Identity V Victor Granz Moi Cau Chuyen La Ve Anh Chang Dua Thu
"Vì em hư nên em phải bị phạt"Câu muôn thuở từ gia đình đến giáo viên, cô Michiko nói với nam sinh. Nhưng đối phương lại nhún vai. "Ngủ là một cái tội sao cô?""Đương nhiên!"Một cái thước gõ vô đầu, nam sinh kêu đau một tiếng. Cô giáo hừ cái, rồi kéo anh ra ngoài lớp. Lúc này, nam sinh dưới anh thấy toàn cảnh, chỉ phì cười.
---Người ngồi dưới nam sinh đó là Victor Granz, một người khá ít nói và hầu như dành thời gian rảnh cho những tin nhắn trên điện thoại. Còn người kia, là Norton Campbell, một người hoàn toàn đối ngược với người còn lại - có tài ăn nói, không thích học và là thánh ngủ.Vì sao gọi là thánh ngủ? Là đứng cũng ngủ, chạy 10 phút xong nằm trên sân ngủ. Thậm chí là...Nắm tay người bên cạnh cũng ngủ."..."Victor lúc đầu đúng là có chút xấu hổ. Ngày đó mới đầu năm học qua một hai ngày, cậu được ngồi xếp dưới Norton, đối phương nói gì làm gì cậu đều biết hết, nhưng vốn không phải người hay giao tiếp trực tiếp, nên cậu chẳng bao giờ tiếp chuyện với người này, chỉ khi nào biết chuyện xấu, mới lấy điện thoại ra nhắn tin.Hôm đó,Norton "trổ tài", trong lúc giáo viên đang giảng liền tựa vô ghế ngủ. Ai cũng thấy nhưng chẳng ai lên tiếng, một số vì thấy vết bỏng trên mặt mà đồn nhau anh là người không nên động đến. Victor ngồi sau im lặng lắng nghe giáo viên. Mọi thứ đang yên đang lành, thì điện thoại trong túi quần của Norton rung lên. Nhưng như vậy thì sao, anh vẫn ngủ, rồi sau lưng liền cảm thấy nhột nhột. Norton nghĩ hẳn người dưới anh đang chọc anh, nên vẫn cứ nhắm mắt, rồi đầu nghĩ theo sự di chuyển của ngón tay sau lưng."Giáo.Vin.đan.túi?"Norton nhíu mày mở mắt, khó hiểu quay đầu lại."Cậu nói giáo vin đan túi?"Nhưng đối phương lại cúi đầu im lặng, Norton cũng không hỏi nữa, vừa quay đầu lên liền thấy mặt hầm hầm của thầy giáo.Ah, ra là giáo viên đang tới."Thầy giáo! Có gì cứ bình tĩnh!"Norton khóc không ra nước mắt, rất nhanh không chỉ bị thước gõ vô đầu, còn bị kéo ra ngoài. Ngày đó cả lớp ấn tượng, giải lao nhiều người cũng nhanh làm bạn với người này. Norton ngày đó cũng để ý đến cậu, giải lao anh nhanh kết thúc cuộc nói chuyện với mấy người kia, để mau chóng lại gần cậu."Cậu là Victor Granz?"Đối phương gật đầu, lấy điện thoại ra nhắn, Norton hoang mang, mở điện thoại ra đã có tin nhắn mới từ người lạ...lần hai."Nhắn tin không được nên tôi mới làm vậy"Norton oh cái, rồi cảm thấy có gì sai."Sao cậu biết được số điện thoại của tôi!?"Đối phương không đáp. Norton không biết có nên tra hỏi không, nhưng thấy đối phương im lặng nên đầu liền nghĩ những hình ảnh khác về cậu."Cậu là ngầm theo dõi tôi?"Thấy vẫn im lặng, anh liền nhếch mép, ghé sát tai cậu."Lẽ nào là thích tôi rồi?"Tự tin ghê, Victor trong đầu phỉ nhổ, hôm trước người ngồi cạnh Norton xin số anh, cậu tình cờ nghe thì liền lưu lại thôi. Vốn muốn giải thích bằng điện thoại, nhưng lại hết tiền, miệng lâu không nói, dù muốn cậu vẫn chỉ có thể gọi tên chứ chẳng biết nói gì, kết quả chỉ có thể lắc đầu. Nhưng Norton đâu thể dễ tin bằng cái lắc đầu, vẫn nghĩ là cậu cự tuyệt vì sợ người nhìn."Thích tôi cũng không sao, tôi cũng chưa thử với nam bao giờ""..."Và thế là những ngày sau, Victor chẳng làm gì cũng "được" Norton ở bên, đi ra canteen, đi Wc, thậm chí nhân lúc vắng người, Norton còn buông vài câu tán tỉnh người nọ. Victor cũng không phiền lắm, chỉ là thi thoảng những câu đùa của đối phương khiến cậu có chút...muốn bỏ đi, nhưng cũng không quá ghét.Tình cảm hiểu nhầm này cứ diễn ra tầm 1 tháng, sang ngày tiếp theo,giáo viên đổi chỗ cho Norton ngồi cạnh Victor. Anh trong lớp vẫn gục người ngủ, nhưng tay thì lại nắm tay Victor, mắt nhắm nhưng môi lại nhếch lên, vui vẻ khi cảm nhận được hơi ấm của người kia. Victor cảm thấy xấu hổ, nhưng ngàn lần sợ bị người nhìn thấy, nên chỉ cho Anh cầm tay chút mà rụt về. Norton đương nhiên không thoải mái, cầm chặt tay đối phương, không nói không rằng, đặc ý không chịu buông. Cũng vì thế, từ sợ hãi, Victor cũng không rụt tay về nữa. Để Norton vừa cầm tay vừa ngủ, cậu thì tiếp tục lắng nghe giáo viên.Phía giáo viên thì không còn gì để miêu tả màn cơm chó đó. Họ gọi anh thì kết quả lại thấy anh ngủ, liền bắt đứng, lúc đứng Norton sớm buông tay nên không ai biết, cho đến khi họ gọi Victor, thì xác định mình ăn cơm chó rồi.
