LoveTruyen.Me

Hp Su Tham Lam

Nghệ thuật giết người là hình thức nghệ thuật yêu thích của Hadrian. Nếu việc đó hợp pháp, thì chắc chắn cậu sẽ treo hàng chục bức tranh máu trên tường. Nó không hợp pháp, nhưng điều đó không thay đổi được sự thực rằng có ít nhất một bức tranh màu đỏ trên tường phòng ngủ của cậu, bức tranh từng có mùi máu thoang thoảng nhưng đã được Gellert và lũ gia tinh nhà cậu tẩy rửa bằng nước hoa.

Một lần nữa, với nghệ thuật giết người và máu, Hadrian thấy đôi chân mình đặt trên bờ biển quen thuộc. Trước mặt cậu chính là nhà tù đã giam giữ những tạo vật đáng ghê tởm của Tử thần. Giám Ngục lượn lờ trên không trung xung quanh Azkaban, một số dừng lại để quay sang nhìn cậu nhưng cậu không quan tâm đến sự chú ý của chúng. Thay vào đó, cậu bước về phía trước và tiếp tục tiến về phía trước.

"Những đứa con của Tử Thần..." Cậu thì thầm. Trong sự tĩnh lặng của màn đêm, tất cả các Giám Ngục đều có thể nghe thấy giọng nói của cậu. "Để chúng ngủ đi. Hãy để chúng rơi vào tay của giấc ngủ..."

Cậu nhẹ nhàng ngân nga, bước chân vào nhà tù. Một trong những Thần Sáng đang ngủ gật nhanh chóng quay sang nhìn cậu, mắt mở to trước khi Hadrian búng tay, để ánh sáng kia làm cho người đàn ông loá mắt trước khi cơ thể họ trở nên mềm nhũn. "Carpe Somnia," Cậu thì thầm, khói xanh bốc ra từ tia sáng nhỏ trước khi đi vào mũi người đàn ông.

Một lần nữa, Hadrian thấy mình đang ngân nga trước khi thực hiện lại câu thần chú. Một quy mô rộng hơn, một khu vực lớn hơn. Khói xanh bốc ra từ Hadrian trước khi lan khắp Azkaban, khiến cả tù nhân và Thần Sáng đều ngủ thiếp đi. Nhưng Harry luôn chính xác. Cậu biết nên để ai ngủ và ai nên tỉnh táo. Và những tên ngốc còn tỉnh táo nên cầu nguyện rằng cơn thịnh nộ của cậu sẽ dịu đi khi cậu tìm thấy chúng.

Theo dõi dấu vết phép thuật của họ, cậu bước lên những bậc thang dốc và lạnh lẽo để đến tầng cao nhất của nhà tù bị nguyền rủa. Nếu những gì cậu ước tính là đúng, thì Tử Thần Thực Tử ở khá cao. Bản thân Sirius cũng đã nói về những gì hắn hiểu về cấu trúc của Azkaban. Tầng càng cao, tù nhân càng nguy hiểm. Cậu rất nghi ngờ rằng - ít nhất - Bellatrix sẽ ở tầng cao của nhà tù.

Cậu liếc xuống những tù nhân đang ngủ bị mắc kẹt trong các phòng giam của họ. Giám Ngục sẽ lảng vảng trên những cơ thể đang ngủ ấy, gây ra những cơn ác mộng cho những kẻ ngốc đáng thương đủ xui xẻo để trở thành mục tiêu của Giám Ngục. Bản ngã cũ của cậu sẽ thương hại kẻ ngốc đó, nhưng cậu sẽ đáng chết nếu cậu nghĩ rằng mình có thể dành một phút thời gian quý báu của bản thân cho một tên ngốc phải phạm tội và bị bắt.

"Crouch đáng chết và lòng trung thành của hắn. Malfoy đáng chết và sự kiêu căng của hắn." Harry lẩm bẩm, "Riddle đáng chết và sự ngu ngốc của hắn." Các lúc càng nhiều lời chửi rủa khe khẽ thốt ra, tiếng bước chân của Harry vang vọng qua những bức tường lạnh lẽo và cứng rắn trong khi cậu bước từng bậc cầu thang cho đến lúc nghe thấy tiếng cãi vã hoảng loạn giữa hai người đàn ông rõ ràng đang hoảng sợ trước sự bất tỉnh hàng loạt. Cậu dễ dàng tìm thấy Malfoy Sr. và Crouch Jr. đang cố đánh thức một người đàn ông đang ngủ.

Hadrian sững người giây lát, ngay lập tức nhận ra anh ta.

Barty trông hoảng loạn, liên tục vỗ má người đàn ông, "Rab? Rabastan—đệt! Tỉnh dậy đi!" Anh chàng tội nghiệp hét lên, mặt tái mét hơn cả Lestrange bất tỉnh trong vòng tay anh ta.

("Rabastan? Này!" Malcolm hét vào tai Lestrange trẻ nhất, khiến cậu ta rên rỉ khinh hoàng, tiếp theo là một cú đánh mạnh vào đầu. Cậu bĩu môi, nhưng tiếp tục quấy rầy Rabastan, vỗ đầu cậu bé cho đến khi cậu ta chịu thua trước những nỗ lực khó chịu của Malcolm. "Basty~ Tỉnh dậy đi!"

Malcolm cười toe toét, khúc khích khi nghe Rabastan một lần nữa rên rỉ. "Cút đi."

"Không thể thế được. Chúng ta cùng có độc dược," Malcolm nói bằng giọng điệu hờ hững, trước khi móc tay dưới nách Rabastan và kéo cậu bé ra khỏi chỗ ngồi. Trong vòng tay của cậu, Rabastan trở nên mềm nhũn như một con mèo nhưng Malcolm không bị xao động bởi trọng lượng của cậu ta. "Đi nào, Basty. Đừng để Slughorn lại nhìn chúng ta bằng ánh mắt đó."

"Đ*t mẹ Slughorn."

"Er... mình không nghĩ cậu muốn làm thế đâu."

Rabastan giận dữ nhìn cậu, nhưng lại thở dài và nhún vai xua tay Malcolm đi. Trong khi đó, Potter trẻ nhất mỉm cười, quàng một cánh tay qua vai Rabastan khi họ đi xuống hầm. Dọc đường, tiếng nói chuyện của Malcolm khiến cậu ta tỉnh táo.)

