Hon Nhan Tam Duoc Minwon
Bọn họ bắt đầu không nói lời nào.
Jeon Wonwoo nghĩ, đây hơn phân nửa chính là chiến tranh lạnh. Bọn họ ngoại trừ không nói chuyện, thậm chí cũng không có tiếp xúc gì khác, nếu không phải buổi tối mỗi ngày bọn họ còn ngủ ở trên một cái giường, Jeon Wonwoo còn cho rằng bọn họ đã chuẩn bị ly hôn.
Kim Mingyu đối với loại tình huống này tựa hồ cũng vô cùng nôn nóng, nhưng không biết vì sao, lại vẫn kiên trì mỗi ngày đều vào trong phòng ngủ, hoàn toàn không có ý định chuyển đến phòng khách để ngủ.
Jeon Wonwoo đành phải làm như không thấy nam nhân, trừ phi tới giờ đi ngủ, bằng không tuyệt đối không trở về phòng. Bởi vậy bình thường khi cậu trở lại phòng chuẩn bị tắm để ngủ, Kim Mingyu đã ngủ rồi. Jeon Wonwoo vội vàng tắm rửa, cẩn thận leo lên giường, không gian giữa hai người lớn đến cơ hồ có thể ngủ thêm một người.
... Loại tình huống này, kỳ thật gần như là ở riêng. Trong căn nhà này phòng ở quá lớn, cậu vĩnh viễn có biện pháp tránh né Kim Mingyu, loại thời điểm này, mặc dù là ngủ cùng trên một cái giường, lại có ý nghĩa gì?
Jeon Wonwoo dưới loại tình huống tâm thần bất an này, không thể tập trung tinh thần vào bất cứ chuyện gì, luôn có chút không yên lòng.
Ngoại trừ một lần trắng đêm không về kia, về sau Kim Mingyu không còn tăng ca nữa, mỗi ngày đúng giờ về nhà. Sau đó hai người cứ như vậy ngồi ở trong nhà ăn, nói cũng không nói một câu, Jeon Wonwoo luôn cúi đầu, yên lặng ăn cơm, thậm chí không thèm liếc mắt Kim Mingyu một cái; cậu còn không biết mình nên đối mặt với nam nhân như thế nào.
Cho tới bây giờ bọn họ cũng không phải là loại quan hệ có thể nói đến chuyện yêu đương, chẳng là qua vâng lời cha mẹ kết hôn mà thôi; bản thân Jeon Wonwoo có lẽ từng có chút tâm động với Kim Mingyu, nhưng loại quý mến này còn chưa thành hình đã tuyên cáo tan biến trong nháy mắt, trước khi cậu nhận ra thì nó đã không còn tồn tại nữa; mà Kim Mingyu... Vô luận Kim Mingyu yêu ai, hoặc là muốn như thế nào, Jeon Wonwoo đều không thể quản, cũng không có cách nào can thiệp.
Trước kia đã biết, trong số những người có địa vị mà cậu quen biết,bề ngoài là vợ chồng tương kính như tân, nhưng thực chất đều bao dưỡng tình nhân, Jeon Wonwoo mơ hồ cảm thấy, nếu tình trạng này cứ tiếp tục chuyển biến xấu, bọn họ ngoại trừ ly hôn, bằng không cũng sẽ tiến vào hình thức này.
... Vấn đề duy nhất là, cậu không hiểu Kim Mingyu suy nghĩ cái gì.
Đối phương rõ ràng cự tuyệt cho cậu biết chuyện liên quan đến Hong Jisoo, cũng bài xích Hong Jisoo tiếp xúc mình, nhưng nếu Kim Mingyu thật sự yêu Hong Jisoo, vì sao phải giống như vậy, thà rằng chịu được không khí nặng nề tối tăm giữa hai người, cũng muốn kiên trì mỗi ngày cùng cậu ăn bữa sáng và bữa tối?
Không biết ngày như vậy trôi qua bao lâu, có lẽ chỉ là mười ngày, có lẽ lâu hơn, Jeon Wonwoo không để ý thời gian, nhưng có một ngày, Kim Mingyu phá lệ không dậy cùng cậu ăn bữa sáng.
Jeon Wonwoo quan sát một hồi, cẩn thận sờ cái trán nóng bỏng của đối phương, kêu nữ dong gọi điện thoại kêu bác sĩ gia đình, còn mình thì thử đánh thức nam nhân.
