LoveTruyen.Me

Hunhan Version Thuan Phuc Co Vo Be Nho Tong Tai Hu Hu Hu

Đau lòng vô hạn khiến nước mắt trào ra, lại bị Lộc Hàm cắn răng đè xuống!

"Tôi đồng ý với anh." Chỉ một câu nói, lại mở miệng rất khó khăn. Lời nói chưa dứt, nước mắt đã rơi như mưa!

"Sao, làm tình nhân của tôi khổ sơ lắm sao?" Ngô Thế Huân khó chịu mở miệng, hàng lông mi rậm đen nhíu lại thật chặt.

Lộc Hàm cắn môi, từ đầu tới cuối không thèm quan tâm tới hắn. Hiện tại trong lòng cô đang rối loạn, căn bản không muốn nói chuyện với hắn.

Thấy Lộc Hàm ngơ ngác đứng tại chỗ, Ngô Thế Huân đi tới bàn bên cạnh, mở ngăn kéo ra, lấy ra một điện thoại thiết kế rất tinh xảo, nhét vào tay Lộc Hàm.

Lộc Hàm hoảng hốt, theo bản năng giãy giụa.

"Anh làm gì đấy?" Lộc Hàm cau mày, "Tôi đã có điện thoại di động, trả lại cho anh!" Lộc Hàm đưa di động cho Ngô Thế Huân.

"Cái điện thoại di động rách nát đó sớm nên ném đi!" Ngô Thế Huân đi tới tựa người vào chiếc ghế xoay, vóc dáng cao lớn lộ những đường cong tao nhã phóng khoáng và thoải mái: "Điện thoại di động này có hệ thống định vị GPS tự động, bất luận cô đi đến chỗ nào, tôi đều có thể thông qua điện thoại di động xác định vị trí của cô. Cho nên, cô phải cầm."

Lộc Hàm có chút giận dữ, cái này cùng với cái vòng giam cầm cô có khác gì đâu? Mặc dù cô đã quyết định bán mình cho hắn, nhưng cô vẫn là một người tự do chứ? Hắn có quyền gì giam cầm cô?

Lộc Hàm lạnh mặt lại, ném điện thoại di động lên trên bàn. Ánh mắt trong suốt oán hận nhìn chằm chằm Ngô Thế Huân.

"Không muốn giữ liên lạc với tôi như vậy sao? Bao nhiêu phụ nữ mơ tưởng còn không được! Cô còn muốn cái gì?" Ngô Thế Huân cau mày, bị Lộc Hàm "phụ lòng tốt" khiến hắn hơi tức giận.

"Buổi tối trước khi đi ngủ, anh thử đeo cái xiềng vào cổ chân mình, rồi gắn lên đầu giường là có thể cảm nhận được cảm giác của tôi bây giờ, xem có thoải mái chút nào hay không." Lộc Hàm giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.

Ngô Thế Huân nhíu mi lại, đang tính nói gì đó, thì Lộc Hàm đã lạnh lùng xoay người đi ra cửa.

Vòng eo thon của cơ thể đột nhiên bị người kia kềm chế, một làn gió lạnh phất qua gương mặt của cô, ngay sau đó chặn ngang ở trước mặt cô khiến cô cảm giác hít thở không thông.

Lộc Hàm theo phản xạ tránh sang một bên. Không nghĩ tới cơ thể giữ thăng bằng không tốt, lập tức đụng vào giá sách bên cạnh.

Đây là một giá sách mở, phía trên bày đầy sách, cơ thể Lộc Hàm đụng phải giá sách nên quơ quơ tay, vài cuốn sách từ trên giá rớt xuống. Một tấm hình kẹp trong cuốn sách nhẹ nhàng rơi ra ngoài.

Là một tấm hình cũ có chút ố vàng, trong hình là một cô gái trẻ tuổi có gương mặt rất đẹp, rất quý phái. Lộc Hàm tò mò muốn nhặt lên xem một chút, lại bị Ngô Thế Huân lạnh lùng quát bảo ngưng lại: "Dừng tay!". Ngô Thế Huân khom lưng nhặt tấm hình lên, lau lau bụi gần như không có trên tấm hình, từ từ kẹp lại vào cuốn sách. Trong ánh mắt dường như có chút bi thương kèm theo tức giận.

