Httccnvpd Mdts Tqtp Mau Chuyen Nho Ve Dai Gia Dinh Ma Mac
Chẳng biết đã qua bao lâu rồi. Ngày đêm, ánh sáng, cây cối,...mọi thứ giờ đã không còn trước mắt y nữa. Thay vào đó là bóng tối bao trùm toàn thân. Tiếng xích sắt "leng keng" chạm vào nhau từng hồi. Mùi ẩm thấp, mùi tanh tưởi của xác chết động vật, con người, bốc lên nồng nặc hôi hám. Lúc mới đến, y nôn thốc nôn tháo, đã thề là dù có chết cũng không nằm xuống cái nơi bẩn thỉu này. Cũng đúng thôi, lúc trước, thân là phong chủ của Thanh Tĩnh Phong cao cao tại thượng, ngạo kiều, người người kính mến, ấy thế mà chỉ vì một sự kiện mà y thân bại danh liệt, bị chà đạp, lăng mạ ở cái nơi kinh tởm như này. Tứ chi sớm đã không còn, mắt trái cũng mất, trở thành nhân côn, mặc hắn chơi đùa.
Y cả đời này phạm biết bao nhiêu là sai lầm. Từ tận diệt Thu gia, giết chết sư phụ mình, hủy hoại Thanh Tĩnh Phong cùng Thương Khung Sơn. Đã thế, y lại còn trực tiếp làm cho Nhạc Thanh Nguyên vãn tiễn xuyên tâm, hồn phi phách tán. Chỉ vì bức huyết thư của y mà Nhạc Thanh Nguyên biết rõ là bẫy vẫn cố gắng đến để chuộc lại lỗi lầm năm xưa với tiểu đệ của mình. Hồn sớm đã tan biến, chỉ còn lại mảnh Huyền Túc kiếm vụn vỡ trước mắt y. "Ha...Haha..Nhạc Thanh Nguyên a Nhạc Thanh Nguyên. Dựa vào cái gì mà ngươi lại hy sinh vì ta như thế? Rõ ngu xuẩn"Thẩm Thanh Thu nhìn Huyền Túc kiếm mà cười, y cười nhạo chính mình, cười vì sự tốt bụng, lòng vị tha của vị ca ca năm nào mà hắn yêu quý. Y với tay, cố gắng lê lết cái thân tàn tạ mà chạm vào Huyền Túc kiếm. Từng mảng ký ức rời rạc như ùa về trong tâm trí y. Từ cảm giác ấm áp khi được Nhạc Thanh Nguyên sưởi ấm trong ngày đông giá rét. Cảm thấy an toàn khi đứng sau bóng lưng tuy nhỏ nhưng lại vững chắc. Cảm thấy hạnh phúc, như được cứu rỗi khi nghe câu nói "sẽ cứu đệ ra". Đến cảm giác tuyệt vọng, chán ghét khi phát hiện y lừa dối hắn. Cảm giác hụt hẫng khi biết sự thật. Đắng cay ngọt bùi đan xen trộn lẫn vào nhau từng chút một. Bất giác, giọt pha lê từ đáy mắt rơi xuống. Nếu hỏi y có thấy hối hận không? Y ngoài mặt nói không nhưng trong tâm can lại gào thét vang dội.Phải chăng nếu ngày xưa, Nhạc Thanh Nguyên cho hắn biết sự thật sớm hơn thì y với hắn đã không huynh đệ tương tàn như bây giờ?Phải chăng ngày xưa, nếu không sinh ghen ghét với Liễu Thanh Ca, hắn đã không chết?Phải chăng năm xưa, nếu y không sinh lòng đố kỵ với thiên tư của Lạc Băng Hà thì Thương Khung Sơn và hắn đã không như bây giờ?"Nếu như...được làm lại từ đầu, ta sẽ có một cuộc sống khác?"Giọng nói yếu ớt tuyệt vọng vang lên từ đáy lòng cùng sự hối hận dày vò y. Nhưng trên đời này đều không có từ "Nếu như". "Sư tôn, ta tới thăm ngươi đây."Giọng nói lãnh khốc vô tình có phần run rẩy vang vọng trong hầm tối ngày càng gần hơn. Theo như trí nhớ của Thẩm Thanh Thu, người bước vào dung mạo xuất chúng, tóc đen dài nhẹ nhàng đung đưa, trên trán còn hiện rõ ấn ma tộc đỏ rực, hắc y theo bước chân mà tung bay nhè nhẹ. Vẻ kiêu ngạo, thích thú, mỉa mai làm cho y ghê tởm sẽ xuất hiện. Nhưng hôm nay, hắn có hơi khác. Bước chân hắn nặng nề, như lết đi trên nền đất lạnh. Hơi thở cũng gấp gáp từng hồi, giọng nói có phần vô tình nhưng không giấu được vẻ ôn nhu và run rẩy trong lời nói. Hai từ "sư tôn" bình thường phát ra từ miệng hắn không có lấy một phần tôn kính mà thập phần mỉa mai. Hắn dừng bước trước mặt y. Lọt vào tầm mắt y, không phải là vẻ kiêu ngạo, mỉa mai hay đầy căm ghét mà chỉ là một mảnh hờ hững, thất vọng của người kia. Tay trái của y bị tổn thương nghiêm trọng, cả người đầy vết thương to vết thương nhỏ, bốc lên mùi máu tươi tanh tưởi. Ai có thể làm cho hắn ra nông nỗi này chứ?! Y toan mở miệng hỏi thăm thì hắn đã lên tiếng trước. Không phải là giọng nói căm hận phẫn nỗ như trước mà là ba phần ủy khuất bảy phần ôn nhu. Hắn không thèm phục hồi lại thân thể cứ thế nói."Sư tôn, hôm nay ta đến một nơi rất lạ. Ở đó khác lắm. Thương Khung Sơn vẫn còn, Liễu Thanh Ca vẫn sống, Nhạc Thanh Nguyên cũng vậy, có Ninh Anh Anh, Minh Phàm, có ngươi và...cả ta nữa."Y trố mắt nhìn hắn. Hắn đang nói gì vậy? Sao có thể thế chứ? Thương Khung Sơn do chính tay hắn tận diệt rồi cơ mà? Nhận ra sự hoang mang trong mắt y, hắn nói tiếp."