Barty ngoái đầu lại nhìn Malfoy, "Lucius! Chết tiệt—đến giúp tôi, trời ạ!" Anh ta hét lên, giọng nói khàn đi khi cố đánh thức người bạn thân cuối cùng của mình. "Rab... chết tiệt... làm ơn—"

"Anh ấy chưa chết, nếu anh muốn biết."

Lucius há hốc mồm, "Potter?"

Đôi mắt của Barty hướng về phía cậu, chúng đã mở to, nhưng việc nhìn thấy Harry đã khiến đồng tử của anh ta co lại. Hàm dưới rơi xuống, Barty gần như quên mất Rabastan trước khi kéo bạn mình lại gần ngực, gầm gừ với Harry như một con chó điên bảo vệ đồng loại của nó. Nhưng Harry chỉ nheo mắt và chiếc vòng cổ vàng quanh cổ Barty xuất hiện, đứng yên trước khi nó dường như siết chặt quanh cổ anh ta, cướp đi một chút không khí.

Harry quan sát, ngân nga thỏa mãn với hình phạt nhỏ cho sự bất tuân trước khi liếc nhìn Tử Thần Thực Tử đang ngủ. "Anh ấy ngủ rồi, những tên ngốc còn lại trong nhà tù bị Số Phận bỏ rơi này cũng vậy." Cậu thở dài, "Bọn Giám Ngục lúc này không phải là vấn đề, nhưng... cả hai người có nghĩ rằng sự biến mất đột ngột của Tử Thần Thực Tử - trong số tất cả những tù nhân đáng chết - sẽ không báo động cho Dumbledore về sự trở lại của Chúa tể Hắc ám không?"

Khi nhắc đến Chúa tể Hắc ám, Lucius rút đũa phép ra và chĩa vào Harry. Gia chủ của gia tộc Malfoy chỉ nhận được một tiếng gầm gừ khó chịu, dẫn đến việc Harry đe dọa người đàn ông, "Chĩa đũa phép của ông vào tôi, Malfoy, và ông sẽ thấy đứa con của mình bị mắc kẹt giữa cuộc chiến sắp tới."

Lucius tái nhợt - mặc dù người đàn ông kia đã nhợt nhạt đến mức không thể nhận thấy. "Draco không liên quan gì đến chuyện này!"

Harry cười.

Draco không cần hắn ta thông báo về sự trở lại của Chúa tể Hắc ám. Riddle đã đi vào Thái ấp Malfoy mà không cần quan tâm. Draco cuối cùng cũng sẽ phát hiện ra, nhưng ngay cả khi đó, Harry cũng không bao giờ thực sự nói với người thừa kế về điều đó. Cậu chỉ đưa ra cảnh báo và lời khuyên - như thường lệ - mù mờ là hạnh phúc.

"Con trai của ông đến chỗ tôi để xin lời khuyên... ông có biết không?" Cậu cười, nghiêng đầu liếc nhìn đầu đũa phép của Lucius. "Cậu ta nghe thấy cuộc họp giữa ông và chúa tể đáng chết của ông. Ông có muốn biết tôi đã nói gì khi cậu ta đến chỗ tôi không?"

Cậu thấy Lucius rõ ràng nuốt nước bọt. Thấy họ sợ hãi và hoảng loạn như vậy thật thú vị, nhưng cậu cần nhanh chóng kết thúc chuyện này. "Giả vờ như không nghe thấy gì. Mù mờ là hạnh phúc - nhưng nó sẽ không kéo dài lâu. Mặc dù cậu ta giả vờ như không có gì bất thường, nhưng con trai của ông vẫn nhạy bén như mọi khi." Cậu chế nhạo, mặc dù ấn tượng với trí thông minh của Draco, cậu bé vẫn còn chỗ cần cải thiện. "Bây giờ... hãy ngoan ngoãn và chĩa đũa phép của ông ra chỗ khác... tiếp tục đe dọa tôi và tôi sẽ để một trong những người của tôi đẩy Draco vào cuộc chiến tàn khốc ngay khi nó bắt đầu."

"Cậu sẽ không." Lucius quát lên, cố tin rằng cậu đang nói dối.

Hadrian chỉ mỉm cười, "Ông hoàn toàn không biết tôi có khả năng gì đâu. Hỏi Barty đáng yêu ở kia đi..." Cậu gật đầu về phía nô lệ bất hạnh của mình, người tiếp tục ôm Rabastan trong khi chịu đựng nỗi đau của chiếc vòng cổ.

"Bỏ...cái đũa phép chết tiệt đó...ra xa."

Lucius do dự làm theo lời cậu, mím môi và nhìn đi chỗ khác trong khi liếc nhìn Barty với vẻ lo lắng.

"Barty," Harry ngân nga, ra hiệu cho phù thủy tiến về phía cậu. Barty ngoan ngoãn bế Rabastan lên tay - rõ là đang vật lộn với vóc dáng gầy gò của người đàn ông, nhưng Rabastan đủ nhẹ để có thể bế. "Tên chúa tể đáng thương của anh còn bảo anh làm gì nữa?"

"Cậu—"

"Giải thoát càng nhiều người càng tốt mà không bị bắt." Barty nói một cách máy móc dù đã cố ngậm chặt miệng lại. Nhưng vô ích, vì chiếc vòng cổ phép thuật trói buộc anh ta với Harry khiến anh ta vâng lời Harry, không phải Riddle.

Cậu lặng lẽ suy ngẫm, thở dài trước khi lấy Rabastan từ Barty. Dường như Lestrange trẻ nhất là thứ duy nhất có thể khiến sự phục tùng của Barty chùn bước, khiến người đàn ông gầm gừ đe dọa. Trong âm thầm, cậu so sánh Barty với Sirius và Remus - những con chó, cậu trầm ngâm khi bế Lestrange như một đứa trẻ yếu đuối nào đó cần được bảo vệ bằng mọi giá.

"Barty," người đàn ông được hỏi giật mình khi nghe tên của bản thân, "Tôi sẽ tiếp quản hoạt động này trước khi lũ khốn vô tâm các người thất bại và khiến tất cả chúng ta gặp rắc rối. Anh ước tính sẽ giải phóng bao nhiêu tù nhân?"

