Hunhan Dau Nguoc Ge
CẢNH BÁO: Mặc dù mình đã trình bày ở phần giới thiệu fic, nhưng trước khi vào chương 1 mình vẫn phải nhấn mạnh lại một lần nữa phòng trường hợp có những bạn chưa đọc giới thiệu: Fic RẤT NGƯỢC, chủ yếu là ngược thân. Mình hoàn fic này trong hai ngày và đăng lên không hề beta lại, cũng không có ý định beta lại. Các bạn nhấp vào đọc hãy cân nhắc kĩ vì fic không có gì mới đâu, cốt truyện còn tệ nữa cơ, thế nên hãy cân nhắc nhé! ^^_________"Tại sao không thể chết đi?"Đó là suy nghĩ vẫn quẩn quanh trong đầu Lộc Hàm suốt mấy ngày này. Một cuộc sống khốn khó, một gia đình sớm đã mục rữa, một xã hội lạnh lẽo đã đẩy đứa trẻ vừa tròn bảy tuổi đến tột cùng của bất hạnh. Bước những bước nặng nhọc dưới trời mưa tầm tã, Lộc Hàm thậm chí không màng đến việc tìm chỗ trú cho mình, chỉ suy nghĩ làm sao có thể bán được nốt bao diêm cũ. Cậu bé cẩn thận ôm bao diêm vào trong lồng ngực, kiên quyết không để một giọt mưa rớt vào, tựa như cả sinh mạng đều đặt tại đó. Nhưng hình như ông trời không thương cậu. Mưa ngày một to hơn. Đi trên vỉa hè mà Lộc Hàm cảm nhận cứ như có cả tấn nước đang trút xuống đầu mình. Tầm nhìn mờ mịt vì màn mưa trắng xóa, nước mưa tràn vào trong mắt cay xè. Vài trận gió quét qua, mưa lại tạt vào mặt đau rát. Lộc Hàm thấy vành mắt mình cũng đang rát, kì thực nước mắt đã rơi tự lâu rồi. Đứa trẻ bảy tuổi tiếp tục bước những bước khó khăn trên vỉa hè. Dưới lòng đường là dòng xe hối hả chạy ngược xuôi. Những người đó đều có nơi để trở về, đâu còn thời gian rảnh rỗi quan tâm đến đứa trẻ tội nghiệp đã dầm mưa gần một tiếng đồng hồ. Đến cả người vô gia cư cũng có gầm cầu hay ống cống để làm chốn dung thân. Chỉ có Lộc Hàm là cô độc, là lạc lõng. Trở về nhà sao? Chẳng biết tự lúc nào từ "nhà" đối với cậu lại xa xỉ đến như thế. Căn nhà đã không còn sự ấm cúng của hai năm trước nữa rồi.Trong kí ức của Lộc Hàm, những tháng ngày gia đình hạnh phúc thật sự rất tuyệt vời. Ba cậu đưa cậu tới trường học, khi trở về còn có mẹ nấu những bữa cơm thật ngon. Cậu có một người cha làm công chức, một bà mẹ nội trợ đảm đang, còn có một người anh trai rất ưu tú và một em gái cực đại dễ thương. Căn nhà không lớn nhưng lúc nào cũng ngập tràn tiếng cười. Vậy mà từ ngày ba cậu sa ngã vào cờ bạc, những tiếng cười ấy cũng biến mất đi, có hay chăng chỉ xuất hiện lại trong những giấc mơ xa xỉ của Lộc Hàm. Con đường từ một công chức trở thành con nghiện cờ bạc chẳng biết thật sự dài ngắn thế nào. Một ngày Lộc Hàm trở về nhà sau giờ đá bóng với bọn trẻ, cậu thấy trong nhà ầm ĩ. Mẹ cậu quỳ xuống hết sức van xin một đám người đầu trọc hung tợn, còn ba cậu mặt mũi đã sớm bị đánh đến bầm dập. Em gái Lộc Tiểu Tình lúc ấy chỉ 4 tuổi ôm mẹ khóc nấc lên, anh trai Lộc Kỳ đã 10 tuổi vẻ mặt không khỏi khổ sở, còn cậu khi ấy 5 tuổi. Tai họa đường đột ập đến. Hóa ra nguyên do là ba cậu dấn thân vào con đường cờ bạc. Không