---Người ngồi dưới nam sinh đó là Victor Granz, một người khá ít nói và hầu như dành thời gian rảnh cho những tin nhắn trên điện thoại. Còn người kia, là Norton Campbell, một người hoàn toàn đối ngược với người còn lại - có tài ăn nói, không thích học và là thánh ngủ.Vì sao gọi là thánh ngủ? Là đứng cũng ngủ, chạy 10 phút xong nằm trên sân ngủ. Thậm chí là...Nắm tay người bên cạnh cũng ngủ."..."Victor lúc đầu đúng là có chút xấu hổ. Ngày đó mới đầu năm học qua một hai ngày, cậu được ngồi xếp dưới Norton, đối phương nói gì làm gì cậu đều biết hết, nhưng vốn không phải người hay giao tiếp trực tiếp, nên cậu chẳng bao giờ tiếp chuyện với người này, chỉ khi nào biết chuyện xấu, mới lấy điện thoại ra nhắn tin.Hôm đó,Norton "trổ tài", trong lúc giáo viên đang giảng liền tựa vô ghế ngủ. Ai cũng thấy nhưng chẳng ai lên tiếng, một số vì thấy vết bỏng trên mặt mà đồn nhau anh là người không nên động đến. Victor ngồi sau im lặng lắng nghe giáo viên. Mọi thứ đang yên đang lành, thì điện thoại trong túi quần của Norton rung lên. Nhưng như vậy thì sao, anh vẫn ngủ, rồi sau lưng liền cảm thấy nhột nhột. Norton nghĩ hẳn người dưới anh đang chọc anh, nên vẫn cứ nhắm mắt, rồi đầu nghĩ theo sự di chuyển của ngón tay sau lưng."Giáo.Vin.đan.túi?"Norton nhíu mày mở mắt, khó hiểu quay đầu lại."Cậu nói giáo vin đan túi?"Nhưng đối phương lại cúi đầu im lặng, Norton cũng không hỏi nữa, vừa quay đầu lên liền thấy mặt hầm hầm của thầy giáo.Ah, ra là giáo viên đang tới."Thầy giáo! Có gì cứ bình tĩnh!"Norton khóc không ra nước mắt, rất nhanh không chỉ bị thước gõ vô đầu, còn bị kéo ra ngoài. Ngày đó cả lớp ấn tượng, giải lao nhiều người cũng nhanh làm bạn với người này. Norton ngày đó cũng để ý đến cậu, giải lao anh nhanh kết thúc cuộc nói chuyện với mấy người kia, để mau chóng lại gần cậu."Cậu là Victor Granz?"Đối phương gật đầu, lấy điện thoại ra nhắn, Norton hoang mang, mở điện thoại ra đã có tin nhắn mới từ người lạ...lần hai."Nhắn tin không được nên tôi mới làm vậy"Norton oh cái, rồi cảm thấy có gì sai."Sao cậu biết được số điện thoại của tôi!?"Đối phương không đáp. Norton không biết có nên tra hỏi không, nhưng thấy đối phương im lặng nên đầu liền nghĩ những hình ảnh khác về cậu."Cậu là ngầm theo dõi tôi?"Thấy vẫn im lặng, anh liền nhếch mép, ghé sát tai cậu."Lẽ nào là thích tôi rồi?"Tự tin ghê, Victor trong đầu phỉ nhổ, hôm trước người ngồi cạnh Norton xin số anh, cậu tình cờ nghe thì liền lưu lại thôi. Vốn muốn giải thích bằng điện thoại, nhưng lại hết tiền, miệng lâu không nói, dù muốn cậu vẫn chỉ có thể gọi tên chứ chẳng biết nói gì, kết quả chỉ có thể lắc đầu. Nhưng Norton đâu thể dễ tin bằng cái lắc đầu, vẫn nghĩ là cậu cự tuyệt vì sợ người nhìn."Thích tôi cũng không sao, tôi cũng chưa thử với nam bao giờ""..."Và thế là những ngày sau, Victor chẳng làm gì cũng "được" Norton ở bên, đi ra canteen, đi Wc, thậm chí nhân lúc vắng người, Norton còn buông vài câu tán tỉnh người nọ. Victor cũng không phiền lắm, chỉ là thi thoảng những câu đùa của đối phương khiến cậu có chút...muốn bỏ đi, nhưng cũng không quá ghét.Tình cảm hiểu nhầm này cứ diễn ra tầm 1 tháng, sang ngày tiếp theo,giáo viên đổi chỗ cho Norton ngồi cạnh Victor. Anh trong lớp vẫn gục người ngủ, nhưng tay thì lại nắm tay Victor, mắt nhắm nhưng môi lại nhếch lên, vui vẻ khi cảm nhận được hơi ấm của người kia. Victor cảm thấy xấu hổ, nhưng ngàn lần sợ bị người nhìn thấy, nên chỉ cho Anh cầm tay chút mà rụt về. Norton đương nhiên không thoải mái, cầm chặt tay đối phương, không nói không rằng, đặc ý không chịu buông. Cũng vì thế, từ sợ hãi, Victor cũng không rụt tay về nữa. Để Norton vừa cầm tay vừa ngủ, cậu thì tiếp tục lắng nghe giáo viên.Phía giáo viên thì không còn gì để miêu tả màn cơm chó đó. Họ gọi anh thì kết quả lại thấy anh ngủ, liền bắt đứng, lúc đứng Norton sớm buông tay nên không ai biết, cho đến khi họ gọi Victor, thì xác định mình ăn cơm chó rồi.
Cụ thể:
"Norton..."Victor lay tay, dường như biết cậu muốn gì nhưng Norton không chịu, tỉnh ngủ mà cầm chặt tay hơn, nhất định không chịu buông."Không chịu đâu, không có cậu sao tôi ngủ được"Đó, cơm chó, giáo viên nào thích thì ăn tiếp, không thích thì bắt anh đứng hoặc cho ra ngoài lớp. Má nó! Lớp học chứ có phải phòng ngủ đâu! Câu "trường là nhà" gì đó, bỏ đi! Sai! Sai hết rồi!Victor:"..." có đứng thôi mà sao nghe như cậu sắp rời đi xa vậy?Đó, nhưng giáo viên chẳng có ý định tách cả hai ra, lý do? Mãi mãi là một bí ẩn. Nhưng rồi ngọt cũng thành đắng cay. Norton vốn luôn ngủ trong lớp, bởi vậy bị đánh giá không tốt, điểm chẳng khá hơn, liền bị Giáo viên phạt anh ở lại trực nhật sau tan học. Nhưng hôm nay lại khác, chủ nhiệm chơi lớn, cho trực Cuối tuần."Ý cô là một mình em đi!?"Norton ngạc nhiên, Michiko không chần chừ gật cái, thấy anh vẻ mặt cún con cảm thấy có chút thương."Cô sẽ cho thêm bạn đứng thứ hai phụ giúp, thế được không?""Được cô!"Norton hào hứng, trong đầu nghĩ đến cảnh mình lười biếng, để người còn lại làm hộ hết. Nhưng đến khi gặp, cảm thấy không biết vui hay buồn."Cậu..."Norton cứng họng, trước mặt anh là Victor, cậu gãi đầu, cho anh xem bảng học tập trên điện thoại, hoá ra, anh đứng thứ nhất, thì cậu đứng thứ hai, cả hai đầu đứng cuối bảng. Norton không nghĩ đến việc lười nữa, mà kêu cậu phụ ít, còn lại anh gánh."Mệt thật đó..."Dọn lớp 1 tiếng rưỡi, anh tựa mình vào vai Victor, Victor không khó chịu, còn xoa đầu anh, khiến anh thực thoải mái. Nhưng chưa đủ."Tôi dọn nhiều vậy, hay cậu thưởng cho tôi đi"Norton cười ranh, tính chu môi ra đón phần thưởng, không nghĩ cậu lại hôn lên trán mình, còn bồi thêm câu."Làm tốt lắm"Tuy giọng hơi nhỏ nhưng đó là lần đầu tiên Victor nói với anh thay vì gọi tên, Norton đương nhiên vui lắm, liền nhào vào ôm cậu, còn vứt liêm sỉ tự tiện hôn lấy người kia. Victor đáng ra phải giận, nhưng thay vào đó cậu lại đỏ mặt, thậm chí còn không hể đẩy đối phương."Cậu thích tôi không?""..." Victor mặt đỏ hơn, gật đầu ôm cổ."Thích"Vậy đắng cay ở đâu, chính là ở cô Michiko đứng nép cửa lớp, thấy hết toàn cảnh."Hic, lại cẩu lương T^T)"HếtBạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me