LoveTruyen.Me

Identity V Luca X Edgar Tro Choi Sinh Tu The Gioi Cua Chung Ta

...
- Ch... chuyện ma!? Em có hứng à!?
- Vâng, hôm nay đêm giáng sinh, bất ngờ có tuyết lớn... sao ta không kể chuyện ma nhỉ!?
- C... cũng hay! Đồng thời giúp một số người vượt qua cơn khủng hoảng khi nãy (Patricia)
- Ừm... vậy chơi luôn!
- Xin lỗi, nhưng bọn ta không kể đâu nhé... ngồi nghe không được không nhỉ!? *Bruke*
- Tất nhiên...

Rồi một vài người đồng loạt rút khỏi danh sách... Mở màn với câu chuyện kinh dị của Emma...
- Ngày xưa, ở một nơi đầy ắp nụ cười, xuất hiện một cô bé với mái tóc đen rất xinh xắn. Không rõ cô bé đến từ đâu, nhưng cô bảo rằng cô muốn tạm ở đây một thời gian ngắn vì đang trên đường về quê mẹ... Lạ thay, gần đây có một chuyến tàu mà sao cô bé không đi nhỉ, lại phải đi bộ!? Hầu hết những người sống ở đó đều nghĩ vậy... Sáng hôm sau, có một tin đồn cho rằng... những vị khách trên chuyến tàu đêm qua đã chết... các xác vẫn còn, nhưng đầu thì không thấy đâu! Cô bé ra vẻ sợ hãi, nghĩ rằng mình thật may mắn... Đó là đêm giáng sinh vui vẻ nhất của cô bé, nhưng có lẽ.... là đêm cuối cùng mà cô bé được ăn giáng sinh với mọi người....
- Áaaaaaaa..... dừng lại (Fiona)
- S... Sao vậy!? Đang hay mà!
- Hay thì hay đó, mà giọng em nghe ghê quá
- Thôi thì em nhỏ lại...
- Em điên à, đọc giọng thường đi
- Giọng thường đâu có hay
- Đúng rồi... Mà cái này chuyện kể cho vui, lo gì!
- Vui thôi đấy...

Fiona cạn lời trước khả năng không sợ ma của tất cả mọi người... Ai bảo họ không sợ... run muốn chết
- Tiếp nè... đêm đó, giáng sinh tổ chức một cách rất suôn sẻ, bánh trái có hẳn đủ thứ khiến cho cô bé khá là ngại ngùng... cô bảo có lẽ cô nên đi sớm... nhưng mọi người lại bảo cô tham gia cùng họ rồi về cũng không muộn... Và... cô bé ăn uống tham gia cùng mọi người rất vui vẻ... cho đến sáng hôm sau...

*ầm....*

Tiếng sấm bất ngờ vang lên, đang tuyết mà tự nhiên sang mưa là sao... bỗng nhiên giọng Emma nhỏ nhẹ dần, tạo cảm giác kinh dị... đúng... khoảng khắc đã tới
- .... cảnh sát đã đến hiện trường. Không sai, hiện trường này như những hiện trường trước kia... vẫn là những cái xác đầy đủ tay chân... nhưng không có đầu.... có một cái xác khác, của một cô bé... chết vì một vết cắt nhưng không mất đầu... 2 ngày sau, cảnh sát phát hiện... cô bé đã....
- Rồi rồi đủ rồi... anh biết việc gì tiếp theo rồi (Naib)
- Sao mấy người cứ thích ngắt lời ấy nhỉ!? (Eli)
- Bộ mày không sợ!?
- Ừa... đoạn sau khả năng cao chính cô bé đó đã ăn mất đầu của họ và cô đã tự sát
- Tại sao!?
- Sao tao biết!?
- Từ từ... đoạn này sẽ giải đáp... cô bé đã ăn mất đầu nạn nhân... nhưng cô tự sát là vì trước đó, trước khi lên chuyến tàu, cô đã ở quê mẹ và ăn mất đầu mẹ cô... sau đó mới tham gia chuyến tàu và như mọi người biết...

Im lặng tràn ngập, câu chuyện không mấy là kinh dị.... nhưng giọng Emma thì kinh dị quá! Cả đám không ai dám hỏi...
- Thế thôi, giờ em chọn anh Eli để kể tiếp nha
- Sao lại là anh!
- Hẳn anh đã vượt qua một chuyện gì đó, kể đi...

