LoveTruyen.Me

Identity V Identity V Dong Nhan Truyen

Nhiều người nói, dấn thân vào trò chơi này chính là điều ngu ngốc nhất trong cuộc đời em. Thế nhưng, cho dù biết rằng bản thân phải đánh đổi mạng sống, tất cả những kẻ sinh tồn ở đây đều sẽ không từ bỏ mục đích của mình. Bởi những kẻ không đủ kiên định, đều đã sớm bị loại trừ cả rồi.

Đây rõ ràng là một con đường không thể quay đầu.

Để tránh cho trò chơi bị lệch khỏi mục đích ban đầu, trang viên đã đặt ra rất nhiều luật lệ để giữ nó không lệch khỏi định hướng. Điển hình như, kẻ sinh tồn và thợ săn không được phép có tình cảm với nhau chẳng hạn.

Bản thân tôi đã từng nghĩ rằng, thứ tình cảm ngu muội ấy làm sao lại có thể nảy mầm. Một con người bình thường sao lại có thể đem lòng yêu một kẻ luôn săn đuổi, sẵn sàng giết chết mình bất cứ lúc nào. Thêm nữa, bởi vì đôi mắt không thể nhìn thấy, tôi sẽ không thể nhìn thấy dáng vẻ thương tiếc của thợ săn dành cho mình, ngay cả sự dịu dàng trong ánh mắt cũng sẽ không. Vậy nên, tôi đã vô cùng đồng tình với luật lệ này của chủ trang viên.

Nhưng dạo gần đây, trong lòng tôi bắt đầu xuất hiện một thứ cảm giác kì lạ. Tôi bỗng nhiên mong chờ được nghe thấy giọng hát của một người. Tôi không biết người ấy là ai, xuất thân là gì. Tất cả những gì tôi biết, chỉ là mỗi khi tôi gần như đánh mất bản thân, giọng hát ấy sẽ lại cất lên, tiếp thêm cho tôi niềm tin để giành lấy sự sống mong manh của bản thân.

Hôm nay là một ngày tệ hại, tất cả đồng đội của tôi đều đã ngã gục trước khi máy thứ ba được giải mã hoàn tất. Nghe nói, thợ săn hôm nay là Jack, gã đồ tể đó là một tên tàn nhẫn. Hắn chẳng khác nào một tử thần thật sự. Dù chỉ là cơn gió, nhưng nếu va phải sẽ chẳng đau đớn kém những thứ vũ khí sắc bén khác.

Tôi ngã gục trên đất, huyết tươi thắm đẫm bộ trang phục, càng tô thêm sự rực rỡ cho bộ váy Mông Cổ trên người. Sự đau đớn từ lưng truyền đến như bóp nghẹn tôi, sự run rẩy lại càng lộ liễu ra ngoài. Tôi đã tự hứa sẽ mạnh mẽ, nhưng hóa ra bản thân vẫn chỉ là một đứa yếu đuối. Nước mắt đã sớm hòa cùng máu, rút cạn mọi sức lực chống cự cuối cùng của tôi.

Trong mơ hồ, tôi nghe thấy tiếng hát của người cất lên. Những âm thanh ấy dường như đã xoa dịu những vết thương trên cơ thể tôi, khiến tôi dễ chịu lại một chút mà quên đi những đau đớn đang trải qua, yên ổn giao phó lại cho người mà tôi còn không biết là ai.

Hóa ra sự dịu dàng không nhất định phải cảm nhận bằng ánh mắt. Chỉ đơn thuần là một giọng hát cũng đủ để tôi cảm nhận được sự dịu dàng từ người. Dường như, tôi đã hiểu được vì sao thứ tình cảm ấy lại có thể xuất hiện ở một nơi như thế này rồi.

---------------------------------------------------------------------------------

Jack đặt xuống trước mặt ta tờ luật lệ của trang viên, hắn lại bắt đầu dùng cái ánh mắt dò xét ấy, và ta ghét cái kiểu nhìn đó của hắn. Vốn dĩ chỉ là đồng nghiệp, hắn không nên can thiệp vào chuyện riêng của ta thì hơn. Với lại nội quy của trang viên, ta sớm đã thuộc lòng cả rồi. 

Không được phép có tình cảm với con mồi của mình.

Điều này hắn đã nhắc ta tới cả chục lần. Hắn phàn nàn về cách làm của ta, nói rằng ta không nên đùa giỡn với những con mồi của mình. Trong khi bản thân hắn cũng bao lần thực hiện?

Tất cả những gì ta làm khi nghe lời khuyên của hắn, chỉ là xem đó như một cơn gió thoảng qua tai. Bây giờ nghĩ lại, ta lại đang ước gì bản thân đã chịu lắng nghe những lời khuyên nhủ.

Hôm ấy, ta lại đùa giỡn với con mồi của mình như mọi khi. Cất lên giọng hát ngọt ngào đầy giả dối, ta chậm rãi bước đến bên cô gái nhỏ đang cuộn mình trên đất. Khi ấy ta chợt nhận ra, nàng ấy không thể nhìn thấy. Điều này khiến ta cảm thấy dễ chịu, cái cảm giác biết rằng cô gái này sẽ không bao giờ dùng ánh mắt dò xét để nhìn ta khiến ta muốn giữ nàng ấy sống lâu hơn. Ngày hôm đó, ta đã im lặng nhìn nàng ấy thoát đi mà không làm bất cứ điều gì. 