Cậu gọi vài tiếng, Kim Mingyu liền mở mắt ra, chậm rãi thở một hơi, nói: "Em gọi tôi làm gì."
"Anh bị bệnh." Jeon Wonwoo bình thản nói, "Bác sĩ rất nhanh sẽ tới, anh tạm thời nằm yên nghỉ ngơi đi."
Sắc mặt Kim Mingyu hơi ửng hồng, nôn nóng cùng kiêu căng thường ngày biến mất không còn tăm hơi, chỉ còn lại có một chút yếu ớt và thống khổ mơ hồ, có lẽ là bởi vì sinh bệnh mà khó chịu, lông mày cũng hơi nhăn lại.
"Em đi gọi điện thoại, gọi Lee thư kí đến." Nam nhân chậm rãi nói.
Jeon Wonwoo đáp ứng, đi ra ngoài tìm dãy số trong điện thoại, thông báo Lee thư kí lại đây một chuyến. Đầu kia điện thoại, Lee thư kí nghe nói Kim Mingyu sinh bệnh, cũng không có nhiều kinh ngạc, giống như tập mãi thành quen, chỉ nói sẽ đến muộn một chút.
Cậu cúp điện thoại, do dự một chút, vẫn gọi điện thoại cho bạn học trong sở nghiên cứu giúp mình xin phép nghỉ học.
Sau khi bác sĩ đến, làm khám bệnh đơn giản, cuối cùng thông báo Kim Mingyu chỉ bị cảm mạo phát sốt, chỉ cần uống thuốc đúng giờ uống nhiều nước và nghỉ ngơi nhiều là có thể khỏi hẳn.
Tiễn bác sĩ về xong, Jeon Wonwoo kêu nữ dong bưng cháo đã nấu xong vào phòng, để cho Kim Mingyu ăn một chút rồi mới uống thuốc, nhưng Kim Mingyu lại giống như không nghe thấy, nằm ở trên giường không nhúc nhích, tựa hồ cực kỳ khó chịu; Jeon Wonwoo không còn cách nào, đành phải thổi nguội cháo, từng thìa từng thìa đút cho nam nhân ăn.
Giữa bọn họ, loại tình cảnh dịu dàng này đã lâu lắm rồi không còn xuất hiện. Jeon Wonwoo miễn cưỡng đút xong cho đối phương một chén cháo, lấy nước cho nam nhân uống thuốc; qua không lâu, đối phương đã ngủ, Jeon Wonwoo cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.
Lúc gần trưa, cuối cùng Lee thư kí cũng đến.
Anh ta không chỉ đến người không, còn mang theo một số văn kiện cần kí tên gấp, thế là Kim Mingyu bị đánh thức, tựa vào đầu giường, lấy bút máy kí tên, vừa kí vừa khó chịu ho khan vài tiếng. Chờ sau khi văn kiện đều được kí xong, Jeon Wonwoo kêu nữ dong bưng cơm trưa qua.
Kim Mingyu kiên trì nhìn Jeon Wonwoo, nhưng Jeon Wonwoo hoàn toàn không có ý định thỏa hiệp, ngược lại có loại khoái cảm chế giễu. Nếu có thể cầm được bút kí tên, còn có thể thảo luận chuyện công ty với cấp dưới, nói vậy dùng cơm cũng không có gì khó khăn. Cậu để nước, thuốc cùng đồ ăn Trung Quốc lại, quay đầu xuống lầu, vừa vặn chạm mặt với Lee thư kí đang sửa sang lại văn kiện ở phòng khách.
Đối phương xác nhận quanh mình không có ai, bỗng nhiên đè thấp thanh âm, hỏi: "Các cậu không phải là cãi nhau chứ?"
"Ừ." Jeon Wonwoo đáp rất thản nhiên.
Trên mặt Lee thư kí nhất thời lộ ra loại thần sắc "nguy rồi", lắp bắp nói: "Sẽ không phải, là do những lời tôi nói lúc trước... chứ?"
"Không liên quan đến anh." Jeon Wonwoo ngồi xuống đối diện, bình tĩnh nói: "Người nói dối là anh ta."
Lee thư kí phiền não xoa đầu, nói: "Ngày đó sau khi quay về công ty, bởi vì cảm thấy biểu tình của cậu rất quái lạ, tôi liền nói với Kim tiên sinh đối thoại của chúng ta, rồi sắc mặt của Kim tiên sinh liền thay đổi, trở nên rất khó nhìn." Anh nói rồi thở dài, "Nhưng sau đó thời điểm anh ấy đi làm, cử chỉ giống như bình thường, tôi còn nghĩ hiểu lầm ngày đó đã giải thích rõ ràng, không nghĩ tới..."
