LoveTruyen.Me

Hyunlix Chuyen Ver Nhung Nam Thang Toi Boi Duong Ba Tong

Trường Minh sắp xếp chương trình học không kín như Tam trung, dù gì sinh nguyên là tốt nhất, khả năng tự học của học sinh rất mạnh, cho nên xế chiều mỗi ngày tiết học cuối cùng đều là tiết tự học kiên cố.

(sinh nguyên: nguồn gốc của học sinh trong đào tạo và giáo dục)

Lúc bọn Lý Long Phúc sắp đi đến sân bóng rổ, bên ngoài hàng rào toàn là người.

Lý Long Phúc cảm thán nói: "Mấy cái đứa trung học phụ thuộc rốt cuộc kéo bao nhiêu thù hận? Học bá các cậu cũng không học hành, nói thật, trường các cậu trình độ gì, có thể hành hạ bọn họ không?"

Hoàng Huyễn Thần nói: "Năm ngoái thua."

Lý Long Phúc: "Trung học phụ thuộc mạnh thế?"

Trần Lệ đi về phía bọn họ vừa vặn nghe được, khinh thường bĩu môi một cái: "Cũng như nhau thôi, đánh bóng thật sự chẳng ra sao cả, chính là có người đứng sau, phía ban tổ chức đấu vòng tròn bóng rổ rất thiên vị bọn họ. Dù sao tôi cảm thấy anh Hoàng của chúng tôi mạnh hơn họ nhiều."

Lý Long Phúc vô thức nhìn xuống chân Hoàng Huyễn Thần, ngạc nhiên nói: "Cậu biết chơi bóng rổ?"

Hoàng Huyễn Thần há miệng, còn chưa lên tiếng, Trần Lệ lại chen vào nói: "Đó là chắc chắn biết, hơn nữa còn siêu cường."

Lý Long Phúc lập tức lảm nhảm với Trần Lệ lắm lời: "Êu người anh em, nói xem, cậu ấy có mạnh bằng tôi không?"

Trần Lệ: "Nhất định! Tôi nói với cậu, lần đầu tiên khi tôi gặp anh ấy..."

Hai người kề vai sát cánh liền đi.

Lý Tiểu Bân đuổi theo hai bước, sau đó quay đầu muốn gọi Hoàng Huyễn Thần cùng đi, lại bỗng dưng nhìn thấy trên gương mặt vốn không có cảm xúc gì của Hoàng Huyễn Thần càng thêm lạnh như băng, đôi mắt đen láy vẫn luôn nhìn một hướng nào đó, tối tăm không tưởng nổi.

Cậu ta vô thức liếc nhìn, là bóng lưng Lý Long Phúc và Trần Lệ ôm vai.

Trong lòng Lý Tiểu Bân có chút cảm giác là lạ, nhưng nhất định phải nói lại không nói ra được.

Cậu ta chỉ cảm thấy, ánh mắt Hoàng nhìn Lý Long Phúc có phần mịt mờ khó mà giải thích, hình như cất giấu một thứ nào đó làm người khác hơi dựng đứng lông tơ.

Mà lúc này, Lý Long Phúc nhớ ra điều gì, quay đầu lại nói với Hoàng Huyễn Thần một câu: "Mau uống trà sữa đi, để lâu sẽ không ngon bằng lúc mới làm."

Hoàng Huyễn Thần không ngờ cậu đột nhiên quay đầu lại, vô thức dời ánh mắt sang chỗ khác, hai cánh tay buông thõng không tự chủ được cuộn lại, sau đó ừ một tiếng.

Lý Tiểu Bân vốn đang chú ý Hoàng Huyễn Thần, bây giờ càng phát hiện được kỳ lạ.

Mà Trần Lệ vừa định nói cho tới bây giờ hắn ta chưa từng thấy Hoàng Huyễn Thần ăn đồ ngọt, đã nghe thấy Hoàng Huyễn Thần đáp lời. Trong lòng hắn ta khó hiểu, kéo lấy Lý Long Phúc, hỏi cậu: "Sao tôi cảm thấy Hoàng Huyễn Thần đối xử với cậu và đối xử với tôi hoàn toàn là hai thái độ nhỉ?"

Lý Long Phúc: "Là sao?"

Trần Lệ nói: "Hôm qua tôi gọi thức ăn ngoài, mua hai cốc trà sữa để gom tiền, là nhãn hiệu này, muốn cho anh ấy uống, anh ấy bảo tôi đừng làm phiền anh ấy."

Lý Long Phúc hoàn toàn tưởng tượng được cảnh tượng đó: "Ha ha ha ha ha ha ha."

