LoveTruyen.Me

Hp Su Tham Lam

Bài thi đầu tiên đang đến gần. Hagrid sẽ sớm kéo cậu vào rừng để cho cậu biết cậu phải đối mặt với điều gì. Harry khá thích thú khi nhớ về cuộc sống ban đầu của mình, một khoảnh khắc sẽ trở thành tương lai của cậu. Cậu ấy thích Rồng. Chúng là những sinh vật hung dữ - chủ yếu - là lửa; Và Hadrian Potter thích lửa nhiều như thích tiền.

Suốt nhiều ngày, cậu lang thang trong phòng yêu cầu. Nó không còn lộn xộn nữa, mà được thiết kế thành một căn phòng thiếu sáng với một chiếc đèn chùm phức tạp treo trên đầu. Trần nhà được trang trí bằng những viên ngọc lấp lánh tinh tế, tạo thành các chòm sao trên bầu trời đêm. Mắt cậu dừng lại ở chòm sao Sư Tử, mỉm cười một mình trước khi lắc đầu.

Cậu tự tranh luận xem mình xem có nên nói chuyện với Cedric Diggory không. Lúc đầu, cậu đã cố gắng hết sức để giữ Cedric sống sót, nhưng bây giờ chàng trai này chỉ đơn giản là không đáng kể đối với cậu. Một kẻ vô dụng sẽ gây ra nhiều rắc rối hơn - bằng chứng cho sự trở lại của Chúa tể Hắc ám. Harry không thực sự muốn thế giới biết rằng Voldemort sẽ trở lại. Tiết lộ một sự thật như vậy sẽ gây ra rắc rối và thúc đẩy thêm tuyên truyền của Dumbledore về việc cậu là người hùng của phe ánh sáng. Thật là nực cười.

Cậu đã định giấu tên đó đi, cho đến khi Harry loại bỏ hắn một lần và mãi mãi.

Mắt cậu lướt qua bức thư Gellert gửi cho mình gần đây. Nó được ký bằng bút danh thay vì tên thật của ông. Những câu thần chú, bùa chú, thậm chí cả những chữ Rune tinh vi đều được đặt trên giấy da để đảm bảo không ai đọc được. Hedwig đã cắn vào ngón tay cậu khi cậu cố đọc nó ở nơi công cộng. Cầu Chúa phù hộ cho con cú cưng của mình.

______
Đứa con quỷ dữ của ta,

Đức khá tử tế và gần đây Winly gần đây hay làm rùm beng về ta. Lũ yêu tinh ở Gringotts Đức khá buồn bực vì người bước vào sảnh đường của chúng là ta chứ không phải con. Một lần nữa, ta tự hào vì con có tầm ảnh hưởng như vậy. (Mặc dù ta hơi khó chịu vì chúng thích con hơn ta.)

Giải đấu sẽ là một thứ rắc rối phải giải quyết, nhưng ta tin rằng con sẽ kiên trì. Nếu con không thể, thì ta nghi ngờ ba người kia sẽ không thể sống sót. Con đã từng nói gì với ta? "Nghệ thuật chiến thắng là biết khi nào nên bỏ cuộc để những người khác có thể bỏ mạng vì thất bại của mình. Vì, dù thế nào đi nữa, nó cũng là một thành công."

Khi còn nhỏ, con luôn khó hiểu với những lời lẽ của mình. Mặc dù, ta cho là ta phải chịu trách nhiệm về những điều đó. Hãy cẩn thận và gửi cho ta thêm thư. Tất nhiên là phải kín đáo.

Hãy nhớ, tường có tai. Ánh sáng sẽ cố gắng làm con mù loà và bóng tối muốn nuốt chửng con. Hãy chống lại điều đó. Con không phải là ánh sáng cũng chẳng phải bóng tối, con là một vật thể màu xám không thể bị thuần hóa bởi cả hai.

Tro tàn sẽ bám theo bước chân của con cho đến khi ngọn lửa cuối cùng xuất hiện và hiện ra trước mắt con. Con có muốn nhận lấy ngọn lửa không?

Người cha lỗi lạc nhất của con.
______

Cậu không khỏi bật cười. Bức thư bắt đầu bằng những chuyện vặt vạnh như ông ấy đang ở đâu, rồi chuyển sang những câu đố khiến người khác đau đầu. Những nhà tiên tri luôn là những sinh vật phiền phức. Đôi khi cậu muốn đập đầu họ vào tường và xé miệng họ ra để đảm bảo họ nói chuyện một cách trực tiếp chứ không phải ẩn dụ. Thật không may, người cha đáng ghét và mặt trăng yêu dấu của cậu lại là những nhà tiên tri.

Một tiếng thở dài lặng lẽ thoát ra khỏi môi cậu khi cậu dựa vào chiếc ghế mà căn phòng yêu cầu triệu hồi cho cậu. Chất liệu nhung đỏ thẫm hoàn hảo, một màu sắc tương phản với đôi mắt của cậu. Sau đó, đôi mắt đỏ ngầu che mờ tầm nhìn của cậu.

Cậu gầm gừ, không thể phân biệt được đôi mắt đó thuộc về ai.

Tiếng rít xì xào xâm chiếm đôi tai cậu khi cậu dựa lưng vào ghế và thở dài. Trong tay cậu là một ly rượu whisky (Cảm ơn Dobby) và cậu nhắm mắt lại lắng nghe giọng nói.

§Hãy cứu tôi... Làm sao ngài có thể làm tổn thương tôi? Chủ nhân...§

Lời nói của Amarantha khiến cậu rùng mình. Gần đây, cô ấy ngày càng trở nên đau khổ. Như thể cuối cùng cô ấy cũng nhận ra chính chủ nhân của cô đã giết chết cô ấy. Trái tim Harry nhói lên vì nỗi buồn trong giọng nói của cô, tự nguyền rủa bản thân và siết chặt viên ngọc lục bảo. Cậu cho phép thuật của mình chảy qua nó, cố gắng hết sức để xoa dịu Amarantha và cho cô ấy biết cậu hối hận như thế nào.

Đôi khi cậu muốn cười ồ lên vì việc chăm sóc thứ gì đó không phải con người dễ dàng đến mức nào.

Harry nhẹ nhàng thì thầm, §Amarantha yêu quý... Hãy tha thứ cho tên chủ nhân ngu ngốc này. Ta không cố làm tổn thương cô. Hãy đợi thêm một chút nữa, người yêu dấu của ta, và ta thề với cô rằng cô sẽ trở lại với vinh quang của mình... Ta thề.§

Amarantha rít lên đáp lại, §Hãy cứu tôi...§

Ta sẽ cứu, chỉ một chút nữa thôi. Cậu xoa ngón cái lên viên ngọc và nhấp một ngụm rượu whisky. Nó đốt cháy cổ họng cậu khi phép thuật của cậu nhanh chóng hoạt động và chống lại rượu. Cơ thể của cậu có thể còn trẻ và dễ bị say rượu, nhưng phép thuật của cậu thì chắc chắn không.

Một tiếng đếm ngược khác bắt đầu vang lên trong tâm trí cậu: một, hai, ba...

Một hình ảnh - một ký ức lóe lên trong đầu cậu, phát lại như một bộ phim. Hình ảnh sống động của một lâu đài, những đường hầm và lối đi bí mật mà cậu có thể nhìn thấy khi đi ngang qua chúng. Cậu cảm thấy mình đang bước đi trên sàn đá lạnh.

... bốn, năm, sáu...

Có phép thuật khắc trên các bức tường. Ngón tay cậu lướt qua từng viên gạch mà cậu có thể chạm vào, cảm nhận nó chảy qua huyết quản của mình. Một lâu đài sẽ phục vụ cho việc bảo vệ tương lai của giống loài của họ. Nó được dệt nên một cách phức tạp và tinh vi, một câu đố mà cậu muốn giải. Tháo gỡ nó là một kỳ tích mà cậu từng muốn đạt được.

... bảy, tám, chín...

Cậu rẽ đột ngột và gặp một đường hầm khác. Cậu đi xuống, xuống sâu hơn cho đến khi bàn chân mình chạm vào đá lạnh. Một cánh cửa tròn được đặt trước mặt cậu và cậu hít một hơi thật sâu khi nó mở ra - phép thuật của cậu được sử dụng như một chiếc chìa khóa. Khi cánh cửa mở ra, cậu bước qua căn phòng lạnh lẽo và nhìn chằm chằm vào con thú tuyệt vời được gắn kết với mình. Cậu không thể ngăn được nụ cười lan rộng trên khuôn mặt.

Hình ảnh của cậu được phản chiếu trong đôi mắt vàng, và cậu nhìn thấy mái tóc xám xịt khủng khiếp mà cậu từng bị nguyền rủa.

... Mười.

—————————————————————

Vấn đề khi trở thành nhân vật công chúng từ năm 1 tuổi là đôi khi bạn quen với những điều nhảm nhí của phóng viên. Cậu mỉm cười, nụ cười mà cậu đã luyện tập vô số lần khi được Colin Creevey dẫn đến nơi kiểm tra đũa phép và một con bọ đáng ghét nào đó sẽ làm phiền họ.

Colin. Ngọt ngào, ngây thơ, ngây ngô, Colin. Cậu ấy giống như hiện thân của cú Pigwidgeon của Ron. Harry đáp lại sự nhiệt tình của cậu bé bằng những nụ cười thân thiện và những câu kể mơ hồ về những điều tầm thường nhất mà cậu đã làm. Colin, anh đã bao giờ kể cho em về lần anh học cách điều khiển lửa chưa? Nghĩa đen là ám chỉ đến lần đầu tiên Harry sử dụng bếp để nấu ăn cho những người họ hàng tồi tệ của mình. Anh đã từng dùng một vũ khí bằng băng để dọa một con chó hung dữ. Một lần cậu ném một cục đá lạnh vào một con chó đang đuổi theo mình.

Cậu đặt tay lên vai cậu bé, làm cậu ta giật mình. Mặt Colin lập tức đỏ bừng khi Harry hơi rướn người về phía trước. "Colin, ngoan nhé." Cậu thì thầm và tạm biệt cậu bé. Tiếng nói lắp bắp của Colin có thể được nghe thấy khi cậu bước vào phòng, vuốt tóc và chỉnh lại kính. Tóc mái phủ xuống trán, che gần hết vết sẹo khi cậu gật đầu chào các quán quân khác.

"Cậu ấy đây rồi! Quán quân thứ tư." Harry cố kìm lại sự cau có khi Bagman hét lên. Cậu thở dài và né người đàn ông đó, nhanh chóng đứng giữa Cedric và Viktor.

