LoveTruyen.Me

Huan Van Da Nguyet Thien Thu

"Anh hai, chắc anh phải đau khổ lắm!"

Bạch Thiên nhìn anh hai nằm bên cạnh trên trán quấn băng trắng đôi môi nứt nẻ không chút huyết sắc, cánh tay bị đâm đến máu thịt lẫn lộn, nước mắt nãy giờ kìm nén liền lũ lượt chảy xuống. Nó biết chứ biết anh hai phải đau đớn, tổn thương ra sao nhưng nó yếu đuối lắm lại chỉ biết sợ hãi trốn chạy, bỏ mặc anh hai ở nơi thối tha bẩn thỉu lại đầy bóng tối đó mà liều mạng chạy về phía trước.

Nó rốt cuộc từ trước đến nay đã làm được những thứ gì để giúp đỡ anh hai? Ha chưa bao giờ... chưa bao giờ một việc cũng chưa bao giờ. Nó vô dụng lắm! Công việc hai người mà chỉ có mỗi anh hai làm tất, hình phạt hai người cũng chỉ có mỗi anh hai chịu lấy, phần ăn hai người anh hai cũng nhường cho nó ăn hết... Cho dù ở nơi nào đi chăng nữa Đông Phương gia hay trại giam anh hai cũng sẽ như vậy nhận hết phần thiệt thòi vào người, lại giành cho nó những thứ tốt đẹp nhất.... Nó... nó có chỗ nào xứng để anh hai bảo vệ chứ... ngoại trừ cái danh em trai song sinh này... hức anh hai ra trước liền phải một mình gánh hết tổn thương đó sao?

"Đừng khóc!" Hắc Dạ chồm tới ôm em trai vào lòng nhẹ nhàng an ủi. Cậu chưa từng trách em ấy cũng chưa từng mong muốn em ấy đáp lại, tất cả những thứ này đều do cậu chọn lựa. Là cậu chọn lựa hy sinh là cậu chọn lựa nhận lấy hết thảy thiệt thòi, tổn thương lên mình... vậy nên cậu không muốn em trai khóc...

"Anh hai, em xin lỗi."

"Không cần xin lỗi nếu thấy có lỗi thì em hãy ở bên anh cả đời nhé..." Bởi vì khi em rời xa anh, anh hai sẽ điên mất. Anh chẳng còn ai cả chỉ còn mỗi em thôi, Bạch Thiên ạ!

"Em hứa, em sẽ ở bên cạnh anh cả đời sống cùng sống chết cùng chết vĩnh viễn không tách rời."

"Nói rồi phải làm đấy, trẻ con nói dối sẽ bị diêm vương cắt lưỡi."

Bạch Thiên mỉm cười ngoan ngoãn cùng anh hai móc nghéo. Hạnh phúc của nó là anh hai mà nơi nào nó có anh hai nơi đó mới thật sự là hạnh phúc của nó, vinh quang phú quý kia nó không cần cả danh phận địa vị kia nữa nó cũng không cần, thứ nó cần chỉ mỗi anh hai thôi. Đúng vậy chỉ mỗi anh hai của nó thôi cho dù cả thế giới có quay lưng lại với anh hai. Nó vẫn sẽ tiến lại phía anh mặc cho anh hai ruồng bỏ nó, mặc cho cả thế gian này chỉ trỏ bàn tán nó, nó cũng sẽ không bao giờ tách rời. Bởi vì sinh mạng này, linh hồn này từ lâu đã thuộc về anh hai rồi! Sống cùng sống chết cùng chết cho dù trải qua vạn kiếp luân hồi nó vẫn sẽ chọn lựa là anh hai, chỉ có anh hai là nơi bình yên nhất là nhà để nó trở về.

"Anh hai những viên thuốc đó."

"..."

"Anh hai, anh đã hứa với em rồi mà."

Hắc Dạ nhìn em trai lại nhìn xuống túi thuốc trong tay. Cậu biết nó không tốt biết nó sẽ khiến bản thân mất đi lý trí nếu không dùng đến... nhưng cậu không thể chịu nổi cái cơn đau này cậu không thể ngăn nó được cũng không muốn bị nó chi phối.

