LoveTruyen.Me

Hon Sung Hon Nhan Gia Ngan Vang

Gần tối tan việc, Cận Tử Kỳ chờ xe của Tống Kỳ Diễn đến, hắn xuống xe thân sĩ mà giúp cô mở cửa xe, một tay chống trên đầu cô một tay trống đỡ eo của cô, cẩn thận từng li từng tí che chở cô ngồi vào trong xe.

Săn sóc mà thay cô buộc chặt dây an toàn, hắn cong lấy khóe miệng cười thỏa mãn, nhưng cô có chút nóng má.

Tống Kỳ Diễn đối với mình, luôn giống như làm tùy tùng đi theo tỉ mỉ, chiếu cố như vậy làm cho cô thẹn thùng.

Chờ hắn lên xe, Cận Tử Kỳ mới quay đầu hết lần này đến lần khác quan sát hắn, phát hiện giữa lông mày hắn có một cổ mệt mỏi nhàn nhạt, cũng không như trước kia khí phách dạt dào, thử dò xét mà hỏi: "Có phải mệt lắm hay không?"

Hắn mỉm cười nhìn cô một cái, tựa hồ rất hưởng thụ sự quan tâm của cô, "Một đống chuyện ngổn ngang."

Nói xong lời này, hắn còn ngáp một cái, đáy mắt tựa hồ có ánh nước ánh khẽ gợn.

Mặc dù chỉ có một câu nói, nhưng Cận Tử Kỳ lại nghe ra giọng nói của hắn khi nói chuyện là giọng mũi không quá rõ ràng.

"Anh bị cảm sao?" Cô không khỏi từ đầu đến chân tử tế tường tận bắt đầu bộ dáng của hắn.

Trên gương mặt tuấn tú của hắn quả thật thần sắc có vẻ bệnh, tinh thần coi như ổn, đại khái vẫn còn là giai đoạn trước cảm cúm.

Nghe được cô khẩn trương ân cần, đáy mắt hắn chứa đầy ý cười, quay đầu liếc cô một cái, không nói gì.

Khoé mắt Cận Tử Kỳ liếc nhìn chiếc xe ngoài cửa sổ thoáng qua và đèn xanh đèn đỏ phía trước cách đó không xa, nơi này đến gần nội thành, trên đường người đi đường cũng từ từ tăng nhiều, cô không yên tâm đưa tay đè xuống bàn tay hắn đang khoác lên trên tay lái.

"Em điều khiển cho." Dù sao người bị ốm lái xe vẫn ẩn chứa một vài nguy hiểm, dễ dàng xảy ra giao thông ngoài ý muốn.

Tống Kỳ Diễn hầu như một giây kế tiếp thì đã cởi dây an toàn, cúi người ở trên gò má cô mổ xuống một cái.

"Mặc dù rất muốn hôn miệng, nhưng mà lại sợ đem bệnh cảm lây cho em. . . . . . Không hôn. . . . . . Lại không nhịn được, cho nên. . . . . . Chỉ có thể như vậy." Giọng mũi của hắn trở nên nồng đậm, nói xong lại chưa thỏa mãn mà hôn một cái lên mặt của cô.

Cận Tử Kỳ bị hắn làm cho có chút quẫn, hắn cười tủm tỉm buông cô ra, xuống xe cùng cô đổi vị trí, làm cái tư thế mời, cô mím môi, khi hắn đưa mắt nhìn chằm chằm xuống thì cố kiên trì khởi động xe.

Nhớ tới tin tức buổi chiều ở chỗ Tiêu Tiêu nghe được, trong lòng Cận Tử Kỳ có nghi ngờ, do dự một chút, vẫn là hỏi ra miệng: "Hôm nay qua báo chí em thấy được tin tức về bí thư Hồng."

Hai cái chân thon dài của Tống Kỳ Diễn đặt ở trong xe hơi, luôn là không thể hiện ra một cái tư thế thoải mái dễ chịu.

Hắn nghe tiếng nhìn sang cô, mở trừng hai mắt: "Bí thư Hồng nào?"

Cận Tử Kỳ ở trong kính chiếu hậu nhìn thấy ánh mắt hắn thản nhiên mà không tránh né, có chút bất đắc dĩ, lại cũng không ép hỏi nữa, nhẹ nhàng mà lắc đầu: "Chính là người lần trước ở Phúc Hạ Lâu gặp phải đó, không có gì, anh nhắm mắt nghỉ ngơi một lát đi."

Tống Kỳ Diễn vểnh vểnh khóe miệng lên, thật sự nghe lời mà tựa vào lưng ghế dựa nhắm mắt dưỡng thần, cái tên bí thư Hồng này, dường như một giây cũng không lưu lại trong đầu hắn, một bộ dáng bình yên nhàn nhã.

Cận Tử Kỳ lại liếc hắn một cái, không quấy rầy hắn nữa, chuyên tâm mà lái xe.

--- ------

Xe lái vào cửa lớn Tống trạch, tắt máy, nhìn vẻ mặt hắn ngủ say, cô đột nhiên không nỡ đánh thức hắn, lẳng lặng cùng hắn ngồi ở trong xe, tựa vào trên tay lái quay đầu nhìn hắn chằm chằm.

Không cách nào mà nghi ngờ, hắn thật sự là người đàn ông đẹp trai, có chút dấu vết của năm tháng càng tăng thêm một phần thành thục.

Tóc ngắn gọn gàng, môi mỏng mím chặt, hàng mày thanh tú, mặt mũi, lông mi cũng rất dài, nhắm hai mắt lạnh lùng, cho dù là ngủ thiếp đi, trên người cũng tản ra sự liều lĩnh mà lại mang theo khí tràng tôn quý cường thế.

"Có phải rất đẹp mắt hay không hả?"

Không biết hắn từ lúc nào thì mở mắt ra, Cận Tử Kỳ hoảng hốt, bị bắt quả tang có chút ngượng ngập, Tống Kỳ Diễn chau chau mày, lông mi thật dài chớp hai cái, trên mặt còn mang theo sự mơ màng mới tỉnh và vẻ lười biếng.

Cận Tử Kỳ khô khốc mà ho một tiếng, lập tức cởi dây an toàn: "Xuống xe đi."

Hắn nhìn cô bên tai hồng hồng, khóe miệng nghiêng nghiêng, một tay xoa trán, một tay cũng cởi dây an toàn, khẽ kêu cô: "Tử Kỳ. . . . . ."

"Cái gì?" Cận Tử Kỳ giống như là bị dòng điện đánh trúng, lập tức quay đầu nhìn hắn.

Chẳng qua là, vẫn chưa nhìn đến gương mặt tuấn tú của hắn, người đã bị hắn chộp vào trong ngực, hung hăng mà hôn một hồi.

