LoveTruyen.Me

Horror Vkookminga Binhyuk Chuyen Tham Quan Ki Quai

*Cộp*Cộp*Cộp*

 Tiếng đế giày vang lên không gian đầy yên ắng, vô tình đánh thức hai con người đang nằm giữa nơi bóng tối hoang vu lạnh lẽo.

Yoongi mệt mỏi ráng ngồi dậy với cơn đau ở đầu truyền thẳng lên đại não, chân mày cậu khẽ nhíu lại vì cơn đau đáng ghét ấy.

_SangHyuk à! Không sao chứ?- Cậu mò mẫm trong không gian tối om để tìm bóng dáng thằng bạn thân nhất.

Bằng một cách nào đó, cậu cảm giác được SangHyuk đang ở đâu đó gần đây!

_Tớ không sao! Cậu đâu rồi Yoongi?- SangHyuk cũng mò mẫm xung quanh khi nghe thấy giọng nói của cậu, không nhìn thấy cái gì càng khiến cho con người cảm thấy sợ hãi hơn bao giờ hết. Ở đây quả thực rất tối, hầu như không có một ánh sáng nào có thể lọt vào cả. Dù cho gần nhau cũng rất khó để tìm được nhau.

Cuối cùng thì cũng nắm được rồi, hai bàn tay đan xen vào nhau cố tìm chút hơi ấm trong không khí gần như âm độ. Rõ ràng chỉ mới tháng 9, làm sao lại có thể lạnh như thế?

_Cậu có biết đây là đâu không?- SangHyuk nói gần như không ra hơi, tim thì cứ đập thình thịch.

Cảm giác không tốt! Cực kỳ không tốt!

_Không biết! Có lẽ chúng ta đã chết rồi!- Yoongi cười hà hà cố phá tan bầu không khí nặng nề bằng nói câu đùa của mình. Tuy cậu biết mình vẫn chưa chết đâu, cảm giác đau vẫn còn đó, đôi tay vẫn nắm được nhau thì làm sao mà chết được chứ! Cậu thông minh lắm chứ bộ, không phải Iq 50 như lời đồn đâu nha!

_Bậy bạ, chết cái đầu heo nhà cậu. Còn đi nổi không? Nếu nổi thì chúng ta tìm đường thoát ra khỏi đây! Tớ không để cậu chết ở nơi này dễ dàng thế đâu!- SangHyuk cố gắng đỡ lấy thân hình nặng nề của Yoongi dậy, lê từng bước chân mệt mỏi trên con đường tối mịt.

_SangHyuk a~- Yoongi cảm động trước câu nói của cậu, nước mắt rưng rưng nhìn cậu bạn mình mặc dù chẳng thấy gì hết ngoài bóng tối.

_Tớ phải chống mắt lên coi cậu bị Taehyung sunbae thượng như thế nào!

Yoongi cậu dường như có thể thấy được nụ cười đểu mà cậu ta dành cho cậu. Thật là tức chết đi mà!

Bị cái tên người ngoài hành tinh ấy thượng sao? Không thể nào! Min Yoongi này là ai chứ? Là thiên tài đẳng cấp sì quéc đó nhá.

*Ào*Ào*

_Cậu nghe thấy tiếng gì không?- SangHyuk dừng bước khi bỗng dưng nghe thấy tiếng động gì đó.

_Có!

Cả hai không hẹn mà đồng loạt nhìn nhau.

Là tiếng nước chảy?

Là nước?

Hay là gì khác?

_Bám tớ chặt vào, đừng buông ra!- SangHyuk nắm chặt lấy cả cơ thể Yoongi, còn Yoongi thì nắm chặt lấy áo SangHyuk.

*Ào*Ào*Ào* Nước ngày càng chảy xiết hơn dường như muốn tách hai người ra. Nước càng dâng cao, tạo sức ép vào cơ thể khiến cả hai dường như cả việc thở cũng cảm thấy đầy khó khăn.

Nhưng tại sao... nước lại khác thường như thế?

Nó có... mùi tanh?

_Hộc...hộc...Không! SangHyuk à, nó không phải nước!...hộc...- Yoongi hoảng sợ bám chặt áo SangHyuk, mệt nhọc gặng ra từng chữ. 

Mực nước đã lên cao đến ngực, tim dường như bị một sức gì đó ép chặt đau đến chịu không nổi!

_Tối quá... hộc...hộc... không thể thấy gì hết...Yoong...Gi...- SangHyuk hít thở cũng vô cùng nặng nề.

_Sang...Hyuk...

  Cả cơ thể bắt đầu chìm trong biển nước, chẳng thể tìm lấy một chỗ để thở, tim truyền đến một trận đau nhói kinh hoàng, khoang miệng thì đầy ắp mùi vị tanh tưởi của loại nước vô danh đang không ngừng chảy xiết. 


Không thể thở!


Chỉ có thể vùng vẫy trong vô vọng!


Những thứ không thể nhìn thấy càng đáng sợ!


.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

...............................................

_Á Á Á Á Á.............. 

