LoveTruyen.Me

Hunhan Nguoc Herzlos Nhan Tam Hoan


HERZLOS

 39:

Một tuần sau khi Ngô thế Huân rời khỏi biệt thự.

Lộc Hàm ngồi trên giường, nhìn điện thoại trong tay mình. Cậu thật sự nhớ anh ấy, muốn gọi điện nói chuyện với Thế Huân nhưng lại không đủ can đảm để làm. Cậu thật sự cảm thấy không có anh bên cạnh thật sự rất tệ, ngày ngày trôi qua đều là sự cô độc.

Thứ được gọi là cô đơn, có khi sẽ đến mà chẳng hề báo trước. Đối với những người đã có thói quen tồn tại một mình thì cả đời cũng không cảm thấy cô đơn. Nhưng nếu có một ngày, bạn chợt phát hiện bản thân muốn ở cạnh bên một người khác, vậy khi ấy bạn sẽ hiểu được thế nào là cô đơn.

Tôi rất nhớ anh ấy. Tôi muốn chạy đến bên cạnh anh ấy, ngả vào vai anh ấy, êm đềm chìm vào cơn ngủ sâu hạnh phúc. Nhưng anh ấy đã không còn ở bên cạnh tôi nữa rồi. Anh ấy biến mất khỏi cuộc sống của tôi.

Lộc Hàm đặt điện thoại xuống, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu. Chắc giờ đây anh ấy đã có thể nhẹ nhàng thở phào. Anh ấy sẽ bớt đau đớn hơn khi còn bên cạnh tôi.

" Chủ tịch, đã đến giờ cho cuộc họp hội đồng quản trị."

" Được rồi, tôi sẽ xuống ngay."

Lộc Hàm thay đồ, bước xuống tầng dưới. Thần Khảo chạy đến giúp Lộc Hàm ngồi vào xe lăn.

" Không cần xe lăn nữa."

" Sẽ ổn chứ?"

Lộc Hàm không quan tâm, từ từ đi ra khỏi cửa biệt thự, ngồi vào xe ô tô, khi đó mới nhớ ra điều quan trọng, lên tiếng hỏi Thần Khảo: " Việc tìm ra Phùng Khiêm đến đâu rồi?"

" Mọi thứ vẫn đang tiến hành khẩn trương, sắp sẽ có tin tức của hắn thôi."

Lộc Hàm dựa lưng vào ghế, khẽ nhắm mắt lại.

Thế Huân, anh vẫn còn đợi em chứ. Khi mọi chuyện kết thúc, em sẽ về bên anh.

***

Về phía Thế Huân, anh đã chuyển qua biệt thự ngoại ô mà anh và Lộc Hàm từng ở sau khi thoát ra khỏi khu vực hạn chế. Nơi này chính là nơi mà tháng ngày bình yên nhưng ngắn ngủi diễn ra. Anh sẽ ở đây để đợi Lộc Hàm quay lại, đựiLộc Hàm toàn tâm toàn ý trở về bên anh.

Ngô Thế Huân đang ngồi ngoài sân hít thở bầu không khí trong lành đột nhiên điện thoại vang lên.

" Ai đấy?"

Đầu dây bên kia im lặng.

Thế Huân nhìn màn hình điện thoại, lại không biết đó là ai.

Mãi một lúc sau mới có tiếng trả lời.

" Là tôi, Phùng Khiêm!"

Ngô Thế Huân giật mình ngồi thẳng dạy. Đột nhiên anh cảm thấy bất an, đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, chắc chắn không có ai mới nói.

" Ông đang làm gì thế hả?"

" Ngô Thế Huân, nghe tôi nói này..."

Ngô Thế Huân đứng dạy, đi vào trong nhà.

" Nói đi."

" Lộc Hàm đang cho người tìm tôi ráo riết. Cậu ấy muốn giết tôi. Ngô Thế Huân..."

" Ông muốn tôi giúp ông?"

" Thế Huân..."

" Sau tất cả việc ông làm, ông muốn tôi cứu ông ư?"

" Tôi xin cậu."

" Sao tôi phải cứu ông, tại sao?"

" Bởi vì... tôi... cũng chỉ là một nạn nhân thôi."

" Nạn nhân?"

" Đúng thế, một nạn nhân trong vòng tròn tham lam của Lộc Phong."

" Ý ông là gì?"

" Tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ phải làm như thế mà thôi. Nếu tôi không làm như thế tôi cũng sẽ chết trong tay Lộc Phong mà thôi. Hãy tin tôi."

" Vậy tại sao ngay từ đầu ông đã tiếp tay cho Lộc Phong hại Lộc Hàm. Chẳng phải ông cũng vì tiền. Nếu ngay từ đầu ông không phẫu thuật cho cậu ấy thì đã không phải chạy trốn như bây giờ"

" Không phải."

"" Sao?"

" Vào ngày Lộc Hàm bị tai nạn được chuyển vào bệnh viện, tất cả các bác sĩ đều được huy động túc trực bên ngoài phòng cấp cứu hơn 24 giờ. Tôi không muốn vào đó dù chỉ một chút, nhưng lại bị viện trưởng gọi vào. Ngay từ đầu tôi đã không cam tâm nhưng tất cả đều là do ép buộc."

" Ép buộc?"