biết từ lúc nào, nhưng cơ sự bị bại lộ là lúc khoản nợ đã chất cao như núi. Sống những năm tháng dài đẵng trong cảnh mắng chửi, cảnh đòi nợ thuê, tâm hồn của Lộc Hàm được nuôi lớn cùng vết sạn và vô số vết thương vĩnh viễn không thể nào chữa khỏi. Mẹ cậu cuối cùng cũng chán nản bỏ đi mang theo em gái Tiểu Tình. Đó là phán quyết của tòa, người thân không thể can thiệp được. Ở xã hội đốn mạt ngày ấy, đến cả những người có máu mủ cũng lạnh mặt làm ngơ với nhau. Đồng tiền được đội lên đầu, thay ô thay mũ chắn mưa chắn nắng. Từ một đứa trẻ với cuộc sống hạnh phúc, cuộc đời của Lộc Hàm cũng bị đẩy sang một ngã khác. Anh trai cậu từ một đứa trẻ học hành không tệ rồi cũng phải bỏ học để kiếm tiền trả nợ cho bố. Lộc Hàm có một người chú nhận cưu mang cậu. Ban đầu còn nghĩ đó là may mắn duy nhất trong những tháng ngày sống tăm tối này, nhưng kì thực chẳng có vinh hạnh nào từ trên trời rớt xuống như thế cả. Dưới cơn mưa ào ạt, Lộc Hàm đau khổ đứng lại một chỗ. Xung quanh dòng người vẫn hối hả qua lại, không ai đủ thương cảm cho cậu một chiếc ô để khỏi ướt mưa. Con người cứ lạnh lẽo vô tình với nhau như vậy.Lộc Hàm vẫn ôm khư khư bao diêm cũ, hình như nước mưa sớm đã thấm vào làm ẩm cả rồi. Hi vọng kiếm được chút tiền vừa mới nhen nhóm lại bị dập tắt. Lộc Hàm nhìn quán ăn ven đường, ngửi mùi thức ăn ngào ngạt tỏa ra và dạ dày không ngừng run lên. Từ tối hôm qua cậu đã không được ăn gì cả. "Đi đi, thứ xúi quẩy này."Đó là tiếng xua đuổi của người bán hàng quán. Lộc Hàm giật mình như tỉnh khỏi giấc mơ, vội vàng bước mấy bước tránh khỏi vị trí trước cửa quán ăn. Có lẽ bộ dạng ướt nhếch như một con chuột bẩn thỉu của cậu lúc này khiến người ta ghê tởm. Sống dưới danh nghĩa được chú bảo trợ cho ư? Đột nhiên trong lòng thấy rất buồn cười. Bảo trợ kì thực chỉ là lợi dụng cậu để bán diêm kiếm trác. Người chú này vốn dĩ thu nhập không có, nợ chồng nợ chất còn đòi nuôi thêm cậu? Lộc Hàm sớm biết số phận của mình chẳng đâu vào đâu. Cậu muốn đi học, muốn có một cuộc sống bình thường như bao đứa trẻ cùng trang lứa khác, nhưng đó chỉ là giấc mơ xa xỉ của cậu mà thôi. "Cậu bé."Có tiếng người gọi phía trên. Lộc Hàm chợt cảm nhận mưa không xối xuống đầu mình nữa liền ngửng mặt lên.Người đó cầm một chiếc ô che mưa cho cậu, sau đó bình tĩnh ngồi xuống. Lúc này Lộc Hàm mới có dịp quan sát rõ nét mặt của hắn. Một nam thanh niên tướng mạo rất xuất chúng. Cằm nhọn, mũi cao, đôi mắt hẹp và dài như mắt phượng hoàng lửa toát ra ánh nhìn lạnh lẽo. Nhưng chẳng hiểu sao lúc này, cậu lại thấy nam nhân cực kì ấm áp."Sao lại để người ướt như này?"Lộc Hàm sững sờ. Đã rất lâu rồi chưa ai hỏi han cậu như vậy. Cũng rất lâu rồi chưa có ai quan tâm đến cậu. Đứa trẻ bảy tuổi khi ấy chỉ đơn giản là nhận một chút ấm áp liền sinh cực đại cảm kích."Không có."Lộc Hàm chỉ nói như thế, người kia liền nắm tay cậu đặt vào cán ô. Lúc này mới