Hyunlix Cau Vong Sau Mua
Truyện còn có vài chi tiết không liên quan đến ngoài đời thật.---------------------------------
Bangchan đang ngồi xem lịch trình của nhóm tuần tới ở ngoài phòng khách, bỗng có tin nhắn của anh quản lí gửi đến, bảo là ngay mai lên trụ sở công ti họp, bình thường anh cũng không để ý lắm nhưng hôm nay thấy nhắn muộn nên hơi tò mò, khi nhận được câu trả lời thì càng thấy lo lắng. Thoáng thấy ai đó xuống bếp, Bangchan nhìn ra cửa thì thấy Hyunjin, đúng người anh cần tìm nên liền chạy ra túm lấy lôi vào phòng.Hyunjin định xuống bếp lấy ít nước, bỗng dưng cổ áo bị nhấc đi lôi xồng xộc vào phòng."Anh sao lại lôi em vào đây?" Hyunjin sau khi ổn định chỗ ngồi của mình, rồi nhìn ông anh già hỏi."Em nhận được tin nhắn của anh quản lí chưa?" Bangchan khoanh tay hỏi Hyunjin, và nhận được cái gật đầu của thằng bé, thấy thế anh liền hỏi tiếp: "Vậy em đã biết nội dung cuộc họp ngày mai chưa?"Hyunjin giật mình nghe anh hỏi, khẽ tránh đi ánh mắt của anh Chan, ngập ngừng nói: "Sao anh lại hỏi vậy?"Bangchan nhìn thái độ né tránh của Hyunjin là biết thằng bé đã biết chuyện gì đó nên liền nghiêm giọng: "Em biết đúng không? Mau nói cho anh, không được nói dối đâu đấy."Cả hai im lặng một lúc, cuối cùng Hyunjin cũng chịu thua, cậu nuốt nước bọt rồi quan sát nét mặt của ông anh: "Thật ra, chuyện là em được mời tham gia làm cameo cho một bộ phim." Lúc đầu nghe được lời đề nghị này làm Hyunjin rất bất ngờ cũng rất mong đợi, nhưng vẫn băn khoăn mà chưa vội nhận lời, thế nên chủ tịch nói sẽ họp mọi người để thông báo và điều chỉnh lịch trình cho phù hợp.Bangchan nghe thì ngơ người ra, đây là chuyện vui cơ mà sao thằng bé lại giấu diếm: "Em không thích được đóng phim sao?"Hyunjin nghe vậy liền phản bác: "Em thích lắm chứ, dù có mệt chết vì lịch trình thì em cũng vui vẻ tiếp nhận, nhưng mà... chỉ là em không quen phải xa mọi người lâu thôi."Bangchan cười bất lực nhìn Hyunjin, chuyện của cậu anh cũng nhận ra lâu rồi."Nói thẳng ra là em không lỡ xa thằng bé Yongbok luôn đi, mắc gì kéo bọn anh vào." Đừng tưởng qua mặt anh là dễ nhé, thân là trưởng nhóm thì vấn đề của từng thành viên anh nắm bắt rất nhanh, chịu khó quan sát nét mặt, hành động từng đứa là biết.Hyunjin nghe xong cũng không lấy làm lạ, nếu không biết thì đâu còn là anh Chan nữa. Cậu cười chua chát rồi chán nản hỏi anh: "Anh biết từ khi nào thế?"Bangchan nhún vai đáp: "Đâu phải mỗi anh mày biết, thằng Seungmin nó còn biết kìa, từ lúc hai đứa không còn tự nhiên chơi với nhau như trước, anh đoán là cả hai bắt đầu có tình cảm từ hồi mới debut phải không?"Hyunjin nghe vậy thì nụ cười càng buồn hơn: "Sai rồi anh à, chỉ có em đơn phương cậu ấy thôi, cậu ấy... ghê tởm tình yêu này của em, cậu ấy không thể chấp nhận nó."Đúng là mỗi đứa lại ngốc nghếch theo kiểu khác nhau khiến người ta phải đau đầu mà, Bangchan nhíu mày, xoa xoa cái trán. "Rồi ẻm nói với em không được để lộ gì cho bọn anh biết vấn đề của hai đứa?"Hyunjin hơi ngạc nhiên nhưng cũng bình thản trả lời: "Vâng...""Nhưng sao em vẫn nói với anh?""Bởi vì em biết anh sẽ không nói ra, cũng không để lộ gì khiến cậu ấy nghi ngờ." Hyunjin vẫn luôn tin tưởng người anh này nhất.Bangchan mỉm cười vỗ vai Hyunjin: "Hyunjin, đừng suy nghĩ nhiều quá, hãy nghe theo trái tim mách bảo.""Trái tim?" Hyunjin nhếch môi cười, liệu nó còn đủ sức để mách bảo cho anh không?