Hai chàng trai lớn hơn liếc nhìn nhau, rồi nhìn về phía ánh mắt tham lam trên mặt Bagman. Harry ngân nga khi nhìn thấy họ chỉnh lại tư thế, cùng với Fleur, người nheo mắt nhìn người phụ nữ tóc vàng mặc đồ xanh lá cây. Rõ ràng các quán quân lớn tuổi đang bảo vệ Harry, đặc biệt là sau khi cậu thể hiện sự yếu đuối với họ. Fleur có em gái, nên hiển nhiên cô ấy sẽ phản ứng theo cách này. Viktor (theo như những gì cậu biết là Orpheus) luôn có bản năng của một người anh trai. Cedric là một Hufflepuff, anh trung thành, và Harry là đàn em của anh ấy, người trông có vẻ ốm yếu vì bị đẩy vào giải đấu.

"À! Cho phép tôi giới thiệu với các bạn, Rita Skeeter. Cô ấy đang thực hiện một bài báo về giải đấu, và tất nhiên, sau khi cân đũa phép, sẽ có một buổi chụp ảnh." Bagman giải thích, giữ vẻ ngoài thân thiện khi ông ta cười toe toét với họ. Tư thế của ông ta đủ khiến Harry siết chặt nắm tay, cố gắng không đảo mắt.

Ai đó hắng giọng và mọi ánh mắt đổ dồn về phóng viên, nụ cười nhan hiểm nở trên mặt bà ta. "Nếu ngài không phiền, tôi muốn phỏng vấn Harry một chút trước khi cân. Như vậy được chứ?"

Viktor, người rất am hiểu phóng viên, ngay lập tức đặt tay lên vai Harry. Anh ấy cau có, mắt nheo lại nhìn Rita. Harry cảm kích sự quan tâm của anh, mỉm cười nhẹ nhàng trước khi nhìn anh chàng lớn tuổi hơn với ánh mắt đầy tin tưởng. Cậu quay lại nhìn Skeeter, người trông có vẻ khá thích thú với sự tương tác. Không, phải dừng lại thôi. Cậu nghĩ và bước tới gần người phụ nữ.

"Cứ hỏi đi..." cậu nói.

Rita mỉm cười rạng rỡ, dẫn cậu đi vào cùng một cái tủ chổi mà bà ta đã lôi cậu vào trong kiếp đầu tiên. Harry khá bình tĩnh và Rita mỉm cười đen tối với cậu.

"Ahem! Kiểm tra, kiểm tra." Bà ta nói và chiếc bút lông ngỗng bắt đầu viết. Mắt Harry giật giật vì điều đó.

Một tiếng thở dài thoát ra khỏi môi khi cậu búng tay, Rita không hề hay biết, và nhìn chằm chằm vào lông ngỗng trước khi dời mắt đi. Cậu đã nghiên cứu các vật thể bị phù phép trong một vài kiếp sống của mình và cậu biết rất rõ cách điều khiển phép thuật bên trong chúng để thay đổi cách chúng hoạt động. Trong trường hợp này, cậu đã thay đổi phép thuật của chiếc bút để viết chính xác.

"Vậy, cậu Potter..." bà ta cố gắng, nhận thấy rằng cậu có vẻ khá khó chịu khi bị gọi tên. Rita có thể là một phụ nữ táo bạo và kiêu ngạo nhưng rõ ràng bà ta là một Slytherin. "Tại sao cậu lại tham gia giải đấu? Tin đồn về việc cậu tuyên thệ có đúng không?" Đôi mắt bà ta sáng rực như đèn chùm pha lê đáng ghét trong Trang viên Black.

Harry giả vờ mệt mỏi, "Tôi không muốn tham gia giải đấu. Thực sự, tôi đã quá mệt mỏi với những nguy hiểm như vậy. Tin đồn là sự thật và tôi đã phải chịu đựng cả đêm sau lời tuyên thệ." Harry cố tình chạm tay vào cổ mình, trước khi đột ngột hạ xuống. Cậu nở một nụ cười cay đắng, "Có một kẻ tồi tệ ở đây muốn tôi tham gia giải đấu. Tại sao Giáo sư Dumbledore không làm cho lằn tuổi an toàn hơn khiến tôi bối rối."

Rita nhướng mày, nghiêng người về phía trước khi nheo mắt. "Sao thế?"

"À... không, tôi không được phép... Hiệu trưởng sẽ không thích tôi..." Harry nuốt nước miếng, lập tức nhìn đi chỗ khác

Rita dường như nhận thấy có gì đó không ổn, nhíu mày khi bà ta lặng lẽ liếc nhìn xung quanh. Không có gì nhiều ngoài chổi, nhưng bà ta nhanh chóng hắng giọng và chỉnh lại tư thế để trông bớt đáng sợ hơn. Harry quan sát tất cả những điều này qua đôi mắt lim dim, tự nhếch mép khi nhìn thấy Skeeter điều chỉnh để khiến cậu thoải mái. Chắc chắn là Slytherin... Đợi đã, cô ta phải bằng tuổi Bellatrix hoặc ít nhất là lớn hơn một chút... họ có phải là bạn cùng nhà không ?!

"Bây giờ, cậu Potter," lần này giọng bà ta dịu dàng hơn một chút. Bà ta đang cố gắng dụ dỗ cậu, nhưng đồng thời cũng tỏ ra có chút chu đáo... hoặc không. "Hiệu trưởng sẽ không làm như vậy... tin tôi đi..." bà ta nói với một nụ cười dịu dàng hơn nụ cười trước đó.