"Đó không phải hiểu lầm, không có gì có thể nói." Jeon Wonwoo nói rồi hơi nở nụ cười, "Hiện tại anh nói, tôi mới nhớ tới, anh ta hoàn toàn không có ý định giải thích, đại khái là không thẹn với lương tâm."
Lee thư kí sửng sốt, gượng cười rộ lên: "Tóm lại, nếu có gì tôi có thể giúp được, lúc nào cũng có thể tìm tôi, không cần khách khí."
Sau khi Lee thư kí rời đi, Jeon Wonwoo ngồi ở trong nhà ăn ăn cơm trưa, nữ dong lại đến thông báo, có khách tới thăm. Khi Jeon Wonwoo đến phòng khách, Hạ Sùng Nhạc đang đứng nhìn chăm chú một bức tranh trên tường.
"Sao anh lại đến đây?" Jeon Wonwoo hỏi, nhất thời kinh ngạc, bỗng nhiên nghĩ có thể là thai nhi xảy ra vấn đề gì, đáy lòng liền trở nên khẩn trương.
Nhưng phỏng đoán của Jeon Wonwoo trật lất, Hạ Sùng Nhạc cười nói: "Tôi đến thăm bệnh." Hắn ngừng một chút, lại bổ sung: "Vừa rồi tôi gọi điện thoại đến công ty Kim Mingyu, vốn muốn hỏi cậu ta buổi tối có rảnh không, kết quả nghe nói cậu ta bị bệnh, vừa vặn hôm nay tôi được nghỉ, liền trực tiếp đến đây thăm cậu ta."
"Buổi sáng bác sĩ đã tới, anh ấy chỉ là cảm mạo phát sốt mà thôi." Jeon Wonwoo nói, "Anh muốn đến nhìn anh ấy không?"
"Đương nhiên."
Hạ Sùng Nhạc đi theo phía sau Jeon Wonwoo, hai người lên lầu, lúc này Kim Mingyu đang buồn ngủ, nhìn thấy Hạ Sùng Nhạc, chỉ chào ngắn gọn một câu, liền không nói nữa. Hạ Sùng Nhạc cũng không để ý, kéo ghế dựa ngồi xuống cạnh giường; nhìn hai người này có lẽ có lời muốn nói, Jeon Wonwoo vội vàng xuống lầu, kêu nữ dong chuẩn bị trà.
Một lát sau, trà đã chuẩn bị xong, Jeon Wonwoo tự mình bưng khay trà lên lầu, cửa vẫn chưa đóng chặt, cậu vừa mới muốn đi vào, trong lúc vô tình lướt qua, liền chú ý tới Hạ Sùng Nhạc nhìn Kim Mingyu đang ngủ say, trên nét mặt cư nhiên thoáng có một tia nhu tình, Jeon Wonwoo nhất thời nghĩ là mình nhìn lầm rồi, thế là dùng sức trừng mắt nhìn.
Đối phương nghe thấy tiếng bước chân của cậu, bỗng nhiên ngẩng mặt lên, lộ ra nụ cười mà Jeon Wonwoo quen thuộc, nói: "Cám ơn cậu, vừa vặn tôi cũng hơi khát." Hạ Sùng Nhạc nói rồi nhận hồng trà, uống hai ngụm, ở ngoài mặt hoàn toàn không có gì khác thường.
... Là sai giác thôi. Jeon Wonwoo nghĩ như vậy, cũng lộ ra mỉm cười.
Hạ Sùng Nhạc ở không bao lâu liền ra về, Jeon Wonwoo tiễn khách xong, trở lại phòng, thay đổi túi chườm đá cho Kim Mingyu, ngồi xuống đầu giường bên kia.
Kim Mingyu ngủ rất say, trên gương mặt có một tầng đỏ ửng, trên người đắp hai tầng chăn bông thật dày, thái dương lấm tấm mồ hôi, tựa hồ là nóng không chịu nổi.
Jeon Wonwoo rút khăn tay, lau mồ hôi cho nam nhân.
Lúc nãy khi nói chuyện với Lee thư kí, cậu mới phát hiện, hóa ra mình hi vọng Kim Mingyu giải thích; mặc dù biết đối phương lừa gạt mình, cũng vẫn chờ đợi như trước. Nhưng Kim Mingyu không hề nói gì, thà rằng chiến tranh lạnh với cậu, thậm chí chưa từng vì nói dối mà cãi lại cái gì.