-------------------------------------
Sáng sớm, các thành viên theo tin nhắn của anh quản lí tập trung ở phòng họp. Một lúc sau, chủ tịch Park Jin Young cùng nhân viên bước vào phòng."Chào mọi người, đến đông đủ rồi thì chúng ta bắt đầu triển khai kế hoạch của lịch trình sắp tới, nhưng trước hết có một chuyện cần phải thông báo, liên quan đến Hyunjin." Chủ tich mỉm cười nhìn mọi người, trừ Hyunjin với Bangchan thì ai cũng ngạc nhiên nhìn anh, nhất là có đôi mắt nào đó lo lắng nhìn anh.Mọi người vừa mong chờ vừa khó hiểu nhìn ngài chủ tịch. "Sắp tới Hyunjin của chúng ta được mời tham gia một bộ phim, nay đích thân đạo diễn tới và đợi câu trả lời của Hyunjin." "Em nói hôm nay em sẽ trả lời vậy ý em như nào?"
"Em..."
Hyunjin đứng lên định nói thì bị một giọng nói cắt ngang: "Khoan đã, em có chuyện muốn nói với Hyunjin một lát." Nói rồi Felix đi đến kéo Hyunjin ra ngoài, không để ý sắc mặt ngơ ngác của mọi người, có một người mỉm cười sâu xa.Hyunjin, hôm qua anh đã nói rồi, hãy nghe theo con tim mình đi, nó không sai đâu.Felix kéo Hyunjin đến phòng tập nhảy ở gần đó, cậu liền quay phắt sang nói anh: "Cậu muốn tham gia chứ gì? Lúc nãy cậu định đồng ý đúng không?"Hyunjin bất ngờ nhìn Felix tức giận, anh thật sự không biết cậu đang giận cái gì nữa, anh dò xét nhìn cậu: "Cậu sao vậy? Tự nhiên lại tức giận với tớ."Cậu gấp gáp nói với anh: "Không có gì, chỉ cần trả lời tớ là có thật cậu muốn tham gia không?"Xin cậu, đừng tham gia màNhìn ánh mắt như đang cầu xin của cậu càng lầm anh thêm khó hiểu, rốt cuộc là cậu muốn gì?"Vậy cậu có thể nói lý do mà tớ phải từ chối không?" Hyunjin bình tĩnh hỏi lại cậu, ít khi thấy cậu gấp gáp như vậy."Tớ không cần biết, nói tóm lại là cậu vẫn muốn tham gia sao?" Cậu bối rối rồi lại cứng rắn hỏi anh, cậu không biết phải nói như nào cho anh hiểu, nhưng cậu chỉ muốn tốt cho anh thôi."Đúng, tớ sẽ tham gia, đây là cơ hội tốt để tớ thử thách bản thân mình, trải nghiệm được thú vui mới, tớ sẽ làm thật tốt." Dù Hyunjin không hiểu sao Felix lại như vậy nhưng anh cũng muốn nói ra suy nghĩ của mình.Nếu có lý do để tớ từ chối thì... chính là cậu, Yongbokie cậu có hiểu không?"Không được!!"Felix gắt lên làm Hyunjin giật mình, anh liền hỏi: "Tại sao lại không được?"Dưới sự chất vấn của Hyunjin làm cậu không biết phải nói gì, cậu lúng túng: "Nếu cậu tham gia thì mọi người sẽ biết đến cậu nhiều hơn, độ nổi tiếng của cậu ngày càng cao, đến lúc đó sẽ... ""ĐẾN LÚC ĐÓ THÌ CẬU SỢ HYUNJIN SẼ LÀM PHAI MỜ VỊ TRÍ CỦA CẬU TRONG NHÓM SAO??"Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh như băng vang lên, đồng thời cánh cửa phòng mở ra xuất hiện một thân hình nhỏ hùng hổ bước vào.Han từng bước đi đến trước mặt Felix, ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu: "Cậu ghen tị vì Hyunjin được mời đi đóng phim mà không phải cậu sao? Cậu sợ vị trí của mình bị lung lay sao?""Không... ý tớ không phải... tớ không có nghĩ vậy..." Felix lắp bắp nhìn Han đang trừng mắt nhìn mình."Nếu không phải thì tại sao? Đây là cơ hội tốt cho Hyunjin phát triển, là một người bạn thì tại sao cậu lại không vui mừng, ủng hộ cậu ấy? Tớ không nghĩ cậu lại ích kỉ như vậy đấy?" Han lạnh lùng nhìn cậu."Jisung, cậu quá đáng rồi đó." Hyunjin đứng một bên nhíu mày không hài lòng với những gì Han vừa nói, Felix mà anh biết không phải người như vậy."Cậu còn trách tớ, rõ ràng là cậu ấy không xem cậu ra gì, rõ ràng là cậu ấy đang ngăn cản cậu sẽ nổi tiếng hơn? Chính cậu ấy đã chà đạp lên tình yêu của cậu...""Đủ rồi!!!!"Hyunjin tức giận cắt ngang lời Han, tình yêu mà anh dành cho cậu không mượn người khác phán xét, kể cả người bạn thân nhất của anh cũng không thể.Hyunjin lạnh giọng với Han: "Jisung, cậu ra ngoài trước đi." Han cụp mắt lại, cậu hiểu Hyunjin đang tức giận nên cũng không buồn giải thích thêm, chỉ nhìn Felix một cách cảnh cáo rồi rời đi.Còn lại hai người trong phòng, không khí ngột ngạt đến cực điểm, trong lòng cả hai vẫn có một bức tường vô hình nào đó, dù có thấy được đối phương nhưng vẫn không cảm nhận được gì cả."Cậu đừng để ý mấy lời Jisung nó nói, cậu ấy chỉ hiểu lầm gì đó thôi." Hyunjin lên tiếng phá vỡ sự im lặng, anh sợ cậu tổn thương với mấy lời vừa nãy."Tớ không sao... nhưng mà Hyunjin à, cậu có thể đừng... " Felix vẫn muốn khuyên anh suy nghĩ kĩ về vấn đề này."Tớ vẫn sẽ tham gia nó, thực ra tớ không biết mình có thể làm tốt hay không, nhưng tớ nhất định sẽ không làm ảnh hưởng đến nhóm, cậu... tin tớ chứ? " Hyunjin nhìn cậu, anh đang mong chờ một câu ở cậu, mong cậu đừng dập tắt niềm tin của anh nơi cậu, đừng để anh trở nên đáng thương hơn bây giờ...Felix biết hiện tại Hyunjin tại cũng đang rất rối, cậu thấy ánh mắt anh tràn ngập sự mong chờ nhìn mình, vậy nên cậu không nói thêm gì nữa chỉ gật đầu.Nếu là cậu thì sẽ làm được thôi, Hyunjin của tớ lúc nào cũng giỏi hết."Được rồi, chỉ cần cậu tin tớ thôi." Hyunjin mỉm cười đến gần xoa đầu cậu, vẫn là nụ cười ấm áp đó dành riêng cho cậu, nhưng tại sao đôi mắt anh lại không phát sáng như anh vẫn luôn nhìn cậu, là ai đã dập tắt nó đi? "Cậu đừng trưng ra vẻ mặt cau có đó nữa, Yongbokie của chúng ta lúc nào cũng vui vẻ, hoạt bát cơ mà.""Tớ biết rồi." Felix mỉm cười nhìn anh.Hyunjin hài lòng gật đầu, anh dường như lại đắm mình trong nụ cười ấy.Tớ sẽ cho cậu thêm thời gian, như anh Chan đã