Nếu Harry là chính cậu ta ban đầu, cậu có thể đã sập bẫy và khóc với bà ta. Nhưng cậu không phải.

"Ồ... Ồ, cô đúng... chỉ là... Chỉ có Phu nhân Maxime và Giáo sư McGonagall tử tế với tôi đêm đó. Giáo sư Snape thì... ông ấy cứ liên tục buộc tội tôi." Giọng Harry nghẹn ngào mặc dù cậu rất khó chịu khi phải làm như vậy. "Tôi rất mệt mỏi, kiệt sức vì lời thề và điều duy nhất tôi được chào đón bởi các giáo sư của mình là những lời buộc tội. Tôi không muốn tham gia giải đấu này, cô Skeeter."

"Ồ, trời ơi... Cứ nói tiếp đi. Tôi muốn nghe tất cả mọi chuyện." Rita mỉm cười nói. "Giải đấu nổi tiếng với tỷ lệ tử vong, cậu có biết không?" Cậu gật đầu.

Harry đáp lại nụ cười của bà ta, trông ngây thơ hơn cả người phụ nữ trước mặt cậu. "Tôi không muốn chết, thưa cô Skeeter. Nếu ngay cả Albus Dumbledore vĩ đại cũng không thể khiến một cậu bé mười bốn tuổi không tham gia giải đấu, thì ai dám nói rằng tôi sẽ thoát khỏi chuyện này an toàn?"

"Nếu cha mẹ cậu ở đây, theo cậu họ sẽ nói gì?"

À, đây rồi... câu hỏi tàn nhẫn về cha mẹ cậu đây rồi. Thật không may cho Rita, Harry đã quen với điều đó kể từ kiếp đầu tiên của mình. Cậu nở một nụ cười buồn bã, nhìn đi chỗ khác. "Thực lòng mà nói? Tôi nghĩ mẹ tôi sẽ rất tức giận vì ai đó đã đưa tôi vào giải đấu này. Họ đã chết để cứu tôi... Tôi chỉ có thể nói rằng cả hai người họ có thể vùng dậy từ nấm mồ nếu nghe về sự cố này."

Rita rùng mình, nhìn đi chỗ khác. Bà ta trông có vẻ xấu hổ. Tốt, Harry nghĩ thầm khi cậu cười một cách đen tối.

"Tôi hy vọng... mẹ tôi đang dõi theo tôi. Tôi hy vọng rằng với sự giúp đỡ của mẹ, tôi sẽ sống sót qua cuộc thi nguy hiểm này."

GIẢI ĐẤU TAM PHÁP THUẬT: HỌC SINH VÔ TỘI BỊ LÊN ÁN VỚI SỐ PHẬN CỦA MỘT QUÁN QUÂN. Harry có thể thấy các tiêu đề, và mắt cậu nhìn thấy ánh vàng. ánh sáng của đồng tiền.

Cánh cửa tủ nhanh chóng được mở ra, Harry chết lặng khi nhìn thấy Dumbledore nở một nụ cười thân thiện. Cậu đảm bảo biểu cảm của mình được trau chuốt kỹ lưỡng, đủ để Rita nhìn thấy một tia kinh hãi trong mắt cậu. Đủ để Rita Skeeter nghĩ rằng Hiệu trưởng đang đặt cậu vào một tình thế nguy hiểm rõ ràng, một nguy hiểm mà người được chọn dường như đã quen.

Harry muốn bà ta nghi ngờ. Cậu muốn bà ta có những nghi ngờ và bắt đầu đặt câu hỏi về những gì đang xảy ra ở Hogwarts. Sớm thôi, với một chút thúc đẩy, bà ta sẽ phát hiện ra những nguy hiểm mà trẻ em phải trải qua kể từ khi cậu nhập học... và Dumbledore đã không làm gì khác ngoài việc buộc Harry dọn dẹp mớ hỗn độn thay vì bảo vệ học sinh.

Sai lầm lớn nhất của Rita Skeeter là phỏng vấn Hadrian Potter. Bà ta có thể là người phỏng vấn nhưng đây là câu chuyện mà Harry đang kể. Cậu đã viết nó, thậm chí thao túng cả góc nhìn của Rita Skeeter. Bà ta chẳng khác gì một con rối trong vở kịch do Harry dàn dựng.

—————————————————————

Vài ngày đã trôi qua kể từ khi cân đũa phép. Harry hứng thú hơn với cây đũa phép của Fleur khi cậu lắng nghe Ollivander giải thích nó được làm từ gì. Nhưng bây giờ tâm trí cậu đang trôi dạt đi, nghiêng đầu sang hai bên.

Bên trái, có một giọng nói khá tức giận đang hét lên vào mặt cậu, bên phải là tiếng cười điên cuồng. Những khía cạnh của chính cậu, tàn dư của con người cậu từng là. Số kiếp sống của cậu càng nhiều thì những hóa thân của cậu càng rắc rối. Vì là kiếp thứ mười ba nên rõ ràng cậu không may mắn.

Trong số những giọng nói trong đầu cậu, ồn ào nhất là giọng của Orpheus Black và Regulus Black. Một lần hóa thân và một bóng ma mà cậu không muốn buông bỏ. Cả hai đều là người nhà Black.

