn vị trí sỗ
một đó đến vậy sao? Hả? – Tôi gào lên. Thật không tin nổi là
tôi đang gào vào mặt Vũ. Có vẻ biểu hiện lo lắng của tôi đã đi
quá mức. Vũ vẫn nhìn tôi lạnh băng
- Tôi chẳng cần vị trí sỗ một nào hết. Cậu hiểu chưa?
- Vâỵ thì tại sao cậu vẫn nhận lời?
- Vì….
Vũ đột nhiên im bặt, ánh mắt nhìn tôi khó hiểu.
- Đó là việc của tôi, không liên quan đến cậu!
Không liên quan đến cậu. Cậu ta thật sự không biết là tôi lo
lắng sao? Tôi đúng là ngu ngốc mà. Sao tự nhiên lại lo lắng
cho kẻ chẳng ra gì này chứ? Tôi bỗng nhiên cảm thấy tức
giận. Hai mắt long lên. Phải rồi. Tôi có là gì của cậu ta chứ?
- Được! Tôi sẽ không quan tâm nữa. Các người muốn làm gì
thì làm!
Tôi chạy ra khỏi căn phòng Vũ. Cổ họng tự nhiên uất nghẹn
lại. Tại sao tôi lại tức giận như vậy? Tại sao tôi lại thấy buồn
như vậy?
Tại sao chứ?
Tại sao chứ?….
- Phải đó! Vậy là ai thắng?
Những lời bàn tán không ngừng trên con đường tôi đến lớp.
Kết quả được dán ở bảng tin dường như không thỏa mãn được
đám học viên nhiều chuyện, thậm chí còn phản tác dụng, làm
sự việc ngày càng rắc rối.
Vẫn là người bình thản nhất, Vũ ngồi yên lặng ở vị trí của
mình. Chăm chú đọc một cuốn sách ngoại văn mà tôi chẳng
thể nào dịch được. Đôi khi sự bình thản quá đáng của cậu làm
người ta phát bực. Tôi ngó nghiêng một hồi, vẫn chưa thấy
nhân vật gây chú ý thứ hai xuất hiện. Có một chút cảm giác
là lạ. Bình thường Nhân đi học rất sớm, khi tôi đến lớp là đã
thấy khuôn mặt toe toét của anh ta rồi.
Tôi tự gõ vào đầu mình, nhiều chuyện làm gì chứ. Suy cho
cùng, hai người họ có đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán đi
chăng nữa thì cũng chẳng liên quan đến tôi. Nghĩ vậy, tôi lại
cúi xuống giải nốt mấy bài tập khô khan.
Chuông vào học reo lên, Nhân từ đâu bỗng lù lù xuất hiện.
Nhưng hôm nay anh ta không đi một mình, mà còn kéo theo
cả đống học viên rồng rắn đằng sau. Ngay khi tôi chưa kịp
hiểu anh ta định làm gì thì Nhân đã tiến đến chỗ Vũ, trên
khuôn mặt nở một nụ cười. Mà mỗi lần anh ta cười như thế,
thường sẽ chẳng có chuyện gì hay ho.
Đúng như dự đoán, tôi và mọi người cùng ngỡ ngàng nhìn lá
thư màu đỏ được anh rút ra, đặt lên bàn Vũ: Thư khiêu chiến!
Ánh mắt thách thức của anh chiếu vào Vũ. Giọng nói lại có
chút bỡn cợt, như thể đang định mời cậu… đi ăn chè.
- Xưa nay một núi không thể có hai hổ, nếu cậu dám nhận lời
khiêu chiến của tôi thì hãy bóc nó ra!
Cả căn phòng nín lặng. Vũ chậm chạp đưa ánh mắt từ cuốn
sách dày cộp sang lá thư trên bàn, lại nhìn Nhân. Tât thảy
mọi người trong phòng đều hồi hộp chờ kết quả. Tôi lại nghe
rõ tiếng nói trong tim đang gào lên: Đừng bóc! Đừng bóc!
Nhân vẫn nhìn Vũ chờ đợi. Cánh tay cậu miết miết cuốn sách.