Lộc Hàm muốn mở miệng hỏi cô gái trong hình là ai, nhưng Ngô Thế Huân lại không cho cô cơ hội mở miệng, một tay hắn nhấc cô lên, cơ thể mềm mại của cô mạnh mẽ bị đè ở trên vách tường lạnh như băng!

Hai chân của cô lơ lửng giữa không trung, cơ thể run rẩy không thể làm gì khác hơn là cuốn Ngô Thế Huân thật chặt không để cho mình rớt xuống!

"Anh làm gì đấy? Buông tôi ra!" Lộc Hàm chợt ý thức được động tác này mập mờ. Bắt đầu đột nhiên giãy giụa.

"Thế nào, cô quên nội dung chúng ta vừa mới giao dịch sao?" Khóe miệng Ngô Thế Huân kéo ra một nụ cười tà ác, ánh mắt nóng bỏng khiến toàn thân Lộc Hàm run rẩy.

Cái gì muốn tới, vẫn phải tới!

Lạnh lùng chống lại ánh mắt lửa nóng của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm giữ thẳng cơ thể của mình: "Không nên đụng vào tôi! Tôi tự mình làm!"

Cắn chặt cánh môi đỏ mịn, Lộc Hàm đứng dậy từ chiếc đàn Piano, ngón tay thon dài trắng nõn run rẩy, cởi từng nút áo trước ngực ra.

Chiếc váy xanh giản dị, bao quanh cơ thể mặc dù mảnh mai nhưng lại có những đường cong nở nang đầy đặn.

Váy, tiếp theo là áo ngực, vớ da . . . .

Đến khi chỉ còn lại một cái quần lót thật mỏng thì tay Lộc Hàm run rẩy kịch liệt. Can đảm của cô dường như biến mất, một cảm giác chua xót mãnh liệt làm đau nhói đôi mắt cô, nước mắt đảo quanh trong khóe mắt, nhưng lại quật cường không chịu rớt xuống.

Học trưởng Hạo. . . . . .

Ở đáy lòng thì thào cái tên ấm áp này, cảm giác đau lòng ùn ùn kéo đến. Học trưởng Hạo, anh ấy sẽ tha thứ cho tất cả những gì cô đã làm hôm nay sao? Hay là, không thể tiếp tục dùng nụ cười ấm áp như ánh mặt trời ngắm nhìn cô?

"Không dám?" Ngô Thế Huân cố tình khiêu khích. Cố gắng làm cho giọng nói của mình bình tĩnh. Không biết vì sao a, cô gái bé nhỏ ngây ngô này lại khơi mào được toàn bộ dục vọng ham muốn của hắn, phụ nữ đủ kiểu hắn đều thấy nhiều rồi, lại chưa từng thấy nhịp tim đập gấp gáp như ngày hôm nay.

Lời nói của Ngô Thế Huân khơi dậy ý chí chiến đấu của Lộc Hàm.

Đã quyết định rồi, vậy cứ như thế đi! Không bằng thoải mái một chút, Lộc Hàm, mi hãy cứ coi như đây là một giấc mộng. Khi tỉnh mộng, mi chính là cô gái thuần khiết, trong trắng đứng dưới bóng cây anh đào nhìn học trưởng Hạo nở nụ cười đẹp nhất với mi.

Hít sâu một lần nữa, cô đưa tay cởi nút cài áo ngực sau lưng, hai ngọn núi đầy đặn ngay lập tức lộ ra, mang theo thanh xuân rực rỡ, làn da trắng như tuyết phơi bày trong không khí mát mẻ, trước ánh mắt quan sát rực lửa của người đàn ông khẽ run rẩy.

Nhắm mắt lại, Lộc Hàm cắn chặt làn môi mềm mại đỏ mọng đến nỗi rỉ ra tơ máu. Cô từ từ đưa tay ngượng ngùng kéo quần lót xuống, từng tấc da thịt non mềm trong suốt hiện ra trước mắt Ngô Thế Huân, tỏa ra những tia sáng bóng, giống như danh dự bị bong ra từng mảnh từng mảnh. . . . . .