Lucius há hốc mồm, rõ ràng là bị xúc phạm nhưng hắn sẽ không để điều đó làm phiền mình. Với ánh nhìn sắc bén từ Barty, Lucius miễn cưỡng trả lời. "Rodolphus, Bellatrix, Rookwood, Nhà Carrows, và—"

"Sáu người là đủ rồi." Harry nhanh chóng cắt ngang lời hắn ta, "Hơn bảy người thì các người sẽ bị bắt."

"Nhưng—"

"Barty, nếu hắn ta không im lặng, tôi sẽ triệu hồi một Giám Ngục và khiến Basty nhỏ bé ở đây phải chịu đựng những cơn ác mộng dai dẳng." Hadrian cười, "Anh biết rõ những cơn ác mộng có thể hủy hoại một người như thế nào mà."

Lời đe dọa trắng trợn làm cho cả hai người đàn ông mất bình tĩnh. Nếu một trong số họ nghĩ cậu đang nói dối thì những giả định đó đã tan biến khi Harry chĩa đũa phép vào đầu Rabastan. Barty đã thấy sự tàn ác của cậu, thấy những gì cậu có thể làm. Hadrian Potter không chỉ đơn giản là đe dọa mọi người, mà cậu còn thực hiện được lời hứa.

Tình hình khiến linh hồn cậu gào thét lên với cậu. Mảnh vỡ của Malcolm đang giãy dụa và hét lên, cố gắng giành quyền kiểm soát để cứu biến thể của bạn thân mình. Harry mím môi, rên rỉ vì cơn đau đầu đột ngột trước khi dần bình tĩnh lại. Giả sử một trong những kiếp sống khác của cậu đã đàn áp cơn thịnh nộ của Malcolm, cậu có thể tự do làm bất cứ điều gì mình muốn khi quan sát cuộc xung đột trong mắt của Barty.

Không thể tránh khỏi, người đàn ông đã chọn sự an toàn của bạn mình, chĩa đũa phép vào Lucius. Malfoy rõ ràng đã hoảng hốt, mất bình tĩnh khi thấy đồng đội phản bội hắn với chút do dự.

"Crouch..."

"Đừng khó chịu, Malfoy... nhưng con quỷ đó không phải dạng vừa khi nói đến lời đe dọa." Barty nhăn mặt, trước khi quay lại nhìn Harry, đảm bảo rằng lưng anh ta không quay về phía Lucius. "Tôi cần làm gì?"

"Sáu tù nhân đổi sáu tù nhân. Tìm cho tôi những người có khả năng chết ngay lập tức. Một người đã chết nếu anh có thể."

"Cái gì?"

"Anh có muốn tôi đưa họ ra ngoài mà không bị bắt hay không?"

Barty mím môi, "Đảm bảo Rabastan an toàn... nếu không tôi sẽ—"

"Tiếp tục đi." Harry đảo mắt, "Tôi sẽ gặp anh ở tầng tiếp theo... tôi đoán năm người được nhắc đến ở đó. Ngoài ra, một lời nhắc nhở nhỏ... bùa ngủ của tôi chỉ kéo dài hai giờ. Nhanh lên."

Không nói thêm lời nào, Harry bước lên cầu thang dẫn đến tầng tiếp theo, ôm Rabastan trong tay và bỏ lại hai phù thủy bối rối sau lưng.

"Cái quái gì thế, Crouch?"

"Malfoy... đừng hỏi."

—————————————————————

Rabastan luôn cảm thấy vô cùng yếu đuối kể từ khi Barty qua đời. Anh ta rên rỉ, cảm nhận được hơi ấm - hơi ấm? Anh lập tức bật dậy, nhăn nhó khi cảm nhận rõ sự mệt mỏi đặc trưng sau những cuộc tra tấn ở Azkaban bao trùm cơ thể. Nó thật kinh khủng, nhưng hơi ấm như vậy thật không bình thường trong không khí lạnh giá của nhà tù.

"Cuối cùng thì anh cũng tỉnh rồi."

Anh ta giật mình, quay ngoắt lại nhìn xem ai vừa nói. Anh lập tức đóng băng, há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh tượng đó. "Potter?"

James Potter, anh ta nghĩ khi nhìn chằm chằm vào chàng trai ăn mặc lịch sự - nhưng cậu ta trông quá trẻ để là người đã chết mà anh biết. James cũng không có mắt xanh.

"Đến ngồi đi," người trông giống Potter - anh ta rất chắc chắn rằng người này là một cậu bé chứ không phải là một người đàn ông - vỗ nhẹ chỗ trống bên cạnh mình.

Rabastan ngập ngừng làm theo và cho phép cơ thể mệt mỏi của mình nghỉ ngơi trên nền đá lạnh đã tạm thời biến thành một chiếc ghế. Anh không thoải mái ngồi bên cạnh cậu bé lạ mặt, không thể xóa bỏ hình ảnh tình yêu cũ của bạn mình ra khỏi tâm trí. Nhưng người này không có hào quang tươi sáng như James Potter. Ấn tượng đầu tiên của Rabastan về chàng trai này giống như anh đang bị cuốn vào một cơn bão nhưng vẫn nóng như một ngày hè.

Nói ngắn gọn - kinh khủng.

"Không cần phải lo lắng," chàng trai ngâm nga, dựa vào tường đá khi liếc nhìn hành lang tối tăm của nhà tù dẫn đến cầu thang. "Barty và Malfoy đang trên đường đến đây."

"Cái gì?"

"Đừng lo, Basty bé nhỏ, anh sẽ sớm ra khỏi đây."

Basty? Rabastan chớp mắt. Chưa từng có ai gọi anh bằng biệt danh như vậy nhưng nó cảm giác lạ lùng... đúng. Quả thực là đúng...

"Ở đâu..." Anh ta nói nhỏ dần, đôi mắt từ từ hướng về phía các phòng giam. Hơi thở của anh nghẹn lại, nhìn thấy anh trai mình gục vào tường, ngủ say và không thể tỉnh lại. Bên cạnh phòng giam của Rodolphus là chị dâu của anh - và giống như Rodolphus, Bellatrix cũng đang ngủ say.

"Phải đánh thức các người dậy. Ít nhất một trong số các người có thể tự di chuyển." Potter lầm bầm, đứng dậy và phủi chân. Đôi mắt xanh đó hướng về phía cầu thang. Tiếng đánh nhau và cãi vã từ xa vọng lại khi hai người đàn ông quen thuộc xuất hiện từ cầu thang. "Họ kia rồi."