Không biết qua bao lâu, Kim Mingyu mở mắt ra, lại nhắm mắt lại, có lẽ là ngủ mơ màng, cư nhiên vươn tay đến ôm cậu, Jeon Wonwoo bất ngờ không kịp phòng bị ôm chặt lấy, ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn. Cậu định giãy ra, nhưng không dự đoán được khí lực của đối phương quá lớn, Jeon Wonwoo giãy giụa hồi lâu, vẫn không thể động đậy, đơn giản thả lỏng tinh thần, tựa vào ***g ngực đối phương.
... Dù sao cũng không phải lần đầu tiên, không có gì mà rụt rè. Cậu tự nghĩ an ủi mình như vậy, hơi nâng mặt lên, nhìn khuôn mặt say ngủ của nam nhân.
Khuôn mặt Kim Mingyu cực kỳ bình tĩnh, giống như chưa xảy ra chuyện gì, Jeon Wonwoo nhìn đối phương như vậy, lại bị ôm chặt, trong lúc hoảng hốt nghĩ đến chiến tranh lạnh giữa hai người chỉ là cảnh trong mộng, nhưng ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, cậu lập tức liền tỉnh táo lại, không tự giác mím chặt môi.
"... Đừng nhúc nhích." Thanh âm của Kim Mingyu trầm thấp khàn khàn nói.
Jeon Wonwoo ý thức được đối phương tỉnh lại, bình thản nói: "Buông tay, em phải xuống giường."
"Không." Đối phương cự tuyệt rất rõ ràng gọn ghẽ, dường như e sợ cậu không hiểu, lại bổ sung nói: "Không cho em đi."
"Anh bằng cái gì mà không cho." Jeon Wonwoo hỏi lại.
Kim Mingyu trầm mặc xuống, lại có chút bí từ, nhưng rất nhanh lại nói: "Nguyên nhân không quan trọng, dù sao tôi không cho."
Jeon Wonwoo hơi tức giận; cậu không nghĩ tới, ngay cả lúc đối phương sinh bệnh vẫn là bộ dáng bá đạo như vậy, không chỉ già mồm át lẽ phải, thậm chí hoàn toàn không để ý tranh chấp lúc trước của hai người, giống như chiến tranh lạnh của bọn họ hoàn toàn không xảy ra, sắc mặt Jeon Wonwoo trầm xuống, ngữ khí cũng trở nên lãnh đạm.
"Anh nếu đối Trầm tiên sinh nhớ mãi không quên, như bây giờ lại tính cái gì." Cậu hỏi.
Kim Mingyu nhíu mày, nói: "Ai nói tôi đối hắn nhớ mãi không quên."
Jeon Wonwoo có chút kinh ngạc, tiếp tục nói: "Lúc anh nói dối là tăng ca, chẳng lẽ không phải đi gặp anh ta sao?"
Lần này Kim Mingyu không hỏi lại, cũng không trả lời, chỉ là trầm mặc cụp mắt xuống, giống như không định đáp lại cái gì. Jeon Wonwoo có chút khó thở, muốn hỏi đối phương rốt cuộc nghĩ cái gì, lại không hỏi ra miệng được. Cậu đối Kim Mingyu cũng có chút hiểu biết, nhận ra câu nói kia của đối phương không phải là giả, nhưng bởi vậy càng thêm mê hoặc.
Nếu Kim Mingyu vô tình với Hong Jisoo, vì cái gì phải vụng trộm gặp mặt đối phương, lại giấu diếm tất cả với cậu. Jeon Wonwoo nghĩ lại nghĩ, chỉ cảm thấy suy nghĩ lộn xộn, mâu thuẫn kịch liệt.
Cậu cuối cùng không nhịn được nói: "Anh vì sao không muốn giải thích? Hoặc là còn hơn giải thích, anh tình nguyện chiến tranh lạnh với em?"
Kim Mingyu không nói lời nào, vẫn cam chịu.
Jeon Wonwoo có chút tức giận, lại cảm thấy bản thân tự mình đa tình vô cùng buồn cười, trong lòng cảm thấy vô cùng hối hận khi đưa ra vấn đề này. Cậu im lặng một lúc lâu sau, cuối cùng nói: "Anh đã không nói cái gì, vậy cũng không sao. Em mặc kệ."