Ánh mắt rừng rực của Ngô Thế Huân vẫn gắt gao dán chặt vào Lộc Hàm. Động tác chậm chạp của cô là một loại trêu đùa, khiến cho hắn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Khi chiếc quần lót được cởi ra hoàn toàn, khu rừng rậm rạp thần bí của thiếu nữ hoàn toàn bại lộ ngay trước mắt, Ngô Thế Huân không thể kềm chế nổi nữa!

Mạnh mẽ lui lại, trong nháy mắt thân thể trắng nõn của Lộc Hàm nằm lại trên piano, trắng nõn giống như búp hoa đẹp nhất trong đêm hè, lại hồng hào giống như gấm vóc cao quý nhất, hai chân thon dài nhẵn nhụi như dương chi mỹ ngọc của thiếu nữ lộ vẻ sáng bóng mê người, hiện ra trước mặt hắn bằng tư thế thật quyến rũ!

Ngô Thế Huân hít một hơi thật sâu, đầu chôn sâu vào cổ cô.

Có chút không khống chế được, cũng không phải là chưa từng chạm qua phụ nữ, hắn nóng lòng như thế làm cái gì, hơn nữa còn có vẻ khẩn trương, thật là buồn cười!

Cô cách hắn gần như vậy, gương mặt mềm mại trắng nõn. Đôi mắt cô nhắm thật chặt. Từ trong ánh mắt của cô, có thể thấy được cô đang sợ hãi.

"Sợ sao? Quả ớt nhỏ của tôi?" Hắn dò xét gần bên cạnh cô, thổi hơi nói.

Hơi thở nóng hổi phả vào tai cô, khiến cô một hồi run rẩy. Cảm giác có chút tê liệt, sau đó là ướt át.

Ngô Thế Huân đã bắt đầu hành động, hắn vừa suy nghĩ gì đó thật lâu.

Lưỡi của hắn liếm vào cần cổ của cô rồi nhẹ nhàng trằn trọc gặm cắn. Ở trên cổ của cô, dần dần hiện lên những dấu ấn đỏ tươi như đóa hoa hồng.

Bàn tay của hắn, cũng bắt đầu tìm kiếm nơi mềm mại. Cách một lớp quần áo, phủ lên nơi tròn trịa của cô.

". . . . . ." Choáng váng. . . . . .

Lộc Hàm lo lắng nín thở, đôi tay chống đỡ gắt gao vào lồng ngực trần trụi cứng rắn của hắn. Cố gắng không để cho mình và hắn dán sát vào nhau.

Mặc dù kinh nghiệm trên phương diện này một chút xíu cũng không có, nhưng trực giác của phụ nữ, mơ hồ nói cho cô biết, chuyện sắp sửa xảy ra là gì.

Không hề báo trước, gương mặt của Thân Hạo Khiêm đột nhiên xuất hiện ở trong tâm trí cô. Trái tim đau nhói một hồi, khiến Lộc Hàm nỉ non lên tiếng: "Học trưởng Hạo. . . . . ." Đau lòng không thể kiềm chế, nước mắt lã chã rơi xuống.

Động tác của Ngô Thế Huân đột nhiên dừng lại! Hai mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào đôi mắt đẫm lệ của cô, chợt dùng sức xiết chặt chiếc cằm bé nhỏ của Lộc Hàm: "Mới vừa rồi cô kêu cái gì?"



Lộc Hàm mở mắt ra, ánh mắt chua xót nhìn Ngô Thế Huân.

Thấy sự đau đớn khó có thể che giấu trong ánh mắt cô và sắc mặt tái nhợt. Trong phút chốc, Ngô Thế Huân chợt hiểu.

Trong lòng Lộc Hàm có một người đàn ông khác!

Một sự tức giận mãnh liệt lan tràn khắp cơ thể Ngô Thế Huân. Hắn tuyệt đối không cho phép người phụ nữ của hắn, trong lúc bị hắn đè ở phía dưới, lại nghĩ đến người đàn ông khác!

