LoveTruyen.Me

Hoonhee False Alarm

"Chỗ nào đây?"

Heeseung nằm nép vào lòng người nọ đoạn gã đưa bọn họ rời xa khỏi tầm nhìn của những toà nhà xen kẽ. Không nghĩ ngợi được nhiều cho đến tận khi trước mắt đã chỉ còn lại một khung cảnh toàn cây cối bao trùm.

"Lối thoát hiểm". Sunghoon đặt anh tựa vào bức tường đá đằng sau lưng nhằm nghỉ ngơi đôi chút. Trong lúc quan sát cẩn thận xem xét có kẻ nào theo đuôi bọn họ hay không.

"Lũ sói hay dùng lối đi này trong trường hợp cần thiết"

Đi sâu vào ngã rẽ nhỏ nằm giữa các toà nhà sẽ dẫn tới khoảng không gian khác nối liền khu vực ẩn náu của bầy sói và một công viên xuống cấp bị bỏ hoang. Đây là chỗ chúng thường sử dụng làm lối đi mỗi khi có tình huống khẩn cấp.

Việc đám đông tụ họp tại nơi tệ nạn của thành phố ít nhiều cũng đánh động đến vài ánh mắt hiếu kỳ. Thế nên để tránh cảnh sát dò hỏi hoặc những kẻ thuộc nhóm người khác đe doạ, mọi bầy sói đều sẽ lập ra sẵn vài đường hầm bí mật.

Theo Sunghoon thấy chỗ dẫn ra khu công viên ít bị để ý nhất, bởi vậy ngay khi gã giải vây được cho Heeseung đã nghĩ ngay tới nơi này.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Anh trông tệ quá"

"Bọn chúng có chiếc nhẫn thật". Heeseung gạt bớt vệt máu trên mặt, tâm trạng bây giờ mới bình tĩnh lại vài phần nhưng cảm giác bức bối thì vẫn chưa nguôi. Thành khử biểu cảm khó coi làm Sunghoon quỳ gối ở bên cạnh cũng thấy hồi hộp.

"Có tổng cộng 4 chiếc nhẫn, việc ai nhận được chiếc nhẫn thật là hoàn toàn ngẫu nhiên"

Gã vểnh tai nghe ngóng, đồng thời thuật lại tất cả những gì Oliver Thompson đã nói với mình hồi chập tối. Rằng sự sắp xếp của bọn nổi loạn là hoàn toàn không thể lường trước, và chúng chắc chắn sẽ còn làm mọi chuyện rầm rộ hơn trong thời gian tới.

Xui xẻo khiến phía họ lại lần nữa bị dẫn trước. Cộng thêm màn đối đầu thất bại với kẻ phù phép ban nãy sẽ chỉ làm kế hoạch càng thêm trì trệ.

"Một kẻ tên Bellemi đã xuất hiện giữa chừng và làm gián đoạn mọi thứ". Anh quan sát tên sói trước mắt rồi liền nghĩ tới loạt vấn đề vừa xảy ra. Hiển nhiên vẫn rất khó chịu đến nỗi tức giận đấm mạnh xuống nền cỏ.

Chiếc nhẫn Sapphire dường như chỉ còn cách một bước chân, song vì sự bất cẩn yếu kém mà dẫn đến hậu quả khó chấp nhận. Heeseung không biết nên phản ứng sao cho đúng. Dẫu vậy ý nghĩ người kia cất công mở đường hỗ trợ bản thân hết sức chỉ để đổi lại lời nói sai lầm thật sự khiến anh ta chẳng thoải mái.

Nhìn giọt máu rơi thấm đậm lên màu áo trắng, Heeseung tự nhủ anh đã có thể làm tốt hơn.

Những cơn đau chớp nhoáng mà Adam Wood ấn lên đầu óc anh đáng ra không nên cản trở nhiều đến thế. Cũng như việc Bellemi thể lực ngang bằng con người chỉ phù hợp coi là đối thủ bé mọn.

Cả hai đối tượng đều chẳng phải người đáng gờm nhất Heeseung từng đối mặt, ấy vậy chúng lại thành công nẫng tay trên anh ta hết sức dễ dàng. Một cách mỉa mai không tên quỷ khát máu nào muốn làm mục tiêu. Nhìn rõ cơn nóng giận thông qua đôi mắt sâu biếc của Sunghoon, anh hiểu những thăng trầm này thật quá trẻ con.

"Có sao không?"

Sunghoon cúi người đặt bàn tay to lớn lên bàn tay trầy xước thương tổn, ở khoảng cách gần kề Heeseung nhận ra ngoại hình hoá sói đó choáng ngợp đến thế nào.

"Không"

"Nghỉ một chút đi, cô ta đánh anh ra trò phết đấy"

"Thôi cho tôi xin". Heeseung như vơi bớt cảm giác đè nén để cong khoé môi lên vẽ thành nụ cười nhạt. Không khỏi cảm thấy trong lòng cuộn thành hàng loạt thổn thức xa lạ.