Em trai ghét cậu dùng đồ của trại giam lắm cậu hai tháng nay đã cai nghiện nhưng mà ngay từ ban đầu cậu đã đánh mất chính mình rồi, thần trí cũng đã có lúc mê lúc tỉnh. Nếu không dùng đến nó hậu quả sẽ còn tệ hơn đêm qua nữa...

Đáng lý ra nó đã chẳng tệ đến bước đường này nhưng khi bi kịch kéo đến, năm lần bảy lượt bị đánh đập tra tấn từ tinh thần đến thể xác cậu không còn là chính cậu nữa. Ở cái trại giam đó lũ người thối tha ấy nhiều lần tiêm chích vào cơ thể cậu không biết bao nhiêu là loại thuốc, loại dược khác nhau. Mạng sống này còn có thể duy trì trong bao lâu?

Bạch Thiên sau này không có cậu bên cạnh em ấy phải làm sao? Đúng vậy cậu phải sống chứ, sống thật lâu bên cạnh đứa em trai nhỏ của mình chứ. Em ấy đã bảo sẽ sống với cậu cả đời mà cậu không thể khiến e ấy thất vọng được, với lại người thân duy nhất của em ấy chỉ còn lại mỗi mình cậu thôi. Nếu cậu còn rời đi nữa em trai phải biết làm sao bây giờ? Lúc đau khổ tổn thương nhất ai sẽ bên cạnh an ủi động viên em ấy? Cậu không nỡ mà....

"Đều theo ý em."

Bạch Thiên nhìn bịch thuốc lại nhìn anh hai. Nó không nghĩ tới những kẻ đó sẽ cho anh hai nó dùng tới mai thuý. Ba nó ngày trước cũng vậy cũng hay trộn lẫn mai thuý vào thức ăn của anh hai. Nó biết chứ biết lý do tàn nhẫn đằng sau ấy nên mỗi lần như thế nó đều sẽ lén lút đổ đi thay cái mới. Nhưng mà vì sao vậy, vì sao ai cũng muốn hại anh hai của nó đến đường chết vậy? Anh hai nó đã đau khổ lắm rồi mà...

"Sao vậy?"

"Anh hai, Ân tổng tát anh sao?"

"Ừa vài ngày là hết thôi." Hắc Dạ đưa tay ôm lấy mặt mình, nó vẫn còn sưng rất cao nhỉ? Cậu bây giờ chẳng dám nhìn bản thân trong gương đâu.

"Nhưng ra tay mạnh quá môi lẫn miệng anh đều rách cả rồi."

"Anh vẫn ổn mà. Em đừng lo cho anh nha."

"Anh đừng lừa em! Anh một chút cũng không ổn."

Bạch Thiên đau lòng, nhẹ nhàng chạm lên những vết thương trên cơ thể anh hai. Anh hai của nó mới qua một đêm lại thương tích khắp người rồi. Nó một chút cũng không thể san sẻ cùng anh hai.

"Đừng nghĩ nhiều nữa vết thương cũng sẽ sớm lành thôi."

"Xin lỗi vì em lớn lên thật chậm."

"Em mãi nhỏ như vậy anh mới an lòng hơn." Đúng vậy cậu thật sự không muốn em trai trưởng thành bởi vì em ấy lớn rồi sẽ rời xa cậu mất. Cậu sợ lắm! Sợ phải ở một mình sợ phải rời xa hơi ấm quen thuộc này. Từ bé đến giờ cậu chưa bao giờ tách ra khỏi em trai cả, cái gì cũng giống nhau cái gì cũng làm cùng nhau cả.... Cậu quen rồi cậu không thể bỏ được.

"Em..."

"Anh hai không muốn Bạch Thiên lớn đâu."

Hắc Dạ vòng tay ôm lấy người em trai, không cho lớn không cho đi đâu cả. Em trai chỉ được mãi bé nhỏ vậy thôi.