Cả SangHyuk và Yoongi đồng thời bật dậy hét thất thanh. Mồ hôi trên trán vả ra như tắm.

_Em không sao chứ Hyukie?- Gương mặt điển trai đầy lo lắng của HongBin bỗng dưng xuất hiện trước mặt SangHyuk. Tay anh dịu dàng lau đi mồ hôi trên trán cậu.

_Hong...Bin hyung?- SangHyuk đưa đôi mắt vô cùng kinh ngạc nhìn anh rồi quay qua nhìn Yoongi đang ngồi trên đám cỏ bên cạnh.

Là mơ ư?

Sao lại có thể thực như thế?

Đáp lại cậu là ánh mắt vô cùng bàng hoàng của Yoongi.

_Yoon Yoon tỉnh rồi!- Bóng dáng quen thuộc từ đâu chạy ào đến ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của Yoongi, giọng khàn khàn pha lẫn âm thanh vui mừng. 

Bây giờ cậu còn mơ hồ lắm, lại mệt nữa nên cũng chả thèm phản kháng trước cái con người đao đao đó!

_Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây?- SangHyuk ôm lấy đầu vẫn còn đang nhức của mình, tim vẫn cứ đập thình thịch lên từng đợt như vừa mới thoát khỏi cơn đau đớn tột cùng.

_Chúng ta đang ở trên đảo nên em đừng lo lắng, chúng ta thoát được cơn bão điên rồ đó rồi!- HongBin mỉm cười đầy ôn nhu.

_Thoát được sao? Ai đã làm điều đó? Rõ ràng máy bay không có người lái!- Yoongi bất ngờ bật người dậy nhưng lại ngồi xuống vì cơ thể quá mệt mỏi. Cơn mơ đó thực đến nổi dường như cả cơ thể không còn tí năng lượng nào.

_Nó là do tôi lái!- Một người con trai ung dung đi đến nở một nụ cười lóa mắt,mái tóc màu xám của anh ta khẽ bay bay trong gió, ở đằng sau có thêm một người khác cũng đẹp trai không kém nhưng gương mặt lại lạnh như tiền. Cả hai đều tạo ra một không gian ma mị đến đáng sợ dù đây là ban ngày.

_Hội trưởng hội học sinh?- Yoongi khẽ nhíu mày, cậu từ trước đến giờ là không có cảm tình với hai con người này. Không phải vì họ không tốt mà là có gì đó thật bí ẩn. Không! Cả hội học sinh đều bí ẩn. Bọn họ luôn bí mất làm gì đó sau lưng các học sinh  bình thường. Không ai có thể bước vào căn phòng riêng của họ nếu không phải là thành viên.

_Nếu không có cậu ta là giờ chúng ta không còn toàn mạng ở đây đâu!- Taehyung quàng tay qua vai cái con người tóc xám ấy dường như thân thiết lắm.

Yoongi bắt đầu nghi ngờ...

Từ khi nào mà Taehyung lại thân với hội học sinh như thế?

_Từ từ đã nào, các anh có thể giải thích cặn kẽ được không? Tôi không hiểu gì hết!- SangHyuk lên tiếng. Cậu cũng có cùng suy nghĩ với Yoongi, cảm thấy rất nghi ngờ mọi thứ.

Hội trưởng biết lái máy bay? 

_Được thôi! Dù sao hai em cũng có quyền được biết. Lúc tụi anh vào buồng lái thì đã thấy hai em bị ngất, lúc trước anh có từng học sơ qua cách lái máy bay nên đã liều mạng lái nó. Tuy vượt qua được cơn bão nhưng máy bay bị hư hỏng khá nặng.- Hội trưởng vẫn giữ nụ cười tỏa nắng đó.

_Những người khác đâu?- Yoongi vẫn không khỏi nghi ngờ.

Chỉ thấy nụ cười đó dường như vụt tắt, nét xuân phơi phới lúc nãy hoàn toàn mất đi.

_Vậy ta nói chuyện một cách nghiêm túc nào!- Âm giọng băng lãnh vang lên từ phía sau hội trưởng.

Giọng nói đó... thật khiến người ta rùng mình.

_Yoon Yoon, SangHyuk có thể hai em sẽ bị bất ngờ nhưng những lời bọn họ nói hai em nhất định phải nghe. Còn phải nhớ thật kỹ để bảo toàn tính mạng bản thân!- Taehyung cũng nghiêm túc hẳn lên, nụ cười ngốc nghếch thường ngày cũng biến mất.

Không khí dường như trở nên vô cùng căng thẳng.

_Chúng ta đang ở trong tình huống khác còn nguy hiểm hơn cả cơn bão vừa qua, liên quan mật thiết đến chính ngôi trường chúng ta đang học! Có thể nói việc chúng ta ở đây cũng nằm trong tính toán của bọn họ!

END CHAP 2


.........................................

Tui cắt có tâm lắm a~. Tui cảm thấy không có gì là kinh dị hết a~TT. Có ai đoán được hai người trong hội học sinh là ai không?^^


Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me