Trần Lệ quay đầu liếc nhìn, Hoàng Huyễn Thần đã cắm ống hút trà sữa, hắn ta nói: "Cậu nhìn xem cậu nhìn xem, cũng là một cốc trà sữa mười hai đồng, "vì lông" anh ấy đối xử khác nhau, làm hại tôi hôm qua miễn cưỡng nhét hai cốc vào bụng."

Lý Long Phúc trầm tư nói: "Vậy có lẽ chính là tình cha con."

Con cậu nuôi lớn! Có thể không nghe cậu à!

Trần Lệ đực mặt: "Trò gì vậy?"

"Nói đùa nói đùa, nhanh, cậu nói khán đài tốt nhất ở chỗ nào?"

Trần Lệ đã chiếm được một hàng ghế dài từ lâu, đối diện sân bóng rổ, tình hình trên sân liếc qua thấy ngay.

"Hơi ngược gió, " Lý Long Phúc nhìn một lát nói, "Thể lực của trung học phụ thuộc tốt thật."

"Chắc chắn rồi, đội bóng rổ trường bọn họ đều phải huấn luyện thường xuyên, như bọn tôi trên cơ bản chỉ là một câu lạc bộ, bình thường rảnh rỗi đánh bóng một lát mà thôi."

"Lý Tiểu Bân, mày nói trường mạnh quyết đấu?"

Xem đến non nửa trận, người của Trường Minh đều bị dẫn chạy.

Trần Lệ định kéo tự tôn: "Hôm nay một anh lớp mười hai không ở đây, bình thường đều là anh ta carry đấy."

Người của Trường Minh càng đánh càng không có khí thế, đám người vây xem không đành lòng nhìn trường mình bị hành thành chó, lục tục có người rời đi.

Lý Long Phúc xem cũng không có hứng lắm.

Cậu vốn nghe nói là Trường Minh cũng rất mạnh, muốn đến xem trường trung học phụ thuộc bị hành.

Kết quả ngược lại biến thành trung học phụ thuộc ra hết uy phong, thật là uất ức chết cậu rồi.

Tròng mắt Lý Long Phúc chuyển khắp nơi, Hoàng Huyễn Thần ngồi bên cạnh cậu thấp giọng hỏi: "Không muốn xem à?"


Lý Long Phúc ừ một tiếng: "Không có tinh thần gì." Nói xong khóe mắt cậu liếc về cốc trà sữa trong tay Hoàng Huyễn Thần, dáng vẻ chỉ uống một hai ngụm, cậu nhẹ nhàng đụng Hoàng Huyễn Thần một cái, hỏi hắn: "Trà sữa uống ngon không?"

Hoàng Huyễn Thần gật đầu.

Đúng lúc Lý Long Phúc hơi khát nước, chọc hắn một cái: "Cho tôi nếm thử mùi vị?"

Hoàng Huyễn Thần nghe vậy, hơi hơi ngẩn ra, Lý Long Phúc gần như có thể nhìn thấy mình trong mắt hắn. Sau đó, Hoàng Huyễn Thần đưa trà sữa qua, Lý Long Phúc cúi đầu hút một ngụm to, mùi vị hơi ngọt không ngán lan ra trong miệng, vị sữa rất đủ, không giống loại chất lượng kém được làm từ nước đường và bột trà.

Lý Long Phúc thích đồ ngọt, thỏa mãn híp híp mắt: "Đúng là uống rất ngon, sau này gọi thức ăn ngoài của nhà này."

Mà Hoàng Huyễn Thần, bắt đầu từ lúc Lý Long Phúc nói muốn uống trà sữa, cơ thể vẫn cứng ngắc.

Hắn rũ mắt nhìn miệng ống hút ướt át, thần sắc ảm đạm hơi lướt qua trong con ngươi ẩn giấu dưới lông mi, nặng nề giống như đáy bùn lắng ánh sáng không chiếu xuống. Một lát sau, hắn khuất phục, rõ ràng không hề thích trà sữa ngọt ngào, hắn vẫn không nhịn được hơi cúi đầu, trong nháy mắt mọi người kể cả Lý Long Phúc đều nhìn sân bóng rổ mà không chú ý tới hắn, lè lưỡi liếm láp dọc theo đầu ống hút.

Lý Long Phúc nhìn thấy Trường Minh lại ném một quả, suýt nữa nhồi máu cơ tim, bỗng như nghe thấy giọng Hoàng Huyễn Thần hơi thấp trầm nói: "... Phải rất ngon."

Lý Long Phúc có phần mất tập trung: "Đương nhiên rồi, khẩu vị tôi chọn sẽ không tệ đâu."