"Anh hai, em không lớn cũng không đi đâu hết."

"Vậy Bạch Thiên hôm nay đừng lên lớp nữa, anh hai muốn ngủ thêm nhưng muốn ngủ với Bạch Thiên cơ." Bạch Thiên bất đắc dĩ cười cũng không gở tay anh hai ra, anh hai nó mỗi lần tâm trí rối loạn xong liền lười nhác không động như vậy đó, còn giữ nó khư khư bên mình nữa. Ôi anh hai sắp ôm chết nó rồi!

"Bạch Thiên, hôm nay nhóc không lên lớp?"

Ân Khuyết Dục đứng ở cửa nhìn một màn trước mắt không khỏi bật cười. Hắc Dạ hôm nay còn biết ngủ nướng đấy còn có cả cái bộ dạng nửa tỉnh nửa mê kia nữa thường thì giờ này bé con lớn sớm đã quần áo chỉnh tề, im lặng ngồi một bên vừa đọc sách vừa trông em trai hôm nay phá lệ mất rồi! Nhưng hắn sẽ không nói Hắc Dạ bây giờ nhìn có chút đáng yêu đâu.

Hắc Dạ ló đầu khỏi chăn nhìn lên nam nhân trước mặt. Cậu vẫn còn nhớ rõ lời hứa hôm qua của ngài ấy đấy, rõ ràng bảo sẽ bao che người ta, sẽ giúp người ta giấu em trai nhưng cuối cùng thì sao vẫn là lừa cậu a! Còn cố ý quấn băng thật dày thay hộ cậu bộ đồ cộc tay lộ rõ hết vết thương trên người nữa chứ. Ân tổng là đồ xấu xa hứa lèo.

"Không đi không đi!"

Bạch Thiên mỉm cười ngoan ngoãn nằm lại giường, nó căn bản cũng không thể thoát ra được. Nhưng mà, hai người này sẽ không đánh nhau đấy chứ? Nó nhớ mỗi lần anh hai cùng Ân tổng thấy mặt nhau liền như nước với lửa ấy nó vẫn là im lặng đứng một bên thì hơn.

"Không đi cũng phải đi."

Hắc Dạ bị bế lên hai tay đang ôm em trai cũng bị hất ra liền nổi đóa đá thẳng vào mặt Ân tổng một cái rồi nhảy xuống chạy đến bên em trai tiếp tục ôm lấy.

"Đã bảo không cho đi mà!"

"Cái thằng nhóc này." Ân Khuyết Dục đen mặt ôm lấy má. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới bé lớn sẽ đá mình một cái như vậy, bình thường bị hắn chọc tức bức quá cũng chỉ xù lông lớn tiếng nay thì ra tay với hắn luôn.

"Ngài đứng trách anh hai!"

"..."

"Đêm qua anh hai đã chịu nhiều đả kích rồi, chỉ có tôi bên cạnh anh hai mới an tâm đôi chút."

Bạch Thiên gãi mặt nhìn Ân tổng, công nhận anh hai đá chuẩn thiệt in nguyên cái bàn chân lên má ngài ấy luôn, chắc đau lắm! Hồi nãy nó nghe cái bốp rất to á.

"Nhóc đi học đi ta trông anh hai nhóc."

"Oa! Trả Bạch Thiên đây ngài muốn ăn thêm một cược cho đều hai bên sao?" Hắc Dạ trừng mắt, cậu vẫn còn rất giận đó bây giờ còn muốn cướp em trai cậu sao?

"Ngoan, em trai nhóc hôm nay có bài kiểm tra nhóc định cho bé nghỉ sao?"

"Kiểm tra hừ!"

"Anh hai, em hứa kiểm tra xong liền quay lại nên anh hai đừng tức giận nha."

"Anh hai mới không trẻ con như vậy. Bạch Thiên học ngoan học xong rồi hẳn trở về việc học vẫn ưu tiên nhất. Anh hai của em cũng sẽ không nháo loạn nữa, anh hứa!"