Ở đó, ta được ngươi đối xử rất tốt. Ra tay bảo vệ ta trước lũ người Bách Chiến Phong, nói đỡ cho ta trước Liễu Thanh Ca, còn có...truyền linh lực cho ta cả đêm và ôm ta ngủ.Ha...chuyện rất hoang đường phải không? Ta tự hỏi nếu như ngươi đối xử với ta chỉ bằng một phần mười Thẩm Thanh Thu kia thì ta với ngươi đã khác?"Y hơi bất ngờ trước câu hỏi như có như không đó nhưng rồi vẫn bình tĩnh lại. Y đã hối hận rồi. Y biết, y chẳng thể tồn tại trên đời lâu nữa chi bằng trước khi chạy trốn khỏi kiếp này thì giải phóng hết một lượt đi cho thoải mái.Y khó khăn mở miệng."Nếu như có thể làm lại từ đầu, ta không chắc có thể tốt như Thẩm Thanh Thu kia nhưng ta chắc chắn sẽ bù đắp cho ngươi."Vốn dĩ hắn không định hỏi chỉ là nhất thời thốt ra nhưng khi nhận được câu trả lời, đôi mắt hắn tựa hồ như được tiếp thêm năng lực, mở to mắt nhìn y. Miệng không ngừng mấp máy."S..sư tôn...thật là vậy sao? Người sẽ vì ta mà giáo huấn lũ người Bách Chiến Phong sao?""Chắc chắn"Y trả lời dứt khoát không do dự. Tựa hồ vẫn chưa tin, hắn hỏi tiếp."Sẽ vì ta mà thức đêm truyền linh lực chứ?""Ta chấp nhận.""Sẽ không bỏ rơi ta nữa chứ?!""Sẽ không"Hắn ngồi cũng không yên, nhanh chóng phục hồi thân thể rồi nhìn chằm chằm vào con người trước mặt. Trong mắt y, có hắn. Một điều mà khi nhỏ, hắn có nằm mơ cũng không được. Hắn không tự chủ được mà ôm y vào lòng. Cảm nhận rõ ràng hơi thở nặng nhọc của người kia."Sư tôn, đệ tử sai rồi. Đệ tử không nên như thế. Thật lòng ta chỉ muốn được người quan tâm, được một lần người xoa đầu và khen ta, ta muốn được đi theo người suốt đời, muốn được che chở bảo vệ người. Sư tôn...đừng bỏ ta nữa"Hắn gắt gao ôm chặt Thẩm Thanh Thu, cảm nhận rõ rệt nhịp tim từng hồi đứt quãng kia, đập một lúc một yếu đi. Thẩm Thanh Thu cố gắng nặn ra một nụ cười trên môi."Ta...sẽ đợi ngươi... và...xin..."Hắn có thể cảm nhận rõ, rất rõ hơi thở kia, nhịp tim đó đã dừng lại. Y đã mất rồi, bỏ lại câu nói dang dở mang theo bi thương và hắn một mình cô đơn ở đó. Thẩm Thanh Thu vẫn là một con người nhẫn tâm như thế. Mang theo tia nắng tới cho hắn rồi lại đột ngột dập tắt. Qua nhiều canh giờ, hắn vẫn ở đó, gắt gao ôm chặt cái xác lạnh ngắt, nước mắt cứ thế lăn dài trên gò má cao."Sư tôn...ta không cần lời xin lỗi của người, ta chỉ cần người tỉnh lại, đừng bỏ rơi ta một lần nữa. Ta cô đơn lắm người biết không? Dù có ra sao thì người vẫn là chấp niệm lớn nhất trong lòng ta."Y ngừng nói, đặt cái xác thật ngay ngắn, tái tạo lại các bộ phận đã mất, xử lý vết thương, thay quần áo chỉnh tề rồi chính mình cầm lấy Tu Nhã kiếm đặt bên cạnh y. "Nếu người không thể quay về thì hãy để ta đến với người. Hai ta sẽ một lần nữa tái ngộ, mãi mãi không rời xa."Nói đoạn, hắn chính mình rút ra Tâm Ma kiếm. Một nhát đâm vào chỗ chí mạng. Đại ma tôn, dù có bị thương nghiêm trọng thế nào cũng không là vấn đề. Nhưng, một mũi của chính thanh kiếm luyện từ vực thẳm Vô Gian chứa nhiều oán khí thì lại khác, huống hồ gì còn là vết chí mạng. Máu tươi theo mũi kiếm chạy dài, nhỏ từng giọt "tí tách" trên nền đất lạnh lẽo thành một vũng.Hắn ngã xuống. Trong chút hơi thở cuối cùng, nắm lấy bàn tay đã sớm lạnh ngắt của Thẩm Thanh Thu. Hắn cười, cười mãn nguyện."Sư tôn, đợi ta"----E.N.D----Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me