Hon Trom 55 Lan Myungyeon Ver Phan 2
Đàn ông? Park Jiyeon nhíu mày, mơ màng mở to mắt, cố gắng nhìn xem người trước mặt mình là ai, nhưng vẫn không thể nhìn ra được rốt cuộc là người nào.Nhưng mà, cô lại có thể ngửi được mùi hương trên cơ thể người kia, biết người đó không phải là Kim Muyngsoo.Park Jiyeon nâng lên tay muốn đẩy ra bàn tay đang cởi bỏ quần áo của cô, nhưng mà cô bị hạ thuốc, hoàn toàn không có một tí sức lực nào, vỗ vào tay của Yoo tổng giống như trêu ghẹo, khiến cho bản tính háo sắc của Yoo tổng nổi lên, mất hồn, nhịn không được cúi đầu, muốn hôn trên mặt của Park Jiyeon.Park Jiyeon lờ mờ né tránh, không phải là tác dụng phụ của thuốc, mà là do cô không biết ai đang hôn môi mình, nói tóm lại, làm cho cô thấy ghê tởm, cô giãy dụa muốn né tránh sự xâm phạm của người đàn ông kia, nhưng cả người cô xụi lơ không có có sức để chống cự.Yoo tổng loay hoay một lúc lâu, rốt cục sắp cởi được quần áo của Park Jiyeon, đột nhiên điện thoại hắn vang lên.Yoo tổng không muốn để ý đến, nhưng chuông điện thoại tiếp tục vang lên, Yoo tổng không vui đứng dậy, nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, thì ra là vợ hắn gọi tới, vì thế vội vàng leo xuống giường, trốn vào toilet, nghe điện thoại.Tuy rằng ý thức Park Jiyeon mơ hồ, nhưng cô cũng biết tình huống này không đúng, cho nên khi người đàn ông kia vừa rời khỏi, thì vùng vẫy muốn leo xuống giường, kết quả, thế nào cũng không đứng dậy nổi, cuối cùng chỉ có thể dịch người lại gần mép giường, ngã xuống giường.Rơi xuống đất đau đớn, khiến cho cô rên một tiếng, sau đó vươn tay, vịn vào một bên cái bàn, cố gắng đứng lên, kéo thân thể, đi về phía cửa.Toàn thân cảm giác không có sức làm cho hai chân Park Jiyeon giống như bị liệt, mỗi lần nhấc lên thì giống như phải dùng sức lực của toàn thân, thật vất vả miễn cưỡng đi tới cửa phòng ngủ, rốt cuộc cô không chống đỡ được nữa liền ngồi xổm xuống.Yoo tổng cúp điện thoại, đi ra khỏi toilet, nhìn lên trên giường không thấy Park Jiyeon, vội vàng đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Park Jiyeon đang ngồi xổm trên đất, nở nụ cười hì hì, miệng gọi “Bảo bối”, rồi vươn người bế Park Jiyeon từ dưới đất đứng lên.Lúc này tinh thần Park Jiyeon hoàn toàn lờ mờ, ngoan ngoãn giống như con mèo con, chẳng những không né tránh, ngược lại còn mềm nhũn dựa vào trong lòng Yoo tổng.Hành động đó của cô khiến cho lòng Yoo tổng ngứa ngáy khó nhịn, vội vã đặt cô lên trên giường, sau đó tiếp tục hành động......-Park Jiyeon ở trong phòng của Yoo tổng......Những lời này có ý nghĩa như thế nào, trong nháy mắt Kim Muyngsoo hiểu được.Dựa theo thời gian Park Jiyeon biến mất đến bây giờ, đã là nửa tiếng, bọn họ đi từ suối nước nóng đến khách sạn của đoàn phim, nhiều nhất cũng chỉ mất nửa tiếng, tính ra, nói cách khác, Park Jiyeon ở trong phòng của Yoo tổng đã một giờ......Một giờ......Ngón tay Kim Muyngsoo run run lấy di động từ trong túi ra, gọi điện thoại cho quản lý khách sạn, muốn lấy thẻ mở cửa phòng của Yoo tổng .Thang máy đến tầng cao nhất, Kim Muyngsoo đi ra, phục vụ khách sạn đã đứng ở bên ngoài, Kim Muyngsoo nhận thẻ mở cửa phòng, suy nghĩ một chút, bảo phục vụ khách sạn rời đi, sau đó thì sải bước đến bên ngoài phòng của Yoo tổng.Kim Muyngsoo mở cửa phòng Yoo tổng ngay lập tức, trái tim giống như ngừng đập, đầu ngón tay anh run run đẩy cánh cửa ra, phát hiện trong phòng yên lặng đến quỷ dị, sau đó đi đến cửa phòng ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me