LoveTruyen.Me

Hwabin Present Mon Qua

Từ cái giây phút ấy, Koo Bonhyuk đã chính thức gạch tên của  Song Jaewon ra khỏi danh mục có quen biết của mình. Ngưng đi một thời gian, và giờ thì cả hai gặp lại dưới mối quan hệ 'Thằng thích người ta' 'thằng bạn thân của thằng người ta đó'. Không muốn nói nhưng duyên cả hai có vẻ tốt quá.

"Thôi mày phắn hộ tao đi, nhìn mặt mày ở đây làm tao muốn bệnh nữa rồi". Bonhyuk xua tay, tên tra nam này phải để cách xa Hanbin hai triệu năm ánh sáng thì may ra mới an toàn.

"Đừng có như thế chứ! Anh Hanbin mời em cơ mà, anh đừng có thay lời người khác, chia rẽ yêu thương chứ". Jaewon cười tít cả mắt.

Bonhyuk nhìn cậu như thể nhìn đứa nhóc tí tuổi, chưa trải sự đợi mà đã vội đứng lên bảo rằng mình sẽ trở thành phù thủy bậc cao ấy. Chắc chắn là không tin rồi, hão huyền.

"Chắc chưa ai đủ tốt để nói cho mày nghe chuyện này ha". Bonhyuk hơi nhích ra sau. "Hanbinsii có niềm đam mê với cái đẹp, cũng chẳng thể trách, cậu ấy là thành viên trong câu lạc bộ nhiếp ảnh mà, ai ưng mắt sẽ liền nhận được quyền làm mẫu ảnh thôi. Mà mày tất nhiên không phải người đầu tiên".

"Vậy là em ưng mắt Hanbin-hyung rồi. anh cũng vừa thừa nhận xong". Jaewon từ chối chấp nhận thực tại.

Còn phía Bonhyuk, anh thở dài không muốn nói, có lẽ thằng này ngu thật rồi.

.-.-.

Chiều hôm đó, Jaewon đứng trước gương, tay cầm hai bộ quần áo. Cậu không biết phải mặc gì cho ngày đầu tiên hẹn hò của cả hai. Đi gặp Hanbin chụp ảnh mà Jaewon có cảm tưởng rằng mình sắp được người yêu dẫn về nhà ra mắt gia đình bên vợ ấy. 

Jaewon lục tung tủ đồ vừa được xếp gọn mấy hôm trước. Đối với cậu, cái nhìn đầu tiên rất quan trọng, vì nó sẽ ảnh hưởng đến những nhận định sau này. Nếu cái nhìn đầu tiên đem lại thiện cảm thì chắc chắn những lần sau đó cũng sẽ tốt vô cùng. 

Nghĩ đến đây Jaewon lại tặc lưỡi, lần đầu gặp mặt giữa cậu và Hanbin phải nói là tệ hại đến thảm thương.

Phòng kí túc xá của cậu hôm nay rất vắng lặng tiếng nói, cụ thể là tiếng sấm rền của Euiwoong mỗi khi nó thua trận game. Nhưng vì Euiwoong đã ra ngoài đi chơi với bạn nên hiện tại chỉ còn mỗi cậu và Byeongseop. Tình hình là thế, Byeongseop rất trầm tính, nó sẽ không xuất hiện bất thình lình ngay cửa nếu như chẳng ai gọi đâu. Đó là điểm Jaewon rất thích ở nó, và đó cũng là điểm cậu ghét cay ghét đắng ở Byeongseop.

Lựa mãi vẫn không được, hết cách, Jaewon nằm vật ra giường la làng, gọi thằng bạn vào phòng.

"Eunchan cứu tao!".

Mất vài phút để Byeongseop đứng lấp ló đầu ngay cửa vào phòng cậu.

"Gì?".

"Cái nào đẹp?". Jaewon vẫn nằm, tay cầm hai cái móc áo giơ lên cao. Một bên là áo len vàng mặc cùng sơm mi trắng, bên còn lại là áo thun đen mà cậu hay mặc để đi đánh bóng rổ, trên đấy còn có trên của Jaewon được in bằng mực trắng.

Byeongseop nheo mắt, nhìn không kĩ sẽ chẳng thấy con ngươi đâu hết. Mắt nó lúc này chẳng khác gì hai sợi chỉ để lên cả. Byeongseop suy nghĩ vài giây rồi môi mấp máy.

"Cái áo len".

"Tuyệt, tao cũng định mặc cái này". Jaewon bật dậy ngay lập tức.

"Mày định đi chụp ảnh à?". Byeongseop vẫn đứng chỗ cũ ngay cửa.

"Ừ, sao mày biết vậy?". Jaewon trực tiếp thay đồ trước mặt thằng bạn cùng phòng.

"Anh gì trong câu lạc bộ nhiếp ảnh ấy hả? Hình như là ". Byeongseop trực tiếp bỏ qua câu hỏi của Jaewon. Nó ngước lên nhìn trần nhà, cố nhớ ra một cái tên. "Anh Oh Hanbin gì đó đúng không?".

"Cái gì đấy Eunchan?". Cậu lấy áo che đi phần cơ thể trên trần trụi của mình rồi quay ngoắc sang nhìn Byeongseop. "Mày theo dõi tao hay gì đấy?".

"Không, hồi đầu năm, trong lễ khai giảng ảnh cũng có chụp cho tao vài bức hình". Byeongseop gãi đầu. "Hanbin- hyung kêu tao làm người mẫu cho ảnh".