"Anh hoàn toàn là một thằng ngu! Cả đời anh chưa từng nâng bất cứ thứ gì sao?!"

"Thật tầm thường, Crouch! Chúng ta có phép thuật là có lý do!"

"Chẳng trách sao giờ anh lại có bụng to như thế. Làm sao Narcissa có thể xử lý điều đó trong khi quan hệ?"

"Xin lỗi! Tôi không - em ấy - tôi - "

Potter thở dài, "Họ không thể ồn ào hơn được nữa." Sự khó chịu lóe lên trong biểu cảm của cậu ta trước khi dịu lại thành vẻ thờ ơ.

Rabastan nhìn chằm chằm trước khi chuyển ánh mắt về phía hai người đàn ông, mỗi người đang kéo theo một người và một vài người đang trôi nổi về phía họ. Ngay lập tức, anh nhận ra họ. Nhiều năm đã trôi qua nhưng Rabastan vẫn có thể ngay lập tức nhận ra họ.

"Barty?"

Barty dừng lại, mắt mở to trước khi nhanh chóng thả người đàn ông bất tỉnh mà anh ta đang mang theo và chạy về phía Rabastan. Cả hai ngay lập tức bị quật ngã, khóc nức nở trong vòng tay đối phương khi ôm chặt lấy nhau. Đã nhiều năm, nhiều năm kể từ lần cuối họ nhìn thấy nhau. Trong nhiều năm, anh nghĩ rằng Barty đã chết. Anh ta đã nhìn thấy bạn mình chết ngay trước mặt họ, phòng giam của họ ngay bên cạnh nhau và anh có góc nhìn hoàn hảo về cảnh Barty đang héo mòn.

"Mình tưởng cậu đã chết..." Rabastan kịt mũi, cố gắng trấn tĩnh để tát nhẹ vào mặt Barry.

"Xin lỗi về chuyện đó. Mình sẽ giải thích mọi thứ khi chúng ta đưa cậu ra ngoài." Barty thì thầm, ôm mặt và mỉm cười buồn bã. Trời ạ, anh ghét Barty trông như vậy. Nhưng ít nhất cậu ấy không tệ như khi Evan chết.

"Xin lỗi vì đã cắt ngắn cuộc đoàn tụ nhỏ của các anh, nhưng chúng ta có một cuộc đào tẩu chết tiệt." Cậu bé Potter quát lên, trước khi giật một ít tóc của Rabastan. Người đàn ông đáng thương kêu lên nhưng vẫn nhìn cậu thả tóc vào một cái chai. "Đây, cho tên đó ăn cái này và đẩy hắn vào phòng giam của Rabastan."

"Cái gì—"

"Chết tiệt Crouch, anh phải biết nó là gì chứ."

Đôi mắt của Barty mở to khi nhận ra, vội vàng chạy về phía người đàn ông bất tỉnh mà anh ta đã thả xuống. Anh ta nhét chất lỏng trong chai vào cổ họng người đàn ông và nín thở, họ theo dõi người lạ biến thành Rabastan. Thuốc đa dịch, anh ta nhận ra và há hốc miệng.

"Được rồi, thật thuận tiện khi các phòng gian của họ không quá xa nhau." Potter liếm môi, mở phòng giam để kéo Bellatrix ra, "Malfoy, hãy hữu ích và giúp đỡ."

Lucius nuốt nước bọt, nhưng cũng giúp kéo thêm một vài tù nhân ra ngoài, mà hắn nhận ra họ là những Tử Thần Thực Tử. Từng người một được thay thế bằng những người bị biến đổi, đóng giả họ khi ngủ yên trên nền đá lạnh lẽo của phòng giam mới.

"Chẳng phải tác dụng sẽ biến mất sau một giờ sao?" Barty lầm bầm, nhấc Rodolphus bất tỉnh lên và trôi nổi Rookwood đang ngủ.

"Với hiệu nghiệm đó? Nó sẽ kéo dài ít nhất hai hoặc hai năm rưỡi. Dù sao, họ cũng sẽ chết." Potter thở dài, cơ thể đang ngủ của Bellatrix lơ lửng phía sau cậu ta khi họ đi xuống cầu thang.

"Cái gì?" Rabastan há hốc mồm.

"Đừng hỏi," Barty - gần như ngay lập tức - trả lời và nhăn mặt. "Chẳng có gì tốt đẹp khi thắc mắc cả."

Một tiếng cười vang lên từ Potter, "Rất tốt, Barty. Anh phải học cách mọi thứ vận hành thật nhanh, Basty. Đừng giống Malfoy đây, người mà não bộ mỗi lúc một chậm."

"Xin lỗi?!"

"Ông được tha thứ." Potter xua tay đuổi hắn ta đi.

"Bây giờ, hãy quay lại trước khi phép thuật của tôi hết tác dụng." Potter lầm bầm, cuối cùng cũng đến rìa hòn đảo nơi một chiếc thuyền đang đợi. "Tôi cho rằng hai người đã có một chiếc khoá cảng đến trang viên của tên khốn đó rồi? Tốt nhất là Narcissa sẵn sàng chấp nhận những kẻ ngốc này."

Barty gật đầu, "Đúng vậy, Narcissa đang đợi." Anh ta lấy ra một cuốn sách thu nhỏ rồi dùng đũa phép đưa nó trở lại kích thước bình thường. Một chiếc khoá cảng đến trang viên Slytherin.

"Vâng thì..."

—————————————————————

Cuộc họp thật kinh khủng khi các đại diện của MACUSA khó chịu nghe Fudge lải nhải về những nguy hiểm của phép thuật hắc ám ở đất nước họ. Mỹ có những định kiến riêng về phép thuật hắc ám, giống như Anh, nhưng với Bộ trưởng nước Anh công khai chỉ trích hắc ám cùng một vài gia chủ của phe hắc ám là một hành động ngu ngốc. Dumbledore, người ngồi cạnh Fudge, dường như hài lòng với quyết tâm của Fudge trong việc thuyết phục các đại diện của MACUSA.

Đây thực sự là điều đáng xấu hổ với nước Anh.

"Ehem... Ngài Gaunt..."