chạm vào bao diêm đã ẩm ướt. Bị giật mình, Lộc Hàm đánh rơi bao diêm xuống vũng nước mưa, cũng không kịp cầm lấy cán ô, cái gì cũng giữ không kịp. Chiếc ô rơi xuống lòng đường, mưa xối ướt cả cậu và nam nhân đó."Bán diêm sao?"Lộc Hàm gật gật đầu, nhìn người kia không biết phải nói như nào mới phải. Nam nhân nhìn cậu một lúc, sau đó nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cậu, dắt vào quán ăn."Cậu bé có muốn cùng ta ăn cơm không?"Lòng tự trọng khiến Lộc Hàm rất muốn từ chối, nhưng mà dạ dày của cậu cứ như cũng có tai, nghe lời người kia nói liền reo o o đồng tình. Người kia hỏi cậu muốn ăn cái gì. Ngồi trước một thực đơn đa dạng, Lộc Hàm lại chỉ chọn cơm trắng và một xuất cá biển loại rẻ tiền. Mẹ cậu từng nói trước khi bỏ đi: Là con người, muốn tốt nhất thì không nên nợ ai cái gì cả. Nợ tiền, nợ tình, nợ mạng, chung quy lại nợ gì cũng rất khó trả đi. Thế nên trong đầu Lộc Hàm lập tức mặc định, cuộc gặp gỡ ngày hôm nay chính là một khoản nợ lớn. Người kia lại quan sát cậu một lúc, sau đó gọi món theo ý của cậu nhưng vẫn không quên gọi thêm rất nhiều món ăn khác cho cậu. Bữa ăn trôi qua trong tiếng mưa rào rạt bên ngoài. Đợi đến khi mưa tạnh, người ấy cũng nắm tay cậu định rời đi. "Cảm ơn ngài."Cho dù nhìn nam thanh niên chỉ chừng hai mươi hay hơn hai mươi tuổi nhưng đối với quần áo và khí chất sang trọng của người đó, Lộc Hàm xác định vai vị hắn không hề nhỏ bé trong xã hội. Người nọ mặc áo khoác. Lúc áo tung lên, trong túi liền rơi ra một tấm danh thiếp ngay dưới chân Lộc Hàm. Cậu cúi người nhặt lên, liếc vội dòng tên trên đó. "Ngài làm rơi."Lộc Hàm cầm tấm danh thiếp hướng về phía người kia, ánh mắt kính trọng. Hắn nhận lấy, mỉm cười xoa đầu cậu."Cảm ơn cậu bé."Nói rồi dắt Lộc Hàm ra đến cửa. Một chiếc xe ô tô sang trọng vẫn đỗ ở đó, bên trong còn có tài xế riêng. "Cậu bé ở đâu để ta đưa cậu về."Lộc Hàm nhìn nam nhân đối tốt với mình một lát, vẫn là nên lắc đầu từ chối đi. Đối mặt với sự khước từ của cậu, nam thanh niên chẳng thể làm gì khác ngoài việc thuận theo. Hắn đặt chiếc ô còn vương nước vào lòng bàn tay Lộc Hàm, mỉm cười."Vậy ta tặng cho cậu bé."Lộc Hàm mím môi nhìn chiếc ô, gật gật đầu cảm ơn.Người đó xoay lưng bước lên chiếc ô tô đen. Kính cửa kéo lên cao, ánh mắt Lộc Hàm vẫn còn cố dõi theo hắn. Đến khi chiếc ô tô đi khỏi, cậu vẫn còn nhìn theo tựa như đang rất luyến tiếc. Nắm chặt chiếc ô trong tay, nhớ đến cái tên trong tờ danh thiếp khi nãy, Lộc Hàm tự thoại."Ngô Thế Huân, Lộc Hàm ta sẽ ghi nhớ ngài."Mưa tạnh rồi. Chiều muộn, ánh mặt trời màu đỏ cam rơi xuống lòng đường. Lộc Hàm cúi mặt bước đi trên vũng nước đọng lại ráng chiều đỏ như vũng máu, lầm lũi trở về căn nhà địa ngục. Chết ư? Không! Kể từ hôm nay cậu sẽ phải sống. Chí ít trên thế gian này vẫn còn có người cho Lộc Hàm cảm nhận được một chút ấm áp.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me