LoveTruyen.Me

Hy

Tiên kinh - Thượng Thiên Đình mấy ngày nay hết sức náo loạn. Điện Văn thần tối ngày sáng đèn để xử lí đống công việc do một sự cố không may xảy ra một cách khá 'cố tình'. Đó là bát tự Âm Dương đột nhiên bị đảo lộn, quay không kiểm soát, đặc biệt là phần Âm, xoay liền 108 vòng.

Điều đáng nói, bát tự ấy không phải chỉ mới bị thay đổi gần đây. Mà theo như điều tra thì nó đã bị thay đổi từ 25 năm trước, mà năm nào cũng bị thay đổi. Chẳng qua do lần này trình tự bị thay đổi quá mức nghiêm trọng dẫn đến việc bát tự không thể tự vận hành theo bản năng mà bị trật khỏi bánh răng, xoay liền 108 vòng.

Trật tự bị đảo lộn khiến Thượng Thiên Đình dậy sóng một phen, Thần quan ai ai cũng nhao nhao đi tìm thủ phạm. Vậy mà thủ phạm đích thị lại là tên nóng nảy, ương bướng số một Tiên Kinh, Thái Hanh xem như trò đùa.

"Con nói gì? Chỉ là lỡ tay xoay mấy vòng? Con có biết bản thân mình đã gây ra việc hệ trọng gì không? Bảo sao mấy năm gần đây, số lượng nam nhân ở hạ giới lại tăng đột biến như thế." Đế Quân ngồi ở chính điện, tức giận lớn giọng.

Thái Hanh quỳ ngồi ở bên dưới, nghe Đế Quân quở trách. Hắn không những nhận lỗi, mà còn nhanh chóng lớn giọng bật lại. "Không phải sao, bọn họ lúc nào cũng cầu con trai con trai, đẻ ra nữ nhi thì không từ thủ đoạn để tiêu diệt, ghẻ lạnh. Con làm vậy cũng chỉ để đáp ứng tâm nguyện của bọn chúng thôi." đoạn nói về cuối càng nhỏ dần đi.

"Đỡ bất công đối xử với nữ nhân mềm yếu, cũng phải biết thương hoa tiếc ngọc chứ."

"Im miệng! Còn dám trả treo lại à?" Đế Quân càng tức giận, ánh mắt mang theo nộ khí găm chặt vào đứa con nghịch tử trời đánh của mình. "Dám nhúng tay vào đồ hình Âm Dương làm đảo lộn giới tính nhân loại."

Đúng là có lớn mà chẳng có khôn, sống sắp 800 năm, gần cả nghìn tuổi rồi mà cứ như là đứa trẻ vừa mới lọt lòng ngày hôm qua. Ngổ ngáo, cợt nhả không ai bằng. Phải chăng ngày xưa ném hắn vào núi Nham Thạch khổ luyện 200 năm vẫn còn quá ít nên tên nghịch tử này vẫn chưa biết sợ là gì.

Vậy mà chẳng biết mấy vị tín đồ của hắn ở phía Đông nghĩ gì mà ngày ngày vẫn mang hương hoa, đèn nến đến để vái lạy tên trời đánh này mong được ban cho sự bình an. Không những vậy, còn có rất nhiều tín đồ nữ là đằng khác, Thái Hanh cũng chỉ nhún vai nói theo lẽ đương nhiên. Tín đồ đông thứ nhất là vì hắn có sức chiến đấu quá kinh khủng, trăm trận trâm thắng mang lại bình yên cho phía Đông, thứ hai và cũng là lí do tiên quyết. Đó là vì nhan sắc của hắn quá mức trấn động, sự nam tính từ vẻ ngoài cho đến khí chất. Dù chỉ được nhìn qua bức tượng đẽo gọt nhưng cũng đủ để phác hoạ Hanh Lạc tướng quân chí dũng anh hùng.