Rồi bằng một động tác không thể nhanh hơn, Vũ giật lá thư
khỏi bàn, kẹp nó vào chỗ đang đọc dở. Sau đó đóng sách lại.
Căn phòng đang yên lặng bỗng vang lên tiếng cười của Nhân
- Tốt lắm! Tôi là người khiêu chiến, vì vậy sẽ ra đề, cậu không
phản đối chứ?
- Không! – Vũ đáp không chút do dự
Nhân mỉm cười thích thú
- Được! vậy tôi sẽ nói luôn! Đề thi chính là “xà động”!
Không gian xung quanh lại một lần nữa chìm vào yên lặng.
Hai chữ “xà động” dường như làm tất cả mọi người ngây ra.
Riêng tôi vẫn ngơ ngác không hiểu. Ánh mắt Vũ chẳng hề dao
động, vẫn bình thản nói một tiếng
- Được!
Nhân dường như tính toán trước được phản ứng của cậu, trên
môi khẽ nở nụ cười
- Mỗi người có thể dẫn cùng một người khác tham gia? Cậu
không phản đối chứ?
Vũ im lặng thay cho sự thừa nhận. Nhân lại quay sang tôi.
Khiến cho ánh mắt mọi người trong chốc lát bỗng đổ dồn về
phía tôi. Anh vẫn nói đều đều
- Người tôi chọn….là Tuyết Mai!
Cái…cái gì chứ? Tôi dùng cặp mắt không thể ngạc nhiên hơn
để nhìn Nhân. Cái tên biến thái này. Sao lần nào cũng tự
động lôi tôi vào cuộc vậy??? Còn không thèm hỏi xem tôi có
đồng ý hay không. Tệ nhất là Thiên Vũ cũng chẳng tỏ ý phản
đối
- Tôi không cần ai cả, một mình là đủ rồi!
- Được thôi! Nhưng nếu có thua cũng đừng trách chúng tôi ỷ
đông hiếp yếu nhé! – Nhân quay sang nháy mắt nhìn tôi
- Cứ quyết định vậy đi!
Hai người đó mỗi người một cậu, tự thỏa thuận mà không
thèm để ý tới nỗi bức xúc đang ngày một lớn dần của tôi. Rốt
cuộc thì đây là cái xã hội gì vậy??? Sao chẳng ai buồn nghe ý
kiến của tôi chứ? Ít nhất thì cũng phải hỏi xem tôi có đồng ý
hay không. Tôi ấm ức lên tiếng
- Này….tôi….
Thế nhưng chẳng đề tôi kịp nói, Vũ đã nhảy vào chặn họng
- Hình phạt thế nào?
Khóe môi Nhân hơi cong cong, vẽ nên một nụ cười. Hai bàn
tay đan lại trịnh thượng.
- Nếu cậu thua, sẽ mất vị trí số một. Và….- ánh mắt Nhân
hướng về phía tôi, khiến Vũ cùng nhìn theo, – …không được
đến gần Tuyết – Mai – của – tôi!
Câu nói này còn khiến tôi shock hơn. Cái gì mà Tuyết Mai của
tôi chứ? Tôi là của anh ta hồi nào chứ? Vũ cũng có vẻ khá
ngạc nhiên trước yêu cầu kì cục của Nhân. Tôi có thể cảm
nhận ánh mắt cậu khẽ lướt qua chỗ tôi. Thế nhưng cậu ấy chỉ
nói
- Tôi đồng ý!
Lời nói của Vũ làm tôi chết sững. Đồng ý ư? Kể cả khi cậu ấy
có thể không bao giờ gặp tôi nữa? Trong mắt cậu ta tôi
không có chút xíu giá trị nào sao?
- Tốt lắm! Thời gian sẽ cho cậu tự chọn! – Nhân đưa tay gõ
nhẹ vào mặt bàn. Chuẩn bị quay về chỗ
- Thứ 5!
- Cứ quyết định như vậy!