Regulus lại đang mắng cậu... và Orpheus đang cười nhạo sự khốn khổ của cậu.

Đồ ngốc! Hades, chuyện quái gì vậy?! Cậu để người phụ nữ đó đến gần cậu sao? Regulus tức giận, tức giận vì Harry đã cho Skeeter nói chuyện với mình. Harry cảm thấy bực bội, đồng thời cậu muốn cãi nhau với Regulus rằng chính Regulus là người đã dạy cậu cách bẻ lái một câu chuyện.

Mặc dù bị mắng, nhưng cậu vui vẻ chào đón bóng ma trong tâm trí mình...

Mặt khác, hóa thân thứ sáu của cậu...

Orpheus đang cười, tiếng cười cuồng nhiệt chế giễu Harry bằng mọi âm thanh. Orpheus đang... ăn mừng sự khốn khổ của cậu.

"Câm miệng đi..." cậu thầm thì.

Đôi mắt màu ngọc lục bảo lập tức lia sang tờ Nhật Báo Tiên Tri mà Hermione đang chăm chú đọc. Tay cô ấy nắm chặt tờ báo, còn Ron thì nhìn qua vai cô. Mày cậu ấy cau lại khi cắn một miếng bánh nướng xốp. Cùng lúc, cả hai hướng mắt nhìn cậu. Cậu đang ăn trứng và bánh mì nướng.

"Cái gì đây?"

Harry chỉ đơn giản nhún vai.

______
Quán quân thứ tư: đứa trẻ bất hạnh.

"Harry Potter, quán quân thứ tư bất ngờ của giải đấu Tam Pháp Thuật! Thưa các quý ông, quý bà, tôi xin giới thiệu đến các vị cảm xúc của quán quân trẻ nhất của chúng ta về việc tham gia giải đấu.

Bất hạnh và mệt mỏi, cậu Potter không hề có kế hoạch tham gia giải đấu sau khi đã trải qua nhiều tình huống nguy hiểm đến tính mạng. Có vẻ như quán quân trẻ nhất đã lo lắng cho sự an toàn của mình kể từ đêm tên cậu được công bố.

"Tôi không muốn tham gia giải đấu. Thực sự, tôi đã quá mệt mỏi với những nguy hiểm như vậy. Tin đồn là sự thật và tôi đã phải chịu đựng cả đêm sau lời tuyên thệ." Cậu Potter đã nói.

Như hầu hết các bạn đều biết, lời thề phép thuật rất tốn kém. Theo lời kể của một số bạn học, cậu Potter đã ở trong tình trạng tồi tệ và nguy kịch cả đêm...
______

Sau đó, mắt Harry lướt qua bài báo và xuống đoạn cậu đề cập đến cha mẹ mình.

______
Tôi đã hỏi cậu Potter rằng cậu ấy nghĩ cha mẹ cậu ấy sẽ làm gì nếu họ có mặt và tôi đã gặp một đứa con trai vô cùng mong nhớ cha mẹ mình.

"Thành thật mà nói? Tôi nghĩ mẹ tôi sẽ rất tức giận vì ai đó đã đưa tôi vào giải đấu này. Họ đã chết để cứu tôi... Tôi chỉ có thể nói rằng cả hai người họ có thể sống dậy từ cõi chết nếu nghe về sự cố này." Potter nói với tôi với một nụ cười cay đắng, "Tôi hy vọng... mẹ tôi đang dõi theo tôi. Tôi hy vọng rằng với ý chí của bà ấy, tôi sẽ sống sót qua cuộc thi nguy hiểm này" cuối cùng cậu ấy nói với ánh mắt khao khát.
_____

Harry cười điên cuồng vì điều đó. Nó dường như làm những học sinh trong phạm vi nghe được giật mình. Cậu lập tức chú ý đến họ, co rúm lại trước tiếng cười nhạo báng của mình, xấu hổ cất đi những bản sao của tờ Nhật Báo Tiên Tri của họ - chắc chắn họ cho rằng cậu đang cười nhạo họ chứ không phải về độ chính xác lố bịch của bài báo.

_____
Thưa độc giả, tôi muốn đề cập đến một sự thật khủng khiếp dường như không được chú ý.

Chiếc cốc lửa được bao quanh bởi một lằn tuổi được tạo ra và chạm khắc bởi không ai khác ngoài Albus Dumbledore. Nếu ai đó có ý định xấu xa đối với cậu Potter có thể vượt qua ranh giới và đặt tên cậu ấy vào chiếc cốc, thì ai dám nói rằng cậu ấy sẽ an toàn? Tôi lo lắng cho cậu ấy và như cậu ấy đã nói, linh hồn của Lily Potter có thể theo dõi cậu ấy và giữ cậu ấy an toàn. Nếu phu nhân Potter quá cố ở đây, tôi hy vọng bà ấy sẽ nguyền rủa kẻ thủ ác.

Không gì nguy hiểm hơn tình yêu của người mẹ dành cho con.
_____

"Chà ... ít nhất thì cô ta cũng hoàn toàn hiểu đúng phần cuối. Mẹ là những con rồng phun lửa khi đến gần thứ chúng trân trọng nhất. Chỉ những kẻ ngu ngốc mới làm điều đó với một người mẹ hiện diện..." Harry cười, chĩa đũa phép vào tờ báo bị quăng mạnh xuống bàn. Cậu lẩm bẩm một câu incendio nhẹ nhàng, khiến tờ Nhật Báo Tiên Tri bốc cháy.