Hắn trằn trọc lưu luyến mà khẽ cắn môi của cô, cuối cùng không thể không buông cô ra, không quên mình còn cảm mạo, nếu như tinh thần không chừa một mống, sẽ đem bệnh khuẩn lây bệnh cho cô, nhưng mà không hôn. . . . . . Lại kìm nén đến khó chịu.

Nhìn sang hai tròng mắt cô mơ màng, dáng vẻ có chút đờ đẫn, đâu nào còn có tư thế khôn khéo của nữ thương nhân, hắn nhìn một chút, trong phút chốc loại bỏ đi sự mệt mỏi mới vừa rồi, không nhịn được nhếch khóe miệng lên.

Đang muốn nói gì, chợt nhảy mũi một cái vang dội, tuyệt đối phá hư bầu không khí màu hồng lúc này.

Cận Tử Kỳ vì hắn nhảy mũi mà bừng tỉnh, trợn mắt nhìn hắn, nói câu "Tốt tính thật" rồi đi trước mở cửa xuống xe.

Tống Kỳ Diễn hít hít cái mũi của mình, bị nghẹt đúng là khó chịu, tiếp đó xuống xe đuổi theo cô.

Hai người mới vừa bước vào tòa nhà lầu chính, quản sự Minh đã tiến lên truyền lời: "Chủ tịch ở thư phòng đợi hai vị."

Phản ứng đầu tiên trong đầu Cận Tử Kỳ chính là gương mặt thô tục của bí thư Hồng, nhìn thần thái của quản sự Minh, cũng không thấy được là chuyện gì đáng vui, ngược lại, dường như sự tình có phần nghiêm trọng.

Còn Tống Kỳ Diễn chỉ là nhàn nhạt gật đầu, trước khi dắt tay của cô lên lầu, lại quay đầu hỏi quản sự Minh một câu: "Sắc mặt của cha tôi như thế nào, là đỏ hay trắng , hoặc là xanh?"

Quản sự Minh nghe mà ngẩn ra, ngay sau đó lại khôi phục bộ dáng tĩnh táo, "Hẳn là màu đen."

Tống Kỳ Diễn hiểu rõ, gật gật đầu, giữa lúc sải bước lên thang lầu, quản sự Minh bổ sung thêm: "Chủ tịch đã xem báo cáo của thư ký khu vực Lưu Dương, lúc chiều có người ở phủ thị chính gọi điện thoại tới đây."

Ánh mắt Cận Tử Kỳ chợt lóe, Tống Chi Nhậm vào lúc này gọi họ đến là khởi binh vấn tội sao?

Nghĩ đến ánh mắt bỉ ổi của bí thư Hồng nhìn cô, Cận Tử Kỳ lại ức chế không được mà buồn nôn một trận, vậy mà tiếp theo lại là một hồi hoang mang, dường như vụ việc tất lưới có rất nhiều người đều đã đem đầu giáo nhọn nhắm ngay Tống Kỳ Diễn.

Ôm ấp nghi ngờ nặng trĩu, Cận Tử Kỳ bị Tống Kỳ Diễn lôi kéo cùng nhau đến thư phòng.

Số lần đến thư phòng của Tống Chi Nhậm, Cận Tử Kỳ cũng đã tới hai lần, hai lần mục đích đều cùng một dạng, muốn thông qua cô mà khuyên Tống Kỳ Diễn tiếp nhận đứa con riêng lưu lạc bên ngoài của ông.

Nói tới đứa con riêng, Cận Tử Kỳ không tự chủ được lại liên tưởng đến Tần Viễn, vậy mà cũng chỉ là chợt lóe lên, không có nắm được một tia một luồng tin tức, cũng đã không thấy tung tích từ trong đầu cô.

Cửa thư phòng mở ra, bên trong chỉ bật lên một cái đèn sàn, kiểu dáng Âu châu cổ điển, ánh sáng đèn nhu hòa.

Tống Chi Nhậm đang ngồi ở trên ghế sofa, cầm điện thoại trong tay, khí sắc tĩnh mịch, mím môi, không biết đang cùng người nào trò chuyện, nhưng từ vẻ lo lắng trải rộng khắp mặt ông mà thấy, đây tuyệt đối không phải là một cuộc trò chuyện vui vẻ.

"Chuyện gì? Anh còn dám hỏi ta, bản thân anh làm mà không biết ta chỉ cái gì sao?"

Tống Chi Nhậm cầm một tờ báo từ khay trà lên, ném sang chỗ Tống Kỳ Diễn, "Bốp" một tiếng, văng ở trên ngực của hắn, sau đó trượt xuống rớt trên thảm trải sàn, dưới ánh đèn, qua báo chí ảnh chân dung của bí thư Hồng rất dữ tợn.

Tống Kỳ Diễn nhìn lướt qua dưới đất, "Ông vội vội vàng vàng gọi chúng tôi qua như vậy, chính là vì hắn ta?"

Giọng điệu thờ ơ của hắn hiển nhiên chọc giận Tống Chi Nhậm, mặt mày Tống Chi Nhậm đột nhiên đỏ lên, bàn tay chống quải trượng giữ chặt gắt gao, hoàn toàn ngấm ngầm chịu đựng, tức tối mà mở miệng.

"Mấy ngày trước, anh cùng Tử Kỳ và Mỗ Mỗ đến Phúc Hạ Lâu ăn cơm, có phải cùng cái tên họ Hồng này xảy ra xung đột hay không? Có người nói cho ta biết, anh còn đập vỡ đầu hắn ta, chuyện lớn như vậy, anh làm thế nào không xin phép ta một tiếng? Hay là, anh thật sự cho rằng Tống thị bây giờ là một mình anh định đoạt?"

"Tôi nào dám tự đại như vậy, bất kể là Tống thị hay là nhà họ Tống, có ngài vị hoàng đế ở trên đè ép, tôi cùng lắm bất quá là thái tử gia, nói cái gì làm chuyện gì cũng phải nghe ngài."

Nói xong, Tống Kỳ Diễn giang tay, bày tỏ nuối tiếc đối với việc mình không có thực quyền nắm giữ.

Động tác này từ hắn làm ra, lại thêm mấy phần vô lại, Cận Tử Kỳ không nhịn được cúi đầu che giấu một cái ý cười, khi cô nhận ra được Tống Chi Nhậm bị những lời này của hắn làm cho giận đến xương cốt hơi hơi run rẩy.

"Anh đây là đang trách ta chiếm cứ Tống thị không buông đúng không?" Tống Chi Nhậm lạnh lùng nhìn hắn.

Tống Kỳ Diễn trầm ngâm một lát, nói: "Tôi không ngại việc ngài trao lại quyền kinh doanh cho kẻ dưới này."