Đáng chết, người đàn ông kia rốt cuộc là ai?

Ánh mắt giận dữ của Ngô Thế Huân gần như muốn bốc cháy, con ngươi tối đen trở nên đỏ như máu. Lộc Hàm, cô là người phụ nữ của tôi, tôi không cho phép cô nghĩ đến người đàn ông khác, tôi không cho phép!

Đôi môi nóng rực nháy mắt trở nên lạnh như băng, làn môi mỏng mang theo tức giận của Ngô Thế Huân thô bạo bao trùm vào vùng da thịt mềm mại trước ngực Lộc Hàm.

Theo bản năng Lộc Hàm muốn phản kháng, nhưng đôi tay lại bị bàn tay cứng như sắt của Ngô Thế Huân kềm giữ thật chặt trên đỉnh đầu, cả người cô cũng bị hung hăng đè ép trên chiếc Piano!

Lộc Hàm cam chịu nhắm mắt lại, trong bóng tối hỗn loạn, hai chân của cô bị tách ra rất thô bạo, một vật to lớn ngang nhiên xông vào!

Đau đớn! Đau đớn kịch liệt khiến cả người Lộc Hàm run rẩy! Nỗi đau này giống như vào một đêm cách đây mấy ngày, trong căn phòng tối đen như mực ở câu lạc bộ T.S, lại bắt đầu ùn ùn cuốn tới!

Hắn mạnh mẽ xâm lấn khiến ác mộng đáng sợ lần đó lại bám chặt trong tâm trí cô. Nước mắt Lộc Hàm tùy ý chảy ra.

Người đàn ông phía trên đột nhiên dừng lại luật động của hắn!

Tàn nhẫn nắm chặt tóc của Lộc Hàm, đôi mắt u ám hung tợn trợn lên nhìn cô: "Nói! Cho người nào?"

Lộc Hàm chịu đau nhướng mắt lên, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn đỏ bừng: "Anh nói gì?"

Ánh mắt hung ác của người đàn ông càng thêm tức giận, bàn tay mạnh mẽ kéo cằm của cô lên: "Cô đừng nói với tôi, đây là lần đầu tiên của cô!"

Lộc Hàm tức cười. Đây quả thật là không phải là lần đầu tiên của cô. Lần đầu tiên của cô, vào cái đêm thần bí đó, bị một người đàn ông thần bí điên cuồng chiếm đoạt rồi!

Lộc Hàm trầm mặc xác nhận suy đoán của Ngô Thế Huân.

Vừa rồi hình như hắn nghe được cô kêu cái gì học trưởng, người đàn ông này có phải là người cướp đi lần đầu tiên của cô không! Ngô Thế Huân đột nhiên cảm thấy chỗ nào đó trong ngực đột nhiên chua gay gắt, bàn tay lại càng thêm dùng sức!

Cơ thể cường tráng va chạm không chút lưu tình!

Lộc Hàm hung hăng cắn chặt môi của mình, dường như đó chính là cách để cô có thêm sức mạnh.

Theo sự nhấp nhô của cơ thể, chiếc đàn Piano phát ra những âm thanh hỗn loạn mà mập mờ, từng tiếng va chạm hỗn tạp bén nhọn hoặc trầm thấp, nặng nề chạm vào trái tim cô!

Cô, cuối cùng cũng trở thành người phụ nữ đê tiện bán chính thân thể của mình. Sống chính cuộc sống mà cô khinh bỉ nhất, chán ghét nhất!

Lộc Hàm cố gắng xem nhẹ từng trận đau nhói phía dưới. Đã lựa chọn bán mình, cũng không nên hối hận.

Đây là một thế giới hiện thực, không bán thuốc hối hận.

Chỉ có điều cây hoa anh đào năm ấy, gương mặt mỉm cười của Thân Hạo Khiêm lại hiện lên rõ ràng trong tâm trí cô.

Mang theo nụ cười ấm áp, giống như ánh mặt trời ấm áp ngày xuân, vẫn chiếu vào trái tim của cô.