Lúc trận đầu còn ba phút nữa là kết thúc, xảy ra ngoài ý muốn, nam sinh lâm thời thay thế vị trí tiền đạo của đàn anh kia bị khuỷu tay người khác đụng phải cằm, cũng không biết là cắn phải đầu lưỡi hay thế nào, trong miệng toàn là máu, người đau đến mức trực tiếp nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi.

Trận đấu tạm dừng.

Mọi người vội vàng đưa bạn học bị thương đến phòng y tế kiểm tra tình trạng, mà người của đội bóng rổ thì sắp tới gần sụp đổ.

Vốn là trận đấu này rường cột của bọn họ không đến, bọn họ đánh rất tán loạn, lần này lại đi một người, tư tưởng không nói hoàn toàn sụp đổ, cũng xấp xỉ vậy.

Một đội viên đến tìm nước uống, đúng lúc đi đến chỗ bọn Lý Long Phúc, Lý Long Phúc túm lấy cậu ta hỏi một câu: "Tình hình bây giờ thế nào, còn có người có thể ra sân không?"

Đôi viên uống non nửa chai nước mới thở một hơi, nói: "Chắc hẳn không được. Bây giờ bọn họ đang thương lượng nhận thua."

Cậu ta chỉ chỉ về phía mấy đồng đội.

"Vốn là thi đấu bóng rổ này với trường chúng tôi mà nói, có giải hay không đều không có vấn đề gì, không cần phải làm ra điều bất trắc." Nam sinh có ý riêng mà liếc nhìn về phía trường trung học phụ thuộc.

Mà đúng lúc này, Hoàng Huyễn Thần vẫn luôn không nói lời nào bình tĩnh mở miệng.

"Nếu như các cậu chỉ thiếu người, " Ánh mắt Hoàng Huyễn Thần lướt qua tên cao to của trường trung học phụ thuộc đã đạp chân Lý Long Phúc, dưới vẻ bề ngoài hờ hững không gợn sóng, mơ hồ lộ ra lạnh lẽo ảm đạm thấu xương: "Tôi có thể thay thế. Vị trí nào cũng có thể, các cậu sắp xếp."

Giọng nói của hắn bình thản giống như đang nói chuyện nhỏ không có ý nghĩa, nam sinh hơi kinh ngạc liếc hắn một cái.

Rõ ràng Hoàng Huyễn Thần từ bên ngoài thành phố nhảy dù đến hạng nhất Lâm thành, ở trong trường Trường Minh cũng là huyền thoại, rất nhiều người đều biết hắn, nam sinh kia mở miệng nói: "Anh Hoàng, anh nói thật chứ?"


Hoàng Huyễn Thần ừ một tiếng.

Trần Lệ vội nói: "Tao đệt, còn ngây ngốc làm gì, anh Hoàng bằng lòng ra sân chúng mày trăm phần trăm sẽ ngược gió lật bàn, mau đi nói với đồng đội của chúng mày đừng bỏ, nhiều em gái đang nhìn đấy, biểu diễn một hiện trường nhận thua cho gái xem cũng quá bẽ mặt!"

Nam sinh à à hai tiếng, quay đầu chạy đi tìm người.

Mặc dù Lý Long Phúc cũng tò mò trình độ đánh bóng của Hoàng Huyễn Thần, nhưng lo lắng chân của hắn hơn, dù sao bác sĩ đã nói tốt nhất đừng vận động dữ dội trong một tuần, cậu lại gần bên tai Hoàng Huyễn Thần, đầu hai người gần như dán vào nhau.

"Cậu đừng cậy mạnh, chân bị thương lặp đi lặp lại, thật sự không tốt, sẽ để lại gốc bệnh."

Hoàng Huyễn Thần hơi nghiêng đầu, yên lặng nhìn cậu hai giây, thấy rõ lo lắng và băn khoăn không hề che giấu trong mắt Lý Long Phúc, hình như hắn thất thần trong chớp mắt, sau đó thì thào trong lòng như than thở.

Thật sự... không cần đối xử với hắn tốt như vậy.

Hắn sẽ được voi đòi tiên, càng cầu càng nhiều.

Lòng người vĩnh viễn không chiếm được thỏa mãn, ngay từ đầu hắn nghĩ rằng, có thể trở lại Lâm thành, đi học ở ngôi trường gần Lý Long Phúc, thỉnh thoảng nhìn cậu một cái từ xa là được.

Sau đó thì biến thành mong mỏi Lý Long Phúc bằng lòng nói chuyện với hắn, đừng không để ý đến hắn.