"Dù gì đây cũng là một việc vô cùng nghiêm trọng, có biết vì con mà Tiên kinh mấy ngày nay loạn như nào không? Âm Dương ngũ hành đảo lộn, mọi thứ vốn dĩ là tự nhiên thì bây giờ lại bị con làm cho rối tung lên. Vậy nên không thể không trách phạt."

Nghe Đế quân nói đến phạt, hắn vẫn dửng dưng vì nghĩ giống như những lần trước. Cùng lắm là bị ném vào núi Nham Thạch, ở trong đó tu luyện mấy trăm năm. Cũng được thôi, đang lúc hắn đây rảnh rỗi.

"Ta sẽ hạ chức con xuống nhân gian."

Vừa nghe đến hình phạt này mà bên tai hắn như có tiếng sét đánh ngang qua, Thái Hanh trừng to mắt nhìn Đế Quân, ngắt ngứ. "Cái gì cơ?"

Vốn dĩ là đệ nhất võ thần, còn là người sinh vào ngày Dương khí vượng nhất, đại diện cho phần Dương trong đồ hình bát quái vậy nên tất nhiên tính tình của Hanh Lạc tướng quân hết sức nóng nảy, vừa nghe đến hình phạt này mà ngay lập tức cả người hắn phừng phừng khí nóng.

Ném hắn vào núi Nham Thạch cũng được, nhốt hắn dưới thuỷ đình ngàn năm cũng được. Nhưng hình phạt hạ chức này khác nào sỉ nhục hắn không? Một thần quan bao nhiêu năm hiên ngang trên chiến trường vậy mà chỉ vì một lần làm Âm Dương đảo lộn mà bị giáng chức, hắn nhất mực phản đối.

"Con không đồng ý hình phạt này. Con sẽ đi sửa lại đồ hình bát quái, sẽ để nó quay về đúng số của nó là được chứ gì?"

"Đừng có mà ăn nói hàm hồ, đồ hình bát quái là cái gì mà con dám tuỳ tiện động vào. Nó bị con làm cho xoay 108 vòng chưa đủ hay sao? Còn định phá nát nó luôn à?"

Hai cha con đều lớn già đầu rồi nhưng vẫn tranh cãi vô cùng quyết liệt, không ai chịu nhường ai, khiến cho đệ nhất Văn thần Hiền Nghi, chuyên cai quản thông tin trên Thượng thiên đình và hạ giới cùng với bàn tay trái đắc lực của Đế Vương - Quân thần Châu Nại cúi đầu e sợ.

"Con không có, nhưng nhất định không thể giáng chức!" Thái Hanh vẫn nhất quyết cứng đầu phản đối, xuống dưới nhân gian thì hắn làm được cái chó gì? Cả ngày đi dạo ngắm lạc cảnh, nằm mơ đi chán chết đi được, một ngày hắn không luyện võ không tập luyện, hắn không thể chịu được. Nhưng có vẻ Đế Quân vẫn giữ vững chính kiến cũng như quyết định của mình.

"Con đừng cứng đầu nữa, dù muốn hay không muốn thì cũng phải xuống. Muốn quay lại Thiên đình thì mau nhanh chóng đi tìm một người có phần Âm khí nặng trên người, cùng họ trải đủ 108 cửa ải để cân bằng lại ngũ hành. Đồng thời rèn giũa lại tính nết cương cường cứng nhắc của bản thân đi, đừng có suốt ngày xỗ xàng, nóng tính như thế nữa."

Kim Thái Hanh phát điên, hắn ôm đầu hét lên rồi hạ một chưởng xuống nền đất làm mặt đất nứt mạnh, hõm sâu. Không muốn tiếp tục nhìn đứa con trai quý báu của mình làm loạn nữa, trước khi hắn kịp đánh sập Điện Hoàng Đế, một cơn bão ùn ùn kéo đến, tia sét lập loè đánh thẳng xuống Điện Hoàng Đế. Hất Hanh Lạc tướng quân rơi tự do xuống hạ giới.