Bất lực trước lời cầu xin của Emma, cậu buộc phải ngồi kể một cách nghiêm túc... phải công nhận một điều rằng... Eli kể chuyện ma là thôi rồi lượm ơi...
- Câu chuyện bắt đầu vào một ngày mưa tầm tã, một bóng dáng đàn ông chạy nhanh vào trong một mái hiên gần đó... nhẹ kéo chiếc mũ trên đầu xuống mới phát hiện có một cô gái đứng kế bên. Cô không ngần ngại, liền bắt chuyện với anh, vì sự xinh đẹp, anh đã hớp hồn trước một người như cô... Hai người nói chuyện rất vui vẻ, cho đến khi trời gần như là tạnh mưa... lạ thay, anh ngồi trong mái hiên mà lại ướt đẫm người... Cô gái thấy thế liền trùm lên đầu anh một tấm vải... Sáng hôm sau, người ta tìm thấy xác anh ta trong một khu rừng, cái xác còn nguyên, nhưng lại mất nội tạng...
- Thôi đủ rồi, tới đây là hết đúng hong!?
- Ừa... hết rùi, chúc mừng mày

May mắn cho Naib là câu chuyện kết thúc nhanh chóng, trước khi cậu kịp thời hét toáng lên. Mọi người thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên ánh nến nhấp nháy, mọi người liền giật mình trong chốc lát...
- Sao tự nhiên lạnh xương sống!? (Fiona)
- Công nhận, bên ngoài sao rồi nhỉ!? (Patricia)
- Còn mưa chắc luôn, cúp điện rồi....

Mọi người rơi vào trầm tư sợ hãi, liệu... ta có gặp ma không nhỉ!?....
- Sao trông em trầm ngâm vậy!? Nghĩ gì à (Luca)
- À không, em đang nghĩ lại....
- Nghĩ gì thế, bọn chị nghe với
- Em không chắc đâu đấy
- Ừ kể đi...

Cậu cạn lời trước mọi người, liền đổi tư thế để sát anh hơn... có lẽ chính cậu cũng không biết mình đang làm gì, nhưng người khác thì biết đấy....
- Trò chơi khi nãy, là "Thử thách hay sự thật"... nếu em nhớ không nhầm... em đã đọc qua nó trong một cuốn sách kì lạ, người ta bảo trò chơi này có một truyền thuyết đô thị... người ta bảo rằng, có một câu chuyện xảy ra vào từ nhiều năm trước, khi đó chúng ta còn chưa xuất hiện nữa. Một ngày, có 5 nhóm bạn tham gia trò chơi này trong một thánh đường hay đền thờ gì đó... họ vô tình giải phóng cho một con ma nhập vào thể xác từng người một để ép họ chơi trò này cho đến chết... nếu người giải phóng cho con ma mà chết thì trò chơi sẽ mãi mãi tiếp tục cho đến khi hết người chơi....

Im ắng, hai từ duy nhất có thể miêu tả không khí hiện tại của bọn họ...
- Nè, mấy giờ rồi nhỉ!? *Michiko*
- Chắc giờ đã 11h mấy ròi... (Helena)
- Trưa rồi ư!? Sớm thật đấy, cảm giác như chiều rồi...

Bỗng nhiên đèn đóm nhấp nháy liền sáng lên, có lẽ có điện rồi... Cả đám thở phào nhẹ nhõm... sau đó định bước đến biệt thư thì...
- Khoan đã! Bên ngoài còn tuyết và mưa đá đấy- Nhưng không về thì bữa trưa...
- Có đường tắt từ căn hầm tối thông đến biệt thự Survivors đấy, mọi người cứ đi theo đường đó mà lên cũng được (Miss Nightingale)
- Ừm....