"Anh --" Tống Chi Nhậm hận không ném cái quải trượng trong tay qua, lồng ngực lên xuống phập phồng kịch liệt, khóe mắt liếc nhìn Cận Tử Kỳ, lại từ từ thở bình thường bình ổn lửa giận của mình, lý trí chiến thắng xung động.

"Anh rốt cuộc gạt ta làm bao nhiêu chuyện? Mới vừa rồi có người bạn làm việc ở toà thị chính gọi điện thoại cho ta, nói lúc này bí thư Hồng tự mình nhận tội, nói hai ngày trước lúc đầu của hắn ta bị đánh thương nằm ở bệnh viện, nửa đêm có một cô gái trẻ tuổi gõ mở cửa của hắn ra, hắn nhất thời không vượt qua được sự hấp dẫn nên đã để cho cô ta ở bên trong qua đêm."

Tống Chi Nhậm nói xong, liếc nhìn Tống Kỳ Diễn, "Bây giờ Ban Kỷ Luật Thanh tra đã tìm được cô gái đó, nghe nói là nữ ca sĩ hát ở một quán rượu, hôm sau ngày cô ta đi tìm bí thư Hồng, trong tài khoản cô ta xuất hiện thêm năm mươi vạn, bây giờ Ban Kỷ Luật Thanh tra hoài nghi là anh quăng tiền mướn người chỉnh bí thư Hồng vì báo thù cho Tử Kỳ. . . . . ."

"Vậy bọn họ có chứng cớ gì?" Tống Kỳ Diễn lại bình tĩnh mà hỏi ngược lại một câu.

Tống Chi Nhậm lập tức bị hắn chận phải á khẩu không trả lời được, ông chết đứng ở nơi đó, chẳng qua là đôi môi lúng túng ậm ừ hai cái.

Đúng nha, có chứng cớ gì, đây hết thảy cũng bất quá là bên kia suy đoán mà thôi.

"Anh đừng lấy cái kiểu lừa gạt người khác kia lừa dối ta, mới vừa rồi khi ta nói đến chuyện này, trên mặt anh thậm chí không có một chút ngoài ý muốn, chuyện bí thư Hồng này chính là anh làm, anh cũng không cần ở trước mặt ta giả bộ."

Tống Chi Nhậm nhìn chằm chằm mặt của Tống Kỳ Diễn gắt gao, như muốn đem cái mặt nạ của hắn kéo xuống, vậy mà khi nhìn thấy Tống Kỳ Diễn mãi mãi không thay đổi sắc mặt, nhưng cũng là có phần vô lực tức giận, gương mặt nghẹn thành màu gan heo.

"Anh cho rằng ta không biết? Xế chiều hôm nay, Ban Kỷ Luật Thanh tra phái người đến Tống thị tìm anh rồi, còn đợi hơn nửa ngày, chính là hỏi anh chuyện này, nếu như bị tra ra được, anh có biết hậu quả là cái gì không?"

Cận Tử Kỳ cũng bởi vì lời này của Tống Chi Nhậm mà mặt lộ kinh ngạc, khó trách lúc Tống Kỳ Diễn tới đón cô giữa mày là nồng đậm mệt mỏi, thì ra là trước đó hắn và người Ban Kỷ Luật Thanh tra quay vần nhau nửa ngày. . . . . .

Mà ánh mắt Tống Chi Nhậm ẩn ý trách cứ càng làm cho trong lòng của cô rất không thoải mái, dù sao theo ý ông, Tống Kỳ Diễn ra tay quá nặng với bí thư Hồng thậm chí âm thầm khiến cho hắn vướng chân bắt nguồn đều là bởi vì cô.

Tống Chi Nhậm chỉ kém không có lớn tiếng ngửa mặt lên trời cảm khái một câu: "Hồng nhan họa thủy mà, hồng nhan họa thủy!"

Mu bàn tay của cô có một sự ấm áp, bàn tay của Tống Kỳ Diễn lặng lẽ đặt lên tay cô, ánh mắt của hắn lại thẳng tắp mà nhìn Tống Chi Nhậm, khóe miệng xao động thoáng hiện một chút ý cười không cách nào hình dung, có chút lạnh lẽo, cũng có chút mỉa mai.

"Không có chứng cớ, phải không? Nếu là có chứng cớ, tôi bây giờ đã không phải là ngồi ở chỗ nầy rồi. Mọi việc đều phải coi trọng chứng cớ, mà không phải giống như ngài suy đoán xằng bậy như vầy, nói trắng ra là, ngài đây cũng là đối với tôi có một loại phỉ báng."

Con ngươi mắt rét lạnh của Tống Chi Nhậm nhíu lại, nhưng Tống Kỳ Diễn vẫn thản nhiên mà nhìn lại ông.

Ý cười ở khoé miệng hắn càng xao động càng mở rộng: "Bất quá ngài là cha tôi, tôi vẫn chưa đến nỗi khởi tố ngài."

Tống Chi Nhậm tự nhận cũng là trà trộn ở thương trường nhiều năm, nhưng mà lại vẫn cảm thấy cả người có một trận ớn lạnh.

Trong thư phòng mờ tối, đối diện với người đàn ông ôm lấy vợ yêu giống như là bị ma quỷ ám, không còn là đứa con trai dáng vẻ vô lại, trong mắt hắn khắc sâu lên vẻ hả hê, ngũ quan lãnh khốc cũng trở nên xa lạ.

"Tên bí thư Hồng này bản thân có cuộc sống riêng thối nát, rơi xuống ngựa là chuyện sớm hay muộn, tôi bất quá là vừa lúc cùng hắn xảy ra chút xung đột như vậy, mới để cho súng của Ban Kỷ Luật Thanh tra nhắm ngay đầu tôi, chỉ có thể tự nhận xui xẻo. Được rồi, tôi không phủ nhận, nghe được tin tức hắn ta bị song quy***, trong lòng tôi vui mừng đến nở hoa, tôi cho tới bây giờ chưa nói qua mình là một người thanh cao, đối phó người xấu xa, chỉ có thể dùng thủ đoạn xấu xa."

***Song quy: một biện pháp chống tham nhũng đặc biệt của Đảng cộng sản Trung Quốc dành cho Đảng viên. Điều lệ quy định: Cơ quan giám sát trong khi điều tra vụ án có quyền yêu cầu đương sự "có mặt tại địa điểm quy định trong thời gian quy định, để giải thích, trình bày về vụ việc có liên quan" (gọi tắt là song quy).

"Nói như vậy. . . . . ." Tống Chi Nhậm nhắm chặt mắt, lúc mở ra lần nữa, sáng quắc mà bắn về phía Tống Kỳ Diễn: "Chuyện này thật sự là anh làm? Anh có biết anh như vậy, bị tra ra được đối với Tống thị là loại tai hoạ ngập đầu gì hay không?"

