LoveTruyen.Me

Hwando Lat Nguoc

- Yuji?

- A! Anh Junghwan!!

Yuji mỉm cười nhìn tôi. Ôi trời ạ! Sao tôi có thể quên một nhân vật lớn như Yuji chứ! Trên danh nghĩa thì cô ấy cũng mang tiếng là "bạn gái của Junghwan" mà! Thôi rồi, bây giờ làm sao đây? Tôi không yêu cô, nhưng cũng không nỡ lạnh lùng đá cô đi. Yuji trong ấn tượng của tôi thì cô ấy như một thiên thần, trong sáng, thanh thuần, ngây thơ, liễu yếu đào tơ như thế... nếu thẳng thừng với cô như kiểu "Cô biến đi, tôi chỉ đùa giỡn với cô thôi" thì tôi xác định là một thằng khốn nạn nhất thế giới!

Ừ, sao em lại ở đây? Nhà em đâu phải đi đường này?

- Anh thật sự vô tâm! Em chính là muốn gặp anh!

- Gặp anh? Có chuyện gì à?

- Cứ nhất thiết phải có chuyện gì mới được gặp anh sao? Em nhớ anh nên muốn gặp... vì em là bạn gái anh!

Nghe cô nói ra hai chữ "bạn gái" càng làm tôi nhức đầu, chắc tối nay phải về nghĩ cách chia tay cô trong êm đẹp thôi, dù sao thì, tôi cũng đâu có yêu cô, chia tay sớm thì bớt đau khổ thôi. Và vì thể hiện thành ý với Doyoung, tôi chấp nhận làm một thằng khốn nạn!

- Vậy giờ em gặp anh rồi đó thôi, về đi, muộn rồi, đi ngoài đường lúc chiều tối không an toàn đâu.

- Vậy anh đưa em về nhé

- Anh...

- Á... đau quá. - Yuji đột nhiên nhăn mặt, bám lấy cánh tay tôi.

- Em sao vậy?

- Chân em... lúc nãy học thể dục, bị ngã nên giờ rất đau...

Ôi! Hay rồi, đau chân, vậy chẳng khác nào tôi BẮT BUỘC phải đưa cô về rồi sao? Chẳng lẽ tôi cứ thế mà tạm biệt cô để cô tự đi về nhà? Không! Dù không có tình cảm như làm vậy là quá vô tâm rồi.

- Được rồi, để anh đưa em về.

Thế là tôi và Yuji sánh bước nhau đi trên đường. Vì cô đau chân nên chúng tôi đi rất chậm, cũng vì sợ cô té ngã nên tôi tình nguyện làm điểm tựa, để cô khoác lấy tay mình. Trên đường đi, Yuji thì mỉm cười rất hạnh phúc. Còn tôi thì chỉ lo lắng: "Làm ơn, đừng để Doyoung nhìn thấy"

Anh Junghwan!

- Ừ

- Sao thời gian qua anh không hề đến gặp em nữa? Có phải anh lén lút hẹn hò người khác không?

- Hả? Đâu có! Làm gì có, em nói bừa cái gì vậy!

- Em chọc anh thôi, anh căng thẳng quá đấy

- Em....

Vừa xoay người định bảo Yuji là đừng nói gì nữa, nhưng có lẽ tôi dùng lực đạo khá mạnh, nên cô đã không lường trước được mà có xu hướng sắp ngã, theo phản xạ, tôi liền đỡ lấy người cô. Ừm, cảnh tượng bây giờ khá là giống trong mấy bộ phim lãng mạn trên truyền hình rồi đấy, Yuji ngã vào lòng tôi, còn tôi thì choàng tay đỡ lấy cô. Không biết Yuji đang nghĩ gì, nhưng tôi thấy mặt cô ửng hồng thấy rõ, còn dùng ánh mắt khá phức tạp nhìn tôi. Nhưng tôi thì chỉ có một ý nghĩ đơn giản: "Nếu đây là Doyoung thì thật tốt"

Nhưng các bạn à, bây giờ tôi mới thấm thía được nỗi lòng của nam chính trong các bộ phim khi họ bị người mình yêu bắt gặp đang ôm một cô gái lạ, lúc đó tôi còn chế giễu rằng nam chính thật không có tiền đồ khi cứ lẽo đẽo theo năn nỉ, giải thích, thậm chí là quỳ xuống xin lỗi. Đúng là cười người hôm trước, hôm sau người cười.

- Do... Doyoung?

- ...

Là Doyoung, cậu ấy đang đứng trước mắt tôi. Đến lúc này tôi mới nhận ra rằng mình vẫn còn đang ôm lấy Yuji, liền vội vàng li khai cô ra

- Doyoung à, nghe tớ giải thích này! Chuyện không như cậu nghĩ đâu

- ...

- Yuji, xin lỗi nhưng em có thể tự về được không? Đây là số điện thoại của Ji Ho, gọi cho nó ra đưa em về dùm anh nhé! anh có chuyện quan trọng muốn nói với Doyoung.

Không đợi cô trả lời, tôi liền đến trước mặt Doyoung, cậu vẫn đang im lặng nhìn tôi, trong đôi mắt ẩn chưa nhiều tia phức tạp.

- Doyoung! Tớ có thể giải thích

- Cậu muốn giải thích cái gì nữa?

- Yuji em ấy bị đau chân, tình cờ gặp tớ nên tớ đưa em ấy về, lúc nãy là do Yuji suýt ngã nên tớ chỉ theo phản xạ đỡ lấy thôi!

- Cậu nói với tôi những điều này làm gì?