Ngay cả khi cô mặc đồng phục phục vụ bị người ta gây khó khăn và chà đạp, ngay cả khi cô làm thêm ba công việc mệt mỏi đau lưng, chỉ cần nhớ tới nụ cười này, sẽ cảm thấy tất cả những nỗi khổ Ngô này cũng có chút ngọt ngào.

Nhưng bây giờ, cô đã không còn tư cách gì để có được nụ cười đó một lần nữa. Bước đi này, là bước vào một cái rãnh tự nhiên, là vực sâu tuyệt vọng, từ giờ về sau, cô không thể quay đầu lại, mãi mãi không thể quay đầu lại.

Học trưởng Hạo, thật xin lỗi. . . . . .

Ngôi biệt thự trong đêm khuya được treo những ngọn đèn pha lê rất xa hoa rực rỡ.

Ngô Thế Huân rót một ly rượu đỏ, ánh mắt sâu đen giống như một con báo nguy hiểm.

Mới vừa tắm rửa xong, những giọt nước trong suốt dọc theo sợi tóc trên trán nhỏ xuống chiếc áo choàng tắm, phía trước ngực để hở, lồng ngực cường tráng rộng lớn tỏa ra sức hấp dẫn mê người, có mùi vị của người đàn ông trưởng thành, kiêu căng, ngang ngược.

Cửa phòng tắm lặng lẽ mở ra.

Một bóng dáng xinh đẹp đi ra, trên nét mặt đỏ ửng hiện rõ sự gợi tình, ánh mắt chứa đựng sự sùng bái nhìn người đàn ông quyến rũ ngồi trên chiếc ghế sa lon bằng da thật kia. Hai hàng lông mi của người đàn ông nhíu chặt, như có điều suy nghĩ.

Thế Huân, tại sao lại một mình uống rượu, muốn giải sầu à? Cũng không gọi người ta đến." Người phụ nữ cố ý dùng giọng nói mị hoặc. Cơ thể vặn vẹo mê người, chậm rãi ngồi xổm xuống, khoe khoang cơ thể của mình.

Cặp đùi trắng nõn dây dưa ngồi ở trên đầu gối hắn. Hai cánh tay cũng nhẹ nhàng lượn quanh cổ của hắn.

Sắc mặt Ngô Thế Huân lạnh lùng khiếp người, cả người cũng tản ra hơi thở khát máu, người phụ nữ khẽ cười, đưa ngón tay trắng muốt, vuốt hàng lông mày đang nhíu chặt của Ngô Thế Huân.

Cặp mày rậm của Ngô Thế Huân càng nhíu chặt, khóe miệng mỏng nhếch lên, lạnh lùng để ly rượu xuống, hai ánh mắt lạnh như băng quét qua gương mặt xinh đẹp của người phụ nữ.

Gương mặt này vô cùng xinh đẹp, ngũ quan cũng tinh xảo gần như hoàn mỹ, là báu vật mà tất cả mọi đàn ông đều tha thiết mơ ước.

Chỉ có điều trong giờ phút này, Ngô Thế Huân không có tâm trạng thưởng thức. Trong đầu của hắn, tràn đầy bóng dáng của Lộc Hàm!

Đáng chết! Hắn rốt cuộc là trúng độc gì?

Suốt cả một đêm, giọng nói trầm thấp của Lộc Hàm "Học trưởng X" quanh quẩn trong đầu hắn, người trong lòng cô rốt cuộc là ai?

Trong lúc đang cùng hắn thân thiết, mà Lộc Hàm lại nhớ tới một người đàn ông khác!

Ánh mắt khinh bỉ của Lộc Hàm lại hiện lên trước mắt hắn, một người phụ nữ đã mất đi trinh tiết, lại chẳng thèm ngó ngàng tới hắn!

Hắn cũng không biết mình dùng thủ đoạn cưỡng bách cô ký hợp đồng bán thân là đúng hay sai. Nhưng bây giờ, cuộc sống của hắn đã bị cô làm cho rối loạn như vậy rồi!

