LoveTruyen.Me

Hunhan Dau Nguoc Ge

Ngô Thế Huân ban ngày tới công ti, chỉ khi tối mới trở về. Thậm chí có ngày hắn cũng không về tối, qua đêm bên ngoài, tiệc tùng, tạo mối quan hệ, gặp mặt những người có máu mặt trong xã hội, ấy chính là cuộc sống của hắn.

Hắn không quan tâm đến những vấn đề khác cuả Lộc Hàm ngoài chuyện tình dục, hay đúng hơn là hắn không muốn quan tâm. Ngay từ đầu, hắn đã ra giá cho mối quan hệ này. Hắn có tiền, cậu có xác thịt, trao đổi với nhau chỉ đơn giản người cần tiền, người cần tình. Thực ra đối với Ngô Thế Huân mà nói, hắn hoàn toàn có thể bỏ tiền mua về một bạn tình mới mẻ, nguyên vẹn, sẵn sàng ở trên giường phục vụ hắn, làm mọi thứ hắn yêu cầu thay vì Lộc Hàm, kẻ đã qua sự hưởng dụng của người khác, ở trên giường thụ động, thậm chí đôi khi hắn còn nhìn ra sự không cam lòng trong ánh mắt cậu.

Thế Huân đã từng tò mò rằng tại sao một thiếu niên ở tuổi trẻ sung sức như này lại chọn bán thân kiếm sống? Ở độ tuổi này đã làm gì đến mức nợ nần gì quá to lớn? Cờ bạc, nghiện hút hay là lừa đảo, Ngô Thế Huân đều biết Lộc Hàm không phải kẻ như vậy.

Hắn đã từng tò mò, nhưng hắn chẳng muốn tìm hiểu. Trong tâm hắn vẫn luôn mặc định đã dơ bẩn thì cho dù biện pháp nào bắt buộc vẫn là dơ bẩn. Đúng thế! Cho dù Lộc Hàm có thật sự không cam tâm kiếm tiền bằng cách này thì bản thân vẫn dơ bẩn rồi, ấy là sự thật rành rọt không thể chối bỏ.

Ngô Thế Huân dự dạ tiệc, sau đó cũng qua đêm ở khách sạn. Buổi sáng, hắn trở về nhà thay đồ, chuẩn bị tới công ti thì Lộc Hàm đã rời đi rồi. Trên bàn ăn là bữa tối nấu cho hắn, để phần hắn, hình như chính cậu cũng không hề động đũa. Thế Huân nhìn qua thức ăn trên bàn, cuối cùng vẫn cho vào lò hấp nóng lại, thưởng thức một chút.

Phòng ngủ vắng tanh. Chăn gối đều gấp xếp gọn ghẽ trên đầu giường. Thế Huân hình như đã trót quên mất Lộc Hàm vẫn còn học đại học. Hắn từng nghĩ có lẽ những người bạn đại học của cậu cũng bị vẻ ngoài thanh thuần ấy đánh lừa. Có lẽ trong mắt bọn họ, Lộc Hàm cũng trong sạch, thuần khiết giống như bông tuyết đẹp đẽ. Nhưng mà đến khi nắng lên, tuyết có đẹp tới mức nào vẫn phải tan biến mà thôi.

Ngô Thế Huân bước vào phòng, tùy ý thay đồ trút ra giỏ giặt, sau đó rời đi luôn. Căn nhà trở lại vắng lặng. Thức ăn động một chút cũng bỏ dở. Cho dù ngon, nhưng nghĩ đến người làm ra nó mang thân thể ô uế thì bao nhiêu ngon lành cũng biến thành ghê tởm mà thôi.

Ngày như một vòng tuần hoàn. Buổi sáng mặt trời lên cao, chiều tà sẽ lặn xuống, rồi bóng tối trùm lên cảnh vật. Ngô Thế Huân trở về nhà khi Lộc Hàm vừa tắm xong. Thân thể mảnh khảnh trong bộ đồ ngủ trắng nhìn càng tinh khôi. Nhưng Ngô Thế Huân lại trông thấy trên hốc xương quai xanh của cậu đầy vết hôn ngân. Hắn biết đó không phải của mình.

Lộc Hàm có vẻ giật mình với sự hiện diện của Thế Huân trong phòng. Sau khi nhận ra ánh mắt hắn đang tập trung vào điều gì, như một bản năng, cậu liền vươn tay lên cố gắng che đi vết hôn ám muội kia.

Ngu ngốc!

Còn nghĩ tối nay Ngô Thế Huân sẽ không về như mọi khi. Nhưng cậu là ai mà có khả năng nắm rõ lịch trình của hắn chứ?

Lộc Hàm biết đối phương rất giận. Thân thể đều bán cho hắn, thuộc quyền sở hữu của hắn rồi, tình thế hiện tại...người phá lệ không phải là cậu sao?

''Em ngủ với gã đàn ông khác?''

Lộc Hàm cúi mặt không đáp. Đó là sự thật, cậu có thể chối bỏ sao?

''Không đáp chính là thừa nhận.''

Thanh âm của Ngô Thế Huân luôn rất trầm, càng nghe càng không hiểu xúc cảm của hắn là gì.

''Em biết không? Tôi rất căm ghét cảm giác phải sở hữu chung một món đồ.''

Lộc Hàm nắm hai tay vào vạt áo, miệng lí nhí:

''Xin lỗi.''

