LoveTruyen.Me

Hoi Phu Thuy Hop Tren Gac Mai Quyen 1 Vong Linh Trong Truong Hoc

Thúy quả không ngoa khi nó khoe rằng thần chú gọi hồn này của nó vô cùng phức tạp. Tố đứng vểnh tai nghe nó niệm, chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu mà chân bắt đầu mỏi nhừ.

Thúy không chỉ niệm chú thôi. Bàn tay của nó di qua di lại trong khoảng không như mấy ông linh mục đạo Thiên Chúa, nhưng thay vì làm dấu thánh thì nó vẽ ra một thứ dấu quái gở gì đó ngoằn ngoèo phức tạp ngó bắt nhức con mắt. Đứng ngoài nhìn vô người ta dễ tưởng nó đang gọi hồn một con ma cà tưng và đang bị chính con ma đó nhập.

Thúy múa may một hồi thì Tố đã sốt ruột dữ lắm rồi. Nó không dám mở miệng hỏi, nhưng bụng nó lo canh cánh không biết mình có thể đứng vững tới bao giờ.

Chợt nó thấy mắt con Thúy vụt sáng rỡ. Giọng niệm của nó hơi tăng âm lượng, và nó khẽ hất hất đầu ra hiệu. Tố lờ mờ đoán con ma đã xuất hiện, nhưng thật tâm nó nghi ngờ nhỏ bạn mình quá cỡ. Chung quy vì nó chẳng thấy gì khác lạ trong suốt quá trình gọi hồn. Một cái chạm nhỏ, thậm chí cả một linh cảm mơ hồ rằng con ma đang ở bên cạnh nó cũng không, chứ làm gì nói tới cái cảm giác khủng khiếp con Huyền gây ra cho nó hôm nọ.

Thúy kết thúc màn trình diễn bằng cách ngưng đọc thần chú, đoạn thu tay về. Tố nghe lá bùa trên tay mình có phần lạnh đi và bắt đầu ươn ướt do hơi nước ngưng tụ. Ngoài ra, chẳng có gì khác đáng để nói.

Vậy mà con Thúy vẫn hớn hở ra mặt:

- Thành công mỹ mãn mày ạ.

Tố sượng sùng thú nhận:

- Tao có thấy gì đâu nè.

- Nó mọc lên từ đỉnh đầu mày, làm sao mày thấy được. - Thúy cười híp mắt - Nó nhìn tao vẻ hoang mang dữ lắm. Thấy tao ngó lại, nó hấp tấp làm chính mình mờ đi, rồi mất hút.

- Nó hiện ra đúng bốn giây hả?

- Chẳng biết bao nhiêu giây, nhưng đủ lâu để một con người có thể chiêm ngưỡng dung nhan của nó. - Thúy gật gù - Vậy là ngon lành rồi. Tao sẽ báo với con Kim, rồi chừng nào nó ngã ngũ với cha già kia thì tụi mình "xuất quân".

Tố túm lấy tay Thúy:

- Hay mày thử "gọi" thêm lần nữa đi cho chắc ăn?

- Nghi ngờ tao hở mậy? - Thúy nheo mắt - Nhưng mà thôi, gọi nữa thì gọi sợ gì. Tao đem tới năm túi bùa lận. Đưa đây.

Không đợi Tố đưa, Thúy giật túi vải trên tay nó rồi giúi vào một túi khác nữa. Trước khi làm "tăng hai", nó nháy mắt:

- Nếu mày muốn nhìn thấy con ma thì khi tao ra hiệu, mày cứ ngửng cổ ngó lên.