Kim Mingyu nghe vậy, sắc mặt đanh lại nói: "Em nói câu "Mặc kệ" này là có ý gì!"
"Ý trên mặt chữ." Jeon Wonwoo thản nhiên nói, "Nếu ngày nào đó anh quyết định muốn ly hôn, em sẽ hoàn toàn phối hợp."
Kim Mingyu trầm mặc thật lâu sau, Jeon Wonwoo tránh khỏi ôm ấp của đối phương, đang muốn đứng dậy xuống giường, lại bị kéo giật lại. Cậu đang muốn mở miệng hỏi đối phương muốn làm gì, môi đã bị chặn lại.
... Tựa hồ cũng có điều tất yếu phải hỏi.
Jeon Wonwoo muốn đẩy đối phương ra, lại hoàn toàn không có hiệu quả, khí lực của nam nhân lớn đến kinh người. Jeon Wonwoo bị đặt ở trên giường, chỉ có thể cảm giác môi lưỡi nóng bỏng của đối phương không ngừng dùng sức hôn nút lên mặt cùng gáy của mình, nơi bị hôn cảm giác đau đớn nóng rát, hơn phân nửa là để lại dấu vết rõ ràng.
Cậu đẩy vài lần, đều không hề hiệu quả, cuối cùng tức giận bốc lên, nhấc chân đá về phía đối phương, nhưng Kim Mingyu lại không hề động đậy, nhanh chóng chế trụ mắt cá chân của cậu, lôi sang bên cạnh, lại tiếp tục hôn cậu, hôn lần lượt các nơi lộ ra ở ngoài quần áo, rồi tất cả đổ vào môi của cậu.
Không lâu sau, Jeon Wonwoo cảm giác mình bị lật lại, theo bản năng lại bắt đầu giãy giụa, nhưng tay nam nhân đã lột quần dài của cậu xuống, thậm chí không cởi ra, khi cậu ý thức được đối phương đem đầu lưỡi chui vào giữa mông cậu, giãy giụa càng thêm kịch liệt, nhưng nam nhân đã giữ chặt cậu, đầu lưỡi linh hoạt mà khao khát không ngừng liếm láp, Jeon Wonwoo nhất thời tức giận, bất đắc dĩ chính là, thân thể lại hoàn toàn hành động theo cảm giác.
Sau đó Kim Mingyu cuối cùng thu đầu lưỡi, Jeon Wonwoo chưa ý thức được đối phương muốn làm gì, phía sau liền bị vật cứng quen thuộc xỏ xuyên qua; Kim Mingyu đi vào rất sâu, Jeon Wonwoo im lặng thở dốc, trước mắt trở nên mơ hồ, cậu phân không rõ đó là nước mắt hay là mồ hôi lạnh của mình, nhưng đau đớn vô cùng chân thật từ nơi bị xâm phạm khuếch tán đến toàn thân.
Cậu nằm úp sấp trên giường, cả khuôn mặt đều chôn vào trong gối.
Mặc dù đau đớn như vậy, nhưng bởi vì nằm ở trên cậu là người này, cùng với an ủi thô lỗ muộn màng, vẫn làm cho thân thể cậu bắt đầu mơ hồ phấn khởi.
Jeon Wonwoo chỉ cảm thấy nhục nhã khó chịu, nhưng xâm nhập của đối phương không dừng lại, chợt trở nên nhanh hơn nặng hơn, Jeon Wonwoo có cảm giác, thân thể bắt đầu thả lỏng, cư nhiên dưới tình huống không có trơn, làm cho nam nhân có thể thuận lợi đâm chọc không hề trở ngại.
Không biết qua bao lâu, có lẽ chính là vài phút, Jeon Wonwoo liền bắn tinh. Tinh dịch lây dính ở trên quần áo, ẩm ướt nóng rực, Kim Mingyu cách quần áo nắm lấy cậu, bóp lấy cậu, sau đó xoa nhẹ vài cái trấn an, cuối cùng buông tay, tiện đà rút tính khí chưa phát tiết kia ra, dựa vào đầu giường bên cạnh, giống như kiệt sức, trên khuôn mặt tràn đầy ửng hồng của *** cùng mỏi mệt do sinh bệnh.
Jeon Wonwoo thở dốc, thật vất vả mới hoàn hồn từ trong cao trào.