Hermione và Ron giật mình lùi lại, trước khi Hermione nhanh chóng rút đũa phép ra và hét lên thần chú nước. Cô ấy trừng mắt nhìn Harry, nhưng lắc đầu thở dài.

"Đừng làm thế. Không bao giờ!" Cô ấy rít lên, làm tan biến đống tro tàn còn sót lại.

Ron đang nhìn cậu lo lắng, trước khi nhanh chóng nhoài người qua bàn thì thầm điều gì đó. Theo bản năng, hai thành viên còn lại trong nhóm của họ cũng di chuyển tương tự, trong khi Harry niệm một lá chắn âm thanh xung quanh họ.

"Về cái hình ảnh mình nhìn thấy ấy... Mình đã nói chuyện với Luna về Bói Toán một chút và tất cả... em ấy ừm... em ấy nói rằng chúng ta nên thử bói những gì mình thấy trên cát hoặc thử với hình ảnh phản chiếu." Ron ngập ngừng giải thích, liếc nhìn vẻ hoài nghi trên mặt Hermione.

Harry ậm ừ, "Bói Đất* và Linh Thị**. Mình đã nghe về nó rồi... hãy thử Linh Thị, được chứ?"

———
* Bản gốc là "Geomancy", là một hình thức bói toán sử dụng các yếu tố địa lý, chẳng hạn như hình dạng của đất, đá hoặc cát, để dự đoán tương lai hoặc tìm kiếm thông tin.
Cách thức:
• Quan sát địa hình: Hình dạng, kích thước và vị trí của các đặc điểm địa lý, chẳng hạn như núi, sông, thung lũng và hang động, được sử dụng để giải thích các điềm báo.
• Sử dụng các biểu tượng: Các biểu tượng được vẽ trên mặt đất hoặc cát và cách chúng được hình thành được sử dụng để dự đoán tương lai.
• Sử dụng các vật liệu: Các vật liệu khác nhau, chẳng hạn như đá, cành cây hoặc xương, được đặt trên mặt đất và vị trí của chúng được sử dụng để giải thích các điềm báo.

**Bản gốc là "Scrying", là một kỹ thuật bói toán sử dụng một bề mặt phản chiếu hoặc được chiếu sáng, để nhìn thấy hình ảnh từ quá khứ, hiện tại hoặc tương lai.
Cách thức:
• Sử dụng bề mặt phản chiếu: Gương, nước, pha lê hoặc đá quý được sử dụng như bề mặt phản chiếu để nhìn thấy hình ảnh.
• Sử dụng ánh sáng: Ánh nến, lửa hoặc ánh sáng mặt trời được sử dụng để chiếu sáng bề mặt phản chiếu.
• Tập trung: Người thực hành bói toán tập trung vào bề mặt phản chiếu và cố gắng nhìn thấy hình ảnh.
———

"Mình cho là... chúng ta nên thử nó..." Hermione miễn cưỡng đồng ý, "Nhưng bây giờ chúng ta tập trung vào nhiệm vụ của bồ. Mình sẽ kiểm tra thư viện để tìm thông tin về Nhìn Thấu, nhưng bồ," cô ấy chỉ tay vào Harry, "hãy tập trung vào việc không chết. Cả Ron, cũng như mình đều không muốn tổ chức đám tang cho bồ! Hiểu chưa?"

Harry khịt mũi, "Ôi trời, không đời nào."

Hermione chỉ biết đảo mắt khi cô ấy tiếp tục một tràng chỉ trích những điều ngớ ngẩn của giải đấu này khi để cậu tham gia. Cô ấy tàn nhẫn phun ra sự thật và thậm chí còn nhắc đến nhiều cái chết đã xảy ra trong giải đấu. Harry đã giải trừ lá chắn âm thanh từ lâu, cho phép mọi người nghe thấy sự thật kinh khủng mà Hermione có thể phun ra. Thật tuyệt vời.

Cậu quan sát những khuôn mặt dần tái mét, lắng nghe cho đến khi họ không thể chịu đựng được nữa. Hermione kể về việc một quán quân bị chặt đứt cánh tay do thử thách liên quan đến kiếm, và một quán quân khác bị mù do sét đánh. Cậu chắc chắn rằng một học sinh đã đứng dậy khỏi chỗ ngồi và chạy ra khỏi hội trường để nôn mửa, bạn bè của cậu ta chạy theo sau. Hermione không quan tâm và tiếp tục mô tả một cách tàn nhẫn các sự kiện của các giải đấu trước đó.

Điều đó sẽ khiến cậu cười.

"Mione..." Ron thì thầm, "Dừng lại đi... Bồ đang làm họ sợ."

"Hãy để họ nghe. Đó là sự thật. Nếu họ không tin thì họ nên cầm sách lên đọc đi." Hermione chế giễu, hất tóc ra sau vai khi nhìn chằm chằm vào những kẻ nghe lén.

Harry cười khúc khích, "Hermione nói đúng. Đây là những sự thật cần phải biết. Bất chấp sự thống nhất giữa các trường, giải đấu này vẫn rất nguy hiểm. Hãy để họ nghe." Cậu lặp lại lời Hermione với một nụ cười tự mãn.

Ron thở dài, "Cảm giác như trong tương lai mình sẽ phải ngăn cả hai người phạm tội giết người vậy."