''Có ích sao? Dùng chung một lỗ phát tiết, nếu là em, em có thấy bẩn không?''

Phải, đều rất bẩn.

''Mẹ kiếp! Tôi không quan tâm trước đây em từng làm điếm như thế nào, ngủ với bao nhiêu gã, nhưng hiện tại tôi mua em, dùng tiền mua thân thể em, em lại dám bán cho kẻ khác nữa?''

Đây có lẽ là câu nói dài nhất mà Ngô Thế Huân nói với Lộc Hàm kể từ ngày hai người phát sinh quan hệ này.

''Xin lỗi. Từ nay... sẽ không như vậy nữa.''

Lộc Hàm vẫn không dám ngửng mặt nhìn Thế Huân. Hắn đối với bộ dạng đó giống như hóa cuồng, căm giận sự dơ bẩn của cậu, lại căm hận vẻ ngoài luôn rất thanh khiết của cậu.

''Mua một thứ đồ nhiều kẻ dùng không phải rất phí tiền sao?''
Ngô Thế Huân không nghĩ cũng có ngày mình cảm thấy phí tiền. Hắn sống trong giàu sang quá lâu rồi, càng không tin được mình cũng có thể nói ra hai từ vừa rồi. Lộc Hàm biết ý tứ của hắn là gì. Giống như mầm sống sắp bị chặt đứt, cậu vội vàng xin hắn tha thứ.

''Em sẽ không như vậy nữa, xin anh, xin anh đừng vứt bỏ...''

Kì thật, Ngô Thế Huân đâu có muốn nắm giữ, nói rằng vứt bỏ'' chẳng phải rất vô nghĩa sao?

Kìm nén cơn giận lại, Thế Huân vươn tay túm lấy cằm Lộc Hàm, bóp mạnh.

''Tôi cho em không đủ tiền, khiến em phải tìm những gã khác để kiếm thêm?''

Lí do không phải vậy, nhưng Lộc Hàm biết giải thích cũng chẳng để làm gì. Vậy nên cậu gật đầu.

''Hóa ra là như thế!''

Giọng Ngô Thế Huân đột nhiên trở nên nhẹ bẫng.

''Ngày mai tôi cho em thêm tiền.''

Nói xong liền bỏ vào nhà tắm. Vừa đi vừa nở nụ cười nhạt thếch.

''Bẩn thật!''

Lộc Hàm bị lăng mạ cũng không hề phản ứng lại. Đến bản thân cậu còn ghê tởm chính mình thì có lí do gì để cấm người khác chứ?

Đặt mình lên giường, tâm trí rối loạn, thân thể mệt mỏi,  cậu thiếp đi. Thần kinh dạo này rất yếu. Lộc Hàm thường xuyên mê sảng, hiện tại cũng vậy. Cho dù chợp mắt có ba mươi phút nhưng trong đầu đau nhức không yên. Cảnh tượng lúc chiều cứ quẩn quanh trong tâm trí. Đán côn đồ hung tợn đòi tiền, đánh cậu, làm nhục cậu. Máu tanh, những tiếng chửi rủa, không khí ảm đạm hôi hám. Cơn đau được tái hiện rất chân thực. Cho dù trong mơ, đầu lông mày cũng nhíu chặt đầy thống khổ.

Ngô Thế Huân vừa mới tắm xong, đứng bên giường nhìn một loạt biểu cảm của Lộc Hàm, nhìn dòng lệ trong suốt chảy từ khóe mắt thấm xuống gối. Cho dù bị hắn hành hạ, Lộc Hàm cũng không hề khóc trước mặt hắn. Có lẽ do bình thường kìm nén, trong giấc ngủ không khống chế được, đau khổ mới vỡ nứt ra.

Chăn đắp không kín, Lộc Hàm vô tình để lộ ra hai cánh tay đầy vết thương. Thế Huân đã trải đời, hắn liền biết đây là dấu vết đánh đập.

Ngô Thế Huân đứng tần ngần một lát, cuối cùng chọn xoay người rời đi. Hắn cầm bao thuốc ra ban công đứng hút. Không biết tâm trạng hiện tại là gì, nhưng đối với Lộc Hàm, bản thân đôi khi cảm thấy không nỡ. Khi nãy, cho dù biết Lộc Hàm mới cùng kẻ khác quan hệ, giận thì có giận, nhưng chẳng biết sao vẫn không chấm dứt với cậu. Có lẽ hắn tham luyến dây dưa với thân thể cậu. Đợi đến khi hủy hoại hoàn toàn sự thanh sạch bề ngoài của Lộc Hàm, hắn sẽ hất tay đuổi đi sao?

Vốn là những kẻ chẳng còn gì để mất, chạm vào nhau, dày vò nhau, cuối cùng lại chỉ có một người thống khổ.

Đứa trẻ trong ngày mưa mười năm trước chỉ vì một chút ân huệ của hắn mà tìm hắn, tìm được rồi lại đau khổ không thể theo đuổi hắn.

Lộc Hàm từng nghĩ từ giờ cho đến lúc chết đi, cậu có thể trong một bộ dạng sạch sẽ để nói với Ngô Thế Huân rằng em yêu anh không?

Không bao giờ.

Thân thể mang theo dơ bẩn, mang theo nhục nhã, mang theo những dấu tích đau đớn, sẽ không có cơ hội xóa sạch...

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me