Cậu không để ý quần áo của mình không chỉnh, nhìn phía Kim Mingyu, đối phương y phục chỉnh tề, chỉ có một bộ phận nửa người dưới lộ ra phần đầu, tính khí đứng thẳng cùng trướng hồng, hiển nhiên còn đang trong trạng thái hưng phấn. Jeon Wonwoo dựa qua, nói cũng không nói, liền cúi đầu bắt đầu liếm đối phương; Kim Mingyu thở dốc hơi mở mắt, đương nhiên bắt đầu hưởng thụ.
Qua không lâu sau, thứ đó càng ngày càng cứng, giống như kêu gào đòi phát tiết, Jeon Wonwoo liếm phần đỉnh mẫn cảm, nắm chặt khoảnh khắc trước khi đối phương bắn tinh, chỉ hơi chút đắn đo lực đạo liền cắn xuống, thoáng chốc nghe được tiếng kêu rên kinh ngạc của đối phương, răng nanh bén nhọn để lại vết thương rõ ràng ngay phía trên tính khí yếu ớt.
Jeon Wonwoo liếm môi, không chú ý đến mùi hỗn hợp giữa máu cùng dịch thể trong miệng, cười lạnh nói: "Thoải mái không?"
Đó là nơi cực cứng cũng là nơi yếu nhược nhất trên thân nam nhân, không có người đàn ông nào có thể vô động vô trung với vết thương như vậy. Kim Mingyu vẫn đang thở dốc, cũng đã hoàn toàn không nói nên lời, trong ngực cũng kịch liệt phập phồng; Jeon Wonwoo chú ý tới tính khí cương cứng của đối phương đã xìu xuống, nơi đó đang mềm nhũn nằm trong đám lông mu, cư nhiên có vẻ đáng thương.
Cậu do dự một chút, suy tính cuộc tình ái bắt buộc vừa rồi, cả hai đều tạo thành thương tổn cho đối phương, đúng là vẫn còn không cúi đầu giải thích... Cậu cũng không phải để ý chủ động giải thích, mà là không muốn vĩnh viễn làm người giải thích. Huống hồ, hậu quả này vẫn là Kim Mingyu tự tìm.
Nhưng một lát sau, Kim Mingyu vẫn chưa hề nâng mặt lên, lúc này Jeon Wonwoo mới phát giác không đúng.
Mặt nam nhân buông xuống, tựa hồ không có biểu tình gì, nhưng hốc mắt đỏ lên ướt át cũng không phải là giả. Đối phương dần bình phục thở dốc, vẫn không hề nhúc nhích như trước, giống như thật sự dùng hết sức lực.
Jeon Wonwoo do dự một chút, hỏi: "Thật sự đau như thế sao?"
Kim Mingyu dường như oán giận nhìn lại, nước mắt nhất thời chảy dọc hai má. Đối phương cứ đỏ ửng hốc mắt như vậy, tức giận nhìn cậu, rồi mới nói: "Em... Em còn đang tức giận?" Anh cơ hồ có chút tủi thân hỏi.
Cậu trong lúc nhất thời không ý thức được đối phương đang nói cái gì, bởi vậy mê hoặc trừng lớn mắt.
"Tôi không có ý định ly hôn." Kim Mingyu nhỏ giọng nói.
Jeon Wonwoo không nói gì, im lặng muốn đối phương tiếp tục nói. Kim Mingyu chỉ tạm dừng một hồi, lại tiếp tục nói: "Không phải tôi cố ý giấu diếm em... Xin lỗi."
Jeon Wonwoo thoáng chốc ngẩn ra. Cậu không dự đoán được, Kim Mingyu cư nhiên vào lúc này, giải thích lời nói dối đó.
"... Mấy ngày nay, tôi đi gặp Hong Jisoo." Nam nhân nhẹ nhàng nói, "Không phải bởi vì lưu luyến, cũng không phải còn thích hắn, chỉ là thuần túy gặp mặt mà thôi, chúng tôi ít nhất từng là bạn trung học..."
"Vậy anh vì sao phải nói dối." Jeon Wonwoo nói, "Nếu lý do gặp mặt quang minh chính đại như thế, lại vì sao phải giấu diếm."
Kim Mingyu chậm rãi nói: "... Tôi không nghĩ cho hai người chạm mặt, cũng không muốn cho hai người tiếp xúc." Anh nói xong liền cúi đầu, không nói thêm nữa.