Diễn biến tiếp theo xảy ra y hệt lần đầu, và nghe theo lời Thúy, Tố ngẩng đầu lên khi bạn mình nháy mắt ra hiệu. Lập tức nó nghe mặt mình mát lạnh, khung cảnh trước mắt mờ tịt và ánh màu tim tím như thình lình được máy phun sương trên sân khấu chiếu vào. Nó đoán nó đang nhìn xuyên qua người con ma, nhưng thú thật thì hai tròng mắt của nó không trông ra thứ gì rõ rệt. Chỉ là một đám lờ nhờ, nhòe nhoẹt như thể nó thình lình bị cận tới 3 đi-ốp.

Điều này không làm Tố thấy hứng khởi chút xíu nào, nhưng nó cũng phải công nhận rằng bùa con nhỏ hiệu nghiệm thật. Ít nhất thì cái màu tim tím và cảm giác lạnh lẽo mơ hồ đó gợi cho nó một cảm giác vô cùng quen thuộc.

Nó chỉ thắc mắc một điều:

- Lúc con Huyền làm cho tao, con ma nó lôi ra có cơ thể cô đặc chứ đâu có mờ mịt sương khói như này ta?

Câu hỏi của Tố làm như chạm nọc Thúy. Nó hừ một tiếng:

- Vậy thì mày đi mà hỏi con Huyền của mày ấy, nhờ tao làm gì?

- Không. Ý tao là... - Tố bối rối - Tại sao có sự khác biệt như vậy?

- Đơn giản thôi. Phép của tao sinh ra từ tiền lệ mấy trăm năm của làng mình. Phép của nó chui từ đâu ra tao không biết. Chiêu thức của tao thuộc dạng vừa nhanh gọn vừa an toàn. Chiêu thức của nó tao chưa từng nghe qua bao giờ. Trình độ của tao chưa tới ngưỡng cao siêu vì tao chỉ mới mười sáu tuổi. Trình độ của nó thì một đứa nhóc bình thường khó có thể tự nhiên mà học được. Giờ mày hiểu chưa?

Tố thô lố mắt:

- Nói như mày, chỉ có những phù thủy cấp cao mới có thể khiến con ma hiện ra theo kiểu của Huyền?

- Tao chẳng rõ kiểu của nó như nào, nhưng theo mày mô tả thì ừ, có lẽ vậy. - Thúy so vai - Mày nên nhớ, hồn ma vốn khó kiểm soát. Chúng có ý thức riêng của chúng, bắt chúng xuất hiện theo ý muốn của mình đã khó, ép chúng vượt qua ranh giới âm dương mà hoàn toàn tồn tại trong thế giới người sống với một cơ thể thực thụ lại càng khó hơn nữa. Mà tao cũng chẳng biết làm vậy có tác dụng gì. Nếu muốn nói chuyện với ma, chỉ cần gọi cho nó hiện hồn về là có thể xí xa xí xô cả buổi, đâu có cần nắm tay nắm chân nó làm gì. Đúng không?

Tố gật đầu ờ ờ. Càng gật, nó càng lo sốt vó. Ngay cả một đứa ăn sách bùa thay cho bữa sáng như con Thúy mà còn bó tay trước tài phép của Huyền, chẳng biết con nhỏ này còn lưu giữ bí mật động trời nào khác. Rồi cha nó nữa. Mặc dù đã biết ông Tạo nguy hiểm, nếu ổng có thể "đào tạo" cho đứa con gái trẻ măng của mình đến đẳng cấp như vậy thì ai mà biết ổng còn giấu chiêu trò độc địa gì trong hai ống tay áo vải quỷ quyệt đó?

Và len lỏi trong mớ lo âu, Tố cũng không thể không nhận ra rằng Huyền đã cố tình giấu nó. Huyền nói "Phép này ai cũng làm được" và chắc chắn không chỉ để tỏ ra mình khiêm tốn. Nó không muốn để lộ "chân tướng" của mình. Lại còn bày đặt "Tui ghét dùng phép lắm" nữa. Kỳ thực thì đến nước này, chẳng hiểu tại sao Tố cứ đòi ngạc nhiên trước việc con nhỏ không hoàn toàn thành thật với nó. Chẳng phải chính miệng Huyền đã thú nhận như vậy trong cái bài độc thoại dài lê thê bên ao Ngần hôm nọ sao?