Hắc Dạ ôn nhu dỗ dành em trai lại khịt mũi với Ân tổng một cái mới leo ra khỏi giường, đi tới tủ lấy đồ cho em trai rồi lại kéo đứa nhỏ vào nhà vệ sinh. Rõ ràng một bên liền không đều a!

Ân Khuyết Dục bất lực nhìn hai bé con rời đi. Hắn lại một đêm nữa không ngủ, quầng thâm dưới mắt đã dày thêm rồi nhưng mà cũng không quan trọng lắm ít ra bé con lớn bây giờ đã ổn hơn không còn mới ngủ vài giờ liền tỉnh giấc làm loạn nữa. Hài, nhớ lại cảnh tượng đêm qua hắn vẫn còn rất sợ hãi đấy, làm hắn cả một đêm trằn trọc không ngủ được còn lo lắng tới lui phòng của hai đứa nhỏ không biết bao nhiêu lần nữa.

"Ngài không đi làm sao?" Hắc Dạ nhìn người thảnh thơi ngồi xơi trà trên ghế khóe môi không khỏi giật giật vài cái. Nếu cậu làm ông chủ nhất định sẽ trừ lương ngài ấy.

"Ta ở nhà trông nhóc."

"Tôi lớn rồi!"

"Nếu đã là người lớn sẽ không tự hành hạ bản thân."

"Còn người lớn như ngài thì hứa lèo với con nít." Cậu liếc mắt khinh thường mệt mỏi nằm lại xuống giường. Buồn ngủ quá đi!

Hắn chỉ biết cười cười ngại ngùng. Ban đầu hắn định để bé lớn lưu lại phòng mình nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn là để Bạch Thiên và Hắc Dạ ở cùng một nơi liền tốt hơn, mặc dù bé lớn muốn hắn bao che cho nhưng sâu trong đôi mắt đó hắn thấy được sự tiếc nuối. Dù gì hai đứa nhỏ cũng là sinh đôi mà làm sao có thể tách rời nhau được. Nhưng cũng may vết thương ở cánh tay và trên trán của Hắc Dạ chỉ là vết thương nhẹ không ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe nếu không hắn sẽ còn lo chết mất. Một người an tĩnh như Hắc Dạ còn có lúc thần trí rối loạn như vậy chắc chắn tâm lý đã tổn thương rất nặng. Hắn vẫn nên tranh thủ đem bé con lớn đi bác sĩ tâm lý kiểm tra thử. Không! Phải khám tổng quát cả hai đứa luôn thừa còn hơn thiếu mà.

Từ khi nhận nuôi hai nhóc con hắn mới chính thức phát hiện ra chăm sóc hai đứa nhỏ đang lớn thật sự rất vất vả. Ngoại trừ lo cho chúng tiêu xài ăn mặc ra còn phải lo đến ăn uống, sức khỏe, tâm tình còn chưa kể đến chuyện học cuối tuần lại tìm thú vui cho chúng. Giờ còn phải kiểm tra tâm lý có bất ổn chỗ nào không nữa...

Vậy nên trước khi chính thức nhận nhau dưới thân phận ba con chỉ sau vài tháng hắn chính thức giơ cờ trắng bỏ cuộc. Thế nên mới có chuyện tuyển thêm quản gia, trong nhà lại nhiều thêm vài ba vệ sĩ canh gác, không chỉ thế sau vụ hôm qua chứng kiến hắn còn nghĩ đến thuê luôn cả bác sĩ riêng nữa. Và tất nhiên tiền của hắn mỗi ngày lại vơi đi không ít. Vấn đề này vẫn là việc khiến cho Ân Khuyết Dục hắn trầm mặc một hồi lâu. Mặc dù hắn không thiếu tiền thiệt nhưng phút chốc biến mất nhanh như thế hắn tiếp nhận không kịp.

"Ngồi xuống đây ta thay băng."

"Ân tổng ngài có hối tiếc không?"

"Không có hối tiếc."