Nét mặt Nhân lộ rõ vẻ hứng thú. Khi ngồi xuống còn quay
sang cười với tôi. Đám học sinh bu quanh cửa thấy đã kết
thúc mới đành trở về lớp học.
……………
- Anh đang làm cái gì vậy chứ????? – Tôi hét lên với Nhân
khi chuông tan học vừa reo. Anh nhăn mặt, dùng hai tay bịt
chặt lỗ tai. Lại nhăn nhở nhìn tôi
- Đâu có gì! Khiêu chiến ở học viện có phải chuyện lạ đâu.
Không phải em cũng từng khiêu chiến với cậu ta sao?
- Vấn đề không phải ở đó. Sao anh lại tự tiện quyết định tôi
tham gia cùng anh? Hả??? – Tôi vẫn không ngừng màn gào
thét của mình.
- Vậy em không muốn sao?
- Tất nhiên là….- Tôi đang gân cổ lên thì chợt khựng lại. hình
như tôi cũng không biết là mình có muốn đi hay không. Tôi
chỉ không muốn nhìn thấy trận quyết đấu này.
- Sao hả? – Nhân nghiêng người nhìn tôi
- Ít nhất thì anh cũng phải hỏi tôi có đồng ý hay không rồi
hãy quyết định chứ? – Tôi bị kiểu nhìn của anh làm cho bối
rối, đành gào lên để lấp liếm
Nhân giơ hai tay tỏ ý biết lỗi.
- Ok! Ok! Anh sẽ rút kinh nghiệm, từ nay việc gì cũng làm theo
ý em. Được rồi chứ?
- Ai cần!
Tôi ngúng nguẩy bỏ về phòng. Ai mướn anh chiều theo ý tôi
chứ. Mà anh ta thì có biết nghe lời ai bao giờ. Đóng cửa lại
đánh “rầm” một cái. Tôi bực bội trèo lên giường. Vĩ đang ngồi
nghe nhạc cũng bị tôi làm cho giật mình. Quay sang hỏi
- Là ai chọc giận cậu thế?
Tôi lắc lắc đầu. Thực tình tôi cũng không hiểu tại sao mình
lại giận. Vì Nhân tự ý lôi tôi vào cuộc? Hay vì thái độ của Vũ
khi Nhân ra điều kiện? Tôi càng nghĩ càng đau đầu. Càng nghĩ
càng thấy bản thân mình đúng là kì cục. Thành ra giận luôn
chính mình. Vĩ thấy tôi như vậy thì không hỏi nữa, hai mắt
nhắm lại, người hơi đung đưa theo điệu nhạc. Tôi chợt nhớ ra
còn một thắc mắc, quay ra kéo kéo áo cậu
- Gì thế? – Vĩ hỏi nhưng hai mắt vẫn nhắm chặt. Tôi mím môi
- Xà động…là cái gì thế?
Vĩ lười biếng mở mắt. Cất cái tai nghe vào túi áo, quay ra nhìn
tôi. Điệu bộ này làm tôi có chút chột dạ. Cậu lấy tay vẽ vẽ lên
mặt bàn, giải thích
- Cậu là học viên mới nên không biết chỗ đó. Thực ra ở đằng
sau trường có một đường hầm bí mật. Chỗ đó vỗn là mê cung
được thiết kế từ rất lâu. Nghe nói ở chính giữa mê cun có cất
giấu bí kíp cổ gì gì đó. Không biêt thực hư thế nào nhưng các
học viên trước nay đều rất sợ chỗ đó, không ai dám lại gần.
Cậu ngừng một lát, lấy ra một miếng bánh, vừa cắn vừa nói
tiếp
- Mê cung đó không có bản đồ, nghe mọi người đồn thổi thì
bên trong toàn là rắn. Chính vì vậy mới gọi là xà động. Vào
trong nếu không bị lạc thì cũng bị rắn cắn mà chết.
- Thật…thật như vậy sao? – Tôi trợn mắt nhìn Vĩ. Trong lòng
thầm rủa xả Nhân: Cái tên chết bầm này. Sao lại có thể lấy
nơi nguy hiểm như vậy ra thách đấu chứ. Chẳng lẽ anh ta
thật sự muốn một mất một còn với Thiên Vũ sao?