"Tôi có nói là tôi làm sao?" Tống Kỳ Diễn nhẹ nhàng bâng quơ mà hơi cong môi một cái, trong tay lại bắt đầu chải vuốt mái tóc dài của Cận Tử Kỳ, "Có ai thấy được, các người, cũng bất quá là tin vỉa hè thôi."

Sắc mặt của Tống Chi Nhậm xanh đen lẫn lộn, bởi vì Tống Kỳ Diễn không chút kềm chế mà ngữ điệu đầy cuồng vọng, ông không tìm được một từ nào để hình dung tâm tình mình giờ phút này, chẳng qua là tay chỉ vào Tống Kỳ Diễn không ngừng phát run.

"Anh. . . . . . Anh. . . . . . Anh làm thế nào. . . . . ." Dám không chút kiêng nể như vậy?

Tống thị mặc dù đang ở trong thương giới là đế quốc thương nghiệp tiếng tăm lừng lẫy, nhưng làm thế nào cũng không đấu lại một chữ quyền to lớn, nhưng mà bây giờ, đứa con trai này của ông thế nhưng đang giúp ông cùng cái chữ này chiến đấu!

"Cha, ngài ở trong thương trường bao năm qua, chẳng lẽ còn không học được một từ sao?"

Tống Chi Nhậm ngẩng đầu nhìn Tống Kỳ Diễn, ánh mắt có chút lay động, bờ môi mím thẳng không nói gì.

Hồi lâu, từ trong làn môi mỏng của Tống Kỳ Diễn chậm rãi khạc ra mấy chữ: "chiến tranh không ngại dối lừa."

"Rất nhiều khi, rất nhiều việc, đi đến độ là khu vực màu xám tro, ở giữa trắng hay đen, cho dù là luật pháp cũng không có thể làm gì nó, tôi nghĩ, cha, ngài so với tôi cũng rõ ràng loại chuyện này?"

Tống Chi Nhậm bị ngữ điệu chậm rãi của hắn làm cho tâm tình trầm bổng phập phồng, nhanh chóng ở trong đầu nghiên cứu thử, phát hiện xác thực không có một điều gì có thể trực tiếp chứng minh là hắn xui khiến người phụ nữ kia đi quyến rũ bí thư Hồng.

Cái cô ca kỹ đó vốn bối cảnh không minh không bạch, thường cùng đàn ông có tiền công khai hoạt động, mà bí thư Hồng lại là người thích gái đẹp, nhìn thấy phụ nữ trẻ tuổi lại táo bạo, hai chân đứng không nổi cũng là bình thường.

Về phần số tiền kia, nghe nói là bên ngân hàng Thụy Sĩ chuyển tới, lấy trình độ giữ bí mật thông tin của khách hàng của ngân hàng Thụy Sĩ, căn bản là không tra được nguồn gốc khoản tiền kia, cho dù tra được, đoán chừng đối phương cũng động tay chân!

Chỉ cần người đàn bà kia một mực chắc chắn khoản tiền kia bất quá là bằng hữu thân thích cho, Ban Kỷ Luật Thanh tra cũng không có thể làm gì cô ta, kết quả là, từ trong chuyện tất lưới dẫn tới vụ án quan viên tham ô, xui xẻo sẽ chỉ là bí thư Hồng.

Trong lòng Tống Chi Nhậm đã không thể dùng từ rung động để hình dung, tâm cơ như vậy, lòng dạ khôn ngoan như vậy, ông có chút không dám tin tưởng, người đàn ông trước mắt này cả ngày quấn lấy Cận Tử Kỳ chính là chủ sử sau màn bày ra đây hết thảy.

Vậy mà, Tống Chi Nhậm cũng có một tia vui mừng, Tống thị đến giờ này nằm trong tay một người đàn ông như thế, ít nhất sẽ không vì vậy mà sụp đổ, coi như khi ông nhắm mắt cũng có thể an tâm!

Việc đã đến nước này, ông còn có thể nói thêm cái gì đây?

Tống Chi Nhậm bất đắc dĩ thở dài, "Anh hãy nói thật với ta, vậy anh. . . . . . Rốt cuộc có hay không. . . . . ."

Ý cười bên khoé miệng Tống Kỳ Diễn thu lại, vẻ đẹp trai ở dưới ánh đèn có chút lạnh lùng, "Nếu như tôi nói không có, ngài tin không?"

Tống Chi Nhậm cứng họng, Tống Kỳ Diễn cũng đã dắt Cận Tử Kỳ đứng dậy, "Tử Kỳ mang bầu, nên sớm nghỉ ngơi."

Nhìn sang đôi bích nhân trước mặt giống như trời định, Tống Chi Nhậm cuối cùng không nói ra thêm lời nào sắc bén hơn, hiện tại ông chỉ hy vọng bên kia không cần gây thêm sức ép gì giày vò là tốt rồi.

"Tối nay, xem như ta không có tìm anh, cũng không biết anh đã làm gì chuyện, bây giờ đi ra ngoài đi."

Tống Chi Nhậm khoát tay một cái, có chút nhức đầu mà vuốt vuốt huyệt thái dương.

Tống Kỳ Diễn trước khi xoay người đi, hình như nhớ ra cái gì đó, lần nữa nhìn Tống Chi Nhậm, cười mỉm, nói: "Lần sau bằng hữu ngài gọi điện thoại tới đây, làm phiền cha chuyển cáo họ một tiếng. Lời đồn dừng lại ở người khôn, thay vì ở nơi nào đó suy đoán lung tung chẳng bằng dùng thêm điểm tâm rồi suy nghĩ đi tìm chứng cớ; còn nữa, tôi cũng sẽ không cúi đầu trước thế lực xấu xa, chờ bọn họ có chứng cớ vô cùng xác thực khiến cho tôi trăm miệng cũng không thể bào chữa, tôi tuyệt đối sẽ phối hợp mà đi theo bọn họ, nếu không, hết thảy không bàn nữa."

Nói xong, không chờ Tống Chi Nhậm phản ứng, hắn lại ôm lấy Cận Tử Kỳ ra khỏi thư phòng.

--- ------ ---

Trở lại phòng ngủ của mình, Tống Kỳ Diễn đi tắm trước, Cận Tử Kỳ thì ngồi ở mép giường bị dòng suy nghĩ rối loạn dây dưa.

Mặc dù bí thư Hồng mạo phạm cô trước, nhưng nếu như việc chỉnh trị bí thư Hồng kết quả sẽ dính líu Tống Kỳ Diễn, vậy cô tình nguyện nhịn xuống cơn tức kia, cũng không hi vọng Tống Kỳ Diễn bởi vì mình mà bị kéo vào trong vụ khởi tố tham ô.

Cửa phòng tắm lặng lẽ mở ra, cô ngẩng đầu lên nhìn sang, Tống Kỳ Diễn mặc áo ngủ đứng ở nơi đó.