Thúy búng búng tay trước mặt Tố khiến con bé giật mình bừng tỉnh.

- Làm gì đờ đẫn như nhà giàu mất của vậy? Đưa túi bùa cho tao đem liệng.

Tố xòe túi bùa ra, đồng thời hỏi:

- Chỉ xài được một lần thôi sao?

- Ừ. Linh lực của bùa đã bị con ma rút hết rồi, không xài được nữa. Y như trà túi lọc vậy đó mà. - Thúy tự nhiên bỏ tọt hai bọc vải vô túi quần mình - Vậy là xong. Thôi tao về để cho mày học bài tiếp. Bên con Kim mà có gì cục cựa tao sẽ "hê" mày.

Tố phụ bạn thu gom tập sách rồi vẫy tay tiễn Thúy đi. Nhưng đến phút chót, chợt nó nhào lại khung cửa phòng, túm tay con bạn và nghiêm giọng cảnh báo:

- Nhà tao ăn chay, mày đừng có liệng mấy túi bùa đựng tiết vô thùng rác ở đây à nghen!

Kim mất một ngày để "hê" với con Thúy.

So với tiến độ của con Thúy, như vậy là chậm hơn. Nhưng nếu so với cục diện điều tra thì như thế là rất nhanh.

Hỏi ra thì con Thúy đều muốn xử lý xong vụ ông Gia Nghĩa trước khi về làng. Còn cụ thể tại sao lại như vậy thì Tố chẳng biết. Nhưng đấy là chuyện phụ. Chuyện chính là kết quả điều tra của con Kim.

- Chiều nay, sau khi tiệm thuốc đóng cửa, tụi mình sẽ chặn đường ông Gia Nghĩa ở Ngõ Tây.

Kim nói ngắn gọn vậy thôi. Làm như nó chờ đợi hai đứa bạn đọc ý nghĩ trong đầu nó.

Tố nhíu mày:

- Ngõ Tây? Có gì ở đó?

Thúy thì quan tâm cái khác:

- Mày nói chặn đường nghĩa là sao?

Kim lúng túng, dường như nó không biết phải trả lời ai trước. Nó bóp bóp hai tai con gấu bông, nói một câu không mấy ăn nhập:

- Hôm qua, lúc ông Gia Nghĩa đóng cửa tiệm thuốc, tao đạp xe theo ổng, thấy ổng rẽ vào Ngõ Tây.

Thúy gật gù:

- Và mày kết luận rằng nhà ổng nằm trong đó? Kế này hay à. Đơn giản vậy mà tao không nghĩ ra.

- Khoan khoan. Tốp lại đã. - Tố vùng kêu - Mày bám đuôi theo ổng về nhà?

Kim mau mắn gật đầu:

- Tao tính coi coi tụi mình có thể gặp ổng ở địa điểm nào bên ngoài nhà thuốc, tại con Thúy bảo ổng sẽ không tiếp mình trong đó nữa. Tao thấy ổng rẽ vô Ngõ Tây, nhưng vì hẻm vắng quá tao không theo tới nơi tới chốn.

- Thế cũng được lắm rồi. - Thúy giở giọng đàn chị - Tụi mình sẽ đón đầu ổng trong ngõ. Vậy là ổng hết đường ra.

- Nhưng tao vẫn không biết đón đầu cách sao. - Tố gãi ót - Ổng đi xe máy, cả ba đứa mình đều đi xe đạp, lớ ngớ chặn ổng lại có khi bị ổng húc cho lụi giò.

Kim đong đưa mắt:

- Tao nghĩ tụi mình nên đến đó trước giờ đóng cửa khoảng một tiếng đồng hồ. Trong thời gian ấy, chắc chắn sẽ nghĩ ra cách.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me