" Sau đó tôi không thể ngừng được nữa. Ngừng lại chính là đang tự đi vào chỗ chết. tôi còn vợ con mà mình phải bảo vệ. Chính vì thế tôi mới phải phục tùng mệnh lệnh của Lộc Phong vô điều kiện. Ngô Thế Huân... hãy cứu tôi... tôi cũng chỉ một nạn nhân giống cậu bị đẩy vào cái nhà tù đáng sợ đó... cậu còn nhớ khi cậu quyết định vào nhà tù đó, tôi đã từng bảo cậu đã suy nghĩ kĩ chưa ấy. Tôi thật tâm lcú đó muốn khuyên nhủ cậu. Nhưng tự cậu vào căn phòng đó..."

Ngô Thế Huân thất thần, tiếng ông ta nói sau đó anh cũng chẳng nghe rõ nữa. Phùng Khiêm nói đúng. Ông ấy nói chẳng sai. Tất cả mọi việc này không hề ai cam tâm muốn làm cả. Tất cả những đau đớn của Lộc Hàm đều là do Lộc Phong gây ra. Lộc Phong chết rồi, đồng nghĩa với chuỗi ngày đau khổ của cậu ấy cũng không còn nữa. Giờ đây Lộc Hàm hoàn toàn có thể dừng lại tất cả những tàn nhẫn mà mình đang gây ra, nhưng cậu ấy vẫn chưa thức tỉnh. Cậu ấy không thể giết người thêm được nữa, nếu cứ tiếp diễn chắc chắn thứ cậu ấy nhận lại còn đáng sợ hơn cả như thế này. Anh phải khiến Lộc Hàm tỉnh lại khỏi hố sâu của sự hận thù. Phải khiến cậu ấy dừng lại tất cả. Việc ra đi của anh vẫn chưa khiến cậu ấy tỉnh ngộ, Lộc Hàm vẫn đang cố tìm Phùng Khiêm để giết bằng được. Việc ra đi của anh thật sự chẳng có giá trị nào cả khi mà cậu ấy vẫn giết người không ghê tay.

Nếu suy nghĩ theo một chiều hướng tích cực, thì Phùng Khiêm chính là ân nhân đã cứu mạng Lộc Hàm khi cậu ấy trong cơn nguy hiểm 5 năm trước. Nếu không có ông ta thì Lộc Hàm đã không còn nhìn thấy ánh sáng như bây giờ nữa. Ông ta chỉ là một con bài bị Lộc Phong sai khiến không thể kháng cự. Đó là một loại đáng thương khác.

Phải ngăn cậu ấy lại bằng mọi cách trước khi có thêm một người nữa phải chết trong tay cậu ấy. Bàn tay của cậu ấy nhuốm máu thế là quá đủ. Hãy thức tỉnh khỏi cơn ác mộng này đi Lộc Hàm. Hãy trở về là Lộc Hàm hiền lành mà anh đã từng yêu.

Tôi phải ngăn cậu ấy lại, bất kể cả tính mạng của mình. Em ấy không thể mắc thêm sai lầm nữa. Sinh mạng của con người không phải là một trò chơi. Không thể tùy tiện lấy đi của người khác được. Sự trả thù của cậu ấy có thể sẽ dẫn đến một trả thù khác.

" Ông... đang ở đâu?"

***

" Chủ tịch!"

Lộc Hàm đang ngồi họp, đột nhiên có một người vệ sĩ thân cận chạy vào, thì thầm gì đó. Thần Khảo đứng bên cạnh, dù khá tò mò những vẫn không biết chuyện gì đang diễn ra.

Lộc Hàm trừng mắt lên, miệng mím chặt lại. Bộ dạng đáng sợ của cậu ấy lại hiện lên. Mọi người trong phòng họp chợt căng thẳng.

Lộc Hàm cho người kia lui xuống, thông báo kết thúc cuộc họp. Sau đó đứng dạy đi mất.

" Chuẩn bị xe!"

Lộc Hàm ra lệnh, vội vàng chạy ra khỏi cửa công ti.

Ngô Thế Huân, anh đang làm trò gì thế này. Tại sao lại đột nhiên xuất hiện đã vậy còn giúp Phùng Khiêm trốn thoát khi ông ta đã nằm trong lòng bàn tay tôi.

Lộc Hàm gọi điện cho đám vệ sĩ mà mình thuê, tức giận hét lên trong điện thoại: " Bắt bằng được Ngô Thế Huân cho tôi!"

Ngô Thế Huân chẳng phải anh đã nói sẽ không tham dự vào bất kì việc gì nữa sao. Anh đã nói sẽ chờ tôi. Tại sao lần này lại tham dự vào chuyện này nữa. Chẳng lẽ anh thật sự đang muốn đối đầu lại với tôi. Anh thật sự muốn tôi phải bất chấp tất cả với sự oán hận trong tôi sao? Anh dám chọc giận tôi!

Chưa ai nói cho anh biết rằng, sự kiên nhẫn của tôi có hạn. Nhất là đối với những người tôi oán hận. Kể cả cho anh có ngăn cản thế nào đi nữa. Tôi cũng sẽ tìm bằng được Phùng Khiêm và giết hắn. Tôi không hề muốn làm tổn thương anh, tôi đã muốn đẩy anh đi thật xa để bảo vệ anh khỏi sự oán hận của tôi. Nhưng anh đang làm mọi việc trở nên khó khăn. Ngô Thế Huân!

Thế Huân, là tự anh chuốc lấy...

còn tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me