Mọi người theo hướng dẫn của Miss Night đi men theo đường hầm dẫn lên đến biệt thự Survivors... Do từ sáng đến giờ mê chơi nên bây giờ cả đám chưa lên kế hoạch cho bữa ăn nữa...
- Nản quá, chả hiểu tại sao nhưng lười nhát chết *Galatea*
- Chắc do trễ quá nên lười đấy, mọi người muốn ăn gì nào (Emily)
- Ăn gì giờ!? Bà chị làm món nào quen thuộc đi... (Naib)
- Chết rồi à, giờ là mùa lạnh, làm món quen thuộc cho đau bụng à!?
- Nhưng mà giờ hong có đồ ăn, cảm giác như..... thiếu đi sức sống

Ừ nhỉ, Naib tham ăn mê uống như vậy mà không có đồ ăn là mất hết sức sống....
- Hay trưa nay bỏ một bữa nhỉ!? *Michiko*
- Cô nói thật à!? (Martha)
- Chứ chúng ta là 4 chị đại của trang viên, nếu không điều chỉnh được họ thì cũng.... A...
- Sao thế!?
- Eli! Cho chị mượn nào...

Cuốn sách mà Eli mượn của Miss Night, Michiko vừa phát hiện gì đó...
- Sao thế!?
- À không... hay là làm cà ri nhỉ, ăn vào mùa này là sướng lắm...
- Nó liên quan gì đến cuốn sách à!?
- Không....
- Nguyên liệu đủ nè, nhưng chưa chắc đến việc tất cả mọi người đủ bữa đâu đấy (Emily)
- Không đủ à!? *Galatea*
- Không đủ số lượng, nhưng nguyên liệu vẫn đủ
- Vậy cứ làm đi (Martha)

4 chị đại vào bếp bắt đầu làm cà ri cho dứt hôm nay, đến chiều có thể sẽ bớt mưa nên qua bên Hunters lấy thêm cũng được... hiện tại phải lo cho cái bụng đói của lũ bạn tham ăn trước...

(*vài phút sau*)

- Ai đói lên bàn nào! (Martha)
- Cứu tinh cứu tinh, đói lả người! (Naib)
- Naib nè, nhóc phải chờ mọi người đầy đủ chứ *Galatea*
- Ẹẹẹẹ, chán ghê

Đúng như Galatea bảo, mọi người có mặt đông đầy đủ rồi thì bắt đầu bằng những lời nói chúc cho bữa ăn ngon miệng... và bắt đầu ăn thoi...

_________________________________________________

- No ghê! (Naib)
- No rồi thì biến về phòng để người ta quét dọn...
- Dạ...

Một vài đứa ăn xong về phòng lăn ra ngủ, nhưng vẫn có một vài đứa bận việc trên giường... điển hình như bộ anh em cây khế... Martha cũng mệt mỏi, cô cũng muốn dừng lắm... nhưng phải làm tròn bổn phận làm các chị đại chứ~ Đâu thể như vậy được...
- Sao thiếu nhỉ!? (Emily)
- Sao thế Emily!? *Michiko*
- Chị Michiko, em đếm đi đếm lại mà vẫn thấy thiếu dĩa nhỉ!? (Emily)
- Có ai không ăn à!? *Galatea*
- Tệ thật, lo rằng họ đói, vậy mà có người không ăn (Martha)
- Chắc không sao đâu.... mọi người đi tìm nửa kia đi... (Emily)
- Vậy nhé... em nhớ nhắc nhở người không ăn đấy *Michiko*
- Em nhớ mà!

4 chị đại cuối cùng cũng được tự do. Các chị liền chạy đi tìm nửa kia của mình, tất nhiên là phải chuẩn bị thuốc rồi... kẻo làm quá lố... Nhưng có gì đó rất lạ...
- Nè... Emily có thấy Aesop đâu không!? *Joseph*
- Không nhé, tôi còn không thấy Emma ở đâu nữa kìa...
- Sao tên bạch tuộc và đầu củ cải cũng bảo là không thấy Eli và Naib đi đâu cả
- Bọn họ... đều là những người nằm dưới chúng ta... (Patricia)
- Cũng đúng, đừng bảo là... *Jack*
- Cả Fiona, Helena và Vera nữa... Tracy cũng không hề có trong phòng luôn *Michiko*
- Họ đi đâu nhỉ!? *Joseph*
- Mấy người tim ai à!? (Luca)
- Là Luca!? Edgar có....
- Để tôi nói trước, những người nằm dưới các cậu đây đang trong phòng tôi đấy
- Mắc mớ gì tới đó... *Hastur*
- Ai mà biết! Edgar không ăn trưa mà ngồi trong phòng làm gì đó, tự dưng lúc tôi định vào thì mấy người kia bảo tôi nằm trên nên không được vào

Cái tình huống gì đấy, tự nhiên không cho những người nằm trên vào là sao :)?

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me