Tom chớp mắt, liếc nhìn người phụ nữ có chiếc quạt che khuất nửa khuôn mặt của. Bà ta nhìn hắn một cách tinh ranh, khi Tom tặng bà ấy một nụ cười quyến rũ. "Thái phu nhân Lestrange," Hắn chào hỏi lịch sự.

"Tin vui," Bà ấy trả lời thẳng thắn, đóng sầm chiếc quạt của mình lại. Bà ấy nhìn hắn ta từ trên xuống dưới, tìm kiếm bất kỳ khuyết điểm nào và không tìm thấy gì. Thái phu nhân của nhà Lestrange là một người phụ nữ khôn ngoan, quyết đoán và tàn nhẫn trong các chương trình nghị sự của riêng mình. "Tôi có thể xin một ít thời gian của ngài không? Việc này sẽ không mất nhiều thời gian."

Tom mỉm cười, "Được thôi."

Cả hai lặng lẽ rời khỏi cuộc họp, gặp nhau bên ngoài phòng và nói chuyện một cách lịch sự. Đối với những người còn lại, họ chỉ đơn giản là một vị gia chủ trẻ và Thái phu nhân nhà Lestrange, đang đi dạo một vòng nhỏ quanh Bộ. Nhưng nhiều người biết sự thật về lý do tại sao Thái phu nhân Lestrange tiếp cận hắn ta. Sự xuất hiện của MACUSA khiến nhiều gia tộc lo lắng, đặc biệt là phe hắc ám đang bị nhắm đến ngay từ đầu.

Bà ấy hắng giọng, vỗ quạt vào lòng bàn tay, cẩn thận nhìn hắn. "Ngài rất rõ lý do tại sao dạo này tôi lại gây náo động như vậy."

"Thật vậy..."

Thái phu nhân Lestrange ngâm nga, "Chúng ta sẽ cần càng nhiều sự giúp đỡ càng tốt với một nỗ lực như vậy. Dumbledore và Fudge sẽ xóa sổ toàn bộ nền văn hóa của chúng ta để đổi lấy sự thoải mái cho những Muggleborn. Nếu không chỉ xoá sổ văn hóa của chúng ta, thì bất kỳ ai có mối liên hệ xa xôi với hắc ám đều sẽ bị hành quyết." Người phụ nữ thở dài, mệt mỏi hơn tuổi của bà ấy vì suy tàn của chính phủ và xã hội nói chung. "Dumbledore nói đúng... đây là thời điểm khó khăn - nhưng không phải đối với họ."

"Đúng vậy." Tom gật đầu đồng ý, "Nhưng bà không cần phải lo lắng, Thái phu nhân Lestrange. Tôi kiên quyết đứng về phía—"

"Ồ, tôi biết rõ là ngài sẽ đứng về phía hắc ám. Nhà Slytherin hắc ám như Black. Nếu ngài kêu gọi Dumbledore, ngài cũng sẽ bị hành quyết." Bà ấy giải thích một cách khôn ngoan, khiến Tom khó chịu. "Nhưng mục tiêu của tôi không phải là ngài. Chúng tôi đã có sự ủng hộ của ngài nhưng chúng tôi cần sự hỗ trợ của người khác. Black sẽ ủng hộ chúng tôi nhiều hơn nếu cậu ấy làm điều tương tự."

Hắn hẳn phải biết chuyện này sẽ xảy ra, nhưng tại sao lại hỏi hắn?

"Potter..." Tom mím môi, trước khi nheo mắt nhìn người phụ nữ. "Nhưng tại sao lại hỏi tôi? Hầu hết mọi người sẽ nghĩ rằng tôi sẽ là người cuối cùng tiếp cận. Gryffindor và Slytherin, nhớ không?"

Thái phu nhân Lestrange - một lần nữa - nhìn hắn một cách tinh ranh. "Xin lỗi, nhưng tôi đang hành động dựa trên những giả định của riêng mình. Ngoài Phu nhân Black, ngài là người mà cậu ấy đã tương tác nhiều nhất."

"Tôi á?" Tom bối rối chớp mắt nhìn bà ấy. Chà, đó quả là một bất ngờ lớn.

Thái phu nhân Lestrange gật đầu, "Đúng, chúng tôi đã cho rằng hai người khá quen thuộc nhau. Ờ thì... xét thấy cách Gia chủ Potter nhảy điệu đầu tiên trong vũ hội nhà Black là với ngài. Hai người không phải là bạn tốt sao?" Bà vẫy tay trong không trung, đôi mắt đầy mong đợi nhìn chằm chằm vào Tom. Hắn không biết đó là cách cộng đồng phù thủy nhìn nhận mối quan hệ của hắn và Potter... Bạn bè.

Hắn ậm ừ, đầy cảm kích, "Tôi cho là vậy..."

"Tốt... liệu ngài có thể thuyết phục cậu ấy đứng về phía chúng ta trong cuộc họp tiếp theo ở Wizengamot không? Gia chủ Potter sinh ra phe xám." Bà ấy thì thầm, tuyên bố của bà giống như một bí mật. Đó là một sự thật được quan sát giữa 28 gia tộc thần thánh rằng Hadrian Potter là người lãnh đạo không nói ra của phe trung lập. Nếu nhà Greengrass và Bones không có mặt, thì Potter sẽ tiếp quản mà không gặp vấn đề gì. Một kỳ tích đáng kinh ngạc đối với một người trẻ tuổi và ít nói như vậy trong một số cuộc họp của họ.

Tom ngâm nga, "Nhưng hãy cẩn thận. Cậu ấy là một người khó thuyết phục." Cười khúc khích vui vẻ, hình ảnh những người bạn tốt sẽ in sâu vào nhận thức của họ về hai vị gia chủ của hai gia tộc được cho là đối lập. "Potter khá là hung dữ, nếu tôi tự nói vậy."

"Một Potter và một Black, được gói gọn trong kẻ được chọn của đất nước chúng ta. Tất nhiên cậu ấy hung dữ." Thái phu nhân lầm bầm, nhìn hắn ta một cách sắc bén nhưng thích thú. "Cảm ơn ngài đã dành thời gian, Ngài Gaunt. Tôi chân thành hy vọng rằng ngài sẽ thành công trong việc thuyết phục Gia chủ Potter tham gia cùng chúng tôi trong nỗ lực bảo tồn truyền thống của chúng ta. Chúc một ngày tốt lành."

