LoveTruyen.Me

Huan Van Yeu Em Khong Ly Do

Nửa đêm, Lăng Sở sợ cậu ngủ không yên đụng đến vết thương nên qua phòng cậu kiểm tra lần nữa.

Cả người Dương Hy chui hẳn vào trong chăn chỉ để lộ nửa khuôn mặt ra ngoài. Hơi thở cậu rối loạn, nửa tỉnh nửa mê rên rỉ.

"Em sốt rồi, dậy uống thuốc rồi ngủ tiếp."

Lăng Sở vào phòng tiến đến gần Dương Hy kiểm tra, tay đặt trên trán cảm nhận độ nóng khác thường.

Hắn đo nhiệt độ cho cậu, ba mươi tám độ rưỡi, sốt khá cao rồi. Cầm thuốc hạ sốt trong hộp y tế đến bên giường, hắn đỡ cậu ngồi tựa vào người mình.

"Mẹ đừng đi... hức.... con đau."

Không biết Dương Hy đã sốt bao lâu, đã rơi vào trạng thái mê man rồi. Lúc bệnh con người sẽ suy yếu nhất, trong tiềm thức ỷ lại vào một người mà họ tin tưởng nhất.

"Anh không đi, em dậy uống thuốc trước rồi ngủ."

Lăng Sở biết cậu đau mông liền cho cậu ngồi lên đùi, mông được cách một đoạn ra ngoài, hắn nhẹ nhàng xoa mông cho cậu.

Dương Hy mơ màng uống thuốc, cơ thể rời khỏi chăn ấm liền cảm thấy lạnh dính xát vào người hắn hơn.

"Ngủ ngoan ngày mai sẽ bớt đau."

Hắn chỉnh sửa lại giường từ từ đặt cậu xuống nhưng Dương Hy nắm chặt áo hắn không buông, giọng nói ỷ lại nhìn hắn.

"Anh đừng đi."

"Em ngủ đi, anh ở đây."

Người bệnh dễ nhạy cảm nhất, ngày thường Dương Hy không dính hắn như vậy. Không đặt cậu xuống được hắn đành bế cậu lên mang về phòng.

Một đêm không mộng mị qua đi, sáng hôm sau, Dương Hy ngủ sướng mắt tỉnh dậy thấy trước mắt là thứ gì đó màu đen. Cậu ngước mắt nhìn thấy Lăng Sở đang đọc sách, thứ màu đen kia chính là bộ đồ hắn mặc. 

Tay chân cậu đè lên đùi với chân hắn, nhìn một vòng thì thấy phòng ngủ của mình đã thay đổi.

"Chịu dậy rồi? Em cầm tinh con bạch tuộc hay sao mà dính người quá vậy."

Lăng Sở buông sách cúi đầu nhìn cậu mới tỉnh dậy, đầu tóc rối mù, hai mắt hôm qua khóc nhiều nên sưng húp.

Gần sáng Dương Hy đã hạ sốt, hắn định dậy sớm hầm cháo nhưng cậu lại quá dính người. Hắn vừa ngồi dậy chuẩn bị xuống giường cậu đã ầm ờ muốn tỉnh.

Không còn cách nào khác, Lăng Sở dậy sớm đã quen chỉ đành ngồi đọc sách chờ người thức dậy.

"Đây là phòng anh sao? Hôm qua em còn ngủ trong phòng mà, sao nay đã nằm trên giường anh rồi?"

Sống chung đã lâu nhưng cả hai vẫn giữ sự riêng tư cho đối phương, đây là lần đầu tiên cậu vào phòng ngủ của Lăng Sở.

Căn phòng ngọn gàng, ngăn nắp nhìn qua liền biết tính cách chủ nhân căn phòng như thế nào.

"Tối qua em phát sốt, nói thế nào cũng không buông áo anh ra nên anh đành ôm em về đây ngủ."

Lăng Sở nhìn áo mình vẫn bị cậu nắm đến nhăn nhúm, hắn không thích ngủ giường lạ nên hai người ngủ chung lần này là chuyện bất đắc dĩ.

"Là do anh đánh em đau đến phát sốt, đáng phải chịu trách nhiệm."

Dương Hy nói xong lại tiếp tục làm tổ trong chăn, mùi hương trên người hắn lúc nào cũng dễ chịu, ngay cả những vật dụng của hắn cũng có mùi này.

Tâm tình cậu sáng ra đã rất tốt, vui vẻ vì tối hôm qua Lăng Sở không ném cậu một mình còn chăm sóc cẩn thận nữa.

Trái tim cậu cảm thấy thật kì lạ, sự ấm áp này đã lâu rồi cậu mới cảm nhận được.

"Thành tích của em đã được Chu Dữ gửi trước cho anh, em có muốn xem thử thứ hạng của mình không?"

Lăng Sở trên cao vỗ đầu cậu, sáng nay kiểm tra điện thoại hắn đã thấy file điểm Chu Dữ gửi tới nhưng vẫn chưa xem.

"Anh đừng xem mà, mông em đau lắm không chịu đánh được nữa đâu."

Cái đầu nhỏ lộ ra khỏi chăn nhìn Lăng Sở, nằm ngủ cậu muốn nghiêng người mông đã đau muốn chết rồi.

"Sao không có niềm tin vào bản thân như vậy chứ? Dù sao em cũng được anh dạy suốt mấy tháng, năng lực truyền tải kiến thức của anh cũng không tệ mà."