Có lẽ là bởi vì đã tắm rửa qua, trên mặt của hắn có chút đỏ ửng không bình thường.Cận Tử Kỳ cảm giác thân thể mình bị đầu độc, cũng không biết sao mà bất giác đứng lên.

Ánh mắt Tống Kỳ Diễn nhìn sang cô sâu kín, hắn hơi cong lên khóe miệng, mở rộng hai cánh tay.

"Cận Tử Kỳ, an ủi tâm hồn anh bị tổn thương một chút đi!"

Cận Tử Kỳ hoài nghi lỗ tai mình có nghe lầm hay không, kinh ngạc mà nhìn người đàn ông còn đang mở rộng hai cánh tay, vậy mà nhìn đến hắn bởi vì cảm mạo mà quang hai hàng lông mày ẩn chút mỏi mệt, vẫn là không thể khống chế mà đi tới.

Dưới ánh mắt mong đợi đầy thâm tình của hắn, cô đến gần hắn một bước, vươn tay ôm vòng lấy hắn.

Gò má dán lồng ngực của hắn, cách lớp áo ngủ lắng nghe nhịp tim hắn đập như nhịp trống, thế nhưng cảm thấy không cách nào thốt lên lời an ủi, phản ứng theo bản năng mà vòng chặt hai tay, gia tăng lực đạo.

Tống Kỳ Diễn nhẹ nhàng mà cười cười, lồng ngực cũng theo đó chấn động, hắn giơ tay lên khẽ vuốt gương mặt cô, không tiếng động mà thở dài một tiếng: "Anh chợt phát hiện, thì ra là không chỉ là mình anh muốn bảo hộ em gắt gao!"

Cận Tử Kỳ ngẩn ra, ngẩng đầu lên: "Vậy còn có ai, anh nói cho em nghe đi." Cô giương khóe miệng lên.

Hắn không trả lời ngay, chẳng qua là ôm ngược lấy cô, buồn buồn buông một câu: "Dù sao không chỉ có anh."

Chợt nhảy mũi một cái lại phá vỡ hình ảnh ấm áp tốt đẹp này.

Cận Tử Kỳ lúc này mới nhớ tới, hắn bị cảm!

Buông lỏng tay, ở trong tủ chứa đồ phòng ngủ tìm được hộp thuốc, cầm thuốc và nước ấm cho hắn.

Tống Kỳ Diễn trong lúc bị cảm thoạt nhìn rất suy yếu, ngoan ngoãn nghe theo chỉ huy, sau khi uống thuốc xong thì nằm vào trong chăn nghỉ ngơi, nhưng đôi mắt lại không chịu rời đi khỏi Cận Tử Kỳ đang bận rộn trong phòng.

Thỉnh thoảng quay đầu lại, cô cũng có thể ngã vào trong tầm mắt sâu nóng bỏng của hắn, nhịp tim cũng theo đó tăng nhanh.

Bản thân mình cũng rửa mặt một chút, Cận Tử Kỳ đổi áo ngủ mới lên giường, cô mới vừa vén chăn lên, người đàn ông bên trong đã phối hợp mà chuyển qua bên cạnh, đem chỗ đã ủ ấm nhường cho cô.

Vẫn còn không kịp chờ cô nói một câu cảm động, hắn lại nhảy mũi một cái âm thanh vang dội.

Khóe miệng Cận Tử Kỳ rụt rụt, nhất thời, cái gì lãng mạn, cái gì cảm động, tan thành mây khói.

Nhảy mũi, quả nhiên là cái gì đó phá hư không khí!

Trước khi ngủ đi, Tống Kỳ Diễn càng phát ra giọng mũi rất nặng, trên tủ giường đã chất đầy khăn giấy màu trắng.

Được rồi, không thể phủ nhận, thần thánh có đôi khi cũng là người đàn ông bình thường đến không thể bình thường hơn.

Nhưng trước một giây Cận Tử Kỳ nhắm mắt, xoay đầu lại, nhìn chằm chằm đường nét tuấn lãng của hắn, nghẹ giọng hỏi: "Tất lưới trong túi bí thư Hồng, có phải anh để cho cô bé nhét vào hay không?"

Tống Kỳ Diễn nói lầm bầm hai tiếng, nghẹt mũi quả nhiên khó chịu, hắn híp lại mắt, vẻ mặt như vậy có chút giống một con hồ ly già làm chuyện xấu, đáng thương, bây giờ cũng là một con hồ ly già bị bệnh, rũ cụp lông rồi.

Thấy Cận Tử Kỳ vẫn nhìn chằm chằm vào mình, hắn ôm trán của mình, có chút bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nói: "Mặc kệ đôi tất lưới thật sự là chuyện của anh hay không, thì người đàn bà kia cũng không phải là do anh mua được mà đưa cho hắn ta một đêm *** , bên đài truyền hình cũng không phải là do anh động tay động chân, mặc dù anh cũng muốn làm như vậy, nhưng dường như có người so với anh nhanh hơn một bước."

Cận Tử Kỳ vì sự thật như vậy mà ngạc nhiên, không phải Tống Kỳ Diễn, vậy sẽ là người nào?

Tên bí thư Hồng này đắc tội người khác thật sự là không ít. . . . . .

Vậy mà, trong đầu cô lập tức nhảy vào một câu cảm khái mà lúc mới vừa rồi Tống Kỳ Diễn ôm cô đã nói.

Hắn nói, muốn bảo vệ cô không chỉ một mình hắn, ý ở ngoài lời. . . . . .

Hô hấp của Cận Tử Kỳ hơi chậm lại, có một ý niệm ở sâu trong đáy lòng nảy sinh, vậy mà rất nhanh liền bị cô áp chế xuống, không thể nào, cô không tin lắm là do anh ta làm, nhưng trừ anh ta ra còn ai vào đây?

Đêm đó, cô chính mắt thấy anh ta bên ngoài có một mặt dịu dàng nhưng bên dưới là vẻ hung ác nham hiểm, nhưng mà, anh ta lại có lý do gì đối phó bí thư Hồng như vậy, cô đã sớm không phải là ai đó của anh ta rồi sao, quan hệ giữa bọn họ, không thể so với người xa lạ khá hơn một chút.

Cô nhắm mắt lại, mà không nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm khó dò của Tống Kỳ Diễn, chờ cô mở mắt nhìn hắn, chỉ thấy một người đàn ông đang bới chăn, lỗ mũi đỏ hồng, đôi mắt ngập nước, vô cùng khiến người ta trìu mến.

Thật sự cực kỳ giống một con chó bị vứt bỏ mà lưu lạc ở ven đường, còn là một con chó lớn!