Không nói thêm lời nào, Thái phu nhân Lestrange bước đi, giương quạt của mình lên để trừng mắt nhìn bất kỳ ai dám nhìn vào mắt bà ấy quá năm giây.

Tom bị bỏ lại để suy ngẫm về việc phải làm gì. Potter sinh ra phe xám, Thái phu nhân Lestrange đã tuyên bố. Nếu phải có ai đó có đủ can đảm để thành lập phe của riêng mình trong cuộc chiến ngầm giữa những phù thuỷ của nước Anh, thì đó là Potter. Hắn chắc chắn rằng con quỷ đã âm mưu về điều đó suốt thời gian này. Ý nghĩ đó vừa thú vị vừa đáng sợ khi hắn trở lại cuộc họp, lặng lẽ lẻn vào và ngồi xuống.

Vài phút tiếp theo trôi qua mà không gặp vấn đề gì. Mặc dù các đại diện của MACUSA trông không bị thuyết phục lắm - do đó, cuộc họp kết thúc với sự từ chối tinh tế từ người Mỹ. Tuy nhiên, Fudge quá ngu ngốc đến nỗi ông ta không thể hiểu được rằng mình đang bị từ chối giữa những lời đường mật và những ám chỉ đơn giản tuôn ra từ lưỡi của người Mỹ.

Hắn ta trở về trang viên của mình, hy vọng rằng Lucius và Barty vẫn chưa đến. Không may, hắn trở về một trang viên đang trong tình trạng hỗn loạn.

Với Barty đang hét lên như điên, Lucius phủ đầy một loại thuốc lạ và tiếng nguyền rủa điên cuồng của Narcissa vang vọng khắp hành lang. Âm thanh của những tiếng thét điên loạn vang vọng khắp dinh thự của hắn và sự bối rối bao trùm lấy hắn khi bước về phía nguyên nhân gây ra tiếng ồn.

"Thưa chúa tể..." Lucius kiệt sức chào hỏi, cúi đầu yếu ớt. "Chúng tôi đã có sáu người trong hàng ngũ của mình. Xin hãy yên tâm rằng vụ đào tẩu của họ sẽ không bị Bộ phát hiện. "

Hắn nhăn mặt khi bị nhắc nhở rằng, nếu những Tử Thần Thực Tử của hắn trốn thoát, sự trở lại của hắn sẽ được công khai vì nó. Thật ngu ngốc, hắn muốn tự tát mình vì không nghĩ đến hậu quả của toàn bộ vụ cướp ngục.

"Hecate toàn năng... làm sao mà làm được vậy?"

"Er... uh... có một... một sự can thiệp, người ta có thể mô tả." Lucius lo lắng nói.

Tom nhướng mày, "Và, cầu nguyện, sự can thiệp đó là gì?"

"Ta."

Đôi mắt của hắn hướng lên, lóe đỏ khi chúng gặp sắc thái xanh lục quen thuộc. Hơi thở của hắn dồn dập khi nhìn thấy Potter bước xuống cầu thang, đút tay trong túi quần và mái tóc bù xù như mọi khi. Có một nụ cười khẩy trên khuôn mặt của con quỷ nhưng sự thất vọng rõ ràng trong mắt cậu ta khiến Tom giật mình.

"Ngươi không còn quyết đoán như trước."

"Tôi chỉ bị phân tâm bởi một số vấn đề ở Bộ." Hắn lạnh lùng đáp trả lời mỉa mai rõ ràng của Potter.

"Quá mất tập trung đến mức ngươi không nghĩ đến tất cả các kết quả sao?" Potter nhướn mày, nghiêng đầu khi nhìn xuống chúa tể hắc ám. "Ngươi nên biết ơn vì có người cảnh báo ta về trò bịp bợm của ngươi."

Tom nheo mắt, "Barty có thông báo cho cậu về hoạt động này không?"

Potter cười, chế giễu. "Nếu ngươi nghĩ rằng ta chỉ có Barty thì ngươi lầm to rồi. Sự thật thú vị, bói toán là một phần cực kỳ hữu ích của phép thuật khi nói đến việc thu thập thông tin." Cậu ta giải thích, tiếp tục với giọng điệu chế giễu của mình - một con dao đâm vào tâm trí, thậm chí không hề gây ngứa ngáy nhưng khiến hắn chảy máu.

"Bói toán? Phần phép thuật đó được coi là vô dụng—"

"Nếu không sử dụng đúng cách." Potter nói chậm rãi, cắt ngang lời hắn khi cuối cùng cậu ta cũng tìm được đường xuống chân cầu thang. "Những người như Trelawny là một ví dụ tồi tệ về cách sử dụng bói toán. Bói toán - nó cho phép bạn nhìn xuyên qua lớp sương mù và vào quá khứ, hiện tại và tương lai. Một trong những người của ta rất thành thạo bói toán và đoán xem họ đã nhìn thấy gì? Hai tên ngốc tranh cãi trong khi cố gắng chạy trốn khỏi bọn giám ngục chết tiệt."

Tom cắn môi, làm dịu biểu cảm của mình thành sự thờ ơ khó chịu. "Tôi hiểu rồi."

"Ngươi không." Potter mỉm cười, trước khi quay lại nhìn hắn và bước lên cầu thang. "Nếu ngươi cho phép, ta có một chương trình để xem."

"Ý cậu là..."

"Bellatrix la hét, Barty muốn giết cô ta, con khốn Carrow cũng tham gia la hét, và Basty tội nghiệp khóc lóc khi Narcissa nhét thuốc xuống cổ họng anh ta."

Hecate, giúp cậu ta, hắn nhăn mặt. Potter tham gia. Mẹ kiếp. Hắn muốn bị chôn sống hơn là phải chịu đựng sự sỉ nhục mà dường như chỉ có Potter mới có thể làm được. Potter chết tiệt và cái trò bói toán chết tiệt của cậu ta. Bất kỳ ai giỏi bói toán đều là nguyên nhân của khiến hắn bị sỉ nhục. (Người này đang chế giễu một cô gái từ Ravenclaw, sử dụng khuôn mặt của anh trai cô để trả thù những kẻ bắt nạt cô).