Giọng Vĩ vẫn đều đều
- Trước đây những học viên cũng thích lấy đó làm nơi thách
đấu, nhưng lần nào cũng có người chết. Dần dần mọi người
không còn ai dám đến đó nữa. Xà động dường như trở thành
cấm địa của học viện.
Càng nghe Diên Vĩ nói, da gà của tôi càng nổi lên dần dần. Tôi
cũng phải vào nơi kinh dị ấy ư? Đừng có đùa chứ! Vĩ thấy
khuôn mặt tái mét lại của tôi, vỗ vỗ vai trấn an
- Dù sao cũng chỉ là lời đồn thôi! Chưa có ai kiểm chứng!
Nói vậy nhưng tôi vẫn không hết lo. Không được! Tôi phải
ngăn họ lại. Tôi bật dậy khỏi ghế, lao vội ra ngoài tìm Thiên
Vũ.
Lúc tôi chạy tới kí túc xá nam, cửa phòng cậu đang khóa
chặt. Nhưng tôi đoán Vũ ở trong, tôi đưa tay đập cửa
- Thiên Vũ! Mở cửa ra! Thiên Vũ!
- Ồn ào quá!
Cánh cửa vừa mở ra, Vũ đã trưng bộ mặt khó chịu nhìn tôi.
Hai mắt hơi díu lại, có vẻ như cậu ta đang làm một giấc ngủ
trưa. Khuôn mặt cau có nhìn tôi muốn hỏi: Có chuyện gì?
Tôi đưa ánh mắt e dè nhìn Vũ. Cân nhắc một hồi, mãi mới nói
- Tôi….thực ra tôi muốn…cậu…cậu có thể, đừng thách đấu với
Văn Nhân. Được không?
Mắt cậu ta thoáng nhíu lại, nhưng vẻ ngạc nhiên rất nhanh
biến mất. Vũ hỏi bằng cái giọng thờ ơ thường thấy
- Tại sao?
- Cậu biết đó là nơi thế nào mà. Hai người có cần phải dùng
đến cách đó không? – Tôi lo lắng nhìn cậu ta. Bây giờ thì tôi
không phủ nhận nữa. Tôi thật sự lo cho Thiên Vũ. Không
muốn có chuyện gì xấu xảy ra cho cậu ta. Mặc dù trên thực tế
thì tôi chẳng có lí do gì để làm thế cả.
- Nếu tôi không đồng ý thì sao? – Vũ khoanh tay lại nhìn tôi
- Cậu….cậu đúng là đồ hết thuốc chữa! Cậu muốn vị trí sỗ
một đó đến vậy sao? Hả? – Tôi gào lên. Thật không tin nổi là
tôi đang gào vào mặt Vũ. Có vẻ biểu hiện lo lắng của tôi đã đi
quá mức. Vũ vẫn nhìn tôi lạnh băng
- Tôi chẳng cần vị trí sỗ một nào hết. Cậu hiểu chưa?
- Vâỵ thì tại sao cậu vẫn nhận lời?
- Vì….
Vũ đột nhiên im bặt, ánh mắt nhìn tôi khó hiểu.
- Đó là việc của tôi, không liên quan đến cậu!
Không liên quan đến cậu. Cậu ta thật sự không biết là tôi lo
lắng sao? Tôi đúng là ngu ngốc mà. Sao tự nhiên lại lo lắng
cho kẻ chẳng ra gì này chứ? Tôi bỗng nhiên cảm thấy tức
giận. Hai mắt long lên. Phải rồi. Tôi có là gì của cậu ta chứ?
- Được! Tôi sẽ không quan tâm nữa. Các người muốn làm gì
thì làm!
Tôi chạy ra khỏi căn phòng Vũ. Cổ họng tự nhiên uất nghẹn
lại. Tại sao tôi lại tức giận như vậy? Tại sao tôi lại thấy buồn
như vậy?
Tại sao chứ?
Tại sao chứ?….
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me