"Vậy sau khi xem xong em không đạt yêu cầu anh đừng đánh có được không? Mông em đã nở hoa rồi."

Dương Hy tỏ ánh mắt cún con năn nỉ, tay cậu nắm vạt áo hắn vò vò cầu khẩn.

"Không đánh ngay bây giờ, chờ mông em hết đau anh mới phạt."

Hình thức sử phạt của Lăng Sở chưa bao giờ cậu xin xóa nợ được, hai tay cậu ỉu xìu rúc lại vào chăn không thèm nói chuyện với hắn nữa.

"Em phải tin tưởng bản thân sẽ nhận được quà từ anh chứ không phải nhận phạt, xịch lên đây anh mở điểm cùng xem."

Lăng Sở kéo chăn cậu ra, đỡ cậu nằm nghiêng ngả lên người hắn, tư thế thân mặt thế này khiến cậu hơi ngại nhắm mắt giả ngơ.

"Anh mở điểm ra xem đây."

Dương Hy căng thẳng chờ hắn báo thứ hạng nhưng vài giây trôi qua hắn chẳng lên tiếng, hai mắt cậu nhắm nghiền không dám mở nên rất hồi hộp.

"Hạng bao nhiêu vậy anh? Có thấp quá không?"

"Cũng không tệ, hạng bốn trăn tám bảy vượt chỉ tiêu mười ba hạng. Em làm rất tốt."

Lời khen truyền xuống từ đỉnh đầu, Dương Hy nhanh chóng mở mắt nhìn bảng điểm. Thật không ngờ bản thân mình lại giỏi đến như thế, cậu ngắm nghía mãi bảng điểm mới nhớ đền quà của Lăng Sở.

"Quà của em đâu? Nhanh đưa quà cho em, hì hì, mông không những được thoát nạn còn được nhận quà."

Tâm trạng trẻ con thay đổi nhanh như chóng chóng, vừa nãy còn mặt ủ mày chau bây giờ đã vui vẻ đến cười toe toét.

"Nhà hàng mới mở của đầu bếp Join anh đặt được hai suất phục vụ đặc biệt, tối dẫn em đi ăn."

Dương Hy nhìn hai tấm thiệp sang trọng trong tay Lăng Sở hai mắt trợn lớn muốn rớt ra ngoài. Đầu bếp Join đó, siêu đầu bếp thế giới, ông vua ẩm thực.

"Quà của anh tuyệt quá... Moa ~"

Hai tay cậu cẩn thận cầm thiệp nâng niu nhìn ngấm chỉ sợ làm hư mất. Được thưởng thức món ăn do đầu bếp Join là mong ước bấy lâu nay của câu.

Ngoài chi phí cao ra còn phải chờ lịch rất lâu, suất đặc biệt lại càng hiếm, một tháng chỉ có vài suất. Bởi vì trong suất đặc biết, người ăn sẽ được chính mắt nhìn Join chế biến.

Dương Hy chìm đắm trong hạnh phúc thì Lăng Sở sau khi nhận được nụ hôn trên má đã ngơ ngác cả người.

Ngay lúc cánh môi Dương Hy chạm vào mặt tim hắn bỗng dừng một nhịp, hắn sờ lên má nhìn cậu khóe miệng nhanh chóng câu lên.

Cái mông đang đau nhưng nhìn thấy đồ ăn đã lập tức đỡ đau hẳn, Dương Hy đưa lại thiệp cho Lăng Sở để hắn cất cẩn thận, bản thân nhanh chóng đi làm vệ sinh cá nhân.

"La~... la~... la~... Sắp được ăn món Jo~... in~... nấu rồi~."

Nghe tiếng Dương Hy ca hát vui vẻ trong phòng tắm hắn mới nhớ hình như vừa nãy cậu hôn còn chưa đánh răng.

Buổi tối hai người đến nhà hàng cổ điển pha trộn phong cách Pháp hiện đại. Dương Hy vừa được ăn ngon vừa được nhìn thần tượng nấu vui sướng như được lên thiên đường.

Những ngày nghỉ còn lại Dương Hy nằm trong nhà dưỡng mông, Lăng Sở tiếp tục dạy cậu học vào mỗi buổi tối.

"Học kì trước em học rất tốt nhưng không được lơ là, phải tiếp tục siêng năng học tập. Học kì này lọt top 200 nha bé Hy."

"Anh đặt kì vọng quá cao đối với em rồi đó. Em thật sự không vào được đâu anh."

Dương Hy nghe hắn đặt ra yêu cầu cậu chỉ muốn khóc ròng. Nói cậu tiếp tục giữ hạng may ra còn có khả năng, tiến thêm ba trăm hạng thì khó hơn lên trời nữa.

"Như cũ thôi, dưới hai trăm một hạng một roi, trên hoặc bằng thì nhận thưởng."

Lăng Sở không cho cậu đàm phán, mỗi ngày hắn dạy cậu học nên nắm rõ sức lực của cậu.

Vào top hai trăm hơi khó nhưng không phải không có khả năng, Dương Hy cần phải nỗ lực hơn nữa.

"Ba hạng một roi có được không? Năn nỉ anh đó."

Dương Hy rất thích phần thưởng của Lăng Sở nhưng cậu cũng biết tự lường sức phòng ngừa hậu hoạn.

"Một hạng ba roi."

"Đừng mà, đừng mà. Giữ như cũ đi anh, em học bài đây."

Đa chẳng giảm được án còn bị tăng Dương Hy muốn khóc thét, không thèm trả giá với hắn nữa quay người làm bài tập.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me