Hắn vội vàng theo sau Potter, đảm bảo rằng mình đi bên cạnh thằng khốn đó chứ không phải là phía sau cậu ta. Cảm giác tự ti tràn lên trong tâm trí và tĩnh mạch của hắn khi bước chân của hắn đưa hắn về phía trước, cuối cùng chậm lại khi hắn đi bên cạnh Potter. Một nụ cười nhếch mép dễ dàng hiện rõ trên khuôn mặt của Potter, tiếng hét ngày càng to hơn và rõ ràng hơn, cùng với những lời nguyền độc ác khiến bất kỳ ai cũng đỏ mặt hoặc trố mắt.

"CON CHÓ CÁI ĐÁNG CHẾT!" Giọng nói của Barty vang vọng, "HÃY BIẾT ƠN VÌ BỌN TAO ĐÃ ĐƯA MÀY RA KHỎI CÁI ĐỊA NGỤC ĐÓ!"

Tiếng cười khúc khích nguyền rủa vang lên ngay sau đó, bằng chứng của sự điên rồ tuyệt đối. Tom nhận ra giọng nói đó - Bellatrix, hắn nhăn mặt. "Mày nghĩ tao nên biết ơn sao? Barty đáng thương, ôi mày đã sa ngã thế sao!" Cô ta cười khanh khách to hơn, "Đi theo sau tên khốn Potter đố như một con chó con lạc loài. MÀY ĐÃ PHẢN BỘI CHÚA TỂ CỦA CHÚNG TA BẰNG CÁCH TUÂN LỆNH THẰNG NHÓC ĐÓ!"

"Thôi thì tao thà đi theo cậu ta và nghe theo lệnh của cậu ta còn hơn là có kết cục như bản sao của mày! Cậu ta đã bán linh hồn của họ cho Giám Ngục, con điên! Cậu ta có thể làm điều đó với tao và cậu ta có thể làm thế với mày!" Barty hét lại, tiếng va chạm và vỡ tan theo sau cơn thịnh nộ của anh ta.

"Ồ, cút đi, mày—" Bellatrix bị cắt ngang khi cánh cửa bật mở. Cô ta gầm gừ với Potter, đôi mắt bạc và đen đâm vào cậu.

"Bellatrix," Tom nghiêm khắc cảnh cáo khi thấy thuộc hạ điên rồ của mình cố gắng đứng dậy. Cô ta cứng đờ, nhìn chằm chằm vào hắn một cách giận dữ trước khi biểu cảm của cô ta biến thành sốc. Ngay lập tức, cô ta quỳ xuống sàn.

"Thưa chúa tể," Cô thốt lên với giọng điệu tôn thờ.

Những Tử Thần Thực Tử còn lại, những người vẫn tỉnh táo, đứng dậy và quỳ xuống.

Tom ngạc nhiên khi Potter nhanh chóng đến gần Rabastan và kéo người đàn ông đó đứng dậy. "Anh gần như là một người sắp chết. Không cần phải quỳ xuống, Basty." Cậu ta nói chậm rãi, đẩy Rabastan xuống giường.

"Cậu—"

"Thưa phu nhân, anh ấy đang gắng sức quá mức!" Potter hét lên, đồng ý với sự tức giận của Narcissa, người đã tiến đến giường của Rabastan.

Người trẻ nhất trong gia đình Lestrange co rúm lại, rên rỉ khi nhìn thấy lương y giận dữ trước khi nằm xuống giường. Nhìn thấy điều này, Narcissa bình tĩnh lại trước khi khom người chào Tom một lần rồi chăm sóc Amycus bất tỉnh.

"Có chuyện gì mà ồn ào thế?"

Bellatrix nhanh chóng trả lời, "Thưa ngài! Tên phản bội đó - tên phản bội đó tuân theo lệnh của Potter thay vì ngài! Hắn ta đã bỏ rơi chúng ta vì kẻ thù!" Cô ta kêu lên, bò về phía hắn nhưng Narcissa kéo cô ta trở lại giường và nhìn chằm chằm vào chị gái của mình. "Kẻ phản bội! Kẻ phản bội!" Cô ta tiếp tục hét lên, chỉ ngón tay buộc tội Barty trước khi một lọ thuốc được đẩy nhét vào cổ họng của cô ta. Bellatrix cuối cùng cũng bình tĩnh lại, chìm vào mê sảng khi lảm nhảm một cách vô thức.

"Tại sao chỉ có sáu người?" Hắn nhăn mặt, nhìn chằm chằm vào Potter để đổ lỗi.

Potter đảo mắt, "Ồ, ta không biết. Tại sao chúng ta không tóm tất cả những Tử Thần Thực Tử trong cái nhà tù chết tiệt đó. Tại sao chúng ta không thông báo cho Dumbledore rằng chúa tể hắc ám đáng chết đã trở lại và ông ta không hoang tưởng! Chúng ta hãy đi giải thoát những tên còn lại đi!" Cậu chế giễu, túm lấy Barty và kéo anh ta ra khỏi cửa.

Bực bội, hắn thở dài và nhìn Potter kéo theo tên thuộc hạ bất hạnh của mình. "Không. Tôi đã tính toán sai. Đừng trở trẻ con như vậy và quay lại đi." Hắn gầm gừ, nhẹ nhõm khi Potter dừng lại.

Quay lưng lại, Potter nhìn chằm chằm vào Tom trước khi đi về phía Rabastan. Có một sự yêu mến nho nhỏ trong cách Potter đối xử với Rabastan. Một sự quen thuộc mà Tom nhìn thấy trong cách Potter nói chuyện với Barty. Hắn ghen tị khi nhìn thấy con quỷ chú ý đến những người thấp hơn hắn.

"Đi nào, Basty. Hãy ngoan ngoãn và uống lọ thuốc chết tiệt này đi." Potter mỉm cười, ghim Rabastan xuống giường trong khi cầm một lọ thuốc lạ trong tay. Nó xoáy đỏ và hồng, thực sự lạ.

"Cái quái gì thế?!" Rabastan hét lên, vùng vẫy thoát khỏi tay Potter nhưng anh ta quá yếu để có tgể chống lại.

"Hadrian..." Narcissa nói bằng giọng cảnh báo. "Cậu có gì ở đó?"

Potter mỉm cười với cô ấy, "Một lọ thuốc thử nghiệm của tôi. Đừng lo, tôi đã thử nó trên chính mình."