nói, hãy làm theo trái tim mách bảo và nó đang nói với tớ rằng hãy để cậu tự do, đây có thể coi là sự đánh cược không nhỉ? Đánh cược xem trái tim cậu rung động trước hay trái tim tớ sẽ lụi tàn trước?Hyunjin quay đi trở về phòng họp thì Felix lên tiếng: "Còn cậu? Cậu tin tớ chứ? Rằng tớ chưa từng có những suy nghĩ mà Han vừa nói?"Nắm chặt cánh cửa, anh quay lại nhìn cậu trả lời: "Nếu mà tớ nghi ngờ thì đã không đuổi cậu ấy đi mà ở lại nói chuyện với cậu, nếu là như vậy thật thì cậu không xứng để tớ quan tâm, cũng không xứng với vị trí hiện tại, chính bản thân cậu vẫn luôn quan tâm, yêu thương người khác, mọi người yêu quý cậu vì cậu là Lee Felix và Lee Felix sẽ không phải người như vậy."Anh mỉm cười nói với cậu rồi bước ra khỏi phòng, để lại cậu với khóe mắt đong đầy nước mắt xúc động nhưng cánh môi cong lên nụ cười hạnh phúc. Chỉ cần Hyunjin tin cậu thôi, luôn hướng ánh mắt về cậu như vậy là đủ rồi.Cậu lau nước mắt rồi tắt màn hình điện thoại hiện bản tin với tiêu đề "Là idol thì chỉ nên hát thôi, đừng trèo cao quá, đến lúc tạo bom xịt cho mấy bộ phim rồi thành trò hề."Felix sợ anh phải vấp phải những tổn thương không đáng có, nhưng cậu suy nghĩ lại rồi, bởi vì đó là anh, là Hwang Hyunjin thì sẽ không có thất bại, cậu sẽ luôn tin tưởng và đứng phía sau ủng hộ anh.
---------------------------
Bangchan đang ngồi xem lịch trình của nhóm tuần tới ở ngoài phòng khách, bỗng có tin nhắn của anh quản lí gửi đến, bảo là ngay mai lên trụ sở công ti họp, bình thường anh cũng không để ý lắm nhưng hôm nay thấy nhắn muộn nên hơi tò mò, khi nhận được câu trả lời thì càng thấy lo lắng. Thoáng thấy ai đó xuống bếp, Bangchan nhìn ra cửa thì thấy Hyunjin, đúng người anh cần tìm nên liền chạy ra túm lấy lôi vào phòng.Hyunjin định xuống bếp lấy ít nước, bỗng dưng cổ áo bị nhấc đi lôi xồng xộc vào phòng."Anh sao lại lôi em vào đây?" Hyunjin sau khi ổn định chỗ ngồi của mình, rồi nhìn ông anh già hỏi."Em nhận được tin nhắn của anh quản lí chưa?" Bangchan khoanh tay hỏi Hyunjin, và nhận được cái gật đầu của thằng bé, thấy thế anh liền hỏi tiếp: "Vậy em đã biết nội dung cuộc họp ngày mai chưa?"Hyunjin giật mình nghe anh hỏi, khẽ tránh đi ánh mắt của anh Chan, ngập ngừng nói: "Sao anh lại hỏi vậy?"Bangchan nhìn thái độ né tránh của Hyunjin là biết thằng bé đã biết chuyện gì đó nên liền nghiêm giọng: "Em biết đúng không? Mau nói cho anh, không được nói dối đâu đấy."Cả hai im lặng một lúc, cuối cùng Hyunjin cũng chịu thua, cậu nuốt nước bọt rồi quan sát nét mặt của ông anh: "Thật ra, chuyện là em được mời tham gia làm cameo cho một bộ phim." Lúc đầu nghe được lời đề nghị này làm Hyunjin rất bất ngờ cũng rất mong đợi, nhưng vẫn băn khoăn mà chưa vội nhận lời, thế nên chủ tịch nói sẽ họp mọi người để thông báo và điều chỉnh lịch trình cho phù hợp.Bangchan nghe thì ngơ người ra, đây là chuyện vui cơ mà sao thằng bé lại giấu diếm: "Em không thích được đóng phim sao?"Hyunjin nghe vậy liền phản bác: "Em thích lắm chứ, dù có mệt chết vì lịch trình thì em cũng vui vẻ tiếp nhận, nhưng mà... chỉ là em không quen phải xa mọi người lâu thôi."Bangchan cười bất lực nhìn Hyunjin, chuyện của cậu anh cũng nhận ra lâu rồi."Nói thẳng ra là em không lỡ xa thằng bé Yongbok luôn đi, mắc gì kéo bọn anh vào." Đừng tưởng qua mặt anh là dễ nhé, thân là trưởng nhóm thì vấn đề của từng thành viên anh nắm bắt rất nhanh, chịu khó quan sát nét mặt, hành động từng đứa là biết.Hyunjin nghe xong cũng không lấy làm lạ, nếu không biết thì đâu còn là anh Chan nữa. Cậu cười chua chát rồi chán nản hỏi anh: "Anh biết từ khi nào thế?"Bangchan nhún vai đáp: "Đâu phải mỗi anh mày biết, thằng Seungmin nó còn biết kìa, từ lúc hai đứa không còn tự nhiên chơi với nhau như trước, anh đoán là cả hai bắt đầu có tình cảm từ hồi mới debut phải không?"Hyunjin nghe vậy thì nụ cười càng buồn hơn: "Sai rồi anh à, chỉ có em đơn phương cậu ấy thôi, cậu ấy... ghê tởm tình yêu này của em, cậu ấy không thể chấp nhận nó."Đúng là mỗi đứa lại ngốc nghếch theo kiểu khác nhau khiến người ta phải đau đầu mà, Bangchan nhíu mày, xoa xoa cái trán. "Rồi ẻm nói với em không được để lộ gì cho bọn anh biết vấn đề của hai đứa?"Hyunjin hơi ngạc nhiên nhưng cũng bình thản trả lời: "Vâng...""Nhưng sao em vẫn nói với anh?""Bởi vì em biết anh sẽ không nói ra, cũng không để lộ gì khiến cậu ấy nghi ngờ." Hyunjin vẫn luôn tin tưởng người anh này nhất.Bangchan mỉm cười vỗ vai Hyunjin: "Hyunjin, đừng suy nghĩ nhiều quá, hãy nghe theo trái tim mách bảo.""Trái tim?" Hyunjin nhếch môi cười, liệu nó còn đủ sức để mách bảo cho anh không?
-------------------------------------
Sáng sớm, các thành viên theo tin nhắn của anh quản lí tập trung ở phòng họp. Một lúc sau, chủ tịch Park Jin Young cùng nhân viên bước vào phòng."Chào mọi người, đến đông đủ rồi thì chúng ta bắt đầu triển khai kế hoạch của lịch trình sắp tới, nhưng trước hết có một chuyện cần phải thông báo, liên quan đến Hyunjin." Chủ tich mỉm cười nhìn mọi người, trừ Hyunjin với Bangchan thì ai cũng ngạc nhiên nhìn anh, nhất là có đôi mắt nào đó lo lắng nhìn anh.Mọi người vừa mong chờ vừa khó hiểu nhìn ngài chủ tịch. "Sắp tới Hyunjin của chúng ta được mời tham gia một bộ phim, nay đích thân đạo diễn tới và đợi câu trả lời của Hyunjin." "Em nói hôm nay em sẽ trả lời vậy ý em như nào?"
"Em..."
