Illusion Of The Surreal World Iotsw
Cậu rất biết ơn Mebius khi anh ta đã cứu cậu.Cậu cũng rất biết ơn công nghệ hiện đại của người Ultra khi đã sửa cái điện thoại của cậu và thêm chức năng sạc pin bằng năng lượng ánh sáng.*Nhưng sao mình lại đi xa đến thế này?*Ánh sáng chói chang và nóng rực."Không! Đừng tiến lại gần hơn!"Một Ultra nào đó ngăn cản cậu, quá muộn rồi."ấm ghê...nhưng thứ ánh sáng quái dị này... đừng hòng khuất phục ta!"Cái vòng thánh xuất hiện trên đầu cậu, cậu chuẩn bị biến hình.
== Trước đó nửa tiếng ==
"Nơi này tuyệt thật đấy! Nếu mà có thể dịch chuyển lên đây thường xuyên thì có khi mình sẽ bảo mẹ làm tour dù lượn lên đây kiếm được bộn khách..." Bay thỏa thích trong bầu trời bên trong hành tinh rỗng này, Hoàng nói bằng giọng cảm thán đầy thán phục nhưng rồi cậu nhận ra một điều, cậu thở dài lãnh cảm."Mình đã đi quá xa rồi, có lẽ nên quay về gặp mọi người..." Cậu nghĩ về cuộc sống của mình trước khi cậu bị kéo vào trò chơi điên rồ này: Một thằng nhóc lập trình viên thực tập không lương có những ước mơ và suy nghĩ viển vông. Có thể điều đó không có gì xấu nhưng cũng chẳng tuyệt vời gì, chí ít cậu cũng hài lòng với con đường mình đang đi. Nhưng đây? Những cuộc phiêu lưu bất đắc dĩ, những kiến thức mới, những con người thú vị, những tôn giáo cổ hủ, những nỗi đau thấu xương, những cuộc đời bất hạnh, những phép màu... chưa bao giờ cậu thấy tự do như thế...nếu bỏ cơ hội này mà trở về, có lẽ cậu sẽ không còn có những cơ hội như thế này nữa."Ôi Rei... anh nên làm gì đây...?" Khuôn mặt búp bê sứ hiện ra trong tâm trí mòn mỏi của cậu. Cô ấy cười nhưng rồi hình ảnh ấy biến mất và đè lên đó là những hình ảnh mới đây, cô ấy cũng mệt mỏi và tiều tụy vì bị giam ở một nơi khỉ ho cò gáy nào đó.*Tại sao chúng ta luôn bị xa cách thế này?*Cậu dừng lại khi thấy sức nóng của lõi Plasma Spark phả vào mặt cậu."Nếu... Quintus nói đúng...mình có thể sống chỉ bằng ánh sáng mặt trời không... chà chà, tiện lợi đấy!"
== Trước đó nửa tiếng ==
"Nơi này tuyệt thật đấy! Nếu mà có thể dịch chuyển lên đây thường xuyên thì có khi mình sẽ bảo mẹ làm tour dù lượn lên đây kiếm được bộn khách..." Bay thỏa thích trong bầu trời bên trong hành tinh rỗng này, Hoàng nói bằng giọng cảm thán đầy thán phục nhưng rồi cậu nhận ra một điều, cậu thở dài lãnh cảm."Mình đã đi quá xa rồi, có lẽ nên quay về gặp mọi người..." Cậu nghĩ về cuộc sống của mình trước khi cậu bị kéo vào trò chơi điên rồ này: Một thằng nhóc lập trình viên thực tập không lương có những ước mơ và suy nghĩ viển vông. Có thể điều đó không có gì xấu nhưng cũng chẳng tuyệt vời gì, chí ít cậu cũng hài lòng với con đường mình đang đi. Nhưng đây? Những cuộc phiêu lưu bất đắc dĩ, những kiến thức mới, những con người thú vị, những tôn giáo cổ hủ, những nỗi đau thấu xương, những cuộc đời bất hạnh, những phép màu... chưa bao giờ cậu thấy tự do như thế...nếu bỏ cơ hội này mà trở về, có lẽ cậu sẽ không còn có những cơ hội như thế này nữa."Ôi Rei... anh nên làm gì đây...?" Khuôn mặt búp bê sứ hiện ra trong tâm trí mòn mỏi của cậu. Cô ấy cười nhưng rồi hình ảnh ấy biến mất và đè lên đó là những hình ảnh mới đây, cô ấy cũng mệt mỏi và tiều tụy vì bị giam ở một nơi khỉ ho cò gáy nào đó.*Tại sao chúng ta luôn bị xa cách thế này?*Cậu dừng lại khi thấy sức nóng của lõi Plasma Spark phả vào mặt cậu."Nếu... Quintus nói đúng...mình có thể sống chỉ bằng ánh sáng mặt trời không... chà chà, tiện lợi đấy!"
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me