Đệ nhất võ thần phương Đông Kim Thái Hanh cứ vậy bị trục xuất khỏi Thiên đình xuống nhân gian chỉ vì một lần trót dại.

Đông cung Điền Quốc vào lúc Chính Ngọ, mặt trời rực rỡ soi sáng từng ngóc ngách trong cung. Chính Quốc ngồi bên cạnh cửa sổ, một tay lật sách, một tay vuốt ve Tiểu Mão đang ngoan ngoãn ngủ say bên cạnh.

Tiếng chim hót lanh lảnh và mùi hoa Lan Phi phảng phất trong không gian khiến tâm trạng của Thái tử trở nên thoải mái hơn phần nào sau chuỗi ngày ôn tập liên tục để thi cử.

Khung cảnh bình yên trong lành ấy cứ ngỡ sẽ kéo dài mãi, cho đến khi đột nhiên gió mạnh từ đâu thổi bùng lên. Đôi chim sơn ca đậu trên cành cây ríu rít tung cánh bay, Chính Quốc giật mình, đưa tay lên che mắt, mệt nhoài nhìn bầu trời mới nãy còn trong xanh mà giờ đây đã bị mây đen che kín. Mặt trời rạng rỡ lúc Chính Ngọ cũng bị che lấp, chỉ còn lại tầng mây cùng những tia sét và tiếng nổ rền trời.

Trừ khi nào tự kiểm điểm, tính tình trở nên mềm mại, bớt hách dịch, có một trái tim cảm thông và thấu hiểu sự đời.

Chính Quốc nheo mắt nhìn, khẽ lẩm bẩm. "Sắp bão rồi sao?" sau đó nhìn xuống Tiểu Mão đang dựng lông chui xuống gầm bàn, y cười dịu dàng, đưa tay vuốt ve nó an ủi.

"Không sao đâu, đừng sợ mà."

Biết nhân hậu, vị tha bởi những sân si, yêu hận quá đỗi bình thường của phàm nhân.

"Đùng! Đoàng!"

Trên trời, Kim Thái Hanh rơi tự do trong trạng thái bất tỉnh, bao quanh hắn đều là những đám mây mang điện tích mà nếu như hắn không phải là võ thần không thể chết, thì chắc đã bị những tia sét này đánh cho cháy két thành một đống thịt nướng thơm ngon.

Gió càng lúc càng mạnh, bầu trời phía trước tối sầm lại. Dự cảm chẳng lành nên Chính Quốc với tay ra để đóng cửa sổ, xong lúc ấy một tia sáng loé lên, sau màn sấm nổ loé mắt ấy, một thân ảnh cường tráng cao lớn nằm xõng xoài trên nền đất.

Làn khói bụi toả ra khiến Chính Quốc phải đưa tay bịt miệng ho sặc sụa, sau khi làn khói ấy dần dần biến mất, thứ ở phía sau cũng từ từ hiện ra.

Chính Quốc đưa tay phẩy bụi trước mặt, vừa cố gắng nheo mắt để nhìn xem rốt cuộc đó là thứ gì. Sau khi làn khói tan biến hoàn toàn, đôi đồng tử của y co rút lại trước hình ảnh trước mắt.

Thân ảnh cao lớn mặc áo giáp nằm bất động trong một cái hố, từ cái hố vẫn còn bay ra chút khói. Chắc hẳn là bị rơi ở một độ cao không hề thấp.

Đứng hình mất vài giây thì tiếp theo đó là cơn hoảng loạn kéo đến, y đứng dạy nhanh chóng chạy ra ngoài để xem, vừa chạy vừa hét lớn.

"Người đâu! Có người chết!"

...Cùng lúc đó cũng phải dạy cho người có phần Âm khí kia phần tính cách gan dạ, mạnh mẽ, cương cường, hiên ngang của mình mới được trở về Thượng thiên đình.

Hai ngươi chính là sự đối lập bù trừ nhưng không thể thiếu của nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me