"Điều đó không dễ chịu chút nào," Barty thẳng thắn khạc nhổ, "Cậu có khả năng bất thường là sống sót qua mọi thứ!"

Tom lưu ý điều đó. Potter thực sự có tỷ lệ sống sót kỳ lạ mà nhiều người không thể so sánh được. Nếu lời nguyền giết chóc là điều đáng lo ngại, thì còn có thực tế rằng cậu ta đã xoay sở để đưa Tom trở lại và hồi sinh con Basilisk trong phòng chứa bí mật.

"Eh, anh sẽ sống."

"Tôi sẽ không—" Rabastan nghẹn ngào khi lọ thuốc được nhét vào miệng anh ta. Barty lao về phía họ, trong khi Rodolphus bật dậy từ trạng thái mê sảng để bảo vệ em trai mình.

Vùng vẫy và run rẩy dữ dội, Rabastan giống như lên cơn động kinh. Narcissa hoảng loạn, đẩy Potter ra xa để kiểm tra người đàn ông tội nghiệp. Barty túm lấy cổ áo Potter, "Mày đã cho cậu ấy ăn cái gì thế?!"

Tom nhanh chóng hành động, tách hai người ra và túm lấy Potter. Hắn kéo con quỷ ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại. Nhìn chằm chằm vào người được cho là kẻ được chọn, Potter vẫn cười toe toét như một kẻ điên. "Đó là thuốc gì?" Hắn cẩn thận hỏi, nheo mắt nhìn Potter. Mặc dù tức giận vì sự thách thức rõ ràng, nhưng Potter không làm bất cứ điều gì mà không có lý do. Đó là điều mà Tom hiểu rõ nhất, xét thấy sự hồi sinh của hắn ta được thực hiện để đưa một con Basilisk chết tiệt trở lại.

Potter mỉm cười, "Ngươi biết Thuốc Hygieia là gì, phải không?" Cậu ta cười, quay sang Tom với một cái nhìn tinh ranh.

Tom quét qua những ký ức của mình, cố gắng nhớ chính xác Thuốc Hygieia là gì. Hắn búng tay, nhớ lại một trong những lời chỉ trích của Slughorn về những độc dược sư nổi tiếng. Thuốc Hygieia là một loại thuốc trẻ hóa do Amalthea Prevost chế tạo. Một trong những loại thuốc sức khỏe thú vị nhất có thể mang lại cho bạn sự bất tử giả tạo.

"Một biến thể thay đổi. Nó không đưa bạn trở lại trạng thái ban đầu nhưng chắc chắn nó giúp phục hồi sau khi tiếp xúc với Giám Ngục. Tất nhiên, đó không phải là một quá trình tiêu hóa dễ dàng." Potter giải thích, "Không giống như cảm giác lạnh lẽo mà Thuốc Hygieia mang lại khi sử dụng nó, loại đó gây bỏng. Nếu anh ta uống nó với liều lượng nhỏ, thì nó sẽ gây đau đớn cho anh ta."

Tom nheo mắt, "Tại sao không giải thích trước?"

Potter nhún vai, "Không muốn. Dù sao! Loại đó được gọi là Sanurere." Cậu ta đọc lại với giọng điệu vui vẻ, "Đầu tiên nó gây ra các cơn co giật do thuốc này hoạt động nhanh để chữa lành mọi thứ bên trong. Giai đoạn tiếp theo kết thúc với sự mệt mỏi nghiêm trọng khi cơ thể đang chữa lành với tốc độ nhanh hơn và tiêu tốn năng lượng. Giai đoạn cuối cùng là tình trạng hôn mê nhỏ kéo dài khoảng hai mươi bốn giờ. Sau đó họ thức dậy và khoẻ hơn. Toàn bộ quá trình xảy ra trong ba ngày."

"Tại sao cậu lại làm thế?" Tom hỏi, lo lắng chờ đợi câu trả lời.

Potter đóng băng, vẻ bối rối trên khuôn mặt cậu ta trước khi nó trở lại với những nụ cười giả tạo thường lệ. "Ta chỉ muốn vậy thôi."

—————————————————————
—————————————————————

Ghi chú của tác giả:

Sanurere
(Sa-nu-rer)
– chơi chữ và kết hợp hai từ Latinh Sanare có nghĩa là 'Chữa lành' và Urere có nghĩa là 'Đốt cháy'. Vì loại thuốc này chữa lành cho họ nhưng có tác dụng gây ra cảm giác bỏng rát.

Carpe Somnia
(Car-pe Som-ni-a)
— nghĩa đen là "Giữ lấy Giấc ngủ".

——
TRỞ LẠI! Rất nhiều hỗn loạn trong chương này khi đây là vụ cướp ngục Azkaban. Diễn biến của chương này khá lộn xộn nhưng đó là có chủ đích. Với việc Tử Thần Thực Tử ra ngoài, tôi thực sự dự định giới thiệu một số thành viên của nhóm Hades (hoặc như tôi trìu mến gọi họ, Erinyes của Hades hoặc cách gọi hài hước hơn của tôi, giáo phái Hades. Ron gọi họ như vậy sau lưng Hades.) cho những Tử Thần Thực Tử. Rất có thể là Luna và Hermione, có thể là các cuộc gặp mặt gián tiếp của Ron.

Viễn cảnh Neville phải gặp Bellatrix khá thú vị với tôi.

Nhưng chương này mở đầu cho một cuộc chiến mới giữa Dumbledore và những Tử Thần Thực Tử và Erinyes (Tôi vẫn không nghĩ đây là một cái tên phù hợp vì Erinyes là ba nữ thần báo thù của Hy Lạp. Có thể chúng ta sẽ đặt một cái tên khác cho họ.)

Harry là một người tình cảm nghĩ rằng mình không phải như vậy. Trong khi đó, Tom phải vật lộn với thực tế rằng Harry thà giết hắn hơn là nói chuyện với hắn ta một cách thân mật giống như Rabastan và Barty đạt được. Như đã được nói nhiều lần, Malcolm có ảnh hưởng rất lớn đến người thứ 13.

Tôi thực sự muốn đẩy hai người này vào một tình huống hẹn hò giả vì phần lớn phe hắc ám và xám nghĩ rằng họ là 'bạn bè' (╹▽╹)

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me