Jeon Wonwoo có chút không thể lý giải nhíu mày, lại không nói ra nghi vấn; cậu có thể cảm giác được, Kim Mingyu không hoàn toàn thẳng thắn với cậu, thậm chí còn che giấu một số việc, nhưng cậu vì sao phải nhận loại thành thực gà mờ này? Jeon Wonwoo im lặng nhìn đối phương, thật lâu sau, cuối cùng nói: "Anh muốn nói, chỉ có như vậy?"
"Cái gì..." Kim Mingyu tựa hồ không thể lý giải ý tứ của cậu, trên mặt cũng hiện ra một tia mê mang.
"Nếu anh muốn nói chỉ có như vậy, em đây đã hiểu. Còn có, em nhận giải thích của anh." Jeon Wonwoo bình tĩnh nói, sau đó đứng dậy, đi vào phòng tắm.
Cậu tắm rất nhanh, chà sạch thân thể, đến phòng thay quần áo tìm quần áo sạch sẽ để thay, rồi nói với Kim Mingyu: "Anh tốt nhất đi tắm rửa đi, vết thương tự mình xử lý, em đi ra ngoài một chuyến, buổi tối sẽ trở về ăn cơm."
Kim Mingyu lúc này mới hồi phục tinh thần, thần sắc trên mặt tựa hồ là cảm giác sự tình phát triển không giống dự đoán của mình, hiếm thấy lắp bắp nói: "Vậy... Chúng ta... Giữa chúng ta..."
"Chúng ta đều là người trưởng thành rồi, tôn trọng lẫn nhau cũng là đương nhiên." Jeon Wonwoo bình thản nói, "Sau này em sẽ không tiếp tục hỏi chuyện riêng tư của anh." Cậu nói xong, không để ý đến thần sắc ngạc nhiên của Kim Mingyu, xoay người liền đẩy cửa phòng đi xuống lầu.
Jeon Wonwoo ra khỏi cửa nhà, không có mục tiêu dự định, liền mạng vô mục đích đi loanh quanh ở phụ cận. Cậu không phải thật sự muốn làm chuyện gì, chỉ là muốn tạm thời né tránh Kim Mingyu, để cho bản thân bình tĩnh một chút.
Vừa rồi tâm tình xúc động, cậu thậm chí làm ra cử chỉ thương tổn đối phương, hồi tưởng lại chuyện đã qua, cơ hồ có chút khó tin. Thật không phải cảm thấy có lỗi với Kim Mingyu, chỉ là cậu cảm thấy không thể lý giải được với hành động không khống chế được của mình. Mặc dù Kim Mingyu bắt buộc cậu, đã tính là gì? Bọn họ không phải lần đầu tiên làm loại chuyện này, huống hồ vừa rồi cậu cũng đạt được cao trào.
Nhưng trên thực tế, sự tình đều đã xảy ra, đó là đối phương tự làm tự chịu, Jeon Wonwoo nhất thời hơi chút tiêu tan.
Đi được một đoạn đường ở phụ cận, Jeon Wonwoo dừng lại trước một công viên ở góc đường, có mấy đứa nhỏ đang chơi trò chơi, chạy tới chạy lui, vừa cười vừa đùa giỡn; Jeon Wonwoo ngồi xuống ghế dài, nhìn mấy đứa nhỏ, trong lòng bỗng cảm thấy mờ mịt.
Cậu bỗng nhiên bắt đầu nghĩ, bản thân vì sao phải kết hôn.
Cậu suy nghĩ rất nhiều nguyên nhân, tỷ như yêu cầu của người nhà, cảm nhận của xã hội, nhưng mỗi một điều này cũng không tính là nhân tố quyết định, cậu thân bất do kỷ gặp mặt đối phương, nước chảy bèo trôi mà kết hôn, một sương tình nguyện ôm chặt hảo cảm với đối tượng hôn nhân của mình, tiếp theo lại lập tức bởi vì tự mình đa tình mà thất vọng.
Vô luận nguyên nhân là gì, lúc ban đầu đáp ứng kết hôn, chắc chắn không có khả năng là bởi vì yêu thường con người tính tình phá hư, miệng lưỡi độc địa, cá tính lại không được tự nhiên kia. Kim Mingyu đối với cậu, cũng không có vẻ có tình cảm ái mộ gì cả, nhiều nhất, chẳng qua chỉ là giữ lấy dục. Đàn ông như vậy, đối với thứ gì đó hoặc là bạn đời của mình không có giữ lấy dục, ngược lại không thể nào nói nổi.