- Tớ sợ cậu hiểu lầm

- Hiểu lầm? Tôi có là gì của cậu đâu mà hiểu lầm.

- Do..

- Im miệng! Đừng gọi tên tôi, tôi không muốn nghe cậu nói thêm bất kì một lời nào nữa! Junghwan, cậu là tên giả dối, khốn nạn nhất tôi từng biết. Tôi thật hối hận vì 9 năm qua đã mù quáng yêu cậu, tôi đã làm gì sai sao Junghwan? Yêu một người là sai sao? Sao cậu cứ tàn nhẫn hết lần này đến lần khác với tôi? Cậu chà đạp, đùa giỡn tôi như vậy cậu vui lắm sao?

- Doyoung à.. tớ...

- Nếu vậy thì tôi cho cậu biết, cậu thành công rồi Junghwan à. Tôi đau lắm, chỗ này - Doyoung chỉ vào ngực trái của cậu - nó đau lắm!

Doyoung khóc rồi, cậu ấy lại khóc... vì tôi. Ôi tôi thật muốn một đấm một đấm thẳng vào mặt mình. Tôi lại làm cậu khóc. Doyoung của tôi lúc này thật nhỏ bé và đáng thương, từng giọt nước mắt ấy như những viên pha lê bạc, lấp lánh rơi xuống mặt đất rồi vỡ vụn, giống như trái tim tôi và Doyoung hiện giờ.

- Junghwan... tôi... yêu cậu... và... tôi cũng... hận cậu!

- Doyoung! Đứng lại đã!! Đừng chạy!!!

Tôi như mất hồn mà đuổi theo Doyoung, rõ ràng khoảng cách giữa chúng tôi lúc này còn chưa tới 2 mét, nhưng sao tôi lại thấy xa xăm quá, Doyoung sao mà xa tôi quá, tôi không còn thấy rõ cậu nữa rồi... Trời bắt đầu đổ cơn mưa, từng hạt mưa nặng trĩu ấy trút xuống, thấm vào từng tấc thịt lạnh đến thấu xương.

Chạy đến bãi đất trống, nơi mà chúng tôi khi xưa hay đợi xe bus, cũng là nơi có cây Sung dâu ngày xưa....Ôi! Doyoung ngã rồi! Đừng như vậy, xin ông trời đừng làm đau Doyoung của con như vậy, cậu ấy không đáng phải chịu tổn thương.

- Doyoung! không sao chứ?

- Hức... hức... tôi... tôi đã.. làm gì nên tội sao... Junghwan? Tại sao... tại sao..???

- Doyoung của anh, đừng khóc nữa, Doyoung của anh không làm gì sai cả! Lỗi là ở anh, anh khốn nạn, anh bỉ ổi... Nhưng anh thề! Bây giờ anh thật lòng yêu em, Doyoung.

- Đừng... đừng nói.. hức.. những lời này nữa.. Junghwan.. hức... đừng... lừa gạt tình cảm.. của tôi nữa

- Doyoung! Ngẩng đầu lên! Nhìn anh!

- Không!!!

Mặc kệ trời có đang mưa to hay gió lớn gì, tôi nâng cằm Doyoung lên, để cậu nhìn thẳng vào tôi. Mưa gió vẫn không thể làm lu mờ đôi mắt cậu, một màu xanh lục kì diệu hòa lẫn cùng nước mắt trong suốt, tôi nhìn nó mà mê say, và rồi tôi cúi đầu, hôn lên đôi mắt ấy, lau đi những giọt nước mắt nơi đó. Doyoung nhìn tôi, tràn đầy sự bất ngờ cùng sợ hãi và hạnh phúc. Tôi khẽ cười, lại cúi xuống một lần nữa, nhưng điểm dừng không còn là đôi mắt nữa rồi...

Doyoung càng trợn to mắt nhìn tôi, cậu không động đậy, để tôi tự tiện chiếm lấy đôi môi ấy, cậu không đáp lại, nhưng cũng không phản kháng. Tôi càng được nước lấn tới, cố tách hai cánh môi đang khép chặt kia. Lúc này cậu mới có phản ứng, dùng sức lực yếu ớt đó của cậu đánh vào ngực tôi, tôi có thể xem đó là đánh yêu không nhỉ?

- Em có tin anh chưa hả Doyoung? Anh là thật lòng!

- ...

- Anh biết sau mọi chuyện, muốn em tin tưởng anh tuyệt đối sẽ rất khó khăn, nhưng anh sẽ chờ, nhất định sẽ chờ em!

- Junghwan...

- Đừng nghĩ ngợi nữa, trời đang mưa đấy, em sẽ bị cảm mất, về thôi.

Tôi bế Doyoung lên, để cậu tựa vào ngực mình, dùng áo khoác của tôi che lại cho cậu, tôi thật sự không muốn cậu bệnh đâu!

Tuy lần này vẫn chưa có được cậu trả lời chắc chắn từ Doyoung, nhưng cậu đã nói cậu vẫn còn yêu tôi, cậu nghe tôi giải thích, chịu để tôi hôn cậu, và bây giờ là chịu để tôi bế cậu về nhà, ngoan ngoãn mà tựa vào ngực tôi. Ừ thì cũng coi như là có chút kết quả rồi!

Tuy nhiên có một chuyện Junghwan không hề ngờ tới, rằng khi anh mãi ngắm nhìn Doyoung đang nằm gọn trong lòng mình, thì đằng xa kia, phía sau một thân cây nọ, Yuji đang dõi theo bọn họ, cô nở một nụ cười:

"Doyoung... ngươi đáng ra không nên tồn tại trên đời"

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me