"Ngay cả đi trên con đường nhơ nhuốc này sao?" Hắc Dạ nghiêng đầu nhìn xoáy vào đôi hắc diều hâu trước mặt. Mắt ngài ấy cũng là một màu đen giống cậu nhưng nó tĩnh lặng lắm như mặt hồ mùa thu vậy hoàn toàn không gợn sóng.... không hiểu sao cậu cũng muốn được giống vậy.

"Đúng vây, chỉ cần có thể bảo vệ bản thân, có thể bảo vệ thứ quan trọng với mình dù có trải qua bao nhiêu lần ta vẫn sẽ đi."

"Vậy sao! Tôi nghĩ sau này tôi sẽ trở thành một người giống ngài đó."

"Ta mong nhóc vĩnh viễn không bước chân vào con đường bẩn thỉu này."

"Tại sao?"

"Nhóc xứng đáng nhận được nhiều thứ tốt đẹp hơn như vậy." Xứng đáng có được hạnh phúc, xứng đáng có được yêu thương. Và người mang đến điều đó chính là Ân Khuyết Dục hắn. Hắn nhất định sẽ làm được dù có phải tiêu hủy tất cả hắn vẫn sẽ làm, Hắc Dạ đã vất vả nhiều rồi sau này chỉ được phép an nhiên một đời.

"Thế thì ích kỉ lắm!"

"Nhóc có quyền được sống cho chính mình mà."

"Tôi sao? Không thể đâu thứ đó tôi không với tới được!"

Hắc Dạ mỉm cười đưa tay chạm lên mặt kính cửa sổ. Cuộc sống của cậu như một chú chim nuôi trong lồng vậy mọi thứ bản thân có, mọi thứ bản thân phải làm đều phải tuân theo sự điều phối của ai đó. Nhất nhất tuân theo một chút cũng không được phép phản kháng một chút cũng không được phép chống đối nên từ lâu cậu đã sớm nhận ra bản thân sẽ chẳng bao giờ nhận được cái gì tốt đẹp cả, cũng sớm nhận ra sẽ chẳng bao giờ có thể thoát ly khỏi dáng vẻ này. Làm con rối của họ, làm công cụ trục lợi của họ cũng như làm lưỡi hái tử thần của họ. Cậu đánh mất chính mình rồi! Thân xác là con người nhưng linh hồn này đã sớm mục rữa...

Bởi vì cậu ngay từ ban đầu đã được lựa chọn đi trên con đường trải đầy máu tươi tanh nồng thì làm sao có thể làm chủ chính mình, làm sao có quyền hưởng sự bình yên?

Cậu trước đây là đại thiếu gia Đông Phương gia mà, được mệnh danh là ác quỷ của dòng họ, một đứa trẻ máu lạnh còn vô cùng tàn nhẫn, lại không vì đó là anh em ruột thịt mà từ thủ đoạn. Vậy nên ai ai cũng khiếp sợ và chán ghét cậu hết, nhưng liệu họ có biết nếu cậu không giết chúng người bị giết sẽ là anh em cậu không? Nơi đó sẽ tồn tại lòng từ bi sao nực cười thật...

"Nếu mệt mỏi có thể nghỉ ngơi một chút. Sau này con đường phía trước vẫn sẽ luôn có ta cùng nhóc đồng hành, có khổ cùng khổ có sướng cùng sướng."

"Cảm ơn ngài nhé! Nhưng tôi vẫn ổn mà, ổn hơn bao giờ hết."

Đúng vậy cho dù bản thân không ổn thì ngài ấy cũng sẽ đến bên cậu sẽ đem hơi ấm ấm áp đó trấn tĩnh cậu. Một lần này thôi cho cậu tham lam giữ riêng ngài ấy bên mình nha, giữ riêng ngài ấy làm ba của anh em cậu. Ba sao? Có lẽ ngài ấy có thể làm được, có thể mang cậu cùng em trai đến bên đó... một nơi chỉ có hạnh phúc hiện hữu mà thôi.

"Ba! Thật tốt khi là ngài tìm thấy chúng con."

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me