Khi sự kiện chấn động liên tục ập tới và lần nữa nhắc nhở cho anh ta cái trải nghiệm nguy hiểm sinh tử cận kề. Sống dưới thân phận bình dị, từ tốn trải qua ngày dài không vướng bận vô tình khiến Heeseun quên mất bản thân vốn gan dạ ra sao. Hay như tình huống đối diện kẻ thù từng là điều duy nhất anh ta để tâm.

Là từ bao giờ mà anh lại thay đổi? Hoặc nói đúng hơn là anh luôn trân trọng khoảnh khắc bình yên, thế nên mỗi lúc áp lực trào dâng ghé vào tai lời dọa dẫm đáng sợ, Heeseung lại thấy cơn phấn khích lạ thường. Vừa như động lực và vừa đóng vai trò cản trở, đôi lúc khó khăn chỉ trực chờ ngay đằng sau vẻ liều lĩnh.

"Xin lỗi nhé, tôi để hắn chạy mất rồi"

"Không sao, vẫn còn nhiều cơ hội khác mà"

Thoáng nhìn dáng hình Sunghoon vẫn chắn trước gương mặt lo âu anh vô thức để lộ. Heeseung không khỏi thắc mắc tên người sói này tại sao trông lại khác thường như vậy.

Để rồi giây phút gã xích gần hơn, khi người tưởng chừng chỉ là mối phiền toái nhất thời bất chợt vươn tay vỗ lên đầu mình. Heeseung lập tức chiếm ngưỡng được rõ thân hình gã ta lớn hơn hẳn so với những tên sói khác. Là minh chứng cho thấy sự biến đổi của đứa con lai thật phi phàm.

Đến nỗi kéo Heeseung vào biện rộng mơ hồ và khiến anh trông ngơ ngác hẳn ra như thể đang nghĩ ngợi điều gì khác. Làm Sunghoon cũng không kìm lòng mà vò vài lần lên mái đầu rối bù vì vật lộn cả đêm.

"Ngừng ngay!"

Anh lúc này mới gắt giọng với hành động kỳ lạ của gã ta, nhất thời bỏ qua chi tiết hình ảnh Sunghoon dưới góc độ này trông không tệ.

"Tôi tưởng anh định ngồi đây ủ rũ hết ngày chứ"

Gã hơi cong mắt và nếu bây giờ đang giữ dáng vẻ bình thường thì Heeseung đoán chắc là nụ cười trêu chọc sẽ thay thế cho cái vẫy đuôi liên hồi ở đằng sau. Giúp anh biết được chút tiếp xúc hiện tại của bọn họ, hay những ân cần Sunghoon vừa bồng bế mình tới tận đây đều mang nhiều phần an ủi hơn là trách nhiệm nặng nề.

"Bọn chúng có làm gì cậu không?"

"À thì có một đám đông giận giữ đã vây kín tôi đấy. Nhưng cũng vẫn đỡ hơn anh"

Sunghoon nghiêng đầu quan sát lớp da đang dần lành lại sau đáy mặt Heeseung được mặt trăng rọi vào. Không khỏi quan ngại nếu gã tới trễ hơn vài phút thì hậu quả sẽ khó lường thế nào.

"Nhưng vẫn là công cốc thôi". Heeseung ngả hẳn người tựa vào bức tường, thoáng chốc vẫn bị nhịp thở dồn dập vây bám. Làm sắc mặt chẳng khá khẩm dù đã hơn mấy phút trôi qua.

"Sunghoon..."

Anh khẽ lên tiếng nhằm đặt toàn bộ sự chú ý của người kia về phía mình. Sunghoon dường như cũng nhận ra tình trạng khó nhằn nên lập tức giữ lấy tay Heeseung tránh anh mất đà ngã. Và đổi lại sau đó là cắp mắt đỏ rực trừng thẳng thừng nhìn gã ta.

"Sao vậy? Cô ta yểm gì lên anh hả?"

Gã nhanh chóng kiểm tra mọi vết thương dù không hề nhận thấy có điểm nào đáng lo. Nhưng ngay giây sau hàm răng nanh sắc nhọn hiện hữu đã thành công báo hiệu cho Sunghoon biết chuyện gì đang xảy ra.

"Anh-". Chưa kịp nói nốt thì bàn tay của đối phương liền với tới vai Sunghoon, trong một động tác bắt gã yên vị tại chỗ trước khi đè cả người bản thân ngồi lên trên.

Cơn khát tức khắc chiếm đóng toàn bộ đầu óc Heeseung. Chỉ khi cánh mũi anh cảm nhận được rõ mùi hương ngào ngạt điều khiển chính mình thì cặp răng nanh đã cắm sâu vào cần cổ người bên dưới.

Tham lam rút hết đợt máu chảy quanh khu vực quyến rũ loài quỷ quyệt, Heeseung đặt đầu vừa vặn trên vai gã, biết rõ trận đánh đã khiến mong muốn của anh đẩy lên đỉnh điểm. Và bởi mùi vị máu toả khắp khoang miệng chân thực vượt mức tưởng tượng. Thế nên toàn bộ lý trí lại càng đòi hỏi nhiều hơn.

