LoveTruyen.Me

Hyunsung Tieu Phuc Tan



"Hức... huhu!"

"Ta không chịu, ta không chịu! Mau đem hắn về đây cho ta!"

Hàn Trí Thành khóc rưng rức không ngừng, vừa dùng khăn lụa quẹt nước mắt vừa gào lên. Y cứ như vậy đã gần một canh giờ, cuối cùng nam nhân khoác vân bào đỏ tía ngồi bên trường kỷ không chịu nổi ồn ào nữa mà quát lên.

"Trời ơi lỗ tai của ta bị ngươi làm hỏng mất! Không phải ta đã nói ngươi dưa ép chín không ngọt sao. Giờ còn có thể trách ai nữa!" Kim Thắng Mẫn đập chén trà, bàn gỗ khảm trai bốn chân vững chãi cũng phải rung lên lạch cạch khiến đám nha hoàn ngoài cửa sợ sệt. Nửa đêm canh ba gà còn chưa gáy đã bị lôi lên xe ngựa một đường tới đây, nói hắn không nổi giận thế nào đây?

"Ta có lỗi gì chứ? Hắn đi biền biệt mười mấy năm trời, tới khi về lại giở thói trêu hoa ghẹo nguyệt, ngươi nói ta yên lòng thế nào được?" Hàn Trí Thành không cam lòng khóc to hơn nữa. Hai má trắng trẻo đỏ ửng tựa bồ quân. Nếu không phải sức sát thương cái miệng y quá lớn thì bộ dạng xinh đẹp này cũng động lòng người.

Nói chi trên người còn khoác hỷ phục đỏ thẫm, đầu đội phượng quan chín mươi chín hạt châu diễm lệ, nằm trên giường tân hôn khóc rưng rức...

"Ui da, huynh không sợ cha nương biết chuyện hay sao? Tới lúc đó không chỉ huynh mà bọn ta cũng gặp rắc rối nữa!!!" Lương Tinh Dần ngồi bên cạnh bịt miệng y, lớn tiếng thêm chút nữa có phải muốn ngày mai cả kinh thành đều biết chuyện đích phúc tấn của Bát vương gia bị ruỗng rẫy ngay đêm động phòng hoa trúc không hả?

"Ngươi thật là... nói đi mười năm cũng không phải hắn đi mất dạng như ngươi nói, không phải mỗi nửa năm đều ở bên ngươi, nửa năm sau mới theo sư phụ hắn học võ sao?" Từ thuở còn quấn tã tới giờ, lần đầu tiên Kim Thắng Mẫn bất lực như vậy.

"Ưm... ưm... Ta, ta phải nói với biểu ca của ta! Huynh ấy nhất định giúp ta đòi lại công bằng!"

Nhìn đám bọn họ mỗi người một câu loạn như cào cào, Phương Xán thở dài, quan phục trên người mới mặc đã muốn nhăn nhúm hết cả vì Hàn Trí Thành hết bám lấy lại dày vò trong tay.

"Thành nhi, chuyện này trước hết đừng nói với Mẫn Hạo, hắn nổi điên lên giết chết phu quân của đệ, lúc đó người đau lòng không phải chính là đệ sao. Hơn nữa Hiền Trấn bỏ đi cũng không phải sẽ không quay lại, chúng ta... đợi thêm một vài ngày được không?"

Phương Xán cẩn thận lựa lời nói, sợ rằng chọc đúng chỗ đau của cái túi khóc kia thì bọn họ hôm nay ai cũng đừng mong về được nhà.

"Đúng đó, ta nghĩ hắn chính là quá hoảng sợ mới quyết định như vậy. Đợi một vài ngày thông suốt hắn sẽ quay lại, có khi còn cùng ngươi sinh một đàn quý tử đó!" Họ Kim giả lả nói.

"Các người... không một ai đứng về phe của ta!" Hàn Trí Thành uất hận gạt lệ.

"Thôi được rồi, huynh khóc nữa Trấn ca cũng không quay lại. Huynh có muốn sang phủ ta không, ta cho người gọi đoàn hí kịch Giang Nam lần trước tới hát cho huynh xem, thế nào?" Lương Tinh Dần giúp y lau nước mắt.

"Vẫn là đệ quan tâm ta nhất. Nhưng ngày mai ta nhất định phải ra ngoài tìm hắn trở về. Có muốn thôi cũng là ta thôi hắn!" Hàn Trí Thành tỉ tê nói.

Bọn họ không một ai để lời này của Hàn Trí Thành vào lòng, y từ năm bốn tuổi bị sơn tặc bắt cóc uy hiếp đã để lại tổn thương tâm lý nặng nề, từ đó không bước nổi nửa bước chân ra khỏi phủ Hàn Quốc công. Nói y dám bỏ nhà đi tìm Hoàng Hiền Trấn một thân võ công cao cường, thậm chí còn không rõ đang lăn lộn ở phương trời nào thà rằng nói tiểu hoàng yến bị nhốt trong phòng biểu ca hắn mọc tay cởi trói bỏ đi còn hơn.

Chính vì thế mà bọn họ ai cũng yên lòng về phủ nghỉ ngơi, chẳng ai ngờ sớm hôm sau đích phúc tấn mới qua cửa Bát vương gia Hoàng phủ thực sự bỏ nhà đi mất tiêu.