Những lần chạm mặt sau đó, ta đều cố giữ cho nàng sống sót cuối cùng. Ta là thợ săn, nhiệm vụ đi săn ta đều đã làm. Thoát mất một người cũng không khiến ta bị phạt, nếu ai đó nghi ngờ, ta có thể nói rằng đó là một sơ suất nhỏ. Nhưng mà, mỗi lần lập lại cuộc gặp gỡ ấy, cảm giác trong lòng ta cũng dần thay đổi. Ta không muốn đùa giỡn nàng nữa, ta muốn nàng sống sót để một ngày nào đó ta có thể thật sự ôm lấy nàng vào lòng.

Gã đồ tể ấy lại bắt đầu mắng, cái ánh mắt dò xét của hắn lại rơi xuống đầu ta một lần nữa. Hắn nói, không chỉ một mình hắn mà ngay cả những người khác cũng bắt đầu nghi ngờ về sự thiên vị của ta dành cho cô gái mù ấy. Jack là một tên tồi, hắn đem sự an toàn của nàng ra uy hiếp ta phải nói sự thật.

Sau khi ta nói về cảm giác của mình, Jack đặt mặt nạ của hắn xuống bàn. Không gian bỗng nhiên trầm tĩnh đến lạ. Sự nghiêm túc của hắn làm ta lạnh sống lưng, ta phẩy nhẹ quạt quay đầu đi tránh cái ánh mắt dò xét đầy lạnh lùng của hắn.

- Michiko, cô biết rõ hậu quả nếu làm trò chơi mất đi tính công bằng mà nhỉ? Hay là quên mất cái giá cho sự lộ liễu của cặp đôi ngu ngốc kia rồi?

Tôi im lặng, chiết phiến trong tay cũng dần giảm đi tốc độ. À, tôi nhớ hậu quả chứ, tôi nhớ sự khốn khổ của cậu ta khi đối mặt với sự chán ghét của người mình yêu. Tôi không muốn điều đó, tôi không muốn ai thay đổi tâm trí của nàng ấy. Sự ngây thơ của nàng, sự tin tưởng của nàng, ta muốn giữ lại tất cả những điều đó cho bản thân.

- Thôi được rồi, đi thôi. Chúng ta trễ rồi. 

Ngay khi ta trầm mình vào dòng suy tư, hắn lại đem cái móng heo đó cắt đứt toàn bộ. Hắn lôi ta đến trận đấu, suốt cả trận bọn ta đã không nói gì cho đến khi chỉ còn lại một kẻ sinh tồn. Ta nhận ra đó là nàng.

Ta thấy những giọt máu tươi đang nhỏ giọt trên móng vuốt của hắn. Lời ca trên môi cũng bị nuốt xuống, ta đau lòng quỳ xuống ôm lấy bóng hình người con gái ấy vào lòng. Sự mềm mại của nàng trong tay khiến ta muốn ôm nàng thật lâu, giữ lại người con gái ấy cho riêng mình. Ta sẽ chỉ cất lên những lời ca dịu dàng mà chân thật nhất đối với nàng, người con gái ta yêu.

Jack tựa vào bức tường nhìn ta một lúc rồi đoạt người khỏi vòng tay ta. Đem cái cơ thể mỏng manh ấy vứt lên ghế chẳng chút nhân nhượng. Lần đầu tiên ta thực sự nổi giận mà đem hình tượng của bản thân vứt xuống chỉ để mắng chửi hắn. Hắn cái gì cũng không phản ứng, cứ mặc ta mắng đến không còn hơi sức để mắng nữa mới quay sang đáp lại ta:

- Quý cô ấy đã có một cái chết nhẹ nhàng nhất mà một gã sát nhân thanh lịch như tôi có thể nghĩ ra. Giờ này, hẳn mọi chuyện của tiểu thư đều ổn thỏa rồi.

Lúc đó ta tức giận đến không muốn nhìn mặt hắn, cho nên dù không hiểu ý tứ trong câu nói kia cũng không màng hỏi đến. Đến tận mấy ngày sau, khi đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Ta mới nhận ra mấy lời đồn thổi về sự thiên vị kia đã lặn xuống. Quan hệ của nàng ấy và ta cũng tốt hơn, ta còn nhận được một cây trâm vàng từ hắn để có thể ôm cơ thể mềm mại ấy vào lòng. 

Hóa ra tên đồ tể ấy cũng có điểm tốt. Để không phụ công hắn hết lòng giúp đỡ ta che giấu như vậy, ta hứa sau này sẽ cùng với tình yêu bé nhỏ vứt vào mặt hắn nhiều cẩu lương hơn. Bởi vì, ngoài trừ hắn ra thì chẳng có ai biết ta và nàng ấy đang yêu đương bí mật cả.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me