Chẳng hạn như đêm nay, hắn vốn nên từ từ cùng mỹ nữ triền miên hưởng thụ kích tình, đam mê hưởng lạc. Nhưng bây giờ, hắn lại không muốn nhìn tới người phụ nữ trước mắt này!

Cuộc sống của hắn, dường như bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo ban đầu rồi! Loại trạng thái này, thật sự là tệ hết biết!

Không, hắn không thể để mặc cho trạng thái này tiếp tục phát triển.

"Cô tên là gì?" Giọng nói Ngô Thế Huân vẫn lạnh lùng như thế. Mang theo chút không kiên nhẫn.

"Ngô thiếu, tên của người ta là Tiểu Nhu. Mới vừa rồi đã nói với anh. Anh quên rồi sao?" Cánh tay trắng nõn của người phụ nữ cuốn chặt hơn vào cổ hắn, mềm mại đáng yêu nói.

Bàn tay Ngô Thế Huân vân vê đỉnh núi đẫy đà trước ngực người phụ nữ, lắc đầu một cái, xua đi bóng dáng Lộc Hàm trong đầu. Tối nay, hắn muốn tận tình hưởng lạc.

"Cởi quần áo!" Ngô Thế Huân ngạo mạn ra lệnh. Trong ánh mắt không có một tia dịu dàng.

Tiểu Nhu chợt ngẩn ra. Sau đó, trái tim của cô nhảy lên mãnh liệt, trong lòng mừng như điên. Cô vốn là chỉ là một ngôi sao cấp ba, đã từ lâu muốn trèo lên cành cây cao là Ngô Thế Huân này rồi. Ai mà không biết Ngô đại thiếu gia giàu có không ai địch nổi, quyền thế che trời, hơn nữa ra tay rất hào phóng với phụ nữ!

Có thể qua đêm với Ngô Thế Huân, cho dù không thể khiến Ngô Thế Huân bỏ vốn đầu tư một bộ phim cho cô làm nữ chính thì ít nhất cũng có thể đổi lấy một khoản tiền qua đêm không rẻ!

Cố gắng đè nén sự kích động trong lòng xuống, người phụ nữ lả lướt đứng dậy, chậm rãi cởi ra chiếc khăn tắm trên người mình ra.

Thân thể trắng như tuyết, nằm loã lồ trước mặt Ngô Thế Huân.

Những đường cong nhấp nhô khiến Ngô Thế Huân nhớ lại người phụ nữ trên chiếc đàn Piano ngày hôm qua. Bụng dưới bỗng nhiên nóng lên, ánh mắt kiêu căng hiện lên dục vọng mãnh liệt.

Người phụ nữ cười ngọt ngào một tiếng, bày ra tư thế rất khiêu gợi. Cô rất tin tưởng vào dáng người của mình, "Ngô thiếu, ngài có hài lòng không?"

Giọng nói u ám của Ngô Thế Huân có chút mập mờ: "Còn chờ gì nữa? Còn muốn tôi dạy cho cô sao?"

Người phụ nữ mừng rỡ như điên, đây chính vé thông hành Ngô thiếu đã cấp cho cô. Cô vặn vẹo cong cái mông to xinh đẹp lên đi về phía Ngô Thế Huân, hai cánh tay quấn lên cơ thể cường tráng không một chút mỡ thừa của người đàn ông đang ngồi trên ghế salon, uốn éo như một con rắn từ từ bò lên. Đôi môi đỏ mọng hôn dọc theo cằm của hắn đi xuống, chạy đến lồng ngực, rốn, xuống chút nữa. . . . . .

Ngô Thế Huân cố gắng xua đuổi tạp niệm trong đầu, xua đuổi bóng dáng của người phụ nữ bé nhỏ đó trong đầu. Giờ phút này, hắn chỉ muốn phát tiết, bất kể là ai, bất kể là người phụ nữ như thế nào, chỉ cần có thể dọn dẹp sạch sẽ đầu óc đang hỗn loạn của hắn là được!

Nhàn tản dựa lưng vào thành ghế sa lon, con ngươi tối đen của hắn khẽ nhắm lại, bàn tay cứng như sắt xiết chặt vòng eo của người phụ nữ.