Phụ mẫu của Hoàng Hiền Trấn đau đầu không thôi, không những nhi tử của mình bỏ đi mà còn dắt theo tân nương trói gà không chặt của nó, chuyện này tới tai Hoàng thượng có phải muốn hai thân già này quy tiên sớm hay không? Còn mặt mũi đâu đối diện với triều thần, với Hàn Quốc công vừa kết thân chứ, ái tử cành vàng lá ngọc của bọn họ vừa gả đi chưa đầy một ngày đã sống chết không rõ...

Bên này Hàn Trí Thành không nghĩ nhiều được như vậy. Y chỉ cảm thấy uất ức vô cùng, kinh thành này dù có rộng lớn thế nào y đi ba bước chân đã hết, cái gì không biết có thể học, không có chuyện gì có thể ngăn cản y đi tìm Hiền Trấn của mình. Trước khi đi còn không quên mang theo vàng thỏi và mứt hồng mà hôm qua Hiền Trấn mang về cho y, thật ngọt.

Đi chưa được nửa canh giờ Hàn Trí Thành liền mỏi chân không chịu được, từ bé y chẳng phải đi quá mười bước chân bao giờ, đi quá mười bước Hiền Trấn sẽ cõng y trên lưng, dùng chân của chính mình bước đi thay cho y, cho nên y vẫn là giở thói công tử nhà quyền quý, lập tức thuê một xe ngựa cùng với hai người đánh xe lên đường, thân chinh truy phu.

"Quan gia, ngài muốn đi đâu?" Tên đánh xe vui vẻ hỏi, cầm thỏi vàng trong tay khiến gã cười không khép được miệng.

"Hừm... thực ra ta cũng không biết phải đi đâu tìm phu... à, tìm đại ca của ta. Tiểu ca, huynh có biết Tiêu Diêu phái ở đâu không?" Hàn Trí Thành ngây ngô. Y chỉ biết Hiền Trấn thương thương của mình là đệ tử đời thứ năm của Tiêu Diêu phái, còn Tiểu Diêu gì gì đó ở đâu y chưa kịp hỏi.

"Hả? Tiêu? Tiêu gì cơ?"

"Tiêu Diêu phái. Ba mươi sáu động, bảy mươi hai đảo, huynh chưa từng nghe sao?" Nhìn xem nhìn xem. Huynh đệ trong nhà luôn nói y là con bạch trảm kê tự tìm thóc cũng không xong, nhưng những thứ y biết người khác còn không rõ, đó không phải là do y hiểu biết hơn người sao?

Hai nam nhân thô kệch nhìn nhau bật cười ý tứ.

"A, thật không nhìn ra người xuất thân cao quý như công tử lại có dính dáng tới giang hồ. Vừa hay tháng sau sẽ tổ chức võ lâm đại hội trên đỉnh Yến sơn, đường từ kinh thành tới đó khoảng hai mươi mấy ngày đường, chúng ta tới cũng kịp lúc. Công tử tới đó tìm không phải tốt hơn sao?" Gã đánh xe nói.

"Nhưng... đại ca của ta không chắc tới đó." Hàn Trí Thành nghĩ.

"Vị công tử này mới xuất môn nên chưa hay tin rồi. Đại hội võ lâm lần này quần hùng tụ hội, ai cũng muốn tranh đoạt cuốn bí tịch Lâm gia, ngay cả cung chủ Linh Thứu cung ẩn tu mấy chục năm cũng đã xuất môn, đại ca của công tử là đệ tử Tiêu Dao hẳn là cũng tới đó."

Hàn Trí Thành nghe thấy hợp tình hợp lý liền để cho bọn họ đánh xe hướng về phía Tây thành đô, ám vệ Hoàng phủ hôm qua cũng gửi mật báo về tình hình đại hội võ lâm cho y, coi như hai người này tạm đáng tin. Tuy rằng hiện tại âm thầm rời khỏi phủ sẽ không còn liên lạc được với ám vệ Hoàng phủ nữa, nhưng y cũng tự chuẩn bị cho mình một chút, hẳn là sẽ không sao.

Nghĩ như vậy Hàn Trí Thành liền vui vui vẻ vẻ nằm nghỉ. Ngày đầu tiên bọn họ nghỉ ngơi ở khách điếm phía xa ngoài thành, điều kiện tồi tàn tới không nỡ nhìn (so với Hàn phủ của y) nhưng Hàn Trí Thành vẫn cắn răng lấy nước giếng rửa mặt uống nước, thầm nghĩ Hiền Trấn của y bao nhiêu năm tầm sư học đạo bên ngoài có phải cũng sinh hoạt như thế này hay không?

"Thật là nhớ ngươi quá đi!"

Đêm nằm trong phòng, ánh trăng sáng hắt qua cửa sổ giấy kẽo kẹt, Hàn Trí Thành rơi nước mắt. Trong tay y nắm một đồng tâm kết đỏ thẫm cùng với miếng ngọc bội thạch anh xinh đẹp. Trong lòng chỉ biết ước thời gian trôi nhanh một chút để y tìm được Hiền Trấn của mình.

Tỉnh tỉnh mê mê đi được tới ngày thứ ba, đỉnh Yến sơn phiêu miễu chập trùng chưa tới được, Hàn Trí Thành đã bị bọn họ lừa bán vào lầu xanh.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me