Cận Tử Kỳ không nhịn được bật cười, mạch suy nghĩ rối loạn trong đầu cũng bị xua đi, cô đưa tay khều khều vài sợi tóc rũ xuống ở trên trán hắn: "Em không tin anh đối với bí thư Hồng chuyện gì cũng không làm, lấy đức báo oán, không giống anh."

Tống Kỳ Diễn bắt được tay của cô, trượt dọc theo xuống cổ hắn, ấn đến vị trí ngực hắn, lòng bàn tay cảm nhận rõ được nhịp đập mạnh mẽ của hắn, "Chuyện của con trai hắn ta là do anh tìm người điều tra ."

Cô bỗng dưng nhìn thẳng hai mắt của hắn, hắn lại chồm người qua ôm lấy cô: "Anh rất ão não, thậm chí có người so với anh đã vượt lên trước một bước, làm chuyện vốn nên do anh làm, Cận Tử Kỳ, anh rất tổn thương cũng rất tức giận."

Cho nên, mới có chuyện vừa rồi gom lại, cũng không phải như cô suy nghĩ , hắn là bị Tống Chi Nhậm hiểu lầm cho nên khó chịu, mà là bởi vì, hắn đột nhiên phát hiện, có một người đàn ông khác cũng ở đây lặng lẽ bảo vệ vợ của hắn!

Cận Tử Kỳ than nhẹ một tiếng thở dài, từ phía sau vỗ vỗ lưng hắn: "Ngoan ngoãn, ngủ đi, cục cưng lớn."

Hắn vùi mặt vào tóc cô, "Là anh quá khinh địch rồi. . . . . ." Một tiếng than nhẹ.

Tay cô mới vừa giơ lên khựng lại, nhưng rất nhanh cũng đặt mạnh lên lưng hắn, càm tựa vào trên bả vai của hắn, "Anh đã làm rất tốt rồi, em cũng không hi vọng anh bởi vì em mà mạo hiểm, kết quả như vậy là tốt nhất."

Không có trả lời, hô hấp của Tống Kỳ Diễn trở nên chậm rãi, giống như đã ngủ đi.

Cô ngắm nhìn ánh trắng theo mành vải hở ra mà len vào thật trong trẻo lạnh lùng, đôi mắt đẹp khẽ chớp xuống, vẫn như cũ gợn sóng không dấu vết.

Vậy mà, khi cúi đầu nhìn về phía gương mặt lạnh lùng lại ngủ yên ổn kia, trong mắt lướt qua thứ ánh sáng như hoà nhàn nhạt, lướt nhẹ qua gương mặt hắn, cúi đầu đặt xuống một nụ hôn, gối cánh tay của hắn, nhắm hai mắt lại, bình yên đi vào giấc ngủ.

Không ngờ rằng, sau khi cô tiến vào mộng đẹp, người đàn ông bên cạnh mới sâu kín mà mở mắt ra, say sưa mà quay sang ngắm nhìn khóe miệng cô nhếch lên một độ cong, thật lâu sau, mới lần nữa nhắm mắt lại.

Hôm sau, tin tức bí thư Hồng bị Ban Kỷ Luật Thanh tra điều tra song quy đang huyên náo làm mưa làm gió ở khắp thành phố S.

Nghe nói con của hắn ta, sau khi nghe cha bị bắt, kế hoạch ra khỏi nước cũng bị nhỡ, trong nhà cũng bị nhân viên Ban Kỷ Luật Thanh tra lục tung kiểm tra toàn bộ và tịch thu những khoản tiền tham ô thật lớn kia, không tiếp thụ nổi đả kích từ trên trời rơi xuống, trong một đêm tinh thần có vấn đề, bị đưa vào bệnh viện bệnh tâm thần rồi.

Mà bà vợ của bí thư Hồng, lúc biết được ông chồng ở bên ngoài nuôi bốn năm tình nhân, còn cùng không ít nữ nhân viên ở công ty sau lưng câu kết làm bậy, sau khi xem video chồng cùng người khác vụng trộm, trong cơn tức giận tự tay đem một vài chứng cớ tham ô đưa đến bộ kiểm tra kỷ luật, sau đó ký giấy thoả thuận ly hôn, không nói hai lời phối hợp điều tra.

Vậy mà, những tin tức này Cận Tử Kỳ cũng không để nhiều ở trong lòng, hơn nữa sau khi biết chuyện này cùng Tống Kỳ Diễn không liên quan, vốn là thấp thỏm bất an cũng hoàn toàn biến mất, khi người khác hỏi chuyện này cô cũng bất quá là cười trừ.

Buổi trưa tan việc, Ngu Thanh Kiều liền dẫn Mỗ Mỗ đã được nghỉ đông tới công ty tìm cô để xin một bữa ăn.

Từ phòng làm việc ra ngoài, Cận Tử Kỳ lại nhìn thấy Tiêu Tiêu vốn nên nghỉ ngơi cùng bạn trai ra ngoài hẹn hò, thế nhưng đang ngồi ở trước máy vi tính, chuyên tâm nhìn chằm chằm màn ảnh gõ bàn phím đánh tài liệu.

Nghe được tiếng bước chân, Tiêu Tiêu quay đầu nhìn lại, thì thấy là Cận Tử Kỳ, nên có chút lúng túng.

Cô sờ sờ đầu của mình, giải thích: "Anh ấy bảo hôm nay ba anh ấy có một hợp đồng muốn cùng một công ty ký kết, anh ấy không thể vắng mặt, cho nên. . . . . . Hắc hắc, sinh nhật hàng năm cũng có thể qua, em không muốn bởi vì sự tuỳ hứng của em mà dẫn đến một cái hợp đồng bị nhỡ, đúng rồi, chị Tử Kỳ, chị đi ra ngoài ăn cơm sao?"

Cận Tử Kỳ gật đầu, ánh mắt dừng ở trên sợi dây chuyền kim cương trên cổ Tiêu Tiêu, rất đẹp, thoạt nhìn giá cả không rẻ, nhìn độ tinh khiết, phải là mới vừa mua.

Tiêu Tiêu cũng chú ý tới tầm mắt của Cận Tử Kỳ, giơ tay lên vuốt dây chuyền, ngượng ngùng mà cười cười: "Anh ấy tặng, tối hôm qua dẫn em đến Chow Sang Sang mua, nói là tặng quà sinh nhật cho em trước."

"Anh ta đối với em không tệ." Cận Tử Kỳ mỉm cười mà đáp một câu.

Tiêu Tiêu gật đầu, hai mắt lóe ra ánh sáng trong suốt, vậy mà trên mặt cũng có chút mất mác: "Thật sự thì, em cũng không để ý quà anh ấy tặng cho em có quý hay không, chỉ cần là anh ấy tặng, em đều thích, nhưng mà, em cũng biết rõ anh ấy bề bộn nhiều việc, cho nên, chỉ có thể mang sợi dây chuyền này, coi như là anh ấy cùng em ở bên nhau!"

