Hyungdung Love But Hate Weki Meki
Haerim không quá xa lạ gì việc Suyeon hằng ngày đưa đón mình rồi, chỉ là hôm nay cảm xúc của em có chút khác, khá là khó đoán.- Em vừa được tỏ tình- Gì?Suyeon tý nữa là lệch tay lái, may là cô còn tỉnh táo. Cô không nghĩ là nhanh như vậy đã có người để ý đến em rồi, mà cũng phải đi, với nhan sắc này thì ai mà không đổ. - Em không chắc, em từ chối người ra rồi- Sao em không tìm hiểu một chút, biết đâu em cũng thích người ta- Chị tự đi mà tìm hiểu!Em đột nhiên nổi giận, khoanh tay nhìn ra ngoài cửa xe, không thèm đoái hoài gì đến cô nữa. Cô cũng không hiểu, cô chỉ nói thế thôi mà em đã gắt rồi. Cả hai cứ thế im lặng mà về đến nhà, bầu không khí trở nên căng thẳng hơn, em không có ý định bắt chuyện thì cô cũng thế. Cô ngã mình trên chiếc ghế sofa, thở dài nhẹ nhõm sau một ngày mệt mỏi, còn em thì lấy điện thoại ra xem một chút tin tức gì đó sau khi đã tắm xong và đang lau khô tóc. Chiếc điện thoại của em đã cũ rồi, lâu lâu lại còn bị giật lên giật xuống, dù vậy em vẫn không than vãn lấy một tý, chắc là đã quen rồi. Nhưng cô không thể chịu nổi, điện thoại như thế thì ai mà xài, cô chợt nảy ra một ý định. - Em muốn đi chơi không? - Với chị à?- Đúng rồi, chị đang rãnh, gần đây có công viên nhiều trò hay lắmHaerim hiện tại là hơi mệt nhưng nhìn ánh mắt cô khẩn cầu như trẻ con vậy thì em không kìm nổi, đành phải đồng ý thôi. Hơn nữa lâu rồi em cũng chưa đi công viên hay là chơi trò gì đó, biết đâu lại giúp em giải tõa căng thẳng và vui vẻ hơn. - Cũng được, chị mau tắm đi rồi mình cùng đi- Vậy đợi chị chútSuyeon nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ để mà chở em gái bé bỏng của mình đi chơi nữa, chính cô cũng lâu rồi chưa đi đến công viên để mà vui chơi thỏa thích. Còn Haerim, em phải sấy tóc một chút cho khô rồi thay đồ, em mặc chiếc váy mà hôm đi shopping cô đã mua cho em. Thật thì trong đống đồ đấy chỉ có duy nhất một chiếc váy, màu trắng sữa với mấy cánh hoa nhỏ làm nổi bật nó hơn, nếu mà Suyeon thấy em khoác lên mình chiếc váy đấy thì thể nào cũng nói nó sinh ra là dành cho em. Em còn kẹp tóc mình bằng một chiếc kẹp cũng xinh xắn không kém, này là Yoojung tặng cho em nhân dịp sau bao năm gặp lại, ít ra nó cũng hợp tông màu với váy.Bản thân em không trang điểm đã quen rồi, từ lúc mẹ mất thì em hầu như không quan tâm gì đến bề ngoài mình nữa. Vậy mà hôm nay em lại đánh một lớp phấn nhẹ và tô một màu son duy nhất em có, lý do chính là muốn được ai đó thốt ra một lời khen dù là vô ý hay là chân thành. - Woah!!! Cái váy này sinh ra là dành cho em đó, thật là đúng đắn khi chị quyết định mua nóĐấy, nói có sai đâu. - Được rồi, chúng ta đi thôi- Khoan đã, em trang điểm đúng không?Em chỉ gật đầu thay cho câu trả lời, cô nhìn em không chớp mắt như thế cũng khiến em hơi ngại.- Xinh lắm, rất xinhDù là lời khen này có chân thành hay không chân thành đi nữa, em cũng vẫn muốn nghe nó mỗi ngày. Em vội đỏ mặt cũng vội quay đi để cô không nhận ra điều đó, nếu mà cô cứ nhìn em mãi như thế thì em không chắc mình có đứng vững hay không. ...Cả hai dắt nhau đi chơi hết từ trò này đến trò khác, cảm giác mạnh hay là trò dành cho trẻ em cũng đều thử hết không thừa cái nào. Lâu lâu mệt quá thì ngồi nghỉ một chút với một cây kem mát lạnh, cũng đã tối rồi nên hiện tại công viên rất đông người nhưng chủ yếu là những cặp đôi thôi. - Này, trò đó chúng ta chưa chơi đó- Chị không biết mệt hả? Chân em không đi nổi nữa đâu, la hét cũng đau cả cổ nè- Đừng nói là em sợ ma nhaTrò mà Suyeon vừa nói là trò nhà ma, cái điểm đặc biệt ở đây chính là người thật đóng giả mấy hồn ma hay là quái vật để tạo cảm giác chân thật cho người chơi hơn. Haerim cũng hơi sợ thật, từ nhỏ đã rất sợ rồi, em vừa không muốn đi cũng vừa muốn đi, lớn rồi thì nên đối mặt với nỗi sợ thôi. - Em mà sợ à? Chơi thì chơi, xem ai sợ hơn- Rồi rồi, vào xong thì đừng có la rồi ôm chị đó nhaEm không thèm, có sợ thì cùng lắm là chạy rs khỏi đó luôn thôi. Thế là cả hai bắt đầu một trò chơi nữa, thử thách lòng can đảm của ai cao hơn. Lúc đầu vừa bước vào thì không khí ở đây khá u ám và ảm đạm, em nổi da gà một chút rồi chỉ biết đi theo sau lưng cô. Còn cô thì hiên ngang bước đi thật nhanh như thành thạo nơi này lắm, chủ yếu cũng chỉ muốn ra oai với em thôi. Đi được một chút thì bị hù hết cái này đến cái kia làm em hơi choáng váng hoảng sợ, vậy là em chủ động bước đến gần nắm lấy tay cô cứng ngắt luôn, hành động này là do em không tự chủ được do sợ quá thôi chứ không phải cố tình đâu. Cô biết em sợ rồi nên để yên cho em nắm, còn mình thì cười cười vì thừa biết em nhát gan lắm nên mới rủ chơi trò này để được gần em hơn nè. Càng vào sâu thì cách hù dọa lên cao, đến chính cô cũng giật mình vì không nghĩ họ công phu như thế, hóa trang như thật ý. Nhưng có một chút lợi vì mỗi lần bị dọa như thế thì Haerim lại nắm tay cô chặt hơn và gần như là áp sát người vào cánh tay cô, cảm giác này cũng coi như là có chút sung sướng. Cái mà họ không ngờ chính là lúc sắp bước ra khỏi đó rồi thì họ lại có một màn hù dọa ngoạn mục hơn, chính là một người hóa trang thành chú hề rồi cầm cưa máy đạo cụ rượt đuổi người chơi. Suyeon và Haerim bị dí đến cùng trời cuối đất, ai cũng đều la hét đến khan cổ vậy mà cái người kia không tha cho họ. Mặc dù vậy, em và cô đều không buông tay nhau ra lúc hoảng loạn, nắm tay nhau chạy thật nhanh. Đến khi họ bị dồn vào một góc, tiếng cưa máy nhỏ dần rồi nên cô thấy nhẹ nhõm, tính dắt em ra khỏi đây nhưng vừa quay sang đã đụng lấy ánh mắt của em. Thật ra lúc nãy chạy đến đây em bị mất đà mà ngã vào người cô, cô cũng thuận tay mà ôm lấy em, do cứ lắng tai nghe tiếng cưa máy nên côn cũng không để ý lắm.Hiện tại tư thế của họ có chút ám muội, cả hai dính chặt lấy nhau còn mặt thì gần như là sát vào nhau. Cô cứ nhìn vào đôi mắt em mà không nói gì, còn em thì ngơ ngác nhìn vào đôi môi của cô. Ở khoảng cách này khiến tim ai nấy cũng đập mạnh mẽ, thậm chí có thể nghe cả nhịp tim của đối phương nếu để ý kĩ. Cứ như vậy một lúc họ mới chợt tỉnh lại rồi buông nhau ra vội vàng, em thì ôm lấy mặt mình đã đỏ từ lúc nào, cô thì cứ gãi đầu ngại ngùng.- Mình...ra thôi nhỉ?- Đúng đúng...cửa ra ở đây...Haerim và Suyeon đi dạo thật chậm rãi một chút rồi mới về, dù gì cũng phải tận hưởng vì ngày mai lại phải vùi đầu vào công việc rồi. Em cảm thấy hơi lạnh nên cho tay mình vào túi áo khoác của cô đã khoác cho em lúc nãy, cô dĩ nhiên cũng sẽ lạnh nhưng quan tâm em trên hết đã. Lúc cả hai dường như đã quên đi chuyện lúc nãy, cô mới đề nghị nên quay về vì đã trễ lắm rồi, công viên cũng sắp đóng cửa. Vừa bước vào xe thôi, Suyeon bên cạnh đã đưa cho em một chiếc điện thoại mới toanh.- Quà cho em đấy, dù gì điện thoại của em cũng cũ lắm rồi- Chị...cái này mắc lắm- Chị tặng cho em mà, coi như là quà vì em đã cho chị một cơ hội điThấy em chần chừ, cô mới nhét nó vào tau em luôn, dù em có từ chối thế nào cô cũng sẽ không lấy lại đâu. Nhưng dĩ nhiên, em rất thích món quà này và không hề muốn từ chối nó. Không phải vì chiếc điện thoại cũ của em, mà là vì nó là chính Suyeon tặng. - Cảm ơn chịEm bật cười, có lẽ đó là nụ cười tươi nhất ngày hôm nay. Hôm nay em đặt biệt cười nhiều, bởi em được tay trong tay cùng Suyeon, được ở bên cạnh Suyeon và được Suyeon quan tâm chăm sóc. Em có lẽ cũng đã biết cảm xúc mình dành cho cô là gì rồi, chỉ là em chưa dám đối mặt với nó thôi. - Về thôi, chúng ta cùng ăn tối rồi hẳn đi ngủ nhé!- Tùy ý chị
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me