Hyunjin đứng lên định nói thì bị một giọng nói cắt ngang: "Khoan đã, em có chuyện muốn nói với Hyunjin một lát." Nói rồi Felix đi đến kéo Hyunjin ra ngoài, không để ý sắc mặt ngơ ngác của mọi người, có một người mỉm cười sâu xa.Hyunjin, hôm qua anh đã nói rồi, hãy nghe theo con tim mình đi, nó không sai đâu.Felix kéo Hyunjin đến phòng tập nhảy ở gần đó, cậu liền quay phắt sang nói anh: "Cậu muốn tham gia chứ gì? Lúc nãy cậu định đồng ý đúng không?"Hyunjin bất ngờ nhìn Felix tức giận, anh thật sự không biết cậu đang giận cái gì nữa, anh dò xét nhìn cậu: "Cậu sao vậy? Tự nhiên lại tức giận với tớ."Cậu gấp gáp nói với anh: "Không có gì, chỉ cần trả lời tớ là có thật cậu muốn tham gia không?"Xin cậu, đừng tham gia màNhìn ánh mắt như đang cầu xin của cậu càng lầm anh thêm khó hiểu, rốt cuộc là cậu muốn gì?"Vậy cậu có thể nói lý do mà tớ phải từ chối không?" Hyunjin bình tĩnh hỏi lại cậu, ít khi thấy cậu gấp gáp như vậy."Tớ không cần biết, nói tóm lại là cậu vẫn muốn tham gia sao?" Cậu bối rối rồi lại cứng rắn hỏi anh, cậu không biết phải nói như nào cho anh hiểu, nhưng cậu chỉ muốn tốt cho anh thôi."Đúng, tớ sẽ tham gia, đây là cơ hội tốt để tớ thử thách bản thân mình, trải nghiệm được thú vui mới, tớ sẽ làm thật tốt." Dù Hyunjin không hiểu sao Felix lại như vậy nhưng anh cũng muốn nói ra suy nghĩ của mình.Nếu có lý do để tớ từ chối thì... chính là cậu, Yongbokie cậu có hiểu không?"Không được!!"Felix gắt lên làm Hyunjin giật mình, anh liền hỏi: "Tại sao lại không được?"Dưới sự chất vấn của Hyunjin làm cậu không biết phải nói gì, cậu lúng túng: "Nếu cậu tham gia thì mọi người sẽ biết đến cậu nhiều hơn, độ nổi tiếng của cậu ngày càng cao, đến lúc đó sẽ... ""ĐẾN LÚC ĐÓ THÌ CẬU SỢ HYUNJIN SẼ LÀM PHAI MỜ VỊ TRÍ CỦA CẬU TRONG NHÓM SAO??"Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh như băng vang lên, đồng thời cánh cửa phòng mở ra xuất hiện một thân hình nhỏ hùng hổ bước vào.Han từng bước đi đến trước mặt Felix, ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu: "Cậu ghen tị vì Hyunjin được mời đi đóng phim mà không phải cậu sao? Cậu sợ vị trí của mình bị lung lay sao?""Không... ý tớ không phải... tớ không có nghĩ vậy..." Felix lắp bắp nhìn Han đang trừng mắt nhìn mình."Nếu không phải thì tại sao? Đây là cơ hội tốt cho Hyunjin phát triển, là một người bạn thì tại sao cậu lại không vui mừng, ủng hộ cậu ấy? Tớ không nghĩ cậu lại ích kỉ như vậy đấy?" Han lạnh lùng nhìn cậu."Jisung, cậu quá đáng rồi đó." Hyunjin đứng một bên nhíu mày không hài lòng với những gì Han vừa nói, Felix mà anh biết không phải người như vậy."Cậu còn trách tớ, rõ ràng là cậu ấy không xem cậu ra gì, rõ ràng là cậu ấy đang ngăn cản cậu sẽ nổi tiếng hơn? Chính cậu ấy đã chà đạp lên tình yêu của cậu...""