Cận Tử Kỳ nhìn một vòng chung quanh, phát hiện những nhân viên khác cũng đã đi được hai ba tốp rồi, nghĩ đến hôm nay là sinh nhật Tiêu Tiêu, liền mở miệng mời: "Tiêu Tiêu, chị cùng em họ chị còn có Mỗ Mỗ muốn đi ăn cơm, em cũng cùng đi chung nhé, dù sao buổi chiều không có việc gì mà."

"Có thể chứ? Có phải mang đến cho các chị phiền phức hay không?"

Tiêu Tiêu có chút kích động, nhưng lại rất biết lễ, sợ mình đi theo mà tạo phiền phức cho các cô.

Không thể phủ nhận, Tiêu Tiêu đúng là cô gái rất tốt, đáng giá cho một người đàn ông thương yêu.

Cận Tử Kỳ lắc đầu: "Sẽ không, chỉ có bốn người chúng ta, em dọn dẹp một chút đi, cùng chị đi xuống."

Tiêu Tiêu gật đầu một cái thật mạnh, hứng thú bừng bừng mà bắt đầu sửa sang lại túi xách của mình, sau đó cùng Cận Tử Kỳ cùng xuống lầu, Ngu Thanh Kiều và Mỗ Mỗ chờ ở bãi đỗ xe dưới hầm.

--- ------ ---

Ngu Thanh Kiều là loại tính tình dễ thân quen, hơn nữa Mỗ Mỗ thì tinh quái, còn chưa tới nhà hàng, trong xe hơi đã nhốn nháo ầm ầm thành một đoàn, Mỗ Mỗ nhảy lên nhảy xuống mà hát bài hát sinh nhật dỗ dành khiến Tiêu Tiêu đỏ mặt.

Chọn một chỗ trong nhà hàng ăn cơm, Ngu Thanh Kiều lại đề nghị cho Tiêu Tiêu ăn mừng sinh nhật.

Tiêu Tiêu có chút khó xử: "Em còn muốn trở về đi làm, chị Tử Kỳ. . . . . ."

"Lúc này có cái gì!" Thanh Kiều vung tay lên, hào khí mà nhìn về phía Cận Tử Kỳ: "Chị họ, giao cho chị rồi!"

Cận Tử Kỳ liếc nhìn Tiêu Tiêu, nhìn ra cô thật sự thì rất muốn tìm người ăn mừng sinh nhật, không có vạch trần, liền gọi điện thoại về Phong Kỳ báo xuống dưới là làm xong buổi chiều thì nghỉ ngơi.

"Vậy bây giờ chúng ta nên đi đâu chơi đây?" Thanh Kiều một tay vuốt càm, giống như nơi đó có râu ria.

Tiêu Tiêu thẹn thùng nhưng mà cười yếu ớt, nhìn thấy khóe miệng Mỗ Mỗ dính chocolate, lại lấy khăn giấy từ trong túi của mình đưa cho nó lau, cũng không chú ý đã moi ra hai tấm vé ở trong túi xách.

Thanh Kiều nhặt lên vừa nhìn, "Một chuyện tình Phong Hoa Tuyết Nguyệt, gần đây mới vừa lên phim điện ảnh sao?"

"Ừ, tôi vốn là tính cùng bạn trai mình ăn cơm tối rồi đi xem . . . . . ."

Tiêu Tiêu cười đến có phần lúng túng, hiển nhiên không có thói quen đem chuyện mình và bạn trai nói ra.

Thanh Kiều nhìn chằm chằm tấm vé phim một hồi, mới ngẩng đầu nhìn sang Cận Tử Kỳ: "Chị họ, chị nói thử xem?"

Cận Tử Kỳ khẽ mỉm cười, nắm lấy bàn tay toàn thịt của Mỗ Mỗ: "Chị không có ý kiến."

"Được quá trời!" Thanh Kiều cao hứng nhảy dựng lên, nhốt chặt cổ của Tiêu Tiêu, nhiệt tình mà lôi kéo cô đi qua bên kia, "Hôm nay hãy để cho hai vị đại mỹ nữ và một vị tiểu soái ca chúng tôi đây cùng cô đi xem Một chuyện tình Phong Hoa Tuyết Nguyệt này đi nhé!"

Một nhóm người vào rạp chiếu bóng, Cận Mỗ Mỗ vẫn đứng ở trước một bộ áp phích to lớn không chịu dịch bước nữa, đôi mắt thì nhìn thẳng tắp chằm chằm nhân vật hoạt họa trên đó, kéo ống quần Cận Tử Kỳ rầm rì: "Kỳ Kỳ, Mỗ Mỗ muốn xem 《 Hỉ Dương Dương và Khôi Thái Lang 》, có được hay không vậy?"

Cận Tử Kỳ chú ý tới áp-phích bên cạnh chính là 《 Một chuyện tình phong hoa tuyết nguyệt》Tiêu Tiêu đã nói, có chút do dự, hôm nay đã nói là tới cùng Tiêu Tiêu mừng sinh nhật , phải là do người được chúc thọ định đoạt.

Mới vừa muốn ngồi xuống thuyết phục Mỗ Mỗ, Tiêu Tiêu lại mở miệng trước: "Không quan trọng, chị Tử Kỳ, xem phim gì không phải cũng là xem sao, thật sự thì bộ phim này em cũng không phải thật muốn xem, chị hiểu mà, xem chiếu bóng bất quá là một loại không khí."

Cận Mỗ Mỗ chớp mắt to, giống như gà con mổ thóc không ngừng gật đầu.

Ngu Thanh Kiều mập mờ mà quay sang Tiêu Tiêu nháy mắt: "Không phải cùng tình lang đến xem phim, xem cái gì cũng vô vị nhạt nhẽo như nhau, có phải hay không hả, Tiêu Tiêu!"

Tiêu Tiêu bị trêu mặt đỏ lên, "Không thèm nghe cô nói nữa, tôi đi mua vé." Nói xong cũng chạy trối chết rồi.

"Hài, nha đầu đơn thuần như vậy, em thật lo lắng cô ấy bị bắt cá hai tay!"

Thanh Kiều trong lúc Tiêu Tiêu xếp hàng, nhìn sang cô chậc chậc cảm thán, Cận Tử Kỳ liếc xéo cô nàng một cái, cười nói: "Trên cái thế giới này, cũng không phải tất cả đàn ông đều là kẻ bạc tình."

"Kỳ Kỳ, Mỗ Mỗ muốn ăn bỏng và coca!" Thân thể nho nhỏ lôi kéo ống quần của Cận Tử Kỳ.