Bây giờ, nội tâm tham lam trống rỗng của hắn bị gặm nuốt từng chút một, dần dần mở rộng, cuối cùng có một ngày, có lẽ hắn thật sự sẽ có ý nghĩ hão huyền hy vọng xa vời —— Lý Long Phúc có thể hoàn toàn biến thành của hắn

Nhưng hắn – một người ngâm trong vũng bùn, sao mà xứng?

Huống hồ, hắn biết rõ bản thân ——


Vặn vẹo, lạnh lùng, bị thù hận và tối tăm bao vây, dục vọng độc chiếm và dục vọng phá hủy muốn xé rách lý trí, thậm chí nhìn thấy Lý Long Phúc và Trần Lệ bá vai bá cổ không hề có bất kỳ ám muội gì có thể nói như thế, con rắn độc tên là đố kỵ trong lòng hắn liền phun lưỡi rắn từng bước xâm chiếm thần kinh của hắn.

Tại sao Lý Long Phúc không thể chỉ nhìn hắn?

Tại sao phải đi nhìn người khác? Nói chuyện với người khác?

Hắn luôn luôn vừa nghĩ như dằn vặt bản thân, vừa khốn khổ đè nén.

Hắn thật sự sợ mình sẽ không áp chế nổi con rắn độc kia, rất sợ sẽ mất lý trí, không kiểm soát được bản thân, tự tay hủy Lý Long Phúc.

Đôi mắt hắn ngày càng thâm trầm, che giấu thật sâu tất cả ánh sáng không thể thấy.

Đương nhiên Lý Long Phúc không biết drama trong lòng Hoàng Huyễn Thần có bao nhiêu phức tạp. Cậu chỉ xích lại gần mới phát hiện, mắt Hoàng Huyễn Thần hóa ra là màu đen đậm thuần khiết, cho dù ở dưới ánh mặt trời, cũng như bóng đêm bao la vô biên. Mà người bình thường bọn họ phần lớn mắt đều hơi nhạt, đen láy thực sự hiếm thấy.

"Cậu có nghe không?"

Hoàng Huyễn Thần khựng lại, giọng nói có phần trầm thấp: "Ừ."

Giọng của hắn không trong trẻo như Lý Long Phúc, ngược lại như âm thanh dây đàn đàn Cello, có loại cảm giác gọi là cao cấp.

Lý Long Phúc cảm thấy êm tai cực kỳ.

"Tôi sẽ chú ý."

Hắn cũng đã nói như vậy, Lý Long Phúc không nói thêm gì nữa, cậu cảm thấy trận đấu này cuối cùng cũng có chút đáng xem rồi, một vả đánh tỉnh Lý Tiểu Bân đang say mê chơi rắn tham ăn: "Xem thi đấu."

Lý Tiểu Bân vừa vặn trở thành con rắn điểm cao nhất trong toàn trận, cũng không ngẩng đầu lên không tập trung mà nói: "Thắng rồi tao mời mày ăn mì xào một tuần."

"Được, một lời đã định!"

Hoàng Huyễn Thần đi thay đồ thể thao, lúc trở lại sân, gây ra một hồi tưng bừng của đám người vây xem bên ngoài sân.

Tư thế đứng của thiếu niên thẳng tắp, thon dài hữu hình, trên người mặc áo ba lỗ màu đen những người khác không dùng, lộ ra cơ bắp vai lưng rắn chắc lại không hề khoa trương. Mà bên dưới không mặc quần thể thao ngắn, chỉ mặc chiếc quần dài, che hai chân cực kỳ kín kẽ.

Hơn nữa mặc dù ánh mắt biểu cảm của hắn đều là thờ ơ lạnh như băng đủ để bức lui người, gương mặt lại có đường nét khí khái hào hùng mà tuấn mỹ, rất nhiều người vẫn chưa biết hắn đều hỏi thăm khắp nơi.

Vẻ mặt Hoàng Huyễn Thần bình thản rê bóng ở trong sân, có người ra hiệu hắn xác định vị trí ném rổ, tầm mắt hắn lơ đãng lướt qua phía Lý Long Phúc, sau đó đứng bên ngoài vạch ba điểm trực tiếp nhảy ném —— chính giữa giỏ bóng rổ!

Bên ngoài sân tiếng hét chói tai trộn lẫn với tiếng hoan hô.

Vẻ mặt người của trung học phụ thuộc ngưng trọng một chút.

Nhìn bộ dáng ung dung của Hoàng Huyễn Thần, hình như nhảy ném là chuyện gì đó rất đơn giản, bọn họ cũng không khỏi có phần cẩn thận hẳn.

Chẳng mấy chốc trận đấu chính thức bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me