Đôi mắt viền xám gặp phải đôi mắt ngọc lục bảo rực rỡ. Hermione và Harry cùng nở nụ cười gần như giống hệt nhau khiến mọi người có thể nhầm họ là sinh đôi. Ron rùng mình khi nhìn thấy những nụ cười đó, dự đoán sự hỗn loạn trong tương lai do Harry rõ ràng là hỗn loạn và Hermione thường là người có trách nhiệm gây ra. Thực tế là ngoại hình của họ không giống nhau chút nào, Harry có nước da tái nhợt và đôi mắt xanh lục sống động, còn Hermione thì có làn da sẫm màu, mái tóc nâu sẫm và đôi mắt đen viền xám. Không diểm gì về ngoại hình của họ giống nhau, nhưng Ron có thể đã nhầm họ là anh em ruột.

Trừ mái tóc.

"Ôi không ..."

"Thôi nào Ron!" Harry cười lớn, "Đừng lo lắng như vậy."

"Thôi nào Ronald!" Hermione nhại giọng chế giễu.

"Hai người nghe giống như sinh đôi vậy." Ron càu nhàu.

"Có sao không?" Cả hai đồng thanh nói, khiến cả ba giật mình. Hermione và Harry bật cười khúc khích trong khi Ron rên rỉ và úp mặt vào hai bàn tay.

"Merlin, Morgana... hãy giúp con." Cậu ấy thì thầm, trước khi lắc đầu và đứng dậy khỏi ghế. Hai người đi theo cậu ấy ra khỏi hội trường, Harry ở vị trí quen thuộc của mình giữa họ. Mặc dù cậu bé mắt xanh lục muốn đẩy Hermione về phía Ron, nhưng cậu vẫn liếc nhìn cả hai. Cậu bắt gặp Hermione đang lén nhìn Ron và không thể không cười điên cuồng.

Họ trông giống James và Lily... Harry ậm ừ khi hồn ma trong đầu cậu lại lên tiếng. Giọng nói của Regulus mang theo một chút buồn bã, điều đó khiến cậu khó chịu, nhưng cậu đã kiềm chế bản thân. Regulus luôn buồn bã khi nói đến James và Lily, và một phần linh hồn của cậu... Malcolm sẽ âm thầm an ủi cậu ấy bất kể nỗi đau của chính mình.

"Những điều tình yêu khiến chúng ta làm."

Cậu cảm thấy một phần linh hồn mình ngân nga đồng ý.

—————————————————————

Thử thách đầu tiên cuối cùng cũng đến.

Harry đã đến gặp Cedric, hành động như đàn em ngây thơ và lo lắng như trước kia và nói với anh về lũ rồng. Cedric, Hufflepuff; trung thành, tốt bụng và ngọt ngào, tin tưởng Harry và cảm ơn cậu tử tế. Không giống như các sự kiện ban đầu, nhóm Hufflepuff mà anh đi cùng không hề gầm gừ và cau có với cậu. Thực ra thì ngược lại.

Họ khá thân thiện và biết ơn cậu.

Bốn nhà vô địch đều ở trong lều. Tất cả đều đang đi lại, lẩm bẩm lo lắng, hoặc thực hiện một nghi lễ nhỏ cầu may mắn (rõ ràng là Cedric, người thường làm điều đó trước khi chơi Quidditch). Lúc này Harry đang bình tĩnh. Cậu xoa hai tay lại với nhau, nghiêng đầu sang hai bên.

Một lần nữa những giọng nói lại vang lên. Một giọng bên phải bảo cậu giết con rồng. Đó là một giọng nói hung dữ và điên cuồng, rõ ràng thuộc về Orpheus. Bên phải, cậu có thể nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng. Một giọng nói mà cậu đã lâu không nghe thấy, nhưng cậu vẫn lặng lẽ lắng nghe. Cậu lắng nghe nó thì thầm, bảo cậu thuần hóa con rồng. Sử dụng món quà của cậu ấy.

Xà Ngữ có thể có tác dụng, nhưng Harry không đủ ngu ngốc để cho phép người khác chứng kiến kỹ năng của mình. Cậu ậm ừ, khe khẽ xin lỗi giọng nói trầm ấm đó. Tuy nhiên, cậu đã lớn tiếng mắng mỏ Orpheus vì gợi ý giết chết con thú lửa vĩ đại, Rồng.

"Mọi người định làm gì?" Cậu không hỏi cụ thể ai. Các quán quân lớn tuổi hơn quay sang cậu, dường như nhận ra rằng một cậu bé mười bốn tuổi đang chiến đấu với một con rồng.

Ý mình là, mình không chính xác là mười bốn... thôi bỏ đi, cứ để họ nghĩ theo cách đó. Cậu nhún vai, khi Cedric bước đến và xoa đầu cậu.

"Đừng lo lắng Harry, không có chuyện gì xấu xảy ra với em đâu. Anh hứa." Cedric mỉm cười, xoa tay lên tóc Harry.

Theo bản năng, Harry nhẹ nhàng đẩy tay anh ra và lẩm bẩm trong hơi thở. Cedric cười khúc khích, mỉm cười rạng rỡ với cậu.

Thật khó để quên nụ cười đó... Harry nghĩ, Thật dễ dàng làm sao... để đẩy đứa trẻ trông giống hệt bạn đi...