Jeon Wonwoo nghĩ, nở nụ cười tự giễu một chút, sau đó liền tiêu tan. Hiện tại, chiến tranh lạnh giữa bọn họ cuối cùng xem như đã xong, cậu cũng nên sớm trở về, Kim Mingyu còn đang bệnh, cậu dù sao cũng phải làm trọn trách nhiệm của một người bạn đời.
Lúc về đến nhà, bữa tối đã chuẩn bị xong, Kim Mingyu còn đang ở trong phòng, Jeon Wonwoo lên lầu, hỏi đối phương muốn xuống lầu ăn cơm, hay là muốn ở trong phòng dùng cơm; Kim Mingyu không trả lời, lại đứng dậy xuống giường, Jeon Wonwoo thấy thế, liền biết ý tứ của đối phương.
Hai người cùng nhau xuống lầu, đều tự dùng bữa tối, sau đó, Kim Mingyu nói: "Tôi có lời muốn nói với em."
"Vâng." Jeon Wonwoo lên tiếng trả lời, đi theo phía sau đối phương, trở lại phòng.
Kim Mingyu dựa vào đầu giường, tự mình rót nước uống thuốc, sau đó im lặng một lúc lâu, cuối cùng nói: "Tôi không nói toàn bộ sự thật, điểm ấy có phải làm cho em mất hứng không."
Jeon Wonwoo gật đầu cũng không được, lắc đầu cũng không xong, lại có chút kinh ngạc trực tiếp của đối phương, đành phải nói: "Em đã nói lúc trước, từ nay về sau em sẽ tôn trọng riêng tư của anh."
"Cho nên, em từng muốn biết." Kim Mingyu chắc chắn nói.
"Em đã biết sai lầm rồi." Jeon Wonwoo có chút vô lực, "Em sẽ không quản nhiều chuyện như vật nữa."
"Nguyên nhân tôi lựa chọn giấu diếm, cùng tôi không nghĩ cho em biết là cùng một việc." Kim Mingyu nói, trên mặt không hề thay đổi.
Jeon Wonwoo vội vàng nói: "Em đã nói, em..."
"Câm miệng, hãy nghe tôi nói." Kim Mingyu đột nhiên phiền toái, "Tôi từng kết giao với Hong Jisoo, lúc ấy tôi thật sự thương hắn... Không, là tôi tự cho là thương hắn, cho nên hết sức ngoan ngoãn phục tùng hắn... Cũng bởi vậy, làm một số chuyện sau này hối tiếc cũng không kịp..."
"..."
"Chuyện này hiện tại nói ra, ngoại trừ sỉ nhục xấu hổ không có từ nào khác có thể hình dung, nhưng lúc ấy tôi lại hoàn toàn thích thú, tôi nghe theo yêu cầu của hắn, làm rất nhiều chuyện hoang đường..." Kim Mingyu vừa nói vừa cười lạnh, "Cùng hắn bỏ học, chơi thuốc, uống rượu đều chính là làm theo thói quen, dùng thân thể lấy lòng hắn cũng là chuyện bình thường..."
"Vào ngày sinh nhật mười bảy tuổi của tôi, hắn mang tôi đến một nơi nào đó để chúc mừng, hai người uống rượu xong lại hít một thuốc, hắn muốn tôi bịt kín mắt, nói muốn mang đến cho toi một bất ngờ đặc biệt..." Kim Mingyu lạnh lùng nói, "Tôi nghĩ em cũng đoán được, buổi tối hôm đó, tôi cùng người lên giường, tôi không biết đó không phải là Hong Jisoo, dù sao đối tượng khẳng định không chỉ một người."
Jeon Wonwoo không nói gì.
"Trên thực tế, cơ thể của tôi hoàn toàn không bị thương, lập tức cũng có cao trào, chỉ là ngày hôm sau, khi tôi thanh tỉnh, cuối cùng mới hiểu được... Hong Jisoo căn bản không yêu tôi, tôi chẳng qua là một người có thể có cũng có thể không." Kim Mingyu chua chát nói, "Tôi không muốn cho em tiếp xúc với hắn, là không muốn em biết việc này; bởi vì thích hắn mà mù quáng mà mặc cho sử dụng, thậm chí hoàn toàn không phát hiện lừa gạt của hắn... Đây là cảm tình duy nhất làm cho tôi cảm thấy sỉ nhục."
Jeon Wonwoo giật mình ngơ ngác nhìn đối phương.
Kim Mingyu hừ lạnh một tiếng, nói: "Hiện tại em đã biết, vừa lòng chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me