LoveTruyen.Me

Hxh Hanh Trinh Bat Tan

Leorio cắn môi băng bó cái bụng đã bị khoét một lỗ do đạn. Tên đó nhân lúc anh ngắm hình cô người mẫu chân dài rồi tấn công. Hắn rốt cuộc có nhân tính không? Ít nhất cũng chờ anh xem xong hình đi đã chứ.

Mùi máu thoang thoảng xộc vào khứu giác của Leorio.

Gọng kính hơi hạ lộ rõ tia sắc bén. Vệt máu, nỗi đau này cho anh biết rõ. Đây là tàn khốc. Đây là chiến tranh. Không phải là một trò chơi hay một cuộc tỉ thí vui đùa anh thường làm! Anh phải đặt cược mạng sống vào đây, nếu không thì cả bạn bè và anh đều rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Thở dài một hơi, quả thật anh đã lún quá sâu vào thế giới của Hunter cũng như thế giới ngầm.

Thế giới ngầm, thế giới đã nuôi dưỡng Killua. Anh không biết rõ nó nhưng anh biết nó là thế giới của tội ác, của những con người máu lạnh và không có lòng trắc ẩn. Tới đây, hình ảnh Illumi xuất hiện, anh vẫn còn rùng mình với đôi mắt đen láy và tính cách tàn ác của hắn. Đó là một con người điển hình trong thế giới ngầm.

2:00 AM.

Chuyến tàu sẽ đến vào sáng sớm, anh sẽ rời khỏi nơi đây một thời gian để đến Darkness. Leorio hơi ngả người về sau. Cảm giác lúc này thật sự rất lạ, cứ như anh đang đi vào những trang cuối cùng của cuộc đời bác sĩ tài hoa của anh vậy. Những chồng sách cao ngất khiến anh nhớ kĩ, anh là bác sĩ, anh có trọng trách cứu người. Nhưng, anh là hunter, anh đôi lúc phải giết người. Linh tính cho anh biết, lần này, anh phải giết người. Không phải vì anh là một con ác quỷ khát máu hay được thuê mà anh giết người để bảo vệ bạn bè của anh. Để đảm bảo sự sống của chính anh.

Cảm giác cứu người thật sự rất tuyệt diệu, cứ như sự ấm áp của anh có thể soi vào cuộc sống muôn màu muôn vẻ bên ngoài. Còn cảm giác khi giết người, nó như thế nào? Nó có giống cảm giác khi anh nhìn người bạn thân chết dần chết mòn vì không có tiền chữa trị. Nó đau đớn hay vui sướng, thỏa mãn hay trống rỗng.

Hình ảnh thiếu niên ngập trong thù hận đang bị những sợi xích quấn lấy khiến Leorio không khỏi đau lòng. Kurapika, khi cậu giết được Uvo, cảm giác của cậu là thế nào? Thỏa mãn không? Hay trái tim cậu chỉ còn một sự trống trải.

Kurapika, buông tay thù hận có thể không. Câu nói mỗi khi tới cổ họng lại bị chặn đứng. Thù hận là lí do sống, là sức mạnh của cậu ấy. Anh làm sao đủ khả năng để kéo cậu ấy ra khỏi nó đây. Xoa dịu trái tim một người không đơn giản như chữa trị một vết thương, những kiến thức y khoa của anh cũng không thể làm Kurapika thoát khỏi nỗi đau đó.

Leorio đứng dậy, ôm cái cặp quen thuộc rồi rảo bước ra khỏi khu nhà nhỏ chật hẹp bừa bộn. Anh bắt gặp vài người hàng xóm rồi thuận miệng chào nhau vài câu tạm biệt. Và cứ thế lướt qua nhau.

Bóng lưng Leorio đổ dài về sau khi ánh bình minh đang dần lộ rõ nơi chân trời xa xăm.

-- o0o --

Một vùng đất xa xôi nào đó, Killua ôm chặt Alluka trong lòng, cậu trai có mái tóc bạch kim cao quý mỉm cười nói nhỏ nhẹ: "Alluka, Tuyệt của em rất hoàn hảo. Anh thực vinh dự khi làm anh trai em."

Alluka xinh xắn nở nụ cười: "Onii-chan xoa đầu em đi."

Killua xoa đầu Alluka rồi đảo ánh mắt xanh huyền nhìn xung quanh. Cậu đang bị giám sát, có vẻ chuyên nghiệp đây. Là gia đình Zoldyck sao? Họ không buông tha cho hai anh em cậu. Không, nếu là họ thì đã ra tay lâu rồi không cần đợi lúc này. Thế, là ai. Một kẻ thù của Zoldyck? Hay ai khác nữa. Chết tiệt, đoán mò không giúp cho cậu lúc này.

Killua và Alluka hiện giờ đang ở trong một hang động của khu rừng rậm rạp. Khu rừng này có vẻ gì đó đáng sợ hơn cả khu rừng của gia đình Zoldyck, mặc dù khu rừng ở nhà cậu mang đậm màu chết chóc mà nơi này không có. Killua đã quá quen thuộc với mùi chết chóc. Tuy vậy, chỉ có thể dám chắc một điều, đối với người ngoài thì khu rừng của gia đình Zoldyck đáng sợ hơn nơi này cả trăm lần.

Cậu vén nhẹ lọn tóc trên mặt Alluka, con bé đang ngủ, rất ngon. Một viên đạn bay vào trong, Killua nhanh nhẹn ôm Alluka né sang một bên. Đạn niệm khi nãy có sức công phá thật kinh khủng. Nếu cậu mà trúng đòn, kể cả khi cậu dùng Kiên, thì cũng chịu tổn hại không ít. Killua ngước nhìn cánh rừng rậm rạp, nhíu mày: "Có giỏi thì ra mặt đi, con chuột lén lút."