Cận Tử Kỳ nhìn tên nhóc mập làm nũng, bất đắc dĩ, chỉ có thể bế lấy nó đi mua đồ ăn vặt, quẹo qua một cái ngã rẽ, trong lúc nhìn đến một đôi nam nữ đang sóng vai tay nắm tay đứng ở phía trước thì lập tức sững sờ.

Không nghĩ tới, thế nhưng lại ở chỗ này gặp phải Kiều Niệm Chiêu và Tôn Hạo, thật là oan gia ngõ hẹp.

Hai người đang cầm túi giấy đựng bỏng ngô dành cho tình nhân xoay người lại, trên mặt còn tràn đầy nụ cười, vừa ngẩng đầu, nụ cười trong phút chốc cứng đờ, nhất là Kiều Niệm Chiêu, miệng hé mở, mắt trừng lên tròn trịa, tựa như gặp quỷ.

Còn Tôn Hạo thì ngược lại, sau khi nhận ra là Cận Tử Kỳ, ôn hòa mà cười cười, đi lên trước tới chào hỏi: "Thiếu phu nhân, chị cũng tới xem phim sao? Đây là. . . . . ." Anh ta cũng nhìn thấy đứa nhỏ trong ngực cô.

Không đợi Cận Tử Kỳ giới thiệu, Cận Mỗ Mỗ đã trợn tròn đôi mắt đen bóng, bàn tay đầy thịt chỉ Tôn Hạo lớn tiếng la ầm lên: "Thục thử rất đẹp trai nha, Kỳ Kỳ, thục thử này dáng dấp rất đẹp trai a, con thích!"

Đều nói trẻ nhỏ là Thiên Sứ ngây thơ nhất, đứa nhỏ nói vậy đều là phát ra từ nội tâm, không tồn tại a dua nịnh hót và lừa gạt, cho nên, Tôn Hạo vừa nghe thấy Mỗ Mỗ tán dương, ngượng ngùng mà cười cười.

"Đây là con của Thiếu phu nhân sao? Thật sự rất đáng yêu!" Tôn Hạo ngắm nhìn bộ dạng Cận Mỗ Mỗ đung đưa cái đầu dưa hấu ngây thơ, không nhịn được giơ tay lên muốn tới sờ cái đầu nhỏ này.

Chẳng qua là, anh ta mới vừa giơ tay lên, con ngươi của Cận Mỗ Mỗ chuyển một cái nhanh như chớp, nhìn Kiều Niệm Chiêu sắc mặt không tốt lắm cũng lớn tiếng la ầm lên: "Dì Chiêu, dì cũng tới xem Dương Dương sao?"

Kiều Niệm Chiêu không trả lời, tránh người qua, một bộ dáng không muốn quan tâm tới.

Tôn Hạo có chút lúng túng, đối với Cận Tử Kỳ áy náy cười cười, mới quay sang Cận Mỗ Mỗ bởi vì bị lạnh nhạt mà mím cái miệng nhỏ, dịu dàng giải thích: "Chú và dì Chiêu của con không xem phim hoạt hình, chúng ta xem là 《 Một chuyện tình phong hoa tuyết nguyệt 》."

"Aa, như vậy a!" Cận Mỗ Mỗ bừng tỉnh mà lắc lắc đầu, khóe miệng cắn lấy ngón tay út, hơi nhíu lông mày lên, nhìn Tôn Hạo lầm bầm: "Thục thử, hôm nay chú mặc quần áo không có đẹp mắt bằng mấy ngày trước chú cùng dì Chiêu đi xem phim, Mỗ Mỗ vẫn là thích chú mặc áo sơ mi màu xanh đậm nha!"

"Mày nói bậy gì đó!" Kiều Niệm Chiêu kêu lên mà cắt đứt lời của Cận Mỗ Mỗ.

Cận Mỗ Mỗ bị Kiều Niệm Chiêu rống lên, dọa cho sợ đến rúc cổ trốn vào trong ngực Cận Tử Kỳ, đôi mắt to ngập nước tủi thân nhìn Kiều Niệm Chiêu một chút lại nhìn nhìn Tôn Hạo sắc mặt đã cứng ngắc.

Cận Tử Kỳ cúi đầu nhìn tiểu vô lại run lẩy bẩy, có chút nhức đầu, nhưng nói thế nào cũng là con trai của mình, làm sao có thể giúp người ngoài ăn hiếp nó chứ?

"Bất quá là một đứa nhỏ, có cần thiết dữ dội như vậy không?" Cô lạnh mặt nhìn về phía Kiều Niệm Chiêu.

Kiều Niệm Chiêu hổn hển trừng mắt Cận Mỗ Mỗ giả vờ yếu ớt, cắn răng nghiến lợi, "Tôi hung dữ sao? Cô cũng không nghe con trai cô nói gì hả, nó là một đứa nhỏ thì biết cái gì, có phải là do cô dạy nó hay không?"

Cận Tử Kỳ chau mày, mà Tôn Hạo đã kéo Kiều Niệm Chiêu lại, "Thôi, lời trẻ nhỏ không kiêng kỵ, phim sắp bắt đầu, chúng ta vào đi thôi." Khi nói những lời này, trên mặt anh ta vẫn có chút mất tự nhiên.

Kiều Niệm Chiêu căm giận mà mù quáng, đây là cô và Tôn Hạo lần đầu tiên chính thức ước hẹn, mặc dù trước đó cũng chung đụng, nhưng đơn độc như vậy đến xem phim vẫn là lần đầu, đâu nào nghĩ đến sẽ gặp phải hai mẹ con Cận Tử Kỳ?

Mà câu nói mới vừa rồi kia của Cận Mỗ Mỗ rõ ràng là muốn khích bác quan hệ cô cùng Tôn Hạo!

Nhưng một đứa nhỏ bốn tuổi đâu nào hiểu nhiều thứ quanh co khúc khuỷu như vậy, cho nên, Kiều Niệm Chiêu lập tức liền đem toàn bộ tội lỗi trút xuống đầu Cận Tử Kỳ, ánh mắt nhìn về phía Cận Tử Kỳ trở nên rất sắc bén đầy oán hận.

"Tại sao lâu như thế, vẫn chưa mua xong sao?" Giọng nói của Thanh Kiều từ phía sau vang lên, cô đi tới, liếc mắt liền thấy được Kiều Niệm Chiêu, trong phút chốc, giống như là mèo con thấy được chuột già mà kích động.

"Ai nha, chị họ Niệm Chiêu, làm thế nào trùng hợp như thế, chị cũng tới xem phim sao?"

Thanh Kiều đảo mắt thì nhìn thấy Tôn Hạo bị Kiều Niệm Chiêu cặp tay, sợ run lên, ngay sau đó vẻ mặt lại vô cùng khoa trương mà che miệng: "Chị họ, chị thật là bản lãnh nha, lúc này mới bao lâu, vừa li hôn liền tìm niềm vui mới rồi nha!"

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me