"Nhắm vào mắt." Viktor đột nhiên lên tiếng, khi Fleur vội vã chạy đến chỗ Harry và nắm lấy tay cậu.

"Rồng là những sinh vật hung dữ." Cô nói, giọng khá nặng khi cố gắng phát âm chính xác một số từ nhất định. "Nhưng em phải nhìn thấy vẻ đẹp ở chúng. Mẹ thường được so sánh với Rồng vì một lý do. Chúng rất bảo vệ con, chúng rất độc chiếm."

Viktor gật đầu đồng ý, "Cố gắng đừng làm tổn thương trứng của chúng. Rồng hung dữ nhất khi liên quan đến trứng của chúng. Chúng tôi học được điều đó vào năm thứ tư khi các giáo sư cho chúng tôi xem một con rồng. Thường thì nó là con vô hại nhất, nhưng ngay cả những con rồng vô hại nhất cũng rất nguy hiểm."

"Tôi ghen tị với học sinh của trường cậu. Hogwarts thì... ừm, nó không cung cấp đủ cho chúng tôi trong những năm gần đây." Cedric nói với giọng cay đắng.

"Ngoài con Bằng Mã trong năm thứ ba, nó không nhiều thông tin như trường của anh." Harry nhún vai, "Nikolai kể một vài điều và chúng em bắt đầu so sánh trường của mình. Durmstrang có vẻ tốt hơn. Ước gì em được học ở Durmstrang."

Viktor cười, gật đầu đồng ý.

Mặt khác, Fleur dường như không đồng ý. "Ồ cậu bé," cô nói với một ư cười toét. "Beauxbatons cũng tuyệt vời không kém. Kiến trúc của lâu đài của chúng tôi rõ ràng tốt hơn nơi ảm đạm đó. Nghe nói rất lạnh." Cô quay sang Viktor với vẻ tự mãn.

Viktor ngay lập tức trừng mắt nhìn cô. Hai người cãi nhau xem trường nào tốt hơn. Hai học sinh Hogwarts thậm chí không sẵn sàng bảo vệ trường học của mình. Harry nhìn vào mắt Cedric, gật đầu khi cả hai đều đồng ý rằng Hogwarts - Hogwarts hiện tại, không đáng để bảo vệ và tự hào. Họ chọn cách lắng nghe và học hỏi được nhiều điều từ những cuộc tranh luận.

Không mất nhiều thời gian để các hiệu trưởng bước vào lều, trông khá cạnh tranh cho đến khi họ nhìn thấy bầu không khí thân thiện giữa họ.

Karkaroff trông kinh ngạc, trong khi Dumbledore dường như có vẻ bối rối bởi cảnh tượng này. Maxime là người duy nhất có phản ứng tích cực, mỉm cười tự hào nhìn họ.

Harry không thể ngừng cười khúc khích. Trò chơi của tôi, theo cách của tôi.

—————————————————————
—————————————————————

Ghi chú của tác giả:

Tôi cực kỳ thích mối quan hệ giữa Lily và Regulus. Tôi muốn hai người họ trở thành bạn thân l, những người bạn tuyệt vời luôn ủng hộ nhau mọi lúc. Tôi muốn Regulus trêu chọc Lily mỗi khi cô ấy nói về Pandora/Mary (tôi thích cả Pandalily, Marlily, Jegulus và Jegulily). Tôi muốn Lily có mặt để hỗ trợ Sirius khi James tán tỉnh Reggie và họ chuyển sang chế độ anh chị em siêu bảo bọc (một chút là Lily sẽ cố tình khiến Reggie vấp để James có thể đỡ được).

Tôi muốn những người em út có mối quan hệ căng thẳng với anh chị lớn và bị thu hút bởi đứa con một có nụ cười ngốc nghếch.

Tôi cho điều này vào bộ ba vàng nhưng ngược lại một chút... Nhưng theo hướng bạn bè hơn là tình cảm. Chúng ta có Hermione và Harry, những đứa con một có hoàn cảnh gia đình tồi tệ và có Ron. Cậu bé có sáu anh chị em và là một tia nắng đối với cả hai người họ.

Ron là tia nắng của họ và cặp đôi hơi khó khăn về mặt tình cảm kia là những người bảo vệ cậu ấy. Tôi hoàn toàn không biết cách đặt ảnh vào ghi chú nên bạn chỉ cần tìm meme là được.

Hermione thì rất hỗn loạn và không quan tâm đến việc những thứ cô ấy đọc có kinh dị đến mức nào. Trong đầu tôi (với fic này), cô ấy và Harry gắn kết với nhau bằng cách xem phim tài liệu về kẻ giết người hàng loạt. Ron là kẻ ngốc tội nghiệp mang thức ăn cho họ và cố gắng ép họ ra khỏi nhà và chạm vào cỏ.

Tôi rất thích điều này. Tôi hoàn toàn không hiểu tại sao lại có quá nhiều fic xúc phạm Ron hoặc Hermione, hoặc thậm chí cả hai! Giống như - họ là những người bạn thân nhất trong truyện gốc và họ nên là bạn thân nhất trong thế giới fanfiction!

Ngoài ra! Chúc mừng năm mới! Đây là chương cuối cùng tôi đăng trong năm nay! Tuyệt vời!!!! Trong mười chương tiếp theo, Tom cuối cùng cũng xuất hiện! Vì vậy, hãy chú ý theo dõi.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me