Đôi môi của người phụ nữ dính vào môi hắn, Ngô Thế Huân vẫn để đầu lưỡi của cô tự do chui vào. Hắn đang cần một sự kích dục để quên đi hình bóng Lộc Hàm vẫn quanh quẩn trong đầu hắn.

Song, mới vừa chạm vào khoang miệng trơn trượt của người phụ nữ, thân thể của hắn liền cứng lại.

Đáng chết! Đây là cảm giác gì!

"Cút!" Ngô Thế Huân chợt hung hăng đẩy người phụ nữ ra, con ngươi tối đen lãnh khốc nhìn cô chằm chằm!

"Ngô thiếu. . . . . . Ngô thiếu anh . . . . ." Người phụ nữ vẫn đang nhắm mắt, đắm chìm trong dục vọng điên cuồng. Mùi vị nam tính mãnh liệt trên người Ngô Thế Huân khiến cô mê say không dứt. Dán chặt hơn, chủ động hôn cằm hắn: "Người ta thật là muốn. . . . . ."

Sắc mặt của Ngô Thế Huân khó coi tới cực điểm!  Thế Huân hắn chưa bao giờ là người thủ thân như ngọc, hắn quả thực điên rồi, một người phụ nữ lõa lồ quyến rũ đang quấn ở trên người hắn, vậy mà một chút cảm giác hắn cũng không có!

Chỉ vì người hiện tại hắn muốn chạm vào, người hắn muốn nhốt vào trong ngực để hung hăng thuần phục chính là cô gái kia, chứ không phải người phụ nữ này!

"Đáng chết! Cút nhanh!" Ngô Thế Huân cương quyết quát lớn, chế trụ người phụ nữ đang vẫn giãy dụa thân thể, đẩy cô ta ra khỏi người mình, thân hình cao lớn đứng lên đi về phía cửa sổ, gương mặt ngược sáng tràn đầy tức giận!

Mở điện thoại di động ra, thông qua hệ thống định vị trên cổ tay Lộc Hàm tìm vị trí của cô.

Ngô Thế Huân nhíu chặt đôi chân mày lại.

Đã trễ thế này, hệ thống định vị lại biểu hiện Lộc Hàm đang ở một tiệm bán hoa trong nội thành. Cô ở tiệm bán hoa làm cái gì? Người đàn ông kia không mua hoa cho cô sao?

Thật dễ dàng cắt bỏ cành lá của mấy trăm bó hoa hồng, sử dụng giấy gói giữ tươi bọc lại, cảm thấy mệt mỏi, vầng trán rịn đầy mồ hôi, Lộc Hàm vừa mới ngồi xuống nghỉ ngơi, điện thoại di động liền vang lên.

Là số điện thoại xa lạ.

Cô nghi hoặc nhận điện thoại, trễ như thế này, ai lại còn gọi điện thoại cho cô? Ba cũng đã ngủ sớm rồi.

"A lô."

"Đang ở đâu?" Một giọng nói trầm thấp truyền đến, vừa lãnh khốc lại vừa kiêu căng.

"Anh là?" Lộc Hàm chỉ cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, nhưng vì quá mệt mỏi, đầu óc cũng đang ở trong trạng thái đình công, nên căn bản chẳng muốn nghĩ đầu dây bên kia là ai.

Bên đầu kia điện thoại Ngô Thế Huân bị nghẹn không thốt nên lời. Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng hiện ra vẻ tức giận mà lạnh như băng.

Người phụ nữ này, thậm chí ngay cả giọng nói của hắn cũng nhận không ra!

Vì có người đàn ông đó bên cạnh nên làm như giả bộ không biết?

Trong điện thoại nhất thời yên lặng. Lộc Hàm cảm thấy kỳ lạ, hạ điện thoại di động nhìn lần nữa, cho là mình nghe lầm.

"Đáng chết! Cô đang ở chung với ai?" Ngô Thế Huân tức giận quát lớn.

Lộc Hàm lúc này mới phản ứng được. Hàng lông mi thanh tú cau lại: "Sao anh lại có số điện thoại của tôi?"

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me