Cả thế giới của Song Jaewon- sụp đổ.

.-.-.

Vườn bách thảo là một khu vực ẩn sau các tòa kí túc cao chọc trời. Với lối kiến trúc mái vòm kính, đem lại cho những sinh viên bên dưới một bầu trời ươm nắng. Các mái vòm được lấp máy làm mát 24/7, khiến nơi đây luôn có vẻ thoáng mát mỗi khi vào hè. 

Bên trong được trồng rất nhiều loại hoa đủ sắc. Những mảng màu hòa quyện vào nhau manh lại vẻ đẹp thanh nhã đầy mê hoặc. Nơi đây cũng là chốn hẹn hò lí tưởng cho các cặp đôi. Đi vài bước sẽ gặp một cặp tay trong tay với nhau đi dạo. Lãng mạng thế mà.

Đúng ra, Jaewon giờ phải vô cùng háo hức, nhảy chân sáo đi tìm Hanbin. Nhưng mấy câu nói của Bonhyuk và Byeongseop cứ đeo bám cậu mãi không thôi, vậy có thật là Hanbin chỉ tiếp cận cậu vì mặt cậu đẹp không? Liệu anh có bỏ cậu đi tìm người khác khi đã ngắm chán không?

Những suy nghĩ đấy ghìm cậu lại, khiến bước chân của Jaewon càng chậm lại, tới cái lúc cậu nghĩ rằng nó đã dừng hẳn thì trước mặt cậu lại chính là khu vực Hoa hướng dương.

"Jaewon ơi, ở đằng này!". Giọng anh vang lên ríu rít bên tai.

"Em thấy rồi, em qua ngay đây". Jaewon thất thỉu bước đến. Lòng cậu nặng như chứa gạch.

Hanbin chọn cho bản thân một chiếc áo len tông màu nóng, mặc trong chiếc sơ mi trắng được buộc rút lại ở hay cổ tay, tạo ra hiệu ứng đến bàn tay lại xòe ra trông như cánh bướm. Hanbin có sơ- vin, nhưng điều ấy không ngăn được cái nét đáng yêu từ anh tỏa ra. Hanbin đeo trước ngực một chiếc máy ảnh đen cổ điển, bên trên là những hình dán họa tiết mèo và hoa hướng dương.

"Oa, em nhìn bảnh gớm nhỉ Jaewon". Anh đi một vòng quanh cậu. "Đúng là lụa đẹp vì người nhỉ".

Cậu mặc áo len vàng sọc nâu, sơ mi dài chia làm bốn mảnh dọc thân. Phần tay áo được xắn lên đến khuỷu tay. Với Jaewon mà nói, phần rẽ ở cuối sơ mi là phần đẹp và độc nhất nên cậu không đóng thùng mà để thỏng ra ngoài. Trước lúc đi, Byeongseop có khuyên cậu nên bỏ áo vào quần cho lịch sự, nhưng Jaewon từ chối.

Lí do chỉ có một, đồ đơn điệu cần có điểm nhấn!

"Cảm ơn Hanbin- hyung, anh cũng đẹp lắm ạ". Jaewon chợt bối rối, cơn buồn lòng ban nãy tan theo mây bay lên cao rồi.

"Không cần khen lấy lệ đâu". Hanbin cười cười huơ tay. "Với cả anh chỉ là người chụp ảnh, nên dù có đẹp cũng chẳng xuất hiện trong khung hình mà".

"Em không có khen lấy lệ đâu mà". Jaewon đỏ mặt, vệt đỏ kéo lên tận mang tai. "Nhìn Hanbin- hyung còn đẹp hơn cả em nữa, giống thiên thần ấy".

"Ôi trời ạ, cái đồ dẻo miệng này". Hanbin thoáng ngạc nhiên, xong liền cười tươi rói, anh cầm lấy tay Jaewon, ngắt một cái. "Cái miệng dẻo queo này cưa cẩm được bao cô rồi không biết nữa".

"Không có mà". Jaewon xụ mặt, Hanbin- hyung ơi, mấy lời đó chỉ dành cho có mình anh thôi đấy.

"Ha ha, không chọc em nữa, mình đi". Nói rồi, anh kéo cậu đi dọc con đường lát gạch lam. Mùi hương của nhiều loài hoa hòa trộn lại, tạo ra không gian lãng mạng, đầy màu tình vào thơm mùi nhớ.

Người Jaewon thích ấy, là một chàng trai siêu đáng yêu, anh ấy có thể là một con mèo xù lông trong mọi việc, nhưng cũng có thể ngoan ngoãn để cậu ôm ngủ. Anh vài giây trước có thể cào đỏ tay cậu, nhưng giây sau đã cầm sẵn bông thuốc đỏ để dán lại các vết thương cho Jaewon. 

Với Jaewon, cậu chịu đau rất tốt, cái nhéo nhẹ ban nãy chẳng là gì, như khi nhìn thấy cách anh vừa nắm tay cậu vừa xoa vào chỗ đã hơi đỏ lên thì liền bị đau.

-Đau đầu vì thương Hanbin-

==========================================================================

AD: dài dữ ta:))) Bộ đồ với màu tóc mà pà nào ko hình dung đc thì là 2 thằng nhỏ trong mv "Bad News" ấy. Chuồn lụy 2 đứa nhỏ trong mv ấy:"))


Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me