Một gã đàn ông bước ra từ trong những tán cây cao, hắn ta nhìn Alluka đang ôm chặt Killua bèn nói giọng giễu cợt: "Ngũ thiếu gia có sở thích mặc đồ con gái? Hay Tam thiếu gia có sở thích như vậy?"

Nụ cười nửa miệng trên môi Killua lạnh dần. Cậu bật God Speed rồi chĩa bàn tay nhắm vào tim hắn ta mà tấn công nhưng cũng chỉ sượt qua vai hắn. Killua xoay chân, đá vào mặt hắn một cái làm khuôn mặt đó biến dạng cùng mấy cái răng rơi xuống. Killua gằn giọng: "Nếu ngươi còn bôi nhọ Alluka, ta thề sẽ khiến ngươi sống không bằng chết."

Ánh mắt của Killua lúc này đủ khiến hàng trăm người gục đầu xin tha mạng. Cái ánh mắt khát máu lạnh lẽo di truyền từ bao đời của một dòng tộc sát thủ huyền thoại. Nhưng, dù sao đối thủ của Killua lúc này cũng là một kẻ sát nhân chuyên nghiệp, hắn ta chỉ cười khẩy với hàm răng mất đi vài cái: "Tôi xin lỗi, tôi sẽ chú ý lời nói của mình hơn Alluka-sama, Killua-sama."

Nhìn hắn, Killua lúc này mới thật sự cảm thấy rõ, dù cho cậu đánh trúng nhưng hắn ta thật sự là một người sử dụng Niệm rất mạnh. Sự chênh lệch đẳng cấp của cả hai vẫn rất rõ. Nhưng, cậu bây giờ không còn là con rối dưới cây châm của Illumi, cậu sẽ chiến đấu, kể cả khi hắn mạnh hơn cậu. Cậu không còn cần cái xác suất một trăm phần trăm mới hành động của cha Silva. Cũng như người bà quản gia đã nói, cậu đã mất tất cả tham vọng, cậu không còn là sát thủ, mà là một hunter!

Người đàn ông kia thoáng chốc le lưỡi liếm khẩu súng của mình rồi cất giọng điên loạn: "Cậu không cần quá đề phòng. Tôi đã được lệnh không được động đến Tam thiếu gia. Killua-sama sẽ được chết dưới tay chủ nhân. Ôi~" hắn ta điên cuồng ôm thân thể, sự sung sướng hiện rõ trong đôi mắt bệnh hoạn. Cứ như hắn ta thèm khát được như Killua, được chết dưới tay chủ nhân.

"Đồ bệnh hoạn!" Killua rủa ra tiếng.

Hắn ta liền nhăn mặt như bị một đòn chí mạng. Nhưng đôi mắt sắc bén của người đàn ông này chỉ lẳng lặng quan sát Killua từ trên xuống dưới, sau đó mỉm cười tán thưởng: "Killua-sama, cậu thật sự là một thiên tài khó gặp. Cậu có tài năng hơn cả Illumi-sama khi Illumi-sama ở độ tuổi của cậu. Nhưng, đáng buồn là cậu không có được tính cách của Illumi-sama. Cậu không độc ác, không dứt khoát. Cậu là bi kịch của sát thủ!"

Killua gầm lên: "Tôi không phải sát thủ. Tôi là hunter!"

Hắn ta lại lần nữa mở to mắt, rồi chậm rãi nói: "Cậu chỉ đang trốn tránh sự thật mà thôi Killua-sama. Cậu là một sát thủ, một sát thủ mang họ Zoldyck, đó là định mệnh của cậu. Quá khứ của cậu đã sát hại bao nhiêu người, cậu muốn đếm cũng không đếm hết được. Cái quá khứ đẫm máu đó sẽ không biến mất chỉ vì cậu giờ là một hunter. Killua-sama, cậu nên biết rõ, từ nhỏ cuộc đời cậu đã định là sát thủ. Dù cậu có cứu hàng ngàn người, nỗi ám ảnh và tội lỗi của quá khứ sẽ không giờ buông tha cho cậu. Định mệnh của cậu sẽ là đứng trên máu đỏ và chết dưới tay chủ nhân của tôi!

Nên nhớ, bóng tối của cậu rồi sẽ nuốt chửng những bạn bè của cậu. Tội ác của cậu sẽ không buông tha cho những người quanh cậu.

Một lúc nào đó, cậu sẽ chỉ còn có thể trở về con đường khi xưa. Chỉ có thế những người như chúng ta mới không bị tổn thương, Killua-sama... "

Nói rồi, hắn ta hòa vào sương khói mất dạng.

Killua hơi ngây người. Những lời hắn ta nói.... Tại sao lại khiến cậu trống trải như vậy.

Cậu khuỵu xuống giơ đôi bàn tay ra, chúng không có vệt máu nào nhưng hơn ai hết cậu biết rõ chúng có đầy máu... Đầy máu! Cậu còn có thể ngửi được mùi máu tanh thoang thoảng. Quá khứ của cậu dù có chối cãi cũng không thể thay đổi. Một cảm giác bóp nghẹn xé vào tấm lòng của Killua.

Cậu hơi đảo mắt xuống Alluka, con bé nãy giờ không hề động đậy... rất lạ! Killua lấy bàn tay đang che ngang bụng của Alluka ra. Đôi mắt màu xanh tuyệt đẹp của cậu mở to...

Alluka... Trúng đạn?

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me