"Yên nào"

Giữ cằm Sunghoon ngay ngắn, Heeseung không cho gã cơ hội phản ứng tiếp túc đâm sâu nanh nhọn hút cạn mọi thứ có thể. Người kia cũng vì vậy mà trở nên ngoan ngoãn, lặng lẽ vòng tay ra sau ôm eo anh như một sự dẫn dắt vô hình. Dưới ánh trăng tìm kiếm trong góc khuất hai con người lẩn trốn và hoà lẫn tiếng náo động ngày một gần kề. Heeseung biết họ nên nghĩ cách trốn khỏi đây trước, nhưng hành động của anh thì hiểu cảm giác phấn khích này mới là điều nên được để tâm.

Say sưa trên làn da mịn anh đoán đã trở về dáng hình vừa vặn cùng đầu lưỡi nếm trải hương vị lôi cuốn không thôi. Heeseung chỉ dứt khỏi bờ vai rắn rỏi khi dạ dày lắp đủ khoảng trống từ cơn khát.

"Thú vị thật đấy". Anh chẳng ngần ngại liếm nhẹ lên chỗ vết cắn mình vừa tạo ra. Không màng chú ý vành tai ửng hồng kia là vì ai, hay kể cả tình huống có phần đường đột thì chí ít Sunghoon vẫn đón nhận nó theo cách mà anh thấy là quá mời gọi.

"Lần cuối anh ăn là khi nào vậy?"

"Chắc là tầm tháng trước"

Ghé đầu nhằm hít thêm chút hương thơm từ mùi vị vẫn quẩn quanh tâm trí. Những kẻ sống lâu năm như Heeseung không yêu cầu phải uống máu thường xuyên. Dẫu vậy hôm nay phần lớn lỗi vẫn là do anh.

Bởi bất cẩn tiêu hao quá nhiều sức lực và một lượng máu không nhỏ, xui xẻo còn rơi trúng thời điểm cơn khát dâng cao. Thế nên ban nãy mới đường đột tận dụng Sunghoon, dù anh không nghĩ tên con lai này có mùi vị ngon miệng đến thế.

"Cậu không mặc đồ"

Heeseung bây giờ mới kịp định hình, Sunghoon ngoài việc trở lại bộ dạng bình thường thì toàn bộ cả người gã đều trống trớn. Khiến anh cũng thấy hơi kỳ quái, không nghĩ ngợi nhiều liền cởi luôn áo ngoài vứt cho người nọ che chắn.

"À xin lỗi nhé? Tôi đoán thế". Gã nhún vai hời hợt, chẳng rõ ai mới là kẻ nên bị chỉ trích khi cứ thế vồ lấy người khác để thỏa mãn cơn khát dù đã có hơn mấy ngàn năm kinh nghiệm.

"Khoan...tôi nghe thấy gì đó"

Anh ra hiệu đối phương hạ giọng xuống, cùng lúc nghe rõ tiếng người xa gần và mùi khét lẩn quanh trong không khí. Lập tức nhìn ngược về phía Sunghoon thì thấy gã cũng cảm nhận được điều giống hệt.

"Cháy à? Chắc giờ chúng nhận ra có kẻ đột nhập rồi nhỉ". Sunghoon gợi ý, nhớ rõ lúc họ thoát khỏi tầm ngắm của Bellemi ả có báo hiệu tin tức cho những kẻ ở gần.

"Sunghoon?"

Một giọng nói khác vang lên ngay khi cả hai đang đề phòng cảnh giác. Heeseung vì thế mà lập tức manh động, vồ luôn đến chỗ phát ra âm thanh nhằm thủ tiêu bất kỳ kẻ nào bén mảng lại gần. Nhưng chưa kịp làm gì thì bóng đen đã nhanh chóng lách khỏi vòng vây, hối hả lên tiếng.

"Dừng lại đi! Tôi đây"

"Chị?". Sunghoon giật mình hỏi ngay khi thấy người nọ bước qua vách ngăn giữa con hẻm để tiến sâu về chỗ cây cối bao trùm. Sự xuất hiện của Damon khiến cả hai bọn họ nhất thời thắc mắc, dù thế mùi khét trên người cô cũng rất rõ ràng. Dấy lên trong lòng Heeseung vài giả dụ nhất định.

"Cô...gây ra vụ cháy hả? Tôi nghe thấy tiếng người hô hào ngoài kia"

"Còn mỗi cách đó thôi chứ sao nữa"

"Sao chị lại ở đây?"

"Mặc vào đi, giờ ta phải ra khỏi chỗ này trước đã". Damon thảy bịch đồ về phía Sunghoon, dường như luôn đoán trước được tình huống gã hoá sói nên đã chuẩn bị sẵn áo quần cho đứa em trai. Và cũng đóng vai trò như lời kết cuối cùng của kế hoạch dang dở, kéo theo Heeseung trầm ngâm suy nghĩ, biết rõ dù có thất vọng thì tính mạng vẫn là ưu tiên hàng đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me