Đủ rồi!!!!"Hyunjin tức giận cắt ngang lời Han, tình yêu mà anh dành cho cậu không mượn người khác phán xét, kể cả người bạn thân nhất của anh cũng không thể.Hyunjin lạnh giọng với Han: "Jisung, cậu ra ngoài trước đi." Han cụp mắt lại, cậu hiểu Hyunjin đang tức giận nên cũng không buồn giải thích thêm, chỉ nhìn Felix một cách cảnh cáo rồi rời đi.Còn lại hai người trong phòng, không khí ngột ngạt đến cực điểm, trong lòng cả hai vẫn có một bức tường vô hình nào đó, dù có thấy được đối phương nhưng vẫn không cảm nhận được gì cả."Cậu đừng để ý mấy lời Jisung nó nói, cậu ấy chỉ hiểu lầm gì đó thôi." Hyunjin lên tiếng phá vỡ sự im lặng, anh sợ cậu tổn thương với mấy lời vừa nãy."Tớ không sao... nhưng mà Hyunjin à, cậu có thể đừng... " Felix vẫn muốn khuyên anh suy nghĩ kĩ về vấn đề này."Tớ vẫn sẽ tham gia nó, thực ra tớ không biết mình có thể làm tốt hay không, nhưng tớ nhất định sẽ không làm ảnh hưởng đến nhóm, cậu... tin tớ chứ? " Hyunjin nhìn cậu, anh đang mong chờ một câu ở cậu, mong cậu đừng dập tắt niềm tin của anh nơi cậu, đừng để anh trở nên đáng thương hơn bây giờ...Felix biết hiện tại Hyunjin tại cũng đang rất rối, cậu thấy ánh mắt anh tràn ngập sự mong chờ nhìn mình, vậy nên cậu không nói thêm gì nữa chỉ gật đầu.Nếu là cậu thì sẽ làm được thôi, Hyunjin của tớ lúc nào cũng giỏi hết."Được rồi, chỉ cần cậu tin tớ thôi." Hyunjin mỉm cười đến gần xoa đầu cậu, vẫn là nụ cười ấm áp đó dành riêng cho cậu, nhưng tại sao đôi mắt anh lại không phát sáng như anh vẫn luôn nhìn cậu, là ai đã dập tắt nó đi? "Cậu đừng trưng ra vẻ mặt cau có đó nữa, Yongbokie của chúng ta lúc nào cũng vui vẻ, hoạt bát cơ mà.""Tớ biết rồi." Felix mỉm cười nhìn anh.Hyunjin hài lòng gật đầu, anh dường như lại đắm mình trong nụ cười ấy.Tớ sẽ cho cậu thêm thời gian, như anh Chan đã nói, hãy làm theo trái tim mách bảo và nó đang nói với tớ rằng hãy để cậu tự do, đây có thể coi là sự đánh cược không nhỉ? Đánh cược xem trái tim cậu rung động trước hay trái tim tớ sẽ lụi tàn trước?Hyunjin quay đi trở về phòng họp thì Felix lên tiếng: "Còn cậu? Cậu tin tớ chứ? Rằng tớ chưa từng có những suy nghĩ mà Han vừa nói?"Nắm chặt cánh cửa, anh quay lại nhìn cậu trả lời: "Nếu mà tớ nghi ngờ thì đã không đuổi cậu ấy đi mà ở lại nói chuyện với cậu, nếu là như vậy thật thì cậu không xứng để tớ quan tâm, cũng không xứng với vị trí hiện tại, chính bản thân cậu vẫn luôn quan tâm, yêu thương người khác, mọi người yêu quý cậu vì cậu là Lee Felix và Lee Felix sẽ không phải người như vậy."Anh mỉm cười nói với cậu rồi bước ra khỏi phòng, để lại cậu với khóe mắt đong đầy nước mắt xúc động nhưng cánh môi cong lên nụ cười hạnh phúc. Chỉ cần Hyunjin tin cậu thôi, luôn hướng ánh mắt về cậu như vậy là đủ rồi.Cậu lau nước mắt rồi tắt màn hình điện thoại hiện bản tin với tiêu đề "Là idol thì chỉ nên hát thôi, đừng trèo cao quá, đến lúc tạo bom xịt cho mấy bộ phim rồi thành trò hề."Felix sợ anh phải vấp phải những tổn thương không đáng có, nhưng cậu suy nghĩ lại rồi, bởi vì đó là anh, là Hwang Hyunjin thì sẽ không có thất bại, cậu sẽ luôn tin tưởng và đứng phía sau ủng hộ anh.
---------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me